Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lịch giải phẫu được hẹn vào bốn ngày sau.
Hai ngày qua, Cảnh Phạm gần như không ăn không uống gì, cô chỉ nằm ở trên giường bệnh ngẩn người.
Trên mạng, tiếng gió nổi lên bốn phía, tin tức càng ngày càng theo chiều hướng tiêu cực, Thịnh Gia Ngôn thương lượng với cô chuyện mở cuộc họp báo mời ký giả để làm sáng tỏ sự thật.
Cảnh Phạm cứng ngắt đáp ứng.
Cảnh Uyên bề bộn nhiều việc.
Dường như tình hình của công ty càng ngày càng tồi tệ, còn tồi tệ đến mức nào, Cảnh Phạm cũng không biết, bởi vì Cảnh Uyên không nói cho cô biết. Chẳng qua là, ngay cả thời gian đến bệnh viện thăm cô vòa ban ngày, Cảnh Uyên cũng không có.
Mấy ngày nay, lúc anh đến phòng bệnh thăm cô, cũng đã là nửa đêm.
Dường như tâm trạng của anh cũng rất nặng nề, cực kỳ mệt mỏi.
Anh ngủ ở trên ghế sa lon dài bên ngoài phòng bệnh của cô, Cảnh Phạm mất ngủ có thể nghe thấy tiếng động lăn lộn khó ngủ ở bên ngoài của anh.
Ngày hôm đó.
Cảnh Phạm vừa mới tỉnh dậy. Cảnh Uyên bưng cháo nóng đi vào.
Cảnh Phạm không muốn để anh lo lắng cho mình thêm nữa, cô nhận lấy bát cháo ăn mấy thìa.
“Như thế nào, ăn có ngon không?” Cảnh Uyên hỏi.
Cảnh Phạm khẽ mỉm cười: “Vâng, ăn rất ngon.”
Thật ra thì, cô chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.
Cảnh Phạm nhìn anh: “Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”
Ánh mắt của Cảnh Uyên thoáng trở nên ảm đạm, anh không trả lời, chỉ chuyển đề tài nói với cô chuyện khác.
Chuông điện thoại di động của anh vang lên liên hồi; anh vừa mệt mỏi lại vừa bất lực cắt đứt, rồi sau đó tắt máy.
Trong lòng Cảnh Phạm mơ hồ biết là công ty xảy ra chuyện.
Cô vừa mới buông bát cháo xuống, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cảnh Phạm liếc nhìn dãy số trên màn hình, là số điện thoại bàn của Cảnh gia. Cô cho là tiểu Chanh tử, không do dự, nghe điện thoại.
“Xảy ra chuyện rồi! Cảnh Phạm, con bảo anh con, còn cả con nữa, mau chóng trở về đi!” Bên kia, người nói chuyện chính là Tô Vân Đình.
Trong lòng Cảnh Phạm cảm thấy lộp bộp: “Chuyện gì vậy mẹ?”
Tô Vân Đình chần chờ trong giây lát, không lên tiếng.
Cảnh Phạm hơi run rẩy nói: “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Chanh tử... tiểu Chanh tử mất tích rồi!”
Cảnh Phạm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô nắm chặt lấy ga trải giường phía dưới, miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình: “Cha mẹ mau báo cảnh sát đi, bây giờ con và anh sẽ lập tức trở lại!”
Biết được chuyện này, sắc mặt Cảnh Uyên cũng đại biến, anh chở Cảnh Phạm xuất viện trở về Cảnh gia.
Lúc về đến Cảnh gia, cảnh sát đã đi vào trong phòng xem xét tình hình.
Tô Vân Đình ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện với cảnh sát.
Mới không gặp mấy ngày, mà bây giờ Tô Vân Đình đã rất tiều tụy, dáng vẻ của bà đã không còn như trước nữa.
“Gần đây tin tức bị xào nấu nóng như lửa, mọi người cũng thật sự cho rằng tiểu Chanh tử là con của Cảnh Uyên. Kẻ bắt cóc là chủ nợ của chúng tôi, bây giờ kẻ đó muốn dùng tiểu Chanh tử để uy hiếp chúng tôi trả tiền lại.”
Cảnh sát vừa ghi chép, vừa hỏi: “Kẻ bắt cóc đã gọi điện thoại tới chưa?”
“Đã gọi rồi, bảo chúng tôi phải trả năm triệu còn thiếu trong vòng hai ngày. Nếu sau hai ngày, không trả được tiền, thì sẽ giết con tin.”
Cảnh Phạm nghe mà hai chân như nhũn ra.
“Nhưng mà, bây giờ chúng tôi biết kiếm năm triệu ở đâu? Công ty đã phá sản, cái nhà này cũng đã bị gán nợ.”
Nói đến đây, Tô Vân Đình đã khóc ra thành tiếng. Cảnh Thừa Hoài ngồi ở bên cạnh, tâm phiền ý loạn, mặt nhăn lại mà không nói được gì.
Cảnh Phạm run rẩy nắm chặc hai tay, cô quay mặt sang nhìn về phía Cảnh Uyên.
Vẻ mặt của Cảnh Uyên cũng đã xám lại: “Bây giờ… chúng ta... đã thật sự mất tất cả... Ngay cả căn nhà này, cũng đã bị ngân hàng thu hồi.”
“Là Hoắc gia làm?”
Cảnh Uyên bi thương nhìn cô, không trả lời. Câu trả lời, không cần nói cũng biết.
Sau khi cảnh sát tìm hiểu tình hình, đề nghị: “Như vậy đi, trong hai ngày, mọi người nghĩ biện pháp gom đủ năm triệu. Ngày chuộc người, chúng tôi sẽ cử người đến bắt kẻ bắt cóc.”
Cảnh Phạm lập tức lên tầng, lấy ra thẻ ngân hàng của mình ra đặt ở trên bàn trà nhỏ.
Lịch giải phẫu được hẹn vào bốn ngày sau.
Hai ngày qua, Cảnh Phạm gần như không ăn không uống gì, cô chỉ nằm ở trên giường bệnh ngẩn người.
Trên mạng, tiếng gió nổi lên bốn phía, tin tức càng ngày càng theo chiều hướng tiêu cực, Thịnh Gia Ngôn thương lượng với cô chuyện mở cuộc họp báo mời ký giả để làm sáng tỏ sự thật.
Cảnh Phạm cứng ngắt đáp ứng.
Cảnh Uyên bề bộn nhiều việc.
Dường như tình hình của công ty càng ngày càng tồi tệ, còn tồi tệ đến mức nào, Cảnh Phạm cũng không biết, bởi vì Cảnh Uyên không nói cho cô biết. Chẳng qua là, ngay cả thời gian đến bệnh viện thăm cô vòa ban ngày, Cảnh Uyên cũng không có.
Mấy ngày nay, lúc anh đến phòng bệnh thăm cô, cũng đã là nửa đêm.
Dường như tâm trạng của anh cũng rất nặng nề, cực kỳ mệt mỏi.
Anh ngủ ở trên ghế sa lon dài bên ngoài phòng bệnh của cô, Cảnh Phạm mất ngủ có thể nghe thấy tiếng động lăn lộn khó ngủ ở bên ngoài của anh.
Ngày hôm đó.
Cảnh Phạm vừa mới tỉnh dậy. Cảnh Uyên bưng cháo nóng đi vào.
Cảnh Phạm không muốn để anh lo lắng cho mình thêm nữa, cô nhận lấy bát cháo ăn mấy thìa.
“Như thế nào, ăn có ngon không?” Cảnh Uyên hỏi.
Cảnh Phạm khẽ mỉm cười: “Vâng, ăn rất ngon.”
Thật ra thì, cô chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả.
Cảnh Phạm nhìn anh: “Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”
Ánh mắt của Cảnh Uyên thoáng trở nên ảm đạm, anh không trả lời, chỉ chuyển đề tài nói với cô chuyện khác.
Chuông điện thoại di động của anh vang lên liên hồi; anh vừa mệt mỏi lại vừa bất lực cắt đứt, rồi sau đó tắt máy.
Trong lòng Cảnh Phạm mơ hồ biết là công ty xảy ra chuyện.
Cô vừa mới buông bát cháo xuống, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Cảnh Phạm liếc nhìn dãy số trên màn hình, là số điện thoại bàn của Cảnh gia. Cô cho là tiểu Chanh tử, không do dự, nghe điện thoại.
“Xảy ra chuyện rồi! Cảnh Phạm, con bảo anh con, còn cả con nữa, mau chóng trở về đi!” Bên kia, người nói chuyện chính là Tô Vân Đình.
Trong lòng Cảnh Phạm cảm thấy lộp bộp: “Chuyện gì vậy mẹ?”
Tô Vân Đình chần chờ trong giây lát, không lên tiếng.
Cảnh Phạm hơi run rẩy nói: “Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Chanh tử... tiểu Chanh tử mất tích rồi!”
Cảnh Phạm chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô nắm chặt lấy ga trải giường phía dưới, miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình: “Cha mẹ mau báo cảnh sát đi, bây giờ con và anh sẽ lập tức trở lại!”
Biết được chuyện này, sắc mặt Cảnh Uyên cũng đại biến, anh chở Cảnh Phạm xuất viện trở về Cảnh gia.
Lúc về đến Cảnh gia, cảnh sát đã đi vào trong phòng xem xét tình hình.
Tô Vân Đình ngồi ở trên ghế sa lon nói chuyện với cảnh sát.
Mới không gặp mấy ngày, mà bây giờ Tô Vân Đình đã rất tiều tụy, dáng vẻ của bà đã không còn như trước nữa.
“Gần đây tin tức bị xào nấu nóng như lửa, mọi người cũng thật sự cho rằng tiểu Chanh tử là con của Cảnh Uyên. Kẻ bắt cóc là chủ nợ của chúng tôi, bây giờ kẻ đó muốn dùng tiểu Chanh tử để uy hiếp chúng tôi trả tiền lại.”
Cảnh sát vừa ghi chép, vừa hỏi: “Kẻ bắt cóc đã gọi điện thoại tới chưa?”
“Đã gọi rồi, bảo chúng tôi phải trả năm triệu còn thiếu trong vòng hai ngày. Nếu sau hai ngày, không trả được tiền, thì sẽ giết con tin.”
Cảnh Phạm nghe mà hai chân như nhũn ra.
“Nhưng mà, bây giờ chúng tôi biết kiếm năm triệu ở đâu? Công ty đã phá sản, cái nhà này cũng đã bị gán nợ.”
Nói đến đây, Tô Vân Đình đã khóc ra thành tiếng. Cảnh Thừa Hoài ngồi ở bên cạnh, tâm phiền ý loạn, mặt nhăn lại mà không nói được gì.
Cảnh Phạm run rẩy nắm chặc hai tay, cô quay mặt sang nhìn về phía Cảnh Uyên.
Vẻ mặt của Cảnh Uyên cũng đã xám lại: “Bây giờ… chúng ta... đã thật sự mất tất cả... Ngay cả căn nhà này, cũng đã bị ngân hàng thu hồi.”
“Là Hoắc gia làm?”
Cảnh Uyên bi thương nhìn cô, không trả lời. Câu trả lời, không cần nói cũng biết.
Sau khi cảnh sát tìm hiểu tình hình, đề nghị: “Như vậy đi, trong hai ngày, mọi người nghĩ biện pháp gom đủ năm triệu. Ngày chuộc người, chúng tôi sẽ cử người đến bắt kẻ bắt cóc.”
Cảnh Phạm lập tức lên tầng, lấy ra thẻ ngân hàng của mình ra đặt ở trên bàn trà nhỏ.
/417
|