Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng chút tiền của cô, chỉ như muối bỏ biển, xa xa mới tới số tiền năm triệu kia
Cảnh Uyên cũng không ngừng gọi điện thoại mượn tiền, nhưng mà, mỗi một cú điện thoại đều là cự tuyệt.
Tình người ấm lạnh, vào giờ phút này, đã sớm không còn ai nguyện ý cho Cảnh gia mượn tiền rồi.
Buổi tối.
Cảnh Uyên vừa mới tắm xong, lúc đang muốn gọi điện thoại, chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Số điện thoại hiện trên màn hình, khiến ánh mắt của anh lạnh dần đi.
Chần chờ một lúc lâu, anh mới nghe máy.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu, vô cùng lãnh đạm.
“Em nghe nói, con của anh và Cảnh Phạm bị bắt cóc.” Bên kia, truyền tới giọng nói của Vân Mẫn Mẫn.
“Sao cô biết?”
“Trong giới giải trí này, mấy chuyện bát quái dễ lan nhanh nhất. Cảnh Phạm gọi điện khắp nơi mượn tiền giống như một con ruồi không đầu vậy, em muốn không biết cũng khó.”
“Vì vậy, cô gọi điện thoại tới đây là muốn làm gì?” Cảnh Uyên trào phúng nói: “Xem náo nhiệt?”
“Em có thể cho anh năm triệu.”
Cảnh Uyên há mồm rất muốn đáp lại cô ta, anh không cần!
Nhưng mà, bên kia là mạng sống của tiểu Chanh tử!
Anh không thể nào đáp lại quả quyết như vậy được.
Vì vậy, cuối cùng, từ ba chữ " tôi không cần", đổi thành hai chữ: “Điều kiện.”
“Rất đơn giản.” Vân Mẫn Mẫn im lặng trong giây lát, rồi cô ta mới đổi sang giọng điệu nũng nịu, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Em chỉ cần anh.”
Cảnh Uyên châm chọc cười nói: “Vân tiểu thư, ý của cô là, bảo tôi bán mình cho cô?”
“Một buổi tối. Cảnh Uyên, năm triệu, em chỉ cần anh tối nay thôi!”
Cảnh Uyên có loại cảm giác bị sỉ nhục, anh không nghe tiếp nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên kia.
Cảnh Phạm đang tính số tiền cô có thể mượn được. Cho dù cộng lại, cũng còn lâu mới đủ số tiền năm triệu kia.
Mỗi giây mỗi phút cô đều đứng ngồi không yên.
Đứa bé có bệnh trong người, chịu không nổi sự kinh sợ. Lần này, khẳng định là con bé sẽ bị dọa sợ hãi, chỉ sợ...
Cảnh Phạm vừa nghĩ tới điều có thể đó, cả người cô lại càng run rẩy dữ dội hơn, ngay cả bụng cũng quặn đau.
Cô ôm lấy cái bụng bằng phẳng vẫn chưa kịp làm phẫu thuật, lê thân thể mệt mỏi, tiếp tục gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Cảnh Phạm gần như là chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, muốn nhanh chóng mở cửa.
Cảnh Uyên đi ra trước cô một bước.
Hai người, cùng nhau mở cửa.
Ngoài cửa, không có ai.
Chỉ có một chiếc valy hành lý bị bỏ lại. Hơn nữa, valy hành lý rất lớn, muốn chứa một đứa bé, cũng là điều có thể.
Nhìn valy hành lý kia, Cảnh Phạm đột nhiên không có dũng khí để tiến lên phía trước nữa.
Cô bấu chặt tay vào khuỷu tay của Cảnh Uyên, đầu ngón tay gần như cắm vào trong da thịt của anh.
“Anh...” cô run rẩy nói, nước mắt đã không ngừng chảy xuống.
Cảnh Uyên cũng hoảng sợ nhìn chiếc valy đó. Đôi mắt dần nổi lên tơ máu.
Anh úp tay lên mu bàn tay của Cảnh Phạm: “Để anh đi.”
Cảnh Phạm đứng yên tại chỗ.
Cảnh Uyên bước từng bước đi về phía trước.
Bước chân, dần nặng nề.
Mỗi một bước, đều giống như là bước vào trong vực sâu vậy.
Rốt cuộc, anh ngồi xuống bên cạnh valy hành lý.
Anh từ từ đặt tay lên trên chốt valy, mỗi một ngón tay đều đang run rẩy.
Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Cảnh Phạm gần như không chống đỡ nổi thân thể của mình nữa, cô vịn một tay vào khung cửa, mới không để cho mình ngã xuống.
Valy hành lý được mở ra, một đoạn ngón tay đầm đìa máu tươi của trẻ con nằm ở trong valy hành lý kèm một tờ giấy, trên tờ giấy viết: Nếu không trả tiền, thì tiếp theo sẽ là thi thể!
Cảnh Uyên chợt giật bắn mình, vành mắt đỏ ửng. Tờ giấy kia, dần nhăn lại trong lòng bàn tay anh.
“Không!” Cảnh Phạm tan nát cõi lòng lắc đầu, cô nghẹn ngào nói, gần như là muốn ngất đi.
Cô không dám tưởng tượng...
Không dám nghĩ, tiểu Chanh tử của cô, đang bị loại đau đớn nào tra tấn.
Cảnh Uyên mím chặt môi mỏng, giống như là đã hạ quyết tâm làm điều gì đó, anh cầm lấy chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà.
Nhưng chút tiền của cô, chỉ như muối bỏ biển, xa xa mới tới số tiền năm triệu kia
Cảnh Uyên cũng không ngừng gọi điện thoại mượn tiền, nhưng mà, mỗi một cú điện thoại đều là cự tuyệt.
Tình người ấm lạnh, vào giờ phút này, đã sớm không còn ai nguyện ý cho Cảnh gia mượn tiền rồi.
Buổi tối.
Cảnh Uyên vừa mới tắm xong, lúc đang muốn gọi điện thoại, chuông điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Số điện thoại hiện trên màn hình, khiến ánh mắt của anh lạnh dần đi.
Chần chờ một lúc lâu, anh mới nghe máy.
“Có chuyện gì không?” Giọng điệu, vô cùng lãnh đạm.
“Em nghe nói, con của anh và Cảnh Phạm bị bắt cóc.” Bên kia, truyền tới giọng nói của Vân Mẫn Mẫn.
“Sao cô biết?”
“Trong giới giải trí này, mấy chuyện bát quái dễ lan nhanh nhất. Cảnh Phạm gọi điện khắp nơi mượn tiền giống như một con ruồi không đầu vậy, em muốn không biết cũng khó.”
“Vì vậy, cô gọi điện thoại tới đây là muốn làm gì?” Cảnh Uyên trào phúng nói: “Xem náo nhiệt?”
“Em có thể cho anh năm triệu.”
Cảnh Uyên há mồm rất muốn đáp lại cô ta, anh không cần!
Nhưng mà, bên kia là mạng sống của tiểu Chanh tử!
Anh không thể nào đáp lại quả quyết như vậy được.
Vì vậy, cuối cùng, từ ba chữ " tôi không cần", đổi thành hai chữ: “Điều kiện.”
“Rất đơn giản.” Vân Mẫn Mẫn im lặng trong giây lát, rồi cô ta mới đổi sang giọng điệu nũng nịu, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Em chỉ cần anh.”
Cảnh Uyên châm chọc cười nói: “Vân tiểu thư, ý của cô là, bảo tôi bán mình cho cô?”
“Một buổi tối. Cảnh Uyên, năm triệu, em chỉ cần anh tối nay thôi!”
Cảnh Uyên có loại cảm giác bị sỉ nhục, anh không nghe tiếp nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Bên kia.
Cảnh Phạm đang tính số tiền cô có thể mượn được. Cho dù cộng lại, cũng còn lâu mới đủ số tiền năm triệu kia.
Mỗi giây mỗi phút cô đều đứng ngồi không yên.
Đứa bé có bệnh trong người, chịu không nổi sự kinh sợ. Lần này, khẳng định là con bé sẽ bị dọa sợ hãi, chỉ sợ...
Cảnh Phạm vừa nghĩ tới điều có thể đó, cả người cô lại càng run rẩy dữ dội hơn, ngay cả bụng cũng quặn đau.
Cô ôm lấy cái bụng bằng phẳng vẫn chưa kịp làm phẫu thuật, lê thân thể mệt mỏi, tiếp tục gọi hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Cảnh Phạm gần như là chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, muốn nhanh chóng mở cửa.
Cảnh Uyên đi ra trước cô một bước.
Hai người, cùng nhau mở cửa.
Ngoài cửa, không có ai.
Chỉ có một chiếc valy hành lý bị bỏ lại. Hơn nữa, valy hành lý rất lớn, muốn chứa một đứa bé, cũng là điều có thể.
Nhìn valy hành lý kia, Cảnh Phạm đột nhiên không có dũng khí để tiến lên phía trước nữa.
Cô bấu chặt tay vào khuỷu tay của Cảnh Uyên, đầu ngón tay gần như cắm vào trong da thịt của anh.
“Anh...” cô run rẩy nói, nước mắt đã không ngừng chảy xuống.
Cảnh Uyên cũng hoảng sợ nhìn chiếc valy đó. Đôi mắt dần nổi lên tơ máu.
Anh úp tay lên mu bàn tay của Cảnh Phạm: “Để anh đi.”
Cảnh Phạm đứng yên tại chỗ.
Cảnh Uyên bước từng bước đi về phía trước.
Bước chân, dần nặng nề.
Mỗi một bước, đều giống như là bước vào trong vực sâu vậy.
Rốt cuộc, anh ngồi xuống bên cạnh valy hành lý.
Anh từ từ đặt tay lên trên chốt valy, mỗi một ngón tay đều đang run rẩy.
Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Cảnh Phạm gần như không chống đỡ nổi thân thể của mình nữa, cô vịn một tay vào khung cửa, mới không để cho mình ngã xuống.
Valy hành lý được mở ra, một đoạn ngón tay đầm đìa máu tươi của trẻ con nằm ở trong valy hành lý kèm một tờ giấy, trên tờ giấy viết: Nếu không trả tiền, thì tiếp theo sẽ là thi thể!
Cảnh Uyên chợt giật bắn mình, vành mắt đỏ ửng. Tờ giấy kia, dần nhăn lại trong lòng bàn tay anh.
“Không!” Cảnh Phạm tan nát cõi lòng lắc đầu, cô nghẹn ngào nói, gần như là muốn ngất đi.
Cô không dám tưởng tượng...
Không dám nghĩ, tiểu Chanh tử của cô, đang bị loại đau đớn nào tra tấn.
Cảnh Uyên mím chặt môi mỏng, giống như là đã hạ quyết tâm làm điều gì đó, anh cầm lấy chìa khóa xe, đi ra khỏi nhà.
/417
|