Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Chanh tử đột nhiên cảm thấy rất khó chịu: “Mẹ, mẹ gọi chú chưa? Con muốn gọi cho chú!”
Cảnh Phạm không lên tiếng.
Tiểu Chanh tử đã tự cầm lấy điện thoại cô đặt ở trên bàn cơm.
Cảnh Phạm cũng không ngăn cản bé.
Thế nhưng, Tiểu Chanh tử gọi mãi vẫn không được.
Bé ủ rũ rủ cúi đầu, để điện thoại về chỗ cũ.
Cảnh Phạm hỏi: “Gọi không được?”
“...Dạ.” – Bé con rầu rĩ đáp lại.
Tựa hồ bị cảm xúc của bé con ảnh hưởng, tâm tình Cảnh Phạm cũng rầu rĩ.
Đêm đó, bé con gọi cho anh rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không được.
Cảnh Phạm ở trên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc không ngủ được.
Không biết vì sao, cô luôn có loại dự cảm phi thường không tốt.
Loại linh cảm kia như một sợi dây thép gai không ngừng siết chặt trái tim của cô, khiến cô đau đớn đến không thở nổi.
Không thể nào!
Anh sẽ không có chuyện!
Anh thoạt nhìn không giống như đang gặp rắc rối.
Cô không ngừng an ủi mình, trong lòng lại càng phát sợ.
Ngày thứ tám sau khi anh đi, Tiểu Chanh tử lại gọi cho anh. Thế nhưng, điện thoại của anh vẫn chẳng ai bắt máy.
Tiểu Chanh tử ủ rũ: “Mẹ, con đã nhắn tin cho chú nói hai ngày nữa có họp phụ huynh. Con hi vọng chú có thể tham gia với chúng ta.”
Cảnh Phạm không ngăn bé.
Hai ngày sau, Cảnh Phạm mang theo tâm sự nặng nề, khi học có chút thất thần. Lúc học xong, từ công ty đi ra, cô bắt gặp Trần Lộc vội vàng đi đến.
Cảnh Phạm thoáng suy nghĩ, cuối cùng bước đến.
“Trợ lý Trần.” - Cô chủ động chào hỏi.
“Cảnh tiểu thư.” - Trần Lộc nhìn thấy cô, vui rạo rực nói- “Tôi có nghe chuyện cô sắp tham gia phim “Ánh bình minh”. Chúc mừng nhé! Phim của Quách tiên sinh nhất định sẽ cực kỳ nổi tiếng, tôi cũng sẽ đón chờ.”
“Hi vọng không làm mọi người thất vọng.” - Cảnh Phạm dừng một chút, nhìn Trần Lộc.
Trần Lộc hỏi: “Cảnh tiểu thư, có phải có gì muốn hỏi khôngh?”
Cảnh Phạm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tôi muốn trả lại vài thứ cho Hoắc tổng, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy người. Vì thế, tôi muốn hỏi Hoắc tổng mấy ngày nay có đến công ty không?”
Trần Lộc lắc đầu: “Kỳ thực tôi cũng không biết. Hoắc tổng tuy rằng có về công ty, thế nhưng hiện tại có rất nhiều chuyện đều do Hoắc Tranh tiểu thư xử lý. Vì thế nếu không có chuyện gì đặc biệt, Hoắc tổng bình thường cũng không tới công ty.”
“Vậy anh ấy đổi số rồi hả?” - Cảnh Phạm lại hỏi.
“Những lúc Hoắc tổng muốn được yên tĩnh, sẽ tắt máy, ai cũng không tìm được. Một năm qua đều là như vậy.”
Thì ra là như vậy.
Vẻ mặt Cảnh Phạm có chút âm u.
Một năm qua, hóa ra anh có thói quen như vậy. Chỉ là cô không biết mà thôi.
“Cảnh tiểu thư, còn có chuyện gì khác muốn hỏi không?”
Cảnh Phạm hoàn hồn, vẫn hỏi: “Anh ấy gần đây thân thể thế nào? Một năm này, sức khỏe đã tốt hơn chưa?”
Trần Lộc lại lắc đầu: “Đây là việc tư của Hoắc tổng, tôi cũng không biết. Lục trợ lý có lẽ sẽ biết rõ hơn một chút.”
Cảnh Phạm đành từ bỏ, cảm kích cười cười: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh tiếp tục đi.”
Trần Lộc gật đầu, rời đi.
Cảnh Phạm đứng dưới tòa nhà công ty, có chút hoảng hốt. Cô ngửa đầu nhìn tầng cao, chợt cảm thấy thất vọng.
Cô lái xe đến trường học của bé con.
Họp phụ huynh bốn tiếng nữa mới bắt đầu. Cô ngồi chơi cùng bé trong phòng học.
Cũng may, ngoại trừ Tiểu Chanh tử, rất nhiều bạn học khác cũng chỉ có mẹ đến họp phụ huynh.
Cảnh Phạm là người nổi tiếng, không ít phụ huynh tiến đến bắt chuyện cùng cô. Tiểu Chanh tử thỉnh thoảng góp lời, bầu không khí ngược lại cũng khá tốt.
Tiểu Chanh tử đột nhiên cảm thấy rất khó chịu: “Mẹ, mẹ gọi chú chưa? Con muốn gọi cho chú!”
Cảnh Phạm không lên tiếng.
Tiểu Chanh tử đã tự cầm lấy điện thoại cô đặt ở trên bàn cơm.
Cảnh Phạm cũng không ngăn cản bé.
Thế nhưng, Tiểu Chanh tử gọi mãi vẫn không được.
Bé ủ rũ rủ cúi đầu, để điện thoại về chỗ cũ.
Cảnh Phạm hỏi: “Gọi không được?”
“...Dạ.” – Bé con rầu rĩ đáp lại.
Tựa hồ bị cảm xúc của bé con ảnh hưởng, tâm tình Cảnh Phạm cũng rầu rĩ.
Đêm đó, bé con gọi cho anh rất nhiều lần, thế nhưng vẫn không được.
Cảnh Phạm ở trên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc không ngủ được.
Không biết vì sao, cô luôn có loại dự cảm phi thường không tốt.
Loại linh cảm kia như một sợi dây thép gai không ngừng siết chặt trái tim của cô, khiến cô đau đớn đến không thở nổi.
Không thể nào!
Anh sẽ không có chuyện!
Anh thoạt nhìn không giống như đang gặp rắc rối.
Cô không ngừng an ủi mình, trong lòng lại càng phát sợ.
Ngày thứ tám sau khi anh đi, Tiểu Chanh tử lại gọi cho anh. Thế nhưng, điện thoại của anh vẫn chẳng ai bắt máy.
Tiểu Chanh tử ủ rũ: “Mẹ, con đã nhắn tin cho chú nói hai ngày nữa có họp phụ huynh. Con hi vọng chú có thể tham gia với chúng ta.”
Cảnh Phạm không ngăn bé.
Hai ngày sau, Cảnh Phạm mang theo tâm sự nặng nề, khi học có chút thất thần. Lúc học xong, từ công ty đi ra, cô bắt gặp Trần Lộc vội vàng đi đến.
Cảnh Phạm thoáng suy nghĩ, cuối cùng bước đến.
“Trợ lý Trần.” - Cô chủ động chào hỏi.
“Cảnh tiểu thư.” - Trần Lộc nhìn thấy cô, vui rạo rực nói- “Tôi có nghe chuyện cô sắp tham gia phim “Ánh bình minh”. Chúc mừng nhé! Phim của Quách tiên sinh nhất định sẽ cực kỳ nổi tiếng, tôi cũng sẽ đón chờ.”
“Hi vọng không làm mọi người thất vọng.” - Cảnh Phạm dừng một chút, nhìn Trần Lộc.
Trần Lộc hỏi: “Cảnh tiểu thư, có phải có gì muốn hỏi khôngh?”
Cảnh Phạm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tôi muốn trả lại vài thứ cho Hoắc tổng, thế nhưng tìm mãi vẫn không thấy người. Vì thế, tôi muốn hỏi Hoắc tổng mấy ngày nay có đến công ty không?”
Trần Lộc lắc đầu: “Kỳ thực tôi cũng không biết. Hoắc tổng tuy rằng có về công ty, thế nhưng hiện tại có rất nhiều chuyện đều do Hoắc Tranh tiểu thư xử lý. Vì thế nếu không có chuyện gì đặc biệt, Hoắc tổng bình thường cũng không tới công ty.”
“Vậy anh ấy đổi số rồi hả?” - Cảnh Phạm lại hỏi.
“Những lúc Hoắc tổng muốn được yên tĩnh, sẽ tắt máy, ai cũng không tìm được. Một năm qua đều là như vậy.”
Thì ra là như vậy.
Vẻ mặt Cảnh Phạm có chút âm u.
Một năm qua, hóa ra anh có thói quen như vậy. Chỉ là cô không biết mà thôi.
“Cảnh tiểu thư, còn có chuyện gì khác muốn hỏi không?”
Cảnh Phạm hoàn hồn, vẫn hỏi: “Anh ấy gần đây thân thể thế nào? Một năm này, sức khỏe đã tốt hơn chưa?”
Trần Lộc lại lắc đầu: “Đây là việc tư của Hoắc tổng, tôi cũng không biết. Lục trợ lý có lẽ sẽ biết rõ hơn một chút.”
Cảnh Phạm đành từ bỏ, cảm kích cười cười: “Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh tiếp tục đi.”
Trần Lộc gật đầu, rời đi.
Cảnh Phạm đứng dưới tòa nhà công ty, có chút hoảng hốt. Cô ngửa đầu nhìn tầng cao, chợt cảm thấy thất vọng.
Cô lái xe đến trường học của bé con.
Họp phụ huynh bốn tiếng nữa mới bắt đầu. Cô ngồi chơi cùng bé trong phòng học.
Cũng may, ngoại trừ Tiểu Chanh tử, rất nhiều bạn học khác cũng chỉ có mẹ đến họp phụ huynh.
Cảnh Phạm là người nổi tiếng, không ít phụ huynh tiến đến bắt chuyện cùng cô. Tiểu Chanh tử thỉnh thoảng góp lời, bầu không khí ngược lại cũng khá tốt.
/417
|