Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô thoáng thở phào một hơi.
Thế nhưng, khi buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu, Tiểu Chanh tử càng ngày càng yên lặng, đầu nhỏ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
Cảnh Phạm biết bé đang chờ ai, cố ý chuyển sự chú ý của bé đi: “Tiểu Chanh tử, có nơi nào đặc biết muốn đi không? Mấy ngày sắp tới mẹ được nghỉ. Mẹ dẫn con đi chơi nhé, được không?”
“Chờ chú về, chúng ta đi cùng chú nhé mẹ.” - Không nghĩ tới, bé con lại gắn người kia vào.
Cảnh Phạm lập tức yên lặng, không biết nên nói gì.
Vào lúc này, các thầy giáo đã đẩy cửa phòng học tiến vào. Họp phụ huynh lập tức sắp bắt đầu. Tiểu Chanh tử ủ rũ rụt đầu.
Bé con cũng không tiếp tục ôm hi vọng nữa.
Cảnh Phạm lại là chưa từng ôm hi vọng.
Cô nghĩ, người đàn ông kia, hẳn là đã thực sự rời đi. Tựa như lần trước biến mất khỏi thế giới của cô.
Chỉ là, cô có chút hối hận.
Hối hận lúc đó không nên nhẹ dạ, để anh gặp bé con. Đột nhiên xuất hiện như vậy lại đột nhiên rời đi, lần thứ hai đảo loạn cuộc sống vốn dĩ vô cùng yên bình của hai mẹ con cô.
Cho bé con hi vọng rồi lại làm cho bé triệt để thất vọng.
Đó là chuyện tàn khốc đến mức nào.
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung, cửa lại bị đẩy ra: “Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên trong phòng học.
Người đàn ông cao to đứng trước cửa phòng học. Cảnh Phạm ngây người. Cô bần thần nhìn người ngoài cửa, chợt cảm thấy có chút hoảng hốt tựa như mình đang nằm mơ.
Anh vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người xôn xao.
Trong mắt thầy giáo cũng xẹt qua một tia kinh diễm.
Một lúc sau mới hoàn hồn, thầy giáo hỏi: “Vị này là ba của bạn học nào vậy?”
“Tôi là ba ba của Cảnh Niệm Tranh.” - Anh lại mở miệng.
Hai tiếng “Ba ba” kia khiến Cảnh Phạm đau xót trong lòng.
Tiểu Chanh tử đứng bật dậy “Bịch bịch” vài bước chạy về phía anh. Hai cánh tay nho nhỏ ôm lấy chân anh, không nói gì đã nghẹn ngào bật khóc.
Tiếng khóc tràn ngập ủy khuất khiến ngay cả các học sinh trong phòng cũng cảm thấy không đành.
Lòng Cảnh Phạm càng thêm khó chịu.
Hoắc Cảnh Thành ôm chặt Tiểu Chanh tử vào ngực, liếc mắt nhìn thầy giáo, có chút xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi phải dỗ bé một chút. Xin phép!”
Dứt lời, anh liền ôm Tiểu Chanh tử ra ngoài.
Cảnh Phạm vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cách cửa sổ thủy tinh, nhìn một lớn một nhỏ ngoài cửa sổ.
Bé con khóc đến thương tâm, ủy khuất, khóc sao nín khóc. Thế nhưng, anh rất kiên trì, cầm kẹo nhẹ nhàng dỗ dành.
“Cảnh tiểu thư, hóa ra Hoắc tổng chính là ba của bé nha?” – Tâm nhiều chuyện của vài vị phụ huynh không kiềm được cháy hừng hực, tập hợp lại hỏi.
Lúc trước bọn họ bình luận không ít trong topic “Tiếng chuông báo cháy CP” trên Weibo. Tất cả mọi người đều ít nhiều biết chuyện bọn họ.
Cảnh Phạm không trả lời.
Lại nghe được người bên cạnh cười nói: “Chẳng trách Tiểu Chanh tử xinh đẹp như vậy. Gien nhà này thật đúng là quá mạnh mẻ!”
“Cảnh tiểu thư, bây giờ cô đã cùng Hoắc tổng kết hôn chưa? Trước đây tôi cũng rất coi trọng hai người. Sau này có tin hai người không còn bên nhau nữa, tôi còn cảm thấy rất đáng tiếc.”
Cảnh Phạm chỉ gượng cười, không biết trả lời thế nào.
Lúc này, Hoắc Cảnh Thành đã ôm bé con tiến vào.
Tiểu Chanh tử khóc đến hai mắt sưng như bóng đèn nhỏ. Bé nhường chỗ cho anh ngồi.
Tiểu Chanh tử ngồi trên đùi anh. Cảnh Phạm ngồi bên cạnh.
Cô cố xem bản thân như không tồn tại cũng không nhìn anh, yên lặng rút khăn giấy trong túi lau nước mắt nước mũi cho bé.
Cô thoáng thở phào một hơi.
Thế nhưng, khi buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu, Tiểu Chanh tử càng ngày càng yên lặng, đầu nhỏ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa.
Cảnh Phạm biết bé đang chờ ai, cố ý chuyển sự chú ý của bé đi: “Tiểu Chanh tử, có nơi nào đặc biết muốn đi không? Mấy ngày sắp tới mẹ được nghỉ. Mẹ dẫn con đi chơi nhé, được không?”
“Chờ chú về, chúng ta đi cùng chú nhé mẹ.” - Không nghĩ tới, bé con lại gắn người kia vào.
Cảnh Phạm lập tức yên lặng, không biết nên nói gì.
Vào lúc này, các thầy giáo đã đẩy cửa phòng học tiến vào. Họp phụ huynh lập tức sắp bắt đầu. Tiểu Chanh tử ủ rũ rụt đầu.
Bé con cũng không tiếp tục ôm hi vọng nữa.
Cảnh Phạm lại là chưa từng ôm hi vọng.
Cô nghĩ, người đàn ông kia, hẳn là đã thực sự rời đi. Tựa như lần trước biến mất khỏi thế giới của cô.
Chỉ là, cô có chút hối hận.
Hối hận lúc đó không nên nhẹ dạ, để anh gặp bé con. Đột nhiên xuất hiện như vậy lại đột nhiên rời đi, lần thứ hai đảo loạn cuộc sống vốn dĩ vô cùng yên bình của hai mẹ con cô.
Cho bé con hi vọng rồi lại làm cho bé triệt để thất vọng.
Đó là chuyện tàn khốc đến mức nào.
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung, cửa lại bị đẩy ra: “Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
Một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên trong phòng học.
Người đàn ông cao to đứng trước cửa phòng học. Cảnh Phạm ngây người. Cô bần thần nhìn người ngoài cửa, chợt cảm thấy có chút hoảng hốt tựa như mình đang nằm mơ.
Anh vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người xôn xao.
Trong mắt thầy giáo cũng xẹt qua một tia kinh diễm.
Một lúc sau mới hoàn hồn, thầy giáo hỏi: “Vị này là ba của bạn học nào vậy?”
“Tôi là ba ba của Cảnh Niệm Tranh.” - Anh lại mở miệng.
Hai tiếng “Ba ba” kia khiến Cảnh Phạm đau xót trong lòng.
Tiểu Chanh tử đứng bật dậy “Bịch bịch” vài bước chạy về phía anh. Hai cánh tay nho nhỏ ôm lấy chân anh, không nói gì đã nghẹn ngào bật khóc.
Tiếng khóc tràn ngập ủy khuất khiến ngay cả các học sinh trong phòng cũng cảm thấy không đành.
Lòng Cảnh Phạm càng thêm khó chịu.
Hoắc Cảnh Thành ôm chặt Tiểu Chanh tử vào ngực, liếc mắt nhìn thầy giáo, có chút xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, tôi phải dỗ bé một chút. Xin phép!”
Dứt lời, anh liền ôm Tiểu Chanh tử ra ngoài.
Cảnh Phạm vẫn ngồi đó không nhúc nhích, cách cửa sổ thủy tinh, nhìn một lớn một nhỏ ngoài cửa sổ.
Bé con khóc đến thương tâm, ủy khuất, khóc sao nín khóc. Thế nhưng, anh rất kiên trì, cầm kẹo nhẹ nhàng dỗ dành.
“Cảnh tiểu thư, hóa ra Hoắc tổng chính là ba của bé nha?” – Tâm nhiều chuyện của vài vị phụ huynh không kiềm được cháy hừng hực, tập hợp lại hỏi.
Lúc trước bọn họ bình luận không ít trong topic “Tiếng chuông báo cháy CP” trên Weibo. Tất cả mọi người đều ít nhiều biết chuyện bọn họ.
Cảnh Phạm không trả lời.
Lại nghe được người bên cạnh cười nói: “Chẳng trách Tiểu Chanh tử xinh đẹp như vậy. Gien nhà này thật đúng là quá mạnh mẻ!”
“Cảnh tiểu thư, bây giờ cô đã cùng Hoắc tổng kết hôn chưa? Trước đây tôi cũng rất coi trọng hai người. Sau này có tin hai người không còn bên nhau nữa, tôi còn cảm thấy rất đáng tiếc.”
Cảnh Phạm chỉ gượng cười, không biết trả lời thế nào.
Lúc này, Hoắc Cảnh Thành đã ôm bé con tiến vào.
Tiểu Chanh tử khóc đến hai mắt sưng như bóng đèn nhỏ. Bé nhường chỗ cho anh ngồi.
Tiểu Chanh tử ngồi trên đùi anh. Cảnh Phạm ngồi bên cạnh.
Cô cố xem bản thân như không tồn tại cũng không nhìn anh, yên lặng rút khăn giấy trong túi lau nước mắt nước mũi cho bé.
/417
|