Jenny lên tiếng: “sis, trong lúc
chúng ta không để ý, chúng đã đột nhập vào máy chủ của ta và vô hiệu hóa vùng
điều khiển”. Nó đanh lại: “thật không ngờ đây đã là lần thứ hai chúng ta lơ là
cảnh giác, giờ mọi giờ hãy đeo hết dù vào, nhảy khỏi đây, mau lên,có vẻ máy bay
sắp nổ rồi”
Mọi người vội vã mặc hết dù vào, ai cũng nhanh chóng nhảy xuống và nó là người cuối cùng, vừa mới nhảy ra khỏi máy bay thì “bùm” từng tiếng nổ vang trời rên rã.
Một lúc sau, ông trời ngó xuống và thấy một đám người và một số đồ đang chật vật leo vào bờ ở một hòn đảo khá rộng nhưng hoang vu và um tùm cây.
Mọi người nằm trên bãi cát mà thở hồng hộc, sau đó tất cả đều đứng lên đi hong khô quần áo và xem xét hòn đảo trong phạm vi nhỏ.
Lúc chiều xuống, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, sóng biển nhấp nhô, rì rào như bản nhạc hòa với tiếng chim, thú, Chờ đã, thú ư??? Nó ngạc nhiên, mọi người cũng quay lại và thấy ven rừng có một chú thỏ hồng dễ thương đang tiến đến gần.
Jammy vội chạy đến (TG: chị ấy thích màu hồng và những thứ dễ thương, đối lập lại với chị Tanny, hahahahaha) kêu lên: “aaaaaa, con thỏ dễ thương vậy, yêu quá”, chị ấy đang định đưa tay ra vuốt lông con thỏ thì “khè, khè” mắt nó bỗng đỏ au, ranh nanh mọc ra dài và nhọn, móng vuốt cũng dài ra hơn bình thường, thân to hơn gấp bội.
Chưa ai kịp phản ứng thì cả nó và hắn đã kêu: “tránh ra”, Jammy chưa kịp phản ứng thì “bùm, bùm” 2 tiếng súng cùng vang lên và mục tiêu chính là con thỏ đó.
Jammy sợ hãi chạy dật lùi về phía Dennis, nhưng mọi người lại không thể ngờ con thỏ vẫn chưa chết maà kêu lên một tiếng chói tai. Sau đó là hàng loạt tiếng chạy, ven rừng giờ đã xuất hiện…mọi người đoán đúng rồi đấy, nó gọi ra thêm một bầy thỏ, tốc độ chạy của chúng nhanh hơn thỏ bình thường rất nhiều, thỏ đã nhanh giờ còn nhanh hơn.
Mọi người vội nã súng về phía chúng, cảnh hoàng hôn đpẹ lúc nãy giờ đã đẫm máu và tiếng hét kinh người, không còn tiếng sóng rì rào nữa.
Sau trận chiến ấy, toàn bộ đàn thỏ đã “hi sinh” mà quân ta không tổn thất tí nào, chỉ là mệt mỏi thôi, đúng là quân do nó đào tạo nhỉ?
Nó liên lạc với Jenny hỏi tình hình: “theo báo cáo, đây là hòn đảo bỏ hoang, trước đây được dùng làm nơi thí nghiệm bí mật của các kế hoạch đang dang dở về vũ khí sinh học hay virut phục vụ cho thế chiến nên đã bị xóa tên trên bản đồ, ngoài ra gần đây có một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, dưới chân núi là mỏ Algae (loại đá kịch độc, người động vào sẽ bị dính phóng xạ, có thể gây chết người nhưng lại là nguyên liệu cực kì hữu dụng trong chế tạo vũ khí sinh học) khá lớn”
Nó khá hài lòng, hỏi: “vật ở đây có thể liên lạc với bên ngoài không?”
“dạ không, có một màn chắn bức xạ đã ngăn cản nhưng trên đỉnh núi lửa thì ta có thể”
Nó dặn dò mọi người: “ngoài này đã sực nức mùi máu nên chúng ta sẽ phải di chuyển vào trong để nghỉ ngơi, sáng mai ta sẽ phải đi sớm lên đỉnh núi, mọi người nhớ đeo kính và bật tín hiệu ở bông tai mọi lúc để dễ dàng liên lạc, ở đây rất nguy hiểm, mọi người đã được nghe qua, các con thú ở đây có lẽ đã bị nhiễm phóng xạ hoặc bị biến dị nên phải cẩn thận, hết sức đề phòng”
Mọi người thực hiện xong thì bắt đầu di chuyển vào trong rừng, khi đi thì chỉ thấy gió rít qua kẽ lá, tiếng thú chạy qua như chớp, tiếng kêu the thé của chúng hòa lại với ánh trắng đã lên đến đỉnh đầu làm cho khung cảnh náo động, lạnh tóc gáy.
Đi được một lúc thì tụi nó tìm được một khu đất trống không rộng lắm, xung quanh cây cỏ um tùm, nó phân người đi kiếm củi, dọn chỗ ngồi, kiếm đồ ăn.
Lúc sau, mọi người cùng ngồi trên những thân cây, quây quần bên đống lửa thưởng thức đồ ăn, khung cảnh rấy ấm cúng nhưng lòng ai cũng thấp thỏm, lo âu, tưởng tượng về những điều sẽ diễn ra sắp tới.
Thấy không khí quá trầm, nó lên tiếng: “ vì chuyến đi này mọi người đã phải vất vả nhiều nên sau khi về tất cả sẽ được thưởng một kì nghỉ”, mọi nguwoif nghe thế xong thì sung sướng tột độ, người thì nghĩ đi Hawai, Pari, Pháp, Thụy Sĩ…
Nó quay sang chỗ Dennis, Henry, Jammy, Saly, Cinly và Kenly đang sung sướng nói: “sau đó thì Dennis và Henry sẽ phải vào trại huấn luyện của em 3 tháng, 4 người thì điểu hành công ty đá quý đi lên cho em”
Nó nói xong thì quay ra vuốt lông Ami và Humer đang ở trên lòng, mắt nhìn đống lửa nghĩ mông lung để mặc 6 con người đang ngơ ngác, nghệt mặt ra.
Ngồi được một lúc, mọi người đang phân người canh gác thì Ami và Hummer sửng cồ lên, mọi người tập chung cao độ nhìn những cái bóng đen đang xoẹt qua với tốc độ ánh sáng. Mọi người nhanh chóng đứng chụm vào nhau, tay nắm chặt súng, Ami và Humer trên vai nó cũng nhanh chóng phòng thủ.
Một bóng đen bỗng xuất hiện, y như con người nhưng lớn hơn gấp đôi, có móng vuốt dài, lông rậm hơn, nhìn như người nguyên thủy từ thủa khai sinh, sức khỏa thật khủng khiếp, nhảy ra thôi cũng rung cả đất.
Mọi người vội nã súng về phía con quái vật nhưng mãi mới giết được nó, thật kinh dị. Nhưng sau đó thì đồng loạt các bóng đen xuất hiện vây quanh cả đoàn.
Mọi người ra sức chống chọi, có một con bỗng nhảy ra trước mặt nó, vì súng hết đạn, nó tung ra cú đấm về phái lồng ngực con quái vật và “hự”, hai đứa đứng đối nhau, nó nhìn chằm chằm con quái vật và mặt nhăn như khỉ vì… đau tay.
Con quái vật không làm gì nhiều, vác luôn nó lên vai rồi...bay(HB: hả? bay á? TG: dạ không nó phi như bay)
Thật không may cho nó khi chảng ai thấy nó đang trên vai con quái vật mà đấm đá như điên, đấm cả vào mặt nhưng lại tiếp tục vẩy vẩy tay vì…đau, trong khi con quái vật thản nhiên đu cây đi đâu đó.
Lúc sau, tiếng súng ngày càng xa, nó thôi không đấm đá vì sức nó không tài nạo đọ được với con người này, và trong lúc bay nhảy, con quái vật không chú ý đã làm cho nó “cốp” đầu đụng vào cây, ngất xỉu.
Sau khi tất cả đã giải quyết xong đám cầm thú thì ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, một lúc sau Cinly mới kêu lên: “chết, Tanny đâu”, mọi người nhìn quanh và bỗng hốt hoảng tột độ, hắn vội liên lạc với nó nhưng nó không nghe. Jammy giục: “liên lạc thử với Jenny xem”
Hắn vội gọi cho Jenny: “Jenny, Tanny ở đâu rồi”
Jenny vội trả lời: “chị ấy bị một con đưa đi mất rồi, anh chị hãy yên tâm mà nghỉ ngơi trước, mai em sẽ báo cáo sớm địa chị mà mọi người đi cứu chị ấy, tối thế này mọi người sẽ chỉ nguy hiểm thêm thôi, bye anh chị”
Nó tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng, người đau ê ẩm, ngồi dậy và định thần là nơi đâu, nó nhớ lại tối qua thì thở dài.
Nó vừa bước khỏi giường thì có tiếng bước chân tới, nó thủ thế đợi chờ và….một người con gái bước vào, trên tay là một tô cháo, nó lấy làm lạ khi thấy người ày rất bình thường thì cất tiếng hỏi: “cô là ai? Có phải đồng loại của chúng không?”
Người con gái cười nói: “không, tôi cũng bị chúng bắt về như cô, cô ăn đi, không có độc đâu!” cô cười trừ rồi nói tiếp: “Tôi tên Brabara, cô tên gì?”
Nó cầm lấy bát cháo mà hỏi: “vì sao cô vẫn sống vậy?”
Brabara nhún vai: “lúc đầu tôi cũng tưởng mình sẽ chết nhưng chúng chỉ bắt tôi làm việc nhà và…cái máy sinh con” nói đến đây cô nghiến răng kèn kẹt, khuôn mặt tràn đầy sự khinh thường, sỉ nhục cộng tức giận.
Có một chút lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt lạnh băng của nó nhưng nhanh chóng trở lại: “Vậy chúng bắt ta về để duy trì nòi giống, giờ chúng đang ở đâu?” (TG: iu, công cụ duy trì nòi giống, bọn biến thái, bọn tởm lợm)
Cô nói: “chúng hiện giờ đã đi săn, chỉ còn 1, 2 tên ở ngoài canh chúng ta”, nó căn dặn: “vậy giờ cô và tôi sẽ trốn khỏi đây, đoàn của tôi đang ở gần đây, tôi sẽ liên lạc với họ”
Nghe thế Brabara vội từ chối: “đừng, tôi đã bị lẫn dòng máu với chúng, người tôi cũng đã bị vấy bẩn, chỉ cần cô hãy thả bom và giết chúng là được rồi, tôi dù gì cũng đã bị nhiễm phóng xạ” vồi vén tóc cho nó xem.
Giờ nói mới nhìn thấy các đốm đỏ to sau gáy Brabara, không nói gì nhiều nó liên lạc với hắn và Jenny: “Devil, anh đang ở đâu, mau đến cứu em”
Hắn đang chạy vội vã trả lời: “anh đang trên đường tới rồi, mọi người an toàn cả, Ami và Humer đang ở chỗ anh rồi”
Giờ nó mới nhớ ra Ami và Humer không ở chỗ mình, nó ngó ra ngoài cửa thì thấy 2 gã to con đang ngồi cạnh đống lửa ăn thịt một con gì đó sống, máu còn chảy lê thê, cảnh tượng ghê rợn, nó thì mặt vẫn lạnh lùng cộng tỉnh bơ.
Nó lôi trong túi ra một khẩu súng bí mật mà nó mới sáng chế ra với hai viên đạn “piu” tiếng như phi tiêu đến đúng gáy của chúng rồi 1,2s sau chúng ngã xuống người lạnh toát, mắt trợn ngược.
Súng này sẽ làm cho người ta đóng băng hết dây thần kinh, động mạch chủ, tim, não, phổi,…
Hắn đến đúng lúc nhìn thấy nó hạ gục 2 tên bằng khẩu súng trắng, nhìn như làm từ băng thì vội chạy đến chỗ nó ôm trầm lấy mà xin lỗi: “xin lỗi ck vì ck không để mắt tới vk nhiều hơn” mấy người kia đến sau thì thấy ai cái xác lạnh cóng cứng đơ thì đờ người ra chiêm ngưỡng cái tác phẩm đoán là của nó.
Sau đó tất cả cùng chạy lên trên ngọn núi lửa, đến lưng chừng thì Jenny đã kết nối được và vội gọi máy bay. Nhưng bỗng có tiếng “uỳnh, uỳnh” “rầm, rầm” của bọn quái thú chạy lên trên tay còn lăm lăm mấy cái cây to.
Mọi người vội tăng tốc độ lên, rút súng bắn như mưa, hắn cũng đưa súng cho nó. Một con lại lần nữa túm lấy nó và vuốt của nó cào rách một đoạn dưới chỗ ốn quần của nó.
Nó trợn mắt lên nhìn và gầm lên: “Khốn khiếp, tao chịu đủ rồi đó” và nhảy lên cổ nó ngồi, mặt nó giờ còn kinh hơn mấy con này. Nó cầm đầu nó vặn “cực” một cái và lộn ra sau lưng con quái vật cầm cổ hạ nó đo ván cái “rầm”.
Mọi người thật sự trợn tròn mắt, im re thấy nó tiếp tục hùng hổ đến chỗ con khác, tất cả rút ra kết luận, không động vào đồ của nó!!
Một con khác chạy đến chỗ hắn và vung cây, hắn vội ngửa người ra sau, động tác đẹp mắt, rồi hắn dùng chân kẹp cổ nó xoay một vòng cho nó đo đất rồi lấy súng bắn mấy phát vào não nó.
Phạch phạch, máy bay đến, mọi người vội đi lên Kenly và Cinly giữ chân chúng và lên cuối, nhưng lúc Cinly lên, một con đã vôi túm lấy chân và “xoẹt” “Á á á á á…”
Mọi người vội vã mặc hết dù vào, ai cũng nhanh chóng nhảy xuống và nó là người cuối cùng, vừa mới nhảy ra khỏi máy bay thì “bùm” từng tiếng nổ vang trời rên rã.
Một lúc sau, ông trời ngó xuống và thấy một đám người và một số đồ đang chật vật leo vào bờ ở một hòn đảo khá rộng nhưng hoang vu và um tùm cây.
Mọi người nằm trên bãi cát mà thở hồng hộc, sau đó tất cả đều đứng lên đi hong khô quần áo và xem xét hòn đảo trong phạm vi nhỏ.
Lúc chiều xuống, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp hiện ra trước mắt, sóng biển nhấp nhô, rì rào như bản nhạc hòa với tiếng chim, thú, Chờ đã, thú ư??? Nó ngạc nhiên, mọi người cũng quay lại và thấy ven rừng có một chú thỏ hồng dễ thương đang tiến đến gần.
Jammy vội chạy đến (TG: chị ấy thích màu hồng và những thứ dễ thương, đối lập lại với chị Tanny, hahahahaha) kêu lên: “aaaaaa, con thỏ dễ thương vậy, yêu quá”, chị ấy đang định đưa tay ra vuốt lông con thỏ thì “khè, khè” mắt nó bỗng đỏ au, ranh nanh mọc ra dài và nhọn, móng vuốt cũng dài ra hơn bình thường, thân to hơn gấp bội.
Chưa ai kịp phản ứng thì cả nó và hắn đã kêu: “tránh ra”, Jammy chưa kịp phản ứng thì “bùm, bùm” 2 tiếng súng cùng vang lên và mục tiêu chính là con thỏ đó.
Jammy sợ hãi chạy dật lùi về phía Dennis, nhưng mọi người lại không thể ngờ con thỏ vẫn chưa chết maà kêu lên một tiếng chói tai. Sau đó là hàng loạt tiếng chạy, ven rừng giờ đã xuất hiện…mọi người đoán đúng rồi đấy, nó gọi ra thêm một bầy thỏ, tốc độ chạy của chúng nhanh hơn thỏ bình thường rất nhiều, thỏ đã nhanh giờ còn nhanh hơn.
Mọi người vội nã súng về phía chúng, cảnh hoàng hôn đpẹ lúc nãy giờ đã đẫm máu và tiếng hét kinh người, không còn tiếng sóng rì rào nữa.
Sau trận chiến ấy, toàn bộ đàn thỏ đã “hi sinh” mà quân ta không tổn thất tí nào, chỉ là mệt mỏi thôi, đúng là quân do nó đào tạo nhỉ?
Nó liên lạc với Jenny hỏi tình hình: “theo báo cáo, đây là hòn đảo bỏ hoang, trước đây được dùng làm nơi thí nghiệm bí mật của các kế hoạch đang dang dở về vũ khí sinh học hay virut phục vụ cho thế chiến nên đã bị xóa tên trên bản đồ, ngoài ra gần đây có một ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động, dưới chân núi là mỏ Algae (loại đá kịch độc, người động vào sẽ bị dính phóng xạ, có thể gây chết người nhưng lại là nguyên liệu cực kì hữu dụng trong chế tạo vũ khí sinh học) khá lớn”
Nó khá hài lòng, hỏi: “vật ở đây có thể liên lạc với bên ngoài không?”
“dạ không, có một màn chắn bức xạ đã ngăn cản nhưng trên đỉnh núi lửa thì ta có thể”
Nó dặn dò mọi người: “ngoài này đã sực nức mùi máu nên chúng ta sẽ phải di chuyển vào trong để nghỉ ngơi, sáng mai ta sẽ phải đi sớm lên đỉnh núi, mọi người nhớ đeo kính và bật tín hiệu ở bông tai mọi lúc để dễ dàng liên lạc, ở đây rất nguy hiểm, mọi người đã được nghe qua, các con thú ở đây có lẽ đã bị nhiễm phóng xạ hoặc bị biến dị nên phải cẩn thận, hết sức đề phòng”
Mọi người thực hiện xong thì bắt đầu di chuyển vào trong rừng, khi đi thì chỉ thấy gió rít qua kẽ lá, tiếng thú chạy qua như chớp, tiếng kêu the thé của chúng hòa lại với ánh trắng đã lên đến đỉnh đầu làm cho khung cảnh náo động, lạnh tóc gáy.
Đi được một lúc thì tụi nó tìm được một khu đất trống không rộng lắm, xung quanh cây cỏ um tùm, nó phân người đi kiếm củi, dọn chỗ ngồi, kiếm đồ ăn.
Lúc sau, mọi người cùng ngồi trên những thân cây, quây quần bên đống lửa thưởng thức đồ ăn, khung cảnh rấy ấm cúng nhưng lòng ai cũng thấp thỏm, lo âu, tưởng tượng về những điều sẽ diễn ra sắp tới.
Thấy không khí quá trầm, nó lên tiếng: “ vì chuyến đi này mọi người đã phải vất vả nhiều nên sau khi về tất cả sẽ được thưởng một kì nghỉ”, mọi nguwoif nghe thế xong thì sung sướng tột độ, người thì nghĩ đi Hawai, Pari, Pháp, Thụy Sĩ…
Nó quay sang chỗ Dennis, Henry, Jammy, Saly, Cinly và Kenly đang sung sướng nói: “sau đó thì Dennis và Henry sẽ phải vào trại huấn luyện của em 3 tháng, 4 người thì điểu hành công ty đá quý đi lên cho em”
Nó nói xong thì quay ra vuốt lông Ami và Humer đang ở trên lòng, mắt nhìn đống lửa nghĩ mông lung để mặc 6 con người đang ngơ ngác, nghệt mặt ra.
Ngồi được một lúc, mọi người đang phân người canh gác thì Ami và Hummer sửng cồ lên, mọi người tập chung cao độ nhìn những cái bóng đen đang xoẹt qua với tốc độ ánh sáng. Mọi người nhanh chóng đứng chụm vào nhau, tay nắm chặt súng, Ami và Humer trên vai nó cũng nhanh chóng phòng thủ.
Một bóng đen bỗng xuất hiện, y như con người nhưng lớn hơn gấp đôi, có móng vuốt dài, lông rậm hơn, nhìn như người nguyên thủy từ thủa khai sinh, sức khỏa thật khủng khiếp, nhảy ra thôi cũng rung cả đất.
Mọi người vội nã súng về phía con quái vật nhưng mãi mới giết được nó, thật kinh dị. Nhưng sau đó thì đồng loạt các bóng đen xuất hiện vây quanh cả đoàn.
Mọi người ra sức chống chọi, có một con bỗng nhảy ra trước mặt nó, vì súng hết đạn, nó tung ra cú đấm về phái lồng ngực con quái vật và “hự”, hai đứa đứng đối nhau, nó nhìn chằm chằm con quái vật và mặt nhăn như khỉ vì… đau tay.
Con quái vật không làm gì nhiều, vác luôn nó lên vai rồi...bay(HB: hả? bay á? TG: dạ không nó phi như bay)
Thật không may cho nó khi chảng ai thấy nó đang trên vai con quái vật mà đấm đá như điên, đấm cả vào mặt nhưng lại tiếp tục vẩy vẩy tay vì…đau, trong khi con quái vật thản nhiên đu cây đi đâu đó.
Lúc sau, tiếng súng ngày càng xa, nó thôi không đấm đá vì sức nó không tài nạo đọ được với con người này, và trong lúc bay nhảy, con quái vật không chú ý đã làm cho nó “cốp” đầu đụng vào cây, ngất xỉu.
Sau khi tất cả đã giải quyết xong đám cầm thú thì ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc, một lúc sau Cinly mới kêu lên: “chết, Tanny đâu”, mọi người nhìn quanh và bỗng hốt hoảng tột độ, hắn vội liên lạc với nó nhưng nó không nghe. Jammy giục: “liên lạc thử với Jenny xem”
Hắn vội gọi cho Jenny: “Jenny, Tanny ở đâu rồi”
Jenny vội trả lời: “chị ấy bị một con đưa đi mất rồi, anh chị hãy yên tâm mà nghỉ ngơi trước, mai em sẽ báo cáo sớm địa chị mà mọi người đi cứu chị ấy, tối thế này mọi người sẽ chỉ nguy hiểm thêm thôi, bye anh chị”
Nó tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng, người đau ê ẩm, ngồi dậy và định thần là nơi đâu, nó nhớ lại tối qua thì thở dài.
Nó vừa bước khỏi giường thì có tiếng bước chân tới, nó thủ thế đợi chờ và….một người con gái bước vào, trên tay là một tô cháo, nó lấy làm lạ khi thấy người ày rất bình thường thì cất tiếng hỏi: “cô là ai? Có phải đồng loại của chúng không?”
Người con gái cười nói: “không, tôi cũng bị chúng bắt về như cô, cô ăn đi, không có độc đâu!” cô cười trừ rồi nói tiếp: “Tôi tên Brabara, cô tên gì?”
Nó cầm lấy bát cháo mà hỏi: “vì sao cô vẫn sống vậy?”
Brabara nhún vai: “lúc đầu tôi cũng tưởng mình sẽ chết nhưng chúng chỉ bắt tôi làm việc nhà và…cái máy sinh con” nói đến đây cô nghiến răng kèn kẹt, khuôn mặt tràn đầy sự khinh thường, sỉ nhục cộng tức giận.
Có một chút lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt lạnh băng của nó nhưng nhanh chóng trở lại: “Vậy chúng bắt ta về để duy trì nòi giống, giờ chúng đang ở đâu?” (TG: iu, công cụ duy trì nòi giống, bọn biến thái, bọn tởm lợm)
Cô nói: “chúng hiện giờ đã đi săn, chỉ còn 1, 2 tên ở ngoài canh chúng ta”, nó căn dặn: “vậy giờ cô và tôi sẽ trốn khỏi đây, đoàn của tôi đang ở gần đây, tôi sẽ liên lạc với họ”
Nghe thế Brabara vội từ chối: “đừng, tôi đã bị lẫn dòng máu với chúng, người tôi cũng đã bị vấy bẩn, chỉ cần cô hãy thả bom và giết chúng là được rồi, tôi dù gì cũng đã bị nhiễm phóng xạ” vồi vén tóc cho nó xem.
Giờ nói mới nhìn thấy các đốm đỏ to sau gáy Brabara, không nói gì nhiều nó liên lạc với hắn và Jenny: “Devil, anh đang ở đâu, mau đến cứu em”
Hắn đang chạy vội vã trả lời: “anh đang trên đường tới rồi, mọi người an toàn cả, Ami và Humer đang ở chỗ anh rồi”
Giờ nó mới nhớ ra Ami và Humer không ở chỗ mình, nó ngó ra ngoài cửa thì thấy 2 gã to con đang ngồi cạnh đống lửa ăn thịt một con gì đó sống, máu còn chảy lê thê, cảnh tượng ghê rợn, nó thì mặt vẫn lạnh lùng cộng tỉnh bơ.
Nó lôi trong túi ra một khẩu súng bí mật mà nó mới sáng chế ra với hai viên đạn “piu” tiếng như phi tiêu đến đúng gáy của chúng rồi 1,2s sau chúng ngã xuống người lạnh toát, mắt trợn ngược.
Súng này sẽ làm cho người ta đóng băng hết dây thần kinh, động mạch chủ, tim, não, phổi,…
Hắn đến đúng lúc nhìn thấy nó hạ gục 2 tên bằng khẩu súng trắng, nhìn như làm từ băng thì vội chạy đến chỗ nó ôm trầm lấy mà xin lỗi: “xin lỗi ck vì ck không để mắt tới vk nhiều hơn” mấy người kia đến sau thì thấy ai cái xác lạnh cóng cứng đơ thì đờ người ra chiêm ngưỡng cái tác phẩm đoán là của nó.
Sau đó tất cả cùng chạy lên trên ngọn núi lửa, đến lưng chừng thì Jenny đã kết nối được và vội gọi máy bay. Nhưng bỗng có tiếng “uỳnh, uỳnh” “rầm, rầm” của bọn quái thú chạy lên trên tay còn lăm lăm mấy cái cây to.
Mọi người vội tăng tốc độ lên, rút súng bắn như mưa, hắn cũng đưa súng cho nó. Một con lại lần nữa túm lấy nó và vuốt của nó cào rách một đoạn dưới chỗ ốn quần của nó.
Nó trợn mắt lên nhìn và gầm lên: “Khốn khiếp, tao chịu đủ rồi đó” và nhảy lên cổ nó ngồi, mặt nó giờ còn kinh hơn mấy con này. Nó cầm đầu nó vặn “cực” một cái và lộn ra sau lưng con quái vật cầm cổ hạ nó đo ván cái “rầm”.
Mọi người thật sự trợn tròn mắt, im re thấy nó tiếp tục hùng hổ đến chỗ con khác, tất cả rút ra kết luận, không động vào đồ của nó!!
Một con khác chạy đến chỗ hắn và vung cây, hắn vội ngửa người ra sau, động tác đẹp mắt, rồi hắn dùng chân kẹp cổ nó xoay một vòng cho nó đo đất rồi lấy súng bắn mấy phát vào não nó.
Phạch phạch, máy bay đến, mọi người vội đi lên Kenly và Cinly giữ chân chúng và lên cuối, nhưng lúc Cinly lên, một con đã vôi túm lấy chân và “xoẹt” “Á á á á á…”
/30
|