Chương 186
Lúc này, đứa bé gái trong điện thoại lại cười rộ lên.
“He he, An Tố, cô không nhớ ra tôi là ai sao? Thật đau lòng mà, trước đây ở nhà họ Chung, cô đã từng chăm sóc tôi mà.”
Cạch!
Sắc mặt tôi trắng bệch, điện thoại di động trượt xuống từ trên tay tôi.
Từng chăm sóc cô ta ở nhà họ Chung? Chẳng lẽ kẻ đang gọi điện thoại cho tôi lúc này là con búp bê đại tiểu thư của nhà họ Chung sao?
Tôi cảm thấy tất cả máu trong người mình đều đông đặc lại. Tôi hoàn toàn không dám nhặt điện thoại trên đất lên, mà xoay người muốn chạy trở về phòng bệnh. Nhưng không ngờ, tôi vừa quay người lại, một gương mặt to lấm tấm máu đã thình lình hiện ra trước mắt!
“A!”
Tôi còn đang đắm chìm trong sự sợ hãi từ cuộc điện thoại kia, làm sao ngờ rằng vừa quay người sẽ gặp phải thứ này. Tôi bỗng nhiên sợ tới mức hồn vía lên mây, mất hết lý trí thét to một tiếng! Gương mặt ở trước mắt tôi lúc này đã thối rữa hơn phân nửa, dòi bọ trắng bóng bò ra từ trong hốc mắt và miệng, trông cực kỳ buồn nôn!
“Đứa con gái có bát tự thuần âm… mệnh cách cứng cỏi… Bắt về.. Bắt về dâng cho đại nhân…”
Khuôn mặt xấu xí kia mở miệng thì thào, khi nó há mồm, một mùi hôi thối xộc thẳng lên mũi. Tôi sợ tới mức muốn bỏ chạy, nhưng đột nhiên, hai tay tôi bị túm chặt lại. Tôi quay đầu lại, suýt chút nữa sợ tới mức ngất lim.
Ban nãy tôi chỉ để ý tới gương mặt to đùng trước mắt, không chú ý tới cơ thể của con quỷ này. Cơ thể của nó đã thối rữa chỉ còn lại xương trắng, hiện tại, nó đang dùng móng vuốt trắng hếu, túm chặt lấy cánh tay của tôi.
Tôi ra sức muốn thoát khỏi nó, định dùng máu của mình xua đuổi, nhưng móng vuốt trắng hếu kia vô cùng mạnh mẽ, nó túm lấy bờ vai của tôi, khiến tôi không thể giãy giụa được.
“Tiết Xán! Tiết Xán cứu em với!” Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể hét to cầu cứu về phía phòng bệnh.
Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là, tôi chỉ ở ngay bên ngoài phòng bệnh, có thể nhìn thấy Tiết Xán đứng trong đó qua cửa kính, nhưng tôi hét lớn như thế mà Tiết Xán ở bên trong lại không có chút phản ứng nào.
Chẳng lẽ.. Tôi vội vàng quay đầu nhìn khắp bốn phía. Vừa thấy những thứ này, tâm trạng của tôi liền rơi xuống vực thẳm.
Chẳng biết từ lúc nào, bốn phía xung quanh tôi đã được dán rất nhiều bùa vàng, những con chữ trên những lá bùa này tỏa sáng lập lòe trong bóng đêm. Hẳn là những thứ này đã khiến Tiết Xán trong phòng bệnh không nghe được lời cầu cứu của tôi.
Đây hiển nhiên là một cái bẫy của nhà họ Ninh, bọn họ đã lập sẵn kết giới ở đây, rồi dùng cuộc điện thoại của Phương Tình để dụ tôi ra ngoài, bắt tôi! Vẻ mặt tôi trắng bệch, trơ mắt nhìn gương mặt lấm tấm máu trước há to miệng. “Grào!”
Một làn sương mù dày đặc màu đen phun ra từ miệng của con quỷ kia, lao về phía tôi! Mùi tanh tưởi nồng đượm, khiến tôi hoa mắt chóng mặt trong nháy mắt.
Đáng chết!
Bọn chúng muốn làm tôi hôn mê rồi bắt đi! Tôi nín thở trong tuyệt vọng để không hít phải thứ sương mù kia, nhưng nín thở được một lúc, tôi liền hoa mắt chóng mặt, mà màn sương độc kia không ngừng lại, không hề suy yếu một chút nào.
Tôi thầm tuyệt vọng! Cứ tiếp tục như vậy, tôi nghĩ mình không bị độc làm cho choáng váng, cũng sẽ chết ngạt mất!
Cuối cùng, tôi rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hít vào một ngụm nhỏ… Ngay lập tức, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại. Đúng lúc tôi sắp ngất đi, thì một trận gió lớn liền ập tới!
Trong chớp mắt, những chất độc kia bị xua tan đi, con quỷ xương trắng đang túm lấy tôi cũng đột ngột kêu thảm một tiếng và buông lỏng tôi ra, nặng nề đập vào vách tường bên cạnh. Tôi ngã ngồi xuống đất, miệng cố gắng hít thở luồng không khí trong lành.
Lúc này, một đôi giày màu trắng xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi sững sờ.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy một thiếu niên mặc áo khoác trắng ở trước mặt đang cúi xuống nhìn mình. Mặc dù tình hình hiện tại có hơi khủng hoảng, nhưng tôi vẫn hơi bất ngờ trước vẻ đẹp của cậu thiếu niên trước mắt này.
Cậu ấy tầm tuổi tôi, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, da thịt trắng nõn. Cậu có đôi mắt to hai mí và mái tóc màu nâu nhạt, y hệt một thiếu niên đẹp trai bước ra từ truyện tranh. Có lẽ ánh mắt tôi quá trần trụi, thiếu niên kia liền nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Đã sắp chết rồi còn có tâm trạng ngắm người khác?”
Giọng nói của thiếu niên này rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo vài phần châm chọc, khiến tôi lập tức lấy lại tinh thần. Tôi vội vàng xoay người, liền nhìn thấy con quỷ xương trắng kia đã lảo đảo bò dậy từ dưới mặt đất, hốc mắt đầy côn trùng của nó đang oán hận nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Chúng ta chạy mau!” Trong lòng tôi hoảng hốt, dường như không kịp suy nghĩ liền nắm lấy tay của thiếu niên đẹp trai, định kéo cậu ta chạy như điên.
Nhưng không ngờ thiếu niên đẹp trai này lại hất tay tôi ra.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, liền thấy cậu ta nhìn mình với vẻ mặt ghét bỏ, nói: “Muốn chạy tự cô đi mà chạy, đừng có đụng vào tôi.”
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Cậu thiếu niên đẹp trai này, thật là… kiêu ngạo đáng yêu!
Thiếu niên đẹp trai đã không thèm để ý tới tôi nữa, cậu ta hướng ánh mắt về phía con quỷ xương trắng ở đối diện.
Bỗng dưng, cậu ta nhếch khóe miệng. Nụ cười đó, ngập tràn vẻ điên rồ và khinh bỉ. Giây tiếp theo, cậu ta đột ngột lấy từ trong túi ra một lá bùa vàng, nhanh chóng quăng ra. “Phá!”
Theo tiếng quát lanh lảnh của cậu, lá bùa vàng nhanh chóng bay tới người con quỷ xương trắng.
Trong chớp mắt, trên người con quỷ bốc lên ngọn lửa hừng hực.
“A á á!”
Quỷ xương trắng kêu la giãy giụa thảm thiết, nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, nó đã bị thiêu thành tro bụi.
Hành lang tối tăm lại trở nên yên ắng.
Tôi trợn mắt há hốc mồm. Gần đây tôi chứng kiến không ít cảnh bắt quỷ, giết quỷ, nhưng ra tay gọn gàng như vậy, ngoại trừ Tiết Xán ra, cũng chỉ có duy nhất cậu thiếu niên đẹp trai trước mặt này!
Tôi còn đang đắm chìm trong sự sợ hãi chưa tỉnh táo lại, thiếu niên kia đã khoát tay. Bỗng chốc, những lá bùa vàng dán trên mặt đất xung quanh đều bay lên.
Nhận ra kết giới đã được phá giải, tôi vội vàng hét về phía căn phòng: “Tiết Xán!” Lúc này Tiết Xán nhanh chóng mở cửa bước ra.
Nhìn thấy bên cạnh tôi đột nhiên có thêm một gã đàn ông, gương mặt Tiết Xán tối sầm lại, hắn liếc mắt lại thấy mặt đất bên cạnh có một nằm tro do quỷ xương trắng hóa thành, sắc mặt bỗng chốc lại càng khó nhìn hơn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiết Xán vội vàng hỏi, hắn bước tới bên cạnh tôi, sau khi đảm bảo tôi không hề bị thương, sắc mặt mới dịu lại một chút.
Tôi vừa định nói cho hắn biết chuyện vừa xảy ra, không ngờ cậu thiếu niên đẹp trai bên cạnh đã phát ra một tiếng cười nhạo khinh thường.
“Tôi còn tưởng người đứng đầu nhà họ Tiết nổi danh phải lợi hại cỡ nào, không ngờ, chỉ một cái thuật che mắt đơn giản cũng lừa được anh.” Thiếu niên đẹp trai nhìn Tiết Xán và nói một cách châm chọc: “Đến cả vợ mình cũng không bảo vệ tử tế được, anh còn mặt mũi yêu cầu nhà họ Hạ tôi giúp?”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám nói chuyện với Tiết Xán bằng thái độ kiêu ngạo như vậy.
Tôi bỗng nhiên càng thêm khâm phục cậu thiếu niên đẹp trai này!
Nhưng khoan đã… Cậu ta vừa mới nói cái gì, nhà họ Hạ bọn họ?
Là nhà họ Hạ của đại sư Thừa Ảnh sao?
Thiếu niên đẹp trai này hóa ra là người nhà họ Ha?
Tiết Xán hơi nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Tôi còn đang nghĩ kẻ nào dám không coi ai ra gì như vậy, thì ra là cậu chủ nhà họ Hạ.”
Thiếu niên đẹp trai lạnh lùng liếc nhìn Tiết Xán: “Không sai, tôi là Hạ Lẫm, rất vinh hạnh được gặp người đứng đầu nhà họ Tiết, Tiết Xán.”
Tôi sửng sốt.
Cậu chủ nhà họ Hạ?
Cậu thiếu niên trước mắt, lại chính là cậu chủ hiện tại của nhà họ Hạ?
Thật không thể ngờ, thế giới này lại nhỏ bé như vậy .
/1101
|