Chương 187
Tiết Xán không ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạ Lẫm, chỉ thản nhiên nói: “Ban đầu tôi còn đang nghĩ bệnh viện nhà ai lại có kết giới nghiêm ngặt như vậy, hóa ra là của nhà họ Hạ các người. Nhưng đường đường là người từng ở trong Huyền Môn, sao bây giờ lại theo ngành y vậy?”
“Cũng không bằng nhà họ Tiết các người cả người đều nồng nặc mùi tiền.” Thiếu niên đẹp trai tên Hạ Lẫm kia đáp lại một cách mỉa mai.
Tôi phát hiện ra Hạ Lẫm này nhìn qua có vẻ lãnh đạm, nhưng miệng không phải độc địa dạng vừa.
Tiết Xán trái lại không thèm quan tâm, chỉ nói: “Đừng nói những chuyện vô dụng này nữa, chắc Thừa Ảnh đã nói với cậu rồi chứ? Nhà họ Hạ các người có đồng ý để tôi và An Tổ cùng đi tìm cỏ hồi hồn lại không?”
Hạ Lẫm hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy tôi chỉ có thể tự tìm cách.” Tiết Xán mặt không đổi sắc nói: “Mặc dù sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút, nhưng cũng chẳng lâu lắm.”
“Anh!” Thái độ không coi ai ra gì của Tiết Xán cuối cùng cũng làm Hạ Lẫm phát bực, cậu ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Xán, nhưng bên kia vẫn trưng bộ mặt điềm nhiên như không.
Sau một lúc lâu, Hạ Lẫm hít sâu một hơi, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi đồng ý. Nhưng tôi có một điều kiện.”
Trên mặt Tiết Xán hiện lên sự thiếu kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn đáp: “Nói đi.”
“Nhà họ Hạ chúng tôi cần sự trợ giúp của anh để tìm một người.”
Tiết Xán nhíu mày, biểu cảm hơi hứng thú: “Người nào? Là ai mà nhà họ Hạ các người lại không tìm được?”
“Là một cô gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi.”
Tôi ngạc nhiên.
Tôi đột nhiên nhớ tới, ngày trước khi Hạ Vãn Tình nhập vào cơ thể tôi cũng đã nói, nhà họ Hạ bọn họ muốn tìm một cô gái giống như tôi, có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi.
Ánh mắt của Tiết Xán lạnh lẽo mấy phần: “Các người tìm cô gái như vậy làm gì?”
“Không phải chúng tôi muốn tìm cô gái như vậy.” Hạ Lẫm mỉm cười thờ o: “Chỉ là người chúng tôi cần tìm tình cờ lại có những đặc điểm như vậy mà thôi.” Tiết Xán nhíu mày: “Rốt cuộc các người muốn tìm ai?”
Ánh mắt Hạ Lẫm lóe lên một ánh sáng lạ thường, cậu ta im lặng một lát rồi mới chầm chậm lên tiếng.
“Cô chủ nhà họ Hạ, chị ruột của tôi. Chị ấy đã mất tích khi vừa chào đời, nhà họ Hạ chúng tôi đã tìm chị ấy suốt hai mươi năm”
Tôi sững sờ. Cô chủ nhà họ Hạ lại giống tôi đều là người có mệnh cách và bát tự kỳ lạ?
Tiết Xán cũng hơi ngạc nhiên nhìn về phía tôi, trong mắt lóe lên một tia ngờ vực. Tôi biết hắn đang nghĩ gì, trong đầu cũng cảm thấy choáng váng…
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, và cô chủ mà nhà họ Hạ không tìm thấy, chẳng lẽ là…
“Anh yên tâm, vợ của anh chắc chắn không phải người chúng tôi muốn tìm.” Hạ Lẫm hiển nhiên nhìn ra điều chúng tôi đang suy nghĩ, cậu ta thản nhiên nói: “Khi chú Thừa Ảnh vừa nhìn thấy vợ của anh đã nghi ngờ cô ấy có khi nào là người chúng tôi cần tìm, nhưng sau đó chúng tôi đã điều tra rồi, cô ấy không thể nào là người đó.” “Tại sao lại không thể?” Tiết Xán nhíu mày.
“Chị của tôi được sinh ra ở Mỹ, mà cô An lại được trại trẻ mồ côi ở thành phố S nhận nuôi.”
“Có thể là sau khi cô ấy được sinh ra, đã có người đưa cô ấy về nước?” Tiết Xán không đồng tình.
“Đương nhiên chúng tôi đã suy xét đến việc này.” Hạ Lẫm nhìn về phía tôi: “Nguyên nhân chúng tôi hoàn toàn phủ định chuyện cô An là chị gái tôi là vì trên cánh tay chị tôi có một vết bớt, nhưng cô An đây lại không có.”
Không hiểu sao tôi lại thấy hơi thất vọng. Tôi cúi đầu, cười chính mình. An Tổ ơi An Tố, mày lại nằm mơ rồi. Lại dám ảo tưởng mình có thể tìm được người nhà sao? Quả nhiên lại tự chuốc lấy thất vọng.
Tiết Xán ở bên kia trầm ngâm một lát, cất tiếng nói: “Bát tự và mệnh cách của chị gái cậu không phải là tự nhiên đúng không? Nhà họ Hạ các người từ thời Tống đã ẩn cư ở vùng rừng núi, sau đó lại đi theo nghề y, không phải là để tạo nên mệnh cách của chị gái cậu chứ?”
Tôi đột nhiên nhớ ra, trước đó Tiết Xán đã nói với tôi, loại mệnh cách cực kỳ cứng cỏi của tôi, rất khó có thể là trời sinh, hắn là có người đã sắp đặt cẩn thận. Mà phương pháp tính toán đơn giản nhất là tổ tiên tích đức. Sau khi tích cóp từng chút một qua mấy đời người, công đức ở một đời nào đó sẽ bùng nổ, hình thành nên mệnh cách cứng cỏi.
Phương pháp đơn giản nhất để tích đức cũng chính là làm nghề y cứu người.. Nói như vậy, nhà họ Hạ vốn là người của Huyền học mà lại chuyển sang làm nghề y, nhìn qua thật sự rất giống họ đang tính toán sắp đặt để có một đứa bé mệnh cách đặc biệt cứng cỏi.
Nhưng điều khiến tôi thấy lạ, là tại sao người nhà họ Hạ phải nỗ lực tạo ra một đứa bé gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi như vậy? Không những thể đây còn là một công trình lớn, cần sự nỗ lực cả mấy đời người, người nhà họ Hạ rốt cuộc đang mưu tính điều gì?
Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn lợi dụng máu của cô ấy, để làm chuyện gì sao?
Nghe thấy câu hỏi của Tiết Xán, sắc mặt Hạ Lẫm sa sầm, cậu ta lạnh lùng nói: “Đại nhân Tiết Xán, đây là chuyện của nhà họ Hạ chúng tôi.”
Tiết Xán cười thờ ơ, không hỏi nữa, hẳn chỉ nói: “Được, tôi đồng ý giúp nhà họ Hạ các người tìm con gái.”
Hạ Lẫm không ngờ Tiết Xán lại đồng ý nhanh như vậy, cậu ta hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Được, vậy nhà họ Hạ chúng tôi sẽ chuẩn bị công tác đi tìm cỏ hồi hồn, nhưng hần là sẽ mất chút thời gian. Sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi sẽ thông báo cho các người.”
Dứt lời, Hạ Lẫm nhìn đồng hồ rồi nói: “Ca tối của tôi kết thúc rồi, tôi phải về đây.”
“Ca tối?” Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Hạ Lẫm chán ghét liếc tôi một cái: “Tôi là bác sĩ của bệnh viện này, nếu không cô nghĩ tôi mặc áo blouse trắng làm gì?”
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Tôi đương nhiên đã nhìn thấy Hạ Lẫm mặc áo blouse trắng từ lâu, chỉ là nhìn cậu ta cũng chỉ trạc tuổi tôi, sao đã trở thành bác sĩ được?
Hạ Lẫm không thèm để ý tới tôi nữa, xoay người rời đi.
Tôi còn đang nhìn chằm chằm vào cậu ta đến mất hồn, cái trán bỗng nhiên tê rần.
“Ôi!” Tôi bị đau ngẩng đầu lên, đã thấy gương mặt không vui của Tiết Xán.
“An Tố, em đừng có nói với anh là em lại vừa mắt tên thư sinh họ Hạ này nhé?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, biểu cảm đó giống như nếu tôi dám đúng thì hắn sẽ bóp chết tôi ngay lập tức.
“Đương nhiên là không rồi!” Tôi vội vàng lắc đầu.
Tiết Xán hừ lạnh một tiếng, bá đạo ôm lấy tôi nói: “Chị Mai của em đã không sao rồi, chúng ta đi thôi.”
“Chị Mai không sao rồi?” Tôi vui vẻ trong lòng: “Để em xem chị ấy.”
Tôi vừa nhấc chân muốn đi, thì Tiết Xán đã trực tiếp ôm lấy bả vai, không cho tôi đi.
“Không cần xem, cô ta chắc chắn không có việc gì.” Tiết Xán cúi người, hắn tựa đầu lên bả vai tôi, giọng nói bỗng nhiên trầm thấp: “Điều em nên suy nghĩ bây giờ là làm thế nào cảm ơn phu quân của em đó.”
Tôi thầm sợ hãi.
Tiết Xán nói cảm ơn, tôi đương nhiên hiểu là cách thức gì. “À thì… em tới ngày…” Tôi tùy tiện nói dối, cứ không muốn “cảm ơn” hắn đấy.
Đùa à, với cái thể lực không có giới hạn của hắn, tôi thật sự “cảm ơn” xong, ngày mai chắc chắn sẽ không đi làm nổi.
Nhưng không ngờ, Tiết Xán lại cười gian tà: “Nương tử, không phải vừa mới hết nguyệt san tuần trước sao?”
“Anh!” Tôi chỉ vào mặt Tiết Xán, một câu cũng không nói nên lời.
Tên này! Sao lại nhớ rõ loại chuyện này thế cơ chứ.
Tiết Xán khẽ cười một tiếng, hắn đột nhiên túm lấy ngón tay của tôi, nhẹ nhàng đưa vào miệng ngậm .
/1101
|