Chương 6 Nhậm Oánh trở vê
Dưới ánh đèn pin, tôi nhìn thấy tay mình dính máu đỏ tươi! “Tố Tố, cậu sao vậy?” Giọng nói lo lắng của Hồng Hà và Phương Tình vang lên từ căn phòng bên cạnh.
“Máu! Máu đang nhỏ xuống từ trần nhàt”” Tí tách.
Lúc này, một giọt chất lỏng khác lại nhỏ xuống mặt tôi.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, cầm đèn pin lên rọi lên phía trên đầu.
Vừa rọi lên trên, tôi đã thấy hối hận.
Bởi vì tôi thấy một cái bóng trắng đang đu trên trân nhà vệ sinh.
Mặt nó be bét máu thịt, cơ thể vặn vẹo, tròng mắt rớt ra ngoài.
Là Nhậm Oánh! Tôi lạnh cả sống lưng nhưng đồng thời cũng rất kinh ngạc.
Nhậm Oánh có lẽ đã nhận ra mình chết rồi mà? Vì sao linh hồn vẫn chưa đi đầu thai? nAỊ Tôi nghe thấy tiếng hét chói tai của Hồng Hà và Phương Tình từ căn phòng bên cạnh.
Rõ ràng, vì ánh sáng đèn pin của tôi nên họ cũng nhìn thấy Nhậm Oánh.
Luống cuống mở cửa phòng vệ sinh, cả người tôi té lăn ra ngoài.
Phương Tình và Hồng Hà cũng cùng nhau ngã ra ngoài, tôi lập tức va vào họ.
Ba người chúng tôi chạy như điên ra khỏi nhà vệ sinh.
>x Aml Đột nhiên, một tiếng vang lớn phát ra từ đằng sau.
Tôi hèn nhát quay đầu lại thì thấy Nhậm Oánh đã nhảy xuống đất và đang chạy ào ào về phía chúng tôi.
Xương của cô ta đã bị gấy gần hết, cơ thể biến dạng nhưng tốc độ nhanh đến mức đáng kinh ngạc.
Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã sắp đuổi kịp chúng tôi! ‘Khặc khặc…
Trong cơ thể vụn nát của cô ta phát ra một âm thanh kỳ lạ nghe như tiếng cười.
Một giây sau, cô ta đột nhiên nhảy vọt lên khỏi mặt đất và nhào về phía chúng tôi! GIÁ” Hồng Hà sợ đến nỗi mềm nhũn cả chân, xém ngất xỉu.
Tôi và Phương Tình cũng không né kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể be bét máu thịt của Nhậm Oánh nhào về phía chúng tôi! Ngay thời điểm nghìn cân treo sợi tóc này, tôi giơ tay ôm đầu theo bản năng.
Một giây, hai giây, ba giây.
Ba giây trôi qua, không có gì xảy ra.
Tôi kinh hoàng ngẩng đầu lên khỏi vòng tay và thấy Nhậm Oánh đang nằm rạp trước mặt chúng tôi, cổ họng cô ta phát ra tiếng gào thét giận dữ.
Tôi sững sờ.
Tại sao cô ta không tấn công chúng tôi? I” “Tố Tố, vòng tay của cậu kìa Tiếng kêu sợ hãi của Phương Tình vang lên, tôi vội cúi xuống và thấy vòng tay trên cổ tay trái của tôi lập lòe ánh sáng đỏ sẫm.
Chẳng lẽ cô ta đang sợ chiếc vòng tay này? Tôi không kịp nghĩ ngợi thêm mà vội vàng kéo Hồng Hà và Phương Tình chạy về ký túc xá.
Nhậm Oánh không đuổi theo nữa.
Sau khi quay lại ký túc xá, tôi nhanh chóng khóa cửa và chặn tất cả ghế ngay cửa rồi mới ngả người xuống giường.
Trong ký túc xá yên tĩnh đến đáng Sợ.
Hồng Hà đột nhiên bật khóc.
“Nhậm, Nhậm Oánh muốn giết chết chúng ta để chúng ta đi theo cô ấy phải không hả…” “Đủ rôi! Đừng khóc nữa! Khóc có làm được cái quái gì đâu!” Phương Tình bực dọc la mắng.
Hồng Hà không dám nói thêm, chỉ đành rấm rứt khóc tiếp.
Phương Tình nhìn tôi.
“Tố Tố, vòng tay của cậu sao vậy? Hình như Nhậm Oánh rất sợ nó?” “Một người bạn tặng cho tớ, nói là nó có thể trừ tà.” Tôi không dám nói cho bọn họ biết vụ đám cưới ma nên đành phải nói dối.
Phương Tình và Hồng Hà không hề nghi ngờ gì.
Tôi gục xuống giường và nắm chặt chiếc vòng ngọc trên tay.
Mặc dù tôi rất ghét hôn ma Tiết Xán kia, nhưng không ngờ cuối cùng lại vẫn được cứu bởi chiếc vòng ngọc của anh ta.
Như thể cảm nhận được suy nghĩ của tôi, chiếc vòng ngọc đó đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ.
“Sao vậy, bây giờ nương tử đang nhớ tới điểm tốt của vi phu à?” Một giọng nói ngả ngớn vang lên bên tai tôi.
Là Tiết Xán! “Không! Làm gì có!” Tôi lập tức quát lên với chỗ không khí trước mặt mà không chút nghĩ ngợi.
“Tố Tố? Cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Khi tôi phản ứng lại thì đã thấy Phương Tình và Hồng Hà đang căng thẳng nhìn tôi.
“Tớ…
Âm ầm! Khi tôi đang lúng túng không biết nên giải thích thế nào thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Dây thần kinh vừa được thả lỏng của ba chúng tôi lập tức căng lên.
Chúng tôi run lẩy bẩy ôm nhau và nhìn ra cửa.
Cánh cửa ký túc xá rung lắc liên tục dưới sự va đập kịch liệt, nhưng nó vấn kiên cố và không bị bung ra.
Cái thứ ở ngoài cửa đập khoảng mười mấy lần mới chịu bỏ cuộc.
Đêm tối yên tĩnh trở lại.
Sau đó Nhậm Oánh không hề xuất hiện lại, nhưng ba người chúng tôi vẫn không dám thả lỏng người đến tận hừng sáng.
Trời vừa sáng, Hồng Hà lập tức đề nghị điều tra nguyên nhân cái chết của Nhậm Oánh.
Tính cách của Hồng Hà có thể coi là ngoài mềm trong cứng. Mặc dù tối qua cô ấy sợ muốn chết nhưng vẫn quyết tâm giải quyết vấn đề, bắt đầu từ nguyên nhân cái chết của Nhậm Oánh.
Cô ấy và Phương Tình phân công nhau hành động, một người ở lại để kiểm tra di vật của Nhậm Oánh, một người tới cục cảnh sát dò la tin tức.
Còn tôi thì quyết định đi tìm Tiết Phong.
Dấu sao anh ta cũng là người duy nhất mà tôi biết là có thể nhìn thấy ma, có lẽ anh ta sẽ có cách đối phó với Nhậm Oánh.
Khi tôi tìm thấy Tiết Phong trong rừng cây ở phía sau trường, anh ta đang hôn một cô gái đắm đuối.
Điều thú vị hơn là cô gái này không phải là cô người mẫu ngày hôm qua.
Khi thấy tôi bất ngờ xuất hiện, Tiết Phong ngượng ngùng bảo cô gái kia đi trước.
Cô nàng đưa mắt lườm tôi một cái dữ tợn rồi rời đi ngay.
“An Tố, em tới tìm tôi làm gì?” Tôi chẳng muốn nhiều lời với Tiết Phong mà dứt khoát kể lại chuyện của Nhậm Oánh rồi hỏi: “Anh ơi, Nhậm Oánh đã biết mình chết rồi mà, tại sao cô ấy vẫn chưa đi đầu thai vậy?” Tiết Phong nhíu chặt mày.
“Rõ ràng là hành vi bây giờ của Nhậm Oánh không phải vì không biết mình đã chết nên mới ở lại trân thế, mà là vì oán hận.” “Oán hận ư?” “Đúng vậy. Nếu tôi đoán không lầm thì có lẽ là cô ấy bị người khác giết hại, thế nên oán hận mới chưa tan.” Tôi ngẩn ra.
Nhậm Oánh thực sự không hề tự tử ư? “Vậy linh hồn của cậu ấy nên đi tìm hung thủ giết hại cậu ấy chứ? Chúng tôi không thù không oán với cô ấy, tại sao phải quấn lấy chúng tôi?” Tôi hỏi tiếp.
Tiết Phong lắc đầu: “Tôi cũng không biết, e là phải tìm ra nguyên nhân cái chết của cô ấy mới được.” Quả nhiên yếu tố quyết định vẫn là nguyên nhân cái chết của Nhậm Oánh.
Thấy tôi có vẻ lo lắng, Tiết Phong đột nhiên nhíu mày.
“Nói mới nhớ, em tới tìm tôi làm gì? Bên cạnh em có một người lợi hại hơn tôi nhiều mà.” Tôi sững người mấy giây mới biết anh ta đang nói về hôn ma Tiết Xán kia.
Anh ta không nói còn đỡ, vừa nghe anh ta nhắc, tôi bỗng nhớ mình còn có chuyện cần hỏi anh ta.
“Anh Tiết Phong, anh còn chưa nói cho tôi vì sao anh lại biết tôi đã làm đám cưới ma?” Tôi nheo mắt muốn nhìn thấy chút gì đó từ khuôn mặt của Tiết Phong.
Tiết Phong lại vờ như không nghe thấy câu hỏi của tôi mà lấy một cái túi nhỏ từ trong túi ra.
“Đây là chu sa (*), các em mang theo bên mình một ít và rải một ít ở cửa, chắc hẳn con ma nữ đó sẽ không dám tới gõ cửa.” Mặc dù biết rằng Tiết Phong cố tình nói sang chuyện khác, nhưng túi chu sa này quá cám dỗ, tôi vẫn nhận lấy nó.
“Cảm ơn anh, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Tôi không chịu từ bỏ.
Tiết Phong bất đắc dĩ cười một tiếng.
“An Tố, tôi không thể trả lời những câu hỏi này của em, đến lúc thích hợp em khắc biết. Em giải quyết vụ bạn cùng phòng của em trước đi.” Dứt lời, anh ta không cho tôi cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi mà vẫy tay nhanh chóng rời đi.
Tôi câm chu sa ngây người tại chỗ.
Trực giác nói cho tôi biết, Tiết Phong thực sự biết điêu gì đó.
Nhắc mới nhớ, Tiết Xán họ Tiết, Tiết Phong cũng họ Tiết, chẳng lẽ hai người họ có quan hệ gì ư? (*) Chu sa hay thân sa, đan sa, xích đan, cống sa là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ.
/1101
|