Chương 7 Là mày đã giết tao!
Khi tôi trở về ký túc xá, Phương Tình cũng vừa từ cục cảnh sát về.
“Không hỏi được gì hữu ích.” Phương Tình uể oải nói: “Họ đã kiểm tra đồ đạc Nhậm Oánh để lại, không có gì đặc biệt cả, điêu kỳ lạ duy nhất là điện thoại của cậu ấy đã bị mất.” “Điện thoại bị mất ư?” Tôi sững sờ.
“Ừm, ví tiền với những món đồ đắt tiền đều còn, chỉ có điện thoại là bị mất.” Hồng Hà cau mày: “Có phải vì điện thoại của cậu ấy là kiểu mới không? Tớ nhớ Dư Đào đã tặng nó cho cậu ấy” Tôi không đồng ý với Hồng Hà.
Cho dù là kiểu mới thì cũng không thể nào chỉ lấy điện thoại mà không lấy tiên.
“Còn một chuyện nữa, không biết nó có được coi là phát hiện hay không.” Phương Tình nói tiếp: “Cảnh sát nói, trường kế bên cũng có một nữ sinh nhảy lầu tự tử vào tháng trước.” “Gì chứ?” “Không chỉ vậy, nữ sinh đó cũng bị mất điện thoại trước khi chết.” Tôi sững người.
Sao trùng hợp quá vậy? “Tớ hỏi tên của nữ sinh đó và tìm được Weibo của bạn ấy.” Phương Tình nói rồi bật điện thoại cho chúng tôi xem Weibo.
Trong trang Weibo của nữ sinh đó đều là ảnh tự sướng và đồ ăn, giống một cô gái bình thường.
Điều duy nhất khá đặc biệt là bức ảnh cô ấy chụp chung với một nam sinh.
Có lẽ nam sinh đó là bạn trai của cô ấy, nhưng kỳ lạ là khuôn mặt của nam sinh đó trong bức ảnh đều khuất trong bóng tối, không thể thấy rõ mặt mũi.
Chỉ có thể nhìn ra một điều đó là cậu ta rất cao và trắng, mặc áo ngắn tay và để lộ vết bớt trên cánh tay, nó có hình dạng như một con bướm.
Chúng tôi không tìm thấy được gì từ Weibo nên đành phải từ bỏ.
Khi màn đêm buông xuống, tôi rắc chu sa xuống ngay cửa rồi chia cho Hồng Hà và Phương Tình một ít, sau đó ba người cùng co rúc trên giường.
Đêm cực kỳ yên lặng.
Cho đến mười hai giờ, khi tất cả chúng tôi bắt đầu ngủ gật, tiếng bước chân bỗng vang lên ngoài cửa.
Lộc cộc, lộc cộc.
Ba chúng tôi lập tức giật mình tỉnh dậy và sợ hãi ôm châm nhau.
Tiếng bước chân đó ngày càng to hơn và dừng lại khi đến cửa phòng của chúng tôi.
‘Khặc khặc…
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng cười kỳ dị, ồ ô như đang bị người khác bóp cổ.
Tôi biết, đây là tiếng cười của Nhậm Oánh.
Ba chúng tôi co người trong chăn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể cầu nguyện chu sa của Tiết Phong có tác dụng.
Âm ầm! Chẳng mấy chốc, Nhậm Oánh ở ngoài cửa lại bắt đầu đập cửa hết lân này tới lân khác, đập còn mạnh hơn cả ngày hôm qua, cánh cửa rất nhanh đã bị đập nứt một vết.
Kế tiếp lại “âm” một tiếng, khi cánh cửa sắp bị đập nứt, một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên từ ngoài cửa.
Ngay sau đó, ngoài cửa lặng như tờ.
Ba chúng tôi thở dài một hơi.
“Tốt quá, xem ra chu sa của anh Tiết Phong có tác dụng.” Hồng Hà nói.
Ba chúng tôi vẫn không dám ngủ, mãi đến ba giờ sáng, Nhậm Oánh cũng chưa xuất hiện lại, chúng tôi thực sự không chịu nổi nữa mới cùng nhau ngủ.
Sau khi ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng, tôi chợt nghe thấy tiếng va đập khác.
Âm ầm.
Tôi giật mình tỉnh dậy và thấy cánh cửa vẫn vững chắc ở đó, không có thêm chút dấu vết bị phá hoại nào.
Chẳng lẽ do tôi nằm mơ à? Khi tôi đang nghi ngờ, tiếng đập khác lại vang lên.
Âm ầm.
Tóc gáy trên người tôi dựng đứng cả lên.
Âm thanh này rất rõ ràng, nhưng nó không phải phát ra từ ngoài cửa mà là đằng sau tôi.
Là cửa sổ.
Tôi run câm cập quay đầu.
Bởi vì ký túc xá đã tắt đèn, chúng tôi lại sợ bóng tối nên đã kéo rèm cửa ra để ké ánh sáng của đèn đường và ánh trăng bên ngoài.
Nhưng giờ thì tôi thực sự con mẹ nó hối hận đến xanh ruột.
Vì không có rèm cửa, tôi thấy rõ qua cửa sổ kính, một bàn tay tái nhợt đập vào cửa sổ liên tục.
Âm ầm! e®š Âm ầm! e®š Càng ngày đập càng mạnh! “Hồng Hà, Phương Tình…” Tôi run rẩy lay hai người nằm bên cạnh, nhưng họ ngủ say đến nỗi không thức dậy được.
Chẳng biết bàn tay đó đập bao lâu, rồi chợt ngừng lại.
Kế tiếp, nó châm chậm trượt xuống theo cửa kính và phát ra tiếng ma sát chói tai.
Khi thấy bàn tay đó biến mất, tôi còn chưa kịp thở phào thì một khuôn mặt trắng bệch đầy máu me đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.
Là Nhậm Oánh! “Á|” Tôi hoảng cả hồn, vừa la hét vừa liên tục thụt lùi trên giường.
Nhậm Oánh ngoài cửa sổ thấy dáng vẻ sợ mất hồn mất vía của tôi thì cười khặc khặc.
Ngay sau đó, nắm tay trắng nhợt của cô ta nện mạnh vào cửa sổ kính! Xoảng! Cửa sổ vỡ vụn! Cơ thể vặn vẹo của Nhậm Oánh bò vào.
“Phương Tình! Hồng Hài” Tôi liều mạng đẩy Hồng Hà và Phương Tình, nhưng hai người họ vẫn không nhúc nhích.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra được bất thường.
Có ngủ say cỡ nào thì với tiếng động lớn như vậy, hai người họ cũng không thể nào không tỉnh dậy được! Lúc này, Nhậm Oánh đã xiêu vẹo bò tới giường của chúng tôi.
Đôi mắt độc ác của cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, bàn tay lạnh lẽo vô về phía tôi, miệng gào thét: “An Tốt Là mày đã giết tao! Tao phải giết mày!” Tôi cố trốn vào trong giường, lòng phát hoảng.
Mục tiêu của Nhậm Oánh không ngờ lại là tôi “Tôi không hề giết cậu! Cậu nhâm rồi!” Tôi gân cổ hét to lên.
Nhưng Nhậm Oánh lại như không nghe thấy, và vẫn với vẻ mặt dữ tợn, cô ta cắt xoẹt qua cánh tay tôi bằng ngón tay sắc nhọn.
“Chính mày đã hại tao chết! Nếu không vì mày! Tao đã không bị giết!” Khi thấy khuôn mặt đầy máu của Nhậm Oánh ngày càng gân, tôi nghiến răng lấy can đảm và hốt chu sa trong cái túi Tiết Phong cho tôi quãng vào cô tai “Grừt” Chu sa dính lên mặt Nhậm Oánh, cô ta hét lên một tiếng thê thảm, làn da của cô ta nổi đầy bọt nước như bị bỏng.
Tôi nhân cơ hội định chạy trốn, nhưng Nhậm Oánh lại mặc kệ cơn đau và tóm lấy mắt cá chân của tôi.
Tôi ngã râm xuống đất.
Tôi lật đật muốn hốt chu sa lần nữa, nhưng Nhậm Oánh đã rút kinh nghiệm mà túm lấy tóc tôi, không cho tôi động đậy.
Tôi đau đến nỗi rên rỉ, Nhậm Oánh trông vẫn hung ác, cô ta túm lấy đầu tôi và đập mạnh vào cái bàn.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mình sắp đụng vào cái bàn và cũng đã nhắm mắt lại để chuẩn bị đón chào cơn đau.
Nhưng ngạc nhiên là cơn đau trong tưởng tượng cũng không đến.
Tôi khiếp sợ mở mắt ra và thấy một bàn tay trắng nõn thon dài đang che trên trán tôi.
Nhìn theo bàn tay đó lên trên, tôi thấy một bộ trường bào hoa văn chìm màu đen quen thuộc.
Trường bào khẽ phất lên trong bóng đêm, phác họa ra một thân hình cao ráo. Tôi ngước lên và thấy một gương mặt khôi ngô đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Chỉ có điều, lúc này trên khuôn mặt khôi ngô ấy đầy vẻ tức giận, anh ta rũ mắt nhìn tôi, đôi mắt đen như sắp phun ra lửa.
Là Tiết Xán.
“An Tố, ta mới rời khỏi mấy ngày mà nàng đã bị con ma nữ này rượt chạy hả?” Tiết Xán lạnh lùng mỉa mại, giọng điệu của anh ta vẫn cao ngạo ngông cuồng như cũ.
Mặc dù tôi cực kỳ sợ hãi tên ma này, nhưng không thể không thừa nhận rằng khi tôi nhìn thấy anh ta vào lúc này, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì tôi biết, có anh ta ở đây, không có con ma quỷ nào có thể làm tổn thương tôi.
Khi vừa thấy Tiết Xán, Nhậm Oánh ở đẳng sau tôi nào còn hung ác như ban nãy, cô ta sợ hãi đến nỗi kêu khóc om sòm, vội vàng buông tôi ra và định lẻn ra cửa sổ chạy trốn.
Nhưng Tiết Xán không quay đầu mà chỉ trở bàn tay một cái, vô số ma trơi bay ra bao vây cô ta.
Nhậm Oánh hét ầm lên, cơ thể cô ta bị ma trơi đốt cháy đen.
“Anh đang làm gì vậy!” Tôi cuống cuồng.
“Nàng ta muốn đả thương nàng hết lần này tới lân khác, nàng cảm thấy ta sẽ giữ nàng ta lại ư?” Tiết Xán hờ hững.
“Nhưng cậu ấy chỉ hiểu lầm gì đó thôi, xin anh hãy thả cậu ấy.” Lòng tôi nóng như lửa đốt, dù sao Nhậm Oánh cũng là bạn học của tôi, cô ấy chết một cách bi thảm đã đáng thương lắm rồi, sao tôi còn có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị hồn bay phách tán chứ? Đôi mắt đen của Tiết Xán vẫn không có chút độ ấm, nhưng dưới sự van xin khổ sở liên tục của tôi, anh ta cũng thu hồi ma trơi lại.
Tôi ngồi xổm bên cạnh Nhậm Oánh lúc này trống rất yếu ớt và hỏi: “Tại sao cậu nói rằng vì tôi cậu mới bị giết vậy?”
/1101
|