Trước cửa thùy hoa (*) đã có mấy bà tử quần áo ngăn nắp nghiêm túc đứng chờ, nhìn thấy Thái Quang Đình cùng xuất hiện với đám người Minh Phỉ, cũng tỏ vẻ kinh hãi, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, đi lên ân cần hành lễ.
(*): một kiểu cửa thời xưa
Thái Quang Đình phất tay một cái: Tất cả đều tới đây gặp mặt Tam Tiểu Thư. Bởi vì sợ Minh Phỉ luống cuống, hắn vẫn vững vàng cầm tay Minh Phỉ, lại thấy Minh Phỉ thẳng sống lưng, không có chút luống cuống nào, vẻ mặt trang trọng nhận lễ của mọi người, lộ vẻ trầm ổn hào phóng, không khỏi hài lòng nhìn Hoa ma ma cùng Kiều Đào cười cười.
Hoa ma ma cùng Kiều Đào vừa nhìn tình hình này, thấy hai người đương nhiên sẽ ban thưởng phong phú, trên mặt không khỏi cũng có thêm mấy phần vui vẻ.
Mọi người hộ tống Minh Phỉ cùng Thái Quang Đình vào bên trong, sớm đã có người đi bẩm báo Trần thị, mắt thấy đại nha đầu của Trần thị Ngọc Bàn đi nhanh tới vừa vặn đón mấy người cách cửa thuỳ hoa chỗ không xa, cười tủm tỉm hạ mình hành lễ: Đại công tử vạn phúc, Tam Tiểu Thư vạn phúc. Phu nhân mời hai vị đi chánh phòng.
Minh Phỉ tò mò quan sát Ngọc Bàn một cái, chỉ thấy Ngọc Bàn mặc một thân áo ngắn hồng cánh sen, quần dài ống rộng xanh biết, trên đầu cắm trâm cài, trang phục thật là chỉnh tề xuất chúng, nhưng khuôn mặt kia kém xa bọn Kiều Đào Kiều Hạnh, cùng lắm chỉ có thể coi đoan chánh mà thôi. Trong lòng liền suy đoán lung tung, chỉ sợ là bộ dáng của Trần thị cũng không khá hơn chút nào. Nàng đoán như vậy là có đạo lý, về việc nha đầu hồi môn, trừ phi là vạn bất đắc dĩ hoặc có tình huống đặc biệt, nếu không cũng không ai nguyện ý để nha đầu hồi môn đến áp đảo chánh chủ đi.
Minh Phỉ đi thẳng một đường theo sau Thái Quang Đình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ len lén không dấu vết dùng khóe mắt quan sát cảnh vật. Vừa đi vừa xem, chỉ cảm thấy gia trạch của quan viên trong truyền thuyết này cũng không có gì hiếm lạ, đơn giản chỉ là phòng ốc nhiều một chút, nước sơn sáng hơn một chút, hoa cỏ nhiều hơn một chút, chỉ là đầu xuân này, rất nhiều hoa còn chưa nở ra, thật sự là không có gì đáng xem. Chỉ là nàng rất kỳ quái, trong viện tử này người lui tới cũng không nhiều, chung quanh cũng yên tĩnh, hơi có vẻ vắng lạnh, không có chút nào giống với nội viện Thái gia nhiều thiếp thất thị nữ, uy phong lẫm liệt như trong truyền thuyết.
Mọi người đi nơi nào rồi? Nếu không phải là Trần thị này đặc biệt có thủ đoạn, trị gia nghiêm cẩn, chính là chỗ này vài thiếp cùng các công tử tiểu thư không có ở nhà. Vế trước rất không có khả năng, bởi vì nàng biết nếu như Trần thị thật sự có thể hô phong hoán vũ ở trong nhà này, nàng cũng sẽ không được tiếp trở về, cho nên chỉ còn lại vế sau, tiểu thiếp cùng các công tử tiểu thư không ở nhà, đi nơi khác.
Vì địa thế có hạn, chánh phòng Thái gia thật ra thì cũng không phải rất lớn, chỉ là nhìn qua rất mới, khắp nơi đều tràn đầy một loại hỉ khí đỏ rực, rất phù hợp tình huống vừa sang năm mới, lại mới cưới phu nhân. Trang phục của đám nha đầu ma ma phục vụ trong chánh phòng cũng đẹp đẽ hơn so với các ma ma đứng trước cửa thuỳ hoa nhiều, đeo vàng cài bạc không phải là chuyện hiếm có gì.
Thấy Minh Phỉ bọn họ đi tới, một thị nữ mặc trang phục đạo nha đầu giống Ngọc Bàn cười híp mắt hạ mình xuống hành lễ chào hỏi: Nô tỳ Ngân Bình thỉnh an Đại công tử, Tam Tiểu Thư. Đợi Thái Quang Đình kêu đứng dậy, nàng mới vén rèm vào nhà bẩm báo: Phu nhân, Đại công tử cùng Tam Tiểu Thư tới rồi!
Một giọng nữ ôn hòa dễ nghe bình bình ổn ổn từ trong nhà truyền ra: Mời Đại công tử cùng Tam Tiểu Thư đi vào.
Thái Quang Đình chỉ sợ Minh Phỉ thất lễ, nói nhỏ ở bên tai nàng: Theo ta hành lễ. Sau đó dắt nàng vào phòng.
Minh Phỉ còn không kịp thấy rõ ràng bài biện trong phòng và người vật thế nào, liền bị Thái Quang Đình kéo một cái, chỉ đành phải theo hắn mở miệng gọi mẫu thân, từ từ quỳ xuống. Cúi chào xong, một đôi tay ôn hương nhẵn mềm vươn tới, đỡ nàng đứng dậy, giọng nói của chủ nhân đôi tay ấy đầy vui sướng: Hôm nay ta thức dậy thật sớm chờ, cuối cùng cũng tới.
Trên mặt Minh Phỉ có một chút ngượng ngùng, mỉm cười
(*): một kiểu cửa thời xưa
Thái Quang Đình phất tay một cái: Tất cả đều tới đây gặp mặt Tam Tiểu Thư. Bởi vì sợ Minh Phỉ luống cuống, hắn vẫn vững vàng cầm tay Minh Phỉ, lại thấy Minh Phỉ thẳng sống lưng, không có chút luống cuống nào, vẻ mặt trang trọng nhận lễ của mọi người, lộ vẻ trầm ổn hào phóng, không khỏi hài lòng nhìn Hoa ma ma cùng Kiều Đào cười cười.
Hoa ma ma cùng Kiều Đào vừa nhìn tình hình này, thấy hai người đương nhiên sẽ ban thưởng phong phú, trên mặt không khỏi cũng có thêm mấy phần vui vẻ.
Mọi người hộ tống Minh Phỉ cùng Thái Quang Đình vào bên trong, sớm đã có người đi bẩm báo Trần thị, mắt thấy đại nha đầu của Trần thị Ngọc Bàn đi nhanh tới vừa vặn đón mấy người cách cửa thuỳ hoa chỗ không xa, cười tủm tỉm hạ mình hành lễ: Đại công tử vạn phúc, Tam Tiểu Thư vạn phúc. Phu nhân mời hai vị đi chánh phòng.
Minh Phỉ tò mò quan sát Ngọc Bàn một cái, chỉ thấy Ngọc Bàn mặc một thân áo ngắn hồng cánh sen, quần dài ống rộng xanh biết, trên đầu cắm trâm cài, trang phục thật là chỉnh tề xuất chúng, nhưng khuôn mặt kia kém xa bọn Kiều Đào Kiều Hạnh, cùng lắm chỉ có thể coi đoan chánh mà thôi. Trong lòng liền suy đoán lung tung, chỉ sợ là bộ dáng của Trần thị cũng không khá hơn chút nào. Nàng đoán như vậy là có đạo lý, về việc nha đầu hồi môn, trừ phi là vạn bất đắc dĩ hoặc có tình huống đặc biệt, nếu không cũng không ai nguyện ý để nha đầu hồi môn đến áp đảo chánh chủ đi.
Minh Phỉ đi thẳng một đường theo sau Thái Quang Đình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ len lén không dấu vết dùng khóe mắt quan sát cảnh vật. Vừa đi vừa xem, chỉ cảm thấy gia trạch của quan viên trong truyền thuyết này cũng không có gì hiếm lạ, đơn giản chỉ là phòng ốc nhiều một chút, nước sơn sáng hơn một chút, hoa cỏ nhiều hơn một chút, chỉ là đầu xuân này, rất nhiều hoa còn chưa nở ra, thật sự là không có gì đáng xem. Chỉ là nàng rất kỳ quái, trong viện tử này người lui tới cũng không nhiều, chung quanh cũng yên tĩnh, hơi có vẻ vắng lạnh, không có chút nào giống với nội viện Thái gia nhiều thiếp thất thị nữ, uy phong lẫm liệt như trong truyền thuyết.
Mọi người đi nơi nào rồi? Nếu không phải là Trần thị này đặc biệt có thủ đoạn, trị gia nghiêm cẩn, chính là chỗ này vài thiếp cùng các công tử tiểu thư không có ở nhà. Vế trước rất không có khả năng, bởi vì nàng biết nếu như Trần thị thật sự có thể hô phong hoán vũ ở trong nhà này, nàng cũng sẽ không được tiếp trở về, cho nên chỉ còn lại vế sau, tiểu thiếp cùng các công tử tiểu thư không ở nhà, đi nơi khác.
Vì địa thế có hạn, chánh phòng Thái gia thật ra thì cũng không phải rất lớn, chỉ là nhìn qua rất mới, khắp nơi đều tràn đầy một loại hỉ khí đỏ rực, rất phù hợp tình huống vừa sang năm mới, lại mới cưới phu nhân. Trang phục của đám nha đầu ma ma phục vụ trong chánh phòng cũng đẹp đẽ hơn so với các ma ma đứng trước cửa thuỳ hoa nhiều, đeo vàng cài bạc không phải là chuyện hiếm có gì.
Thấy Minh Phỉ bọn họ đi tới, một thị nữ mặc trang phục đạo nha đầu giống Ngọc Bàn cười híp mắt hạ mình xuống hành lễ chào hỏi: Nô tỳ Ngân Bình thỉnh an Đại công tử, Tam Tiểu Thư. Đợi Thái Quang Đình kêu đứng dậy, nàng mới vén rèm vào nhà bẩm báo: Phu nhân, Đại công tử cùng Tam Tiểu Thư tới rồi!
Một giọng nữ ôn hòa dễ nghe bình bình ổn ổn từ trong nhà truyền ra: Mời Đại công tử cùng Tam Tiểu Thư đi vào.
Thái Quang Đình chỉ sợ Minh Phỉ thất lễ, nói nhỏ ở bên tai nàng: Theo ta hành lễ. Sau đó dắt nàng vào phòng.
Minh Phỉ còn không kịp thấy rõ ràng bài biện trong phòng và người vật thế nào, liền bị Thái Quang Đình kéo một cái, chỉ đành phải theo hắn mở miệng gọi mẫu thân, từ từ quỳ xuống. Cúi chào xong, một đôi tay ôn hương nhẵn mềm vươn tới, đỡ nàng đứng dậy, giọng nói của chủ nhân đôi tay ấy đầy vui sướng: Hôm nay ta thức dậy thật sớm chờ, cuối cùng cũng tới.
Trên mặt Minh Phỉ có một chút ngượng ngùng, mỉm cười
/607
|