Ngọc Bàn dẫn Minh Phỉ đi dọc theo hành lang tới gian thứ ba sương phòng phía đông, dừng lại trước cửa phòng, vén rèm gọi: Kim Trâm, đã chuẩn bị xong chưa? Tam Tiểu Thư đến rồi.
Một nha đầu ăn mặc, khí sắc gần giống như Ngọc Bàn Ngân Bình cười tủm tỉm đi ra, tiến lên hành lễ với Minh Phỉ: Nô tỳ Kim Trâm thỉnh an Tam Tiểu Thư.
Minh Phỉ nghe tên và nhìn cách ăn mặc của nàng ta, đoán nàng ta chắc cũng là đại nha đầu bên cạnh Trần thị, liền cười tủm tỉm đáp lại. Hai nha đầu một trái một phải đỡ Minh Phỉ vào phòng, Kim Trâm cười nói: Tam Tiểu Thư, người xem trong phòng này còn thiếu cái gì? Nô tỳ sẽ đi thêm ngay.
Là một sáo gian nhỏ tinh xảo. Đi vào có thể nhìn thấy một bức tranh lụa chim trĩ tuyệt đẹp treo trên tường trắng, dưới bức tranh bố trí một cái bàn dài bằng gỗ lim dựa vào tường, trên bàn bày mấy cái hộp sơn tinh xảo cùng một cái lọ, trong lọ cắm một nhành hoa mai vàng, gần song cửa sổ phía đông đặt hai cái ghế dựa cùng một khay trà, trên khay trà có một cái đĩa lớn đựng trái cây bằng sứ men xanh chứa đầy quả quýt đỏ au.
Hương thơm lan tỏa, sắc thái hài hòa. Minh Phỉ âm thầm gật đầu, Kim Trâm thấy mắt nàng lóe sáng, liền biết nàng rất là thích, khéo léo nói: Tam Tiểu Thư xem phòng trong một chút?
Giẫm lên nền gạch bóng loáng ngay ngắn, Minh Phỉ dời bước vào phòng trong. Phòng trong hơi nhỏ hơn bên ngoài, một cái giường nhỏ nước sơn khắc hoa hé ra, màn trướng tương sắc, đệm chăn gấm màu hồng mới tinh, gần cửa sổ có một cái bàn trang điểm nhỏ, trên đó có đặt một hộp nữ trang sơn vàng, trong góc phòng để một cái tủ cùng hai cái rương. Đồ không nhiều lắm, nhưng nên có đều có, hơn nữa từng món đều tinh xảo.
Dù nhận không ra vật liệu gỗ, cũng biết chế tác tốt xấu, Minh Phỉ cho là coi như Trần thị đón nàng trở về an bài ở chỗ này, cũng chẳng qua chỉ là quan hệ lợi dụng, chỉ cần bề mặt không có trở ngại là được, sẽ không có chú tâm nhiều. Thật không nghĩ đến Trần thị thế nhưng lại cho nàng dùng đồ tốt như vậy, không thể không thừa nhận, trong lòng của nàng vô cùng thoải mái, chắc hẳn Thái Quang Đình nhất định cũng rất thoải mái. Trần thị thật rộng rãi.
Kim Trâm rảo bước đi lên, mở cửa tủ ra, chỉ vào quần áo bên trong cho Minh Phỉ xem: Tam Tiểu Thư, đây là trang phục mùa xuân, trang phục mùa hè, nội y phu nhân làm cho người mỗi thứ sáu bộ. Sau khi người tắm rửa, thì có thể thay trang phục mùa xuân đi dùng bữa tối.
Minh Phỉ băn khoăn nói: Ta đã gây cho mẫu thân thêm nhiều phiền toái rồi.
Ngọc Bàn che miệng cười lên: Nếu Phu nhân nghe Tam Tiểu Thư nói như vậy, nhất định sẽ trách người khách khí.
Tiểu nha đầu báo lại nói nước tắm chuẩn bị tốt. Ngọc Bàn cùng Kim Trâm một trái một phái muốn giúp Minh Phỉ cởi quần áo, Minh Phỉ nắm chặt quần áo, nói: Không dám làm phiền hai vị tỷ tỷ, làm phiền hai vị tỷ tỷ giúp ta tìm Kiều Đào. Nàng rất không quen khỏa thân trước mặt người xa lạ, mặc dù phải thích ứng với việc này, nhưng nếu như là Kiều Đào, nàng sẽ thoải mái hơn một chút.
Ngọc Bàn cùng Kim Trâm liếc mắt nhìn nhau,
Một nha đầu ăn mặc, khí sắc gần giống như Ngọc Bàn Ngân Bình cười tủm tỉm đi ra, tiến lên hành lễ với Minh Phỉ: Nô tỳ Kim Trâm thỉnh an Tam Tiểu Thư.
Minh Phỉ nghe tên và nhìn cách ăn mặc của nàng ta, đoán nàng ta chắc cũng là đại nha đầu bên cạnh Trần thị, liền cười tủm tỉm đáp lại. Hai nha đầu một trái một phải đỡ Minh Phỉ vào phòng, Kim Trâm cười nói: Tam Tiểu Thư, người xem trong phòng này còn thiếu cái gì? Nô tỳ sẽ đi thêm ngay.
Là một sáo gian nhỏ tinh xảo. Đi vào có thể nhìn thấy một bức tranh lụa chim trĩ tuyệt đẹp treo trên tường trắng, dưới bức tranh bố trí một cái bàn dài bằng gỗ lim dựa vào tường, trên bàn bày mấy cái hộp sơn tinh xảo cùng một cái lọ, trong lọ cắm một nhành hoa mai vàng, gần song cửa sổ phía đông đặt hai cái ghế dựa cùng một khay trà, trên khay trà có một cái đĩa lớn đựng trái cây bằng sứ men xanh chứa đầy quả quýt đỏ au.
Hương thơm lan tỏa, sắc thái hài hòa. Minh Phỉ âm thầm gật đầu, Kim Trâm thấy mắt nàng lóe sáng, liền biết nàng rất là thích, khéo léo nói: Tam Tiểu Thư xem phòng trong một chút?
Giẫm lên nền gạch bóng loáng ngay ngắn, Minh Phỉ dời bước vào phòng trong. Phòng trong hơi nhỏ hơn bên ngoài, một cái giường nhỏ nước sơn khắc hoa hé ra, màn trướng tương sắc, đệm chăn gấm màu hồng mới tinh, gần cửa sổ có một cái bàn trang điểm nhỏ, trên đó có đặt một hộp nữ trang sơn vàng, trong góc phòng để một cái tủ cùng hai cái rương. Đồ không nhiều lắm, nhưng nên có đều có, hơn nữa từng món đều tinh xảo.
Dù nhận không ra vật liệu gỗ, cũng biết chế tác tốt xấu, Minh Phỉ cho là coi như Trần thị đón nàng trở về an bài ở chỗ này, cũng chẳng qua chỉ là quan hệ lợi dụng, chỉ cần bề mặt không có trở ngại là được, sẽ không có chú tâm nhiều. Thật không nghĩ đến Trần thị thế nhưng lại cho nàng dùng đồ tốt như vậy, không thể không thừa nhận, trong lòng của nàng vô cùng thoải mái, chắc hẳn Thái Quang Đình nhất định cũng rất thoải mái. Trần thị thật rộng rãi.
Kim Trâm rảo bước đi lên, mở cửa tủ ra, chỉ vào quần áo bên trong cho Minh Phỉ xem: Tam Tiểu Thư, đây là trang phục mùa xuân, trang phục mùa hè, nội y phu nhân làm cho người mỗi thứ sáu bộ. Sau khi người tắm rửa, thì có thể thay trang phục mùa xuân đi dùng bữa tối.
Minh Phỉ băn khoăn nói: Ta đã gây cho mẫu thân thêm nhiều phiền toái rồi.
Ngọc Bàn che miệng cười lên: Nếu Phu nhân nghe Tam Tiểu Thư nói như vậy, nhất định sẽ trách người khách khí.
Tiểu nha đầu báo lại nói nước tắm chuẩn bị tốt. Ngọc Bàn cùng Kim Trâm một trái một phái muốn giúp Minh Phỉ cởi quần áo, Minh Phỉ nắm chặt quần áo, nói: Không dám làm phiền hai vị tỷ tỷ, làm phiền hai vị tỷ tỷ giúp ta tìm Kiều Đào. Nàng rất không quen khỏa thân trước mặt người xa lạ, mặc dù phải thích ứng với việc này, nhưng nếu như là Kiều Đào, nàng sẽ thoải mái hơn một chút.
Ngọc Bàn cùng Kim Trâm liếc mắt nhìn nhau,
/607
|