Một đôi lược cài bạc được đặt nằm trên vải nhung màu đỏ (ở cổ đại lược là tên gọi chung), không lớn, nhưng hoa văn rất tinh mỹ, chế tác rất tinh xảo. Không phải rất quý giá, nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy rất ưa thích. Minh Phỉ mơ hồ đoán được một chút, vẫn làm ra vẻ không hiểu nhìn Ngọc Bàn: Ngọc Bàn tỷ tỷ, đây là?
Ngọc Bàn cười nói: Sau này Nhị tiểu thư xuất giá, các di nương tiểu thư trong nhà đều sẽ đi thêm trang cho nàng. Phu nhân sợ Tam Tiểu Thư tới vội vàng không có thời gian chuẩn bị, nên chuẩn bị trước cho người rồi. Cho ngay trước mặt những người khác, lại sợ bị nói linh tinh, nói phu nhân nặng bên này nhẹ bên kia, cho nên mới sai nô tỳ lặng lẽ cho người.
Đây chính là muốn mình đừng nói ra ngoài. Minh Phỉ cảm kích nói cảm tạ, lại hỏi Ngọc Bàn: Thế Lục tiểu thư cũng phải cho à?
Ngọc Bàn nói: Đó là đương nhiên. Chỉ là Lục Tiểu Thư đã sớm chuẩn bị tốt đặt ở chỗ nhũ mẫu của nàng. Ý của phu nhân là nên cho sớm không nên chậm trễ, lúc này để người dẫn Lục Tiểu Thư cùng đi đến viện của Nhị tiểu thư.
Chỉ sợ là đã quá muộn rồi? Minh Phỉ gật đầu đồng ý, lại tiện tay lấy ba cái khăn đắp lên đôi lược bạc kia, gọi Kiều Đào đi vào bưng cái hộp, cùng nhau trở về phòng. Còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Minh Ngọc khoan khoái cười ha ha xen lẫn tiếng kêu yếu ớt của chó con, còn có tiếng khổ sở khuyên can của Chu ma ma - nhũ mẫu của Minh Ngọc: Lục Tiểu Thư, như vậy không hợp quy củ. Nếu để Hoa ma ma thấy. . . . . .
Minh Ngọc đắc ý nói: Hoa ma ma không có ở đây.
Đây là đang làm cái gì? Minh Phỉ bước nhanh hơn, tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa vội vàng hành lễ, vén rèm muốn thông báo, Minh Phỉ phẩy tay với nàng, thả nhẹ bước chân đi vào.
Đợi thấy rõ tình hình trong phòng, Minh Phỉ không khỏi mỉm cười. Một đôi thật khả ái. Minh Ngọc đứng ở trước mặt Hỉ Phúc, mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co cùng Hỉ Phúc, Hỉ Phúc muốn đi qua phía bên trái, nàng liền nhảy qua bên trái ngăn lại, Hỉ Phúc đi qua phía bên phải, nàng lại nhảy qua bên phải. Hỉ Phúc kêu ư ư, xoay người lui về phía sau, Minh Ngọc học nhảy cóc, từ sau lưng Hỉ Phúc lướt qua đỉnh đầu của nó rơi thẳng ở trước mặt nó, Hỉ Phúc bị hoảng sợ thất kinh, liên tục lui về phía sau, phô trương thanh thế sủa điên cuồng một trận.
Suy cho cùng chỉ là đứa bé sáu tuổi, hành động như vậy rất bình thường. Nhưng bởi vì sinh trưởng ở trong gia đình như thế này, liền biến thành không hợp quy củ. Minh Phỉ dứt khoát ngồi xuống ở trên một chiếc ghế, nhìn Minh Ngọc cùng Hỉ Phúc đấu với nhau.
Chu ma ma nhìn thấy Minh Phỉ, đang muốn tiến lên hành lễ, Minh Phỉ nháy mắt với bà, đùa dai hô lên một tiếng: Hoa ma ma, bà đã về rồi?
Minh Ngọc sợ hãi mông đập xuống đất, lấm lét nhìn xung quanh: Hoa ma ma ở đâu? Trong nhà này nàng sợ nhất chính là Thái lão gia cùng Minh Tư, tiếp theo chính là Hoa ma ma. Ngày hôm qua nàng nghịch ngợm, dùng nước trà tưới hai quyển sách, vì vậy Hoa ma ma dùng thước đánh bàn tay nàng, nàng khóc đi tố cáo với Thái Quang Đình, ngược lại bị Thái Quang Đình mắng một trận, nàng liền tự động xếp Hoa ma ma vào một trong những nhân vật không chọc nổi.
Các nha đầu ma ma đều che miệng cười lên. Minh Ngọc thế mới biết mình bị Minh Phỉ trêu, giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt dâng lên sương mù, tức giận nhìn Minh Phỉ: Tam tỷ tỷ, tỷ không phải là người tốt, tỷ cũng ăn hiếp muội.
Minh Phỉ thấy nàng thật sự muốn khóc, vội qua kéo nàng: Mèo thích khóc, chọc muội chơi thôi, như vậy mà cũng khóc?
Minh Ngọc càng tức giận: Muội mới không phải mèo thích khóc, muội nhiều nhất là làm chó thích khóc.
Minh Phỉ ngạc nhiên: Tại sao?
Minh Ngọc đỡ tay của nàng đứng dậy, bỉu môi nói: Dù sao thì muội cũng không làm mèo.
Chu ma ma nhỏ giọng giải thích cho Minh Phỉ nghe: Tứ Tiểu Thư nuôi một con mèo trắng lớn, rất hung dữ, quào Lục Tiểu Thư bị thương nhiều lần. Lục Tiểu Thư có chút sợ.
Mèo hung dữ ở chỗ nào, rõ ràng là chủ tử cố ý phóng túng. Ánh mắt Minh Phỉ u ám, ôm Minh Ngọc nói: Được, Minh Ngọc làm chó thích khóc, không làm mèo thích khóc.
Minh Ngọc vẫn mất hứng: Tam tỷ tỷ, ca ca cũng thiên vị. Thấy Minh Phỉ không hiểu, nàng chỉ vào Hỉ Phúc nói: Ca ca có cái gì cũng
Ngọc Bàn cười nói: Sau này Nhị tiểu thư xuất giá, các di nương tiểu thư trong nhà đều sẽ đi thêm trang cho nàng. Phu nhân sợ Tam Tiểu Thư tới vội vàng không có thời gian chuẩn bị, nên chuẩn bị trước cho người rồi. Cho ngay trước mặt những người khác, lại sợ bị nói linh tinh, nói phu nhân nặng bên này nhẹ bên kia, cho nên mới sai nô tỳ lặng lẽ cho người.
Đây chính là muốn mình đừng nói ra ngoài. Minh Phỉ cảm kích nói cảm tạ, lại hỏi Ngọc Bàn: Thế Lục tiểu thư cũng phải cho à?
Ngọc Bàn nói: Đó là đương nhiên. Chỉ là Lục Tiểu Thư đã sớm chuẩn bị tốt đặt ở chỗ nhũ mẫu của nàng. Ý của phu nhân là nên cho sớm không nên chậm trễ, lúc này để người dẫn Lục Tiểu Thư cùng đi đến viện của Nhị tiểu thư.
Chỉ sợ là đã quá muộn rồi? Minh Phỉ gật đầu đồng ý, lại tiện tay lấy ba cái khăn đắp lên đôi lược bạc kia, gọi Kiều Đào đi vào bưng cái hộp, cùng nhau trở về phòng. Còn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy tiếng Minh Ngọc khoan khoái cười ha ha xen lẫn tiếng kêu yếu ớt của chó con, còn có tiếng khổ sở khuyên can của Chu ma ma - nhũ mẫu của Minh Ngọc: Lục Tiểu Thư, như vậy không hợp quy củ. Nếu để Hoa ma ma thấy. . . . . .
Minh Ngọc đắc ý nói: Hoa ma ma không có ở đây.
Đây là đang làm cái gì? Minh Phỉ bước nhanh hơn, tiểu nha hoàn canh giữ ở cửa vội vàng hành lễ, vén rèm muốn thông báo, Minh Phỉ phẩy tay với nàng, thả nhẹ bước chân đi vào.
Đợi thấy rõ tình hình trong phòng, Minh Phỉ không khỏi mỉm cười. Một đôi thật khả ái. Minh Ngọc đứng ở trước mặt Hỉ Phúc, mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co cùng Hỉ Phúc, Hỉ Phúc muốn đi qua phía bên trái, nàng liền nhảy qua bên trái ngăn lại, Hỉ Phúc đi qua phía bên phải, nàng lại nhảy qua bên phải. Hỉ Phúc kêu ư ư, xoay người lui về phía sau, Minh Ngọc học nhảy cóc, từ sau lưng Hỉ Phúc lướt qua đỉnh đầu của nó rơi thẳng ở trước mặt nó, Hỉ Phúc bị hoảng sợ thất kinh, liên tục lui về phía sau, phô trương thanh thế sủa điên cuồng một trận.
Suy cho cùng chỉ là đứa bé sáu tuổi, hành động như vậy rất bình thường. Nhưng bởi vì sinh trưởng ở trong gia đình như thế này, liền biến thành không hợp quy củ. Minh Phỉ dứt khoát ngồi xuống ở trên một chiếc ghế, nhìn Minh Ngọc cùng Hỉ Phúc đấu với nhau.
Chu ma ma nhìn thấy Minh Phỉ, đang muốn tiến lên hành lễ, Minh Phỉ nháy mắt với bà, đùa dai hô lên một tiếng: Hoa ma ma, bà đã về rồi?
Minh Ngọc sợ hãi mông đập xuống đất, lấm lét nhìn xung quanh: Hoa ma ma ở đâu? Trong nhà này nàng sợ nhất chính là Thái lão gia cùng Minh Tư, tiếp theo chính là Hoa ma ma. Ngày hôm qua nàng nghịch ngợm, dùng nước trà tưới hai quyển sách, vì vậy Hoa ma ma dùng thước đánh bàn tay nàng, nàng khóc đi tố cáo với Thái Quang Đình, ngược lại bị Thái Quang Đình mắng một trận, nàng liền tự động xếp Hoa ma ma vào một trong những nhân vật không chọc nổi.
Các nha đầu ma ma đều che miệng cười lên. Minh Ngọc thế mới biết mình bị Minh Phỉ trêu, giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt dâng lên sương mù, tức giận nhìn Minh Phỉ: Tam tỷ tỷ, tỷ không phải là người tốt, tỷ cũng ăn hiếp muội.
Minh Phỉ thấy nàng thật sự muốn khóc, vội qua kéo nàng: Mèo thích khóc, chọc muội chơi thôi, như vậy mà cũng khóc?
Minh Ngọc càng tức giận: Muội mới không phải mèo thích khóc, muội nhiều nhất là làm chó thích khóc.
Minh Phỉ ngạc nhiên: Tại sao?
Minh Ngọc đỡ tay của nàng đứng dậy, bỉu môi nói: Dù sao thì muội cũng không làm mèo.
Chu ma ma nhỏ giọng giải thích cho Minh Phỉ nghe: Tứ Tiểu Thư nuôi một con mèo trắng lớn, rất hung dữ, quào Lục Tiểu Thư bị thương nhiều lần. Lục Tiểu Thư có chút sợ.
Mèo hung dữ ở chỗ nào, rõ ràng là chủ tử cố ý phóng túng. Ánh mắt Minh Phỉ u ám, ôm Minh Ngọc nói: Được, Minh Ngọc làm chó thích khóc, không làm mèo thích khóc.
Minh Ngọc vẫn mất hứng: Tam tỷ tỷ, ca ca cũng thiên vị. Thấy Minh Phỉ không hiểu, nàng chỉ vào Hỉ Phúc nói: Ca ca có cái gì cũng
/607
|