Ta thấy mẫu thân rất thích tỷ, nên mới để cho tỷ ở trong viện của người đấy. Minh Bội mở trừng hai mắt, Ta đoán nhất định là như vậy rồi. Tỷ rời nhà lâu như vậy, cũng nên trở lại ở. Lại thân thiết ghé vào tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: Nhị tỷ tỷ sắp đi rồi, gian phòng của tỷ ấy sẽ để trống, tỷ hãy đi cầu xin mẫu thân, để người chấp thuận cho tỷ đến ở cùng với ta. Ta rất thích tỷ, nhất định sẽ sống chung với tỷ rất tốt.
Minh Phỉ đáp một tiếng qua loa lấy lệ.
Là sợ mẫu thân không chịu đồng ý chứ gì? Minh Bội nghiêng mặt nhìn Minh Phỉ, cười nói: Nếu không thì tỷ đi nói với phụ thân? Phụ thân rất hòa khí, mỗi ngày ông ấy sẽ dùng cơm trưa ở chỗ Nhị Di Nương, lúc đo tỷ hãy đi tìm ông ấy, nhất định sẽ tìm được. Nếu như tỷ không biết đường, ta có thể dẫn tỷ đi.
Xú nha đầu, còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ, sợ mình ở lại đoạt mất cưng chiều của nàng ta nên trăm phương ngàn kế dụ dỗ mình tự đi làm người ta chán ghét có phải không? Minh Phỉ nheo mắt lại, cười nói: Được.
Minh Ngọc cực kỳ sốt ruột, nghiêm mặt kéo ống tay áo Minh Phỉ: Đi mau, đã muộn rồi. Minh Phỉ thân thiện cười cười với Minh Bội, đi theo sau lưng Minh Ngọc.
Bóng dáng hai tỷ muội Minh Phỉ vừa biến mất ở cửa viện, Minh Bội liền thu lại nụ cười trên mặt, nói với nha đầu bên cạnh: Đi, xem xem các nàng tới làm gì.
Nghe tiểu nha đầu nói hai tỷ muội Minh Phỉ tặng đồ gì đó, Minh Bội khinh thường cười nhạo một tiếng: Lại còn là tiểu thư con vợ cả cơ đấy, vậy mà chỉ tặng chút đồ trang sức bằng bạc. Nói không chừng là do đại công tử lén lút móc tiền túi cho nàng ta đấy.
Nhũ mẫu Triệu ma ma nghe vậy cười nói: Ngũ Tiểu Thư nói lời này sai rồi, phu nhân che chở họ như vậy, sao bọn họ không có lễ để tặng chứ? Nghe nói hôm Tam Tiểu Thư trở lại, ra tay liền thưởng cho mấy người Ngọc Bàn mỗi người được năm nén bạc đấy, hào phóng biết bao nhiêu chứ.
Minh Bội nói: Rốt cuộc ma ma muốn nói cái gì?
Triệu ma ma nói: Theo nô tỳ thấy, có lẽ bởi vì nhị tiểu thư là thứ xuất, cho nên bọn họ mới có thể chỉ tặng bạc thôi.
Chê chỗ ta nghèo, không có bạc thưởng cho ngươi chứ gì, cút ngay! Minh Bội bị đâm trúng chỗ đau, lạnh lùng lườm bà ta một cái, hung hăng đập đồ may vá trong tay xuống đất, xoay người vào phòng.
——*——*——
Hai tỷ muội Minh Phỉ đi trở về chánh phòng, Minh Ngọc nghiêm mặt nói: Tam tỷ tỷ, Minh Bội không phải là người tốt. Nàng ta thường xuyên cùng Minh Tư ức hiếp người khác, tỷ đừng mắc mưu của nàng ta, đừng để ý tới lời nói của nàng ta.
Vẫn là tỷ muội ruột thịt của mình, Minh Phỉ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Minh Ngọc: Được, Minh Ngọc nói gì, tỷ tỷ liền nghe cái đó.
Lúc này, Minh Ngọc mới hài lòng nói: Ta và tỷ là thân nhất. Về sau không cho tỷ tốt với các nàng, chỉ có thể tốt với ta.
Minh Phỉ bật cười: Được. Ta và muội vốn chính là thân nhất.
Minh Ngọc đưa đầu ngón tay út ra: Nói miệng không bằng chứng, chúng ta móc tay.
Minh Phỉ nhìn vẻ nghiêm túc nhiệt tình của nàng, trái tim mềm nhũn, nghiêm túc móc tay thề với nàng: Minh Phỉ và Minh Ngọc là thân nhất, Minh Phỉ chỉ tốt với mình Minh Ngọc.
Cơm tối, hai tỷ muội Minh Phỉ ăn ở chỗ Trần thị, tuân theo quy củ ăn không nói ngủ không nói, ba người im lặng ăn cơm. Sau khi ăn xong, Minh Phỉ tay mắt lanh lẹ bưng nước trà cho Trần thị súc miệng, Trần thị nói: Về sau không cần khổ cực như vậy, mọi việc đã có bọn nha đầu làm.
Minh Phỉ cười nói: Ban ngày mẫu thân quản lý việc nhà vất vả như vậy cũng chưa từng than một tiếng khổ, nữ nhi chỉ bưng cho người một ly trà thì có gì mà khổ cực ạ?
Trần thị thầm hưởng thụ trong lòng, ngược lại hỏi: Hôm nay đến chỗ Nhị tỷ tỷ hả?
Minh Phỉ cười đến mắt sáng như ánh trăng rằm, thân thiết tựa vào bên cạnh Trần thị nhỏ giọng nói: Đa tạ mẫu thân. Lại len lén kéo Minh Ngọc chỉ lo ăn quýt một cái, Minh Ngọc không rõ chân tướng, trong miệng còn hàm chứa một miếng quýt, nhưng cũng biết nịnh bợ Trần thị: Cám ơn mẫu thân. Mẫu thân tốt nhất.
Trần thị nhìn mờ ám giữa hai tỷ muội vào trong đôi mắt, âm thầm buồn cười, nắm gương mặt của Minh Ngọc mới nói: Cái miệng nhỏ nhắn giống như quét mật vậy, tương lai nhất định phải nhớ lời con nói.
Minh Phỉ nhanh chóng tỏ thái độ: Mẫu thân, lời ngọt nữ nhi sẽ không nói, nhưng từ nhỏ nữ nhi đã biết làm người phải báo đáp ân tình, không thể không có lương tâm, nếu không sẽ
Minh Phỉ đáp một tiếng qua loa lấy lệ.
Là sợ mẫu thân không chịu đồng ý chứ gì? Minh Bội nghiêng mặt nhìn Minh Phỉ, cười nói: Nếu không thì tỷ đi nói với phụ thân? Phụ thân rất hòa khí, mỗi ngày ông ấy sẽ dùng cơm trưa ở chỗ Nhị Di Nương, lúc đo tỷ hãy đi tìm ông ấy, nhất định sẽ tìm được. Nếu như tỷ không biết đường, ta có thể dẫn tỷ đi.
Xú nha đầu, còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ, sợ mình ở lại đoạt mất cưng chiều của nàng ta nên trăm phương ngàn kế dụ dỗ mình tự đi làm người ta chán ghét có phải không? Minh Phỉ nheo mắt lại, cười nói: Được.
Minh Ngọc cực kỳ sốt ruột, nghiêm mặt kéo ống tay áo Minh Phỉ: Đi mau, đã muộn rồi. Minh Phỉ thân thiện cười cười với Minh Bội, đi theo sau lưng Minh Ngọc.
Bóng dáng hai tỷ muội Minh Phỉ vừa biến mất ở cửa viện, Minh Bội liền thu lại nụ cười trên mặt, nói với nha đầu bên cạnh: Đi, xem xem các nàng tới làm gì.
Nghe tiểu nha đầu nói hai tỷ muội Minh Phỉ tặng đồ gì đó, Minh Bội khinh thường cười nhạo một tiếng: Lại còn là tiểu thư con vợ cả cơ đấy, vậy mà chỉ tặng chút đồ trang sức bằng bạc. Nói không chừng là do đại công tử lén lút móc tiền túi cho nàng ta đấy.
Nhũ mẫu Triệu ma ma nghe vậy cười nói: Ngũ Tiểu Thư nói lời này sai rồi, phu nhân che chở họ như vậy, sao bọn họ không có lễ để tặng chứ? Nghe nói hôm Tam Tiểu Thư trở lại, ra tay liền thưởng cho mấy người Ngọc Bàn mỗi người được năm nén bạc đấy, hào phóng biết bao nhiêu chứ.
Minh Bội nói: Rốt cuộc ma ma muốn nói cái gì?
Triệu ma ma nói: Theo nô tỳ thấy, có lẽ bởi vì nhị tiểu thư là thứ xuất, cho nên bọn họ mới có thể chỉ tặng bạc thôi.
Chê chỗ ta nghèo, không có bạc thưởng cho ngươi chứ gì, cút ngay! Minh Bội bị đâm trúng chỗ đau, lạnh lùng lườm bà ta một cái, hung hăng đập đồ may vá trong tay xuống đất, xoay người vào phòng.
——*——*——
Hai tỷ muội Minh Phỉ đi trở về chánh phòng, Minh Ngọc nghiêm mặt nói: Tam tỷ tỷ, Minh Bội không phải là người tốt. Nàng ta thường xuyên cùng Minh Tư ức hiếp người khác, tỷ đừng mắc mưu của nàng ta, đừng để ý tới lời nói của nàng ta.
Vẫn là tỷ muội ruột thịt của mình, Minh Phỉ vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Minh Ngọc: Được, Minh Ngọc nói gì, tỷ tỷ liền nghe cái đó.
Lúc này, Minh Ngọc mới hài lòng nói: Ta và tỷ là thân nhất. Về sau không cho tỷ tốt với các nàng, chỉ có thể tốt với ta.
Minh Phỉ bật cười: Được. Ta và muội vốn chính là thân nhất.
Minh Ngọc đưa đầu ngón tay út ra: Nói miệng không bằng chứng, chúng ta móc tay.
Minh Phỉ nhìn vẻ nghiêm túc nhiệt tình của nàng, trái tim mềm nhũn, nghiêm túc móc tay thề với nàng: Minh Phỉ và Minh Ngọc là thân nhất, Minh Phỉ chỉ tốt với mình Minh Ngọc.
Cơm tối, hai tỷ muội Minh Phỉ ăn ở chỗ Trần thị, tuân theo quy củ ăn không nói ngủ không nói, ba người im lặng ăn cơm. Sau khi ăn xong, Minh Phỉ tay mắt lanh lẹ bưng nước trà cho Trần thị súc miệng, Trần thị nói: Về sau không cần khổ cực như vậy, mọi việc đã có bọn nha đầu làm.
Minh Phỉ cười nói: Ban ngày mẫu thân quản lý việc nhà vất vả như vậy cũng chưa từng than một tiếng khổ, nữ nhi chỉ bưng cho người một ly trà thì có gì mà khổ cực ạ?
Trần thị thầm hưởng thụ trong lòng, ngược lại hỏi: Hôm nay đến chỗ Nhị tỷ tỷ hả?
Minh Phỉ cười đến mắt sáng như ánh trăng rằm, thân thiết tựa vào bên cạnh Trần thị nhỏ giọng nói: Đa tạ mẫu thân. Lại len lén kéo Minh Ngọc chỉ lo ăn quýt một cái, Minh Ngọc không rõ chân tướng, trong miệng còn hàm chứa một miếng quýt, nhưng cũng biết nịnh bợ Trần thị: Cám ơn mẫu thân. Mẫu thân tốt nhất.
Trần thị nhìn mờ ám giữa hai tỷ muội vào trong đôi mắt, âm thầm buồn cười, nắm gương mặt của Minh Ngọc mới nói: Cái miệng nhỏ nhắn giống như quét mật vậy, tương lai nhất định phải nhớ lời con nói.
Minh Phỉ nhanh chóng tỏ thái độ: Mẫu thân, lời ngọt nữ nhi sẽ không nói, nhưng từ nhỏ nữ nhi đã biết làm người phải báo đáp ân tình, không thể không có lương tâm, nếu không sẽ
/607
|