Minh Phỉ đi vào phòng Trần thị, chỉ thấy nha đầu bà tử quỳ trên đất, Mai Tử cũng ôm Hỉ Phúc quỳ ở trong góc, Minh Ngọc nước mắt ràn rụa nằm trên giường La Hán, Trần thị đang tự mình cởi khăn buộc trên tay nàng ra xem. Cách khăn tay màu hồng nhạt, mơ hồ có thể nhìn thấy màu đỏ nhàn nhạt bên trong.
Minh Phỉ vội vàng đi lên hỗ trợ, Minh Ngọc nhìn thấy nàng nước mắt lại càng lã chã rơi xuống: Tam tỷ tỷ, các nàng khi dễ ta.
Trần thị vẻ mặt lạnh lùng giọng nói lạnh nhạt: Nhiều người đi theo như vậy còn xảy ra chuyện? Còn không mau nói xem là xảy ra chuyện gì!
Chu mẹ quỳ trên mặt đất khóc nói: Lục tiểu thư mang theo Hỉ Phúc chơi đùa ở trong hoa viên, Tứ tiểu thư cùng Tam công tử cũng ôm con mèo trắng tên là Thúy Cúc đi chơi. Tam công tử nói Hỉ Phúc là đó chó Mẫu Đan, cực kỳ hiếm có, giá rất nhiều bạc, hỏi Lục tiểu thư làm sao mà có được.
Lục tiểu thư nói, là Đại công tử tặng cho Tam tiểu thư. Tứ tiểu thư thấy Hỉ Phúc đẹp, liền đưa tay ra sờ, cũng không biết làm sao, Hỉ Phúc sủa ầm lên, Lục tiểu thư không cho nàng sờ nữa. Tứ tiểu thư nói... nói Tam tiểu thư không xứng nuôi con chó nổi tiếng như vậy, Lục tiểu thư nói Tứ tiểu thư ngay cả sờ cũng không xứng sờ con chó như thế này.
Sau đó Tứ tiểu thư vứt mạnh con mèo Thúy Cúc vào đầu Lục tiểu thư. Các nàng nhiều người, nô tỳ sợ mèo kia cào vào mặt Lục tiểu thư, vội vàng bảo Lục tiểu thư lấy tay che mặt, về sau… về sau tay của Lục tiểu thư đã thành như thế này rồi. Đều là do nô tỳ chăm sóc không chu đáo, xin phu nhân trách phạt. Vốn là lời nói còn khó nghe hơn, nhưng cho Chu mẹ một trăm lá gan, bà cũng không dám nói ra, chỉ có thể ra sức dập đầu, mặt Trần thị trầm xuống, cũng không để ý tới.
Lúc này khăn trên tay Minh Ngọc đã mở ra, trên mu bàn tay cùng trên cánh tay ngang ngang dọc dọc hơn chục vết cào, vô cùng kinh khủng, mọi người trong phòng đều kinh hô Chậc chậc .
Bị thương nặng như vậy, con mèo kia không cắt móng sao? Trần thị âu sầu vô cùng: Nếu mà lưu lại vết sẹo, sau này làm sao bây giờ? Đại phu sao còn chưa tới? Lại mắng mọi người: Các ngươi đều là người chết à!
Minh Phỉ còn đang lo lắng cũng không biết con mèo kia có bệnh dại hay không? Nếu đúng thì phải làm như thế nào mới có thể để cho Trần thị chấp nhận phương pháp trị liệu của nàng? Nàng trầm tư một lát rồi nói: Mẫu thân, khi con còn ở dưới quê, trong thôn mọi người đều nói răng của chó mèo có hàm chứa chất độc, cần phải dùng nước sạch rửa, sau đó dùng rượu mạnh lau mới được. Vốn là dùng xà phòng rửa là tốt nhất, nhưng lúc không tìm được dùng nước sạch rửa cũng được. Còn cái khác thì chỉ có nghe theo mệnh trời. Có điều con mèo kia chắc hẳn vẫn là khỏe mạnh? Trần thị hoài nghi nói: Có biện pháp như vậy sao?
Minh Phỉ vô cùng khẳng định nói: Đúng thế, cho dù là đại phu muốn đắp dược, cũng cần phải rửa miệng vết thương trước.
Trần thị trầm ngâm không nói. Nhà cao cửa rộng người ta chọn vợ, quan trọng nhất là đôi tay, nàng sợ miệng vết thương của Minh Ngọc xử lí không thỏa đáng sẽ lưu lại sẹo, dẫn đến Thái Quang Đình bất mãn với nàng, cũng sợ bởi vậy mà có chuyện khiến người ta nói, rằng mẹ kế không thật chăm sóc tốt cho kế nữ. Định không đồng ý với Minh Phỉ, lại sợ thật sự có gì không hay xảy ra, không có cách nào sửa chữa được, khi đó lại càng phiền toái.
Minh Phỉ đoán được khả năng Trần thị là phải chịu trách nhiệm nên nói: Mẫu thân, con trước kia cũng bị chó cắn, là tự chính mình rửa, con biết nên làm như thế nào, không bằng để con đi rửa cho Minh Ngọc?
Minh Phỉ là chị gái ruột của Minh Ngọc, biện pháp là chính nàng ta nói ra, lại là nàng tự mình động thủ, như vậy cho dù là thật sự có vấn đề gì, cũng là Minh Phỉ chịu trách nhiệm chính, chính mình cùng lắm bị trách cứ không nên dễ dàng tin tiểu hài tử mà thôi. Trần thị nghĩ đến đây, cuối cùng gật đầu, dặn dò bọn nha đầu đi chuẩn bị nước sạch cùng rượu mạnh.
Minh Phỉ nhân lúc nha đầu chuẩn bị đồ dùng nhẹ giọng nói chuyện cùng Minh Ngọc: Minh Ngọc, muội xem tay muội bị mèo cào bẩn rồi, chờ lát nữa đại phu bôi thuốc cho Minh Ngọc xong là không thể rửa tay rồi, bẩn lắm đấy? Tỷ tỷ rửa tay trước cho muội được không?
Minh Ngọc gật đầu: Được.
Minh Phỉ cười cười sờ đầu nàng: Có thể hơi đau, nhưng Minh Ngọc dũng cảm nhất, nhất định có thể nhịn được phải không?
Minh Ngọc do dự một chút, vẫn là kiên định gật đầu. Nhưng khi Minh Phỉ bưng nước sạch đi tới, nàng vẫn không nhịn được rên lên tiếng. Minh Phỉ cố ý cười hỏi nàng tình hình lúc đó, di dời sự chú ý của nàng, Minh Ngọc tức giận nói: Tứ tỷ tỷ nàng là cố ý vứt con mèo kia
Minh Phỉ vội vàng đi lên hỗ trợ, Minh Ngọc nhìn thấy nàng nước mắt lại càng lã chã rơi xuống: Tam tỷ tỷ, các nàng khi dễ ta.
Trần thị vẻ mặt lạnh lùng giọng nói lạnh nhạt: Nhiều người đi theo như vậy còn xảy ra chuyện? Còn không mau nói xem là xảy ra chuyện gì!
Chu mẹ quỳ trên mặt đất khóc nói: Lục tiểu thư mang theo Hỉ Phúc chơi đùa ở trong hoa viên, Tứ tiểu thư cùng Tam công tử cũng ôm con mèo trắng tên là Thúy Cúc đi chơi. Tam công tử nói Hỉ Phúc là đó chó Mẫu Đan, cực kỳ hiếm có, giá rất nhiều bạc, hỏi Lục tiểu thư làm sao mà có được.
Lục tiểu thư nói, là Đại công tử tặng cho Tam tiểu thư. Tứ tiểu thư thấy Hỉ Phúc đẹp, liền đưa tay ra sờ, cũng không biết làm sao, Hỉ Phúc sủa ầm lên, Lục tiểu thư không cho nàng sờ nữa. Tứ tiểu thư nói... nói Tam tiểu thư không xứng nuôi con chó nổi tiếng như vậy, Lục tiểu thư nói Tứ tiểu thư ngay cả sờ cũng không xứng sờ con chó như thế này.
Sau đó Tứ tiểu thư vứt mạnh con mèo Thúy Cúc vào đầu Lục tiểu thư. Các nàng nhiều người, nô tỳ sợ mèo kia cào vào mặt Lục tiểu thư, vội vàng bảo Lục tiểu thư lấy tay che mặt, về sau… về sau tay của Lục tiểu thư đã thành như thế này rồi. Đều là do nô tỳ chăm sóc không chu đáo, xin phu nhân trách phạt. Vốn là lời nói còn khó nghe hơn, nhưng cho Chu mẹ một trăm lá gan, bà cũng không dám nói ra, chỉ có thể ra sức dập đầu, mặt Trần thị trầm xuống, cũng không để ý tới.
Lúc này khăn trên tay Minh Ngọc đã mở ra, trên mu bàn tay cùng trên cánh tay ngang ngang dọc dọc hơn chục vết cào, vô cùng kinh khủng, mọi người trong phòng đều kinh hô Chậc chậc .
Bị thương nặng như vậy, con mèo kia không cắt móng sao? Trần thị âu sầu vô cùng: Nếu mà lưu lại vết sẹo, sau này làm sao bây giờ? Đại phu sao còn chưa tới? Lại mắng mọi người: Các ngươi đều là người chết à!
Minh Phỉ còn đang lo lắng cũng không biết con mèo kia có bệnh dại hay không? Nếu đúng thì phải làm như thế nào mới có thể để cho Trần thị chấp nhận phương pháp trị liệu của nàng? Nàng trầm tư một lát rồi nói: Mẫu thân, khi con còn ở dưới quê, trong thôn mọi người đều nói răng của chó mèo có hàm chứa chất độc, cần phải dùng nước sạch rửa, sau đó dùng rượu mạnh lau mới được. Vốn là dùng xà phòng rửa là tốt nhất, nhưng lúc không tìm được dùng nước sạch rửa cũng được. Còn cái khác thì chỉ có nghe theo mệnh trời. Có điều con mèo kia chắc hẳn vẫn là khỏe mạnh? Trần thị hoài nghi nói: Có biện pháp như vậy sao?
Minh Phỉ vô cùng khẳng định nói: Đúng thế, cho dù là đại phu muốn đắp dược, cũng cần phải rửa miệng vết thương trước.
Trần thị trầm ngâm không nói. Nhà cao cửa rộng người ta chọn vợ, quan trọng nhất là đôi tay, nàng sợ miệng vết thương của Minh Ngọc xử lí không thỏa đáng sẽ lưu lại sẹo, dẫn đến Thái Quang Đình bất mãn với nàng, cũng sợ bởi vậy mà có chuyện khiến người ta nói, rằng mẹ kế không thật chăm sóc tốt cho kế nữ. Định không đồng ý với Minh Phỉ, lại sợ thật sự có gì không hay xảy ra, không có cách nào sửa chữa được, khi đó lại càng phiền toái.
Minh Phỉ đoán được khả năng Trần thị là phải chịu trách nhiệm nên nói: Mẫu thân, con trước kia cũng bị chó cắn, là tự chính mình rửa, con biết nên làm như thế nào, không bằng để con đi rửa cho Minh Ngọc?
Minh Phỉ là chị gái ruột của Minh Ngọc, biện pháp là chính nàng ta nói ra, lại là nàng tự mình động thủ, như vậy cho dù là thật sự có vấn đề gì, cũng là Minh Phỉ chịu trách nhiệm chính, chính mình cùng lắm bị trách cứ không nên dễ dàng tin tiểu hài tử mà thôi. Trần thị nghĩ đến đây, cuối cùng gật đầu, dặn dò bọn nha đầu đi chuẩn bị nước sạch cùng rượu mạnh.
Minh Phỉ nhân lúc nha đầu chuẩn bị đồ dùng nhẹ giọng nói chuyện cùng Minh Ngọc: Minh Ngọc, muội xem tay muội bị mèo cào bẩn rồi, chờ lát nữa đại phu bôi thuốc cho Minh Ngọc xong là không thể rửa tay rồi, bẩn lắm đấy? Tỷ tỷ rửa tay trước cho muội được không?
Minh Ngọc gật đầu: Được.
Minh Phỉ cười cười sờ đầu nàng: Có thể hơi đau, nhưng Minh Ngọc dũng cảm nhất, nhất định có thể nhịn được phải không?
Minh Ngọc do dự một chút, vẫn là kiên định gật đầu. Nhưng khi Minh Phỉ bưng nước sạch đi tới, nàng vẫn không nhịn được rên lên tiếng. Minh Phỉ cố ý cười hỏi nàng tình hình lúc đó, di dời sự chú ý của nàng, Minh Ngọc tức giận nói: Tứ tỷ tỷ nàng là cố ý vứt con mèo kia
/607
|