Edit:Thảo My
Minh Phỉ khẩn trương nói: Nữ nhi đang muốn cùng mẫu thân nói chuyện này. Nàng bị ca ca mắng một trận, trong lòng không được tự nhiên. Minh Ngọc thương lượng với ta nói cho nàng ít bạc dưỡng thương, để cho nàng nghỉ mấy ngày nay không cần tới, dưỡng tốt rồi trở lại, tránh khỏi lại phạm sai lầm. Chắc là cảm thấy xấu hổ hay là sợ, cho nên mới khóc, lúc ấy nữ nhi ngăn cản nàng, nàng là một người thành thật, Minh Ngọc lại thích nàng như vậy, mẫu thân cũng không cần phạt nàng?
Trần thị chậm rãi uống một ngụm trà, mới nói: Thôi, ta xem mặt mũi hai tỷ muội các ngươi tạm thời tha cho nàng lần này. Nếu không, lấy sự kiện trên yến tiệc kia, cũng muốn đánh nàng mấy hèo đấy!
Mẫu thân nhân từ. Minh Phỉ vui mừng cảm tạ, lấy giày làm cho Trần thị ra khuôn mặt hồng hồng nói: Mẫu thân, đây là giày nữ nhi vì người làm, không biết vừa chân hay không? Người thử một chút?
Không phải bảo ngươi không cần làm sao? Lại không nghe lời? Thời gian vài ngày gần đây, sợ rằng bình thường sẽ không nhàn rỗi. Trần thị có chút kinh ngạc mở túi quần áo ra, chỉ thấy gấm xanh biếc trên mặt thêu trăm tử hoa văn thạch lựu, vui mừng náo nhiệt, chế tác cũng tinh xảo, trong lòng trước có ngụ ý yêu thích. Liền nói: Rất tốt, ta thử một chút.
Minh Phỉ ngượng ngùng nói: Nữ nhi thêu hoa khó coi, là thỉnh Hoa ma ma giúp một tay chọn hoa văn, Kiều Đào thêu mũi hài, nhưng đáy giày là do nữ nhi tự làm. Trần thị mang giày đi vài bước, cảm thấy kích cỡ thích hợp, rất thoải mái, lập tức cười lên: Được, tốt. Thời điểm ngươi nhàn rỗi, không ngại làm cho phụ thân ngươi một đôi?
Minh Phỉ nói: Sợ phụ thân ghét bỏ thủ nghệ của nữ nhi không tốt.
Trần thị nhếch miệng cười nói: Ngươi tận lòng hiếu thảo là được. Cũng không cần dùng nhiều thủ nghệ, mấu chốt là mang tốt. Còn nói, Bình thường ngươi cũng nên đi theo Tứ muội muội các nàng huyên náo phụ thân mới phải, không cần luôn là mở miệng một tiếng phụ thân, một chút thân thiết cũng không có.
Dư ma ma cầm tay Minh Phỉ lên nhìn: A nha, đôi tay nhỏ bé như vậy, thành ra cái dạng này rồi. Phu nhân, Tam Tiểu Thư thật là hiếu thuận đấy.
Tay Minh Phỉ thô ráp, nuôi hai tháng mới có chút mịn màng, vì làm giầy cho Trần thị, mà thô ráp không ít.
Trần thị nhìn, cũng cảm thấy mềm lòng, liền phân phó Dư ma ma: Cầm một chai mật cao cho Tam Tiểu Thư bôi tay. Cầm lấy mật cao đặc biệt dặn dò Minh Phỉ: Buổi tối dùng nước nóng ngâm tay rồi bôi, buổi sáng cũng nhớ bôi, từ từ dưỡng tốt, tay nữ hài tử rất trọng yếu, về sau đừng làm nhanh như vậy. Làm được là lòng hiếu thảo của ngươi, tay bị thương lại chuyện của bản thân mình.
Minh Phỉ nhất nhất đồng ý, mỉm cười thối lui.
Trần thị quan sát cẩn thận chân giày, nói với Dư ma ma: Đứa nhỏ này gan lớn hơn ta ở thời điểm kia, tâm nhãn nhiều.
Dư ma ma cười nói: Không phải gan nàng lớn, tâm nhãn nhiều, mà ỷ có phu nhân thương yêu nàng. Nàng có thể nói lời trong lòng với người, nói rõ trong lòng nàng rất tin tưởng kính trọng phu nhân.
Trần thị cười nhẹ một tiếng, nói: Ngươi nói ngày Minh Tư dội canh nóng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là bảo hộ Minh Ngọc ở trong ngực nàng?
Dư ma ma gật đầu: Cũng nói như vậy.
Trần thị nhìn chằm chằm chân giày nói: Chỉ mong thật sự nhớ tình cảm. Thông minh một chút cũng tốt, nếu giống như Minh Tư, nhưng cá đỡ không nổi tường .
Dư ma ma cười nói: Có Hoa ma ma cùng Mai Tử nhìn chằm chằm, người còn có cái gì không yên lòng?
Trần thị nói: Bây giờ ngươi cầm năm lượng bạc đi một chuyến nhìn Chu mẹ ở nơi đó một chút. Mặt khác hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra? Không hỏi người trong cuộc, nàng vẫn không thể tin tưởng lời nói người khác.
Lòng Dư ma ma nói, có cái gì để hỏi, nếu như Tam Tiểu Thư muốn đuổi người đi chính là đã phát hiện ra cái gì, nhưng Tam Tiểu Thư không đuổi người, mà còn thay nàng cầu cạnh, như vậy đã không có vấn đề gì. Nhưng nàng biết rõ tính tình Trần thị, không dám nhiều lời, ngược lại tiếp tục câu chuyện lúc đầu với Trần thị: Hôm qua phu nhân gặp Tam thiếu nãi nãi rồi hả ?
Trần thị nói: Nàng nói là đã sớm sai người của Tam ca đi thăm dò, nhưng không muốn cho Đại bá phụ Đại bá mẫu biết, cho nên có chút phí sức. Hôm nay nàng lại đi thúc giục một chút, bữa tiệc thưởng hoa ngày mai cho ta tin chính xác.
Dư ma ma nói: Tam thiếu nãi nãi cũng tới?
Trần thị nói:
Minh Phỉ khẩn trương nói: Nữ nhi đang muốn cùng mẫu thân nói chuyện này. Nàng bị ca ca mắng một trận, trong lòng không được tự nhiên. Minh Ngọc thương lượng với ta nói cho nàng ít bạc dưỡng thương, để cho nàng nghỉ mấy ngày nay không cần tới, dưỡng tốt rồi trở lại, tránh khỏi lại phạm sai lầm. Chắc là cảm thấy xấu hổ hay là sợ, cho nên mới khóc, lúc ấy nữ nhi ngăn cản nàng, nàng là một người thành thật, Minh Ngọc lại thích nàng như vậy, mẫu thân cũng không cần phạt nàng?
Trần thị chậm rãi uống một ngụm trà, mới nói: Thôi, ta xem mặt mũi hai tỷ muội các ngươi tạm thời tha cho nàng lần này. Nếu không, lấy sự kiện trên yến tiệc kia, cũng muốn đánh nàng mấy hèo đấy!
Mẫu thân nhân từ. Minh Phỉ vui mừng cảm tạ, lấy giày làm cho Trần thị ra khuôn mặt hồng hồng nói: Mẫu thân, đây là giày nữ nhi vì người làm, không biết vừa chân hay không? Người thử một chút?
Không phải bảo ngươi không cần làm sao? Lại không nghe lời? Thời gian vài ngày gần đây, sợ rằng bình thường sẽ không nhàn rỗi. Trần thị có chút kinh ngạc mở túi quần áo ra, chỉ thấy gấm xanh biếc trên mặt thêu trăm tử hoa văn thạch lựu, vui mừng náo nhiệt, chế tác cũng tinh xảo, trong lòng trước có ngụ ý yêu thích. Liền nói: Rất tốt, ta thử một chút.
Minh Phỉ ngượng ngùng nói: Nữ nhi thêu hoa khó coi, là thỉnh Hoa ma ma giúp một tay chọn hoa văn, Kiều Đào thêu mũi hài, nhưng đáy giày là do nữ nhi tự làm. Trần thị mang giày đi vài bước, cảm thấy kích cỡ thích hợp, rất thoải mái, lập tức cười lên: Được, tốt. Thời điểm ngươi nhàn rỗi, không ngại làm cho phụ thân ngươi một đôi?
Minh Phỉ nói: Sợ phụ thân ghét bỏ thủ nghệ của nữ nhi không tốt.
Trần thị nhếch miệng cười nói: Ngươi tận lòng hiếu thảo là được. Cũng không cần dùng nhiều thủ nghệ, mấu chốt là mang tốt. Còn nói, Bình thường ngươi cũng nên đi theo Tứ muội muội các nàng huyên náo phụ thân mới phải, không cần luôn là mở miệng một tiếng phụ thân, một chút thân thiết cũng không có.
Dư ma ma cầm tay Minh Phỉ lên nhìn: A nha, đôi tay nhỏ bé như vậy, thành ra cái dạng này rồi. Phu nhân, Tam Tiểu Thư thật là hiếu thuận đấy.
Tay Minh Phỉ thô ráp, nuôi hai tháng mới có chút mịn màng, vì làm giầy cho Trần thị, mà thô ráp không ít.
Trần thị nhìn, cũng cảm thấy mềm lòng, liền phân phó Dư ma ma: Cầm một chai mật cao cho Tam Tiểu Thư bôi tay. Cầm lấy mật cao đặc biệt dặn dò Minh Phỉ: Buổi tối dùng nước nóng ngâm tay rồi bôi, buổi sáng cũng nhớ bôi, từ từ dưỡng tốt, tay nữ hài tử rất trọng yếu, về sau đừng làm nhanh như vậy. Làm được là lòng hiếu thảo của ngươi, tay bị thương lại chuyện của bản thân mình.
Minh Phỉ nhất nhất đồng ý, mỉm cười thối lui.
Trần thị quan sát cẩn thận chân giày, nói với Dư ma ma: Đứa nhỏ này gan lớn hơn ta ở thời điểm kia, tâm nhãn nhiều.
Dư ma ma cười nói: Không phải gan nàng lớn, tâm nhãn nhiều, mà ỷ có phu nhân thương yêu nàng. Nàng có thể nói lời trong lòng với người, nói rõ trong lòng nàng rất tin tưởng kính trọng phu nhân.
Trần thị cười nhẹ một tiếng, nói: Ngươi nói ngày Minh Tư dội canh nóng, phản ứng đầu tiên của nàng chính là bảo hộ Minh Ngọc ở trong ngực nàng?
Dư ma ma gật đầu: Cũng nói như vậy.
Trần thị nhìn chằm chằm chân giày nói: Chỉ mong thật sự nhớ tình cảm. Thông minh một chút cũng tốt, nếu giống như Minh Tư, nhưng cá đỡ không nổi tường .
Dư ma ma cười nói: Có Hoa ma ma cùng Mai Tử nhìn chằm chằm, người còn có cái gì không yên lòng?
Trần thị nói: Bây giờ ngươi cầm năm lượng bạc đi một chuyến nhìn Chu mẹ ở nơi đó một chút. Mặt khác hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra? Không hỏi người trong cuộc, nàng vẫn không thể tin tưởng lời nói người khác.
Lòng Dư ma ma nói, có cái gì để hỏi, nếu như Tam Tiểu Thư muốn đuổi người đi chính là đã phát hiện ra cái gì, nhưng Tam Tiểu Thư không đuổi người, mà còn thay nàng cầu cạnh, như vậy đã không có vấn đề gì. Nhưng nàng biết rõ tính tình Trần thị, không dám nhiều lời, ngược lại tiếp tục câu chuyện lúc đầu với Trần thị: Hôm qua phu nhân gặp Tam thiếu nãi nãi rồi hả ?
Trần thị nói: Nàng nói là đã sớm sai người của Tam ca đi thăm dò, nhưng không muốn cho Đại bá phụ Đại bá mẫu biết, cho nên có chút phí sức. Hôm nay nàng lại đi thúc giục một chút, bữa tiệc thưởng hoa ngày mai cho ta tin chính xác.
Dư ma ma nói: Tam thiếu nãi nãi cũng tới?
Trần thị nói:
/607
|