Hào phóng là chuyện tốt, nhưng nếu thường xuyên cầm tiền đút lót người bên cạnh Trần thị, ngược lại sẽ khiến Trần thị sinh ra lòng nghi ngờ đề phòng, vì vậy không thể quá mức, lúc nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn một chút mới tốt. Lúc này Minh Phỉ nhìn Hoa ma ma nở một nụ cười: Đa tạ ma ma chỉ điểm cho ta. Ta còn nhỏ không hiểu chuyện, làm việc khó tránh khỏi chưa đúng mực, ma ma chỉ điểm cho ta, ta luôn cảm kích ma ma.
Hoa ma ma nghe được những lời này của Minh Phỉ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tay chân nhanh nhẹn rời đi. Cuối cùng bà ta cũng không có lấy ít bạc vụn trong tay Kiều Đào.
Hừ, thật hiếm thấy bà ta không chìa tay ra, lão già thấy tiền sáng mắt, nhổ lông chim nhạn đang bay qua kia. Kiều Đào bỏ bạc vụn vào trong rương, tiện tay sửa lại một chút, thở dài nói: Tam Tiểu Thư, người tiêu tiền như nước như vậy là không được, mới tới có mấy ngày tất cả tiền đều bị người lấy ra thưởng cho người hết, phải giữ lại một chút để phòng ngừa bất cứ tình huống nào mới được. Đại công tử cũng thiệt là, lần trước nàng đã nói với ngài ấy chuyện Tam Tiểu Thư dùng tiền vô cùng hào phóng, hi vọng ngài ấy có thể quản lý Minh Phỉ. Ai ngờ Đại công tử chỉ trầm tư một lát, khẽ mỉm cười, nói một câu: Tùy muội ấy đi, không có tiền tới nói với ta là được.
Không thưởng thì có thể làm sao? Những người này đã quen thói lấy tiền, tiền đến ít người nào khinh thường không muốn. Chỉ là theo quy định mỗi tháng nàng ấy được năm lượng bạc quả thực là hơi ít, mà nơi Thái Quang Đình hơn phân nửa cũng bị hai người nàng ấy và Minh Ngọc lăn qua lăn lại cạn sạch. Cũng không thể lúc nào cũng khiến ngài ấy ra sức nghĩ cách giúp nàng ấy kiếm tiền chứ?
Minh Phỉ nhìn Minh Ngọc cười: Minh Ngọc cho tỷ tỷ mượn tiền được không?
Kiều Đào không dám tin nhìn Minh Phỉ, Tam Tiểu Thư lại đánh chủ ý tới trên người Lục Tiểu Thư không hiểu chuyện! Đây là muốn làm cho rương tiền của Lục Tiểu Thư cạn sạch luôn sao?
Minh Phỉ một chút thẹn thùng cũng không có: Muội có thể lấy giấy bút ghi lại, sau này tỷ tỷ có tiền sẽ trả lại cho muội. Minh Ngọc từ khi ra đời tới nay cũng không xài tiền, không sao cả nói: Tam tỷ tỷ cần thì cứ lấy. Còn trả cái gì?
Minh Phỉ hài lòng ngắt mặt Minh Ngọc: Minh Ngọc thật ngoan. Nàng không có chút xấu hổ nào trưng dụng luôn phần tiền của Minh Ngọc, nàng cũng không phải vì một mình nàng, nếu nàng pha trộn tốt, Minh Ngọc cũng có thể có nhiều người che chở. Cho dù Thái Quang Đình có khá hơn nữa, chu đáo hơn nữa, suy cho cùng cũng không thể ở trong nội viện trông coi các nàng.
Lực chú ý của Minh Ngọc lại bị Hỉ Phúc chạy từ bên ngoài vào hấp dẫn, bỏ lại Minh Phỉ nhảy xuống ghế đi chơi đùa cùng Hỉ Phúc: Hỉ Phúc, mày đã đi đâu?
Mai Tử đứng ở cạnh cửa quay về phía hai người Minh Phỉ hành lễ, không đợi Minh Phỉ mở miệng liền vội vàng giải thích: Tam Tiểu Thư, vừa rồi nô tỳ làm theo lời người nói, mang Hỉ Phúc đi tản bộ đi ngoài trong sân.
Minh Phỉ lười nói nàng ta, chỉ nói: Từ nay trở đi phu nhân muốn mời khách, ngươi nhớ nói tắm Hỉ Phúc sạch sẽ trước, đến lúc đó nhìn kỹ chút, tuyệt đối đừng thất lễ ở trước mặt khách quý. Cũng đừng để cho đứa bé không hiểu chuyện bị cắn hay nắm…, nếu không đều là lỗi của ngươi. Nha đầu trông chó cũng không phải là dễ làm như thế.
Lúc chập tối, Dư ma ma từ trong phòng bếp đi ra. Để tiệc ngắm hoa hôm sau suông sẽ, bà ấy đã ở trong phòng bếp canh giữ nửa ngày rồi, nói chung là chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn ưa thích của những khách nhân, đặc biệt là khẩu vị của thiếu nãi nãi Trần gia, tiểu công tử, tiểu thư. Mặc dù biết Tri Phủ phu nhân sẽ không tới, nhưng cũng vẫn vì nàng chuẩn bị xong thức ăn nàng thích.
Trù phòng đến thượng phòng thời gian phải đi ước chừng là khoản một chun trà, mấy ngày nay thời tiết tốt, ban đêm rất dễ chịu, Dư ma ma cố ý thả chậm bước chân, muốn tản đi một thân mệt mỏi. Lúc đi tới nơi cửa tròn, đột nhiên nhìn thấy dưới giàn hoa tử đằng có bóng người chợt lóe, thoắt cái không thấy đâu nữa. Bà quát to một tiếng: Ai!
Không ai để ý bà, bốn phía yên tĩnh.
Dư ma ma cho là mình bị hoa mắt nên không để ở trong lòng, tiếp tục chầm chậm tản bộ. Nhưng phía bụi rậm dưới tường thấp bên kia lại phát ra âm thanh huyên náo.
Bóng đêm càng ngày càng đậm, hoa cỏ dưới bóng tối giống như dã thú, âm u dữ tợn, tiểu nha đầu đi theo Dư ma ma tóc gáy dựng đứng, không chịu đi về phía trước một bước: Ma ma, có cái gì đó ở đằng kia.
Dư ma ma cũng có chút sợ, lại không thể đánh mất thể diện ở trước mặt tiểu nhà đầu không hiểu chuyện, liền trấn định nói: Có cái gì ở đó? Có người! Ai ở đó? Lén lén lút lút, nếu không ra ta sẽ gọi người tới!
Một giọng nói run run rẩy rẩy như tiếng mèo kêu ở sau bụi Tường Vi vang lên: Ma ma, đừng có gọi người, là nô tỳ.
Trong lúc nhất thời Dư ma ma không có nghe ra giọng nói này là của ai, nhưng nghe tiếng trả lời liền biết là người sống. Liền trầm mặt mắng: Làm cái trò
Hoa ma ma nghe được những lời này của Minh Phỉ, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tay chân nhanh nhẹn rời đi. Cuối cùng bà ta cũng không có lấy ít bạc vụn trong tay Kiều Đào.
Hừ, thật hiếm thấy bà ta không chìa tay ra, lão già thấy tiền sáng mắt, nhổ lông chim nhạn đang bay qua kia. Kiều Đào bỏ bạc vụn vào trong rương, tiện tay sửa lại một chút, thở dài nói: Tam Tiểu Thư, người tiêu tiền như nước như vậy là không được, mới tới có mấy ngày tất cả tiền đều bị người lấy ra thưởng cho người hết, phải giữ lại một chút để phòng ngừa bất cứ tình huống nào mới được. Đại công tử cũng thiệt là, lần trước nàng đã nói với ngài ấy chuyện Tam Tiểu Thư dùng tiền vô cùng hào phóng, hi vọng ngài ấy có thể quản lý Minh Phỉ. Ai ngờ Đại công tử chỉ trầm tư một lát, khẽ mỉm cười, nói một câu: Tùy muội ấy đi, không có tiền tới nói với ta là được.
Không thưởng thì có thể làm sao? Những người này đã quen thói lấy tiền, tiền đến ít người nào khinh thường không muốn. Chỉ là theo quy định mỗi tháng nàng ấy được năm lượng bạc quả thực là hơi ít, mà nơi Thái Quang Đình hơn phân nửa cũng bị hai người nàng ấy và Minh Ngọc lăn qua lăn lại cạn sạch. Cũng không thể lúc nào cũng khiến ngài ấy ra sức nghĩ cách giúp nàng ấy kiếm tiền chứ?
Minh Phỉ nhìn Minh Ngọc cười: Minh Ngọc cho tỷ tỷ mượn tiền được không?
Kiều Đào không dám tin nhìn Minh Phỉ, Tam Tiểu Thư lại đánh chủ ý tới trên người Lục Tiểu Thư không hiểu chuyện! Đây là muốn làm cho rương tiền của Lục Tiểu Thư cạn sạch luôn sao?
Minh Phỉ một chút thẹn thùng cũng không có: Muội có thể lấy giấy bút ghi lại, sau này tỷ tỷ có tiền sẽ trả lại cho muội. Minh Ngọc từ khi ra đời tới nay cũng không xài tiền, không sao cả nói: Tam tỷ tỷ cần thì cứ lấy. Còn trả cái gì?
Minh Phỉ hài lòng ngắt mặt Minh Ngọc: Minh Ngọc thật ngoan. Nàng không có chút xấu hổ nào trưng dụng luôn phần tiền của Minh Ngọc, nàng cũng không phải vì một mình nàng, nếu nàng pha trộn tốt, Minh Ngọc cũng có thể có nhiều người che chở. Cho dù Thái Quang Đình có khá hơn nữa, chu đáo hơn nữa, suy cho cùng cũng không thể ở trong nội viện trông coi các nàng.
Lực chú ý của Minh Ngọc lại bị Hỉ Phúc chạy từ bên ngoài vào hấp dẫn, bỏ lại Minh Phỉ nhảy xuống ghế đi chơi đùa cùng Hỉ Phúc: Hỉ Phúc, mày đã đi đâu?
Mai Tử đứng ở cạnh cửa quay về phía hai người Minh Phỉ hành lễ, không đợi Minh Phỉ mở miệng liền vội vàng giải thích: Tam Tiểu Thư, vừa rồi nô tỳ làm theo lời người nói, mang Hỉ Phúc đi tản bộ đi ngoài trong sân.
Minh Phỉ lười nói nàng ta, chỉ nói: Từ nay trở đi phu nhân muốn mời khách, ngươi nhớ nói tắm Hỉ Phúc sạch sẽ trước, đến lúc đó nhìn kỹ chút, tuyệt đối đừng thất lễ ở trước mặt khách quý. Cũng đừng để cho đứa bé không hiểu chuyện bị cắn hay nắm…, nếu không đều là lỗi của ngươi. Nha đầu trông chó cũng không phải là dễ làm như thế.
Lúc chập tối, Dư ma ma từ trong phòng bếp đi ra. Để tiệc ngắm hoa hôm sau suông sẽ, bà ấy đã ở trong phòng bếp canh giữ nửa ngày rồi, nói chung là chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn ưa thích của những khách nhân, đặc biệt là khẩu vị của thiếu nãi nãi Trần gia, tiểu công tử, tiểu thư. Mặc dù biết Tri Phủ phu nhân sẽ không tới, nhưng cũng vẫn vì nàng chuẩn bị xong thức ăn nàng thích.
Trù phòng đến thượng phòng thời gian phải đi ước chừng là khoản một chun trà, mấy ngày nay thời tiết tốt, ban đêm rất dễ chịu, Dư ma ma cố ý thả chậm bước chân, muốn tản đi một thân mệt mỏi. Lúc đi tới nơi cửa tròn, đột nhiên nhìn thấy dưới giàn hoa tử đằng có bóng người chợt lóe, thoắt cái không thấy đâu nữa. Bà quát to một tiếng: Ai!
Không ai để ý bà, bốn phía yên tĩnh.
Dư ma ma cho là mình bị hoa mắt nên không để ở trong lòng, tiếp tục chầm chậm tản bộ. Nhưng phía bụi rậm dưới tường thấp bên kia lại phát ra âm thanh huyên náo.
Bóng đêm càng ngày càng đậm, hoa cỏ dưới bóng tối giống như dã thú, âm u dữ tợn, tiểu nha đầu đi theo Dư ma ma tóc gáy dựng đứng, không chịu đi về phía trước một bước: Ma ma, có cái gì đó ở đằng kia.
Dư ma ma cũng có chút sợ, lại không thể đánh mất thể diện ở trước mặt tiểu nhà đầu không hiểu chuyện, liền trấn định nói: Có cái gì ở đó? Có người! Ai ở đó? Lén lén lút lút, nếu không ra ta sẽ gọi người tới!
Một giọng nói run run rẩy rẩy như tiếng mèo kêu ở sau bụi Tường Vi vang lên: Ma ma, đừng có gọi người, là nô tỳ.
Trong lúc nhất thời Dư ma ma không có nghe ra giọng nói này là của ai, nhưng nghe tiếng trả lời liền biết là người sống. Liền trầm mặt mắng: Làm cái trò
/607
|