Thống soái của Quân bộ tên gọi Trình Cường, cũng là thần tử đầu tiên năm xưa theo Hoa Hạ đại đế tung hoành thiên hạ, cả đời lập vô số chiến công, mặc dù đã sáu mươi tuổi nhưng thân thể vẫn tráng kiện như xưa, dũng khí muôn ngươi không địch nổi. Tấu chương của Lưu Phong, kì thực tối qua hắn đã xem qua. Nói thực lòng, bản thân hắn khá thích thú với chế độ luyện quân cạnh tranh kết hợp đào thải mà Lưu Phong đưa ra. Lương Châu Thần Cơ Doanh vốn dĩ là ung nhọt trong đế quốc quân phương, nếu Lưu Phong thực sự có thể chỉnh đốn được, đối với hắn và đế quốc quân phương rõ ràng là một chuyện tốt. Vì vậy hắn chuẩn bị ủng hộ vô điều kiện Lưu Phong.
"Bệ hạ, lão thần nghĩ rằng bản tấu của Lưu Phong có thể đáp ứng." Trình Cường rành mạch nói: "Vương Đức Vọng suất lĩnh đại quân cùng phản quân chính diện giao phong đã rơi vào trạng thái giằng co, nếu Lưu Phong có thể nhanh chóng chỉnh đốn tốt Lương Châu đại quân, từ phía sau giáp công, phản quân tất bại. Tình huống của Lương Châu Thần Cơ Doanh, Quân Bộ rất rõ ràng, ta nghĩ rằng Lưu Phong đưa ra phương châm cạnh tranh kết hợp đào thải này là chính xác."
Trương Tử Ngưu cũng nhân cơ hội nói: "Bệ hạ, lão thần đồng ý với ý kiến của Thống Soái đại nhân. Mặc dù Lưu Phong lần này sẽ khai trừ một số đông binh lính nhưng nếu nhờ đó mà mạnh mẽ đề cao chiến đấu lực của Lương Châu đại quân thì cũng đáng giá."
Hoa Hạ đại đế gật gật đầu nói: "Các vị khanh gia, chẳng biết ý kiến các ngươi như thế nào?"
Quần thần ngươi xem xem ta, ta xem nhìn ngươi, cuối cùng đều, cũng tỏ vẻ đồng ý. Chuyện Nhân gia Quân Bộ và Thủ phụ cùng đồng ý, ai dám đứng ra phản đối, vậy không phải kẻ ngu sao.
Cứ như vậy, Lưu Phong thành công được Bệ hạ và Quân bộ trao quyền.
. tan buổi triều, Mã hoàng hậu thấy Hoa Hạ đại đế tâm tình không hài lòng như trước, tiến lên cẩn thận an ủi vài câu.
Hoa Hạ đại đế đột nhiên thở dài một tiếng nói: "Hoàng hậu a, thái tử phi mấy ngày nay bận rộn việc gì, như thế nào vài ngày rồi không thấy nàng ta tới vấn an?"
Mã hoàng hậu lắc đầu: "Không dám dối bệ hạ, ai gia cũng đã vài ngày không thấy bóng dáng Điềm nhi, thật không biết nàng mấy ngày nay bận việc gì?"
"Ngươi không biết, ta lại biết nàng bận việc gì." Hoa hạ đại đế hừ hừ thở ra nói: "Trẫm nể tình thái tử, mới đem hoàng thương giao cho nàng quản lý. Ai ngờ nàng lại đem hảo hảo hoàng thương làm thành ra một đám rối tinh rối mù. Ta đoán nàng tám phần đang vì chuyện hoàng thương mà suy nghĩ nát óc đó."
Hoàng hậu hơi nhíu mày, khuôn mặt quý khí ẩn hiện ưu sắc, thở dài nói: "Nguyên lai bệ hạ là vì chuyện của hoàng thương mà phiền lòng? Thần thiếp nghĩ Điềm nhi chắc không phạm phải tội lớn không thể tha thứ chứ?"
"Trẫm định sau mấy ngày nữa sẽ phái người thanh tra một chút bên trong vụ khố và hoàng thương. Ta muốn xem xem hai mẫu tử này cuối cùng đem sự nghiệp trẫm giao cho bọn hắn làm thành ra thế nào?"
Mã hoàng hậu hơi kinh hãi: "Bệ hạ, người thật sự muốn điều tra nội vụ khố và hoàng thương?"
"Phải điều tra." Hoa hạ đại đế hừ một tiếng nói: "Trẫm muốn trong những năm còn sống tiêu trừ uy hiếp của Phù Tang và Cao Lệ. Lúc này ta phải có đại lượng quân phí để chống đỡ trận đại chiến sắp xảy ra. Bên trong vụ khố và hoàng thương bây giờ ngay cả quân phí của trẫm cũng không xuất ra nổi, nàng nói ta có thể không điều tra sao?"
Hoàng hậu trầm tư một chút, khuyên nhủ: "Bệ hạ chẳng lẽ người không đánh Phù Tang và Cao Lệ không được sao? Thiên hạ thái bình chẳng lẽ không tốt?"
"Hoàng hậu a, hoàng hậu. Ta xem nàng, thường ngày bình yên quá thành quen, ngay cả một chút ý thức lo lắng cũng không có. Căn cứ tình báo mà Cẩm Y Vệ thu thập được, Phù Tang và Cao Lệ đã bí mật cùng các quốc gia xung quanh liên lạc, hơn nữa còn hướng hải ngoại mua Hồng Y đại pháo, lòng lang dạ sói đã rõ ràng. Cho dù ta không đánh, chúng vị tất sẽ chịu yên. Trẫm cả đời trên lưng ngựa, chinh chiến vô số, duy chỉ có không thành công đánh hạ hai tiểu quốc Phù Tang và Cao Lệ. Bởi vậy trẫm không cam lòng a."
"Bệ hạ, nếu người công khai thanh tra nội vụ khố và hoàng thương, quần thần sẽ suy nghĩ ra sao?" Mã hoàng hậu đột nhiên hỏi: "Bệ hạ, chẳng lẽ chuyện Trữ quân (người kế vị) người có ý gì khác?"
Hoa Hạ đại đế nghiêm nghị chỉnh sắc: "Hoàng hậu, việc này nàng tốt nhất không nên hỏi tới. Bất quá ta có thể nói cho nàng, trước khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, sự thật được phơi bày, chuyện của trữ quân trẫm sẽ không thể hết lo lắng."
""Chân tướng?" Mã hoàng hậu hơi giật mình: "Bệ hạ, ngươi muốn tìm chân tướng gì?"
"Nàng sớm muộn sẽ biết."
. hoạt động sát nhân chỉnh quân oanh oanh liệt liệt kéo dài hết một đêm, Trương Đại Đầu tuân theo nguyên tắc công bình, công chánh, dưới tình huống có chứng cớ rõ ràng, tổng cộng giết mười lăm tên tam ti binh lính. Đồng thời còn có một trăm sáu mươi danh binh lính bị phạt trượng hình. Mặt khác, phàm là binh lính tham dự vụ cướp bóc tối qua, toàn bộ đều bị án kỷ luật, chuẩn bị sau khi chấm dứt thao binh diễn luyện, sẽ khai trừ quân tịch trước tiên.
Lữ gia huynh đệ tập đoàn, suốt cả đêm ai cũng không dám vì binh lính dưới tay mình mà cầu xin nới tay, khiến cho tam ti tướng sĩ (tướng sĩ đội III) đều hơi khiếp hãi.
Canh năm ngày thứ hai, hoạt động giết người chỉnh quân chấm dứt. Thao binh diễn luyện cử hành như bình thường.
Lưu Phong trở về soái trướng, không đi ngủ ngay mà họp với Hàn Tử Vân, căn cứ vào tri thức quân sự kiếp trước mình có được nhờ đọc tiểu thuyết, xem TV. Y theo hiện trạng của Lương Châu Thần Cơ Doanh, viết ra một phần quân sự huấn luyện đại cương.
.
Bầu trời phương đông le lói vài tia nắng ban mai, gió lạnh ào ào len vào từ vài khe hở trên quần áo. Một vài binh lính thân thể không tự giác run lên vài cái. Ngày trước vào lúc này bọn họ hơn phân nửa đều là vẫn đang trong mộng đẹp.
Ngoại trừ những binh lính bị giết và bị trượng hình, tất cả tướng sĩ Lương Châu Thần Cơ Doanh tập hợp tại giáo trường bên trong doanh địa.
Lưu Phong lạnh lùng âm hiểm nhìn xuống vẻ mặt khác nhau của đám lính, vẫn còn vài gã ôm đại đao ngủ gật, lại có vài kẻ nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, thậm chí còn có những tên ngay cả giáp trụ cũng không nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt Lưu Phong đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt toát ra một loại sát khí uy nghiêm: "Chúng tướng sĩ, nên mau tỉnh ngộ đi thôi, chuyện tối hôm qua chẳng lẽ còn không đủ để giáo huấn các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ta giết thêm những người này, lại đánh thêm những người nọ, các ngươi mới có thể giác ngộ sao?"
Chúng tướng sĩ dưới đài đích trong lòng chấn động, phấn chấn tinh thần, ngước đầu lên, vẻ mặt mang nét sợ hãi nhìn Lưu Phong. Chỉ thấy Lưu Phong hai mắt lóe ra ánh mắt lãnh khốc, trong ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh cùng sát khí, cái loại sát khí này khiến cho tướng sĩ cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Ai ngờ nổi một vị Nguyên soái trẻ tuổi, trông xinh đẹp như cô nương thế này lại xuống tay ngoan độc như vậy. Vừa mở miệng liền đem mười huynh đệ ra chém đầu.
"Chúng tướng sĩ, các huynh đệ, nghe ta nói, các ngươi là quân nhân của đế quốc, các ngươi là quân nhân để bảo vệ dân chúng, các ngươi là vệ sĩ của dân chúng. Ta hy vọng, có một ngày, tất cả dân chúng có thể thiệt tình đối với các ngươi nói, quân nhân là người đáng yêu nhất-!" Nếu ở kiếp trước, có người hỏi ai là người đáng yêu nhất, tin tưởng một bộ phận rất lớn người sẽ trả lời là quân nhân. (Hình như cảnh sát giao thông không được nằm trong số này ^^) Rất nhiều quân nhân vì danh hiệu này mà vinh dự. Lưu Phong cố gắng hết sức với đám phỉ quân này, hy vọng có thể kích khởi nhiệt huyết trong lòng họ, cảm giác vinh dự trong lòng họ.
"Người đáng yêu nhất-!"
TrươngTrì đột nhiên vung quyền la lớn. Thanh âm của Lưu Phong tựa hồ tràn ngập lực lượng và rung động, mỗi chữ mỗi câu đều đả động tâm can bọn họ, kích khởi huyết tính, quân nhân vinh dự của họ để bọn họ chấn phấn trở lại. Người nào không muốn làm người đáng yêu nhất, ai lại không muốn làm anh hùng.
Lưu Phong rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua, ta nói cho mọi người cái gì là sứ mạng của quân nhân. Hôm nay ai tới nói cho ta biết, các ngươi tại sao đi lính?"
Bên trong giáo trường nhất thời bỗng yên tĩnh, ai cũng không dám trả lời câu hỏi của Lưu Phong. Rất rõ ràng, nơi này có một bộ phận rất lớn người đi lính là vì mong có cơm ăn, kiếm chút quân hướng (tiền lương). Về phần cái chuyện bảo vệ quốc gia, căn bản không hề nghĩ tới.
Lưu Phong nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói: "Các ngươi không dám nói, vậy để ta nói thay các ngươi. Ta hiểu rất rõ, trong các ngươi phần lớn đều là vì miếng ăn, vì quân hướng. Đương nhiên cũng không phủ nhận, còn có một vài người là muốn kiến công lập nghiệp, làm rạng danh tổ tông."
"Ta mặc kệ các ngươi là vì cơm ăn, hay là vì kiến công lập nghiệp, tóm lại đã đi lính, phải chuẩn bị tư tưởng rằng chiến tranh là có hy sinh. Để cho ta xem chiến đấu lực của các ngươi, cho ta xem giữa các ngươi ai có thể sống sót trở về. Cầm lấy vũ khí trong tay các ngươi, hướng ta thể hiện lực lượng của mình-! Hướng ta chứng minh các ngươi đều là nam nhân, là quân nhân, là người đáng yêu nhất-!."
"Sát-! tướng sĩ dưới sự khích lệ của Lưu Phong, nhất thời trở nên quần tình mãnh liệt, nhiệt huyết sôi trào, giơ vũ khí trong tay, cao giọng hét vang, một cổ sát khí bừng bừng trỗi dậy.
Sau khi đề cao tính tích cực của tướng sĩ, Lưu Phong đem việc huấn luyện cụ thể giao cho Hàn Tử Vân và Trương Trì. Bản lãnh khích lệ người của Lưu Phong thì khỏi phải nói. Nhưng còn thực tế mang binh thao luyện thì chẳng phải điểm mạnh của Lưu Phong.
Giữa trưa sau khi Lưu Phong được Quân Bộ trao quyền, đến buổi tối hôm đó, hắn đã có thể sau khi huấn luyện đào thải năm trăm binh lính lập tức khai trừ.
Sau khi có tấm gương của ngày đầu tiên, trong thời gian hai ngày kế tiếp, tất cả tướng sĩ đều sớm tối chuyên cần huấn luyện, sau thời gian hai ngày loại trừ không tới bốn trăm binh lính.
Hàn Tử Vân vẫn luôn lo lắng Lưu Phong sẽ khai trừ tới mấy ngàn binh lính, bây giờ lại chỉ có chín trăm người, trong lòng cuối cùng thở phào một hơi.
Trương Đại Đầu vốn là một kẻ trực tính, trực tiếp chạy tới hỏi Lưu Phong: "Công tử, người không phải muốn khai trừ mấy ngàn người sao. Như thế nào bây giờ còn không tới một ngàn."
Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Chỉ có chín trăm tên binh lính này không hợp cách. Chẳng lẽ ngươi để ta cũng đem hợp cách binh lính khai trừ?"
Trương Trì nghe vậy, âm thầm bội phục, vị Nguyên soái trẻ tuổi này thủ đoạn quả thật phi phàm.
Ba ngày thao binh diễn luyện mặc dù ngắn ngủi, nhưng cả Lưu Phong lẫn tướng sĩ tâm tình đều chuyển biến tốt.
Trong quá trình thao binh diễn luyện, tuân theo sự chỉ đạo của Lưu Phong, Hàn Tử Vân cùng Trương Trì đối với những binh lính có biểu hiện tiến bộ vượt bậc đều tưởng thưởng và đề bạt. Tất cả mọi người đều cho rằng đi theo Nguyên soái nhất định tiền đồ sáng lạn.
. cùng với thao binh diễn luyện thành công của Lưu Phong, Lữ gia tập đoàn sợ rằng cũng đã đến ngày tận thế, muốn ủng hộ Lưu Phong nhưng lại sợ Lưu Phong không lĩnh tình. Do dự nửa ngày, lại vẫn chọn giữ lấy Lữ gia tập đoàn.
Lữ gia huynh đệ cuối cùng quyết định mau chóng khởi sự, nếu không để Lưu Phong tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa cả Lương Châu quân doanh đều ngả về Lưu Phong.
"Đại ca, có người muốn gặp ngươi?" Lữ Long đang lúc tích cực suy nghĩ đối sách, không hề phòng bị huynh đệ của chính mình, bị làm cho giật mình.
"Lão Nhị, ngươi hét cái gì chứ, người nào muốn gặp ta?"
"Bệ hạ, lão thần nghĩ rằng bản tấu của Lưu Phong có thể đáp ứng." Trình Cường rành mạch nói: "Vương Đức Vọng suất lĩnh đại quân cùng phản quân chính diện giao phong đã rơi vào trạng thái giằng co, nếu Lưu Phong có thể nhanh chóng chỉnh đốn tốt Lương Châu đại quân, từ phía sau giáp công, phản quân tất bại. Tình huống của Lương Châu Thần Cơ Doanh, Quân Bộ rất rõ ràng, ta nghĩ rằng Lưu Phong đưa ra phương châm cạnh tranh kết hợp đào thải này là chính xác."
Trương Tử Ngưu cũng nhân cơ hội nói: "Bệ hạ, lão thần đồng ý với ý kiến của Thống Soái đại nhân. Mặc dù Lưu Phong lần này sẽ khai trừ một số đông binh lính nhưng nếu nhờ đó mà mạnh mẽ đề cao chiến đấu lực của Lương Châu đại quân thì cũng đáng giá."
Hoa Hạ đại đế gật gật đầu nói: "Các vị khanh gia, chẳng biết ý kiến các ngươi như thế nào?"
Quần thần ngươi xem xem ta, ta xem nhìn ngươi, cuối cùng đều, cũng tỏ vẻ đồng ý. Chuyện Nhân gia Quân Bộ và Thủ phụ cùng đồng ý, ai dám đứng ra phản đối, vậy không phải kẻ ngu sao.
Cứ như vậy, Lưu Phong thành công được Bệ hạ và Quân bộ trao quyền.
. tan buổi triều, Mã hoàng hậu thấy Hoa Hạ đại đế tâm tình không hài lòng như trước, tiến lên cẩn thận an ủi vài câu.
Hoa Hạ đại đế đột nhiên thở dài một tiếng nói: "Hoàng hậu a, thái tử phi mấy ngày nay bận rộn việc gì, như thế nào vài ngày rồi không thấy nàng ta tới vấn an?"
Mã hoàng hậu lắc đầu: "Không dám dối bệ hạ, ai gia cũng đã vài ngày không thấy bóng dáng Điềm nhi, thật không biết nàng mấy ngày nay bận việc gì?"
"Ngươi không biết, ta lại biết nàng bận việc gì." Hoa hạ đại đế hừ hừ thở ra nói: "Trẫm nể tình thái tử, mới đem hoàng thương giao cho nàng quản lý. Ai ngờ nàng lại đem hảo hảo hoàng thương làm thành ra một đám rối tinh rối mù. Ta đoán nàng tám phần đang vì chuyện hoàng thương mà suy nghĩ nát óc đó."
Hoàng hậu hơi nhíu mày, khuôn mặt quý khí ẩn hiện ưu sắc, thở dài nói: "Nguyên lai bệ hạ là vì chuyện của hoàng thương mà phiền lòng? Thần thiếp nghĩ Điềm nhi chắc không phạm phải tội lớn không thể tha thứ chứ?"
"Trẫm định sau mấy ngày nữa sẽ phái người thanh tra một chút bên trong vụ khố và hoàng thương. Ta muốn xem xem hai mẫu tử này cuối cùng đem sự nghiệp trẫm giao cho bọn hắn làm thành ra thế nào?"
Mã hoàng hậu hơi kinh hãi: "Bệ hạ, người thật sự muốn điều tra nội vụ khố và hoàng thương?"
"Phải điều tra." Hoa hạ đại đế hừ một tiếng nói: "Trẫm muốn trong những năm còn sống tiêu trừ uy hiếp của Phù Tang và Cao Lệ. Lúc này ta phải có đại lượng quân phí để chống đỡ trận đại chiến sắp xảy ra. Bên trong vụ khố và hoàng thương bây giờ ngay cả quân phí của trẫm cũng không xuất ra nổi, nàng nói ta có thể không điều tra sao?"
Hoàng hậu trầm tư một chút, khuyên nhủ: "Bệ hạ chẳng lẽ người không đánh Phù Tang và Cao Lệ không được sao? Thiên hạ thái bình chẳng lẽ không tốt?"
"Hoàng hậu a, hoàng hậu. Ta xem nàng, thường ngày bình yên quá thành quen, ngay cả một chút ý thức lo lắng cũng không có. Căn cứ tình báo mà Cẩm Y Vệ thu thập được, Phù Tang và Cao Lệ đã bí mật cùng các quốc gia xung quanh liên lạc, hơn nữa còn hướng hải ngoại mua Hồng Y đại pháo, lòng lang dạ sói đã rõ ràng. Cho dù ta không đánh, chúng vị tất sẽ chịu yên. Trẫm cả đời trên lưng ngựa, chinh chiến vô số, duy chỉ có không thành công đánh hạ hai tiểu quốc Phù Tang và Cao Lệ. Bởi vậy trẫm không cam lòng a."
"Bệ hạ, nếu người công khai thanh tra nội vụ khố và hoàng thương, quần thần sẽ suy nghĩ ra sao?" Mã hoàng hậu đột nhiên hỏi: "Bệ hạ, chẳng lẽ chuyện Trữ quân (người kế vị) người có ý gì khác?"
Hoa Hạ đại đế nghiêm nghị chỉnh sắc: "Hoàng hậu, việc này nàng tốt nhất không nên hỏi tới. Bất quá ta có thể nói cho nàng, trước khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, sự thật được phơi bày, chuyện của trữ quân trẫm sẽ không thể hết lo lắng."
""Chân tướng?" Mã hoàng hậu hơi giật mình: "Bệ hạ, ngươi muốn tìm chân tướng gì?"
"Nàng sớm muộn sẽ biết."
. hoạt động sát nhân chỉnh quân oanh oanh liệt liệt kéo dài hết một đêm, Trương Đại Đầu tuân theo nguyên tắc công bình, công chánh, dưới tình huống có chứng cớ rõ ràng, tổng cộng giết mười lăm tên tam ti binh lính. Đồng thời còn có một trăm sáu mươi danh binh lính bị phạt trượng hình. Mặt khác, phàm là binh lính tham dự vụ cướp bóc tối qua, toàn bộ đều bị án kỷ luật, chuẩn bị sau khi chấm dứt thao binh diễn luyện, sẽ khai trừ quân tịch trước tiên.
Lữ gia huynh đệ tập đoàn, suốt cả đêm ai cũng không dám vì binh lính dưới tay mình mà cầu xin nới tay, khiến cho tam ti tướng sĩ (tướng sĩ đội III) đều hơi khiếp hãi.
Canh năm ngày thứ hai, hoạt động giết người chỉnh quân chấm dứt. Thao binh diễn luyện cử hành như bình thường.
Lưu Phong trở về soái trướng, không đi ngủ ngay mà họp với Hàn Tử Vân, căn cứ vào tri thức quân sự kiếp trước mình có được nhờ đọc tiểu thuyết, xem TV. Y theo hiện trạng của Lương Châu Thần Cơ Doanh, viết ra một phần quân sự huấn luyện đại cương.
.
Bầu trời phương đông le lói vài tia nắng ban mai, gió lạnh ào ào len vào từ vài khe hở trên quần áo. Một vài binh lính thân thể không tự giác run lên vài cái. Ngày trước vào lúc này bọn họ hơn phân nửa đều là vẫn đang trong mộng đẹp.
Ngoại trừ những binh lính bị giết và bị trượng hình, tất cả tướng sĩ Lương Châu Thần Cơ Doanh tập hợp tại giáo trường bên trong doanh địa.
Lưu Phong lạnh lùng âm hiểm nhìn xuống vẻ mặt khác nhau của đám lính, vẫn còn vài gã ôm đại đao ngủ gật, lại có vài kẻ nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, thậm chí còn có những tên ngay cả giáp trụ cũng không nghiêm chỉnh.
Vẻ mặt Lưu Phong đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt toát ra một loại sát khí uy nghiêm: "Chúng tướng sĩ, nên mau tỉnh ngộ đi thôi, chuyện tối hôm qua chẳng lẽ còn không đủ để giáo huấn các ngươi sao? Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ta giết thêm những người này, lại đánh thêm những người nọ, các ngươi mới có thể giác ngộ sao?"
Chúng tướng sĩ dưới đài đích trong lòng chấn động, phấn chấn tinh thần, ngước đầu lên, vẻ mặt mang nét sợ hãi nhìn Lưu Phong. Chỉ thấy Lưu Phong hai mắt lóe ra ánh mắt lãnh khốc, trong ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh cùng sát khí, cái loại sát khí này khiến cho tướng sĩ cảm thấy một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Ai ngờ nổi một vị Nguyên soái trẻ tuổi, trông xinh đẹp như cô nương thế này lại xuống tay ngoan độc như vậy. Vừa mở miệng liền đem mười huynh đệ ra chém đầu.
"Chúng tướng sĩ, các huynh đệ, nghe ta nói, các ngươi là quân nhân của đế quốc, các ngươi là quân nhân để bảo vệ dân chúng, các ngươi là vệ sĩ của dân chúng. Ta hy vọng, có một ngày, tất cả dân chúng có thể thiệt tình đối với các ngươi nói, quân nhân là người đáng yêu nhất-!" Nếu ở kiếp trước, có người hỏi ai là người đáng yêu nhất, tin tưởng một bộ phận rất lớn người sẽ trả lời là quân nhân. (Hình như cảnh sát giao thông không được nằm trong số này ^^) Rất nhiều quân nhân vì danh hiệu này mà vinh dự. Lưu Phong cố gắng hết sức với đám phỉ quân này, hy vọng có thể kích khởi nhiệt huyết trong lòng họ, cảm giác vinh dự trong lòng họ.
"Người đáng yêu nhất-!"
TrươngTrì đột nhiên vung quyền la lớn. Thanh âm của Lưu Phong tựa hồ tràn ngập lực lượng và rung động, mỗi chữ mỗi câu đều đả động tâm can bọn họ, kích khởi huyết tính, quân nhân vinh dự của họ để bọn họ chấn phấn trở lại. Người nào không muốn làm người đáng yêu nhất, ai lại không muốn làm anh hùng.
Lưu Phong rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, tiếp tục nói: "Ngày hôm qua, ta nói cho mọi người cái gì là sứ mạng của quân nhân. Hôm nay ai tới nói cho ta biết, các ngươi tại sao đi lính?"
Bên trong giáo trường nhất thời bỗng yên tĩnh, ai cũng không dám trả lời câu hỏi của Lưu Phong. Rất rõ ràng, nơi này có một bộ phận rất lớn người đi lính là vì mong có cơm ăn, kiếm chút quân hướng (tiền lương). Về phần cái chuyện bảo vệ quốc gia, căn bản không hề nghĩ tới.
Lưu Phong nhìn quanh một vòng, trầm giọng nói: "Các ngươi không dám nói, vậy để ta nói thay các ngươi. Ta hiểu rất rõ, trong các ngươi phần lớn đều là vì miếng ăn, vì quân hướng. Đương nhiên cũng không phủ nhận, còn có một vài người là muốn kiến công lập nghiệp, làm rạng danh tổ tông."
"Ta mặc kệ các ngươi là vì cơm ăn, hay là vì kiến công lập nghiệp, tóm lại đã đi lính, phải chuẩn bị tư tưởng rằng chiến tranh là có hy sinh. Để cho ta xem chiến đấu lực của các ngươi, cho ta xem giữa các ngươi ai có thể sống sót trở về. Cầm lấy vũ khí trong tay các ngươi, hướng ta thể hiện lực lượng của mình-! Hướng ta chứng minh các ngươi đều là nam nhân, là quân nhân, là người đáng yêu nhất-!."
"Sát-! tướng sĩ dưới sự khích lệ của Lưu Phong, nhất thời trở nên quần tình mãnh liệt, nhiệt huyết sôi trào, giơ vũ khí trong tay, cao giọng hét vang, một cổ sát khí bừng bừng trỗi dậy.
Sau khi đề cao tính tích cực của tướng sĩ, Lưu Phong đem việc huấn luyện cụ thể giao cho Hàn Tử Vân và Trương Trì. Bản lãnh khích lệ người của Lưu Phong thì khỏi phải nói. Nhưng còn thực tế mang binh thao luyện thì chẳng phải điểm mạnh của Lưu Phong.
Giữa trưa sau khi Lưu Phong được Quân Bộ trao quyền, đến buổi tối hôm đó, hắn đã có thể sau khi huấn luyện đào thải năm trăm binh lính lập tức khai trừ.
Sau khi có tấm gương của ngày đầu tiên, trong thời gian hai ngày kế tiếp, tất cả tướng sĩ đều sớm tối chuyên cần huấn luyện, sau thời gian hai ngày loại trừ không tới bốn trăm binh lính.
Hàn Tử Vân vẫn luôn lo lắng Lưu Phong sẽ khai trừ tới mấy ngàn binh lính, bây giờ lại chỉ có chín trăm người, trong lòng cuối cùng thở phào một hơi.
Trương Đại Đầu vốn là một kẻ trực tính, trực tiếp chạy tới hỏi Lưu Phong: "Công tử, người không phải muốn khai trừ mấy ngàn người sao. Như thế nào bây giờ còn không tới một ngàn."
Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Chỉ có chín trăm tên binh lính này không hợp cách. Chẳng lẽ ngươi để ta cũng đem hợp cách binh lính khai trừ?"
Trương Trì nghe vậy, âm thầm bội phục, vị Nguyên soái trẻ tuổi này thủ đoạn quả thật phi phàm.
Ba ngày thao binh diễn luyện mặc dù ngắn ngủi, nhưng cả Lưu Phong lẫn tướng sĩ tâm tình đều chuyển biến tốt.
Trong quá trình thao binh diễn luyện, tuân theo sự chỉ đạo của Lưu Phong, Hàn Tử Vân cùng Trương Trì đối với những binh lính có biểu hiện tiến bộ vượt bậc đều tưởng thưởng và đề bạt. Tất cả mọi người đều cho rằng đi theo Nguyên soái nhất định tiền đồ sáng lạn.
. cùng với thao binh diễn luyện thành công của Lưu Phong, Lữ gia tập đoàn sợ rằng cũng đã đến ngày tận thế, muốn ủng hộ Lưu Phong nhưng lại sợ Lưu Phong không lĩnh tình. Do dự nửa ngày, lại vẫn chọn giữ lấy Lữ gia tập đoàn.
Lữ gia huynh đệ cuối cùng quyết định mau chóng khởi sự, nếu không để Lưu Phong tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa cả Lương Châu quân doanh đều ngả về Lưu Phong.
"Đại ca, có người muốn gặp ngươi?" Lữ Long đang lúc tích cực suy nghĩ đối sách, không hề phòng bị huynh đệ của chính mình, bị làm cho giật mình.
"Lão Nhị, ngươi hét cái gì chứ, người nào muốn gặp ta?"
/969
|