Lữ Hổ vội vàng bước tới, ghé sát miệng vào tai Lữ Long thì thầm.
Lữ Long hơi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Lão Nhị, việc ngươi nói là sự thật sao, thật sự có người muốn cái đầu của tiểu tử Lưu Phong?"
"Đại ca, đúng như vậy." Lữ Hổ chỉnh sắc nói: "Vị tráng sĩ kia mặc dù tự mình tìm tới, nhưng bản lãnh của hắn ta đã tận mắt thấy. Ba mươi danh thân binh chỉ trong nháy mắt bị hắn đánh ngã trên mặt đất."
"Quả thật thế sao?" Lữ Long suy nghĩ một chút nói: "Lão Nhị, mau mời vị tráng sĩ kia tới, ta muốn tự mình nói chuyện với hắn."
Một lát sau, một vị tráng hán theo Lữ Hổ tiến vào, tráng hán thấy Lữ Long chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua, trầm giọng nói: "Ngươi chính là Doanh quan của Lương Châu Thần Cơ Doanh?"
Lữ Long đắc ý gật gật đầu: "Không sai, bổn quan đúng là Lương Châu Thần Cơ Doanh chủ quan, vị tráng sĩ này chẳng biết xưng hô như thế nào?"
"Lấy mạng ngươi." tráng hán lạnh nhạt đáp.
"Muốn mạng ta?" Lữ Long hơi kinh hãi.
"Không sai, chính là muốn mạng ngươi." tráng hán cười lạnh một tiếng, đột nhiên trong tay hiện lên một đạo huyết quang, mạnh mẽ chém về phía Lữ Long.
"Ngươi." một tiếng ngươi còn chưa nói xong, đầu Lữ Long đã rơi cộp xuống đất, Lữ Hổ bên cạnh hô to một tiếng, co chân bỏ chạy, chỉ là còn chưa chạy ra đến cửa phòng, trái tim đã bị một thanh huyết kiếm xuyên qua, mất mạng tại chỗ.
Nửa đêm, Lưu Phong đang trong mộng đẹp bị Trương Đại Đầu đánh thức.
Vuốt mặt hai cái, Lưu Phong ngước đầu lên, tỏ vẻ không vui hỏi: "Đại Đầu, ngươi tới phá giấc ngủ của ta, nói cho cùng lần này phát sinh đại sự gì?"
"Công tử gia, lần này chuyện quả thật không nhỏ, Lữ Long đã chết." Trương Đại Đầu thấp giọng nói: "Lữ Long đệ đệ khóc lóc cầu kiến công tử gia, hy vọng công tử gia vì hắn ca ca làm chủ."
"Chết thì chết rồi, dù sao cũng là tai họa một người, còn muốn làm chủ cái gì." Lưu Phong không cho là đúng nói: "Được rồi, đào huyệt đem chôn đi, ta tiếp tục ngủ."
"Công tử gia, chờ một chút." Trương Đại Đầu vội hỏi: "Nghe Hàn tướng quân nói, tại hiện trường viết rằng người đã hạ thủ."
"Ta đã hạ thủ?" Lưu Phong hơi kinh hãi, cơn buồn ngủ liền bay mất.
"Mẹ nó, lão tử cũng muốn xuống tay, nhưng chuyện đêm nay đích thật không phải ta làm. Như vậy đi, Đại Đầu, ngươi dẫn ta tới hiện trường nhìn xem?"
Bên trong doanh trướng của Lữ Long, mấy cỗ thi thể thân binh và thi thể Lữ Long đặt cùng một chỗ, Lữ Hổ cùng mười mấy tên thân binh đang lớn tiếng khóc rống. Thấy Lưu Phong tiến đến, Lữ Hổ vội vàng ôm lấy chân Lưu Phong, la lớn: "Phó soái đại nhân, đại ca ta chết thật là thê thảm a, người hãy vì hắn chủ trì công đạo a."
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn kỹ lại phía sau thi thể Lữ Long và mọi người. Hơi kinh hãi, tất cả đều bị một kiếm trí mạng, hung thủ là một kiếm đạo cao thủ.
"Lữ tham tướng, ngươi trước tiên đứng dậy lau nước mắt, nói cho ta biết cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?" nhìn cái quần mới của mình bị nước mắt Lữ Hổ làm bẩn, Lưu Phong hơi phật ý.
Trương Đại Đầu thấy Lữ Hổ ôm lấy công tử gia không buông, hơi tức giận, tiến tới lôi hắn ra. Lúc này quân y quan đã kiểm tra xong thi thể, tiến lên trước mặt Lưu Phong nói: "Đại nhân, những huynh đệ này đều là bị một kiếm lấy mạng, đối thủ là cao thủ xử dụng kiếm."
Lưu Phong đã sớm phát hiện ra điều này, thoáng gật gật đầu, nói: "Ta biết rồi, ngươi cứ lui xuống đi, đợi lát nữa kêu người đến đem những huynh đệ này ra ngoài an táng cho tốt."
"Phó soái đại nhân, ta có sự tình trọng yếu muốn bẩm cáo "Lữ Hổ lau đi nước mắt trên khóe mắt, run giọng nói.
Lưu Phong gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? vì sao đại ca ngươi lại bị người ta giết?"
"Bởi vì hắn đắc tội với một người không nên đắc tội." Lữ Hổ giọng uất hận nói: "Phó soái đại nhân, đại ca ta là ngươi giết, không phải sao?"
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Ta vì sao phải giết Lữ Long? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta giết chết đại ca ngươi?"
"Bởi vì ngươi muốn nắm giữ Lương Châu Thần Cơ Doanh, cho nên ngươi muốn đại ca ta chết. Các huynh đệ, hung thủ giết chết doanh quan đại nhân đang ở ngay trước mặt các ngươi, các ngươi còn chờ cái gì nữa?" Lữ Hổ hét lớn một tiếng, thân binh vốn đang ở khóc lóc đột nhiên vung đại đao trong tay hướng Lưu Phong chém tới.
Cùng lúc đó, Lữ Hổ cũng không biết từ đâu lôi ra một thanh trường kiếm, kiếm thế giống như cuồng phong bão táp phá hư không mà tới, nhằm thẳng hướng Lưu Phong. Thân hình Lưu Phong nhất thời đích đều bị kiếm thế hãi người này bao phủ.
Mười mấy tên thân binh dưới sự kích động của Lữ Hổ, đồng loạt làm khó dễ, hướng Lưu Phong xông vào
Trương Đại Đầu thấy thế, đang muốn hô to, nhưng lại không ngờ bị Lưu Phong ngăn lại: "Đại Đầu không nên làm lớn chuyện, nếu hắn nói là ta giết chết đại ca hắn, hắn bây giờ hướng ta báo thù cũng là chuyện có lý. Ta cũng nên cho hắn một cơ hội."
"Công tử gia." Trương Đại Đầu làm sao dám đem tánh mạng Lưu Phong đùa giỡn.
"Được rồi, Đại Đầu, chẳng lẽ ngay cả ta nói ngươi cũng không nghe sao." Lưu Phong khinh thường cười cười: "Ngươi yên tâm, chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn lấy mạng ta sao?"
Lưu Phong thong dong mỉm cười, Hạo Thiên kiếm trong tay đích bỗng nhiên rít khẽ, âm thanh dễ nghe giống như tiếng phượng hú, thần binh uyển chuyển như làn nước, trong nháy mắt hóa thành một vầng sáng lạnh lẽo.
Vầng sáng nọ mặc dù nhìn trong suốt giống như chẳng có gì, nhưng lại dễ dàng xuyên thấu kiếm thế cường đại của Lữ Hổ.
Lữ Hổ thấy sự cường đại của Lưu Phong cũng không kinh hãi, tựa hồ sớm đã đoán trước, chỉ thấy hắn sau lần đầu thất lợi, trường kiếm trong tay liền triển khai đợt công kích thứ hai.
Kiếm thế vừa mới tan rã trong nháy mắt, lập tức xuất hiện mấy đạo kiếm khí như không thể phá đánh úp về phía Lưu Phong.
Lưu Phong nhất thời rùng mình, cước đạp Thất Tinh bộ, tà tà tránh né, Hạo Thiên Kiếm nhẹ nhàng tiến tới, vô cùng chuẩn xác tiếp xúc với trường kiếm trong tay Lữ Hổ đích.
Hạo Thiên kiếm vừa cùng trường kiếm trong tay Lữ Hổ phủ tiếp xúc, lập tức trong không trung xẹt ra một đường cong đẹp mắt, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, trên cánh tay Lữ Hổ đã bị Hạo Thiên kiếm của Lưu Phong khoét một lỗ.
"Ngươi không phải Lữ Hổ, các ngươi cũng không phải thân binh của Lữ Long?" Lưu Phong tựa hồ nhìn ra chút gì, quát lớn.
"Lưu Phong giết người thì đền mạng, chúng ta nên vì Lữ đại nhân báo thù!"
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, quát: "Các ngươi cuối cùng là ai, vì sao phải giả mạo Lữ Hổ tới ám sát ta?"
Trả lời Lưu Phong chỉ có sát khí và đao kiếm.
"Không biết tự lượng sức mình." hừ lạnh một tiếng, Lưu Phong cước đạp Thất Tinh bộ, tốc độ nhanh không thể nói bằng lời, len vào giữa các thân binh sát thủ, một đạo kiếm quang màu trắng cùng với thân hình hắn hoàn toàn hợp thành nhất thể, giống như một đạo gió lốc tử vong chẳng ai cản nổi. Lũ thân binh tiến lui đều bị cản trở khiến sát thương lực của Hạo Thiên kiếm tựa hồ phát huy tới cực hạn.
Sau khi mỗi đạo kiếm quang hiện lên, đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết của một gã thân binh.
Bỗng dưng, Lưu Phong lùi khỏi vòng chiến, thân thể dừng lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả thân binh, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường và sát khí. Cả hai mươi danh thân binh, dưới công kích của Lưu Phong đã hoàn toàn mất năng lực hành động. Hai kiếp làm người của Lưu Phong, bình sinh đây là lần đầu tiên bạo lực như thế. Đương nhiên, nội tâm hắn cũng không có bởi vậy mà áy náy hoặc bất an. Bởi vì những người trước mắt này, cơ hồ mỗi một người đều muốn đoạt tánh mạng hắn. Mà hắn tối thiểu còn lưu lại bọn họ tánh mạng, điều này đã thực sự quý giá lắm rồi.
Lữ Hổ ngạc nhiên mà đứng, hắn đã bị thân pháp và kiếm đạo mà Lưu Phong triển hiện lúc trước làm cho kinh ngạc. Lực lượng của Lưu Phong quả thật so với theo như trong tình báo còn lợi hại hơn. Nếu không phải bởi vì lời thề của nam nhân, Lữ Hổ thậm chí có ý định rút lui.
Kiếm đạo đáng sợ như vậy khiến tâm linh mỗi một người có mặt tại doanh trướng hết sức rung động, đến ngay cả Trương Đại Đầu hô hấp cũng khó khăn, giống như hắn đang đứng trong một vùng đất chết.
Đồng tử Lữ Hổ đột nhiên co rút lại, mạnh mẽ kéo tới bên người hắn một gã thân binh duy nhất còn khả năng chiến đấu rồi dụng cước đá hắn về hướng Lưu Phong. Ngay trong khi Lưu Phong tránh né tên thân binh kia, Lữ Hổ cấp tốc lui về phía sau, đánh ngã Trương Đại Đầu và vài tên binh lính tùy thân, sau đó biến mất vào màn đêm.
Trương Đại Đầu đang muốn dẫn người đuổi theo, nhưng không ngờ Lưu Phong lại ngăn cản: "Đại Đầu không cần đuổi theo, người này sớm muộn cũng sẽ quay trở lại." Trải qua giao thủ, Lưu Phong phát hiện người nọ cũng không phải Lữ Hổ, hơn nữa những thân binh bị hắn đánh đứt gân tay, gân chân cũng không phải thân binh chánh thức của Thần Cơ Doanh. Chiến đấu lực của bọn họ cao hơn thân binh nhiều lắm.
"Đại Đầu, dẫn người toàn lực tìm kiếm thi thể Lữ Hổ." Lưu phong hiểu rõ đây chỉ là phán đoán của mình, nếu tiếp theo tìm được thi thể Lữ Hổ, mới có thể ấn chứng phán đoán này là chuẩn xác.
Trương Đại Đầu có chút mê hồ: "Công tử gia, Lữ Hổ không phải vừa bỏ chạy sao?"
"Hắn không phải Lữ Hổ thật sự." Lưu Phong lạnh nhạt đạo: "Nếu ta đoán không sai, Lữ Hổ thật sự phỏng chừng cùng Lữ Long giống nhau, sớm đã bị người ta giết."
"Nga, là như thế a." Đại Đầu hơi kinh hãi, vội vàng mang theo thuộc hạ đi tới chung quanh tìm kiếm.
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giả mạo thân binh ám sát ta?" sau khi rời khỏi Trương Đại Đầu, Lưu Phong cúi đầu lạnh lùng hỏi.
"Lưu Phong, ngươi sớm muộn cũng sẽ chết thôi." một tên giả thân binh đầu lĩnh đột nhiên hô to một tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu đen, nhất thời khí tuyệt bỏ mạng.
Lưu Phong vội vàng chuyển hướng nhìn giả thân binh, nhưng phát hiện bọn họ toàn bộ trong nháy mắt khí tuyệt bỏ mạng, từ tử trạng mà thấy hiển nhiên là bọn họ đều ngậm kịch độc chuẩn bị sẵn bên trong miệng.
Lưu Phong nhíu mày, nếu hắn đoán không sai, những thân binh giả mạo này hẳn là loại tử sĩ hắn thường xuyên thấy trong phim cổ trang ở kiếp trước.
"Mẹ nó, lão tử cuối cùng chọc ghẹo, động chạm gì tới ai chứ?" Lưu Phong buồn bực
Sáng hôm sau, Hàn Tử Vân rốt cục dẫn người tìm được thi thể Lữ Hổ, hung thủ rất tàn nhẫn, chẳng những giết chết hắn, lại còn dùng đao lột da mặt hắn xuống. Cũng khó trách tướng mạo người giả mạo nọ lại giống Lữ Hổ như đúc.
"Công tử, ngươi xem thi thể Lữ gia hai huynh đệ phải xử trí như thế nào đây?" Hàn Tử Vân xin ý kiến.
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nghĩa tử là nghĩa tận, bất kể bọn họ trước đây đã làm chuyện gì, bây giờ dù sao đã chết rồi, gọi mấy đệ huynh đem đi mai táng đi."
Sau khi chôn Lữ Long huynh đệ, Lưu Phong vội vàng cùng Hàn Tử Vân, Trương Trì cùng nhau bố trí chuyện khởi binh tiễu phỉ. Nói thực, cái chết ngoài ý muốn của Lữ gia huynh đệ đối với Lưu Phong mà nói, thật ra giúp hắn thoát khỏi không ít phiền toái. Ít nhất, hắn bây giờ đã hoàn toàn nắm giữ được Lương Châu Thần Cơ Doanh hơn vạn tướng sĩ.
Đương nhiên, cái chết của Lữ gia huynh đệ, Lưu Phong phải điều tra rõ ràng, nếu không tương lai đều khó ăn nói với Quân Bộ và Giám sát viện. Nói gì thì nói, Lữ gia huynh đệ cũng là quan viên triều đình, quân bộ võ tướng.
Đến giữa buổi trưa, công tác chuẩn bị khởi binh đã ổn thỏa. Hàn Tử Vân cùng những người khác đã sớm mặc chiến giáp, uy phong lẫm lẫm, suất lĩnh binh mã tập hợp đến trước điểm tướng đài.
Lữ Long hơi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Lão Nhị, việc ngươi nói là sự thật sao, thật sự có người muốn cái đầu của tiểu tử Lưu Phong?"
"Đại ca, đúng như vậy." Lữ Hổ chỉnh sắc nói: "Vị tráng sĩ kia mặc dù tự mình tìm tới, nhưng bản lãnh của hắn ta đã tận mắt thấy. Ba mươi danh thân binh chỉ trong nháy mắt bị hắn đánh ngã trên mặt đất."
"Quả thật thế sao?" Lữ Long suy nghĩ một chút nói: "Lão Nhị, mau mời vị tráng sĩ kia tới, ta muốn tự mình nói chuyện với hắn."
Một lát sau, một vị tráng hán theo Lữ Hổ tiến vào, tráng hán thấy Lữ Long chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua, trầm giọng nói: "Ngươi chính là Doanh quan của Lương Châu Thần Cơ Doanh?"
Lữ Long đắc ý gật gật đầu: "Không sai, bổn quan đúng là Lương Châu Thần Cơ Doanh chủ quan, vị tráng sĩ này chẳng biết xưng hô như thế nào?"
"Lấy mạng ngươi." tráng hán lạnh nhạt đáp.
"Muốn mạng ta?" Lữ Long hơi kinh hãi.
"Không sai, chính là muốn mạng ngươi." tráng hán cười lạnh một tiếng, đột nhiên trong tay hiện lên một đạo huyết quang, mạnh mẽ chém về phía Lữ Long.
"Ngươi." một tiếng ngươi còn chưa nói xong, đầu Lữ Long đã rơi cộp xuống đất, Lữ Hổ bên cạnh hô to một tiếng, co chân bỏ chạy, chỉ là còn chưa chạy ra đến cửa phòng, trái tim đã bị một thanh huyết kiếm xuyên qua, mất mạng tại chỗ.
Nửa đêm, Lưu Phong đang trong mộng đẹp bị Trương Đại Đầu đánh thức.
Vuốt mặt hai cái, Lưu Phong ngước đầu lên, tỏ vẻ không vui hỏi: "Đại Đầu, ngươi tới phá giấc ngủ của ta, nói cho cùng lần này phát sinh đại sự gì?"
"Công tử gia, lần này chuyện quả thật không nhỏ, Lữ Long đã chết." Trương Đại Đầu thấp giọng nói: "Lữ Long đệ đệ khóc lóc cầu kiến công tử gia, hy vọng công tử gia vì hắn ca ca làm chủ."
"Chết thì chết rồi, dù sao cũng là tai họa một người, còn muốn làm chủ cái gì." Lưu Phong không cho là đúng nói: "Được rồi, đào huyệt đem chôn đi, ta tiếp tục ngủ."
"Công tử gia, chờ một chút." Trương Đại Đầu vội hỏi: "Nghe Hàn tướng quân nói, tại hiện trường viết rằng người đã hạ thủ."
"Ta đã hạ thủ?" Lưu Phong hơi kinh hãi, cơn buồn ngủ liền bay mất.
"Mẹ nó, lão tử cũng muốn xuống tay, nhưng chuyện đêm nay đích thật không phải ta làm. Như vậy đi, Đại Đầu, ngươi dẫn ta tới hiện trường nhìn xem?"
Bên trong doanh trướng của Lữ Long, mấy cỗ thi thể thân binh và thi thể Lữ Long đặt cùng một chỗ, Lữ Hổ cùng mười mấy tên thân binh đang lớn tiếng khóc rống. Thấy Lưu Phong tiến đến, Lữ Hổ vội vàng ôm lấy chân Lưu Phong, la lớn: "Phó soái đại nhân, đại ca ta chết thật là thê thảm a, người hãy vì hắn chủ trì công đạo a."
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn kỹ lại phía sau thi thể Lữ Long và mọi người. Hơi kinh hãi, tất cả đều bị một kiếm trí mạng, hung thủ là một kiếm đạo cao thủ.
"Lữ tham tướng, ngươi trước tiên đứng dậy lau nước mắt, nói cho ta biết cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?" nhìn cái quần mới của mình bị nước mắt Lữ Hổ làm bẩn, Lưu Phong hơi phật ý.
Trương Đại Đầu thấy Lữ Hổ ôm lấy công tử gia không buông, hơi tức giận, tiến tới lôi hắn ra. Lúc này quân y quan đã kiểm tra xong thi thể, tiến lên trước mặt Lưu Phong nói: "Đại nhân, những huynh đệ này đều là bị một kiếm lấy mạng, đối thủ là cao thủ xử dụng kiếm."
Lưu Phong đã sớm phát hiện ra điều này, thoáng gật gật đầu, nói: "Ta biết rồi, ngươi cứ lui xuống đi, đợi lát nữa kêu người đến đem những huynh đệ này ra ngoài an táng cho tốt."
"Phó soái đại nhân, ta có sự tình trọng yếu muốn bẩm cáo "Lữ Hổ lau đi nước mắt trên khóe mắt, run giọng nói.
Lưu Phong gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? vì sao đại ca ngươi lại bị người ta giết?"
"Bởi vì hắn đắc tội với một người không nên đắc tội." Lữ Hổ giọng uất hận nói: "Phó soái đại nhân, đại ca ta là ngươi giết, không phải sao?"
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Ta vì sao phải giết Lữ Long? Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta giết chết đại ca ngươi?"
"Bởi vì ngươi muốn nắm giữ Lương Châu Thần Cơ Doanh, cho nên ngươi muốn đại ca ta chết. Các huynh đệ, hung thủ giết chết doanh quan đại nhân đang ở ngay trước mặt các ngươi, các ngươi còn chờ cái gì nữa?" Lữ Hổ hét lớn một tiếng, thân binh vốn đang ở khóc lóc đột nhiên vung đại đao trong tay hướng Lưu Phong chém tới.
Cùng lúc đó, Lữ Hổ cũng không biết từ đâu lôi ra một thanh trường kiếm, kiếm thế giống như cuồng phong bão táp phá hư không mà tới, nhằm thẳng hướng Lưu Phong. Thân hình Lưu Phong nhất thời đích đều bị kiếm thế hãi người này bao phủ.
Mười mấy tên thân binh dưới sự kích động của Lữ Hổ, đồng loạt làm khó dễ, hướng Lưu Phong xông vào
Trương Đại Đầu thấy thế, đang muốn hô to, nhưng lại không ngờ bị Lưu Phong ngăn lại: "Đại Đầu không nên làm lớn chuyện, nếu hắn nói là ta giết chết đại ca hắn, hắn bây giờ hướng ta báo thù cũng là chuyện có lý. Ta cũng nên cho hắn một cơ hội."
"Công tử gia." Trương Đại Đầu làm sao dám đem tánh mạng Lưu Phong đùa giỡn.
"Được rồi, Đại Đầu, chẳng lẽ ngay cả ta nói ngươi cũng không nghe sao." Lưu Phong khinh thường cười cười: "Ngươi yên tâm, chỉ bằng bọn họ mà cũng muốn lấy mạng ta sao?"
Lưu Phong thong dong mỉm cười, Hạo Thiên kiếm trong tay đích bỗng nhiên rít khẽ, âm thanh dễ nghe giống như tiếng phượng hú, thần binh uyển chuyển như làn nước, trong nháy mắt hóa thành một vầng sáng lạnh lẽo.
Vầng sáng nọ mặc dù nhìn trong suốt giống như chẳng có gì, nhưng lại dễ dàng xuyên thấu kiếm thế cường đại của Lữ Hổ.
Lữ Hổ thấy sự cường đại của Lưu Phong cũng không kinh hãi, tựa hồ sớm đã đoán trước, chỉ thấy hắn sau lần đầu thất lợi, trường kiếm trong tay liền triển khai đợt công kích thứ hai.
Kiếm thế vừa mới tan rã trong nháy mắt, lập tức xuất hiện mấy đạo kiếm khí như không thể phá đánh úp về phía Lưu Phong.
Lưu Phong nhất thời rùng mình, cước đạp Thất Tinh bộ, tà tà tránh né, Hạo Thiên Kiếm nhẹ nhàng tiến tới, vô cùng chuẩn xác tiếp xúc với trường kiếm trong tay Lữ Hổ đích.
Hạo Thiên kiếm vừa cùng trường kiếm trong tay Lữ Hổ phủ tiếp xúc, lập tức trong không trung xẹt ra một đường cong đẹp mắt, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, trên cánh tay Lữ Hổ đã bị Hạo Thiên kiếm của Lưu Phong khoét một lỗ.
"Ngươi không phải Lữ Hổ, các ngươi cũng không phải thân binh của Lữ Long?" Lưu Phong tựa hồ nhìn ra chút gì, quát lớn.
"Lưu Phong giết người thì đền mạng, chúng ta nên vì Lữ đại nhân báo thù!"
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, quát: "Các ngươi cuối cùng là ai, vì sao phải giả mạo Lữ Hổ tới ám sát ta?"
Trả lời Lưu Phong chỉ có sát khí và đao kiếm.
"Không biết tự lượng sức mình." hừ lạnh một tiếng, Lưu Phong cước đạp Thất Tinh bộ, tốc độ nhanh không thể nói bằng lời, len vào giữa các thân binh sát thủ, một đạo kiếm quang màu trắng cùng với thân hình hắn hoàn toàn hợp thành nhất thể, giống như một đạo gió lốc tử vong chẳng ai cản nổi. Lũ thân binh tiến lui đều bị cản trở khiến sát thương lực của Hạo Thiên kiếm tựa hồ phát huy tới cực hạn.
Sau khi mỗi đạo kiếm quang hiện lên, đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết của một gã thân binh.
Bỗng dưng, Lưu Phong lùi khỏi vòng chiến, thân thể dừng lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả thân binh, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường và sát khí. Cả hai mươi danh thân binh, dưới công kích của Lưu Phong đã hoàn toàn mất năng lực hành động. Hai kiếp làm người của Lưu Phong, bình sinh đây là lần đầu tiên bạo lực như thế. Đương nhiên, nội tâm hắn cũng không có bởi vậy mà áy náy hoặc bất an. Bởi vì những người trước mắt này, cơ hồ mỗi một người đều muốn đoạt tánh mạng hắn. Mà hắn tối thiểu còn lưu lại bọn họ tánh mạng, điều này đã thực sự quý giá lắm rồi.
Lữ Hổ ngạc nhiên mà đứng, hắn đã bị thân pháp và kiếm đạo mà Lưu Phong triển hiện lúc trước làm cho kinh ngạc. Lực lượng của Lưu Phong quả thật so với theo như trong tình báo còn lợi hại hơn. Nếu không phải bởi vì lời thề của nam nhân, Lữ Hổ thậm chí có ý định rút lui.
Kiếm đạo đáng sợ như vậy khiến tâm linh mỗi một người có mặt tại doanh trướng hết sức rung động, đến ngay cả Trương Đại Đầu hô hấp cũng khó khăn, giống như hắn đang đứng trong một vùng đất chết.
Đồng tử Lữ Hổ đột nhiên co rút lại, mạnh mẽ kéo tới bên người hắn một gã thân binh duy nhất còn khả năng chiến đấu rồi dụng cước đá hắn về hướng Lưu Phong. Ngay trong khi Lưu Phong tránh né tên thân binh kia, Lữ Hổ cấp tốc lui về phía sau, đánh ngã Trương Đại Đầu và vài tên binh lính tùy thân, sau đó biến mất vào màn đêm.
Trương Đại Đầu đang muốn dẫn người đuổi theo, nhưng không ngờ Lưu Phong lại ngăn cản: "Đại Đầu không cần đuổi theo, người này sớm muộn cũng sẽ quay trở lại." Trải qua giao thủ, Lưu Phong phát hiện người nọ cũng không phải Lữ Hổ, hơn nữa những thân binh bị hắn đánh đứt gân tay, gân chân cũng không phải thân binh chánh thức của Thần Cơ Doanh. Chiến đấu lực của bọn họ cao hơn thân binh nhiều lắm.
"Đại Đầu, dẫn người toàn lực tìm kiếm thi thể Lữ Hổ." Lưu phong hiểu rõ đây chỉ là phán đoán của mình, nếu tiếp theo tìm được thi thể Lữ Hổ, mới có thể ấn chứng phán đoán này là chuẩn xác.
Trương Đại Đầu có chút mê hồ: "Công tử gia, Lữ Hổ không phải vừa bỏ chạy sao?"
"Hắn không phải Lữ Hổ thật sự." Lưu Phong lạnh nhạt đạo: "Nếu ta đoán không sai, Lữ Hổ thật sự phỏng chừng cùng Lữ Long giống nhau, sớm đã bị người ta giết."
"Nga, là như thế a." Đại Đầu hơi kinh hãi, vội vàng mang theo thuộc hạ đi tới chung quanh tìm kiếm.
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giả mạo thân binh ám sát ta?" sau khi rời khỏi Trương Đại Đầu, Lưu Phong cúi đầu lạnh lùng hỏi.
"Lưu Phong, ngươi sớm muộn cũng sẽ chết thôi." một tên giả thân binh đầu lĩnh đột nhiên hô to một tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu đen, nhất thời khí tuyệt bỏ mạng.
Lưu Phong vội vàng chuyển hướng nhìn giả thân binh, nhưng phát hiện bọn họ toàn bộ trong nháy mắt khí tuyệt bỏ mạng, từ tử trạng mà thấy hiển nhiên là bọn họ đều ngậm kịch độc chuẩn bị sẵn bên trong miệng.
Lưu Phong nhíu mày, nếu hắn đoán không sai, những thân binh giả mạo này hẳn là loại tử sĩ hắn thường xuyên thấy trong phim cổ trang ở kiếp trước.
"Mẹ nó, lão tử cuối cùng chọc ghẹo, động chạm gì tới ai chứ?" Lưu Phong buồn bực
Sáng hôm sau, Hàn Tử Vân rốt cục dẫn người tìm được thi thể Lữ Hổ, hung thủ rất tàn nhẫn, chẳng những giết chết hắn, lại còn dùng đao lột da mặt hắn xuống. Cũng khó trách tướng mạo người giả mạo nọ lại giống Lữ Hổ như đúc.
"Công tử, ngươi xem thi thể Lữ gia hai huynh đệ phải xử trí như thế nào đây?" Hàn Tử Vân xin ý kiến.
Lưu Phong khẽ thở dài một tiếng, nói: "Nghĩa tử là nghĩa tận, bất kể bọn họ trước đây đã làm chuyện gì, bây giờ dù sao đã chết rồi, gọi mấy đệ huynh đem đi mai táng đi."
Sau khi chôn Lữ Long huynh đệ, Lưu Phong vội vàng cùng Hàn Tử Vân, Trương Trì cùng nhau bố trí chuyện khởi binh tiễu phỉ. Nói thực, cái chết ngoài ý muốn của Lữ gia huynh đệ đối với Lưu Phong mà nói, thật ra giúp hắn thoát khỏi không ít phiền toái. Ít nhất, hắn bây giờ đã hoàn toàn nắm giữ được Lương Châu Thần Cơ Doanh hơn vạn tướng sĩ.
Đương nhiên, cái chết của Lữ gia huynh đệ, Lưu Phong phải điều tra rõ ràng, nếu không tương lai đều khó ăn nói với Quân Bộ và Giám sát viện. Nói gì thì nói, Lữ gia huynh đệ cũng là quan viên triều đình, quân bộ võ tướng.
Đến giữa buổi trưa, công tác chuẩn bị khởi binh đã ổn thỏa. Hàn Tử Vân cùng những người khác đã sớm mặc chiến giáp, uy phong lẫm lẫm, suất lĩnh binh mã tập hợp đến trước điểm tướng đài.
/969
|