Sau khi Mạnh Hổ liên tục bắn chết sáu tên thuỷ quân, đột nhiên một tên cận vệ quân vội vội vàng vàng xông tới gấp giọng bẩm báo:
- Tướng quân, khoang thuyền có mấy chỗ đang bị thuỷ quân của địch đục rất gấp, trong đó có hai chỗ đã bị đục thủng, hiện tại nước sông chảy vào khá nhiều, tướng quân Chiến Ưng mời ngài tới xem qua!
- Nhanh lên!
Mạnh Hổ đưa cung tên trong tay cho tên cận vệ quân bên cạnh, lớn tiếng quát:
- Các huynh đệ nhắm bắn nhanh lên nào!
Lập tức có một tên cận vệ quân nhận lấy trường cung trong tay Mạnh Hổ, bọn cung tiễn thủ còn lại ầm ầm đáp lớn:
- Dạ!
Mạnh Hổ lại vung tay quát to với Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân gần đó:
- Đi, theo ta xuống khoang thuyền xem sao!
Khi Mạnh Hổ dẫn theo Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân xuống tới khoang thuyền, khoang thuyền và vách thuyền đã bị thuỷ quân của địch đục thủng mười mấy chỗ, nước sông đang theo những lỗ thủng kia ào ạt tràn vào, chỉ trong thoáng chốc, nước trong khoang thuyền đã ngập đến mắt cá chân. Chiến Ưng đang chỉ huy binh sĩ liều mạng lấp các lỗ thủng, còn có rất nhiều tướng sĩ đang dùng đủ mọi dụng cụ tát nước ra ngoài. Nhưng theo như tình hình trước mắt, nếu như không tìm cách bịt kín các lỗ thủng, mực nước trong khoang thuyền ngày càng dâng cao, tốc độ tát nước ra ngoài tuyệt đối không thể nhanh hơn tốc độ nước từ bên ngoài tràn vào.
Càng tệ hơn nữa, đám thuỷ quân của đế quốc Minh Nguyệt vẫn đang không ngừng đục thuyền, bên này Chiến Ưng vừa mang ván gỗ tới đóng đinh bịt được một lỗ thủng, đằng kia nghe choang choang hai tiếng búa đục vang lên, lại xuất hiện thêm một lỗ thủng mới. Thấy Mạnh Hổ xuống khoang, Chiến Ưng nhảy hai bước vọt tới trước mặt Mạnh Hổ, đưa tay vuốt nước ướt đẫm trên mặt, vừa thở dốc vừa nói:
- Tướng quân, tình thế vô cùng nghiêm trọng, đám thuỷ quân đế quốc Minh Nguyệt này quả thật rất khó đối phó!
- Như vậy không được, lập tức phản kích!
Mạnh Hổ vừa dứt lời lập tức đoạt lấy một cây trường mâu bộ binh trong tay một tên binh sĩ gần đó, nhanh chóng chạy tới một chỗ lỗ thủng, sau đó cầm trường mâu hung hăng đâm mạnh ra phía ngoài lỗ thủng. Phía sau Mạnh Hổ, Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân cũng đồng thời xúm lại bên cạnh Mạnh Hổ, chỉ trong thoáng chốc, mười mấy cây trường mâu sắc bén từ nhiều góc độ khác nhau đồng thời đâm xuống lỗ thủng. Rất nhanh, nước từ bên ngoài lỗ thủng tràn vào trong khoang đã loang máu đỏ, lúc này Mạnh Hổ mới thu trường mâu lại, ra hiệu bảo Trương Hưng Bá và mười mấy tên cận vệ quân kia cũng thu lại trường mâu, sau đó xoay người quát bảo Chiến Ưng:
- Mau, mau cho người bịt kín lỗ thủng này lại!
Không đợi Chiến Ưng và đám binh sĩ phụ trách bịt lỗ thủng chạy tới, Mạnh Hổ và Trương Hưng Bá cùng mười mấy tên cận vệ quân đã nhanh chóng chuyển hướng về phía một lỗ thủng khác. Lúc này binh sĩ đội trường mâu dưới khoang thuyền cũng đã phục hồi tinh thần, bắt đầu chia ra mười mấy người một tổ tới bên cạnh các chỗ lỗ thủng, bắt đầu ra sức đâm túi bụi.
--------------
Trên mặt sông Thông Thiên cách xa đội chiến thuyền của quân đoàn Mãnh Hổ một tầm tên, chính là nơi thả neo của đội chiến thuyền quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống. Mắt thấy mấy trăm tên thuỷ quân xuống nước đã hai, ba giờ, thế nhưng đội chiến thuyền của quân đoàn Mãnh Hổ đối diện lại không thấy một chiến thuyền nào chìm xuống, lòng Tiêu Thành Đống ngày càng trở nên nặng trĩu. Nếu ngay cả đám thuỷ quân đục thuyền vẫn không thể đối phó với đội chiến thuyền của quân đoàn Mãnh Hổ, vậy hắn cũng coi như bó tay không còn cách nào khác. Tiêu Thành Đống còn đang nôn nóng chờ đợi, rốt cục đã thấy tên đội trưởng thuỷ quân quay lại.
Hai tên binh sĩ đỡ lấy tên đội trưởng thuỷ quân đã mệt gần đứt hơi đi tới trước mặt Tiêu Thành Đống. Tiêu Thành Đống lập tức gấp giọng hỏi:
- Các ngươi làm thế nào vậy? Đã lâu như vậy mà không đục chìm được chiến thuyền nào là sao?
- Tướng…tướng quân…
Tên đội trưởng thuỷ quân vừa thở dốc vừa nói:
- Quân địch vô cùng giảo hoạt, trên boong chúng cho tập trung rất nhiều cung tiễn thủ, các huynh đệ căn bản là không có cách nào trồi lên mặt nước lấy hơi, vừa trồi lên mặt nước sẽ bị bắn chết ngay tức khắc. Vừa đục được một chỗ lỗ hổng, địch nhân lập tức đâm ra mấy cây trường mâu theo lỗ hổng, rất nhiều huynh đệ không kịp né tránh đều đã bị đâm chết…
Chưa dứt lời, tên đội trưởng thuỷ quân kia đã ngã đầu sang bên tắt thở mà chết, lúc này Tiêu Thành Đống và các tướng sĩ chung quanh mới phát hiện ra bụng hắn đã bị đâm thủng một lỗ rất lớn, ruột gan theo đó tuôn ra lòng thòng, chẳng qua hắn dùng thắt lưng buộc tạm miệng vết thương, sau đó mới dốc hết sức tàn bơi về báo cáo, sau khi đã báo cáo xong tình hình cho Tiêu Thành Đống, lúc này mới trút hơi thở sau cùng.
Tiêu Thành Đống thở dài khẽ phẩy tay ra hiệu cho binh sĩ phía sau đem xác tên đội trưởng thuỷ quân đi xuống, sau đó vị tướng quân Thuỷ sư này mới thở dài áo não:
- Hoả công không thành, đánh xáp lá cà giáp mạn nhiều lần thất bại, bây giờ đến đục thuyền cũng không có hiệu quả. Xem ra cho dù có phái thêm nhiều thuỷ quân đục thuyền nữa cũng không đạt được hiệu quả gì, có lẽ chúng ta không còn cách nào ngăn được quân đoàn Mãnh Hổ chạy trốn. Trận này có lẽ không còn cách nào đánh tiếp, nếu như miễn cưỡng đánh tiếp, chắc chắn quân đoàn Thuỷ sư chúng ta sẽ tiêu vong!
- Đúng vậy, tướng quân, chúng ta đã dốc hết sức mình…
- Ngay cả sáu đại quân đoàn chủ lực gần sáu mươi vạn đại quân của đế quốc cũng không thể giữ được quân đoàn Mãnh Hổ, chỉ mình quân đoàn Thuỷ sư của chúng ta không ngăn được bọn chúng cũng không có gì là mất thể diện!
- Nếu như chúng ta ép quân đoàn Mãnh Hổ quá đáng, bọn chúng hoàn toàn có thể chạy vào vịnh Bà La lên bờ đi đường bộ. Lúc này đại quân chủ lực của sáu đại quân đoàn đều đã trở về địa phương của mình, chúng ta bằng vào cái gì để ngăn bọn chúng đây? Tướng quân, tuy rằng chúng ta rất muốn đoạt lại hoàng đế và Tể tướng của đế quốc, nhưng tình hình như vầy đã không còn cách nào làm được!
Các tướng lĩnh Thuỷ sư còn lại phụ hoạ mỗi người một câu, khoé miệng Tiêu Thành Đống bắt đầu giật giật. Tuy rằng quân lệnh của Thu Vũ Đường giao cho hắn cũng không bắt buộc hắn "bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn chặn cho được quân đoàn Mãnh Hổ", nhưng hắn vẫn cảm thấy uất nghẹn trong lòng. Tiêu Thành Đống vốn rất muốn giải quyết quân đoàn Mãnh Hổ ngay trên sông Thông Thiên, hơn nữa đoạt lại hoàng đế bệ hạ và đại ca của hắn-Tể tướng đế quốc Tiêu Thành Lương.
Thử nghĩ mà xem, ngay cả sáu đại quân đoàn của đế quốc cũng không thể làm nên chuyện, mà quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống hắn lại làm được, như vậy từ nay về sau địa vị của quân đoàn Thuỷ sư trong đế quốc sẽ lên cao như diều gặp gió, thậm chí còn có thể đứng trên cả sáu đại quân đoàn, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng sự thật vô cùng tàn khốc, quân đoàn Mãnh Hổ quả thật là một đối thủ rất khó đối phó, cho dù là trên mặt sông, bọn họ cũng không phải là một bầy dê khoanh tay chịu chết!
Thêm nữa, lời của các tướng lĩnh chung quanh vừa nói cũng quả thật vô cùng có lý, cho dù hiện tại Tiêu Thành Đống hắn cố gắng bức quân đoàn Mãnh Hổ vào tuyệt cảnh, bọn họ hoàn toàn có thể chạy vào vịnh Bà La bỏ thuyền lên bộ, theo đường bộ mà chạy về thành Hà Nguyên. Hiện tại đế quốc Minh Nguyệt đang cạn kiệt quốc lực đến mức trầm trọng, bởi vì không đủ lương thảo cho nên các đại quân đoàn chủ lực đều phải quay về địa phương của mình, chỉ bằng vào binh lực gần một sư đoàn trọng trang bộ binh của quân đoàn Thuỷ sư, làm sao có thể ngăn được một cánh Hổ Lang Chi Sư như quân đoàn Mãnh Hổ, nếu như lên trên đất liền, quả thật không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Thành Đống không khỏi dâng lên một cảm giác vô cùng bất lực, liền nén tiếng thở dài, cất giọng buồn bã:
- Truyền lệnh rút đội thuỷ quân về…
--------------
Hạp cốc Hà Tây, đại trướng trung quân của Lý Vũ.
Mông Khác đường hoàng ngồi ở ghế của Lý Vũ, Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên đi theo Mông Khác và đám Lý Vũ tự nhiên chia ra đứng ở hai bên trái phải. Trong đó Nhạc Mông có chức vụ và quân hàm thấp kém nhất đứng ở chỗ xa nhất bên tay phải, cũng là vị trí cách xa Mông Khác nhất. Ánh mắt Mông Khác lướt qua mặt các tướng, cuối cùng nhìn Lý Vũ hỏi:
- Lý đại nhân, ngươi tới hạp cốc Hà Tây sớm hơn bản vương, vậy ngươi có biết được tin tức gì về đại quân Tây chinh của Tần vương hay không?
- Chuyện này…
Lý Vũ nghe vậy nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói như thế nào với Mông Khác. Hắc Mâu và Trường Phong đứng gần Lý Vũ cũng len lén nhìn nhau, nhớ đến câu chuyện mà Sử Di Viễn vừa kể nghe rợn cả người, hai người không khỏi cúi gục đầu xuống thấp, thầm nghĩ nếu như Vương gia đã biết việc này mà không nổi trận lôi đình cũng là chuyện lạ, không khéo rất có thể xảy ra hoạ mất đầu!
Thấy Lý Vũ ra vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, sắc mặt Mông Khác lập tức trở nên trầm xuống, cất giọng lạnh lùng hỏi:
- Lý đại nhân có chuyện gì khó nói hay sao?
- Thần không dám…
Lý Vũ vội vàng giải thích:
- Thần cũng vừa mới đến trước Vương gia không lâu, vừa nhận được tin tức có liên quan tới đại quân Tây chinh, thế nhưng không biết tin tức này là thật hay giả. Tuy nhiên hiện tại Vương gia đã đến nơi tiền tuyến, tin tức này thật hay giả đương nhiên phải nhờ Vương gia phân biệt!
Mông Khác cau mày:
- Tin tức đó ra sao?
Lý Vũ không dám giấu diếm, lập tức đem câu chuyện mà Sử Di Viễn vừa kể khi nãy thuật lại một hơi từ đầu chí cuối rất tỉ mỉ, không dám bỏ sót chút nào. Càng nghe, sắc mặt của Mông Khác và Diệp Hạo Thiên càng như phủ thêm một màn sương, âm trầm vô kể.
Nhất là khi Lý Vũ kể đến đoạn Mông Diễn dẫn quân đoàn cận vệ bôn ba ngàn dặm liên tục chiến đấu trên các chiến trường, công hãm Tây Kinh lại còn bắt hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt làm tù binh, sắc mặt của Mông Khác trở nên vô cùng khó coi, Diệp Hạo Thiên đứng cạnh cũng lộ vẻ xấu hổ. Mông Khác và Diệp Hạo Thiên không phải là kẻ ngốc, hai người chỉ cần động não một chút là có thể biết ngay Sử Di Viễn đã đặt điều nói dối. Hiện tại xem ra, chuyện bôn ba ngàn dặm liên tục chiến đấu trên các chiến trường, công hãm Tây Kinh và bắt hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt là chuyện thật, nhưng hành động vĩ đại này hoàn toàn không phải của quân đoàn cận vệ của Mông Diễn thực hiện mà là quân đoàn Tây Bộ của Mạnh Hổ!
Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, Mông Khác trầm giọng hỏi:
- Sử Di Viễn còn ở trong quân hay không?
- Còn, còn, còn…
Lý Vũ vội vã đáp:
- Di Viễn tiên sinh vẫn còn đang ở trong quân, thần vừa mới cho người đưa hắn đi nghỉ tạm.
Mông Khác hừ một tiếng nhưng không nói gì, Diệp Hạo Thiên đứng phía sau lập tức hiểu ý, lên tiếng dặn dò:
- Lý đại nhân, phiền ngươi cho người gọi Di Viễn tiên sinh đến đây!
- Dạ!
Lý Vũ cung kính đáp:
- Thần lập tức phái người… không, thần tự mình đi mời Di Viễn tiên sinh, xin Vương gia và Diệp đại nhân chờ ở đây, thần đi một chút sẽ trở lại!
Dứt lời, Lý Vũ đích thân ra khỏi trướng đi gọi Sử Di Viễn. Mông Khác cau mày trầm ngâm suy nghĩ một hồi, chợt ngẩng đầu lên nhìn thấy Hắc Mâu, Trường Phong còn có Nhạc Mông đang đứng ngây ra như tên ngốc trong đại trướng, liền nhíu mày trầm giọng:
- Các ngươi còn có chuyện gì sao?
Hắc Mâu, Trường Phong và Nhạc Mông nhìn nhau, Diệp Hạo Thiên bên cạnh khẽ phẩy phẩy tay, ba người giống như vừa được đại xá, lập tức xoay người bước nhanh ra khỏi đại trướng trung quân. Phải nói rằng Mông Khác chính là Nhiếp chính Vương gia của đế quốc Quang Huy, uy thế vô cùng to lớn, các tướng lĩnh bình thường ở trước mặt hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Sau khi ba người đi khỏi, Diệp Hạo Thiên lại dặn dò sư đoàn trưởng sư đoàn số Sáu của quân đoàn cấm vệ Dạ Cao đang đứng phía sau:
- Tướng quân Dạ Cao, ngươi hãy ra ngoài trướng canh chừng, không có ý chỉ của Vương gia, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần đại trướng trong vòng trăm bước!
Dạ Cao ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi, hai tên người hầu nãy giờ đứng canh ở lối vào đại trướng như hai vị thần giữ cửa cũng theo Dạ Cao ra ngoài. Lúc này trong đại trướng chỉ còn lại hai người Mông Khác và Diệp Hạo Thiên, không còn ai khác, cơn giận dữ trong lòng Mông Khác rốt cục không còn đè nén được nữa bạo phát ra, liên tục giậm chân mắng:
- Vô dụng! Quả thật là bất tài vô dụng! Ngu xuẩn, phế vật! Phế vật!!!
Diệp Hạo Thiên chỉ đứng yên cúi đầu, không dám thở mạnh, đương nhiên hắn biết người mà Mông Khác đang mắng chính là Mông Diễn. Mông Khác đi tới đi lui vài bước, cơn giận vẫn chưa tan hết, quay mặt nhìn Diệp Hạo Thiên gầm nhẹ:
- Năm quân đoàn, hơn năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ ai nấy bò từ trong đống xác chết mà ra, lại không thắng được quân đế quốc Minh Nguyệt yếu ớt, cuối cùng thành ra bộ dạng này! Không ngờ lại thành bộ dạng thế này!!!
- …Thành công vĩ đại, chỉ biết ham thành công vĩ đại!
- …Bản vương đã nhắc nhở hàng ngàn hàng vạn lần, đừng ham cái lợi trước mắt, ngàn vạn lần đừng ham công nhất thời, nhưng hắn không nghe, lại muốn chia quân ba đường xuất kích, muốn chiếm được công đầu. Bây giờ tốt rồi, ba đường đại quân chia ra thì đã có hai đường bị tiêu diệt toàn quân, còn một đường lập được chiến tích huy hoàng, nhưng có ích lợi gì? Chỉ mình Thu Phong Kính có thể đổi lại được năm mươi vạn đại quân tinh nhuệ cho đế quốc hay sao?
- …Ngu như heo, quả thật là đồ ngu như heo, mặt mũi tổ tiên Hoàng gia chúng ta đã bị hắn làm mất sạch!
- …Nếu không phải hoàng huynh đã lập di chúc từ trước, bản vương bây giờ sẽ lập tức phế hắn! Phế hắn!!!
Diệp Hạo Thiên đứng cạnh đầu càng ngày càng cúi thấp, thầm nghĩ lúc này Yến vương quả thật đã nổi trận lôi đình, trong ấn tượng của hắn, dường như chưa bao giờ Yến vương tức giận như hôm nay. Thực ra đây gọi là thương càng nhiều thì giận càng sâu, lần Tây chinh này Mông Khác đã đặt kỳ vọng rất nhiều vào Mông Diễn, lòng tràn đầy hy vọng Mông Diễn có thể lập nên sự nghiệp thành tựu to lớn mà mấy đời vua trước của Mông gia chưa làm được. Thế nhưng hiện tại, tất cả đã tiêu tan thành bọt nước theo đại quân của Mông Diễn bị tiêu diệt toàn quân!
Tuy rằng nhìn bề ngoài đế quốc Minh Nguyệt đã đến đường cùng, không thể nào phát động xâm lấn với quy mô lớn nữa, nhưng không phải đế quốc Quang Huy cũng đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề sao? Hiện tại đế quốc Quang Huy muốn triệu tập quân đội với quy mô để xâm lấn đế quốc Minh Nguyệt trong một khoảng thời gian ngắn là vô cùng khó khăn, chỉ trông vào quốc khố thì không thể nào đủ tiền bạc và lương thực cung cấp cho cuộc xâm lấn với quy mô lớn như vậy…
Đi qua đi lại một hồi, rốt cục Mông Khác cũng đã thấm mệt, bèn đặt mông ngồi phịch xuống ghế, cất giọng áo não than thở:
- Muộn rồi, bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn. Hoàng huynh ôi hoàng huynh, nếu người ở trên trời có linh thiêng hãy giúp cho tiểu đệ, tiểu đệ phải thu xếp thế cục rối tung này như thế nào đây…
Diệp Hạo Thiên nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi, thầm nghĩ xem ra Mông Khác vô cùng thất vọng về Mông Diễn, bằng không cũng không cảm khái mà thốt lên những lời tuyệt vọng như vậy ngay trước mặt hắn. Lại nghĩ dù sao Mông Diễn cũng là cháu ruột của mình, nếu để hắn bị phế mà lập Đại hoàng tử hay Tam hoàng tử lên ngôi, vậy địa vị Diệp gia sau này khó lòng giữ được. Chuyện đã quan hệ đến ích lợi của Diệp gia, Diệp Hạo Thiên sẽ không thể nào làm ngơ cho được, đành phải kiên trì cất lời khuyên nhủ:
- Vương gia, chủ lực đại quân Tây chinh của điện hạ bị tan tác đã là sự thật, nhưng quá trình này hiện tại còn chưa được rõ ràng. Thần nghĩ hay là chúng ta chờ Sử Di Viễn tới đây kể lại quá trình Tây chinh từ đầu tới cuối cho rõ ràng rồi hãy kết luận chăng?
Diệp Hạo Thiên còn chưa dứt lời, Dạ Cao bỗng đi vào bẩm báo:
- Vương gia, Sử Di Viễn tiên sinh đã được dẫn đến!
- Cho hắn vào đây!
Diệp Hạo Thiên khoát tay:
- Lý Vũ đại nhân không cần phải vào.
Dạ Cao đáp lời, lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu sau đã dẫn theo Sử Di Viễn vào trong trướng. Thấy Mông Khác đang ngồi ngay ngắn giữa trướng còn có Diệp Hạo Thiên đứng nghiêm bên cạnh, Sử Di Viễn không khỏi khẽ giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh ung dung, vái chào thi lễ với hai người, giọng vô cùng đúng mực:
- Thần Sử Di Viễn tham kiến Vương gia!
Mông Khác đang buồn bực trong lòng chỉ hừ mũi một tiếng xem như đáp lại. Sử Di Viễn lại quay sang Diệp Hạo Thiên, hời hợt ôm quyền:
- Tham kiến Diệp đại nhân.
Diệp Hạo Thiên nhanh nhẹn đáp lễ:
- Di Viễn tiên sinh không cần đa lễ.
Tuy rằng Sử Di Viễn chỉ là thầy của Mông Diễn, bây giờ vẫn chưa trở thành đế sư, nhưng trước khi trở thành thầy của Mông Diễn, Sử Di Viễn cũng là danh sĩ nổi tiếng khắp đế đô, tài học uyên bác của Sử Di Viễn ai ai cũng biết. Cho dù địa vị Binh bộ đại thần của Diệp Hạo Thiên rất cao nhưng cũng không dám thất lễ với Sử Di Viễn.
--------------
Đế đô Tây Kinh của đế quốc Minh Nguyệt.
Hoàng cung Minh Nguyệt xưa kia vốn rất phồn hoa nay đã bị quân đoàn Mãnh Hổ thiêu cháy thành một đống tro tàn, kỳ trân dị bảo trong cung cũng bị đám Hổ Lang Chi Sư này cướp sạch không còn lại thứ gì. Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết cùng với đám cung phi đi theo chỉ có thể tạm thời tị nạn trong nhà dân chúng. Bởi vì e ngại quân đoàn Mãnh Hổ không biết có trở lại chiếm đế đô lần nữa hay không, bọn cung phi vốn thường ngày quen ăn ngon mặc đẹp nay cũng không dám mặc quần áo đẹp ra ngoài, cả bọn chỉ dám mặc quần áo vải như dân chúng bình thường mà thôi, mỗi khi đi ra ngoài cũng phải lấy tro bụi bôi lên mặt, nơm nớp sợ hãi.
Tuy nhiên sau khi Thu Vũ Đường suất lĩnh hai quân đoàn cận vệ, cấm vệ trở về, đế đô Tây Kinh đã dần dần khôi phục lại trật tự ngày nào.
Bởi vì hoàng cung Minh Nguyệt đã bị phá huỷ, Thu Vũ Đường phải nhường vương phủ của mình để bố trí cho Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh, đám cung phi và Thái tử Thu Dã ở tạm. Bởi vì quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống chưa có tin tức xác thực truyền về, Thu Vũ Đường cũng không biết rốt cục có cứu được hoàng huynh Thu Phong Kính trở về hay không, cho nên tạm thời vẫn chưa để Thái tử Thu Dã đăng cơ ngôi báu.
Tuy nhiên hôm nay tin tức mà Thu Vũ Đường không muốn nghe rốt cục cũng đã đến!
Trong đại sảnh của Nguyệt vương phủ, hoàng hậu Tiêu Khả Hinh, Thái tử Thu Dã còn có mười mấy vị phi tần của Thu Phong Kính đang tề tựu. Ai nấy nhìn Thu Vũ Đường với ánh mắt khẩn trương mong đợi, hy vọng Thu Vũ Đường có thể mang tới tin tức tốt cho bọn họ, rằng quân đoàn Thuỷ sư đã chặn đứng được quân đoàn Mãnh Hổ, nghênh đón hoàng đế bệ hạ trở về…
Nhìn ánh mắt tha thiết của Thu Dã và mọi người, tim Thu Vũ Đường chợt nhói lên từng đợt, một lúc lâu sau, Thu Vũ Đường mới cắn răng hạ quyết tâm, cất giọng lạnh lùng bình tĩnh nói với Thu Dã:
- Dã nhi mau đi chuẩn bị, hôm nay lâm triều sẽ làm lễ đăng cơ chính thức…
- Bệ hạ!
- Phụ hoàng! Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Thu Vũ Đường vừa dứt lời, cả đại sảnh trong khoảnh khắc vang lên tiếng kêu la thảm thiết, mười mấy vị phi tần cất tiếng khóc gào, ngã nhào xuống đất, Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh hai mắt tối sầm ngất ngay tại chỗ…
--------------
Hạp cốc Hà Tây, trong đại trướng của Mông Khác.
Tuy Sử Di Viễn đã đi khỏi, nhưng những lời bàn luận hùng hồn sống động, vô cùng khéo léo của hắn vẫn còn văng vẳng bên tai Mông Khác và Diệp Hạo Thiên…
- …Vương gia, Tây chinh có thể thất bại, nhưng Nhị điện hạ không thể nào thất bại!
- …Ai nấy đều thấy rõ ràng, Đại điện hạ và Tam điện hạ đã bị Vương gia cô lập, chỉ có Nhị điện hạ mới là người mà Vương gia dốc sức giúp đỡ kế thừa ngôi báu. Vương gia giao năm mươi vạn đại quân Tây chinh cho Nhị điện hạ chỉ huy, không phải là hy vọng Nhị điện hạ có thể thông qua lần Tây chinh này lập được chiến công để đời, bằng vào đó mà đường hoàng đăng cơ ngôi báu hay sao?
- …Nếu như kết thúc Tây chinh thất bại, có thể quy kết nguyên nhân là do quân của đế quốc Minh Nguyệt chống cự quá ngoan cường, có thể quy kết nguyên nhân là do Thu Vũ Đường quỷ kế đa đoan, càng có thể quy kết nguyên nhân là do trong quân của đế quốc xuất hiện phản đồ. Nhưng nếu nguyên nhân là do Nhị điện hạ mà thất bại, vậy chỉ có thể chứng minh một chuyện, đó chính là Vương gia đã nhìn người quá kém!
- …Đây vẫn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất!
- …Chuyện đáng sợ nhất chính là nếu kết thúc Tây chinh như vậy sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền!
- …Một khi tin tức Tây chinh thất bại truyền ra khắp nơi, Nhị điện hạ sẽ trở thành tội nhân của đế quốc, thanh danh sẽ bị dân chúng và bọn quý tộc trong đế quốc chỉ trích chửi rủa, uy tín của Vương gia cũng sẽ tổn thương nặng nề. Dưới tình hình bệnh tình của hoàng đế bệ hạ nguy kịch lại chậm chạp không tuyển chọn người kế thừa ngôi vị hoàng đế, các phe nhóm bên trong đế quốc rất dễ phát sinh dao động!
- …Các thế lực vốn chỉ dám âm thầm duy trì Đại điện hạ và Tam điện hạ có thể sẽ công khai gây áp lực với Vương gia, cho dù Vương gia có dùng thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ trấn áp các thế lực này, dùng bàn tay sắt ủng hộ Nhị điện hạ đăng cơ ngôi báu, nhưng trong thời gian ngắn không thể nào diệt cỏ tận gốc. Các thế lực đối địch này sẽ âm thầm tích góp lực lượng, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể phản kích, bất cứ lúc nào đế đô cũng có thể rơi vào tình trạng bị xâu xé, từ đó về sau lâm vào tình trạng xảy ra nội chiến không ngừng!
- …Tất cả những lời của thần không phải là hư ngôn nguỵ tạo, nếu như Vương gia muốn đế quốc không bị chia năm xẻ bảy, tránh rơi vào vũng lầy nội chiến, ắt phải đem thất bại Tây chinh đổ lên đầu Mạnh Hổ, đem công lao của Mạnh Hổ đưa sang cho Nhị điện hạ! Chỉ có như vậy, Nhị điện hạ mới có thể được dân chúng ủng hộ, dưới áp lực của dân chúng và dư luận, các thế lực âm thầm ủng hộ Đại điện hạ và Tam điện hạ mới không dám công khai gây ảnh hưởng!
- … Tuy rằng sự thật và dối trá chỉ cách nhau một bức vách bằng giấy mỏng, nhưng nếu không đâm thủng bức vách này qua phía bên kia, rất nhiều chuyện sẽ trở nên hoàn toàn khác hẳn! Nếu như Nhị điện hạ không thể kế vị, chuyện thay mận đổi đào này đương nhiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, nhưng nếu như Nhị điện hạ đăng cơ ngôi báu, vậy dối trá cũng trở thành sự thật, mà sự thật cũng sẽ trở thành dối trá!
- …Lời thần đến đây đã cạn, xin Vương gia cân nhắc!
……
Mông Khác chắp hai tay sau lưng ngây người nhìn lên nóc trướng rất lâu, bất chợt thở dài một hơi, cúi đầu nhìn Diệp Hạo Thiên:
- Ôi, tất cả sự thật đều đã biết rõ ràng, muốn truy cứu trách nhiệm đã không còn ý nghĩa gì, Hạo Thiên ngươi nói thử xem, rốt cục Tây chinh nên kết thúc ra sao?
Diệp Hạo Thiên thấp giọng:
- Theo ý thần, những lời của Di Viễn tiên sinh cũng có thể xem như một biện pháp!
Mông Khác gật gật đầu tỏ ý tán thành, thở dài buồn bã:
- Ôi, cũng chỉ còn có hạ sách này mà thôi!
- Thế nhưng…
Diệp Hạo Thiên lại nói:
- Nhị điện hạ xử tử hơn hai vạn tướng sĩ… Có phải là hơi quá đáng hay không?
- Không!
Mông Khác lắc lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Mông Diễn có thể hạ quyết tâm xử tử hơn hai vạn tướng sĩ kia hoàn toàn nói lên rằng hắn vẫn còn có thuốc chữa, nói lên hắn còn biết đạo lý muốn thành đại sự không thể có lòng dạ đàn bà! Nếu như ý niệm của hắn bị xiềng xích mà không có được phần quyết đoán kia, lúc ấy cho dù bản vương liều mạng vi phạm di chiếu của tiên hoàng cũng nhất định phải phế hắn!
Diệp Hạo Thiên khẽ kinh hãi trong lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói với vẻ lo lắng:
- Nhưng thường hay có câu giấy không gói được lửa, vạn nhất sự thật truyền ra ngoài…
- Sự thật? Cái gì là sự thật?
Mông Khác lạnh lùng:
- Vừa rồi Sử Di Viễn nói rất đúng, sự thật và dối trá tuy chỉ cách nhau một bức vách bằng giấy mỏng, nhưng bức vách bằng giấy này có thể dễ dàng đâm thủng như vậy sao?
- …Cho tới bây giờ lịch sử chỉ do người thắng viết nên, cho tới bây giờ dư luận chỉ do người cầm quyền thao túng. Bất kể sự thực như thế nào, hễ bản vương nói nó là sự thật tức nhiên nó là sự thật, bản vương nói nó chỉ là tin đồn nhảm thì nó chính là tin đồn nhảm! Ai dám châm lửa quạt gió, kẻ ấy chính là quân phản loạn, bản vương sẽ tru di cửu tộc của hắn!
/249
|