Sử Di Viễn đi một hồi lâu vẫn chưa thấy trở về, Mông Diễn chờ đã bắt đầu sốt ruột, bên ngoài hành dinh bỗng vang lên tiếng bước chân nhộn nhịp, nghe tiếng vang dường như có rất nhiều người đang tiến về phía này, Mông Diễn còn tưởng là đám Phác Tán Chi, Lục Thừa Vũ quay trở lại, liền cau mặt nhăn mày. Chỉ trong khoảnh khắc, cửa hành dinh đóng chặt bị người mở toang, Mông Diễn đang quay lưng về phía cửa không khỏi bực mình hừ lạnh một tiếng, giọng toát ra vẻ bất thiện:
- Các ngươi làm sao vậy? Bản vương đã nói với các ngươi như vậy, chẳng lẽ các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?
- Hừ!
Mông Diễn vừa dứt lời, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng âm trầm lạnh lẽo:
- Thật ra chúng ta vẫn hiểu được tiếng người, chỉ sợ có kẻ đã quên không biết nói tiếng người như thế nào mà thôi!
- Hả?!
Mông Diễn nghe vậy kêu lên một tiếng kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình kinh sợ, gấp giọng nói:
- Hoàng… hoàng thúc?!
- Hoá ra ngươi còn nhận biết hoàng thúc ta?!
Mông Khác lạnh lùng liếc nhìn Mông Diễn, giọng hết sức mỉa mai:
- Ta tưởng rằng ngươi vừa đại thắng Tây chinh, đôi mắt đã mọc lên trên trán, ngay cả hoàng thúc ta cũng bị ngươi dẫm dưới chân!
Mông Diễn cười khổ:
- Hoàng thúc nói vậy là có ý gì?
Mông Khác không để ý tới Mông Diễn nữa, quay đầu lại phát tay ra hiệu với đám thị vệ đi theo, bọn chúng lập tức đi ra khỏi hành dinh. Lúc này trong hành dinh chỉ còn lại hai chú cháu Mông Khác và Mông Diễn, Mông Diễn lộ vẻ khẩn trương xoa xoa hai tay, giọng thấp thỏm không yên:
- Hoàng thúc, vì sao người lại tới đây?
Trước mặt Mông Khác, Mông Diễn không thể không khẩn trương, lúc này thậm chí Mông Diễn còn không biết phụ hoàng đã băng hà, càng không biết Mông Viễn đã để lại di chiếu muốn đem ngôi báu truyền cho hắn. Cho nên đối với vị Nhiếp chính Vương gia có thể trực tiếp quyết định ngôi vị hoàng đế thuộc về ai này, hắn tuyệt đối không dám khinh suất mà đắc tội.
Cũng phải nói rằng, với địa vị của Mông Khác ở đế quốc Quang Huy, cho dù Mông Diễn có thật sự kế vị đi nữa, đối với Mông Khác cũng phải tỏ ra cung cung kính kính.
- Ngươi hỏi mà không biết xấu hổ hay sao?
Mông Khác lạnh lùng liếc xéo Mông Diễn, trầm giọng nói:
- Một cuộc Tây chinh vốn nắm chắc phần thắng, ngươi đánh trở thành kết quả như bây giờ, ngươi đường đường là một vị hoàng tử, không ngờ bây giờ lại bị ép buộc phải tranh đoạt công lao của thuộc hạ! Nếu như ta không tới thành Hà Nguyên, tiểu tử ngươi không biết còn lấy tay che trời cho đến khi nào!
Mông Diễn nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, lộ vẻ buồn bã:
- Hoàng thúc, hoá ra người đã biết hết tất cả mọi chuyện sao?
- Ngươi cho rằng ngươi có thể lừa gạt được ai?
Mông Khác trầm giọng:
- Việc đổi trắng thay đen dễ làm lắm hay sao?
Mông Diễn càng lộ vẻ sầu não:
- Hoàng thúc, Diễn nhi cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi, dù sao đi nữa, nếu như Diễn nhi trở thành tội nhân của đế quốc, thể diện của hoàng thúc người cũng không tốt đẹp chút nào…
- Được rồi!
Mông Khác bỗng nhiên xua tay:
- Hiện tại đừng nhiều lời nữa, ngươi lập tức hạ lệnh cho hơn hai vạn tướng sĩ may mắn sống sót của quân đoàn cận vệ tập kết đến Ủng thành* ở ba cửa Bắc, Tây và Nam của thành Hà Nguyên, phải nhanh mới được!
(*Ủng thành: là một thành bao lấy cửa thành chính, mở lối đi vào cạnh bên (nách). Muốn vào trong thành, phải qua cửa nách của Ủng Thành rồi mới quay một góc 90 độ để vào trong thành. Như vậy chức năng chính Ủng Thành là không cho vào thẳng cửa thành.
Hiện Việt Nam còn di tích của một Ủng thành nằm ở xã Đoài Môn phía Tây La Thành, có cầu bắc qua sông Tô Lịch để đi về xứ Đoài.)
Trong lúc nhất thời Mông Diễn còn chưa hiểu ra, ngạc nhiên hỏi lại:
- Hoàng thúc, người muốn…
- Ngu xuẩn! Ngu!
Mông Khác không kìm được lửa giận trong lòng:
- Chuyện này quan hệ tới hoà bình và vinh dự dài lâu của đế quốc, ngươi cho rằng hoàng thúc ta sẽ nhân từ mà nương tay hay sao? Ngươi cho rằng hoàng thúc ta sẽ vì thương tiếc nhân tài mà đứng ra chủ trì công đạo cho Mạnh Hổ sao?
- Điệt nhi đã hiểu!
Giọng Mông Diễn tỏ vẻ mừng rỡ, hưng phấn không thôi:
- Điệt nhi lập tức đi hạ lệnh, tuy nhiên chuyện hạ thủ với quân đội hoàng thúc người đã chuẩn bị cẩn thận chưa? Việc này không thể để lộ phong thanh!
- Nói xàm!
Mông Khác lạnh lùng:
- Hoàng thúc của ngươi làm việc phải cần đến tên gà mờ như ngươi dạy bảo hay sao?
--------------
Phía Tây thành Hà Nguyên, đại doanh của quân đoàn cận vệ, mười mấy tên quan quân đang tụ tập trong một toà trướng bồng càu nhàu.
- Con bà nó, qua khỏi thành Hà Nguyên chính là hạp cốc Hà Tây, vì sao lại cố tình không đi?
- Trở về hành tỉnh Tây Bộ tốt xấu gì cũng có thức ăn nước uống, tóm lại vẫn hơn ở đây uống gió Tây Bắc!
- Theo ta, có lẽ là hoàng tử điện hạ của chúng ta trong lòng nóng nảy, đại quân Tây chinh chỉ còn lại hơn hai vạn người chúng ta, sau khi về nước làm thế nào để giao phó cho Yến vương đây?
- Hừ! Lão Thất ngươi nhỏ giọng một chút, chuyện này không thể nói lung tung!
- Sợ cái gì, ta cũng không nói bừa, chuyện này không phải là thật sao?
Các tên quan quân còn đang bàn luận, ngoài trướng đột nhiên vang lên hiệu còi tập hợp.
- Tập hợp, tập hợp khẩn cấp…
Quân lệnh như núi, nghe thấy lệnh tập hợp khẩn cấp, đám quan quân vừa mới càu nhàu nhanh chóng nhặt binh khí của mình lên, nhanh chóng chạy ào ra khỏi trướng, sau đó tựa như những con suối nhỏ đổ vào dòng người của quân đoàn cận vệ đang cuồn cuộn ào ra như nước lũ, chậm rãi chạy ra mảnh đất trống ở phía Tây thành. Lúc đám người chạy ra khỏi giáo trường, bầu trời đêm tối đen như mực, hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ của quân đoàn cận vệ chen chúc chạy tới mảnh đất trống ở phía Tây thành, lại bị cho biết là địa điểm tập kết đã bị cấp trên sửa lại là Ủng thành. Tuy rằng trong lòng các tướng sĩ không nghi ngờ gì nhưng cũng có hơi hoang mang khó hiểu nhưng vẫn chấp hành quân lệnh, cất lên những tiếng kêu la hỗn loạn quay đầu chạy về phía Ủng thành.
Ở Ủng thành ngoài cửa Tây, Lục Thừa Vũ đang đứng nghiêm bên ngoài cửa thành, dưới ánh sáng của mười mấy cây đuốc rừng rực cháy, khuôn mặt hắn thoáng ẩn thoáng hiện. Thời gian dần trôi đi, càng ngày càng có nhiều tướng sĩ của quân đoàn cận vệ chạy đến Ủng thành, triển khai thành đội ngũ chỉnh tề đứng nghiêm trước mặt Lục Thừa Vũ. Quân đoàn cận vệ chính là cánh quân tinh nhuệ thân trải trăm trận, tuy rằng bị tổn thất nặng nề nhưng lòng quân vẫn không tiêu tán.
Đối với chuyện tập kết bất ngờ tối hôm nay, thật ra Lục Thừa Vũ cũng hoàn toàn không hiểu vì lý do gì, càng làm cho hắn cảm thấy hoang mang khó hiểu hơn chính là không hiểu vì sao địa điểm tập kết lại bị đổi thành Ủng thành tại ba cửa Bắc, Tây và Nam? Vì sao lại tách rời liên đội số Năm của sư đoàn số Năm tập kết riêng nơi khác? Không lẽ có hành động tuyệt mật gì sao?
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai tên quan quân chạy đến trước mặt Lục Thừa Vũ:
- Báo cáo tướng quân, liên đội số Một phụng mệnh đến tập kết!
- Báo cáo tướng quân, liên đội số Ba phụng mệnh đến tập kết, tất cả có bốn ngàn lẻ bảy mươi sáu người, thực đến là bốn ngàn lẻ bảy mươi sáu người!
Lục Thừa Vũ ừ một tiếng, quay đầu lại quát bảo tên cận vệ quân phía sau:
- Tắt đuốc, đóng chặt các cửa thành!
Lục Thừa Vũ vừa ra lệnh, tất cả đuốc đều được tắt, cửa Tây thành và cửa Ủng thành chậm rãi đóng lại. Chỉ trong thoáng chốc, Ủng thành đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, tuy nhiên các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ vốn thân trải trăm trận vẫn giữ được vẻ an nhiên trấn định. Trên thực tế tất cả mọi người bao gồm cả Lục Thừa Vũ đều không hề ý thức được, một âm mưu kinh thiên động địa đang diễn ra, chú cháu Mông Khác và Mông Diễn đang từ từ hạ lưỡi dao đồ tể máu nhỏ ròng ròng xuống đầu bọn họ!
Sau khi đóng cửa thành, Lục Thừa Vũ cũng không biết kế tiếp phải làm gì, bởi vì nội dung quân lệnh mà hắn nhận được là đem liên đội số Một, số Ba tập kết tại Ủng thành cửa Tây, sau đó chờ đợi quân lệnh tiếp theo của điện hạ Mông Diễn. Cho nên hiện tại, chuyện duy nhất mà hắn và các tướng sĩ có thể làm là đứng yên chờ đợi quân lệnh của Mông Diễn.
Lần này chờ đến gần hai giờ đồng hồ!
Lục Thừa Vũ đã cảm thấy không thể nào kiên nhẫn được nữa, đang muốn phái cận vệ quân đi hỏi Mông Diễn, đột nhiên một tràng tiếng bước chân và tiếng binh khí áo giáp va chạm vào nhau vang lên trên đầu thành bốn phía Ủng thành. Lục Thừa Vũ kinh hãi ngẩng đầu lên xem thử, trong bóng tối chập chờn, chỉ thấy loáng thoáng trên đầu thành có bóng đen đang nhúc nhích, hơn nữa số lượng bóng đen rõ ràng là không ít!
- Người nào?
Lục Thừa Vũ giật mình kinh hãi, vội cất tiếng khiển trách:
- Trên đầu thành là ai vậy?
Lục Thừa Vũ không có lý do gì mà không kinh hãi, bởi vì lúc này bên trong thành Hà Nguyên chỉ có sư đoàn số Năm đang đóng quân. Theo quân lệnh của điện hạ Mông Diễn, năm liên đội của sư đoàn số Năm đã chia ra tập kết tại Ủng thành ở ba cửa Bắc, Tây và Nam của thành Hà Nguyên. Vậy những bóng đen trên đầu tường không có khả năng là các huynh đệ trong quân đoàn cận vệ, vậy bọn chúng là ai?
Lục Thừa Vũ quát hỏi xong, tiếng vang vọng lại bên trong Ủng thành thật lâu không dứt, nhưng những bóng đen trên đầu thành không hề có phản ứng gì, không lẽ chính là quân của đế quốc Minh Nguyệt hay sao? Lục Thừa Vũ không khỏi thất kinh toát mồ hôi lạnh, vội vàng quát lớn:
- Đánh lửa lên, mau đánh lửa lên!
Một tên cận vệ quân bên cạnh Lục Thừa Vũ nhanh chóng đốt đuốc lên, nhưng ánh sáng mờ nhạt của cây đuốc chỉ có thể chiếu sáng một không gian hạn hẹp bên trong Ủng thành, trên đầu thành vẫn là một mảng tối om om, không thể nhìn thấy được gì. Cảm giác bất an trong lòng Lục Thừa Vũ càng tăng lên mãnh liệt, lại quát tiếp:
- Lập tức mở cửa thành, liên đội số Một ra khỏi thành, liên đội số Ba lên trên thành, chia nhau ra hành động!
- Dạ!
- Dạ!
Hai tên liên đội trưởng ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, xa xa đã vang lên thanh âm hớt hãi của hai tên liên đội trưởng:
- Tướng quân, đại sự bất ổn, cửa thành bị người bên ngoài chặn lại, không đánh ra được!
Lúc này Lục Thừa Vũ đã ý thức được có chuyện không ổn, nhưng hắn vẫn không ngờ chú cháu Mông Khác và Mông Diễn đã động sát khí muốn giết hết tất cả các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ, chỉ tưởng rằng quân của đế quốc Minh Nguyệt bất ngờ tập kích thành Hà Nguyên. Hắn lập tức rút chiến đao ra, thét to đến khàn cả giọng:
- Xô đẩy, dùng vai xô, dùng chân đạp, cho dù là dùng đầu húc cũng phải mở được cửa thành, nhanh!
Vút vút vút…
Các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ còn chưa kịp phá cửa, chuyện mà Lục Thừa Vũ lo lắng nhất rốt cục đã xảy ra, vô số mũi phá giáp trọng tiễn sắc bén tựa như một cơn mưa lớn vô cùng vô tận từ bốn đầu Ủng thành bắn xuống. Các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ vốn thiếu thốn trọng thuẫn và trọng giáp lập tức chết thảm vô số, từng tràng âm thanh rên la thảm thiết vang lên, các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ ngã rạp xuống từng đám lớn trong vũng máu.
Đúng ra sư đoàn số Năm là sư đoàn trọng trang bộ binh, nhưng trên đường trốn chạy đã bỏ hết tất cả các vật nặng, trong đó bao gồm cả trọng thuẫn và trọng giáp của chính mình, cho nên hiện tại sư đoàn số Năm chỉ là một cánh bộ binh khinh trang mà thôi.
- Thổi kèn, mau thổi kèn hiệu!
Lục Thừa Vũ điên cuồng múa may chiến đao, đánh rơi tất cả tên bắn về phía mình, sau đó giận dữ rống to với mấy tên quân thổi kèn hiệu bên cạnh:
- Lập tức thổi kèn hiệu cảnh báo cho điện hạ, thỉnh cầu trợ giúp!
- Te…te…
- Ái…
- Ối….
Mấy tên quân thổi kèn vừa thổi được vài tiếng, một đám mưa tên giống như bị thu hút bởi tiếng kèn lập tức bắn về phía này. Đáng thương cho mấy tên quân thổi kèn, trong nháy mắt đã bị hàng chục hàng trăm mũi trọng tiễn bắn thành con nhím. Rốt cục có tên binh sĩ tinh mắt nhờ ánh đuốc nhận ra tên trên đầu thành bắn xuống không ngờ là tên của quân đội đế quốc Quang Huy, vội vàng bẩm báo với Lục Thừa Vũ:
- Tướng quân, đây là tên của đế quốc!
Một tên cận vệ quân tinh mắt hổn hển rống to:
- Trên đầu thành là quân đội của đế quốc chúng ta!
- Cái gì?!
Lục Thừa Vũ nghe vậy giật mình chấn động, vội vàng múa đao quát lớn:
- Các huynh đệ trên đầu thành nghe đây, các ngươi là người của quân đoàn nào? Đừng giết lầm người bên mình, chúng ta là sư đoàn số Năm của quân đoàn cận vệ, chúng ta là sư đoàn số Năm, đừng giết lầm người một nhà!
- Giết lầm sao?!
Một thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên trên đầu thành:
- Chính là giết đám quân phản loạn các ngươi!
- Chúng ta không phải là quân phản loạn!
Lục Thừa Vũ hổn hển rống to:
- Ai nói chúng ta là quân phản loạn? Hầu lão Tứ, lão tử biết thanh âm này là ngươi, ngươi chính là Hầu lão Tứ! Hầu lão Tứ, đừng ỷ rằng các ngươi là quân cấm vệ muốn làm gì thì làm, cho dù hôm nay có giết chết toàn bộ chúng ta, điện hạ cũng tuyệt đối không tha cho các ngươi!
- Điện hạ?!?
Thanh âm của Hầu lão Tứ trên đầu thành thoáng vẻ xót xa:
- Thực xin lỗi Lục lão Ngũ, hôm nay chúng ta phụng mệnh vương lệnh của Yến vương, cho dù là Nhị điện hạ thân chinh tới đây cũng không thể nào cứu được các ngươi! Lục lão Ngũ, nghĩ đến giao tình giữa chúng ta bấy lâu nay, ta sẽ thay ngươi chăm sóc mẹ già và con nhỏ của ngươi, ngươi cứ yên lòng ra đi!
- Không… không…
Câu nói này của Hầu lão Tứ đã hoàn toàn đánh gục Lục Thừa Vũ, Lục Thừa Vũ quỳ rạp xuống đất, hai tay đưa lên trời giận dữ thét gào:
- Vương gia, Thừa Vũ và các tướng sĩ của quân đoàn cận vệ không phải là quân phản loạn! Vương gia, Thừa Vũ không phục, Thừa Vũ không phục…
Một mũi phá giáp trọng tiễn lạnh như băng xé không bay tới, tàn nhẫn xuyên qua yết hầu của Lục Thừa Vũ. Lục Thừa Vũ chỉ kịp khẽ hự một tiếng, thân hình cao lớn cường tráng co giật hai cái, sau đó ngã sấp xuống đất, phương hướng hắn quỳ ngẫu nhiên lại là hướng đế đô thành Lạc Kinh. Trong khoảnh khắc Lục Thừa Vũ ngã xuống, từng tia nắng ban mai đã xuất hiện xua tan bóng đêm vô tận, nhưng đáng tiếc là Lục Thừa Vũ hắn vĩnh viễn không thể nào còn thấy được vầng dương…
--------------
Chỉ nháy mắt ba ngày đã trôi qua, ba vạn tàn binh của quân đoàn Mãnh Hổ đã chạy tới quận Hà Nguyên. Sau cuộc chiến trên vịnh Bà La, tuy rằng Tiêu Thành Đống biết rằng không có hy vọng đoạt lại hoàng đế bệ hạ và Tể tướng đại nhân, nhưng quân đoàn Thuỷ sư cũng không dễ dàng buông tha, mà vẫn truy kích sát sau lưng quân đoàn Mãnh Hổ. Dưới tình thế bất đắc dĩ, quân đoàn Mãnh Hổ chỉ đi tiếp được năm mươi dặm nữa đã phải bỏ thuyền lên bộ. Quân đoàn Mãnh Hổ đã đi đường bộ, quân đoàn Thuỷ sư của Tiêu Thành Đống liền bó tay không còn cách nào khác, đành phải buông tha cho quân đoàn Mãnh Hổ để tránh đêm dài lắm mộng.
Quân đoàn Mãnh Hổ không dám ở lại trong lãnh thổ Thanh Châu quá lâu, sau ba ngày ba đêm liên tục hành quân gấp rút, rốt cục ba vạn tàn binh của quân đoàn Mãnh Hổ đã chạy tới quận Hà Nguyên. Từ quận Hà Nguyên chạy tới thành Hà Nguyên còn hơn trăm dặm, quân đoàn Mãnh Hổ liền dừng lại nấu cơm ăn bữa tối. Đám kỵ binh Man nhân phụ trách đi trinh sát dò la đã mang về một tin tức kinh người, không ngờ đại quân của Yến vương Mông Khác đã chạy tới thành Hà Nguyên.
Khi Mạnh Hổ tìm thấy Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo hai người, Tất Điêu Tử đang ngồi ngoáy mũi, Cổ Vô Đạo đang ngồi xổm dùng một mảnh ngói vỡ bắc ngang qua hai tảng đá nấu một chút canh cá, con cá trích to bằng hai ngón tay này là do hắn chờ lúc nước cạn tốn rất nhiều công sức mới bắt được. Mạnh Hổ vẫy vẫy tay với cả hai người, giọng ra vẻ tức giận:
- Lão Tất, lão Cổ, hai người nhàn nhã quá nhỉ?
Tất Điêu Tử ủa một tiếng, lập tức đứng dậy phủi quần áo đi về phía Mạnh Hổ, Cổ Vô Đạo trước khi đi còn không quên ghé miệng vào cạnh bếp, phùng mang trợng má thổi mấy hơi, chờ cho lửa cháy đượm mới đi tới cạnh Mạnh Hổ, cất tiếng hỏi:
- Tướng quân, có phải Hùng Bá Thiên có tin tức truyền về hay không?
Mạnh Hổ gật gật đầu, giọng vô cùng ngưng trọng:
- Nói cho các ngươi biết một chuyện, Yến vương đã đến thành Hà Nguyên! Mặt khác, Yến vương còn chuyển lời cho Hùng Bá Thiên, bảo ta và tất cả các tướng lĩnh từ cấp sư đoàn trưởng trở lên của quân đoàn Mãnh Hổ tới thành Hà Nguyên tham gia hội nghị quân sự, tuy nhiên đề tài thảo luận cụ thể thì không tiết lộ!
- Sao?
Cổ Vô Đạo tỏ ra ngạc nhiên:
- Không ngờ Yến vương cũng đến thành Hà Nguyên sao?
- Chuyện này cũng không có gì là kỳ quái!
Tất Điêu Tử lạnh nhạt nói:
- Chủ lực đại quân Tây chinh của Mông Diễn đã bị Thu Vũ Đường mở Đại Nguyệt hồ làm cho ngập nước mà tiêu diệt, Mông Khác ở đế đô Lạc Kinh không yên lòng, chạy đến tiền tuyến Thanh Châu xem xảy ra chuyện gì cũng là hợp với lẽ thường. Tuy nhiên hiện tại chuyện ty chức tò mò chính là lần này Mông Khác định kết thúc Tây chinh như thế nào? Có còn muốn tiếp tục Tây chinh nữa hay không? Vốn lúc đầu lần Tây chinh này là định đánh theo chiến lược lâu dài chắc thắng, kết quả lại thất bại thảm hại, nếu không giao phó hợp tình hợp lý cho dân chúng và bọn nguyên lão quý tộc ở đế đô, thực sự là không biết mở miệng nói như thế nào!
- Chúng ta không cần biết Mông Khác làm thế nào để giao phó cho dân chúng và bọn nguyên lão quý tộc ở đế đô!
Mạnh Hổ ung dung nói:
- Đó là chuyện của Mông Khác, không quan hệ với quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta. Như vầy đi, lão Tất ngươi theo ta đi thành Hà Nguyên một chuyến, còn các tướng lĩnh từ sư đoàn trưởng trở lên của quân đoàn Mãnh Hổ có lẽ không cần tham dự. Dù sao đi nữa, hiện tại bốn sư đoàn trưởng chỉ còn lại có mỗi mình Chiến Ưng, cứ để cho hắn ở lại toạ trấn đại doanh chủ trì đại cục!
- Được lắm!
Cổ Vô Đạo nói:
- Tướng quân các người cứ yên tâm mà đi, bên này có ta và tướng quân Chiến Ưng lo liệu, chỉ cần đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Thu Vũ Đường không đến đây quấy rối, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra!
Sao khi dặn dò Cổ Vô Đạo xong, Trương Hưng Bá đã dắt Ô Vân Cái Tuyết và hai chiến mã khác tới trước mặt Mạnh Hổ. Mạnh Hổ cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức lên ngựa cùng Tất Điêu Tử và Trương Hưng Bá chạy thẳng tới thành Hà Nguyên. Giờ phút này Mạnh Hổ hoàn toàn không ngờ, Mông Khác và hai mươi vạn đại quân của đế quốc Quang Huy đang giăng lưới đợi sẵn ở thành Hà Nguyên. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
o0o
Thành Hà Nguyên, hành dinh tạm thời của Mông Khác.
Đang lúc Mông Khác và Diệp Hạo Thiên đang thương nghị với nhau cách làm thế nào để giải quyết quân đoàn Mãnh Hổ, bên ngoài hành dinh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rầm rập. Hai người vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mông Diễn đang dẫn theo một đại đội quân cấm vệ võ trang đến tận răng tiến tới, sau đó chỉ huy quân cấm vệ mai phục hai bên đại sảnh. Mông Khác cau mặt nhăn mày, lạnh lùng quát hỏi:
- Mông Diễn, ngưoi làm gì vậy?
- Diễn nhi đang mai phục đao phủ thủ!
Mông Diễn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ cần Mạnh Hổ vừa đến, hoàng thúc người ra lệnh một tiếng, hơn trăm tên đao phủ thủ này sẽ lập tức ùa ra, băm Mạnh Hổ và tất cả các tướng lĩnh từ cấp sư đoàn trưởng trở lên của quân đoàn Mãnh Hổ thành đống thịt vụn!
- Ấu trĩ!
Mông Khác hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ không bằng lòng, cất giọng khó chịu quát to:
- Ngươi cho rằng chỉ bằng vào hơn trăm tên đao phủ thủ kém cỏi này là có thể giải quyết được Mạnh Hổ hay sao? Sao không dùng đầu óc của ngươi mà nhớ lại cho thật kỹ, Mạnh Hổ có thể xông pha giữa chốn thiên quân vạn mã của đế quốc Minh Nguyệt chém lấy thủ cấp của mãnh tướng giỏi nhất Tư Đồ Bưu, hắn có thể dễ dàng đối phó vậy sao?
- …Hơn nữa, cho dù ngươi may mắn giải quyết được Mạnh Hổ và tất cả các tướng lĩnh từ cấp sư đoàn trưởng trở lên của quân đoàn Mãnh Hổ, nhưng số tướng sĩ còn lại của quân đoàn Mãnh Hổ thì sao? Nếu như đám Hổ Lang Chi Sư này vì quá giận dữ mà mang theo Thu Phong Kính phản lại đế quốc, đầu hàng đế quốc Minh Nguyệt, hậu quả thật không thể nào chịu nổi, ngươi có hiểu được chuyện này không?
Mông Diễn bị Mông Khác quát mắng cho vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ, không dám có nửa lời cãi lại. Thấy bộ dạng lo sợ nơm nớp của Mông Diễn, trong lòng Mông Khác đột nhiên nổi lên một cảm giác không đành lòng, thầm nhủ tuy lần Tây chinh này kết thúc thất bại, nhưng cũng không phải là không có thu hoạch. Ít nhất Mông Diễn đã không còn tự cao tự đại như trước nữa, sự thay đổi này đối với chuyện chấp chính vương quyền của hắn trong tương lai có ích lợi rất lớn. Mông Khác lập tức dịu giọng nói:
- Được rồi, ngươi triệt hạ hết những tên đao phủ thủ này đi thôi!
o0o
Không bao lâu sau, Mạnh Hổ, Tất Điêu Tử và Trương Hưng Bá ba người rốt cục đã chạy tới thành Hà Nguyên.
- Ai đó?!
Ba người vừa tới gần cầu treo, trên đầu thành liền vang lên tiếng quát cảnh cáo:
- Đứng lại, nếu còn tiếp tục tiến về phía trước đừng trách chúng ta bắn tên!
Mạnh Hổ giục ngựa lên phía trước quát lớn:
- Bản tướng quân là Mạnh Hổ của quân đoàn Tây Bộ, phụng vương lệnh của Yến vương vào thành Hà Nguyên nghị sự, kẻ nào dám ngăn trở?
- Mạnh Hổ!?
Lập tức có một cái đầu thò ra theo lỗ châu mai trên đầu thành nhìn xuống với vẻ dò xét, Trương Hưng Bá liền cầm cây đuốc trên tay tiến tới chiếu sáng. Tên đội trưởng của quân thủ trên đầu thành nhờ có ánh đuốc mà thấy rõ bộ dạng của Mạnh Hổ, liền lớn tiếng nói:
- Quả nhiên là tướng quân Mạnh Hổ, xin tướng quân chờ cho giây lát, ty chức lập tức cho người mở cửa thành!
Dứt lời, tên đội trưởng kia quay lại quát bảo đám binh sĩ phía sau:
- Mau hạ cầu treo mở cửa thành!
Bọn lính ầm ầm đáp lại, bắt đầu chậm rãi hạ cầu treo xuống, cửa thành vốn đóng chặt cũng từ từ mở ra, vang lên những tiếng ken két. Mạnh Hổ thúc nhẹ gót chân, Ô Vân Cái Tuyết lập tức nhảy vọt lên cầu treo, vừa qua khỏi cầu treo, còn chưa qua khỏi cửa thành, đột nhiên Mạnh Hổ ngủi thấy mùi máu tươi phảng phất, hắn lập tức ra sức ngửi lấy ngửi để, trong lòng thoáng qua vẻ nghi hoặc.
Khi Mạnh Hổ giục ngựa qua khỏi cửa thành đi vào gần tới Ủng thành, mùi máu tươi trong không khí bỗng nhiên càng trở nên nồng nặc hẳn lên. Trương Hưng Bá và Tất Điêu Tử giục ngựa theo sát phía sau Mạnh Hổ cũng đồng thời ngửi thấy, tên mãng hán Trương Hưng Bá thì không có phản ứng gì, nhưng Tất Điêu Tử vốn tính tình thận trọng không khỏi khẽ kêu lên kinh hãi, trên mặt cũng thoáng vẻ hoang mang ngơ ngác.
Tuy rằng trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục giục ngựa xuyên qua Ủng thành, đi thẳng tới hành dinh tạm thời của Mông Khác. Khi tới trước của hành dinh, cận vệ quân như thường lệ ngăn cản Trương Hưng Bá ở bên ngoài, chỉ cho phép Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử tiến vào trong.
Lúc này trong hành dinh của Mông Khác đèn lửa rực sáng, ba tên sư đoàn trưởng của quân đoàn cấm vệ, bốn tên sư đoàn trưởng của quân đoàn Đông Bộ, Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ và tham mưu trưởng La Bình An, Yến vương Mông Khác, Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên, quân sư tâm phúc của Mông Khác là Sử Di Viễn toàn bộ đã có mặt đông đủ, còn có liên đội trưởng Nhạc Mông cũng có mặt trong đó.
Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử vừa xuất hiện ở cửa hành dinh, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn vào hai người. Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử ngang nhiên tiến vào, ôm quyền hành lễ với Mông Khác:
- Thần là Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử của quân đoàn Tây Bộ, tham kiến Vương gia!
Vẻ mặt Mông Khác tỏ ra ngưng trọng, hắn khẽ khoát tay ra ý bảo Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử đúng vào chỗ. Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử liền xoay người đi về phía bên phải cùa đại sảnh, đứng ở cạnh Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ.
Theo như quân chế của đế quốc, các tướng lĩnh của các đại quân đoàn khi tham gia hội nghị quân sự đứng thành hàng theo một quy luật bắt buộc. Các tướng lĩnh của hai đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ trực thuộc Hoàng gia thì đứng bên tay trái, mà các tướng lĩnh trực thuộc các quân đoàn ở địa phương bình thường thì đứng bên tay phải.
Trong tám đại quân đoàn ở tám địa phương cũng có chia ra tôn ti cao thấp. Địa vị từ cao đến thấp theo thứ tự là quân đoàn Đông Bộ, quân đoàn Tây Bộ, quân đoàn Nam Phương, quân đoàn Bắc Phương, sau đó là quân đoàn Đông Bắc, quân đoàn Tây Bắc, quân đoàn Đông Nam và quân đoàn Tây Nam.
Mông Khác hít sâu một hơi, trầm giọng:
- Nếu như mọi người đã đến đông đủ, vậy có thể bắt đầu được rồi!
Nghe Mông Khác nói như vậy, Mạnh Hổ không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc, thầm nghĩ tuy rằng quân đoàn cận vệ của Mông Diễn và quân đoàn Bắc Phương của Trọng Sơn đã bị tiêu diệt phần lớn, nhưng không phải sư đoàn số Năm đã trốn thoát sao?
Nhưng hiện tại Lục Thừa Vũ không có mặt ở đây, nhưng Mông Khác lại nói mọi người đã đến đông đủ?! Chẳng lẽ Lục Thừa Vũ đã trở thành người chịu tội thay? Hừ, chuyện này rất có khả năng!
Lại nói rằng quân đoàn Mãnh Hổ một đường chạy trốn về phía Đông, cực kỳ bế tắc đối với tin tức bên ngoài. Ít nhất trước khi phá vây ở cảng Phong Lâm, Mạnh Hổ cũng không biết chiến cục ở phía Đông Hổ Khiếu quan như thế nào, càng không biết tin tức đại quân của Trọng Sơn và Mông Diễn bị tiêu diệt. Mãi đến sau trận thuỷ chiến tại vịnh Bà La đoạt được mấy chiến thuyền của quân đoàn Thuỷ sư, mới hỏi thăm được một ít tin tức từ miệng của mấy tên tướng sĩ của quân đoàn Thuỷ sư.
Mạnh Hổ còn đang suy nghĩ miên man, Mông Khác đã cất giọng bắt đầu hội nghị:
- Giai đoạn tác chiến thứ nhất của Tây chinh đã chấm dứt, tuy rằng kết quả không lý tưởng như chúng ta mong đợi, vì đế quốc Minh Nguyệt sinh lòng điên cuồng mở Đại Nguyệt hồ làm cho quân ta gặp tổn thất tương đối lớn, tuy nhiên so ra, quân của đế quốc Minh Nguyệt bị tổn thất nặng nề hơn quân ta rất nhiều!
Mạnh Hổ càng nghe càng nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ lão Mông Khác này muốn làm gì đây? Rõ ràng là lão ta đang cố tình làm giảm nhẹ đi thất bại Tây chinh, thậm chí không công khai truy cứu trách nhiệm của Mông Diễn, chẳng lẽ hắn thật sự định tiếp tục Tây chinh hay sao?
Lẽ ra với lực lượng của hai đại quân đoàn đang tập kết ở thành Hà Nguyên này cũng được xem là quân tinh nhuệ của đế quốc, nhưng vấn đề là đế quốc còn đủ lương thảo quân nhu để xuất chinh sao?
Chưa nói đến vấn đề của các nước khác xung quanh đế quốc Quang Huy, một khi vét sạch đại quân của hai quân đoàn Đông Bộ và quân đoàn cấm vệ, không sợ vương quốc Húc Nhật ở phía Nam và đế quốc Tinh Hà ở phía Bắc thừa dịp phát động xâm lấn hay sao, lại còn giáo đình Quang Minh có thể tiếp tục trơ mắt mà nhìn sao? Nếu thế lực của ba phe này liên thủ hành động, e rằng với binh lực phòng thủ còn lại của đế quốc Quang Huy không thể nào chống nổi!
- …Hiện tại đế quốc Minh Nguyệt đã đến bước đường cùng, có lẽ không thể nào chịu nổi một đợt tấn công của quân ta! Cơ hội hiếm có, thời điểm để các vị tướng quân lập công vì đế quốc đã tới, nếu lần này có thể tấn công một trận mà gồm thâu được đế quốc Minh Nguyệt, tên của các tướng quân sẽ được vĩnh viễn khắc vào sách lưu giữ chiến công của đế quốc, con cháu đời sau cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến các vị!
Mông Khác nói tới đây ngừng một chút, quay sang nói với Diệp Hạo Thiên:
- Diệp đại nhân, tuyên bố quân lệnh đi!
Diệp Hạo Thiên cung kính đáp lời, bước tới cạnh Mông Khác, sau đó xoay người nhìn các tướng trong đại sảnh, trầm giọng nói:
- Lệnh của Yến vương…
Rốp!
Tất cả các tướng lĩnh trong đại sảnh lập tức ưỡn cao lồng ngực, đồng thời hai chân khép lại, tạo nên tiếng vang đồng loạt chỉnh tề. Quét ánh mắt sáng quắc lướt nhìn các tướng, Diệp Hạo Thiên cao giọng quát:
- Quân đoàn Tây Bộ, quân đoàn cận vệ tiến vào chiếm giữ thành Hà Nguyên nghỉ ngơi và hồi phục. Quân đoàn Đông Bộ ra phía Tây Bắc thành Hà Nguyên hai mươi dặm hạ trại, ba sư đoàn số Một, số Ba và số Sáu của quân đoàn cấm vệ ra phía Tây Nam thành Hà Nguyên hai mươi dặm hạ trại, tạo thành cục diện bố phòng hình tam giác, hình thành thế ỷ giốc với thành Hà Nguyên. Chờ nửa tháng sau khi đế đô vận chuyển quân nhu lương thảo đến, lúc ấy ba đường đại quân cùng tiến công một lượt, kéo thẳng về phía Tây tấn công Hổ Khiếu quan!
- Dạ!
Các tướng quân của các đại quân đoàn ầm ầm đáp lại.
- Tốt lắm!
Mông Khác khoát khoát tay, giọng cao vút lạnh lùng:
- Chuyện quân gấp như lửa cháy, xin các vị tướng quân lập tức chấp hành!
Các vị tướng quân của các đại quân đoàn dạ ran, sau đó tản đi. Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử lại ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ đây là Mông Khác muốn đuổi đi, nhưng hắn còn có chuyện quân tình trọng đại chưa kịp bẩm báo. Chuyện bắt được Thu Phong Kính và Tiêu Thành Lương cũng không phải là chuyện nhỏ, chuyện này cho dù muốn giấu cũng không thể nào giấu được. Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ xoay người lại định bẩm báo với Mông Khác, nhưng không ngờ Mông Khác lại lên tiếng hỏi trước:
- Như thế nào, tướng quân Mạnh Hổ còn có chuyện gì sao?
- Chuyện này…
Mạnh Hổ quay đầu trao đổi bằng ánh mắt với Tất Điêu Tử, lại nói:
- Quả thật thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo…
Mạnh Hổ đang muốn nói ra chuyện quân đoàn Mãnh Hổ bôn ba ngàn dặm chiến đấu liên tục trên các chiến trường, hai lần công hãm Tây Kinh bắt được hoàng đế Thu Phong Kính của đế quốc Minh Nguyệt. Bỗng nhiên Mông Khác ngáp một cái thật dài, trên mặt hiện vẻ vô cùng mỏi mệt, sau đó lấy hai tay day day thái dương của mình, nói với Mạnh Hổ:
- Tướng quân Mạnh Hổ, bản vương đi đường xa mệt nhọc, không thể ngồi lâu được, nếu như có chuyện gì, hay là chờ sau khi ngươi và quân đoàn Tây Bộ tiến vào đóng quân trong thành Hà Nguyên rồi hãy nói cũng không muộn, bây giờ cũng đã nửa đêm!
Nói xong Mông Khác lại ngáp thêm cái nữa, sau đó xoay người rời đi.
Mạnh Hổ bất đắc dĩ xoay người lại nhìn Tất Điêu Tử, Tất Điêu Tử cũng nở nụ cười khổ. Cả hai liền ra khỏi hành dinh, Mạnh Hổ nhìn quanh bốn phía thấy không có ai, liền hạ giọng nói với Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, ta xem Yến vương có vẻ quái lạ!
- Ừ!
Tất Điêu Tử gật đầu:
- Ty chức cũng cảm thấy hôm nay Mông Khác có vẻ gì đó khác thường, cho dù là đi đường mệt nhọc, cũng không đến nỗi mệt đến mức như vậy! Tuy rằng sau khi tướng quân dẫn quân đoàn Tây Bộ tiến vào thành Hà Nguyên đóng quân rồi bẩm báo quân tình với Mông Khác cũng không sao, thế nhưng không lẽ hắn mệt mỏi tới mức một chút sức lực cũng không có? Quả thật khó tin!
- Còn nữa!
Mạnh Hổ nhăn mặt cau mày:
- Không ngờ lão Mông Khác còn muốn tiếp tục Tây chinh, việc này không phải là tầm thường!
- Đúng vậy!
Tất Điêu Tử gật đầu tỏ ý tán thành:
- Nếu như đây là quyết định của Mông Diễn, ty chức tuyệt đối không lấy làm lạ. Nhưng dù sao lão Mông Khác mười mấy năm làm Nhiếp chính Vương gia, bất kể về kiến thức hay về mưu lược, hay là mưu kế về mặt chính trị, so với Mông Diễn hẳn phải lão luyện hơn nhiều, vì sao hắn lại quyết định như vậy? Quả thật vô cùng khó tin!
Mạnh Hổ lại nói:
- Còn chuyện này nữa, lão Tất ngươi tổng hợp luôn xem sao, không ngờ Phác Tán Chi và Lục Thừa Vũ không tham gia hội nghị quân sự lần này!
- Ty chức cũng phát hiện được chuyện này!
Tất Điêu Tử gật đầu:
- Có phải tướng quân đoán rằng bọn họ đã trở thành người thế tội mà bị xử quyết rồi phải không?
Mạnh Hổ cau mày hỏi ngược lại Tất Điêu Tử:
- Không lẽ còn khả năng nào khác sao?
Tất Điêu Tử tỏ vẻ trầm ngâm:
- Tuy rằng Phác Tán Chi và Lục Thừa Vũ đều là tâm phúc của Mông Diễn, tuy nhiên chức vụ và quân hàm của bọn chúng rất thấp kém. Lục Thừa Vũ chỉ là một tên sư đoàn trưởng, Phác Tán Chi thậm chí chỉ là một tên tham mưu trưởng quèn, cho dù Mông Khác muốn tìm người chịu tội thay cho Mông Diễn, nhưng nếu tìm hai người thấp kém như vậy ra chịu tội làm sao khiến cho người khác tâm phục được?!
- Chính là đạo lý này!
Mạnh Hổ hung hăng phấn khích:
- Nếu ta là lão Mông Khác, vậy trực tiếp đem trách nhiệm này đổ lên đầu Trọng Sơn đã chết hoặc đơn giản nhất là đổ lên đầu…
Nói tới đây, Mạnh Hổ kinh hãi ngưng bặt, Tất Điêu Tử lắp bắp tiếp lời:
- …chúng ta!
Mạnh Hổ không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, Tất Điêu Tử bên cạnh cũng không nhịn được phải kêu lên kinh hãi.
/249
|