Nhậm Đồng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu, quỳ cùng với ông ta. Thấy bà ta kiên định, Nam Cung Bác cũng không khuyên nhủ nữa.
Hai người lại im lặng.
“Đồng Hoa, bà có trách tôi không?” Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác đột nhiên hỏi vợ với vẻ mặt áy náy.
Nhậm Đồng Hoa không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Ông đang nói đến phương diện nào?”
“Nhiều phương diện.”
Nam Cung Bác cười khổ nói: “Có chuyện của Mạc Thiều Dung, cũng có chuyện về con gái và con rể chúng ta.”
Bây giờ mọi người đã đi rồi, họ có thể nói ra những lời trong lòng.
Nhậm Đồng Hoa nặng nề thở dài, cười khổ nói: “Tôi biết trong lòng ông chưa bao giờ thật sự buông bỏ được Mạc Thiều Dung.”
“Nhưng tôi cũng hiểu rằng không phải ông còn yêu bà ta, chỉ là ông không cam tâm mà thôi.”
“Ông cảm thấy mình bị bà ta sỉ nhục và sự việc đó là nỗi xấu hổ suốt đời đối với ông.”
“Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, sau nhiều năm như vậy, ông lại làm ra loại chuyện như vậy, ông trút được giận rồi nhưng cuối cùng lại hại con gái ruột của
chúng tai”
“Bây giờ quả báo đã đến rồi, tôi trách cứ ông còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Chuyện đã đến nước này, nói đến đúng sai thì đã quá muộn rồi.
Dù có căm hận ông ta thế nào thì người chết cũng không thể sống lại. Nút thắt giữa họ và cháu ngoại, con gái của họ cũng không thể được tháo gỡ.
“Đúng vậy, quả báo, tất cả đều là quả báo!”
Nam Cung Bác cười khổ, ngửa mặt lên trời thở dài: “Trước kia tôi tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng Mạc Thiều Dung, nhưng bây giờ mới biết cả tôi và bà ta đều thua!”
“Đúng vậy, đều thua rồi” Nhậm Đồng Hoa không khỏi thở dài.
Nam Cung Bác hối hận về sai lầm của mình, vẻ mặt đầy áy náy.
Không lâu sau, ông ta đột nhiên nói: “Nể tình vợ chồng mấy chục năm của chúng ta, bà hãy giúp tôi một chuyện có được không?”
Nhậm Đồng Hoa ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ông.
Kết hôn mấy chục năm, Nam Cung Bác xin bà ta giúp đố?
“Bà hãy nghĩ cách tìm được ảnh của con gái chúng ta, đúng rồi, còn cả cháu gái của chúng ta nữa.” Nam Cung Bác nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục lăn dài trên gò má nhợt nhạt:
“Tôi không còn mặt mũi để gặp họ, Vũ Nhi chắc chắn cũng không cho phép. tôi gặp họ! Trước khi chết, tôi chỉ muốn xem họ trông như thế nào...”
“Ông đang nói nhảm cái gì vậy! Chết gì mà chết!”
Nhậm Đồng Hoa cau mày, tức giận nói: “Nếu như ông có lòng muốn chết, tốt nhất nên suy nghĩ làm sao chuộc tội đi!”
“Chuộc không hết tội.” Nam Cung Bác lắc đầu: “Tôi nhất định phải chết, bà hiểu không?”
Ông...
Mặt Nhậm Đồng Hoa biến sắc, nước mắt đột nhiên không tự chủ mà rơi xuống.
“Đừng khóc.”
Nam Cung Bác giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt trên mặt bà ta, cười khổ ôi là thủ phạm, tôi nhất định phải chết! Chỉ có chết mới có thể tháo gỡ nút
“Đừng nhìn Vũ Nhi lạnh lùng như vậy mà đánh giá. Quả thật nó cũng là người ân oán phân minh.”
“Hãy xem trường hợp của Tình Nhi. Nói rằng đó là ngón tay của Tình Nhi nhưng cuối cùng Tình Nhi vẫn bình yên vô sự.”
“Chuyện năm đó các người không biết gì cả, thằng bé sẽ không oán hận các người đâu.”
“Hơn nữa, Vũ Nhi nói là sẽ làm, việc phế đan điền của tôi chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì sống trong đau đớn, thà dùng cái chết của tôi để đổi lấy sự giải thoát cho Nam Cung thế gia và bọn họ...”
Hai người lại im lặng.
“Đồng Hoa, bà có trách tôi không?” Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác đột nhiên hỏi vợ với vẻ mặt áy náy.
Nhậm Đồng Hoa không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Ông đang nói đến phương diện nào?”
“Nhiều phương diện.”
Nam Cung Bác cười khổ nói: “Có chuyện của Mạc Thiều Dung, cũng có chuyện về con gái và con rể chúng ta.”
Bây giờ mọi người đã đi rồi, họ có thể nói ra những lời trong lòng.
Nhậm Đồng Hoa nặng nề thở dài, cười khổ nói: “Tôi biết trong lòng ông chưa bao giờ thật sự buông bỏ được Mạc Thiều Dung.”
“Nhưng tôi cũng hiểu rằng không phải ông còn yêu bà ta, chỉ là ông không cam tâm mà thôi.”
“Ông cảm thấy mình bị bà ta sỉ nhục và sự việc đó là nỗi xấu hổ suốt đời đối với ông.”
“Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, sau nhiều năm như vậy, ông lại làm ra loại chuyện như vậy, ông trút được giận rồi nhưng cuối cùng lại hại con gái ruột của
chúng tai”
“Bây giờ quả báo đã đến rồi, tôi trách cứ ông còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Chuyện đã đến nước này, nói đến đúng sai thì đã quá muộn rồi.
Dù có căm hận ông ta thế nào thì người chết cũng không thể sống lại. Nút thắt giữa họ và cháu ngoại, con gái của họ cũng không thể được tháo gỡ.
“Đúng vậy, quả báo, tất cả đều là quả báo!”
Nam Cung Bác cười khổ, ngửa mặt lên trời thở dài: “Trước kia tôi tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng Mạc Thiều Dung, nhưng bây giờ mới biết cả tôi và bà ta đều thua!”
“Đúng vậy, đều thua rồi” Nhậm Đồng Hoa không khỏi thở dài.
Nam Cung Bác hối hận về sai lầm của mình, vẻ mặt đầy áy náy.
Không lâu sau, ông ta đột nhiên nói: “Nể tình vợ chồng mấy chục năm của chúng ta, bà hãy giúp tôi một chuyện có được không?”
Nhậm Đồng Hoa ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ông.
Kết hôn mấy chục năm, Nam Cung Bác xin bà ta giúp đố?
“Bà hãy nghĩ cách tìm được ảnh của con gái chúng ta, đúng rồi, còn cả cháu gái của chúng ta nữa.” Nam Cung Bác nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt đục lăn dài trên gò má nhợt nhạt:
“Tôi không còn mặt mũi để gặp họ, Vũ Nhi chắc chắn cũng không cho phép. tôi gặp họ! Trước khi chết, tôi chỉ muốn xem họ trông như thế nào...”
“Ông đang nói nhảm cái gì vậy! Chết gì mà chết!”
Nhậm Đồng Hoa cau mày, tức giận nói: “Nếu như ông có lòng muốn chết, tốt nhất nên suy nghĩ làm sao chuộc tội đi!”
“Chuộc không hết tội.” Nam Cung Bác lắc đầu: “Tôi nhất định phải chết, bà hiểu không?”
Ông...
Mặt Nhậm Đồng Hoa biến sắc, nước mắt đột nhiên không tự chủ mà rơi xuống.
“Đừng khóc.”
Nam Cung Bác giơ tay lên, chậm rãi lau nước mắt trên mặt bà ta, cười khổ ôi là thủ phạm, tôi nhất định phải chết! Chỉ có chết mới có thể tháo gỡ nút
“Đừng nhìn Vũ Nhi lạnh lùng như vậy mà đánh giá. Quả thật nó cũng là người ân oán phân minh.”
“Hãy xem trường hợp của Tình Nhi. Nói rằng đó là ngón tay của Tình Nhi nhưng cuối cùng Tình Nhi vẫn bình yên vô sự.”
“Chuyện năm đó các người không biết gì cả, thằng bé sẽ không oán hận các người đâu.”
“Hơn nữa, Vũ Nhi nói là sẽ làm, việc phế đan điền của tôi chỉ là vấn đề thời gian. Thay vì sống trong đau đớn, thà dùng cái chết của tôi để đổi lấy sự giải thoát cho Nam Cung thế gia và bọn họ...”
/294
|