“Anh không biết khuyên nhủ dì Tuyên một chút sao, đâu có đứa con nào như anh chứ?”
Trên đường đến trường của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt không nhịn được liền trách Lâm Vũ.
Họ đều cho rằng Lâm Vũ sẽ từ từ khuyên giải Tuyên Vân Lam nhưng hầu như hẳn không nói ra một lời khuyên nào.
Nếu không biết, con cho rằng hai mẹ con không có chút tình cảm!
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Không những anh không khuyên mà mọi người cũng đừng khuyên bà ấy.”
“Không phải...” Thẩm Khanh Nguyệt hơi sửng sốt, trên mặt có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Có một số chuyện, hãy để bà ấy tự suy nghĩ.”
Lâm Vũ liếc nhìn cô và nói một cách nghiêm túc: “Cái mà chúng ta gọi là
khuyên nhủ không thể thực sự khai sáng cho bà ấy. Nó sẽ chỉ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bà ấy. Em hiểu không?”
Hắn quan tâm đến mẹ mình hơn bất cứ ai khác.
Nếu có thể thông qua việc khuyên giải giúp bà ấy thoát khỏi tình trạng khó. khăn về tâm lý thì hắn đã làm vậy từ lâu rồi.
Chỉ khi bà ấy tự nghĩ thông mới có thể đưa ra phán quyết theo trái tim mình. Suy nghĩ của bà ấy không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai, kể cả hắn.
'Thẩm Khanh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ về lời Lâm Vũ nói.
Phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý của hắn, sau đó mới gật đầu, ngượng ngùng nói: “Em hiểu rồi, xin lỗi, vừa rồi em đã hiểu lầm anh.”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên: 'Còn khách sáo với anh như vậy sao?”
Đương nhiên Thẩm Khanh Nguyệt hiểu ý của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên hơi ửng hồng, nói: “Sai là sai, có gì mà khách sáo với không khách sáo chứ.”
“Ừm, thái độ không tệ, đáng khen.” Lâm Vũ cười và nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt.
Sau một hồi giằng co cho có lệ thì cô bỏ cuộc, nịnh nọt nói: “Anh lái xe tử tế đi!”
“Nếu anh không lái xe tử tế thì anh đã xông qua đó rồi.” Lâm Vũ nói rồi nở một nụ cười tỉnh quái.
“Cái gì mà xông qua chứ?” Trong giây lát, Thẩm Khanh Nguyệt không kịp phản ứng, mặt đầy bối rối.
Lâm Vũ mím môi, cố nhịn cười.
Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, ngón tay thon dài nhéo nhẹ vào mu bàn tay Lâm Vũ.
Suốt dọc đường phải chịu đựng sự “trêu chọc” của Lâm Vũ, ngay khi xe dừng lại bên ngoài trường học của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt mở cửa lao ra khỏi xe như muốn chạy trốn, khiến hắn ở trong xe bật cười.
Hai người không vào trong mà đợi ở cổng trường.
Đã gần sáu giờ chiều, Lâm Thiển mới cùng một bạn nữ ra khỏi trường.
Bạn học đó ôm một t cuốn sách, còn đeo một cặp kính tròn.
“Anh!”
Nhìn thấy Lâm Vũ, Lâm Thiển lập tức vui mừng và kéo bạn của mình cùng chạy về phía anh trai.
Đến bên cạnh hắn, Lâm Thiển ngọt ngào gọi Thẩm Khanh Nguyệt: “Chị dâu.”
Cách gọi này lập tức khiến đôi má đỏ bừng của cô vừa mới dịu đi lại tiếp tục ửng hồng.
Cô “ ừ” cũng không đúng mà không “ừ” cũng không phải vì vậy cô chỉ có thể gật đầu và mỉm cười với Lâm Thiển.
Lâm Thiển cũng không để ý nhiều như vậy, cô ấy kéo bạn cùng lớp của mình giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp của em, Đới Tư.”
“Xin chào.” Lâm Vũ gật đầu và mỉm cười với Đới Tư.
Được lắm! Nha đầu này mới đến trường chưa bao lâu đã có bạn rồi. Hơn nữa, có thể thấy tính cách của con bé đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
€ó vẻ như việc cho con bé đi học là một quyết định đúng đắn. Đới Tư có vẻ hơi ngượng ngùng, lễ phép đáp: “Chào anh chị ạ.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thiển và cười nói: “Được rồi, đến giờ ăn tối rồi. Đi nào, anh dẫn các em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
“Em không muốn một bữa ăn thịnh soạn!” Lâm Thiển lắc đầu cười nói: “Em muốn ăn thịt nướng và uống bia!”
Trên đường đến trường của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt không nhịn được liền trách Lâm Vũ.
Họ đều cho rằng Lâm Vũ sẽ từ từ khuyên giải Tuyên Vân Lam nhưng hầu như hẳn không nói ra một lời khuyên nào.
Nếu không biết, con cho rằng hai mẹ con không có chút tình cảm!
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Không những anh không khuyên mà mọi người cũng đừng khuyên bà ấy.”
“Không phải...” Thẩm Khanh Nguyệt hơi sửng sốt, trên mặt có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”
“Có một số chuyện, hãy để bà ấy tự suy nghĩ.”
Lâm Vũ liếc nhìn cô và nói một cách nghiêm túc: “Cái mà chúng ta gọi là
khuyên nhủ không thể thực sự khai sáng cho bà ấy. Nó sẽ chỉ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bà ấy. Em hiểu không?”
Hắn quan tâm đến mẹ mình hơn bất cứ ai khác.
Nếu có thể thông qua việc khuyên giải giúp bà ấy thoát khỏi tình trạng khó. khăn về tâm lý thì hắn đã làm vậy từ lâu rồi.
Chỉ khi bà ấy tự nghĩ thông mới có thể đưa ra phán quyết theo trái tim mình. Suy nghĩ của bà ấy không nên bị ảnh hưởng bởi bất cứ ai, kể cả hắn.
'Thẩm Khanh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ về lời Lâm Vũ nói.
Phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý của hắn, sau đó mới gật đầu, ngượng ngùng nói: “Em hiểu rồi, xin lỗi, vừa rồi em đã hiểu lầm anh.”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên: 'Còn khách sáo với anh như vậy sao?”
Đương nhiên Thẩm Khanh Nguyệt hiểu ý của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên hơi ửng hồng, nói: “Sai là sai, có gì mà khách sáo với không khách sáo chứ.”
“Ừm, thái độ không tệ, đáng khen.” Lâm Vũ cười và nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt.
Sau một hồi giằng co cho có lệ thì cô bỏ cuộc, nịnh nọt nói: “Anh lái xe tử tế đi!”
“Nếu anh không lái xe tử tế thì anh đã xông qua đó rồi.” Lâm Vũ nói rồi nở một nụ cười tỉnh quái.
“Cái gì mà xông qua chứ?” Trong giây lát, Thẩm Khanh Nguyệt không kịp phản ứng, mặt đầy bối rối.
Lâm Vũ mím môi, cố nhịn cười.
Lúc này, Thẩm Khanh Nguyệt mới hiểu ra, mặt đỏ bừng, ngón tay thon dài nhéo nhẹ vào mu bàn tay Lâm Vũ.
Suốt dọc đường phải chịu đựng sự “trêu chọc” của Lâm Vũ, ngay khi xe dừng lại bên ngoài trường học của Lâm Thiển, Thẩm Khanh Nguyệt mở cửa lao ra khỏi xe như muốn chạy trốn, khiến hắn ở trong xe bật cười.
Hai người không vào trong mà đợi ở cổng trường.
Đã gần sáu giờ chiều, Lâm Thiển mới cùng một bạn nữ ra khỏi trường.
Bạn học đó ôm một t cuốn sách, còn đeo một cặp kính tròn.
“Anh!”
Nhìn thấy Lâm Vũ, Lâm Thiển lập tức vui mừng và kéo bạn của mình cùng chạy về phía anh trai.
Đến bên cạnh hắn, Lâm Thiển ngọt ngào gọi Thẩm Khanh Nguyệt: “Chị dâu.”
Cách gọi này lập tức khiến đôi má đỏ bừng của cô vừa mới dịu đi lại tiếp tục ửng hồng.
Cô “ ừ” cũng không đúng mà không “ừ” cũng không phải vì vậy cô chỉ có thể gật đầu và mỉm cười với Lâm Thiển.
Lâm Thiển cũng không để ý nhiều như vậy, cô ấy kéo bạn cùng lớp của mình giới thiệu: “Đây là bạn cùng lớp của em, Đới Tư.”
“Xin chào.” Lâm Vũ gật đầu và mỉm cười với Đới Tư.
Được lắm! Nha đầu này mới đến trường chưa bao lâu đã có bạn rồi. Hơn nữa, có thể thấy tính cách của con bé đã trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
€ó vẻ như việc cho con bé đi học là một quyết định đúng đắn. Đới Tư có vẻ hơi ngượng ngùng, lễ phép đáp: “Chào anh chị ạ.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thiển và cười nói: “Được rồi, đến giờ ăn tối rồi. Đi nào, anh dẫn các em đi ăn một bữa thịnh soạn.”
“Em không muốn một bữa ăn thịnh soạn!” Lâm Thiển lắc đầu cười nói: “Em muốn ăn thịt nướng và uống bia!”
/294
|