Thời gian chính là liều thuốc chữa trị tốt nhất.
Có lẽ là trong lòng không còn mờ mịt nữa, cũng có thể là đã buông bỏ rồi. Mấy ngày tiếp theo, khí sắc của Tuyên Vân Lam càng ngày càng tốt.
Nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng nhiều.
Không phải là nụ cười cố tỏ ra mạnh mẽ của trước kia, mà là nụ cười thật lòng.
Nhìn thấy thay đổi của Tuyên Vân Lam, mọi người biết, bà ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi, đều thầm vui mừng trong lòng.
Còn về tang lễ của Nam Cung Bác thì bọn họ không thể đi tham dự.
Có thể để cho Nam Cung Bác an táng bình yên đã là sự nhân từ cuối cùng của Lâm Vũ rồi.
Ngày thứ hai sau tang lễ của Nam Cung Bác, Nhậm Đồng Hoa một mình tới Giang Bắc, lại tìm tới mẹ con Lâm Vũ lần nữa.
“Nói đi, lại có chuyện gì nữa?”
Lâm Vũ ngồi ở đó, không đứng dậy đón tiếp, cũng không đuổi người đi. Nhưng mà, sắc mặt của hắn đã không còn lạnh lùng nữa.
Mà thay vào đó là một thái độ bình thản.
Tuyên Vân Lam có chút khó xử, cũng không biết nên nói gì, chỉ đành nhấc tay mời bà ấy ngồi.
Nhậm Đồng Hoa khẽ cười với Tuyên Vân Lam, lúc này mới ngồi xuống nói: “Chúng tôi đã thương lượng với nhau, muốn để cho Nam Cung thế gia chuyển tới Giang Bắc, tôi đặc biệt tới xin ý kiến của gia chủ.”
Tuy Lâm Vũ là cháu ngoại của bà ấy.
Ở Nam Cung thế gia chỉ có thể coi là con cháu.
Nhưng Lâm Vũ còn mang một cái danh là gia chủ của Nam Cung thế gia.
Cho dù hắn không thừa nhận, nhưng người của Nam Cung thế gia đều thừa nhận.
Chuyện lớn như chuyển nhà này, nhất định phải trưng cầu ý kiến của Lâm Vũ. “Tùy ý”
Lâm Vũ từ tốn nói: “Các người muốn chuyển đi đâu là quyền tự do của các người, tôi sẽ không can thiệp! Duy chỉ có một điểm, các người phải ghi nhớ rõ.”
“Xin gia chủ cứ nói.” Nhậm Đồng Hoa mỉm cười.
Không hề cảm thấy việc cung kính với người cháu ngoại trước mặt có gì không ổn.
Lâm Vũ ngước mắt nhìn bà: “Trước khi mẹ tôi sửa đổi cách xưng hô với bà, hãy giữ khoảng cách với chúng tôi, không được miễn cưỡng, không được làm phiền! Bà, có hiểu ý của tôi không?”
“Hiểu chứ, hiểu chứ!”
Trong lòng Nhậm Đồng Hoa vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu.
Bà ấy là người thông minh.
Lời của Lâm Vũ đã thả cho bà ấy một tín hiệu vô cùng mãnh liệt.
Tuyên Vân Lam đã bắt đầu thử tiếp nhận người mẹ là bà rồi!
Chỉ là nhất thời vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được thôi.
Trước khi Tuyên Vân Lam nhận người mẹ ruột của mình, Lâm Vũ không hy vọng người của Nam Cung thế gia tới làm phiền cuộc sống của họ.
“Hiểu là được.”
Lâm Vũ nhìn thời gian, đứng dậy nói với Tuyên Vân Lam: “Không còn sớm nữa, con đi đón Khanh Nguyệt tan làm, hai người nói chuyện đi!”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Tuyên Vân Lam dặn dò một câu, nhìn Lâm Vũ rời đi. Khi Lâm Vũ vừa đi, hai người lại rơi vào trâm mặc.
Rõ ràng là đều muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng này, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Bà uống nước không? Tôi đi rót cho bà cốc nước.” Lúc lâu sau, Tuyên Vân Lam mới đứng dậy, phá vỡ sự im lặng này trước.
“Không cần, không cần.” Nhậm Đồng Hoa liên tục lắc đầu, vươn tay giữ Tuyên Vân Lam lại.
Có lẽ là trong lòng không còn mờ mịt nữa, cũng có thể là đã buông bỏ rồi. Mấy ngày tiếp theo, khí sắc của Tuyên Vân Lam càng ngày càng tốt.
Nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng nhiều.
Không phải là nụ cười cố tỏ ra mạnh mẽ của trước kia, mà là nụ cười thật lòng.
Nhìn thấy thay đổi của Tuyên Vân Lam, mọi người biết, bà ấy đã suy nghĩ thông suốt rồi, đều thầm vui mừng trong lòng.
Còn về tang lễ của Nam Cung Bác thì bọn họ không thể đi tham dự.
Có thể để cho Nam Cung Bác an táng bình yên đã là sự nhân từ cuối cùng của Lâm Vũ rồi.
Ngày thứ hai sau tang lễ của Nam Cung Bác, Nhậm Đồng Hoa một mình tới Giang Bắc, lại tìm tới mẹ con Lâm Vũ lần nữa.
“Nói đi, lại có chuyện gì nữa?”
Lâm Vũ ngồi ở đó, không đứng dậy đón tiếp, cũng không đuổi người đi. Nhưng mà, sắc mặt của hắn đã không còn lạnh lùng nữa.
Mà thay vào đó là một thái độ bình thản.
Tuyên Vân Lam có chút khó xử, cũng không biết nên nói gì, chỉ đành nhấc tay mời bà ấy ngồi.
Nhậm Đồng Hoa khẽ cười với Tuyên Vân Lam, lúc này mới ngồi xuống nói: “Chúng tôi đã thương lượng với nhau, muốn để cho Nam Cung thế gia chuyển tới Giang Bắc, tôi đặc biệt tới xin ý kiến của gia chủ.”
Tuy Lâm Vũ là cháu ngoại của bà ấy.
Ở Nam Cung thế gia chỉ có thể coi là con cháu.
Nhưng Lâm Vũ còn mang một cái danh là gia chủ của Nam Cung thế gia.
Cho dù hắn không thừa nhận, nhưng người của Nam Cung thế gia đều thừa nhận.
Chuyện lớn như chuyển nhà này, nhất định phải trưng cầu ý kiến của Lâm Vũ. “Tùy ý”
Lâm Vũ từ tốn nói: “Các người muốn chuyển đi đâu là quyền tự do của các người, tôi sẽ không can thiệp! Duy chỉ có một điểm, các người phải ghi nhớ rõ.”
“Xin gia chủ cứ nói.” Nhậm Đồng Hoa mỉm cười.
Không hề cảm thấy việc cung kính với người cháu ngoại trước mặt có gì không ổn.
Lâm Vũ ngước mắt nhìn bà: “Trước khi mẹ tôi sửa đổi cách xưng hô với bà, hãy giữ khoảng cách với chúng tôi, không được miễn cưỡng, không được làm phiền! Bà, có hiểu ý của tôi không?”
“Hiểu chứ, hiểu chứ!”
Trong lòng Nhậm Đồng Hoa vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu.
Bà ấy là người thông minh.
Lời của Lâm Vũ đã thả cho bà ấy một tín hiệu vô cùng mãnh liệt.
Tuyên Vân Lam đã bắt đầu thử tiếp nhận người mẹ là bà rồi!
Chỉ là nhất thời vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được thôi.
Trước khi Tuyên Vân Lam nhận người mẹ ruột của mình, Lâm Vũ không hy vọng người của Nam Cung thế gia tới làm phiền cuộc sống của họ.
“Hiểu là được.”
Lâm Vũ nhìn thời gian, đứng dậy nói với Tuyên Vân Lam: “Không còn sớm nữa, con đi đón Khanh Nguyệt tan làm, hai người nói chuyện đi!”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Tuyên Vân Lam dặn dò một câu, nhìn Lâm Vũ rời đi. Khi Lâm Vũ vừa đi, hai người lại rơi vào trâm mặc.
Rõ ràng là đều muốn phá vỡ bầu không khí yên lặng này, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Bà uống nước không? Tôi đi rót cho bà cốc nước.” Lúc lâu sau, Tuyên Vân Lam mới đứng dậy, phá vỡ sự im lặng này trước.
“Không cần, không cần.” Nhậm Đồng Hoa liên tục lắc đầu, vươn tay giữ Tuyên Vân Lam lại.
/294
|