Đột nhiên bị giữ lại, Tuyên Vân Lam bỗng chốc bối rối.
Nhậm Đồng Hoa phát giác ra sự khác biệt của bà ấy, lập tức như bị điện giật, vội rụt tay lại, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, mẹ...mẹ quá đường đột rồi, mẹ...”
“Bà không cần phải như vậy.”
Tuyên Vân Lam lại ngồi xuống, lắc đầu nói: “Tôi không có ý trách bà, chỉ là, vẫn có chút chưa quen.”
“Ừ, mẹ hiểu mà.” Nhậm Đồng Hoa khẽ cười, sắc mặt cũng tự nhiên hơn. Sau đó, lại im lặng.
Qua nửa phút, Nhậm Đồng Hoa do dự lấy ra một chiếc hộp trong túi xách, ngón tay run rẩy mở hộp.
Tuyên Vân Lam ngước mắt nhìn, mới phát hiện ra trong hộp là một chiếc khóa trường mệnh tỉnh xảo.
Nhậm Đồng Hoa cẩn thận từng chút một, lấy khóa trường mệnh ra, hốc mắt lại đỏ lên: “Đây là khóa trường mệnh, vốn định đeo cho con khi con đầy tháng, nhưng không ngờ, con mới chào đời ba ngày liền bị người ta bế đi mất.”
“Những năm nay, mẹ vẫn luôn giữ nó bên người, lúc nhớ con liền lấy ra ngắm.”
“Bây giờ, mẹ cuối cùng cũng được nhìn thấy con rồi, mẹ...có thể đưa nó cho con không?”
Nghe những lời này của Nhậm Đồng Hoa, đôi mắt Tuyên Vân Lam cũng ửng đỏ.
Trong vô thức, bà ấy bỗng có cảm xúc như muốn khóc.
Nhưng mà bà ấy cuối cùng vẫn nhịn lại được, khế quay đầu đi, không nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhậm Đồng Hoa nữa, tàn nhãn nói: “Để sau rồi tính, bây giờ, tôi không thể nhận đồ của bà...”
“Ừ, mẹ hiểu, mẹ hiểu mà.”
Nhậm Đồng Hoa thầm gạt đi nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Vậy mẹ cất đi cho con trước, sau này lại đưa cho con.”
“Được.” Tuyên Vân Lam đồng ý.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Khi Lâm Vũ tới phòng làm việc của Thẩm Khanh Nguyệt, cô đang bàn chuyện công việc với Thẩm Ngọc Thư.
Kể từ lần trước, sau khi Lâm Vũ khen ngợi Thẩm Ngọc Thư ở trước mặt toàn bộ người của Thẩm gia, Thẩm Khanh Nguyệt cũng bắt đầu cho Thẩm Ngọc Thư. chút quyền lợi.
Bây giờ, nghiệp vụ mà Thẩm Ngọc Thư phụ trách cũng nhiều lên.
Đương nhiên, trách nhiệm trên vai cũng nặng hơn.
Thấy Lâm Vũ đi vào, trong lòng Thẩm Ngọc Thư chợt giật mình, vội nói với 'Thẩm Khanh Nguyệt: “Vậy hai người nói chuyện trước nhé, tôi đi làm việc đây.”
Nói rồi, Thẩm Ngọc Thư chào hỏi đơn giản với Lâm Vũ rồi vội vàng rời đi.
“Anh ta làm sao vậy?”
Lâm Vũ hoài nghi nói: “Chắc không phải là làm chuyện xấu gì rồi đấy chứ?”
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, người của Thẩm gia ở trước mặt hắn đã không còn dáng vẻ khúm núm nghe lời như ban đầu nữa rồi, mà còn thỉnh thoảng đùa giỡn.
Trạng thái hôm nay của Thẩm Ngọc Thư thực sự quá khác thường.
Khiến cho hắn không thể không nghỉ ngờ.
“Có anh ở đây, anh ta nào dám làm chuyện gì xấu chứ!”
Thẩm Khanh Nguyệt lườm hắn một cái, cười nói: “Là vì dự án anh ta phụ trách xảy ra chút sự cố, chắc là sợ anh trách anh ta.”
“Chỉ có vậy thôi sao?” Lâm Vũ buồn cười: “Chuyện của công ty, anh còn chẳng buồn hỏi, xảy ra sự cố thì xảy ra thôi, anh trách anh ta làm gì?”
“Chuyện lần này thì khác.”
Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu nói: “Vốn dĩ, khách hàng lớn này em đã đàm phán xong rồi, chỉ bảo anh ta đi ký hợp đồng thôi, kết quả là hợp đồng vẫn chưa ký được.”
Lâm Vũ lập tức nhíu mày, nghi ngờ nói: “Đã đàm phán xong mà sao lại chưa ký được? Chắc không phải là anh ta vừa tới đó đã đắc tội với người ta đấy chứ?”
“Xem đi, chẳng phải là anh đã bắt đầu nghi ngờ anh ta rồi hay sao?”
'Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười, lại lắc đầu nói: “Em đã hỏi chỉ tiết tất cả những gì xảy ra khi anh ta đi ký hợp đồng, dù sao thì em cũng không cảm thấy anh ta có chỗ nào đắc tội người ta! Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng anh ta sợ phải chịu trách nhiệm nên đã giấu diếm chuyện gì đó.”
Là vậy sao?
Lâm Vũ cẩn thận nghĩ lại.
Qua nửa phút sau, Lâm Vũ mới giãn lông mày ra, thản nhiên cười, nói: “Không ký được thì không ký được thôi, sau này giải thích tình huống với đối phương, chỉ cần không phải là vấn đề của anh ta là được.”
Điều duy nhất hắn lo lắng là, Thẩm Ngọc Thư ỷ vào việc phía sau Thẩm gia có hắn chống lưng, tỏ vẻ hống hách với người ta, làm như là người ta cầu xin được ký
hợp đồng với hắn.
Cho dù là bởi vì Thẩm Ngọc Thư không đủ kinh nghiệm, không lấy được hợp đồng, hắn đều cảm thấy có thể tha thứ.
“Em cũng nghĩ như vậy.”
'Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu cười: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa”
“Chuyện gì?”
Nhậm Đồng Hoa phát giác ra sự khác biệt của bà ấy, lập tức như bị điện giật, vội rụt tay lại, ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, mẹ...mẹ quá đường đột rồi, mẹ...”
“Bà không cần phải như vậy.”
Tuyên Vân Lam lại ngồi xuống, lắc đầu nói: “Tôi không có ý trách bà, chỉ là, vẫn có chút chưa quen.”
“Ừ, mẹ hiểu mà.” Nhậm Đồng Hoa khẽ cười, sắc mặt cũng tự nhiên hơn. Sau đó, lại im lặng.
Qua nửa phút, Nhậm Đồng Hoa do dự lấy ra một chiếc hộp trong túi xách, ngón tay run rẩy mở hộp.
Tuyên Vân Lam ngước mắt nhìn, mới phát hiện ra trong hộp là một chiếc khóa trường mệnh tỉnh xảo.
Nhậm Đồng Hoa cẩn thận từng chút một, lấy khóa trường mệnh ra, hốc mắt lại đỏ lên: “Đây là khóa trường mệnh, vốn định đeo cho con khi con đầy tháng, nhưng không ngờ, con mới chào đời ba ngày liền bị người ta bế đi mất.”
“Những năm nay, mẹ vẫn luôn giữ nó bên người, lúc nhớ con liền lấy ra ngắm.”
“Bây giờ, mẹ cuối cùng cũng được nhìn thấy con rồi, mẹ...có thể đưa nó cho con không?”
Nghe những lời này của Nhậm Đồng Hoa, đôi mắt Tuyên Vân Lam cũng ửng đỏ.
Trong vô thức, bà ấy bỗng có cảm xúc như muốn khóc.
Nhưng mà bà ấy cuối cùng vẫn nhịn lại được, khế quay đầu đi, không nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhậm Đồng Hoa nữa, tàn nhãn nói: “Để sau rồi tính, bây giờ, tôi không thể nhận đồ của bà...”
“Ừ, mẹ hiểu, mẹ hiểu mà.”
Nhậm Đồng Hoa thầm gạt đi nước mắt, miễn cưỡng cười nói: “Vậy mẹ cất đi cho con trước, sau này lại đưa cho con.”
“Được.” Tuyên Vân Lam đồng ý.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Khi Lâm Vũ tới phòng làm việc của Thẩm Khanh Nguyệt, cô đang bàn chuyện công việc với Thẩm Ngọc Thư.
Kể từ lần trước, sau khi Lâm Vũ khen ngợi Thẩm Ngọc Thư ở trước mặt toàn bộ người của Thẩm gia, Thẩm Khanh Nguyệt cũng bắt đầu cho Thẩm Ngọc Thư. chút quyền lợi.
Bây giờ, nghiệp vụ mà Thẩm Ngọc Thư phụ trách cũng nhiều lên.
Đương nhiên, trách nhiệm trên vai cũng nặng hơn.
Thấy Lâm Vũ đi vào, trong lòng Thẩm Ngọc Thư chợt giật mình, vội nói với 'Thẩm Khanh Nguyệt: “Vậy hai người nói chuyện trước nhé, tôi đi làm việc đây.”
Nói rồi, Thẩm Ngọc Thư chào hỏi đơn giản với Lâm Vũ rồi vội vàng rời đi.
“Anh ta làm sao vậy?”
Lâm Vũ hoài nghi nói: “Chắc không phải là làm chuyện xấu gì rồi đấy chứ?”
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, người của Thẩm gia ở trước mặt hắn đã không còn dáng vẻ khúm núm nghe lời như ban đầu nữa rồi, mà còn thỉnh thoảng đùa giỡn.
Trạng thái hôm nay của Thẩm Ngọc Thư thực sự quá khác thường.
Khiến cho hắn không thể không nghỉ ngờ.
“Có anh ở đây, anh ta nào dám làm chuyện gì xấu chứ!”
Thẩm Khanh Nguyệt lườm hắn một cái, cười nói: “Là vì dự án anh ta phụ trách xảy ra chút sự cố, chắc là sợ anh trách anh ta.”
“Chỉ có vậy thôi sao?” Lâm Vũ buồn cười: “Chuyện của công ty, anh còn chẳng buồn hỏi, xảy ra sự cố thì xảy ra thôi, anh trách anh ta làm gì?”
“Chuyện lần này thì khác.”
Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu nói: “Vốn dĩ, khách hàng lớn này em đã đàm phán xong rồi, chỉ bảo anh ta đi ký hợp đồng thôi, kết quả là hợp đồng vẫn chưa ký được.”
Lâm Vũ lập tức nhíu mày, nghi ngờ nói: “Đã đàm phán xong mà sao lại chưa ký được? Chắc không phải là anh ta vừa tới đó đã đắc tội với người ta đấy chứ?”
“Xem đi, chẳng phải là anh đã bắt đầu nghi ngờ anh ta rồi hay sao?”
'Thẩm Khanh Nguyệt mỉm cười, lại lắc đầu nói: “Em đã hỏi chỉ tiết tất cả những gì xảy ra khi anh ta đi ký hợp đồng, dù sao thì em cũng không cảm thấy anh ta có chỗ nào đắc tội người ta! Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng anh ta sợ phải chịu trách nhiệm nên đã giấu diếm chuyện gì đó.”
Là vậy sao?
Lâm Vũ cẩn thận nghĩ lại.
Qua nửa phút sau, Lâm Vũ mới giãn lông mày ra, thản nhiên cười, nói: “Không ký được thì không ký được thôi, sau này giải thích tình huống với đối phương, chỉ cần không phải là vấn đề của anh ta là được.”
Điều duy nhất hắn lo lắng là, Thẩm Ngọc Thư ỷ vào việc phía sau Thẩm gia có hắn chống lưng, tỏ vẻ hống hách với người ta, làm như là người ta cầu xin được ký
hợp đồng với hắn.
Cho dù là bởi vì Thẩm Ngọc Thư không đủ kinh nghiệm, không lấy được hợp đồng, hắn đều cảm thấy có thể tha thứ.
“Em cũng nghĩ như vậy.”
'Thẩm Khanh Nguyệt gật đầu cười: “Đúng rồi, còn một chuyện nữa”
“Chuyện gì?”
/294
|