Khi đó Bắc Cảnh là nơi có nhiều nguy hiểm nhất.
Trong đêm tuyết đó, một người cha già có con lúc tuổi xế chiều đã đưa đứa con trai duy nhất mới mười sáu tuổi đến đại doanh của Lang Quân Bắc Cảnh.
Trước khi đi, cha già run rẩy lấy ra một cái áo khoác có thêu đoạn văn này từ trong bọc rồi choàng lên người thiếu niên, sau đó rưng rưng rời khỏi đại doanh.
Nửa tháng sau, thiếu niên chiến tử. Khi chết trên người cậu gần như không còn mảnh thịt hoàn chỉnh nào! Áo khoác của cậu sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ và rách mướp.
Trưởng quan tối cao của Lang Quân Bắc Cảnh đích thân dùng áo khoác của mình bao lấy thi thể của cậu.
Từ nay về sau Lang Quân Bắc Cảnh có truyền thống mặc áo khoác, dù là mùa đông hay hè. Cả người đã rời khỏi Bắc Cảnh Lang Quân cũng luôn duy trì thói quen này.
Tứ Vệ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đều quán triệt truyền thống này đến cùng.
Không vì cái gì khác, chỉ vì...
Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi!
Dũng cảm tiến tới, không quên trách nhiệm!
Áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh không chỉ là áo khoác thôi! Đây là quân hồn của Bắc Cảnh Lang Quân!
Đột nhiên, chiến tướng trung niên rút chiến đao trên người ra, sát khí dâng trào mãnh liệt.
"Nói cho tôi biết, kẻ sỉ nhục áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh có kết cục ra sao!"
Vạn đao ra khỏi vỏ, tia sắc lạnh đàn áp cả ánh nắng.
Tiếng sắt thép va chạm như biển gầm càn quét. Vạn người cầm đao, mũi đao nhắm thẳng lên trời cao. "Giết!"
"Giết!"
"Giết..."
Vô số âm thanh góp lại thành một dòng lũ lớn.
Sát khí lấn át cả mây trời.
Dù cách màn hình TV thì sát khí nồng đậm kia vẫn khiến vô số người không thở nổi.
Người trong phòng sớm đã bị dọa co ro trên mặt đất, ai cũng run như cầy sấy, mặt không còn chút máu.
Trần Kiệt như rớt vào hầm băng, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa.
Đũng quần đã ướt đẫm mà hẳn ta vẫn không cảm nhận được.
Giờ phút này, hắn ta chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp bị từng tiếng kêu giết kia cắn nuốt.
Lúc này các ngõ ngách trong Hoa quốc: Tàu điện ngầm, nhà ga, tiệm net, trong nhà...
Chỉ cần là thiết bị có kết nối mạng, có màn hình đều sáng lên và phát sóng hình ảnh tương tự.
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi!"
"Giết, giết, giết... Âm thanh vang dội tràn ra màn hình quanh quẩn bên tai vô số người.
Vô số người bị ảnh hưởng làm dâng trào nhiệt huyết, ra sức quơ nắm đấm, không để ý mình đang ở đâu mà rống lên.
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi! Dũng cảm tiến tới, không quên trách nhiệm!" Từ trước đến nay Hoa quốc không thiếu binh sĩ nhiệt huyết.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng nhiều năm qua vẻ đẹp âm nhu vặn vẹo đã làm rất nhiều binh sĩ không biết nhiệt huyết là gì.
Nhưng vào thời khắc này, nhiệt huyết tiềm ẩn trong lòng họ đã hoàn toàn thức tỉnh.
Mặc dù thân thể họ gầy yếu! Mặc dù họ cũng sợ hãi! Mặc dù họ cũng sợ chết!
Nhưng họ vẫn khát vọng gia nhập đội quân nhiệt huyết cứng rắn này, khát vọng kề vai chiến đấu với những tướng sĩ đó.
Dù máu nhuộm lãnh thổ, dù xương cốt thành tro! Qua hơn mười phút thì các loại thiết bị mới khôi phục bình thường.
Nhưng mọi ngõ ngách trong Hoa quốc vẫn còn rất nhiều người vung tay rống lên.
Bên ngoài phòng kinh doanh kia cũng vang lên tiếng gầm không dứt.
Lâm Vũ đặt tay lên vai Lý Tứ Phúc, ánh mắt nhìn về phía Trần Kiệt không mang theo chút tình cảm nào: "Hiện tại mày biết vì sao Lang Quân Bắc Cảnh mặc áo khoác chưa?"
"Biết... Biết." Trần Kiệt mặt xám như tro, răng trên răng dưới không ngừng va chạm nhau.
"Hiện tại mày biết kết quả sỉ nhục áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh chưa?" Lâm Vũ hỏi lại, sát khí tuôn trào.
"Biết... Biết..." Trần Kiệt đã không khống chế nổi giọng mình. Sợ hãi cùng cực càn quét toàn thân làm linh hồn hắn ta cũng đang run sợ.
Chỉ hai chữ đơn giản mà đến bây giờ hắn ta vẫn không cách nào nói ra hoàn chỉnh.
Đột nhiên, thân thể Trần Kiệt bắt đầu không ngừng run rẩy, hai mắt trợn tròn ra.
Một phút sau Trần Kiệt ngừng run, nhưng sự sống cũng đã chấm dứt.
Trong phòng kinh doanh vang lên tiếng khóc thút thít, nhưng không ai dám khóc thành tiếng.
Lần đầu tiên họ biết con người có thể bị dọa chết tươi thật.
Lâm Vũ hờ hững nhìn đảo qua thi thể Trần Kiệt, lại ngồi xuống kế bên Lý Tứ Phúc: “Vết thương trên đầu anh có nặng không?"
"Vết thương nhỏ thì!"
“Người của Lang Quân Bắc Cảnh dù tàn phế vẫn chịu được chút vết thương đó!"
" Lý Tứ Phúc không quan tâm mà nhếch miệng cười:
"Được rồi, vậy cố chịu trước đi!"
Lâm Vũ đấm nhẹ một cái lên ngực Lý Tứ Phúc: “Tôi và anh cùng xem trò hay đi!"
Trong đêm tuyết đó, một người cha già có con lúc tuổi xế chiều đã đưa đứa con trai duy nhất mới mười sáu tuổi đến đại doanh của Lang Quân Bắc Cảnh.
Trước khi đi, cha già run rẩy lấy ra một cái áo khoác có thêu đoạn văn này từ trong bọc rồi choàng lên người thiếu niên, sau đó rưng rưng rời khỏi đại doanh.
Nửa tháng sau, thiếu niên chiến tử. Khi chết trên người cậu gần như không còn mảnh thịt hoàn chỉnh nào! Áo khoác của cậu sớm đã bị máu tươi nhiễm đỏ và rách mướp.
Trưởng quan tối cao của Lang Quân Bắc Cảnh đích thân dùng áo khoác của mình bao lấy thi thể của cậu.
Từ nay về sau Lang Quân Bắc Cảnh có truyền thống mặc áo khoác, dù là mùa đông hay hè. Cả người đã rời khỏi Bắc Cảnh Lang Quân cũng luôn duy trì thói quen này.
Tứ Vệ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đều quán triệt truyền thống này đến cùng.
Không vì cái gì khác, chỉ vì...
Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi!
Dũng cảm tiến tới, không quên trách nhiệm!
Áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh không chỉ là áo khoác thôi! Đây là quân hồn của Bắc Cảnh Lang Quân!
Đột nhiên, chiến tướng trung niên rút chiến đao trên người ra, sát khí dâng trào mãnh liệt.
"Nói cho tôi biết, kẻ sỉ nhục áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh có kết cục ra sao!"
Vạn đao ra khỏi vỏ, tia sắc lạnh đàn áp cả ánh nắng.
Tiếng sắt thép va chạm như biển gầm càn quét. Vạn người cầm đao, mũi đao nhắm thẳng lên trời cao. "Giết!"
"Giết!"
"Giết..."
Vô số âm thanh góp lại thành một dòng lũ lớn.
Sát khí lấn át cả mây trời.
Dù cách màn hình TV thì sát khí nồng đậm kia vẫn khiến vô số người không thở nổi.
Người trong phòng sớm đã bị dọa co ro trên mặt đất, ai cũng run như cầy sấy, mặt không còn chút máu.
Trần Kiệt như rớt vào hầm băng, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa.
Đũng quần đã ướt đẫm mà hẳn ta vẫn không cảm nhận được.
Giờ phút này, hắn ta chỉ cảm thấy linh hồn mình sắp bị từng tiếng kêu giết kia cắn nuốt.
Lúc này các ngõ ngách trong Hoa quốc: Tàu điện ngầm, nhà ga, tiệm net, trong nhà...
Chỉ cần là thiết bị có kết nối mạng, có màn hình đều sáng lên và phát sóng hình ảnh tương tự.
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi!"
"Giết, giết, giết... Âm thanh vang dội tràn ra màn hình quanh quẩn bên tai vô số người.
Vô số người bị ảnh hưởng làm dâng trào nhiệt huyết, ra sức quơ nắm đấm, không để ý mình đang ở đâu mà rống lên.
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi! Dũng cảm tiến tới, không quên trách nhiệm!" Từ trước đến nay Hoa quốc không thiếu binh sĩ nhiệt huyết.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng nhiều năm qua vẻ đẹp âm nhu vặn vẹo đã làm rất nhiều binh sĩ không biết nhiệt huyết là gì.
Nhưng vào thời khắc này, nhiệt huyết tiềm ẩn trong lòng họ đã hoàn toàn thức tỉnh.
Mặc dù thân thể họ gầy yếu! Mặc dù họ cũng sợ hãi! Mặc dù họ cũng sợ chết!
Nhưng họ vẫn khát vọng gia nhập đội quân nhiệt huyết cứng rắn này, khát vọng kề vai chiến đấu với những tướng sĩ đó.
Dù máu nhuộm lãnh thổ, dù xương cốt thành tro! Qua hơn mười phút thì các loại thiết bị mới khôi phục bình thường.
Nhưng mọi ngõ ngách trong Hoa quốc vẫn còn rất nhiều người vung tay rống lên.
Bên ngoài phòng kinh doanh kia cũng vang lên tiếng gầm không dứt.
Lâm Vũ đặt tay lên vai Lý Tứ Phúc, ánh mắt nhìn về phía Trần Kiệt không mang theo chút tình cảm nào: "Hiện tại mày biết vì sao Lang Quân Bắc Cảnh mặc áo khoác chưa?"
"Biết... Biết." Trần Kiệt mặt xám như tro, răng trên răng dưới không ngừng va chạm nhau.
"Hiện tại mày biết kết quả sỉ nhục áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh chưa?" Lâm Vũ hỏi lại, sát khí tuôn trào.
"Biết... Biết..." Trần Kiệt đã không khống chế nổi giọng mình. Sợ hãi cùng cực càn quét toàn thân làm linh hồn hắn ta cũng đang run sợ.
Chỉ hai chữ đơn giản mà đến bây giờ hắn ta vẫn không cách nào nói ra hoàn chỉnh.
Đột nhiên, thân thể Trần Kiệt bắt đầu không ngừng run rẩy, hai mắt trợn tròn ra.
Một phút sau Trần Kiệt ngừng run, nhưng sự sống cũng đã chấm dứt.
Trong phòng kinh doanh vang lên tiếng khóc thút thít, nhưng không ai dám khóc thành tiếng.
Lần đầu tiên họ biết con người có thể bị dọa chết tươi thật.
Lâm Vũ hờ hững nhìn đảo qua thi thể Trần Kiệt, lại ngồi xuống kế bên Lý Tứ Phúc: “Vết thương trên đầu anh có nặng không?"
"Vết thương nhỏ thì!"
“Người của Lang Quân Bắc Cảnh dù tàn phế vẫn chịu được chút vết thương đó!"
" Lý Tứ Phúc không quan tâm mà nhếch miệng cười:
"Được rồi, vậy cố chịu trước đi!"
Lâm Vũ đấm nhẹ một cái lên ngực Lý Tứ Phúc: “Tôi và anh cùng xem trò hay đi!"
/294
|