Hộ Quốc Chiến Thần

Chương 62 - Đợi lát nữa anh sẽ biết

/294


"Trò hay?" Lý Tứ Phúc không hiểu.

"Đợi lát nữa anh sẽ biết."

Lâm Vũ không giải thích mà chỉ vỗ vỗ vai Lý Tứ Phúc rồi nghiêm mặt nói: "Lần sau gặp phiền phức mà lại ép mình cắn răng chịu đựng thì trả cái áo khoác này cho tôi! Anh không coi Lang Quân Bắc Cảnh là anh em thì chúng tôi cũng sẽ làm như vậy!"

Khi nghe lão phu nhân nói cựu đội trưởng mặc áo khoác tới trả phòng là hắn biết ngay hôm nay anh ta đã ôm ý định liều chết.

Áo khoác của Lang Quân Bắc Cảnh bị thương thì lau máu, chết rồi thì trân trụi cũng không phải nói ngoa.

Dù cựu đội trưởng rời khỏi Lang Quân Bắc Cảnh, nhưng khi chết anh ta cũng muốn khoác áo của Lang Quân Bắc Cảnh.

"Khó mà làm được!" Lý Tứ Phúc siết chặt áo khoác: “Muốn lấy áo khoác của tôi đi thì trừ phi tôi chết!"

Đây là tín ngưỡng và cũng là vinh dự của anh ta.

Anh ta rất tự hào khi từng giết địch ở Lang Quân Bắc Cảnh!

"Vậy sau này đừng vờ ngớ ngẩn nữa!" Lâm Vũ nhìn anh ta chằm chằm: “Hễ anh gọi đến, dù không gọi cho tôi mà cho bất kỳ ai của Lang Quân Bắc Cảnh thì họ cũng sẽ đến giúp anh dù cách xa vạn dặm! Người của Lang Quân Bắc Cảnh dù giải ngũ rồi cũng không thể bị người khác sỉ nhục!"

"Tôi không muốn làm phiền mọi người thôi." Lý Tứ Phúc cười ha hả và nói. "Chúng ta biết sợ phiền phức bao giờ?" Lâm Vũ hỏi lại. Lý Tứ Phúc trầm mặc, chỉ cười ngượng ngùng.

Lâm Vũ bất đắc dĩ nói: "Khi đến đây tôi có hỏi bộ phận liên quan của Giang Bắc rồi, họ nói vốn đã an bài cho anh một công việc an nhàn, mà anh thà đi nhặt rác cũng không muốn làm, thật sao?”



"Không phải nhặt rác, là thu phế liệu." Lý Tứ Phúc đảo mắt xung quanh rồi nói chọc cười: "Anh đừng thấy chuyện này mất mặt, nhưng lợi nhuận không tệ đâu!"

"Anh biết tôi muốn nói cái gì!" Lâm Vũ hơi tức giận, nhưng nhiều hơn là chua xót.

Cựu đội trưởng kiên cường bất khuất, thà đi nhặt rác tay làm hàm nhai cũng không muốn nhận an bài của bộ phận liên quan.

Lý Tứ Phúc lại trầm mặc. Thật lâu sau anh ta mới kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Người của Lang Quân Bắc Cảnh dù tàn tật thì vẫn còn khí phách!"

"Con mẹ nó chứ khí phách!" Hai mắt Lâm Vũ đỏ rực lên, nhịn không được chửi tục: “Anh ra trận giết địch, đây là cái anh nên có được!"

"Không có gì nên hay không!" Lý Tứ Phúc ngạo nghễ nói: "Đời này tôi không hối hận bước vào Lang Quân, cho dù tàn tật cũng ngẩng cao đầu mà tồn tại!"

"Anh..." Lâm Vũ trừng mắt nhìn cựu đội trưởng, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.

Người của Lang Quân Bắc Cảnh đều là một đám cứng đầu cứng cổ!

Lâm Vũ thực sự không biết nên nói cái gì với Lý Tứ Phúc, chỉ có thể vỗ mạnh lên vai anh ta.

Hắn hiểu sự kiên trì của Lý Tứ Phúc, nếu là hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy.

Mấy phút sau, hai chiếc xe sang cấp tốc chạy về hướng toà cao ốc kinh doanh.

Cách đó không xa có càng nhiều xe còn đang hội tụ.

Xe còn chưa dừng hẳn thì người trên đó đã đầu đây mồ hôi nhào xuống, phi nước đại xông một mạch vào phòng kinh doanh.



Đến khi nhìn thấy Trần Kiệt nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích và Lý Tứ Phúc ngồi bên cạnh Lâm Vũ thì trong lòng hai người lập tức lạnh hơn một nửa.

Đầu gối hai người đột nhiên mềm nhữn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. "Tha mạng, tha mạng..." Hai người không ngừng dập đầu, than thở khóc lóc.

||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||

Dù trán bị đập vỡ thì họ vẫn không cảm giác được đau đớn, sự sợ hãi trước nay chưa từng có đã cắn nuốt bọn họ.

Họ không biết thân phận của Lâm Vũ, cũng không cần biết.

Họ chỉ biết lãnh đạo lớn của thành phố Giang Bắc đích thân gọi điện thoại cho họ, nghiêm lệnh họ chạy tới nơi này bằng tốc độ nhanh nhất, nói là có nhân vật lớn đang chờ họ ở đây! Không dám đến thì chỉ còn con đường chết, thần tiên cũng khó cứu!

Cả vị kia cũng nói vậy thì họ biết ngay nhân vật lớn này có năng lực cực kỳ khủng bố.

Lại thấy áo khoác trên lưng Lý Tứ Phúc, họ đã đoán được đại khái lai lịch của nhân vật này.

Là Lang Quân Bắc Cảnh!

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy trên điện thoại, họ đã hiểu lãnh đạo Giang Bắc không phải nói ngoa!

Họ đã làm gì thì trong lòng rất rõ ràng, lúc này giải thích thêm cũng là phí công, cầu xin tha thứ có lẽ còn có đường sống.

"Đứng lên đi!" Lâm Vũ không ngẩng đầu lên mà lạnh nhạt mở miệng.

/294

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status