Khi đến, đoạn đường cao tốc này gọi là cao tốc Minh Tô. Lúc về, cùng một con đường lại đổi tên thành cao tốc Tô Minh. Người muốn đem người khác đè ở phía dưới, thành cũng muốn thành khác xếp hạng đằng sau.
Khi xe đi qua nội thành, đến đường cao tốc, Bạch Quân Dật mới thấy buông lỏng tâm tình đôi chút.
Chỉ cần lên cao tốc, một giờ sau là có thể rời đi Tô Hàng đến Minh Châu.
Trong lòng bà, đến Minh Châu là được an toàn rồi.
Bà nhìn Đường Trọng đang lái xe ở phía trước nói:
- May mà hôm nay có tiểu Đường giúp nếu không hai mẹ con chúng ta đúng là không thể thoát khỏi Tô Hàng được. Cho tới bây giờ đều không nghĩ tới có một ngày, thành phố này lại trở thành nhà giam.
- Đây là việc cháu nên làm.
Đường Trọng cười nói:
- Bọn chúng không có quyền hạn chế tự do của hai người. Đây là hành vi phạm pháp, dù có kiện ra tòa án thì bọn chúng cũng đuối lý.
- Hừ, phạm pháp. Bọn chúng còn để luật pháp vào mắt sao?
Bạch Quân Dật hừ lạnh nói. Bà quay sang nhìn Tô Sơn nói:
- Bọn chúng là muốn mẹ làm con tin rồi ép con gả cho người con không thích phải không?
Tô Sơn không trả lời bà mà chỉ nắm chặt tay của bà nói:
- Tất cả nhục nhã ngày hôm nay, về sau con sẽ giúp mẹ đòi hết.
Thấy con gái nghiêm nghị, lãnh liệt, trong lòng Bạch Quân Dật chua xót, bà dùng hai tay nắm chặt tay con gái nói:
- Một cô gái như con sống yên bình là tốt rồi. Sỉ nhục gì mẹ cũng không để ở trong lòng.
Tô Sơn biết mẹ mình vẫn có tính cách này, chưa bao giờ cãi nhau đỏ mặt với ai. Đây cũng là nguyên nhân mà bà luôn bị con dâu thứ hai nhà họ Tô, Quách Mỹ Trân chèn ép.
Tất nhiên, món nợ này chính cô nhớ là được rồi, không cần phải tăng thêm gánh nặng tâm lý cho mẹ nữa.
- Con biết rồi.
Cô an ủi nói.
- Aiz.
Bạch Quân dật thở dài. Số mẹ con bà thật khổ.
Đường Trọng vốn muốn nói vài câu đùa an ủi hai người nhưng hắn biết hoàn cảnh bây giờ không thích hợp.
Có lẽ, Tô Sơn cần yên tĩnh.
Chỉ có người hiểu rõ anh nhất mới có thể biết đâm dao từ chỗ nào khiến anh đau nhất.
Bị người được mình coi là cha bán đứng, cái cảm giác tuyệt vọng, phân nộ kia của Tô Sơn khiến Đường Trọng cảm động lây.
Nếu mình gặp được loại chuyện như vậy thì sẽ làm thế nào? Chỉ cần đặt ở vị trí của cô suy nghĩ một chút là có thể hiểu được.
Tô Sơn không nói lời nào, Bạch Quân Dật nắm chặt tay con gái, trên mặt tràn đầy ưu thương.
Xe Đường Trọng rất nhanh đi về trước, muốn nhanh chóng đưa hai người thoát khỏi thành phố đau thương này.
Thế nhưng, dù hắn muốn nhanh cũng không được.
Bởi vì phía trước là một cửa thu phí đường bộ. Tất cả các xe muốn từ nội thành đi cao tốc đều phải xếp hàng nộp phí.
Phía trước xe Đường Trọng xếp một hàng dài xe. Hắn cũng chỉ có thể xếp đằng sau chậm rãi đi về phía trước.
Không biết vì mình đang nóng vội hay là những nhân viên thu phí kia làm việc chậm chạp mà xe đi qua rất chậm, hai ba phút mới đi được một chiếc.
Khi Đường Trọng tới gần trạm thu phí, hắn thấy những người lái xe không chỉ phải nộp phí mà còn bị hai tên cảnh sát đứng bên cạnh dò xét, giống như muốn tìm nhân vật khả nghi nào đó vậy.
Điều này khiến Đường Trọng hơi lo lắng, hắn cảm thấy mục đích của những tên cảnh sát này không đơn thuần.
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
Cuối cùng cũng đến phiên Đường Trọng. Sau khi lấy vé, dựa theo yêu cầu của nhân viên thu phí, trả 10 tệ tiền phí thông hành.
Nhân viên thu phí xong cũng không cho đi ngay.
Không những thế, hai gã cảnh sát phụ trách kiểm tra bên này đi tới.
Một cảnh sát trên mặt đầy mụn gõ cửa sổ xe ý bảo Đường Trọng mở cửa sổ xe ra.
Đường Trọng mở cửa sổ xe xuống một chút, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Chính là hắn.
Cảnh sát đầu húi cua bên cạnh tên mặt mụn khi thấy Đường Trọng thì mặt đầy hưng phấn la lớn:
- Nghi phạm ở trên chiếc xe này.
Nói xong hắn liền chạy tới chặn trước đầu xe, tránh cho mấy người Đường Trọng chạy trốn.
- Quả nhiên là có quan hệ với người của nhà họ Tô.
Đường Trọng cười lạnh.
- Chúng tôi phạm tội gì mà mấy người chặn xe?
Đường Trọng lớn tiếng hỏi.
- Làm cái gì thì tự anh biết, theo chúng tôi đi cục cảnh sát.
Cảnh sát mặt mụn lớn tiếng nói. Hắn vừa kêu Đường Trọng đầu hàng vừa vẫy tay với đồng bạn.
- Tôi không phạm tội, các anh vu oan hãm hại.
Đường Trọng nói.
- Anh có phạm tội hay không, không phải do anh nói là được, mà do pháp luật quyết định. Lập tức xuống xe. Còn có hai người nữa.
Mặt mụn hung ác chỉ vào Bạch Quân Dật và Tô Sơn ngồi sau Đường Trọng nói.
Đường Trọng tất nhiên sẽ không xuống xe.
Hắn đã nhìn ra, đây là liên hoàn kế của nhà họ Tô.
Bọn chúng biết có mình giúp đỡ thì nhất định có thể mang Tô Sơn và Bạch Quân Dật ra ngoài khu nhà tổ nhưng vẫn để mấy kẻ tay chân đến cửa khu nhà chặn đường.
Những kẻ kia chỉ là pháo hôi, là người nhà họ Tô cố ý đưa tới để mình đánh.
Chính mình chủ động đánh người đã trở thành lý do chính đáng để cảnh sát bắt người.
Tô Hàng là địa bàn nhà họ Tô. Nếu mình theo mấy tên cảnh sát này về thì mình còn có quả ngon để ăn sao?
Khó chịu hơn chính là, nếu mình bị bắt, đi không thể đi, động không thể động, vậy không phải tùy ý bọn chúng tra tấn sao?
Đến lúc đó, bọn chúng tùy tiện chụp cho mình mấy cái tội danh thì ngồi tù là việc khó tránh khỏi rồi.
Đường Trọng đã từng quản lý trại giam, hắn biết trong trại giam có bao nhiêu loại việc đen tối, đánh chết, đói chết, độc chết, thậm chí, trốn rồi bị bắt chết. Địa bạn của bọn chúng thì do bọn chúng làm chủ.
Dù thế nào Đường Trọng cũng không khiến mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm đó.
Đột ngột tiếng loa làm cho đầu húi cua giật mình.
Hắn giẫm mạnh chân ga, xe quẹt qua thân thể đầu húi cua lao về tấm chắn phía trước.
Đầu húi cua nghĩ rằng, mình lấy thân thể chắn thì tên này dù có mấy lá gan cũng không dám lái xe đâm vào.
Lái xe đâm cảnh sát, đây là tội gì?
Hơn nữa, bọn họ đã sớm nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nghi phạm cần bắt là ngôi sao Đường Trọng. Ngôi sao mà dám tùy tiện lái xe đâm người sao?
- Anh làm gì, anh làm gì thế hả? Có ai không, giết người rồi, có kẻ đánh lén cảnh sát.
Đầu húi cua kêu to.
Mặt mụn cũng gấp, vội vàng rút súng từ bên hông ra, nhắm trúng Đường Trọng qua cửa sổ xe la lớn:
- Dừng xe. Tôi ra lệnh cho anh dừng xe ngay lập tức.
Đúng lúc này, Đường Trọng đẩy cửa xe ra, đập mạnh ra bên ngoài.
Cảnh sát mặt mụn vẫn gọi Đường Trọng đầu hàng, chẳng may bụng bị đập mạnh, thân thể cong thành hình con tôm gã trên mặt đất.
Thấy đồng bạn bị thương, đầu húi cua cũng không dám đi khiêu chiến Đường Trọng.
Thân thể của hắn lăn sang bên trái, ngã nhào về phía trước, nằm trên mặt đất.
Đúng lúc này, đầu xe Audi cũng đâm vào tấm chắn.
Răng rắc….
Một tiếng giòn vang truyền đến, tấm chắn gỗ bị vỡ vụn thành hai đoạn.
Xe cửa Đường Trọng lao vào đường cao tốc, sau đó như tia chớp chạy nhanh về phía trước.
Mấy cảnh sát ở cửa thu phí khác chạy qua, còn có người rút súng nổ về xe của Đường Trọng.
Bang….
Bang….
Bang….
Thấy xe Đường Trọng đã chạy xa, bọn họ lại chạy về xe cảnh sát, lập tức đuổi theo.
Đường Trọng lao lên đường cao tốc vẫn chưa hết, ba chiếc xe cảnh sát cũng lao lên đường cao tốc đuổi sát theo.
Hội quán Vong Ưu. Phòng Huyền Đình.
Ăn xong cơm chiều, anh em họ Tô cùng với cha con họ Khương lại trở lại hộ quán Vong Ưu uống trà, tỉnh rượu.
Trong bữa cơm, Tô Cẩm Hoài và Khương Như Long đã lập nên quan hệ thân thiết. Lúc này, hắn đang ngồi cạnh Khương Như Long giới thiệu về những cảnh đẹp và những nơi giải trí nổi tiếng của Tô Hàng. Thoạt nhìn, quan hệ của hai người rất thân thiết.
Khương Như Long mặt đầy vui vẻ, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, giống như rất nghiêm túc lắng nghe Tô Cẩm Hoài nói.
Điều này lại khiến Tô Cẩm Hoài kích động không thôi, nghĩ thầm, Khương Như Long không tệ, so với tên Đường Trọng còn mạnh hơn gấp ngàn vạn lần.
- Anh Long, nếu buổi tối anh rỗi, tôi sẽ đưa anh ra ngoài đi chơi được không? Khó lắm mới đến Tô Hàng được một chuyến, cũng nên thưởng thức một chút cuộc sống về đêm ở Tô Hàng chứ?
Tô Cẩm Hoài chuẩn bị đẫn Khương Như Long tới mấy nơi ăn chơi mà hắn quen thuộc, thể nghiệm một chút cuộc sống.
Có câu nói thế nào nhỉ? Đang ông có ba điều cần thiết, cùng ăn, cùng thương, cùng chơi gái. Hắn dẫn Khương Như Long đi tìm phụ nữ không phải càng nối thêm quan hệ giữa hai người sao?
Khương Như Long tiếc nuối nói:
- Tôi cũng muốn đi xem Tây Hồ về đêm nhưng hôm nay không được rồi. Tôi thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.
- Không sao. Còn nhiều thời gian mà.
Tô Cẩm Hoài cười ha hả nói. Hắn biết hôm nay Khương Như Long bị con bé Tô Sơn từ chối, hơn nữa cô ta còn chạy theo người khác thì tâm tình Khương Như Long nhất định rất khó chịu. Hắn từ chối ý tốt của mình cũng là lẽ thường.
- Đúng vậy, còn nhiều thời gian mà.
Khương Như Long gật đầu nói.
Nước trà còn chưa pha xong thì điện thoại trên bàn của Tô Vinh Bính đã đổ chuông.
Hắn nhìn dãy số trên điện thoại, ấn nút nghe hỏi:
- Cục trưởng Trương, chuyện thế nào rồi?
- Bộ trưởng Tô, chúng tôi dựa theo chỉ thị của ngài đã để cảnh sát tuần tra ở cửa vào đường cao tốc tìm kiếm hung thủ, vừa rồi đã phát hiện nghi phạm nhưng nghi phạm rất tàn nhẫn, giảo hoạt.
Hắn đánh nhân viên cảnh sát của chúng tôi rồi đâm gãy tấm chắn lái xe chạy trốn rồi. Bây giờ, cảnh sát của chúng tôi vẫn đang đuổi sát không tha.
Người đàn ông bên kia cẩn thận từng ly từng tí nói. Hắn nhận được mệnh lệnh bắt người, lại làm cho người ta chạy trốn nên lo lắng bộ trưởng Tô sẽ cảm thấy mình không được việc.
- Chạy rồi sao?
Biểu lộ Tô Vinh Bính nghiêm trọng nói, khóe miệng cong lên cười lạnh.
- Đối với hành vi phạm pháp này, dù thân phận hắn là gì thì nhất định phải bắt hắn về quy án để pháp luật trừng trị.
- Dạ, bộ trưởng Tô, tôi cam đoan, nhất định sẽ bắt được tội phạm về quy án.
Cục trưởng Trương cam đoan nói.
Cúp điện thoại, Tô Vinh Bính nói với cha con nhà họ Khương:
- Bọn chúng lái xe chạy rồi.
- Thật sự là coi trời bằng vung.
Khương Như Long cười ha hả nói:
- Nhất định phải nói với cảnh sát thu thập đầy đủ chứng cứ, tài liệu, đem máy ghi hình hiện trường nắm trong tay. Đây đều là bằng chứng phạm tội đấy.
Khi xe đi qua nội thành, đến đường cao tốc, Bạch Quân Dật mới thấy buông lỏng tâm tình đôi chút.
Chỉ cần lên cao tốc, một giờ sau là có thể rời đi Tô Hàng đến Minh Châu.
Trong lòng bà, đến Minh Châu là được an toàn rồi.
Bà nhìn Đường Trọng đang lái xe ở phía trước nói:
- May mà hôm nay có tiểu Đường giúp nếu không hai mẹ con chúng ta đúng là không thể thoát khỏi Tô Hàng được. Cho tới bây giờ đều không nghĩ tới có một ngày, thành phố này lại trở thành nhà giam.
- Đây là việc cháu nên làm.
Đường Trọng cười nói:
- Bọn chúng không có quyền hạn chế tự do của hai người. Đây là hành vi phạm pháp, dù có kiện ra tòa án thì bọn chúng cũng đuối lý.
- Hừ, phạm pháp. Bọn chúng còn để luật pháp vào mắt sao?
Bạch Quân Dật hừ lạnh nói. Bà quay sang nhìn Tô Sơn nói:
- Bọn chúng là muốn mẹ làm con tin rồi ép con gả cho người con không thích phải không?
Tô Sơn không trả lời bà mà chỉ nắm chặt tay của bà nói:
- Tất cả nhục nhã ngày hôm nay, về sau con sẽ giúp mẹ đòi hết.
Thấy con gái nghiêm nghị, lãnh liệt, trong lòng Bạch Quân Dật chua xót, bà dùng hai tay nắm chặt tay con gái nói:
- Một cô gái như con sống yên bình là tốt rồi. Sỉ nhục gì mẹ cũng không để ở trong lòng.
Tô Sơn biết mẹ mình vẫn có tính cách này, chưa bao giờ cãi nhau đỏ mặt với ai. Đây cũng là nguyên nhân mà bà luôn bị con dâu thứ hai nhà họ Tô, Quách Mỹ Trân chèn ép.
Tất nhiên, món nợ này chính cô nhớ là được rồi, không cần phải tăng thêm gánh nặng tâm lý cho mẹ nữa.
- Con biết rồi.
Cô an ủi nói.
- Aiz.
Bạch Quân dật thở dài. Số mẹ con bà thật khổ.
Đường Trọng vốn muốn nói vài câu đùa an ủi hai người nhưng hắn biết hoàn cảnh bây giờ không thích hợp.
Có lẽ, Tô Sơn cần yên tĩnh.
Chỉ có người hiểu rõ anh nhất mới có thể biết đâm dao từ chỗ nào khiến anh đau nhất.
Bị người được mình coi là cha bán đứng, cái cảm giác tuyệt vọng, phân nộ kia của Tô Sơn khiến Đường Trọng cảm động lây.
Nếu mình gặp được loại chuyện như vậy thì sẽ làm thế nào? Chỉ cần đặt ở vị trí của cô suy nghĩ một chút là có thể hiểu được.
Tô Sơn không nói lời nào, Bạch Quân Dật nắm chặt tay con gái, trên mặt tràn đầy ưu thương.
Xe Đường Trọng rất nhanh đi về trước, muốn nhanh chóng đưa hai người thoát khỏi thành phố đau thương này.
Thế nhưng, dù hắn muốn nhanh cũng không được.
Bởi vì phía trước là một cửa thu phí đường bộ. Tất cả các xe muốn từ nội thành đi cao tốc đều phải xếp hàng nộp phí.
Phía trước xe Đường Trọng xếp một hàng dài xe. Hắn cũng chỉ có thể xếp đằng sau chậm rãi đi về phía trước.
Không biết vì mình đang nóng vội hay là những nhân viên thu phí kia làm việc chậm chạp mà xe đi qua rất chậm, hai ba phút mới đi được một chiếc.
Khi Đường Trọng tới gần trạm thu phí, hắn thấy những người lái xe không chỉ phải nộp phí mà còn bị hai tên cảnh sát đứng bên cạnh dò xét, giống như muốn tìm nhân vật khả nghi nào đó vậy.
Điều này khiến Đường Trọng hơi lo lắng, hắn cảm thấy mục đích của những tên cảnh sát này không đơn thuần.
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy?
Cuối cùng cũng đến phiên Đường Trọng. Sau khi lấy vé, dựa theo yêu cầu của nhân viên thu phí, trả 10 tệ tiền phí thông hành.
Nhân viên thu phí xong cũng không cho đi ngay.
Không những thế, hai gã cảnh sát phụ trách kiểm tra bên này đi tới.
Một cảnh sát trên mặt đầy mụn gõ cửa sổ xe ý bảo Đường Trọng mở cửa sổ xe ra.
Đường Trọng mở cửa sổ xe xuống một chút, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Chính là hắn.
Cảnh sát đầu húi cua bên cạnh tên mặt mụn khi thấy Đường Trọng thì mặt đầy hưng phấn la lớn:
- Nghi phạm ở trên chiếc xe này.
Nói xong hắn liền chạy tới chặn trước đầu xe, tránh cho mấy người Đường Trọng chạy trốn.
- Quả nhiên là có quan hệ với người của nhà họ Tô.
Đường Trọng cười lạnh.
- Chúng tôi phạm tội gì mà mấy người chặn xe?
Đường Trọng lớn tiếng hỏi.
- Làm cái gì thì tự anh biết, theo chúng tôi đi cục cảnh sát.
Cảnh sát mặt mụn lớn tiếng nói. Hắn vừa kêu Đường Trọng đầu hàng vừa vẫy tay với đồng bạn.
- Tôi không phạm tội, các anh vu oan hãm hại.
Đường Trọng nói.
- Anh có phạm tội hay không, không phải do anh nói là được, mà do pháp luật quyết định. Lập tức xuống xe. Còn có hai người nữa.
Mặt mụn hung ác chỉ vào Bạch Quân Dật và Tô Sơn ngồi sau Đường Trọng nói.
Đường Trọng tất nhiên sẽ không xuống xe.
Hắn đã nhìn ra, đây là liên hoàn kế của nhà họ Tô.
Bọn chúng biết có mình giúp đỡ thì nhất định có thể mang Tô Sơn và Bạch Quân Dật ra ngoài khu nhà tổ nhưng vẫn để mấy kẻ tay chân đến cửa khu nhà chặn đường.
Những kẻ kia chỉ là pháo hôi, là người nhà họ Tô cố ý đưa tới để mình đánh.
Chính mình chủ động đánh người đã trở thành lý do chính đáng để cảnh sát bắt người.
Tô Hàng là địa bàn nhà họ Tô. Nếu mình theo mấy tên cảnh sát này về thì mình còn có quả ngon để ăn sao?
Khó chịu hơn chính là, nếu mình bị bắt, đi không thể đi, động không thể động, vậy không phải tùy ý bọn chúng tra tấn sao?
Đến lúc đó, bọn chúng tùy tiện chụp cho mình mấy cái tội danh thì ngồi tù là việc khó tránh khỏi rồi.
Đường Trọng đã từng quản lý trại giam, hắn biết trong trại giam có bao nhiêu loại việc đen tối, đánh chết, đói chết, độc chết, thậm chí, trốn rồi bị bắt chết. Địa bạn của bọn chúng thì do bọn chúng làm chủ.
Dù thế nào Đường Trọng cũng không khiến mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm đó.
Đột ngột tiếng loa làm cho đầu húi cua giật mình.
Hắn giẫm mạnh chân ga, xe quẹt qua thân thể đầu húi cua lao về tấm chắn phía trước.
Đầu húi cua nghĩ rằng, mình lấy thân thể chắn thì tên này dù có mấy lá gan cũng không dám lái xe đâm vào.
Lái xe đâm cảnh sát, đây là tội gì?
Hơn nữa, bọn họ đã sớm nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nghi phạm cần bắt là ngôi sao Đường Trọng. Ngôi sao mà dám tùy tiện lái xe đâm người sao?
- Anh làm gì, anh làm gì thế hả? Có ai không, giết người rồi, có kẻ đánh lén cảnh sát.
Đầu húi cua kêu to.
Mặt mụn cũng gấp, vội vàng rút súng từ bên hông ra, nhắm trúng Đường Trọng qua cửa sổ xe la lớn:
- Dừng xe. Tôi ra lệnh cho anh dừng xe ngay lập tức.
Đúng lúc này, Đường Trọng đẩy cửa xe ra, đập mạnh ra bên ngoài.
Cảnh sát mặt mụn vẫn gọi Đường Trọng đầu hàng, chẳng may bụng bị đập mạnh, thân thể cong thành hình con tôm gã trên mặt đất.
Thấy đồng bạn bị thương, đầu húi cua cũng không dám đi khiêu chiến Đường Trọng.
Thân thể của hắn lăn sang bên trái, ngã nhào về phía trước, nằm trên mặt đất.
Đúng lúc này, đầu xe Audi cũng đâm vào tấm chắn.
Răng rắc….
Một tiếng giòn vang truyền đến, tấm chắn gỗ bị vỡ vụn thành hai đoạn.
Xe cửa Đường Trọng lao vào đường cao tốc, sau đó như tia chớp chạy nhanh về phía trước.
Mấy cảnh sát ở cửa thu phí khác chạy qua, còn có người rút súng nổ về xe của Đường Trọng.
Bang….
Bang….
Bang….
Thấy xe Đường Trọng đã chạy xa, bọn họ lại chạy về xe cảnh sát, lập tức đuổi theo.
Đường Trọng lao lên đường cao tốc vẫn chưa hết, ba chiếc xe cảnh sát cũng lao lên đường cao tốc đuổi sát theo.
Hội quán Vong Ưu. Phòng Huyền Đình.
Ăn xong cơm chiều, anh em họ Tô cùng với cha con họ Khương lại trở lại hộ quán Vong Ưu uống trà, tỉnh rượu.
Trong bữa cơm, Tô Cẩm Hoài và Khương Như Long đã lập nên quan hệ thân thiết. Lúc này, hắn đang ngồi cạnh Khương Như Long giới thiệu về những cảnh đẹp và những nơi giải trí nổi tiếng của Tô Hàng. Thoạt nhìn, quan hệ của hai người rất thân thiết.
Khương Như Long mặt đầy vui vẻ, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, giống như rất nghiêm túc lắng nghe Tô Cẩm Hoài nói.
Điều này lại khiến Tô Cẩm Hoài kích động không thôi, nghĩ thầm, Khương Như Long không tệ, so với tên Đường Trọng còn mạnh hơn gấp ngàn vạn lần.
- Anh Long, nếu buổi tối anh rỗi, tôi sẽ đưa anh ra ngoài đi chơi được không? Khó lắm mới đến Tô Hàng được một chuyến, cũng nên thưởng thức một chút cuộc sống về đêm ở Tô Hàng chứ?
Tô Cẩm Hoài chuẩn bị đẫn Khương Như Long tới mấy nơi ăn chơi mà hắn quen thuộc, thể nghiệm một chút cuộc sống.
Có câu nói thế nào nhỉ? Đang ông có ba điều cần thiết, cùng ăn, cùng thương, cùng chơi gái. Hắn dẫn Khương Như Long đi tìm phụ nữ không phải càng nối thêm quan hệ giữa hai người sao?
Khương Như Long tiếc nuối nói:
- Tôi cũng muốn đi xem Tây Hồ về đêm nhưng hôm nay không được rồi. Tôi thật sự rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.
- Không sao. Còn nhiều thời gian mà.
Tô Cẩm Hoài cười ha hả nói. Hắn biết hôm nay Khương Như Long bị con bé Tô Sơn từ chối, hơn nữa cô ta còn chạy theo người khác thì tâm tình Khương Như Long nhất định rất khó chịu. Hắn từ chối ý tốt của mình cũng là lẽ thường.
- Đúng vậy, còn nhiều thời gian mà.
Khương Như Long gật đầu nói.
Nước trà còn chưa pha xong thì điện thoại trên bàn của Tô Vinh Bính đã đổ chuông.
Hắn nhìn dãy số trên điện thoại, ấn nút nghe hỏi:
- Cục trưởng Trương, chuyện thế nào rồi?
- Bộ trưởng Tô, chúng tôi dựa theo chỉ thị của ngài đã để cảnh sát tuần tra ở cửa vào đường cao tốc tìm kiếm hung thủ, vừa rồi đã phát hiện nghi phạm nhưng nghi phạm rất tàn nhẫn, giảo hoạt.
Hắn đánh nhân viên cảnh sát của chúng tôi rồi đâm gãy tấm chắn lái xe chạy trốn rồi. Bây giờ, cảnh sát của chúng tôi vẫn đang đuổi sát không tha.
Người đàn ông bên kia cẩn thận từng ly từng tí nói. Hắn nhận được mệnh lệnh bắt người, lại làm cho người ta chạy trốn nên lo lắng bộ trưởng Tô sẽ cảm thấy mình không được việc.
- Chạy rồi sao?
Biểu lộ Tô Vinh Bính nghiêm trọng nói, khóe miệng cong lên cười lạnh.
- Đối với hành vi phạm pháp này, dù thân phận hắn là gì thì nhất định phải bắt hắn về quy án để pháp luật trừng trị.
- Dạ, bộ trưởng Tô, tôi cam đoan, nhất định sẽ bắt được tội phạm về quy án.
Cục trưởng Trương cam đoan nói.
Cúp điện thoại, Tô Vinh Bính nói với cha con nhà họ Khương:
- Bọn chúng lái xe chạy rồi.
- Thật sự là coi trời bằng vung.
Khương Như Long cười ha hả nói:
- Nhất định phải nói với cảnh sát thu thập đầy đủ chứng cứ, tài liệu, đem máy ghi hình hiện trường nắm trong tay. Đây đều là bằng chứng phạm tội đấy.
/1166
|