Khu nhà tổ tiên Tô gia.
Đợi đến lúc Đường Trọng lái xe đi xa, lão quản gia nghĩ ngợi rồi nhanh chóng đi về báo cho lão gia một tiếng.
Lão gia vẫn còn ngủ say. Ông đứng cạnh gọi một tiếng, không ai trả lời.
Vì thế ông liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh, muốn chờ lão gia tỉnh lại rồi báo cáo chuyện này với ông ấy.
Đợi một phút lại một phút, đợi một lúc rồi một lúc, nhìn ra bên ngoài thì đã thấy một giờ trôi qua mà lão gia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Ông lại đi đến bên người Tô lão gia rồi khẽ gọi.
- Lão gia, Tam nha đầu mang đại phu nhân đi Minh Châu rồi.
Lão quản gia lại nói. Đây là chuyện lớn trong nhà, là một quản gia, ông nhất định phải báo với lão gia một tiếng mới được.
- Bên ngoài có người chặn lại, là trợ thủ Vương Bằng Trình của nhị gia.
Lão gia không nói gì.
Lão quản gia cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
Người già rất khó ngủ say, có một cơn gió thổi qua đều tỉnh lại ngay. Đặc biệt là Tô lão gia, lớn tuổi, sức khỏe không được tốt. Lúc mơ thấy ác mộng ông ấy còn thường xuyên nói mớ.
Hôm nay mình đặc biệt gọi, sao lão gia có thể không nghe thấy được?
- Lão gia...
Lão quản gia vươn tay ra đẩy Tô lão gia.
Tay lão quản gia còn chưa chạm tới thì lão gia đã đổ người từ trên ghế xuống.
Lão quản gia vươn tay ra đỡ nhưng hai chân không có lực. Người của ông ở dưới, người Tô lão gia bên trên, hai người ngã lăn xuống đất.
Cũng bất chấp mình có bị thương không, lão quản gia kiểm tra hô hấp của Tô lão gia.
Hô hấp yếu ớt, tiến khí yếu, hả giận nhỏ, nghiêm trọng hơn là mặt ông ấy nóng lên như vừa mới bị nướng trên lò lửa vậy.
- Lão gia...
Lão quản gia lại gọi. Ngã như vậy mà vẫn không tỉnh lại chứng tỏ có vấn đề lớn rồi.
- Người đâu, mau tới đây, mau tới đây.
Rất nhanh chóng người hầu đã chạy tới, thấy hai người trụ cột trong nhà ngã lăn trên mặt đất, bọn họ luống cuống tay chân nâng người lên.
Trong nhà gọi một bác sĩ chăm sóc sức khỏe đến. Sau khi bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể của lão gia thì đề nghị lập tức đưa đi bệnh viện.
Lão quản gia gật đầu đồng ý, đồng thời bảo người gọi điện nói cho con cháu lão gia biết.
Đường Trọng dẫn người chạy trốn trong lúc mọi người đang xếp đặt. Đường Trọng đụng lan can cảnh sát đã bị mọi người đoán trước được.
Trước bức hôn Tô Sơn, sau đó khiến Tô Sơn nghĩ phải dẫn mẹ rời khỏi Tô Hàng.
Chú Ba trường thi quay giáo làm Tô Sơn tâm như chết tro, thúc đẩy quyết định rời đi của cô.
Hơn nữa, vì để trận tuồng này càng thêm chân thật, bọn hắn còn phái người đến chặn đường trước cửa.
Quả nhiên Đường Trọng ra tay giúp đỡ, hai bên xảy ra xung đột, vừa mới có người bị thương mà cảnh sát đã chặn đường trên đường cao tốc.
Lúc này Đường Trọng tiến không được, lùi không xong.
Lùi, đợi hắn chính là thẩm hình và chịu trách nhiệm đánh người.
Chỉ cần hắn bị giữ lại thì bọn hắn sẽ có cả trăm cách để xử lý hắn.
Đường Trọng ra tay vô cùng hung ác, những người kia cũng bị thương không nhẹ. Nếu trong đó có hai người gãy chân hoặc bộ phận quan trọng khác bị thương, Đường Trọng bị tội cố ý đả thương người có bị ngồi tù không?
Chỉ cần nghĩ cách ném Đường Trọng vào tù, muốn chơi hắn thế nào thì chơi, chờ hắn cũng chỉ có con đường chết.
Cho dù không đánh nhau, chỉ cần không cho ăn uống thì Đường Trọng cũng không chịu được.
Tiến, vậy thì vừa vặn rơi vào cái bẫy của bọn hắn rồi.
Lúc Đường Trọng đâm vào lan can chạy trốn cảnh sát, ở đó đã thu video lại rồi.
Đường Trọng vội vàng chạy trốn nên không có biện pháp quay lại phá hủy những chứng cớ này.
Cảnh sát có được chứng cớ trọng yếu này, chẳng phải là đã có lý do chế tài Đường Trọng rồi sao?
Hơn nữa video này mà tung ra ngoài, chỉ sợ xã hội sẽ tạo thành một dòng thủy triều lớn.
Những dân mạng không biết rõ tình hình mà thấy video như vậy, còn không mắng Đường Trọng chết sao? Dám đánh cảnh sát, cậu cho rằng cậu là ai
Thứ nhất, trên lưng Đường Trọng đã đeo gông xiềng, đã thành tội phạm chạy trốn, lúc nào cũng có thể bị quăng vào tù.
Thứ hai, Đường Trọng mất hết danh dự, đã thanh chuột chạy qua đường bị người kêu đánh.
Trước tiên lấy hết toàn bộ thanh danh của hắn, lại cho hắn từ Thiên Vương được vạn người theo dõi thành một tên đào phạm đánh lén cảnh sát bị người ta phỉ nhổ. Đợi đến lúc hắn bị đưa vào đại lao, chỉ sợ sẽ không có ai đứng ra nói chuyện cho hắn thôi.
Lúc đó mọi người chỉ biết lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nói hắn bị phạt đúng tội. Bọn hắn chỉ quan tâm đến bỏ ngoài, ai thèm quan tâm đến chân tướng chứ?
Không thể không nói một chiêu này vô cùng tàn nhẫn, vô cùng âm hiểm, là đuổi tận giết tuyệt Đường Trọng.
Cho nên Khương Như Long mới coi trọng video kia như thế.
- Như Long nói đúng. Chú đã gọi điện thông báo rồi.
Tô Vinh Bính gật đầu nói. Khương Như Long nghĩ ra thì sao mình lại có thể không nghĩ ra?
Nhưng mình đã có kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm như vậy, Khương Như Long tuổi còn trẻ mà đã có tâm cơ như thế, thật là làm cho người ta không thể không xem trọng.
Người này không đơn giản!
- Chú hai làm việc đến giọt nước cũng không lọt. Cháu chỉ lắm mồm thôi.
Khương Như Long cười ha hả nói.
- Như Long không nên khiêm nhường như thế. Tâm cơ của cháu tốt lắm. Chú lớn tuổi, cháu phải nhắc nhở nhiều hơn mới được. Cho dù thế nào thì cũng không thể để thằng ranh kia chạy thoát được.
Tô Vinh Bính nói.
Đúng lúc này điện thoạt mà Tô Vinh Bính đặt trên bàn vang lên.
Tô Vinh Bính nhìn màn hình điện thoại, sau đó ấn nút nghe, hỏi:
- Lão Thủy, có chuyện gì?
- Nhị gia, không hay rồi, lão gia bị ngất xỉu...
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh già nua.
- Cái gì?
Tô Vinh Bính đứng thẳng dậy, tách trà đặt trước mặt cũng rơi xuống rồi vỡ thành từng mảnh. Mặc kệ tách trà vỡ, Tô Vinh Bính lớn tiếng hỏi:
- Lão Thủy, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
- Sau khi ăn trưa xong, lão gia thấy người hơi yếu nên đã ngồi trên ghế. Tôi khuyên ông ấy lên giường nghỉ ngơi, ông ấy cũng không nghe...
- Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Sao chuyện lại thành thế này?
Tô Vinh Bính cắt đứt lời lão quản gia, nói thẳng vào chủ đề.
- Lão gia ngủ trên ghế rồi ngã xuống mặt đất, gọi cũng không dậy, người lại nóng như bị hỏa thiêu.
- Lập tức đưa người vào bệnh viện.
Tô Vinh Bính lớn tiếng ra lệnh.
- Tôi đã sắp xếp rồi. Giờ đang trên đường tới bệnh viện.
Lão quản gia nói:
- Nhị gia và tam gia cũng đang tới. Tôi sợ lão gia có chuyện gì ngoài ý muốn...
Quả thật nếu lần này lão gia đi bệnh viện thì người nhà nhất định phải biết. Không chừng còn có di chúc gì muốn lập. Hơn nữa, trước khi chết, nhìn mặt một lần cũng tốt.
- Ông cứ lo liệu đi. Tôi và Vinh Quyền đi ngay đây.
Tô Vinh Bính nói.
Cúp máy xong, Tô Vinh Bính sắc mặt âm trầm, nói với Tô Vinh Quyền:
- Lão gia bị ngã, sợ lần này không xong rồi.
- Sao ạ?
Tô Vinh Quyền cũng vội vàng đứng dậy, nói:
- Ở bệnh viện nào ạ?
Đợi đến anh em Tô gia và Tô Cẩm Hoài rời đi, tiểu viện chỉ còn lại cha con Khương Khả Minh và Khương Như Long.
- Ôi, không ngờ Tô gia lại xảy ra chuyện như vậy.
Khương Khả Minh cầm chén trà lên, thở dài nói.
- Hi vọng Tô lão gia không có chuyện gì.
Khương Như Long bình tĩnh nói.
Khương Khả Minh nhìn về phía con mình, vừa cười vừa nói:
- Xem ra lần này thằng ranh con họ Đường kia không thoát được rồi. Nó tưởng nó là ai? Tưởng không ai có thể bắt được nó sao?
- Tạo nghiệt không thể sống.
Khương Như Long nói.
- Mục tiêu của con không phải Tô Sơn sao?
Khương Khả Minh nhìn con trai mình, trong lòng vô cùng hài lòng. Tuổi còn trẻ mà tâm tư thủ đoạn đã rất cao. Người như vậy sao không làm việc lớn được?
- Con quả thật thích Tô Sơn.
Khương Như Long vừa cười vừa nói.
- Sao?
- Nhưng thích thì không thể lấy cớ được à?
Khương Như Long vẻ mặt thành thật nói.
Bạch Quân Dật thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, thấy những chiếc xe cảnh sát vẫn đuổi theo không buông, trong lòng vô cùng lo lắng.
- Sao những tên cảnh sát này không phân biệt được trắng đen gì cả? Bọn họ phải bắt người xấu mới đúng chứ?
Bạch Quân Dật cũng biết mình lẩm bẩm vô ích nhưng nếu không nói gì, bà cảm giác mình càng khó chịu hơn. Trước kia, mặc dù bà chịu uất ức nhưng Tô gia cũng không làm chuyện gì quá khích. Mấy năm nay, tổng thể mà nói thì cuộc sống của bà rất an dật.
Đương nhiên, bà không tranh quyền đoạt lợi thì sẽ không ai đặt một người bệnh này vào mắt.
Nhưng chuyện xảy ra hai ngày nay đã vượt qua phạm trù bà có thể tha thứ.
Bọn họ còn có nhân tính không?
Tô Sơn trầm mặc không nói, chỉ ôm chặt lấy người mẹ, tránh cho thân thể đơn bạc lại bị đụng vào xe. Cô gái này đang dùng chính thân thể của mình để bảo vệ mẹ.
Đường Trọng đang chuyên tâm lái xe.
Kỹ thuật lái xe của hắn là học được từ sư phụ chuyên mua đồ ăn trong ngục giam Hận Sơn. Vị sư phụ kia đã từng làm binh lính xe hơi trong bộ đội đặc chủng, vì phạm sai lầm nên phải đến ngục giam Hận Sơn. Chòm râu dài thấy kỹ thuật lái xe của ông không tệ nên đã bảo ông chuyên lái xe ra ngoài. Mua thức ăn hay tài liệu gì thì cũng do ông ta phụ trách.
Cũng không có cách nào khác, Hận Sơn ở trong núi sâu, ra ngoài không tiện. Cho dù có xe nhưng nếu không biết lái thì cũng không được.
Nhưng trong ngục như ruột dê, lượng thức ăn lớn như vậy mà vẫn hết nhanh chóng.
Kỹ thuật lái xe của Đường Trọng tốt, tính năng xe này lại tốt hơn chiếc xe kia vô số lần nên hắn chuyên chú lái xe thì cách những chiếc xe cảnh sát này khá xa.
Chỉ là những chiếc xe cảnh sát này cứ đuổi theo không tha, bộ dáng muốn tiễn tới Minh Châu làm Đường Trọng thấy không được thích hợp.
Đánh vài người mà thôi, sao bọn họ phải xuất động nhiều xe như vậy?
Nhưng Đường Trọng cũng hiểu rõ, vừa rồi mình đã đâm thủng lan can cục cảnh sát, chuyện như vậy nhất định sẽ bị quay lại.
Dựa theo phong cách hành xử của hắn thì đáng lẽ phải quay lại hủy luôn mới đúng.
Nhưng tên này lại dám bắn súng. Thật sự là vô pháp vô thiên.
Vì lo lắng cho sự an toàn của Tô Sơn và Bạch Quân Dật, hắn chỉ có thể lái xe chạy như chó chạy.
Hắn phải kéo giãn khoảng cách với những chiếc xe đằng sau, ít nhất cũng không thể lọt vào tầm đạn bắn của bọn họ được.
Đợi đến lúc Đường Trọng lái xe đi xa, lão quản gia nghĩ ngợi rồi nhanh chóng đi về báo cho lão gia một tiếng.
Lão gia vẫn còn ngủ say. Ông đứng cạnh gọi một tiếng, không ai trả lời.
Vì thế ông liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh, muốn chờ lão gia tỉnh lại rồi báo cáo chuyện này với ông ấy.
Đợi một phút lại một phút, đợi một lúc rồi một lúc, nhìn ra bên ngoài thì đã thấy một giờ trôi qua mà lão gia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Ông lại đi đến bên người Tô lão gia rồi khẽ gọi.
- Lão gia, Tam nha đầu mang đại phu nhân đi Minh Châu rồi.
Lão quản gia lại nói. Đây là chuyện lớn trong nhà, là một quản gia, ông nhất định phải báo với lão gia một tiếng mới được.
- Bên ngoài có người chặn lại, là trợ thủ Vương Bằng Trình của nhị gia.
Lão gia không nói gì.
Lão quản gia cảm thấy chuyện này có chút không đúng.
Người già rất khó ngủ say, có một cơn gió thổi qua đều tỉnh lại ngay. Đặc biệt là Tô lão gia, lớn tuổi, sức khỏe không được tốt. Lúc mơ thấy ác mộng ông ấy còn thường xuyên nói mớ.
Hôm nay mình đặc biệt gọi, sao lão gia có thể không nghe thấy được?
- Lão gia...
Lão quản gia vươn tay ra đẩy Tô lão gia.
Tay lão quản gia còn chưa chạm tới thì lão gia đã đổ người từ trên ghế xuống.
Lão quản gia vươn tay ra đỡ nhưng hai chân không có lực. Người của ông ở dưới, người Tô lão gia bên trên, hai người ngã lăn xuống đất.
Cũng bất chấp mình có bị thương không, lão quản gia kiểm tra hô hấp của Tô lão gia.
Hô hấp yếu ớt, tiến khí yếu, hả giận nhỏ, nghiêm trọng hơn là mặt ông ấy nóng lên như vừa mới bị nướng trên lò lửa vậy.
- Lão gia...
Lão quản gia lại gọi. Ngã như vậy mà vẫn không tỉnh lại chứng tỏ có vấn đề lớn rồi.
- Người đâu, mau tới đây, mau tới đây.
Rất nhanh chóng người hầu đã chạy tới, thấy hai người trụ cột trong nhà ngã lăn trên mặt đất, bọn họ luống cuống tay chân nâng người lên.
Trong nhà gọi một bác sĩ chăm sóc sức khỏe đến. Sau khi bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể của lão gia thì đề nghị lập tức đưa đi bệnh viện.
Lão quản gia gật đầu đồng ý, đồng thời bảo người gọi điện nói cho con cháu lão gia biết.
Đường Trọng dẫn người chạy trốn trong lúc mọi người đang xếp đặt. Đường Trọng đụng lan can cảnh sát đã bị mọi người đoán trước được.
Trước bức hôn Tô Sơn, sau đó khiến Tô Sơn nghĩ phải dẫn mẹ rời khỏi Tô Hàng.
Chú Ba trường thi quay giáo làm Tô Sơn tâm như chết tro, thúc đẩy quyết định rời đi của cô.
Hơn nữa, vì để trận tuồng này càng thêm chân thật, bọn hắn còn phái người đến chặn đường trước cửa.
Quả nhiên Đường Trọng ra tay giúp đỡ, hai bên xảy ra xung đột, vừa mới có người bị thương mà cảnh sát đã chặn đường trên đường cao tốc.
Lúc này Đường Trọng tiến không được, lùi không xong.
Lùi, đợi hắn chính là thẩm hình và chịu trách nhiệm đánh người.
Chỉ cần hắn bị giữ lại thì bọn hắn sẽ có cả trăm cách để xử lý hắn.
Đường Trọng ra tay vô cùng hung ác, những người kia cũng bị thương không nhẹ. Nếu trong đó có hai người gãy chân hoặc bộ phận quan trọng khác bị thương, Đường Trọng bị tội cố ý đả thương người có bị ngồi tù không?
Chỉ cần nghĩ cách ném Đường Trọng vào tù, muốn chơi hắn thế nào thì chơi, chờ hắn cũng chỉ có con đường chết.
Cho dù không đánh nhau, chỉ cần không cho ăn uống thì Đường Trọng cũng không chịu được.
Tiến, vậy thì vừa vặn rơi vào cái bẫy của bọn hắn rồi.
Lúc Đường Trọng đâm vào lan can chạy trốn cảnh sát, ở đó đã thu video lại rồi.
Đường Trọng vội vàng chạy trốn nên không có biện pháp quay lại phá hủy những chứng cớ này.
Cảnh sát có được chứng cớ trọng yếu này, chẳng phải là đã có lý do chế tài Đường Trọng rồi sao?
Hơn nữa video này mà tung ra ngoài, chỉ sợ xã hội sẽ tạo thành một dòng thủy triều lớn.
Những dân mạng không biết rõ tình hình mà thấy video như vậy, còn không mắng Đường Trọng chết sao? Dám đánh cảnh sát, cậu cho rằng cậu là ai
Thứ nhất, trên lưng Đường Trọng đã đeo gông xiềng, đã thành tội phạm chạy trốn, lúc nào cũng có thể bị quăng vào tù.
Thứ hai, Đường Trọng mất hết danh dự, đã thanh chuột chạy qua đường bị người kêu đánh.
Trước tiên lấy hết toàn bộ thanh danh của hắn, lại cho hắn từ Thiên Vương được vạn người theo dõi thành một tên đào phạm đánh lén cảnh sát bị người ta phỉ nhổ. Đợi đến lúc hắn bị đưa vào đại lao, chỉ sợ sẽ không có ai đứng ra nói chuyện cho hắn thôi.
Lúc đó mọi người chỉ biết lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nói hắn bị phạt đúng tội. Bọn hắn chỉ quan tâm đến bỏ ngoài, ai thèm quan tâm đến chân tướng chứ?
Không thể không nói một chiêu này vô cùng tàn nhẫn, vô cùng âm hiểm, là đuổi tận giết tuyệt Đường Trọng.
Cho nên Khương Như Long mới coi trọng video kia như thế.
- Như Long nói đúng. Chú đã gọi điện thông báo rồi.
Tô Vinh Bính gật đầu nói. Khương Như Long nghĩ ra thì sao mình lại có thể không nghĩ ra?
Nhưng mình đã có kinh nghiệm tranh đấu nhiều năm như vậy, Khương Như Long tuổi còn trẻ mà đã có tâm cơ như thế, thật là làm cho người ta không thể không xem trọng.
Người này không đơn giản!
- Chú hai làm việc đến giọt nước cũng không lọt. Cháu chỉ lắm mồm thôi.
Khương Như Long cười ha hả nói.
- Như Long không nên khiêm nhường như thế. Tâm cơ của cháu tốt lắm. Chú lớn tuổi, cháu phải nhắc nhở nhiều hơn mới được. Cho dù thế nào thì cũng không thể để thằng ranh kia chạy thoát được.
Tô Vinh Bính nói.
Đúng lúc này điện thoạt mà Tô Vinh Bính đặt trên bàn vang lên.
Tô Vinh Bính nhìn màn hình điện thoại, sau đó ấn nút nghe, hỏi:
- Lão Thủy, có chuyện gì?
- Nhị gia, không hay rồi, lão gia bị ngất xỉu...
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh già nua.
- Cái gì?
Tô Vinh Bính đứng thẳng dậy, tách trà đặt trước mặt cũng rơi xuống rồi vỡ thành từng mảnh. Mặc kệ tách trà vỡ, Tô Vinh Bính lớn tiếng hỏi:
- Lão Thủy, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
- Sau khi ăn trưa xong, lão gia thấy người hơi yếu nên đã ngồi trên ghế. Tôi khuyên ông ấy lên giường nghỉ ngơi, ông ấy cũng không nghe...
- Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Sao chuyện lại thành thế này?
Tô Vinh Bính cắt đứt lời lão quản gia, nói thẳng vào chủ đề.
- Lão gia ngủ trên ghế rồi ngã xuống mặt đất, gọi cũng không dậy, người lại nóng như bị hỏa thiêu.
- Lập tức đưa người vào bệnh viện.
Tô Vinh Bính lớn tiếng ra lệnh.
- Tôi đã sắp xếp rồi. Giờ đang trên đường tới bệnh viện.
Lão quản gia nói:
- Nhị gia và tam gia cũng đang tới. Tôi sợ lão gia có chuyện gì ngoài ý muốn...
Quả thật nếu lần này lão gia đi bệnh viện thì người nhà nhất định phải biết. Không chừng còn có di chúc gì muốn lập. Hơn nữa, trước khi chết, nhìn mặt một lần cũng tốt.
- Ông cứ lo liệu đi. Tôi và Vinh Quyền đi ngay đây.
Tô Vinh Bính nói.
Cúp máy xong, Tô Vinh Bính sắc mặt âm trầm, nói với Tô Vinh Quyền:
- Lão gia bị ngã, sợ lần này không xong rồi.
- Sao ạ?
Tô Vinh Quyền cũng vội vàng đứng dậy, nói:
- Ở bệnh viện nào ạ?
Đợi đến anh em Tô gia và Tô Cẩm Hoài rời đi, tiểu viện chỉ còn lại cha con Khương Khả Minh và Khương Như Long.
- Ôi, không ngờ Tô gia lại xảy ra chuyện như vậy.
Khương Khả Minh cầm chén trà lên, thở dài nói.
- Hi vọng Tô lão gia không có chuyện gì.
Khương Như Long bình tĩnh nói.
Khương Khả Minh nhìn về phía con mình, vừa cười vừa nói:
- Xem ra lần này thằng ranh con họ Đường kia không thoát được rồi. Nó tưởng nó là ai? Tưởng không ai có thể bắt được nó sao?
- Tạo nghiệt không thể sống.
Khương Như Long nói.
- Mục tiêu của con không phải Tô Sơn sao?
Khương Khả Minh nhìn con trai mình, trong lòng vô cùng hài lòng. Tuổi còn trẻ mà tâm tư thủ đoạn đã rất cao. Người như vậy sao không làm việc lớn được?
- Con quả thật thích Tô Sơn.
Khương Như Long vừa cười vừa nói.
- Sao?
- Nhưng thích thì không thể lấy cớ được à?
Khương Như Long vẻ mặt thành thật nói.
Bạch Quân Dật thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, thấy những chiếc xe cảnh sát vẫn đuổi theo không buông, trong lòng vô cùng lo lắng.
- Sao những tên cảnh sát này không phân biệt được trắng đen gì cả? Bọn họ phải bắt người xấu mới đúng chứ?
Bạch Quân Dật cũng biết mình lẩm bẩm vô ích nhưng nếu không nói gì, bà cảm giác mình càng khó chịu hơn. Trước kia, mặc dù bà chịu uất ức nhưng Tô gia cũng không làm chuyện gì quá khích. Mấy năm nay, tổng thể mà nói thì cuộc sống của bà rất an dật.
Đương nhiên, bà không tranh quyền đoạt lợi thì sẽ không ai đặt một người bệnh này vào mắt.
Nhưng chuyện xảy ra hai ngày nay đã vượt qua phạm trù bà có thể tha thứ.
Bọn họ còn có nhân tính không?
Tô Sơn trầm mặc không nói, chỉ ôm chặt lấy người mẹ, tránh cho thân thể đơn bạc lại bị đụng vào xe. Cô gái này đang dùng chính thân thể của mình để bảo vệ mẹ.
Đường Trọng đang chuyên tâm lái xe.
Kỹ thuật lái xe của hắn là học được từ sư phụ chuyên mua đồ ăn trong ngục giam Hận Sơn. Vị sư phụ kia đã từng làm binh lính xe hơi trong bộ đội đặc chủng, vì phạm sai lầm nên phải đến ngục giam Hận Sơn. Chòm râu dài thấy kỹ thuật lái xe của ông không tệ nên đã bảo ông chuyên lái xe ra ngoài. Mua thức ăn hay tài liệu gì thì cũng do ông ta phụ trách.
Cũng không có cách nào khác, Hận Sơn ở trong núi sâu, ra ngoài không tiện. Cho dù có xe nhưng nếu không biết lái thì cũng không được.
Nhưng trong ngục như ruột dê, lượng thức ăn lớn như vậy mà vẫn hết nhanh chóng.
Kỹ thuật lái xe của Đường Trọng tốt, tính năng xe này lại tốt hơn chiếc xe kia vô số lần nên hắn chuyên chú lái xe thì cách những chiếc xe cảnh sát này khá xa.
Chỉ là những chiếc xe cảnh sát này cứ đuổi theo không tha, bộ dáng muốn tiễn tới Minh Châu làm Đường Trọng thấy không được thích hợp.
Đánh vài người mà thôi, sao bọn họ phải xuất động nhiều xe như vậy?
Nhưng Đường Trọng cũng hiểu rõ, vừa rồi mình đã đâm thủng lan can cục cảnh sát, chuyện như vậy nhất định sẽ bị quay lại.
Dựa theo phong cách hành xử của hắn thì đáng lẽ phải quay lại hủy luôn mới đúng.
Nhưng tên này lại dám bắn súng. Thật sự là vô pháp vô thiên.
Vì lo lắng cho sự an toàn của Tô Sơn và Bạch Quân Dật, hắn chỉ có thể lái xe chạy như chó chạy.
Hắn phải kéo giãn khoảng cách với những chiếc xe đằng sau, ít nhất cũng không thể lọt vào tầm đạn bắn của bọn họ được.
/1166
|