Hoa Minh nói xong liền cười to mà đi.
Lương Đào cũng đứng dậy, vô sỉ cười hề hề nói với Tiền Quân và Lý Sắt:
- Bò bít tết rất ngon, hai người từ từ ăn. Đúng rồi, còn có món trứng cá muối chưa mang lên, nhớ rõ bớt tiền bọn họ, cũng không thể bị bọn họ lừa chứ. Một lần nữa cảm ơn bữa tối phong phú của hai người.
Nói xong, cũng đi theo Đường Trọng và Hoa Minh đi ra ngoài.
Vèo…
Tiền Quân cầm ly thuỷ tinh ném về phía cửa phòng nơi vừa đóng lại.
Loảng xoảng…
Ly thuỷ tinh phát ra tiếng vang thanh thuý, sau đó liền vỡ nát.
Có thể là thấy ly thuỷ tinh quá nhẹ, lúc cầm lên không có cảm xúc, không thể phát tiết lửa giận của mình, Tiền Quân lại cầm bình rượu đỏ trước mặt Lý Sắt ném mạnh vào vách tường.
Choang…
Bình rượu đỏ vỡ tan, rượu đỏ chảy lan tràn ra bốn phía.
Âm thanh nặng nề vang lên như tiếng nổ rốt cục khiến sự tức giận trong lòng hắn tạm được giải thoát, hắn thở hổn hển, ác độc mắng:
- Đồ con hoang.
Lý Sắt không dám hỏi hắn mắng ai. Chẳng qua, nghĩ thầm, nếu hắn mắng chính là em trai Hoa Minh của hắn thì không phải cũng là mắng chính mình hay sao?
- Đường Trọng này đúng là đáng ghét.
Lý Sắt phụ hoạ. Cô biết bây giờ hắn muốn nghe cái gì.
- Khi còn trong đoàn làm phim, tất cả mọi người đều không thích hắn. Chỉ biết gây rối, lại không thèm quan tâm cảm giác của người khác. Bây giờ hắn đang đến đỉnh cao nên mọi người nguyện ý đi theo hắn, nhưng đợi đến khi hắn hết thời thì xem có bao nhiêu người đứng ra giẫm đạp hắn.
- Giẫm đạp hắn sao?
Trong mắt Tiền Quân loé lên sát khí rồi nhanh chóng biến mất:
- Vậy là quá nhẹ cho hắn.
Trong lòng Lý Sắt vui vẻ, biết mình đã thành công khơi dậy lòng hận thù của người đàn ông này, nên nói tiếp:
- Đúng vậy. Việc nhà người ta hắn xen vào làm gì? Cứ như mình là cảnh sát vậy.
Tiền Quân suy nghĩ, nhìn Lý Sắt nói:
- Hai người các ngươi có thù oán gì à?
- Không có không có.
Lý Sắt vội phủ nhận:
- Em và hắn ư? Sao có thể? Một tên nhãi con chưa vắt mũi, em không để mình chịu thiệt đâu.
- Hắn không phải trẻ con.
Tiền Quân nói. Có nhiều việc về Đường Trọng mà người bên ngoài không biết nhưng là người trong vòng ở Yến Kinh thì sao hắn không biết chứ? Tất nhiên, hắn cũng không định giải thích cho Lý Sắt.
- Tôi vẫn cảm thấy giữa hai người có điều gì đó. Có phải cô có chuyện gì giấu tôi không?
Lý Sắt cười khổ nói:
- Đại thiếu gia của em, người ta thì có chuyện gì mà giấu được anh chứ? Em có bao nhiêu năng lực, anh không phải rõ hơn người khác sao?
Tiền Quân cười lạnh nói:
- Tốt nhất là như thế.
Tây Lâm hội sở. Thính Vũ lâu.
Thính Vũ lâu là quán trà của Tây Lâm hội sở. Không thể không nói, tên gọi luôn làm người ta thấy buồn cười, bây giờ để ý thì đúng là một truyền kì.
Bởi vì bên ngoài ngày càng mưa to gió lớn nên ba người Đường Trọng cũng không mạo hiểm đi ra ngoài liền đến Thính Vũ Lâu này uống trà.
Thính Vũ Lâu – nghe mưa, đúng là một hưởng thụ lớn trong cuộc sống.
Ba năm người ngồi xung quanh ấm trà, hương thơm ngào ngạt toả ra bốn phía trong phòng, ngoài cửa sổ hạt mưa tí tách rơi. Khung cảnh này, có thể nói là đẹp như tranh.
Đường Trọng từ chối người phục vụ trà đạo của Tây Lâm hội sở. Sau khi bảo mấy người đó ra ngoài, Đường Trọng liền tự mình nấu nước pha trà.
Hoa Minh ngồi ở một bên. Lương Đào thì rất có tính nghệ sĩ, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về nơi xa, nghĩ nửa ngày muốn tìm một câu thơ ứng với tình cảnh, nhưng kết quả lại chỉ nghẹn ra được một câu ‘mưa xuân quý như dầu, hạ được đầy đường lưu’
Đến nỗi, ngay cả tâm trạng không tốt Hoa Minh cũng bị hắn chọc cười, mắng:
- Lão Tam, nếu mày không có văn hoá thì cũng đừng học đòi văn vẻ. Đây là việc mà tao cùng lão Nhị tài giỏi mới làm được, người bình thường khó mà làm được nha.
- Mưa xuân quý như dầu thì làm sao? Tao quan tâm mọi người dân nước ta thì làm sao? Sáng tác nghệ thuật là không thể rời xa cuộc sống nha.
Lương Đào phản bác.
- Đúng vậy. Sáng tác nghệ thuật là không thể rời xa cuộc sống.
Đường Trọng cười:
- Nhưng bây giờ là mùa gì mà gọi là mưa xuân?
Lương Đào ngượng ngùng nói:
- Tao chỉ ví dụ như vậy thôi.
Đường Trọng đem nước trà pha xong rót vào chén nhỏ rồi đưa đến trước mặt Hoa Minh và Lương Đào, sau đó chính mình cầm chén nhấm nháp.
Trải qua thoài gian dài tìm hiểu, trà kỹ của hắn tuy còn kém xa vạn dặm so với Tô Sơn cùng sư phụ trà Lí Hương Lan, nhưng bây giờ đã hơn lão râu dài cả vạn dặm rồi.
Trà đạo của hắn chỉ được gọi là ‘kỹ’, Tô Sơn là ‘nhập đạo’, mà Lí Hương Lan đã là ‘tiên’.
Nhớ tới chén trà Hạc Minh nấu bằng nước suối trên đỉnh núi Hạc Minh Sơn kia, Đường Trọng đã cảm thấy vị ngọt trong miệng. Trong lòng hắn đã nghĩ, lúc nào tranh thủ chạy lên Hạc Minh Sơn năn nỉ Lí Hương Lan lại cho mình một chén trà để giải nghiện.
Nước trà có thể như người đẹp khiến người ta nhớ mãi không quên, chắc chỉ có Lí Hương Lan mới làm được.
- Cám ơn, nếu không phải có mày ở đó, chắc tao đã làm việc gì đi quá giới hạn rồi.
Hoa Minh nhìn nước trà màu lục trước mặt cười khổ nói:
- Trước kia, khi người ta bảo tao là đại tinh tinh, tao còn rất tức giận. Bây giờ cảm thấy, bọn họ gọi tao như vậy là còn sỉ nhục tinh tinh rồi.
Đường Trọng nhìn Hoa Minh không nói gì.
Lương Đào hiểu ý của Đường Trọng, cười nói:
- Anh em thì khách sáo cái gì? Nói cám ơn chính là khách sáo rồi. Chẳng lẽ mày không nghe giang hồ đồn sao? Người nói sai là bị phạt tiền đấy.
Hoa Minh cũng cười nói:
- Được, từ nay về sau không nói những lời buồn nôn này nữa.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đường Trọng hỏi.
Được Hoa Minh giải thích, Đường Trọng mới biết, hoá ra việc này có liên quan đến hắn.
Bởi vì hắn và Vương Tư Ninh có mâu thuẫn, lại tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Tư Ninh nên đã tống được Vương Tư Ninh vào trại giam.
Con trai ngồi tù thì chẳng lẽ cha không bị ảnh hưởng gì sao?
Không chỉ thế, vị trí hiệu trưởng trường học vô cùng mẫn cảm, ai cũng lo lắng có thể xuất hiện tình thế khó khống chế. Thêm vào đó, sự công kích của đối thủ khiến cho vị trí hiệu trưởng của cha Vương Tuyết Phù sớm bị người dòm ngó.
Nếu Vương Trì Quốc quang vinh về hưu thì với sự nghiệp trồng người cả đời của hắn, sẽ không có ai dám làm gì bọn họ.
Nhưng con của hắn vừa gặp chuyện không may, hắn đã bị người bức chuyển đi nơi khác liền khiến cho người ta suy đoán lung tung. Quan trường không gì ngoài cái này, từ nổi tiếng thành tay trắng, lại có mấy người nhớ tới tình cũ của vị hiệu trưởng này?
Nhà họ Tiền cũng không muốn một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối như vậy, huống hồ anh trai cô dâu lại còn ngồi tù. Nếu chuyện này bị truyền ra thì đúng là mất mặt.
Cho nên trong khoản thời gian này, nhà họ Tiền vẫn uy hiếp buộc Hoa Minh đoạn tuyệt quan hệ với Vương Tuyết Phù. Bọn họ không thể chấp nhận một người con dâu như vậy.
Hoa Minh đúng là người si tình, dù phải đối mặt với bao nhiêu áp lực đều quyết không nghe theo.
Về sau nữa, không biết nhà họ Tiền và nhà họ Kiều đã thống nhất điều gì mà quyết định trở thành thông gia. Vì thế, Hoa Minh càng thêm áp lực.
Phát triển đến bước này mới có bữa Hồng Môn Yến hôm nay.
Đường Trọng nhíu mày nói:
- Không ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy. Sao không gọi điện cho tao?
Từ đầu đến cuối Hoa Minh cũng không gọi điện cho mình nói chuyện này chắc hắn không muốn mình biết mà tự trách đi.
Quả nhiên Hoa Minh chất phác cười, nói:
- Tao cũng không nghĩ tới. Chuyện kia đã qua lâu rồi, mày lại không làm sai, nói cho mày để làm gì? Mày lấy con gái nhà họ Kiều thay tao à?
Không phải ai cũng thủ đoạn mà đa số bọn họ là sống đơn giản, có tư tưởng đơn thuần, thiện lương và tính hài hước. Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng làm chuyện gì xấu hay có ý nghĩ gì xấu. Khi cần giúp đỡ, bọn họ sẽ không do dự vươn tay.
Quan trọng nhất là, bọn họ suy nghĩ cho bạn bè nhiều hơn là suy nghĩ cho mình. Người như vậy đáng bị người khác bắt nạt sao?
Đương nhiên là không.
- Mày định làm gì?
Đường Trọng hỏi.
- Dù chết tao cũng không bỏ Tiểu tuyết.
Hoa Minh kiên định nói.
Đây là một người đàn ông có trách nhiệm, cũng là một người đàn ông biết giữ lời hứa.
Tuy lúc hắn nói những lời này có chút kích động nhưng đó là vì quan tâm mà.
Một chàng trai quan tâm một cô gái. Hắn muốn nắm tay cô qua cả đời. Chỉ với phần kiên định này, chẳng lẽ người con trai như vậy không đáng khen sao?
So sánh hắn với mình, Đường Trọng thấy thật xấu hổ.
- Hai người…
Đường Trọng không ngờ tình cảm giữa Hoa Minh và Vương Tuyết Phù phát triển nhanh như vậy.
Vẻ mặt Hoa Minh ngượng ngùng, mặt đen chuyển sang hồng, dưới ánh sáng ngọn đèn phát ra hào quan chói mắt, giống như có người dát vàng lên mặt hắn vậy.
- Bọn tao …đã cái kia rồi.
- Cái gì?
- Chính là… cô ấy cho tao cái kia rồi.
Hoa Minh nhỏ giọng nói. Cả ngày nói phét muốn tán gái khắp thế giới, từ khi học tiểu học cũng đã có bạn gái, thế mà khi nói tới chuyện này lại thẹn thùng như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng vậy.
- Mày đúng là cầm thú.
Đường Trọng vô cùng đau đớn mắng.
- Đúng vậy, đúng là không bằng cầm thú.
Lương Đào phụ hoạ, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Đúng đúng, tao là cầm thú.
Hoa Minh cúi đầu thừa nhận:
- Lúc đó là kìm lòng không được, kìm lòng không được mà. Tao sẽ có trách nhiệm với cô ấy, tao đồng ý cả đời đối tốt với cô ấy.
Nói xong Hoa Minh cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Sau đó hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Đường Trọng và Lương Đào, mắng:
- Chúng mày còn mặt mũi mắng tao là cầm thú à? Chúng mày có dám nói mình còn là xử nam không hả?
- Tất nhiên. Tao muốn lần đầu tiên của mình phải ở đêm động phòng hoa chúc.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật đáp.
- Tao cũng thế.
Lương Đào nói.
………..
Khoé miệng Hoa Minh giật giật, cảm thấy bọn họ là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của mình i gì đâu mà anh đã sợ như vậy rồi. Thực ra trong lòng tôi vẫn nghĩ anh là một con hổ. Nhưng bây giờ mới biết anh chỉ là một con hổ giấy mà thôi. Chỉ cẩn đâm một phát liền tan nát và trở nên vô dụng.
Lương Đào cũng đứng dậy, vô sỉ cười hề hề nói với Tiền Quân và Lý Sắt:
- Bò bít tết rất ngon, hai người từ từ ăn. Đúng rồi, còn có món trứng cá muối chưa mang lên, nhớ rõ bớt tiền bọn họ, cũng không thể bị bọn họ lừa chứ. Một lần nữa cảm ơn bữa tối phong phú của hai người.
Nói xong, cũng đi theo Đường Trọng và Hoa Minh đi ra ngoài.
Vèo…
Tiền Quân cầm ly thuỷ tinh ném về phía cửa phòng nơi vừa đóng lại.
Loảng xoảng…
Ly thuỷ tinh phát ra tiếng vang thanh thuý, sau đó liền vỡ nát.
Có thể là thấy ly thuỷ tinh quá nhẹ, lúc cầm lên không có cảm xúc, không thể phát tiết lửa giận của mình, Tiền Quân lại cầm bình rượu đỏ trước mặt Lý Sắt ném mạnh vào vách tường.
Choang…
Bình rượu đỏ vỡ tan, rượu đỏ chảy lan tràn ra bốn phía.
Âm thanh nặng nề vang lên như tiếng nổ rốt cục khiến sự tức giận trong lòng hắn tạm được giải thoát, hắn thở hổn hển, ác độc mắng:
- Đồ con hoang.
Lý Sắt không dám hỏi hắn mắng ai. Chẳng qua, nghĩ thầm, nếu hắn mắng chính là em trai Hoa Minh của hắn thì không phải cũng là mắng chính mình hay sao?
- Đường Trọng này đúng là đáng ghét.
Lý Sắt phụ hoạ. Cô biết bây giờ hắn muốn nghe cái gì.
- Khi còn trong đoàn làm phim, tất cả mọi người đều không thích hắn. Chỉ biết gây rối, lại không thèm quan tâm cảm giác của người khác. Bây giờ hắn đang đến đỉnh cao nên mọi người nguyện ý đi theo hắn, nhưng đợi đến khi hắn hết thời thì xem có bao nhiêu người đứng ra giẫm đạp hắn.
- Giẫm đạp hắn sao?
Trong mắt Tiền Quân loé lên sát khí rồi nhanh chóng biến mất:
- Vậy là quá nhẹ cho hắn.
Trong lòng Lý Sắt vui vẻ, biết mình đã thành công khơi dậy lòng hận thù của người đàn ông này, nên nói tiếp:
- Đúng vậy. Việc nhà người ta hắn xen vào làm gì? Cứ như mình là cảnh sát vậy.
Tiền Quân suy nghĩ, nhìn Lý Sắt nói:
- Hai người các ngươi có thù oán gì à?
- Không có không có.
Lý Sắt vội phủ nhận:
- Em và hắn ư? Sao có thể? Một tên nhãi con chưa vắt mũi, em không để mình chịu thiệt đâu.
- Hắn không phải trẻ con.
Tiền Quân nói. Có nhiều việc về Đường Trọng mà người bên ngoài không biết nhưng là người trong vòng ở Yến Kinh thì sao hắn không biết chứ? Tất nhiên, hắn cũng không định giải thích cho Lý Sắt.
- Tôi vẫn cảm thấy giữa hai người có điều gì đó. Có phải cô có chuyện gì giấu tôi không?
Lý Sắt cười khổ nói:
- Đại thiếu gia của em, người ta thì có chuyện gì mà giấu được anh chứ? Em có bao nhiêu năng lực, anh không phải rõ hơn người khác sao?
Tiền Quân cười lạnh nói:
- Tốt nhất là như thế.
Tây Lâm hội sở. Thính Vũ lâu.
Thính Vũ lâu là quán trà của Tây Lâm hội sở. Không thể không nói, tên gọi luôn làm người ta thấy buồn cười, bây giờ để ý thì đúng là một truyền kì.
Bởi vì bên ngoài ngày càng mưa to gió lớn nên ba người Đường Trọng cũng không mạo hiểm đi ra ngoài liền đến Thính Vũ Lâu này uống trà.
Thính Vũ Lâu – nghe mưa, đúng là một hưởng thụ lớn trong cuộc sống.
Ba năm người ngồi xung quanh ấm trà, hương thơm ngào ngạt toả ra bốn phía trong phòng, ngoài cửa sổ hạt mưa tí tách rơi. Khung cảnh này, có thể nói là đẹp như tranh.
Đường Trọng từ chối người phục vụ trà đạo của Tây Lâm hội sở. Sau khi bảo mấy người đó ra ngoài, Đường Trọng liền tự mình nấu nước pha trà.
Hoa Minh ngồi ở một bên. Lương Đào thì rất có tính nghệ sĩ, đứng bên cạnh cửa sổ nhìn về nơi xa, nghĩ nửa ngày muốn tìm một câu thơ ứng với tình cảnh, nhưng kết quả lại chỉ nghẹn ra được một câu ‘mưa xuân quý như dầu, hạ được đầy đường lưu’
Đến nỗi, ngay cả tâm trạng không tốt Hoa Minh cũng bị hắn chọc cười, mắng:
- Lão Tam, nếu mày không có văn hoá thì cũng đừng học đòi văn vẻ. Đây là việc mà tao cùng lão Nhị tài giỏi mới làm được, người bình thường khó mà làm được nha.
- Mưa xuân quý như dầu thì làm sao? Tao quan tâm mọi người dân nước ta thì làm sao? Sáng tác nghệ thuật là không thể rời xa cuộc sống nha.
Lương Đào phản bác.
- Đúng vậy. Sáng tác nghệ thuật là không thể rời xa cuộc sống.
Đường Trọng cười:
- Nhưng bây giờ là mùa gì mà gọi là mưa xuân?
Lương Đào ngượng ngùng nói:
- Tao chỉ ví dụ như vậy thôi.
Đường Trọng đem nước trà pha xong rót vào chén nhỏ rồi đưa đến trước mặt Hoa Minh và Lương Đào, sau đó chính mình cầm chén nhấm nháp.
Trải qua thoài gian dài tìm hiểu, trà kỹ của hắn tuy còn kém xa vạn dặm so với Tô Sơn cùng sư phụ trà Lí Hương Lan, nhưng bây giờ đã hơn lão râu dài cả vạn dặm rồi.
Trà đạo của hắn chỉ được gọi là ‘kỹ’, Tô Sơn là ‘nhập đạo’, mà Lí Hương Lan đã là ‘tiên’.
Nhớ tới chén trà Hạc Minh nấu bằng nước suối trên đỉnh núi Hạc Minh Sơn kia, Đường Trọng đã cảm thấy vị ngọt trong miệng. Trong lòng hắn đã nghĩ, lúc nào tranh thủ chạy lên Hạc Minh Sơn năn nỉ Lí Hương Lan lại cho mình một chén trà để giải nghiện.
Nước trà có thể như người đẹp khiến người ta nhớ mãi không quên, chắc chỉ có Lí Hương Lan mới làm được.
- Cám ơn, nếu không phải có mày ở đó, chắc tao đã làm việc gì đi quá giới hạn rồi.
Hoa Minh nhìn nước trà màu lục trước mặt cười khổ nói:
- Trước kia, khi người ta bảo tao là đại tinh tinh, tao còn rất tức giận. Bây giờ cảm thấy, bọn họ gọi tao như vậy là còn sỉ nhục tinh tinh rồi.
Đường Trọng nhìn Hoa Minh không nói gì.
Lương Đào hiểu ý của Đường Trọng, cười nói:
- Anh em thì khách sáo cái gì? Nói cám ơn chính là khách sáo rồi. Chẳng lẽ mày không nghe giang hồ đồn sao? Người nói sai là bị phạt tiền đấy.
Hoa Minh cũng cười nói:
- Được, từ nay về sau không nói những lời buồn nôn này nữa.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Đường Trọng hỏi.
Được Hoa Minh giải thích, Đường Trọng mới biết, hoá ra việc này có liên quan đến hắn.
Bởi vì hắn và Vương Tư Ninh có mâu thuẫn, lại tìm được chứng cứ phạm tội của Vương Tư Ninh nên đã tống được Vương Tư Ninh vào trại giam.
Con trai ngồi tù thì chẳng lẽ cha không bị ảnh hưởng gì sao?
Không chỉ thế, vị trí hiệu trưởng trường học vô cùng mẫn cảm, ai cũng lo lắng có thể xuất hiện tình thế khó khống chế. Thêm vào đó, sự công kích của đối thủ khiến cho vị trí hiệu trưởng của cha Vương Tuyết Phù sớm bị người dòm ngó.
Nếu Vương Trì Quốc quang vinh về hưu thì với sự nghiệp trồng người cả đời của hắn, sẽ không có ai dám làm gì bọn họ.
Nhưng con của hắn vừa gặp chuyện không may, hắn đã bị người bức chuyển đi nơi khác liền khiến cho người ta suy đoán lung tung. Quan trường không gì ngoài cái này, từ nổi tiếng thành tay trắng, lại có mấy người nhớ tới tình cũ của vị hiệu trưởng này?
Nhà họ Tiền cũng không muốn một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối như vậy, huống hồ anh trai cô dâu lại còn ngồi tù. Nếu chuyện này bị truyền ra thì đúng là mất mặt.
Cho nên trong khoản thời gian này, nhà họ Tiền vẫn uy hiếp buộc Hoa Minh đoạn tuyệt quan hệ với Vương Tuyết Phù. Bọn họ không thể chấp nhận một người con dâu như vậy.
Hoa Minh đúng là người si tình, dù phải đối mặt với bao nhiêu áp lực đều quyết không nghe theo.
Về sau nữa, không biết nhà họ Tiền và nhà họ Kiều đã thống nhất điều gì mà quyết định trở thành thông gia. Vì thế, Hoa Minh càng thêm áp lực.
Phát triển đến bước này mới có bữa Hồng Môn Yến hôm nay.
Đường Trọng nhíu mày nói:
- Không ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy. Sao không gọi điện cho tao?
Từ đầu đến cuối Hoa Minh cũng không gọi điện cho mình nói chuyện này chắc hắn không muốn mình biết mà tự trách đi.
Quả nhiên Hoa Minh chất phác cười, nói:
- Tao cũng không nghĩ tới. Chuyện kia đã qua lâu rồi, mày lại không làm sai, nói cho mày để làm gì? Mày lấy con gái nhà họ Kiều thay tao à?
Không phải ai cũng thủ đoạn mà đa số bọn họ là sống đơn giản, có tư tưởng đơn thuần, thiện lương và tính hài hước. Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng làm chuyện gì xấu hay có ý nghĩ gì xấu. Khi cần giúp đỡ, bọn họ sẽ không do dự vươn tay.
Quan trọng nhất là, bọn họ suy nghĩ cho bạn bè nhiều hơn là suy nghĩ cho mình. Người như vậy đáng bị người khác bắt nạt sao?
Đương nhiên là không.
- Mày định làm gì?
Đường Trọng hỏi.
- Dù chết tao cũng không bỏ Tiểu tuyết.
Hoa Minh kiên định nói.
Đây là một người đàn ông có trách nhiệm, cũng là một người đàn ông biết giữ lời hứa.
Tuy lúc hắn nói những lời này có chút kích động nhưng đó là vì quan tâm mà.
Một chàng trai quan tâm một cô gái. Hắn muốn nắm tay cô qua cả đời. Chỉ với phần kiên định này, chẳng lẽ người con trai như vậy không đáng khen sao?
So sánh hắn với mình, Đường Trọng thấy thật xấu hổ.
- Hai người…
Đường Trọng không ngờ tình cảm giữa Hoa Minh và Vương Tuyết Phù phát triển nhanh như vậy.
Vẻ mặt Hoa Minh ngượng ngùng, mặt đen chuyển sang hồng, dưới ánh sáng ngọn đèn phát ra hào quan chói mắt, giống như có người dát vàng lên mặt hắn vậy.
- Bọn tao …đã cái kia rồi.
- Cái gì?
- Chính là… cô ấy cho tao cái kia rồi.
Hoa Minh nhỏ giọng nói. Cả ngày nói phét muốn tán gái khắp thế giới, từ khi học tiểu học cũng đã có bạn gái, thế mà khi nói tới chuyện này lại thẹn thùng như cô dâu nhỏ mới về nhà chồng vậy.
- Mày đúng là cầm thú.
Đường Trọng vô cùng đau đớn mắng.
- Đúng vậy, đúng là không bằng cầm thú.
Lương Đào phụ hoạ, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Đúng đúng, tao là cầm thú.
Hoa Minh cúi đầu thừa nhận:
- Lúc đó là kìm lòng không được, kìm lòng không được mà. Tao sẽ có trách nhiệm với cô ấy, tao đồng ý cả đời đối tốt với cô ấy.
Nói xong Hoa Minh cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Sau đó hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Đường Trọng và Lương Đào, mắng:
- Chúng mày còn mặt mũi mắng tao là cầm thú à? Chúng mày có dám nói mình còn là xử nam không hả?
- Tất nhiên. Tao muốn lần đầu tiên của mình phải ở đêm động phòng hoa chúc.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật đáp.
- Tao cũng thế.
Lương Đào nói.
………..
Khoé miệng Hoa Minh giật giật, cảm thấy bọn họ là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của mình i gì đâu mà anh đã sợ như vậy rồi. Thực ra trong lòng tôi vẫn nghĩ anh là một con hổ. Nhưng bây giờ mới biết anh chỉ là một con hổ giấy mà thôi. Chỉ cẩn đâm một phát liền tan nát và trở nên vô dụng.
/1166
|