Trước mặt người lạ chúng ta luôn giả vờ đứng đắn. trước mặt bạn thân, chúng ta đều thể hiện mặt không đứng đắn.
Ba người nói chuyện một lúc mới quay trở về chủ đề chính.
Đường Trọng vừa uống trà vừa nhìn Hoa Minh hỏi:
- Mày nghĩ thế nào? Mày cứ nói suy nghĩ của mình ra trước đi.
- Kiên định. Có chết cũng phải kiên định lập trường.
Hoa Minh cắn răng nói, cơ bắp trên mặt cũng vì thế mà nhăn thành một đống.
- Tao đã nói sẽ lấy cô ấy. Với tư cách của một người đàn ông, tao không thể nói chuyện mà không giữ lời được.
- Kiên định như thế nào?
Đường Trọng nhìn Hoa Minh hỏi.
- Hả?
Hoa Minh nhìn Đường Trọng. Kiên định thì là quyết không từ bỏ, quyết không thay đổi, chẳng lẽ kiên định còn có nghĩa khác à?
- Có rất nhiều loại kiên định.
Đường Trọng cười nói:
- Có kiên định lý trí, có kiên định không lý trí, có kiên định hai bàn tay trắng, cũng có kiên định thoả hiệp, có kiên định cho tình yêu đơn phương, cũng có kiên định cho tình yêu của cả hai, đồng thời giữ được tất cả những gì mày có lúc này. Mày muốn nói đến loại kiên định nào?
- Nói thừa. Tất nhiên là tình yêu của cả hai bên và mọi thứ vốn có rồi.
Lương Đào tranh nói. Cha hắn cũng làm quan, hắn biết tầng da hổ kia có lợi cho hắn như thế nào.
Nếu Hoa Minh thật sự rời đi nhà họ Tiền thì con đường tương lai sẽ rất khó khăn.
- Mày có biện pháp à?
Hoa Minh đầy chờ mong nhìn Đường Trọng. Hắn biết Đường Trọng thông minh hơn xa bọn họ mấy dãy phố. Nếu hắn đồng ý giúp thì có thể sẽ tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường.
- Biện pháp thì có.
Đường Trọng cười nói:
- Nhưng tao cần hỏi mày trước một câu. Mày cảm thấy, nguyên nhân khiến mày rơi vào hoàn cảnh bây giờ là gì?
- Còn không phải là vì lợi ích à.
Hoa Minh tức giận nói:
- Cái gì phú quý, ngay cả tình cảm của con cái mà cũng hi sinh thì phú quý chó má gì? Phú quý như vậy, không cần cũng được.
- Còn gì nữa không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Bời vì không ai coi trọng tao.
Hoa Minh bất đắc dĩ nói:
- Nếu tao có đủ thực lực, nếu bình thường tao biểu hiện tài giỏi thì bọn họ sẽ không đối xử với tao như vậy. Ít nhất, sẽ thương lượng trước với tao mà không phải sau khi sự việc đã được quyết định mới đến thông báo kết quả. Bọn họ nghĩ rằng tao sẽ nghe lời đấy.
- Cuối cùng mày cũng nghĩ ra điểm mấu chốt rồi.
Đường Trọng gật đầu khen:
- Trước tao đã nói với Lý Ngọc một câu: cường thì bản thân chính là một loại điên cuồng, yếu thì bản thân chính là một loại sai. Bọn hắn coi trọng nhất là cái gì? Lợi ích. Bởi vì biểu hiện bình thường của mày không mang đến lợi ích cho nhà họ Tiền nên bọn hắn muốn lợi dụng mày ở những việc khác, ví dụ như việc kết thông gia lần này.
Hoa Minh nắm chặt nắm đấm nói:
- Đúng là muốn ăn thuốc tăng lực gì đó để biến thành superman. Ai dám bắt ép tao thì tao trực tiếp ném hắn xuống Thái Bình Dương.
- SuperMan không thật, biến thành quân nhân thì dễ hơn.
Đường Trọng nói.
- Quân nhân ư?
Hoa Minh sững sờ. Lúc này lại hiểu rất rõ ràng.
- Mày muốn tao đi bộ đội.
- Vì sao mày không đi?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì tao không thích.
Hoa Minh nói.
- Mày khẳng định mình không thích à?
Đường Trọng lại hỏi.
Vẻ mặt Hoa Minh hơi chần chờ, ánh mắt trở nên không xác định.
- Thực ra không phải mày không thích đi bộ đội.
Đường Trọng cười nói:
- Chẳng lẽ mày không nhận ra, thực chất con người mày bẩm sinh đã có nhiệt huyết cùng sự kiên cường của quân nhân sao? Nếu mày không thích quân nhân thì vì sao lại sưu tầm nhiều giày quân nhân, nhiều dao găm như vậy? Còn nữa, trước đầu giường của mày, ngoài tranh người đẹp ngực lớn thì toàn là áp phích chiến hạm mới nhất?
- Tao để ý thấy, phần lớn trò chơi mày chơi đều liên quan đến phương diện quân sự. Mày rất ít đọc sách nhưng mỗi kỳ đều đọc ‘thiên địa quân mê’. Sự kiện Hoàng Hải lần trước chính mày là người đập bàn mạnh nhất, chửi mắng tàn nhẫn nhất cũng là mày. Người như vậy, sao lại vì không thích mà không đi làm quân nhân đâu?
Hoa Minh trừng to mắt nói:
- Hoá ra mày hiểu rõ tao như vậy à?
- Mày quên à? Tao học tâm lý học đấy.
- Tao cũng vậy, mà tao còn rất thích môn học này nữa mà.
Đường Trọng cắt ngang lời hắn, nói:
- Mỗi người đều nên làm việc mình am hiểu, tìm được vị trí thích hợp với mình.
- Tao cứ ngỡ mình đã tìm được chứ.
- Chưa đâu.
- Vậy mày nói thử xem, vì sao tao lại không muốn đi bộ đội?
- Bởi vì mày phát dục chậm, bây giờ vẫn ở thời kì phản nghịch.
Đường Trọng đưa ra một đáp án quái dị khác hẳn với người thường.
- Mày…
Hoa Minh mặt đỏ Taoi mang tai, đã muốn đứng dậy liều mạng với Đường Trọng.
- Phát dục chậm.
Lương Đào cười ra nước mắt:
- Lão đại, hoá ra mày phát dục chậm à? Nào, cởi quần ra chúng tao kiểm tra phát.
Đường Trọng xua tay nói:
- Đừng cười, tao nói rất nghiêm túc đấy.
“………..”
Hoa Minh càng muốn chết hơn.
- Mày cảm thấy mình không có địa vị trong nhà họ Tiền, tất cả mọi người đều xem thường mày. Mày không nhận người nhà họ Tiền, hoài nghi họ, cảm thấy bọn họ coi mình là một tên vô dụng. Bọn họ càng muốn mày vào bộ đội thì mày càng ghét sắp xếp như vậy. Không phải mày ghét bộ đội mà mày ghét thái độ chén ép người của nhà họ Tiền.
- Lão nhị, mày… Mày đúng là thần rồi.
Hoa Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Trọng, nói.
Sau khi hắn tốt nghiệp trung học, trong nhà đúng là muốn hắn vào học trường quân đội hoặc đi bộ đội. Lúc đó, hầu như tất cả mọi người đều động viên, tất cả mọi người đều thuyết phục hắn, ra lệnh cho hắn.
Cuối cùng, hắn dứt khoát đăng kí khoa Tâm lý học của Nam Đại, tiếp đó chạy trốn thật xa bọn họ.
Đường Trọng biết mình không phải thần. Thần thì có thể khống chế hết thảy trong tay nhưng hắn chỉ là căn cứ dấu vết để lại mà suy đoán.
- Khiến cho người mình không thích không vui là một việc rất vui vẻ nha. Nhưng nếu vì khiến người mình không thích không vui mà chính mình cũng không vui thì cách này có vấn đề rồi. Nếu mày có thể toả sáng trong quân đội thì có phải sẽ có không ít người càng không vui vẻ mà mày lại cực kỳ sung sướng không?
- Mày cảm thấy tao có thể toả sáng sao?
Hai mắt Hoa Minh toả sáng hỏi.
- Với năng lực và thủ đoạn của mày, điều này nhất định sẽ xảy ra.
Ngoài miệng Đường Trọng sảng khoái nói nhưng trong lòng lại không chắc chắn lắm.
- Còn nữa, không phải mày nói có thể vì Tiểu Tuyết mà làm bất cứ chuyện gì sao? Không bắt mày xông pha khói lửa, cũng không bắt mày lên trời hái sao, mà chỉ là đi bộ đội biểu hiện một chút mà mày cũng không làm được à?
- Được rồi.
Hoa Minh đập bàn, nói lớn:
- Hảo hán không hỏi xuất thân, chiến trường chính là địa bàn của tôi. Tao đây liền đi bộ đội.
Sau khi nói xong, hắn có chút không rõ, hỏi:
- Tao đi bộ đội thì liên quan gì đến khó khăn của tao bây giờ? Nếu tao đi bộ đội thì không phải càng cách xa Tiểu Tuyết của nhà tao à?
- Chuyện này phải theo trình tự.
Đường Trọng nói:
- Thứ nhất, mày nói với ông chú vẫn rất quan tâm mày kia rằng Mày muốn đi bộ đội. Làm như vậy có hai chỗ tốt, mày vừa thể hiện được quyết tâm của mình với người nhà và vừa có người nói giúp mày.
- Việc này không vấn đề.
Chú tao đã khuyến khích tao nhiều lần. Nếu tao đồng ý đi bộ đội thì ông ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Hoa Minh cười ha hả nói:
- Bước thứ hai làm gì?
- Tuy cha cô Vương đã không còn là hiệu trưởng nhưng học sinh của ông ấy có không ít người làm ở địa vị cao trong nước. Nếu chúng ta có thể thuyết phục một người trong số đó giúp mày thì nhà họ Tiền cũng không thể không nể mặt mà từ chối được.
- Việc này.
- Việc này không cần mày quan tâm. Mày về nói chuyện với nhạc phụ đại nhân tương lai của mày, ông ta sẽ nghĩ biện pháp.
- Được, hôm nay tao…không, sáng sớm ngày mai tao đi tản bộ với ông ấy….
- Sau đó thì sao?
Hoa Minh hỏi tiếp.
- Sau đó đợi con gái nhà họ Kiều kia tự động làm loạn.
- Sao cô ta phải làm loạn chứ?
- Bời vì cô ta không muốn gả cho mày chứ sao?
- Vì sao? Tao đẹp trai anh tuấn như vậy cơ mà.
Hoa Minh càng khó hiểu.
- Vừa rồi mày mắng cô ta cái gì?
Đường Trọng ranh mãnh nhìn Hoa Minh hỏi.
- Xe ta-xi.
- Mày cảm thấy khi cô ta nghe được câu này thì sẽ có phản ứng như thế nào?
“…….” Hoa Minh há hốc mồm, có cảm giác không rét mà run. Cô gái nào chịu được sỉ nhục như vậy? Với chút hiểu biết của Hoa Minh về cô con gái nhà họ Kiều kia, huỷ hôn là chuyện nhỏ, chỉ sợ cô ta vác dao tới giết người thôi.
- Lúc đó tao bị kích động, chỉ thuận miệng nói như thế, có lẽ cô ta không biết đâu.
- Cô ta nhất định sẽ biết.
Đường Trọng nói:
- Tên anh trai kia của mày nhất định sẽ tìm cách để cô ta biết.
- Đã hiểu.
Ánh mắt Hoa Minh trở nên hung ác:
- Sớm biết hắn quan tâm đến người em trai này như vậy thì tao đã không thèm mời hắn ly rượu rồi.
- Còn nhiều thời gian mà.
Đường Trọng cười.
Hoa Minh tâm phục khẩu phục, cảm thán nói:
- Người so với người đúng là chênh lệch. Chuyện này đã khiến tao sắp phát điên rồi. Sốt ruột sắp phát hoả, tóc cũng trắng thêm mấy sợi. Lúc đó tao còn nghĩ, nếu không được thì tao với Tiểu Tuyết sẽ bỏ trốn ra nước ngoài. Thế mà mày mới nói hai ba câu mà đã giải quyết được việc này chứ?
Đường Trọng chỉ đầu mình nói:
- Tao dùng bộ não để suy nghĩ.
- Tao cũng thế mà.
- Mày không có.
Đường Trọng khẳng định.
Hoa Minh nhếch miệng cười to, nói:
- Lão Nhị, mày nói ngu vậy. Ai suy nghĩ mà không dùng não hả?
- Tao nói là…
Đường Trọng nhìn vào mặt Hoa Minh nói:
- Mày không có não.
Nụ cười trên mặt Hoa Minh cứng lại.
Một buổi nói chuyện, cuối cùng do Đường Trọng nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề và xác định hướng đi cho Hoa Minh.
Lương Đào nhẹ thở dài, nói:
- Lại một người đi. Về sau, ngay cả một tên con trai cùng ngủ cùng thức dậy cũng không có.
�� cẩn đâm một phát liền tan nát và trở nên vô dụng.
Ba người nói chuyện một lúc mới quay trở về chủ đề chính.
Đường Trọng vừa uống trà vừa nhìn Hoa Minh hỏi:
- Mày nghĩ thế nào? Mày cứ nói suy nghĩ của mình ra trước đi.
- Kiên định. Có chết cũng phải kiên định lập trường.
Hoa Minh cắn răng nói, cơ bắp trên mặt cũng vì thế mà nhăn thành một đống.
- Tao đã nói sẽ lấy cô ấy. Với tư cách của một người đàn ông, tao không thể nói chuyện mà không giữ lời được.
- Kiên định như thế nào?
Đường Trọng nhìn Hoa Minh hỏi.
- Hả?
Hoa Minh nhìn Đường Trọng. Kiên định thì là quyết không từ bỏ, quyết không thay đổi, chẳng lẽ kiên định còn có nghĩa khác à?
- Có rất nhiều loại kiên định.
Đường Trọng cười nói:
- Có kiên định lý trí, có kiên định không lý trí, có kiên định hai bàn tay trắng, cũng có kiên định thoả hiệp, có kiên định cho tình yêu đơn phương, cũng có kiên định cho tình yêu của cả hai, đồng thời giữ được tất cả những gì mày có lúc này. Mày muốn nói đến loại kiên định nào?
- Nói thừa. Tất nhiên là tình yêu của cả hai bên và mọi thứ vốn có rồi.
Lương Đào tranh nói. Cha hắn cũng làm quan, hắn biết tầng da hổ kia có lợi cho hắn như thế nào.
Nếu Hoa Minh thật sự rời đi nhà họ Tiền thì con đường tương lai sẽ rất khó khăn.
- Mày có biện pháp à?
Hoa Minh đầy chờ mong nhìn Đường Trọng. Hắn biết Đường Trọng thông minh hơn xa bọn họ mấy dãy phố. Nếu hắn đồng ý giúp thì có thể sẽ tìm được biện pháp vẹn cả đôi đường.
- Biện pháp thì có.
Đường Trọng cười nói:
- Nhưng tao cần hỏi mày trước một câu. Mày cảm thấy, nguyên nhân khiến mày rơi vào hoàn cảnh bây giờ là gì?
- Còn không phải là vì lợi ích à.
Hoa Minh tức giận nói:
- Cái gì phú quý, ngay cả tình cảm của con cái mà cũng hi sinh thì phú quý chó má gì? Phú quý như vậy, không cần cũng được.
- Còn gì nữa không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Bời vì không ai coi trọng tao.
Hoa Minh bất đắc dĩ nói:
- Nếu tao có đủ thực lực, nếu bình thường tao biểu hiện tài giỏi thì bọn họ sẽ không đối xử với tao như vậy. Ít nhất, sẽ thương lượng trước với tao mà không phải sau khi sự việc đã được quyết định mới đến thông báo kết quả. Bọn họ nghĩ rằng tao sẽ nghe lời đấy.
- Cuối cùng mày cũng nghĩ ra điểm mấu chốt rồi.
Đường Trọng gật đầu khen:
- Trước tao đã nói với Lý Ngọc một câu: cường thì bản thân chính là một loại điên cuồng, yếu thì bản thân chính là một loại sai. Bọn hắn coi trọng nhất là cái gì? Lợi ích. Bởi vì biểu hiện bình thường của mày không mang đến lợi ích cho nhà họ Tiền nên bọn hắn muốn lợi dụng mày ở những việc khác, ví dụ như việc kết thông gia lần này.
Hoa Minh nắm chặt nắm đấm nói:
- Đúng là muốn ăn thuốc tăng lực gì đó để biến thành superman. Ai dám bắt ép tao thì tao trực tiếp ném hắn xuống Thái Bình Dương.
- SuperMan không thật, biến thành quân nhân thì dễ hơn.
Đường Trọng nói.
- Quân nhân ư?
Hoa Minh sững sờ. Lúc này lại hiểu rất rõ ràng.
- Mày muốn tao đi bộ đội.
- Vì sao mày không đi?
Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì tao không thích.
Hoa Minh nói.
- Mày khẳng định mình không thích à?
Đường Trọng lại hỏi.
Vẻ mặt Hoa Minh hơi chần chờ, ánh mắt trở nên không xác định.
- Thực ra không phải mày không thích đi bộ đội.
Đường Trọng cười nói:
- Chẳng lẽ mày không nhận ra, thực chất con người mày bẩm sinh đã có nhiệt huyết cùng sự kiên cường của quân nhân sao? Nếu mày không thích quân nhân thì vì sao lại sưu tầm nhiều giày quân nhân, nhiều dao găm như vậy? Còn nữa, trước đầu giường của mày, ngoài tranh người đẹp ngực lớn thì toàn là áp phích chiến hạm mới nhất?
- Tao để ý thấy, phần lớn trò chơi mày chơi đều liên quan đến phương diện quân sự. Mày rất ít đọc sách nhưng mỗi kỳ đều đọc ‘thiên địa quân mê’. Sự kiện Hoàng Hải lần trước chính mày là người đập bàn mạnh nhất, chửi mắng tàn nhẫn nhất cũng là mày. Người như vậy, sao lại vì không thích mà không đi làm quân nhân đâu?
Hoa Minh trừng to mắt nói:
- Hoá ra mày hiểu rõ tao như vậy à?
- Mày quên à? Tao học tâm lý học đấy.
- Tao cũng vậy, mà tao còn rất thích môn học này nữa mà.
Đường Trọng cắt ngang lời hắn, nói:
- Mỗi người đều nên làm việc mình am hiểu, tìm được vị trí thích hợp với mình.
- Tao cứ ngỡ mình đã tìm được chứ.
- Chưa đâu.
- Vậy mày nói thử xem, vì sao tao lại không muốn đi bộ đội?
- Bởi vì mày phát dục chậm, bây giờ vẫn ở thời kì phản nghịch.
Đường Trọng đưa ra một đáp án quái dị khác hẳn với người thường.
- Mày…
Hoa Minh mặt đỏ Taoi mang tai, đã muốn đứng dậy liều mạng với Đường Trọng.
- Phát dục chậm.
Lương Đào cười ra nước mắt:
- Lão đại, hoá ra mày phát dục chậm à? Nào, cởi quần ra chúng tao kiểm tra phát.
Đường Trọng xua tay nói:
- Đừng cười, tao nói rất nghiêm túc đấy.
“………..”
Hoa Minh càng muốn chết hơn.
- Mày cảm thấy mình không có địa vị trong nhà họ Tiền, tất cả mọi người đều xem thường mày. Mày không nhận người nhà họ Tiền, hoài nghi họ, cảm thấy bọn họ coi mình là một tên vô dụng. Bọn họ càng muốn mày vào bộ đội thì mày càng ghét sắp xếp như vậy. Không phải mày ghét bộ đội mà mày ghét thái độ chén ép người của nhà họ Tiền.
- Lão nhị, mày… Mày đúng là thần rồi.
Hoa Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn Đường Trọng, nói.
Sau khi hắn tốt nghiệp trung học, trong nhà đúng là muốn hắn vào học trường quân đội hoặc đi bộ đội. Lúc đó, hầu như tất cả mọi người đều động viên, tất cả mọi người đều thuyết phục hắn, ra lệnh cho hắn.
Cuối cùng, hắn dứt khoát đăng kí khoa Tâm lý học của Nam Đại, tiếp đó chạy trốn thật xa bọn họ.
Đường Trọng biết mình không phải thần. Thần thì có thể khống chế hết thảy trong tay nhưng hắn chỉ là căn cứ dấu vết để lại mà suy đoán.
- Khiến cho người mình không thích không vui là một việc rất vui vẻ nha. Nhưng nếu vì khiến người mình không thích không vui mà chính mình cũng không vui thì cách này có vấn đề rồi. Nếu mày có thể toả sáng trong quân đội thì có phải sẽ có không ít người càng không vui vẻ mà mày lại cực kỳ sung sướng không?
- Mày cảm thấy tao có thể toả sáng sao?
Hai mắt Hoa Minh toả sáng hỏi.
- Với năng lực và thủ đoạn của mày, điều này nhất định sẽ xảy ra.
Ngoài miệng Đường Trọng sảng khoái nói nhưng trong lòng lại không chắc chắn lắm.
- Còn nữa, không phải mày nói có thể vì Tiểu Tuyết mà làm bất cứ chuyện gì sao? Không bắt mày xông pha khói lửa, cũng không bắt mày lên trời hái sao, mà chỉ là đi bộ đội biểu hiện một chút mà mày cũng không làm được à?
- Được rồi.
Hoa Minh đập bàn, nói lớn:
- Hảo hán không hỏi xuất thân, chiến trường chính là địa bàn của tôi. Tao đây liền đi bộ đội.
Sau khi nói xong, hắn có chút không rõ, hỏi:
- Tao đi bộ đội thì liên quan gì đến khó khăn của tao bây giờ? Nếu tao đi bộ đội thì không phải càng cách xa Tiểu Tuyết của nhà tao à?
- Chuyện này phải theo trình tự.
Đường Trọng nói:
- Thứ nhất, mày nói với ông chú vẫn rất quan tâm mày kia rằng Mày muốn đi bộ đội. Làm như vậy có hai chỗ tốt, mày vừa thể hiện được quyết tâm của mình với người nhà và vừa có người nói giúp mày.
- Việc này không vấn đề.
Chú tao đã khuyến khích tao nhiều lần. Nếu tao đồng ý đi bộ đội thì ông ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Hoa Minh cười ha hả nói:
- Bước thứ hai làm gì?
- Tuy cha cô Vương đã không còn là hiệu trưởng nhưng học sinh của ông ấy có không ít người làm ở địa vị cao trong nước. Nếu chúng ta có thể thuyết phục một người trong số đó giúp mày thì nhà họ Tiền cũng không thể không nể mặt mà từ chối được.
- Việc này.
- Việc này không cần mày quan tâm. Mày về nói chuyện với nhạc phụ đại nhân tương lai của mày, ông ta sẽ nghĩ biện pháp.
- Được, hôm nay tao…không, sáng sớm ngày mai tao đi tản bộ với ông ấy….
- Sau đó thì sao?
Hoa Minh hỏi tiếp.
- Sau đó đợi con gái nhà họ Kiều kia tự động làm loạn.
- Sao cô ta phải làm loạn chứ?
- Bời vì cô ta không muốn gả cho mày chứ sao?
- Vì sao? Tao đẹp trai anh tuấn như vậy cơ mà.
Hoa Minh càng khó hiểu.
- Vừa rồi mày mắng cô ta cái gì?
Đường Trọng ranh mãnh nhìn Hoa Minh hỏi.
- Xe ta-xi.
- Mày cảm thấy khi cô ta nghe được câu này thì sẽ có phản ứng như thế nào?
“…….” Hoa Minh há hốc mồm, có cảm giác không rét mà run. Cô gái nào chịu được sỉ nhục như vậy? Với chút hiểu biết của Hoa Minh về cô con gái nhà họ Kiều kia, huỷ hôn là chuyện nhỏ, chỉ sợ cô ta vác dao tới giết người thôi.
- Lúc đó tao bị kích động, chỉ thuận miệng nói như thế, có lẽ cô ta không biết đâu.
- Cô ta nhất định sẽ biết.
Đường Trọng nói:
- Tên anh trai kia của mày nhất định sẽ tìm cách để cô ta biết.
- Đã hiểu.
Ánh mắt Hoa Minh trở nên hung ác:
- Sớm biết hắn quan tâm đến người em trai này như vậy thì tao đã không thèm mời hắn ly rượu rồi.
- Còn nhiều thời gian mà.
Đường Trọng cười.
Hoa Minh tâm phục khẩu phục, cảm thán nói:
- Người so với người đúng là chênh lệch. Chuyện này đã khiến tao sắp phát điên rồi. Sốt ruột sắp phát hoả, tóc cũng trắng thêm mấy sợi. Lúc đó tao còn nghĩ, nếu không được thì tao với Tiểu Tuyết sẽ bỏ trốn ra nước ngoài. Thế mà mày mới nói hai ba câu mà đã giải quyết được việc này chứ?
Đường Trọng chỉ đầu mình nói:
- Tao dùng bộ não để suy nghĩ.
- Tao cũng thế mà.
- Mày không có.
Đường Trọng khẳng định.
Hoa Minh nhếch miệng cười to, nói:
- Lão Nhị, mày nói ngu vậy. Ai suy nghĩ mà không dùng não hả?
- Tao nói là…
Đường Trọng nhìn vào mặt Hoa Minh nói:
- Mày không có não.
Nụ cười trên mặt Hoa Minh cứng lại.
Một buổi nói chuyện, cuối cùng do Đường Trọng nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề và xác định hướng đi cho Hoa Minh.
Lương Đào nhẹ thở dài, nói:
- Lại một người đi. Về sau, ngay cả một tên con trai cùng ngủ cùng thức dậy cũng không có.
�� cẩn đâm một phát liền tan nát và trở nên vô dụng.
/1166
|