- Nói cho tao biết, là ai sai chúng mày? Là ai?
Đường Trọng nắm lấy tóc Kim Cương, thét hỏi.
Hắn rất tức giận.
Vô cùng tức giận.
Thẩm vấn đã hết nửa tiếng rồi thế mà bọn hắn vẫn chưa đạt được bất luận tin tức gì.
Kim Cương cắn chặt hàm răng, một chữ cũng không nguyện nói.
Giống như là đang giữ vững tôn nghiêm của sát thủ, một sự bất đắc dĩ vì bị bắt được, cũng là sự châm chọc với Đường Trọng và lão râu dài, chúng mày có bản lĩnh thì cạy miệng ông mày đi.
Kim Cương ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, lưng thẳng tắp, trên đầu có mấy cái lỗ đang phun máu ra ngoài. Trên mặt hắn đã sớm bị máu nhuộm đỏ rồi, giống như là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục vậy, hoặc có thể là một con cương thi như trong “Cái xác không hồn”, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Bướu thịt trên mặt hắn, lỗ tai phải, lỗ tai trái, nơi nơi trên khuôn mặt hắn đều có vết cắt, trông hắn giống như là một con giòi hình người vậy.
Thế nhưng hắn không có chết, cũng không chịu khuất phục.
Hai cha con đã dùng thủ đoạn tàn khốc nhất, nhưng lại không thể làm cho hắn có chút mềm yếu hay sợ hãi.
Đây chính là một trận chiến.
Kẻ địch mạnh thì mình cũng mạnh, kẻ địch mạnh hơn thì mình sẽ chết.
Đường Trọng đã bị chọc giận rồi.
Hắn không phục.
Hắn không muốn bị thua.
Đường Trọng rút từ trong túi ra một cây đao thép, thanh đao đặt lên mũi Kim Cương, giọng lãnh liệt nói:
- Bây giờ sẽ là cái mũi. Mày nên biết, một đao này mà chém thì sẽ có cảm giác thế nào……một cơ hội cuối cùng. Nói cho tao, là ai phái mày tới giết tao? Hoặc sống, hoặc chết, mày chỉ có một cơ hội này.
Kim Cương cuối cùng mở mắt ra.
Hắn biết, một đao kia mà chém xuống, thì hắn không còn mệnh nữa rồi.
Hắn có thể chiến thắng được hai kẻ trước mặt, nhưng hắn không thể nào cự tuyệt lời mời của thần chết.
Bởi vì mí mắt cũng bị cắt rơi một miếng thịt nên khó có thể mở mắt ra được. Một khi mở ra, thì máu huyết sẽ chảy xuống vô cùng nhiều, khiến cho đồng tử của hắn bị nhuộm đỏ.
Hắn mở to đôi mắt, đôi mắt màu đỏ như máu.
Hắn như một con lệ quỷ, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, mỉm cười đắc ý.
Đúng thế, hắn đang mỉm cười. Hơn nữa nét mặt hắn vô cùng đắc ý. Một kiểu kiêu ngạo vặn vẹo.
- Mày cũng sẽ chết. Mày sẽ chết như thế này như tao. Không, so với tao còn thảm hơn. Bọn họ sẽ lột da mày, ninh xương mày, rồi đốt mày thành tro…
- Mày không biết đối thủ là ai, mày không biết kẻ thù của mày cường đại thế nào. Chuyện bọn họ muốn làm thì từ trước tới giờ chưa bao giờ thất bạị, mày sẽ chết, và cũng chỉ có chết. Không ai có thể cứu mày.
Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn còn có gan uy hiếp Đường Trọng.
Hơn nữa, nụ cười trên mặt hắn chính là một cái bằng chứng. Chứng minh lời nói của hắn có thể tin được, hắn không hề có bất kỳ hoài nghi nào.
- Rốt cuộc là tổ chức thế nào?
Đường Trọng phiên dịch lời nói của hắn cho lão râu dài, hai cha con nhìn nhau, trên mặt đều lộ rõ nét ưu sầu.
- Mày cho rằng giết tao thì chúng mày sẽ an toàn? Cho dù tao còn sống thì mày cũng phải chết. Tao không giết được mày thì vẫn còn có người khác. Quyền lực của bọn họ có thể điều khiển bất cứ tên sát thủ nào, bọn họ có thể làm được chuyện mày không bao giờ tưởng tượng nổi, hãy cầu xin thượng đế đi, chỉ có ngài mới có thể cứu mày.
- Tao không tin thượng đế.
Đường Trọng tức giận nói, tay hắn đè xuống, lại chuẩn bị lấy một cái gì đó trên người hắn.
- Đường Trọng.
Lão râu dài hô.
Đường Trọng quay lại nhìn lão râu dài nói:
- Sao? Anh hùng tiếc anh hùng?
Lão râu dài không chút biểu cảm nhìn Kim Cương nói:
- Hắn đáng được tôn trọng.
Đường Trọng động dung rồi.
Người có thể được lão râu dài đánh giá là “đáng được tôn trọng”, trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng, Kim Cương nhờ vào sự kiên trì và cốt khí của hắn mà đạt được.
Đường Trọng ném thanh đao trong tay vào trong giá, nhẹ nhàng thở ra, rồi nói:
- Không giết thì thấy đáng hận, giết hắn cảm thấy tiếc………cái tên này thật đáng ghét…
- Mày cũng thế.
Lão râu dài nói. Đường Trọng cũng gật đầu:
- Học từ ông đấy.
Hai cha con khi đối mặt, có một cảm giác không được tự nhiên.
- Cho người hậu táng cho hắn đi.
- Tôi sẽ dặn người.
Lão râu dài không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bước ra khỏi địa lao.
Đường Trọng đừng tại chỗ, nhìn Kim Cương trong chốc lát, sau đó lấy một cái điện thoại mới từ trong túi ra.
Kim Cương bị bắt, vô cùng nghẹn khuất, bị giết vô cùng anh dũng.
Là một kẻ sát thủ, đối với hoàn cảnh quanh thân mình phải có nhận thức rõ ràng.
Trường Thành tỉnh lại rồi, nhưng hắn không có lập tức mở mắt ra.
Hắn giả bộ ngủ say, nghiêng tai nghe động tĩnh bên cạnh.
Có tiếng hít thở khá nhỏ.
Hơn nữa là của một người đàn ông.
Chỉ có một người, điều này khiến cho hắn an tâm hơn chút.
Nếu như là một người phụ nữ thì càng tốt.
Hắn cẩn thận cảm thụ tay chân, cũng không có bị trói bằng dây thừng hay còng gì hết.
Hắn đang tự do.
- Bọn hắn đã quá xem nhẹ mình rồi. Thế thì phải trả giá thật nhiều đấy.
Trường Thành oán hận thầm nghĩ trong lòng.
Đầu óc hắn vận chuyển nhanh vô cùng, muốn tìm một phương pháp để có thể trốn thật tốt.
- Tỉnh rồi à?
Một giọng nói ôn hòa truyền tới.
- Tao chưa tỉnh, chưa tỉnh, chưa có tỉnh………
Trường Thành suýt thì hét lên. Tao còn chưa mở mắt, không hề hoạt động gì hết, cách ngụy trang của tao đến một ít cao thủ còn không thể phân biệt được, sao mày có thể xác định tao đã tỉnh? Tao sao phải tỉnh? Dựa vào cái gì mà phải tỉnh?
- Đói bụng không?
Âm thanh đó lần nữa vang lên.
Trường Thành bất đắc dĩ, đành u oán mở mắt.
Đập vào mắt hắn, chính là một gã thanh niên dáng vẻ thanh tú, đang tươi cười. Vẻ ngoài cùng với nụ cười đó khiến cho người ta sinh ra hảo cảm, giống như là đứa trẻ nhà hàng xóm vậy.
Thế nhưng thân thể Trường Thành lại căng lên.
Hắn biết kẻ đang đứng trước mặt.
Đường Trọng.
Sở dĩ bọn hắn toàn quân bị diệt, hắn biến thành một tên tù binh, chính là do cái tên này mà ra.
Hắn là ma quỷ!
- Đói bụng không? Ăn cái gì không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Cơm tàu hay cơm tây? Cá nhân tôi đề nghị nên dùng cơm tàu. Thứ nhất anh là người Hoa. Chắc không bài xích hương vị quê hương đâu nhỉ. Thứ hai anh là người bệnh, cần phải ăn ít đồ thanh đạm và có dinh dưỡng. Đương nhiên chỉ là một cái đề nghị nho nhỏ. Nếu như anh vẫn muốn ăn cơm tây thì chúng tôi có thể cung cấp món thịt cốt bò bít-tết.
- Mày muốn làm gì?
Trường Thành cảnh giác hỏi. Tuy hắn đã lâu không ở trong nước, nhưng hắn cũng biết bây giờ đang lưu hành một câu nói là “trên thế giới không có vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không có vô duyên vô cớ mà hận”.
Hắn đối đãi với mình như thế, không thể nào bởi vì hắn đã yêu mình.
- Tôi chỉ muốn cho anh ăn chút đồ thôi.
Đường Trọng nghiêm túc giải thích:
- Tôi hi vọng anh có thể sống, mạnh khỏe mà sống vui vẻ.
- Mày tại sao phải làm thế?
- Bởi tôi thấy anh rất thân thiết, giống như người anh trai đã thất lạc bao năm của tối……quê của anh ở nơi nào? Nói không chừng chúng ta chính là anh em ruột đó. Tôi quả thực có một người anh mất tích lúc tôi còn nhỏ……
Vừa nói hắn vừa quay lại nhìn người áo đen ở cửa, vẫy vẫy tay:
- Hãy mang đồ ăn tôi báo cho nhà bếp chuẩn bị sẵn tới đây.
Người áo đen không nói, nhanh chóng
rời đi.
- Tao không tin được mày. Mày rốt cuộc muốn cái gì?
Trường Thành cười lạnh.
- Anh còn thông minh hơn tôi tưởng.
Đường Trọng vui vẻ cao ngợi.
- …………………
Trường Thành cảm thấy bị tổn thương. Chẳng lẽ mày vẫn luôn cho rằng bọn tao là ngu đần sao?
Món ăn đưa tới.
Đường Trọng nhận lấy khay thức ăn, tận tay mang tới trước mặt Trường Thành, cười nói:
- Tôi đã cho người nấu cháo gạo cho anh rồi, nếm thử xem hương vị thế nào? Vết thương của anh chưa lành nên đừng ăn thịt. Chẳng qua có thể uống một chút canh để bồi bổ…,đây, nếm thử đi.
Trường Thành không có động vào đũa. Hắn toàn thân đề phòng Đường Trọng, giống như là đang nhìn một con quái vật hung mãnh vậy
- Ai, anh có chết thì tôi cái gì cũng không được mà.
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
- Mày đang muốn gì đây?
Quả nhiên là hắn có mưu đồ.
Đường Trọng hưng phấn nói:
- Anh có thể nhìn vào sự quan hệ đồng bào của chúng ta, đều là người Hoa mà có thể cho tôi biết rốt cuộc ai sai khiến các người tới giết tôi không?
- Không có khả năng.
Trường Thành giọng dứt khoát.
- Mày giết tao đi.
Trường Thành không có thò tay đi động chiếc đũa. Hắn toàn thân đề phòng địa chằm chằm vào Đường Trọng, giống như là chằm chằm vào một đầu hung mãnh quái vật.
- Vậy có thể nhìn vào phần đồ ăn mà tôi đã chuẩn bị tốt cho anh để nói cho tôi biết là ai sai các người tới giết tôi được không?
- Không thể. Mày giết tao đi.
Trường Thành lại cự tuyệt tiếp.
- Thế anh……
Đường Trọng ngẫm nghĩ rồi lấy từ trong túi ra một xấp ảnh nói:
- Vậy anh có thể sau khi xem xong đống ảnh này rồi nói cho tôi biết người sai anh tới giết tôi là ai được không?
Trường Thành nhận lấy xấp ảnh, sắc mặt biến đổi.
Hần lần lượt lật từng tấm một xem, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt.
Nước chua từ cổ họng muốn trào ra, không phải là do hắn đói mà có lẽ là do hắn buồn nôn.
- Nếu như anh không nhặn ra hắn là ai thì, tôi có nghĩa vụ phải giảng giải cho anh. Đây chính là một bộ phận, vốn là bướu thịt mọc trên người. Cái bướu thịt này chắc anh không xa lạ gì nhỉ? Mỗi lần thấy nó, có phải là có cảm giác muốn một đao chém bay nó hay không?
- …………
Trường Thành kinh ngạc nhìn Đường Trọng, thằng này tại sao cái này cũng biết vậy?
- Tôi đã giúp anh hoàn thành tâm nguyện rồi. Chẳng qua cũng không cần cám ơn đâu. Còn có ở đây, đây chính là nơi lỗ tai mọc ra đó, nhưng người bình thường ai mà không có đâu? Thế nhưng lỗ tai phải đáng dùng thì mới được, không dùng thì không bằng cắt đứt nó cho xong, đúng không nào? Còn có cái này……
- Mày muốn biết cái gì?
Trường Thành khàn giọng hỏi.
Hắn khuất phục rồi.
Hắn sợ chết, càng sợ chết như Kim Cương vậy.
Hơn nữa, hắn là người Hoa, hắn là đồng hương với Đường Trọng, sao lại phải vì một kẻ ngoại quốc mà hy sinh đồng bào của mình, nói như thế hắn còn sống thì không thể gặp người thân, chết rồi không còn mặt mũi gặp tổ tiên.
- Tiện nhân.
Đường Trọng mắng trong lòng. Rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Đường Trọng nắm lấy tóc Kim Cương, thét hỏi.
Hắn rất tức giận.
Vô cùng tức giận.
Thẩm vấn đã hết nửa tiếng rồi thế mà bọn hắn vẫn chưa đạt được bất luận tin tức gì.
Kim Cương cắn chặt hàm răng, một chữ cũng không nguyện nói.
Giống như là đang giữ vững tôn nghiêm của sát thủ, một sự bất đắc dĩ vì bị bắt được, cũng là sự châm chọc với Đường Trọng và lão râu dài, chúng mày có bản lĩnh thì cạy miệng ông mày đi.
Kim Cương ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, lưng thẳng tắp, trên đầu có mấy cái lỗ đang phun máu ra ngoài. Trên mặt hắn đã sớm bị máu nhuộm đỏ rồi, giống như là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục vậy, hoặc có thể là một con cương thi như trong “Cái xác không hồn”, bộ dáng thê thảm vô cùng.
Bướu thịt trên mặt hắn, lỗ tai phải, lỗ tai trái, nơi nơi trên khuôn mặt hắn đều có vết cắt, trông hắn giống như là một con giòi hình người vậy.
Thế nhưng hắn không có chết, cũng không chịu khuất phục.
Hai cha con đã dùng thủ đoạn tàn khốc nhất, nhưng lại không thể làm cho hắn có chút mềm yếu hay sợ hãi.
Đây chính là một trận chiến.
Kẻ địch mạnh thì mình cũng mạnh, kẻ địch mạnh hơn thì mình sẽ chết.
Đường Trọng đã bị chọc giận rồi.
Hắn không phục.
Hắn không muốn bị thua.
Đường Trọng rút từ trong túi ra một cây đao thép, thanh đao đặt lên mũi Kim Cương, giọng lãnh liệt nói:
- Bây giờ sẽ là cái mũi. Mày nên biết, một đao này mà chém thì sẽ có cảm giác thế nào……một cơ hội cuối cùng. Nói cho tao, là ai phái mày tới giết tao? Hoặc sống, hoặc chết, mày chỉ có một cơ hội này.
Kim Cương cuối cùng mở mắt ra.
Hắn biết, một đao kia mà chém xuống, thì hắn không còn mệnh nữa rồi.
Hắn có thể chiến thắng được hai kẻ trước mặt, nhưng hắn không thể nào cự tuyệt lời mời của thần chết.
Bởi vì mí mắt cũng bị cắt rơi một miếng thịt nên khó có thể mở mắt ra được. Một khi mở ra, thì máu huyết sẽ chảy xuống vô cùng nhiều, khiến cho đồng tử của hắn bị nhuộm đỏ.
Hắn mở to đôi mắt, đôi mắt màu đỏ như máu.
Hắn như một con lệ quỷ, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, mỉm cười đắc ý.
Đúng thế, hắn đang mỉm cười. Hơn nữa nét mặt hắn vô cùng đắc ý. Một kiểu kiêu ngạo vặn vẹo.
- Mày cũng sẽ chết. Mày sẽ chết như thế này như tao. Không, so với tao còn thảm hơn. Bọn họ sẽ lột da mày, ninh xương mày, rồi đốt mày thành tro…
- Mày không biết đối thủ là ai, mày không biết kẻ thù của mày cường đại thế nào. Chuyện bọn họ muốn làm thì từ trước tới giờ chưa bao giờ thất bạị, mày sẽ chết, và cũng chỉ có chết. Không ai có thể cứu mày.
Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn còn có gan uy hiếp Đường Trọng.
Hơn nữa, nụ cười trên mặt hắn chính là một cái bằng chứng. Chứng minh lời nói của hắn có thể tin được, hắn không hề có bất kỳ hoài nghi nào.
- Rốt cuộc là tổ chức thế nào?
Đường Trọng phiên dịch lời nói của hắn cho lão râu dài, hai cha con nhìn nhau, trên mặt đều lộ rõ nét ưu sầu.
- Mày cho rằng giết tao thì chúng mày sẽ an toàn? Cho dù tao còn sống thì mày cũng phải chết. Tao không giết được mày thì vẫn còn có người khác. Quyền lực của bọn họ có thể điều khiển bất cứ tên sát thủ nào, bọn họ có thể làm được chuyện mày không bao giờ tưởng tượng nổi, hãy cầu xin thượng đế đi, chỉ có ngài mới có thể cứu mày.
- Tao không tin thượng đế.
Đường Trọng tức giận nói, tay hắn đè xuống, lại chuẩn bị lấy một cái gì đó trên người hắn.
- Đường Trọng.
Lão râu dài hô.
Đường Trọng quay lại nhìn lão râu dài nói:
- Sao? Anh hùng tiếc anh hùng?
Lão râu dài không chút biểu cảm nhìn Kim Cương nói:
- Hắn đáng được tôn trọng.
Đường Trọng động dung rồi.
Người có thể được lão râu dài đánh giá là “đáng được tôn trọng”, trên thế giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thế nhưng, Kim Cương nhờ vào sự kiên trì và cốt khí của hắn mà đạt được.
Đường Trọng ném thanh đao trong tay vào trong giá, nhẹ nhàng thở ra, rồi nói:
- Không giết thì thấy đáng hận, giết hắn cảm thấy tiếc………cái tên này thật đáng ghét…
- Mày cũng thế.
Lão râu dài nói. Đường Trọng cũng gật đầu:
- Học từ ông đấy.
Hai cha con khi đối mặt, có một cảm giác không được tự nhiên.
- Cho người hậu táng cho hắn đi.
- Tôi sẽ dặn người.
Lão râu dài không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bước ra khỏi địa lao.
Đường Trọng đừng tại chỗ, nhìn Kim Cương trong chốc lát, sau đó lấy một cái điện thoại mới từ trong túi ra.
Kim Cương bị bắt, vô cùng nghẹn khuất, bị giết vô cùng anh dũng.
Là một kẻ sát thủ, đối với hoàn cảnh quanh thân mình phải có nhận thức rõ ràng.
Trường Thành tỉnh lại rồi, nhưng hắn không có lập tức mở mắt ra.
Hắn giả bộ ngủ say, nghiêng tai nghe động tĩnh bên cạnh.
Có tiếng hít thở khá nhỏ.
Hơn nữa là của một người đàn ông.
Chỉ có một người, điều này khiến cho hắn an tâm hơn chút.
Nếu như là một người phụ nữ thì càng tốt.
Hắn cẩn thận cảm thụ tay chân, cũng không có bị trói bằng dây thừng hay còng gì hết.
Hắn đang tự do.
- Bọn hắn đã quá xem nhẹ mình rồi. Thế thì phải trả giá thật nhiều đấy.
Trường Thành oán hận thầm nghĩ trong lòng.
Đầu óc hắn vận chuyển nhanh vô cùng, muốn tìm một phương pháp để có thể trốn thật tốt.
- Tỉnh rồi à?
Một giọng nói ôn hòa truyền tới.
- Tao chưa tỉnh, chưa tỉnh, chưa có tỉnh………
Trường Thành suýt thì hét lên. Tao còn chưa mở mắt, không hề hoạt động gì hết, cách ngụy trang của tao đến một ít cao thủ còn không thể phân biệt được, sao mày có thể xác định tao đã tỉnh? Tao sao phải tỉnh? Dựa vào cái gì mà phải tỉnh?
- Đói bụng không?
Âm thanh đó lần nữa vang lên.
Trường Thành bất đắc dĩ, đành u oán mở mắt.
Đập vào mắt hắn, chính là một gã thanh niên dáng vẻ thanh tú, đang tươi cười. Vẻ ngoài cùng với nụ cười đó khiến cho người ta sinh ra hảo cảm, giống như là đứa trẻ nhà hàng xóm vậy.
Thế nhưng thân thể Trường Thành lại căng lên.
Hắn biết kẻ đang đứng trước mặt.
Đường Trọng.
Sở dĩ bọn hắn toàn quân bị diệt, hắn biến thành một tên tù binh, chính là do cái tên này mà ra.
Hắn là ma quỷ!
- Đói bụng không? Ăn cái gì không?
Đường Trọng cười hỏi.
- Cơm tàu hay cơm tây? Cá nhân tôi đề nghị nên dùng cơm tàu. Thứ nhất anh là người Hoa. Chắc không bài xích hương vị quê hương đâu nhỉ. Thứ hai anh là người bệnh, cần phải ăn ít đồ thanh đạm và có dinh dưỡng. Đương nhiên chỉ là một cái đề nghị nho nhỏ. Nếu như anh vẫn muốn ăn cơm tây thì chúng tôi có thể cung cấp món thịt cốt bò bít-tết.
- Mày muốn làm gì?
Trường Thành cảnh giác hỏi. Tuy hắn đã lâu không ở trong nước, nhưng hắn cũng biết bây giờ đang lưu hành một câu nói là “trên thế giới không có vô duyên vô cớ mà yêu, cũng không có vô duyên vô cớ mà hận”.
Hắn đối đãi với mình như thế, không thể nào bởi vì hắn đã yêu mình.
- Tôi chỉ muốn cho anh ăn chút đồ thôi.
Đường Trọng nghiêm túc giải thích:
- Tôi hi vọng anh có thể sống, mạnh khỏe mà sống vui vẻ.
- Mày tại sao phải làm thế?
- Bởi tôi thấy anh rất thân thiết, giống như người anh trai đã thất lạc bao năm của tối……quê của anh ở nơi nào? Nói không chừng chúng ta chính là anh em ruột đó. Tôi quả thực có một người anh mất tích lúc tôi còn nhỏ……
Vừa nói hắn vừa quay lại nhìn người áo đen ở cửa, vẫy vẫy tay:
- Hãy mang đồ ăn tôi báo cho nhà bếp chuẩn bị sẵn tới đây.
Người áo đen không nói, nhanh chóng
rời đi.
- Tao không tin được mày. Mày rốt cuộc muốn cái gì?
Trường Thành cười lạnh.
- Anh còn thông minh hơn tôi tưởng.
Đường Trọng vui vẻ cao ngợi.
- …………………
Trường Thành cảm thấy bị tổn thương. Chẳng lẽ mày vẫn luôn cho rằng bọn tao là ngu đần sao?
Món ăn đưa tới.
Đường Trọng nhận lấy khay thức ăn, tận tay mang tới trước mặt Trường Thành, cười nói:
- Tôi đã cho người nấu cháo gạo cho anh rồi, nếm thử xem hương vị thế nào? Vết thương của anh chưa lành nên đừng ăn thịt. Chẳng qua có thể uống một chút canh để bồi bổ…,đây, nếm thử đi.
Trường Thành không có động vào đũa. Hắn toàn thân đề phòng Đường Trọng, giống như là đang nhìn một con quái vật hung mãnh vậy
- Ai, anh có chết thì tôi cái gì cũng không được mà.
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
- Mày đang muốn gì đây?
Quả nhiên là hắn có mưu đồ.
Đường Trọng hưng phấn nói:
- Anh có thể nhìn vào sự quan hệ đồng bào của chúng ta, đều là người Hoa mà có thể cho tôi biết rốt cuộc ai sai khiến các người tới giết tôi không?
- Không có khả năng.
Trường Thành giọng dứt khoát.
- Mày giết tao đi.
Trường Thành không có thò tay đi động chiếc đũa. Hắn toàn thân đề phòng địa chằm chằm vào Đường Trọng, giống như là chằm chằm vào một đầu hung mãnh quái vật.
- Vậy có thể nhìn vào phần đồ ăn mà tôi đã chuẩn bị tốt cho anh để nói cho tôi biết là ai sai các người tới giết tôi được không?
- Không thể. Mày giết tao đi.
Trường Thành lại cự tuyệt tiếp.
- Thế anh……
Đường Trọng ngẫm nghĩ rồi lấy từ trong túi ra một xấp ảnh nói:
- Vậy anh có thể sau khi xem xong đống ảnh này rồi nói cho tôi biết người sai anh tới giết tôi là ai được không?
Trường Thành nhận lấy xấp ảnh, sắc mặt biến đổi.
Hần lần lượt lật từng tấm một xem, khuôn mặt dần trở nên tái nhợt.
Nước chua từ cổ họng muốn trào ra, không phải là do hắn đói mà có lẽ là do hắn buồn nôn.
- Nếu như anh không nhặn ra hắn là ai thì, tôi có nghĩa vụ phải giảng giải cho anh. Đây chính là một bộ phận, vốn là bướu thịt mọc trên người. Cái bướu thịt này chắc anh không xa lạ gì nhỉ? Mỗi lần thấy nó, có phải là có cảm giác muốn một đao chém bay nó hay không?
- …………
Trường Thành kinh ngạc nhìn Đường Trọng, thằng này tại sao cái này cũng biết vậy?
- Tôi đã giúp anh hoàn thành tâm nguyện rồi. Chẳng qua cũng không cần cám ơn đâu. Còn có ở đây, đây chính là nơi lỗ tai mọc ra đó, nhưng người bình thường ai mà không có đâu? Thế nhưng lỗ tai phải đáng dùng thì mới được, không dùng thì không bằng cắt đứt nó cho xong, đúng không nào? Còn có cái này……
- Mày muốn biết cái gì?
Trường Thành khàn giọng hỏi.
Hắn khuất phục rồi.
Hắn sợ chết, càng sợ chết như Kim Cương vậy.
Hơn nữa, hắn là người Hoa, hắn là đồng hương với Đường Trọng, sao lại phải vì một kẻ ngoại quốc mà hy sinh đồng bào của mình, nói như thế hắn còn sống thì không thể gặp người thân, chết rồi không còn mặt mũi gặp tổ tiên.
- Tiện nhân.
Đường Trọng mắng trong lòng. Rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
/1166
|