Đạt được tin tức rồi, Đường Trọng cảm thấy như bị người ta giội cho một chậu nước đá vào đầu. Không, đây không phải là nước đá, mà là dao, đinh Không chỉ rét lạnh, mà còn thấy có sự đau đớn. Đường Trọng thật sự nghĩ mãi không ra, hắn một không ăn trộm, hai không ăn cướp, thứ ba không quấy rối, phi lễ, cũng không có nhổ bậy, tiểu tiện, địa tiện linh tinh. Đến cái khăn giấy dùng xong cũng nhẹ nhàng ném vô thùng rác, một người thanh niên tốt như hắn tại sao lại chọc phải một cái tổ chức to lớn đến như thế? Đường Trọng hận không thể quay trở lại thở gian về ngày hôm qua, không một năm trước, hắn sẽ không quản chuyện tranh chấp gì với Khương Đổng, cũng sẽ không có mẫu thuẫn với Quan Ý, càng không phải đắc tội sát thủ da đen. - Mạng mình sao mà khổ đến thế a. Đường Trọng kêu than trong lòng.
Nếu như là đối thủ khác, hắn cùng bọn chúng có thể đấu, có thể cắn xé, liều mạng thế nhưng kẻ thù lại chính là Khô Lâu hội thì, hắn phải làm sao bây giờ a? Một cái tổ chức có thể làm ảnh hưởng tới chính trị của một quốc gia, thận chí là nền kinh tế thế giới, thì làm sao một tên Đường Trọng nho nhỏ như hắn có thể chống nổi đây? Đường Trọng nắm chặt tay Trường Thành, vẻ mặt thâm tình nhìn hắn: - Tôi đầu hàng rồi, có thể không? - - Hay là anh giới thiệu đại ca, hay là nhị ca của Khô Lâu hội nhé, để tôi tới dâng trà nhận sai với người ta, để hắn đánh hắn mắng tôi cũng không oán hận. - Tao không biết. - Anh không phải là sát thủ của Kim Cương sao? - Tao là sát thủ của Kim Cương. Nhưng thủ lĩnh của Khô Lâu hội thì chưa có thấy qua. Có lẽ chỉ có Kim Cương mới thấy. - Ông anh lăn lộn ở Kim Cương sao mà kém cỏi dữ?
- - Cái gì cũng không giúp được tôi, còn không biết xấu hổ mà ăn cháo tôi nấu à? - Thế nên, Trường Thành không có ý muốn ăn rồi. Tuy lúc bắt đầu ăn hắn không hề muốn, nhưng bị người ta bức, bảo rằng không ăn không phải anh em, giờ ăn rồi thì hắn lại không coi mình là anh em rồi là sao? - Anh thấy tôi nên làm gì đây? Đường Trọng là một tên rất thích nghe theo đề nghị của người khác, mặc dù đối phương có là kẻ thù sống chết của hắn. - Tao không biết. - Giờ Kim Cương chết rồi, tổ chức của các người cơ hồ đã diệt toàn quân, người Khô Lâu hội cũng không biết là ông anh đã bán rẻ bọn họ. Tôi sẽ thả anh ra, khi bọn họ muốn ông anh tới để gặp mặt hỏi chuyện. Lúc ấy hãy mang trên người toàn bom nhá, lúc gặp bọn họ thì thừa cơ tiêu diệt hết, được không?
- Trán Trường Thành bắt đầu đen lại rồi. Có đáng để tao làm sao? Tao bán đứng bọn hắn vì tao muốn sống, tao dùng bom chơi bọn hắn thì còn sống nổi không đây? Đường Trọng dường như đã hiểu tâm sự của hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: - Vì nhân dân và anh em, người nhà của anh tôi sẽ chiếu cố cho. - cám ơn. Nếu như không phải biết rõ bây giờ hắn đánh không lại, Trường Thành nhất định sẽ liều mạng cho coi. - Anh đồng ý rồi? - Tao không đồng ý. - Không nói nghĩa khí gì cả. - - Mày sợ à?
Lão râu dài đứng ở ngoài cửa ra vào, nhìn Đường Trọng hỏi. - Tôi làm sao mà biết sợ đây? Đường Trọng cười lạnh. - Giết người chính là chém đầu xuống đất, có sẹo còn hơn là mất đầu, tôi thấy, làm loạn lên với bọn hắn chẳng ích gì. Mọi người không phải vì phát tài sao? Có tiền thì mọi người cùng ăn lợi nhuận, làm sao phải chém chém giết giết đây? Lão râu dài sờ mũi, nói: - Mày sợ rồi. - Trường Thành thấy một màn này mà thoải mái khôn tả. Thầm nghĩ trong lòng, ai bảo mày vừa rồi khi dễ tao, đồ tiện nhân, hóa ra là kẻ ném chuột sợ vỡ bình mà thôi. - Khô Lâu hội đúng là lợi hại, cũng khá là cường thế. Nhưng nơi này là Trung Hoa. Nếu bọn hắn quang minh chính đại mà tới, chúng ta sao phải sợ chứ? Còn nếu mà mang tâm địa bất lương thì cũng sao mà phải sợ?
Lão râu dài lên tiếng. - Đúng thế. Đường Trọng hai con mắt tỏa sáng. Vừa rồi chỉ lo vì đã chọc phải một cái đối thủ như Khô Lâu hội, mà không tinh tường được mấu chốt của vấn đề. Khô Lâu hội có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một bọn người có quyền thế mà thôi. Nếu đám người đó quang minh chính đại tới, không giết người không phạm pháp, thì làm gì được mình? Nếu như trong tâm có quỷ, muốn cướp lợi ích nước mình, tức là kẻ thù của quốc gia, thế thì bọn hắn có làm được gì? Những người tuy lợi hại, nhưng chính mình đang ở địa bàn của mình, là rồng thì hắn có thể chiếm được, là hổ thì cho hắn ngồi cạnh, nhưng là sói thì hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi. Suy nghĩ cẩn thận thì Đường Trọng cảm thấy sáng khoái tinh thần, dường như quần áo trên người cũng nhẹ đi hơn chục cân.
Hắn vỗ vỗ vai lão râu dài: - Ông còn lợi hại hơn cả tôi. - Tao là cha mày. - Thế bao giờ ông định thăm cha ông? - Bây giờ. Đường Trọng cười: - Tôi sẽ để bọn họ an bài cho ông. Lần này tôi sẽ không đi với ông đâu. - Không cần. - Ông có thể đưa lão sâu rượu về không? - Lão sâu rượu? Lão râu dài vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đường Trọng. Đường Trọng tiếc hận trả lời: - Lúc ông không có ở đó, lão ta sa đọa rồi. -
Yến Kinh đã là cuối mùa thu. Hai bên đường cái, lá cây ngô đồng rơi lả tả, nhánh cây chỉ còn trơ trọi, bộ dáng có chút tịch liêu, đau thương. Người đi đường bước vội vàng, ai cũng mang áo dày, thậm chí có người phương nam sợ lạnh thì mang cả áo lông rồi. Phịch! Một cỗ xe Mercesdes-Benz màu đen đỗ lại ở trước một biệt thự, cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn mang áo khoác đen bước xuống. Hắn ngẩng đầu đánh giá nơi lầu hai của biệt thự, nơi ấy có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó vẻ tươi cười trên mặt cô ta cũng biến mất, rồi nơi cửa sổ cũng không còn bóng người nữa. Ngay sau đó, cô ta liền đẩy cửa chạy ra, áy náy nói: - Đại thiếu, sao trước khi tới không gọi điện thoại a? Để em còn tiện đón cậu. - Chúng ta là người ngoài à? Mà em tới tiếp tôi không đủ à?
Quan Tâm ôm bả vai Lý Gia, mặt không chút biểu tình. Tuy được người ấy ôm vào trong ngực, nhưng Lý Gia vẫn cảm thấy không có chút ấm áp nào. Thật giống như trên người hắn không có chút độ ấm nào.
Hắn vẫn không thể nào so sánh cùng với Quan Ý. Bởi ít nhất lúc Quan Ý ở bên cạnh cô, vẫn luôn thật sự yêu thương cô. - Đương nhiên không phải người ngoài, đại thiếu là người nhà mà. Lý Gia ngọt ngào cười. Nếu như phụ nữ không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với một người đàn ông, thì sẽ ôn nhu, nhu thuận. Tuyệt đối không bao giờ sai. Quả nhiên, thân thể Quan Tâm cũng nóng lên, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít. - Đã xảy ra chuyện. Quan Tâm nói ra. - Đại thiếu, đã xảy ra chuyện gì?
Lý Gia cũng thấy trong lòng căng thẳng. Cô hiện tại với Quan Tâm là cùng ở trên một cái thuyền rồi. Quan Tâm tốt, cô cũng tốt. Quan Tâm không tốt, cuộc sống của cô cũng không tốt được. Hơn nữa, Quan Tâm là một kẻ ổn trọng cẩn thận. Hắn mà nói ra chuyện gì, vậy thì chứng minh đó chính là chuyện rất lớn. - Kim Cương đã đến đây rồi. Quan Tâm nói. Lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào phòng khách. Lý Gia giúp hắn cởi áo khoác trên người hắn rồi treo lên móc, sau đó ngồi xuống giúp hắn thay đôi dép bông. Giống như là một cô vợ đích thực vậy. Lý Gia vô cùng nguyện ý trở thành con dâu nhà Quan Tâm. Tất nhiên cô biết, đây là chuyện không thể rồi. - Kim Cương đã đến rồi hả? Lý Gia mới vừa biết rõ tin tức này. Bởi vì Quan Tâm biểu lộ nghiêm trọng, cho nên cô cũng chưa có biện pháp xác định Quan Tâm đối với chuyện này là cảm nhận thế nào nên đành cẩn thận từng li từng tí nói: - Chuyện này đối với chúng ta mà nói không phải chuyện tốt sao? - Đương nhiên là chuyện tốt. Quan Tâm đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống. - Tôi đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người Đường Trọng, chính là hi vọng Kim Cương có thể tự mình ra tay. - Điều khiến cho đại thiếu lo lắng chính là? - Kim Cương mất tích. Quan Tâm nói. - Lý Gia triệt để bị tin tức này dọa sợ rồi. Kim Cương là ai? Là đỉnh cấp sát thủ trên thế giới, hắn muốn một người mất tích thì dễ dàng, người khác muốn khiến cho hắn mất tích thế giới này có người làm được như thế sao? Nếu như người nói cho cô biết tin tức này không phải Quan Tâm, cô nhất định sẽ cho rằng kẻ đó bị điên rồi. - Chúng ta đã cho người thăm dò hành tung của Đường Trọng rồi nói cho Kim Cương, Kim Cương đã dẫn người tiến vào Lĩnh Nam. Nghe nói bọn hắn ở trong rừng từng có xung đột, Kim Cương tổn thất thảm trọng, về sau Kim Cương vừa định từ Dương Thành nhập cư trái phép vào Hong Kong, kết quả trúng mai phục của Đường Trọng. - Vậy làm sao sẽ mất tích đây? - Từ đêm đó, Kim Cương liền biến mất không thấy. - Nhất định là bị Đường Trọng bắt làm tù binh. - Cũng có thể đã bị Đường Trọng giết. - Với thủ đoạn của Đường Trọng, chỉ sợ hắn nhất định sẽ tìm biện pháp cạy miệng Kim Cương. Có được thông tin rồi, Kim Cương hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu như không kiếm được, Kim Cương cũng chỉ có một con đường chết.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? - Bên kia tức giận vô cùng, bọn hắn càng thêm lo lắng Đường Trọng đã biết bí mật của tổ chức, cho nên, hạ lệnh truy sát S cấp đối với Đường Trọng. Lý Gia đã từng giúp đỡ Quan Ý khống chế hệ thống tình báo tại Á Châu của Kim Cương, biết rõ đối với cái tổ chức kia mà nói, lệnh truy sát S cấp có nghĩa như thế nào, chính là bất kể phải trả giá lớn, bất kể hậu quả ra sao cũng phải đem mục tiêu tru sát. Lý Gia nhìn về phía Quan Tâm: - Bọn hắn làm, cũng chính là chúng ta phải làm. Quan gia thuộc về một khâu quan trọng của Khô Lâu hội. Quan gia rất nhanh đã quật khởi, là nhờ có chỗ dựa lưng là Khô Lâu hội, lợi ích của Quan gia cũng là lợi ích của Khô Lâu hội. Nếu Đường Trọng thât sự đã bắt sống Kim Cương, như vậy, hắn là không phải đã biết bí mật giữa Quan gia cùng Khô Lâu hội? Nếu như hắn đã biết chuyện này, hắn sẽ làm chuyện gì?
Quan trọng nhất là, Quan gia phải lo lắng về chuyện này, bọn hắn làm sao có thể để cho Đường Trọng tiếp tục sống sót? - Đại thiếu có ý là? - Không phải ý của tôi. Quan Tâm đem đầu Lý Gia đặt dưới háng, nói ra: - Là ý tứ của các vị trong nhà. Bọn họ hi vọng tôi có thể chịu trách nhiệm với nhiệm vụ tiêu diệt Đường Trọng, em nói đi, tôi phải thế nào mới có thể giải quyết hắn đây? - Lý Gia không có trả lời. Cô cũng không cần trả lời. Lý Gia đang bề bộn nhiều việc.
Nếu như là đối thủ khác, hắn cùng bọn chúng có thể đấu, có thể cắn xé, liều mạng thế nhưng kẻ thù lại chính là Khô Lâu hội thì, hắn phải làm sao bây giờ a? Một cái tổ chức có thể làm ảnh hưởng tới chính trị của một quốc gia, thận chí là nền kinh tế thế giới, thì làm sao một tên Đường Trọng nho nhỏ như hắn có thể chống nổi đây? Đường Trọng nắm chặt tay Trường Thành, vẻ mặt thâm tình nhìn hắn: - Tôi đầu hàng rồi, có thể không? - - Hay là anh giới thiệu đại ca, hay là nhị ca của Khô Lâu hội nhé, để tôi tới dâng trà nhận sai với người ta, để hắn đánh hắn mắng tôi cũng không oán hận. - Tao không biết. - Anh không phải là sát thủ của Kim Cương sao? - Tao là sát thủ của Kim Cương. Nhưng thủ lĩnh của Khô Lâu hội thì chưa có thấy qua. Có lẽ chỉ có Kim Cương mới thấy. - Ông anh lăn lộn ở Kim Cương sao mà kém cỏi dữ?
- - Cái gì cũng không giúp được tôi, còn không biết xấu hổ mà ăn cháo tôi nấu à? - Thế nên, Trường Thành không có ý muốn ăn rồi. Tuy lúc bắt đầu ăn hắn không hề muốn, nhưng bị người ta bức, bảo rằng không ăn không phải anh em, giờ ăn rồi thì hắn lại không coi mình là anh em rồi là sao? - Anh thấy tôi nên làm gì đây? Đường Trọng là một tên rất thích nghe theo đề nghị của người khác, mặc dù đối phương có là kẻ thù sống chết của hắn. - Tao không biết. - Giờ Kim Cương chết rồi, tổ chức của các người cơ hồ đã diệt toàn quân, người Khô Lâu hội cũng không biết là ông anh đã bán rẻ bọn họ. Tôi sẽ thả anh ra, khi bọn họ muốn ông anh tới để gặp mặt hỏi chuyện. Lúc ấy hãy mang trên người toàn bom nhá, lúc gặp bọn họ thì thừa cơ tiêu diệt hết, được không?
- Trán Trường Thành bắt đầu đen lại rồi. Có đáng để tao làm sao? Tao bán đứng bọn hắn vì tao muốn sống, tao dùng bom chơi bọn hắn thì còn sống nổi không đây? Đường Trọng dường như đã hiểu tâm sự của hắn, vỗ vỗ vai hắn nói: - Vì nhân dân và anh em, người nhà của anh tôi sẽ chiếu cố cho. - cám ơn. Nếu như không phải biết rõ bây giờ hắn đánh không lại, Trường Thành nhất định sẽ liều mạng cho coi. - Anh đồng ý rồi? - Tao không đồng ý. - Không nói nghĩa khí gì cả. - - Mày sợ à?
Lão râu dài đứng ở ngoài cửa ra vào, nhìn Đường Trọng hỏi. - Tôi làm sao mà biết sợ đây? Đường Trọng cười lạnh. - Giết người chính là chém đầu xuống đất, có sẹo còn hơn là mất đầu, tôi thấy, làm loạn lên với bọn hắn chẳng ích gì. Mọi người không phải vì phát tài sao? Có tiền thì mọi người cùng ăn lợi nhuận, làm sao phải chém chém giết giết đây? Lão râu dài sờ mũi, nói: - Mày sợ rồi. - Trường Thành thấy một màn này mà thoải mái khôn tả. Thầm nghĩ trong lòng, ai bảo mày vừa rồi khi dễ tao, đồ tiện nhân, hóa ra là kẻ ném chuột sợ vỡ bình mà thôi. - Khô Lâu hội đúng là lợi hại, cũng khá là cường thế. Nhưng nơi này là Trung Hoa. Nếu bọn hắn quang minh chính đại mà tới, chúng ta sao phải sợ chứ? Còn nếu mà mang tâm địa bất lương thì cũng sao mà phải sợ?
Lão râu dài lên tiếng. - Đúng thế. Đường Trọng hai con mắt tỏa sáng. Vừa rồi chỉ lo vì đã chọc phải một cái đối thủ như Khô Lâu hội, mà không tinh tường được mấu chốt của vấn đề. Khô Lâu hội có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một bọn người có quyền thế mà thôi. Nếu đám người đó quang minh chính đại tới, không giết người không phạm pháp, thì làm gì được mình? Nếu như trong tâm có quỷ, muốn cướp lợi ích nước mình, tức là kẻ thù của quốc gia, thế thì bọn hắn có làm được gì? Những người tuy lợi hại, nhưng chính mình đang ở địa bàn của mình, là rồng thì hắn có thể chiếm được, là hổ thì cho hắn ngồi cạnh, nhưng là sói thì hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi. Suy nghĩ cẩn thận thì Đường Trọng cảm thấy sáng khoái tinh thần, dường như quần áo trên người cũng nhẹ đi hơn chục cân.
Hắn vỗ vỗ vai lão râu dài: - Ông còn lợi hại hơn cả tôi. - Tao là cha mày. - Thế bao giờ ông định thăm cha ông? - Bây giờ. Đường Trọng cười: - Tôi sẽ để bọn họ an bài cho ông. Lần này tôi sẽ không đi với ông đâu. - Không cần. - Ông có thể đưa lão sâu rượu về không? - Lão sâu rượu? Lão râu dài vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đường Trọng. Đường Trọng tiếc hận trả lời: - Lúc ông không có ở đó, lão ta sa đọa rồi. -
Yến Kinh đã là cuối mùa thu. Hai bên đường cái, lá cây ngô đồng rơi lả tả, nhánh cây chỉ còn trơ trọi, bộ dáng có chút tịch liêu, đau thương. Người đi đường bước vội vàng, ai cũng mang áo dày, thậm chí có người phương nam sợ lạnh thì mang cả áo lông rồi. Phịch! Một cỗ xe Mercesdes-Benz màu đen đỗ lại ở trước một biệt thự, cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn mang áo khoác đen bước xuống. Hắn ngẩng đầu đánh giá nơi lầu hai của biệt thự, nơi ấy có một cô gái xinh đẹp đang đứng. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó vẻ tươi cười trên mặt cô ta cũng biến mất, rồi nơi cửa sổ cũng không còn bóng người nữa. Ngay sau đó, cô ta liền đẩy cửa chạy ra, áy náy nói: - Đại thiếu, sao trước khi tới không gọi điện thoại a? Để em còn tiện đón cậu. - Chúng ta là người ngoài à? Mà em tới tiếp tôi không đủ à?
Quan Tâm ôm bả vai Lý Gia, mặt không chút biểu tình. Tuy được người ấy ôm vào trong ngực, nhưng Lý Gia vẫn cảm thấy không có chút ấm áp nào. Thật giống như trên người hắn không có chút độ ấm nào.
Hắn vẫn không thể nào so sánh cùng với Quan Ý. Bởi ít nhất lúc Quan Ý ở bên cạnh cô, vẫn luôn thật sự yêu thương cô. - Đương nhiên không phải người ngoài, đại thiếu là người nhà mà. Lý Gia ngọt ngào cười. Nếu như phụ nữ không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với một người đàn ông, thì sẽ ôn nhu, nhu thuận. Tuyệt đối không bao giờ sai. Quả nhiên, thân thể Quan Tâm cũng nóng lên, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít. - Đã xảy ra chuyện. Quan Tâm nói ra. - Đại thiếu, đã xảy ra chuyện gì?
Lý Gia cũng thấy trong lòng căng thẳng. Cô hiện tại với Quan Tâm là cùng ở trên một cái thuyền rồi. Quan Tâm tốt, cô cũng tốt. Quan Tâm không tốt, cuộc sống của cô cũng không tốt được. Hơn nữa, Quan Tâm là một kẻ ổn trọng cẩn thận. Hắn mà nói ra chuyện gì, vậy thì chứng minh đó chính là chuyện rất lớn. - Kim Cương đã đến đây rồi. Quan Tâm nói. Lúc nói chuyện, hai người đã tiến vào phòng khách. Lý Gia giúp hắn cởi áo khoác trên người hắn rồi treo lên móc, sau đó ngồi xuống giúp hắn thay đôi dép bông. Giống như là một cô vợ đích thực vậy. Lý Gia vô cùng nguyện ý trở thành con dâu nhà Quan Tâm. Tất nhiên cô biết, đây là chuyện không thể rồi. - Kim Cương đã đến rồi hả? Lý Gia mới vừa biết rõ tin tức này. Bởi vì Quan Tâm biểu lộ nghiêm trọng, cho nên cô cũng chưa có biện pháp xác định Quan Tâm đối với chuyện này là cảm nhận thế nào nên đành cẩn thận từng li từng tí nói: - Chuyện này đối với chúng ta mà nói không phải chuyện tốt sao? - Đương nhiên là chuyện tốt. Quan Tâm đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống. - Tôi đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên trên người Đường Trọng, chính là hi vọng Kim Cương có thể tự mình ra tay. - Điều khiến cho đại thiếu lo lắng chính là? - Kim Cương mất tích. Quan Tâm nói. - Lý Gia triệt để bị tin tức này dọa sợ rồi. Kim Cương là ai? Là đỉnh cấp sát thủ trên thế giới, hắn muốn một người mất tích thì dễ dàng, người khác muốn khiến cho hắn mất tích thế giới này có người làm được như thế sao? Nếu như người nói cho cô biết tin tức này không phải Quan Tâm, cô nhất định sẽ cho rằng kẻ đó bị điên rồi. - Chúng ta đã cho người thăm dò hành tung của Đường Trọng rồi nói cho Kim Cương, Kim Cương đã dẫn người tiến vào Lĩnh Nam. Nghe nói bọn hắn ở trong rừng từng có xung đột, Kim Cương tổn thất thảm trọng, về sau Kim Cương vừa định từ Dương Thành nhập cư trái phép vào Hong Kong, kết quả trúng mai phục của Đường Trọng. - Vậy làm sao sẽ mất tích đây? - Từ đêm đó, Kim Cương liền biến mất không thấy. - Nhất định là bị Đường Trọng bắt làm tù binh. - Cũng có thể đã bị Đường Trọng giết. - Với thủ đoạn của Đường Trọng, chỉ sợ hắn nhất định sẽ tìm biện pháp cạy miệng Kim Cương. Có được thông tin rồi, Kim Cương hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nếu như không kiếm được, Kim Cương cũng chỉ có một con đường chết.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? - Bên kia tức giận vô cùng, bọn hắn càng thêm lo lắng Đường Trọng đã biết bí mật của tổ chức, cho nên, hạ lệnh truy sát S cấp đối với Đường Trọng. Lý Gia đã từng giúp đỡ Quan Ý khống chế hệ thống tình báo tại Á Châu của Kim Cương, biết rõ đối với cái tổ chức kia mà nói, lệnh truy sát S cấp có nghĩa như thế nào, chính là bất kể phải trả giá lớn, bất kể hậu quả ra sao cũng phải đem mục tiêu tru sát. Lý Gia nhìn về phía Quan Tâm: - Bọn hắn làm, cũng chính là chúng ta phải làm. Quan gia thuộc về một khâu quan trọng của Khô Lâu hội. Quan gia rất nhanh đã quật khởi, là nhờ có chỗ dựa lưng là Khô Lâu hội, lợi ích của Quan gia cũng là lợi ích của Khô Lâu hội. Nếu Đường Trọng thât sự đã bắt sống Kim Cương, như vậy, hắn là không phải đã biết bí mật giữa Quan gia cùng Khô Lâu hội? Nếu như hắn đã biết chuyện này, hắn sẽ làm chuyện gì?
Quan trọng nhất là, Quan gia phải lo lắng về chuyện này, bọn hắn làm sao có thể để cho Đường Trọng tiếp tục sống sót? - Đại thiếu có ý là? - Không phải ý của tôi. Quan Tâm đem đầu Lý Gia đặt dưới háng, nói ra: - Là ý tứ của các vị trong nhà. Bọn họ hi vọng tôi có thể chịu trách nhiệm với nhiệm vụ tiêu diệt Đường Trọng, em nói đi, tôi phải thế nào mới có thể giải quyết hắn đây? - Lý Gia không có trả lời. Cô cũng không cần trả lời. Lý Gia đang bề bộn nhiều việc.
/1166
|