Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 31 - Chương 29

/42


Tôi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến, nhìn không thấy vẻ mặt cậu ấy. Bước lên trước, nhẹ nhàng che ánh mắt cậu, từ từ đến gần, hôn lên.

Cậu ấy hơi sửng sốt, dần dần ôm lấy tôi, bắt đầu đáp trả lại. Nụ hôn ngọt ngào, ấm áp. Mang theo chút run rẩy, một chút chờ đợi vô vọng. Nước mắt hơi mặn, lành lạnh. Mang theo tia khẩn cầu hèn mọn.

Cậu ấy nở nụ cười, Cậu đặc biệt chạy đến đây là để đưa đậu hủ của cậu cho tôi ăn sao?

Tôi chảy nước mắt, cổ họng đau nhói, nghẹn ngào.

Cậu ấy lấy tay tôi đang che mắt cậu ra, nhìn tôi, mày nhanh nhíu lại, Cậu biết gì rồi hả? Nói xong, lấy tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi nhào đến, vùi đầu vào lòng cậu. Cục giấy nhỏ, chúng ta về nhà thôi.

Cậu vỗ lưng tôi, Buổi chiều không có lớp sao? Về nhà để làm gì?

Tôi ngẩng đầu, cười lên, Tôi muốn về nhà ngủ một giấc. Biểu hiện hôm qua của tôi không tốt, kỳ thực tôi có thể làm tốt hơn. Cố gắng nháy mắt với cậu ta.

Sau khi hết sững sờ, cậu cười lên. Nâng tay tôi lên, Được, về nhà. Ngủ.

Cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của cậu ấy, ngón tay thon dài, lòng bàn tay ấm áp. Nắm lấy tay tôi. Rất chân thật, không phải sao?

Về đến nhà đóng cửa lại. Đẩy cậu ấy lên tường, hung hăng dán môi mình lên mặt cậu...

Vì vậy, đụng trúng rồi. Mũi bị va chạm mạnh. Đầu hơi choáng váng, mũi đau đến run lên, nhưng loại đau đớn này không hiểu sao lại làm người ta có cảm giác an tâm.

Cậu ấy ngẩn ngơ nhìn tôi, sờ sờ mũi tôi, Sao vậy? Có đau không?

Tôi cười lắc đầu, dùng hai tay, xốc áo sơ mi cậu ấy lên. Bàn tay gấp gáp vuốt ve điểm gồ lên, bên kia há miệng ngậm chặt.

Điểm gồ lên biến hóa cực kỳ nổi bật, tiếng hít thở của Vương Thuyết dần nặng nề. Nhìn bộ phận đã có biến hóa, tim đã bình ổn lại.

Chỉ là, còn chưa đủ. Bàn tay run rẩy đưa xuống bộ vị phía dưới, cảm giác được các đường vân trên đó rất rõ ràng.

Tôi ngẩng đầu, nhìn cậu, hơi thở gấp gáp, ánh mắt mê ly. Cậu ấy nâng tôi dậy, ôm lấy tôi hôn lên. Miệng lưỡi dây dưa, rõ ràng như vậy quen thuộc như vậy ấm áp như vậy, sao có thể là mơ được.

Bộ vị trong lòng bàn tay, trên dưới trước sau, phản ứng tự nhiên như vậy. Là mơ thì sao có thể tường tận rõ ràng như thế.

Tôi nhìn ánh mắt Vương Thuyết, mang theo tia khẩn cầu và bất đắc dĩ nói: Thân ái, tôi muốn cậu. Xin cậu. Nói xong, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Vừa mới dứt lời, thân thể bị


/42

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status