Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 34 - Chương 32

/42


Phàm là chuyện kết hôn, đều phải gặp ba mẹ hai bên. Mẹ tôi đã gặp Tô Cẩm Niên rồi, còn tôi, nghe nói ba mẹ Tô Cẩm Niên cũng đã gặp tôi rồi.

Chỉ là lúc đó, tôi còn hôn mê. Hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng xanh. Có thể nói, tôi là được họ thâm tình nhìn chăm chú, mà vẫn chưa cho họ một ánh mắt.

Cho nên hôm nay, phải chính thức bước vào quá trình này.

Ai... Tô Cẩm Niên, tôi mua quà này làm lễ ra mắt ông anh được không? Đưa hộp trà lên lắc lắc.

Hắn sờ cằm, Em không mang quà cũng được. Ông cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người con dâu cho ông sai bảo. Lời này, nói như con dâu la người hầu trong nhà.

Nhưng mà dù thế nào, trận này cũng phải đánh. Cầm lấy túi trà bỏ vào, Tặng cái gì cho mẹ anh? Nắm nắm tóc.

Mẹ tôi đã mất rồi. Nếu em muốn tặng thì tặng tiền cúng cho bà là được. Tô Cẩm Niên cười hì hì nhìn qua, xách túi trong tay tôi, đi về phía trước.

Tôi ngẩn người, dưới tình huống này, xuất phát từ lễ tiết có phải nên nói xin lỗi không. Nhìn hắn, cái miệng này, giống như vui vẻ thảo luận vấn đề tối nay nên ăn gì vậy, tôi... Tôi nên làm sao?

Anh... Có muốn nói gì không? Chần chừ hồi lâu, vẫn hỏi ra miệng.

Hắn quay sang, cười híp mắt, giống đứa bé làm mặt quỷ, Trong thời điểm này, em phải nói, không sao, em sẽ thay thế mẹ tôi chăm sóc cho tôi.

Nổi hết da gà, Bị động kinh thôi.

Hắn thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc nhìn tôi, Hoặc là... Em phải nói... Khó mà nhìn thấy được dáng vẻ nghiêm túc của hắn, cũng đứng thẳng chờ đáp án.

Thật tốt quá, sau này ly hôn cũng bớt một người chọc tức chết. Nói xong, cười ha hả.

Tôi đảo mắt, não đứa nhỏ này cấu tạo không giống người thường. Quay mặt nhìn hướng khác.

Đến cửa nhà hắn, nhìn tòa nhà phía trước mà trợn tròn mắt há hốc mồm. Không phải vì nó có bao nhiêu xa hoa to lớn, mà là... Nó quá quen thuộc. Lúc nhỏ, tôi thường đi ngang qua đây, mỗi lần đều nghĩ muốn nhìn vào bên trong xem một chút, chỉ là mấy bức tường xung quanh quá cao không nhìn được, nhưng chỉ biết bên trong có một cái cây.

Nhà này được xây trên đường Mạt Lăng, gần ngã tư mới. Nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có gì thay đổi, cũng không thấy có người ra vào. Kỳ lạ nhất là, nhà này có tường vây quanh, còn có một sân nhỏ bên trong. Phải biết là, trên ngã tư mới này hầu như là sẽ không có chuyện này, bây giờ ngoại trừ biệt thự thì là nhà trọ, cư nhiên lại có một căn nhà phong cách cổ kính như vậy. Đúng là ngạc nhiên thật. Còn nhớ trước đây, tôi hay thần bí nói với bạn học, Biết không? Tôi biết có một chỗ ở Nam Kinh, có một căn nhà cổ... Căn nhà đó... Rất ma quái. Sau đó, mấy bạn học đều quây quanh tôi, hỏi: Wow--- thật sao? Vậy cậu có vào đó không? Tôi lắc đầu, Không có. Sau cùng, một cái liếc mắt sẽ ném qua, Vậy cậu nói chuyện ma quái nào. Thời điểm này, tôi sẽ ưỡn ngực vỗ bang bang, Tô Xán tôi tuyệt đối có thể đảm bảo, đó là nhà ma, tôi vừa đến gần có thể cảm thấy được âm khí. Người trong đó, nhất định là con quỷ lâu năm gì gì đó.

Bây giờ, tôi đang sững sờ nhìn tòa nhà vẫn luôn bị tôi nói là nhà ma, xong rồi, Tô Xán, hôm nay ngươi vào đây cũng chỉ có thể bị quỷ ăn. Vương Thuyết, lần này tôi có thể gặp cậu rồi...

Sao vậy? Căng thẳng rồi hả? Tô Cẩm Niên nhìn qua, nâng tay tôi, Vợ, có tôi đây, đừng sợ. Nói xong, lại cực kỳ mạnh mẽ ôm vai tôi.

Tôi hất tay hắn ra, ghét bỏ nói: Còn chưa cưới đâu, đừng sờ soạn lung tung. Nói xong, chỉ vào mũi hắn, Tô Cẩm Niên, tôi nói trước, anh đừng nghĩ có thể phát sinh chuyện động chân động tay gì đó với tôi. Nếu không thì bà đây phế anh! Hung ác nhìn về bộ phận nào đó.

Hắn nhìn theo, vội che lại nơi đó, nhảy ra xa, Em dừng có ý đồ với nó, nó theo tôi hai mươi mấy năm rồi. Chúng tôi sớm có tình cảm với nhau rồi. Em đừng mong tôi sẽ vì em mà bỏ nó. Nói xong lại cực kỳ đáng đánh đòn mà gào lên một câu, Em còn chưa đủ tư cách!

Vậy thì tốt! Tôi gào lại, Tốt nhất là cả đời này anh nên mang theo nó, nên yêu thương nhau trong lúc hoan nạn như lúc ban đầu! Gào một hơi đỏ hết mặt xong thì bước về phía cửa, gõ mạnh cửa: Mở cửa!!!

Sau một lúc, bên trong không một tiếng động.

Em hung hăng như vậy làm gì, vậy thì sao nó mở cửa được? Hắn ở phía sau cười, Cửa nhà tôi, thì phải nhẹ nhàng. Không phải người tốt, nó cũng không cho vào.

Tôi đảo mắt, trừng hắn, Vậy phải làm sao mới vào được?

Hắn đi tới, bưng vẻ mặt hồn nhiên tươi cười, Phải sờ nhẹ nó, sau đó thể hiện tình cảm, khen nó to lớn tráng lệ ai gặp cũng thích.

Khóe miệng không nhịn được co rút một phen, Anh đùa tôi?

Hắn cười lấy lòng, Làm sao tôi có thể đùa em, em là vợ tôi, là trời của tôi. Tôi có gạt trời




/42

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status