Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
Nam Cung Ngạo Thiên bước vào, ngũ quan cương nghị lạnh lùng nhìn Âu Dương Nhược Lan.
Âu Dương Nhược Lan nhìn thấy Nam Cung Ngạo Thiên liền cuồng tiếu.
Ha ha ha... Nam Cung Ngạo Thiên, cuối cùng chàng vẫn cứu con tiện tì này!
Nam Cung Ngạo Thiên mím môi, đau lòng nhìn A Phùng, đưa tay đỡ A Phùng đứng dậy.
Phùng Nhi, đã có trẫm ở đây. Mấy năm qua trẫm đã ủy khuất nàng... Nói rồi kéo A Phùng vào lòng, vỗ nhẹ vai.
Âu Dương Nhược Lan nhìn cảnh tình chàng ý thiếp này chói mắt vô cùng, hận không thể cào chết A Phùng. Bỗng nhiên nở một nụ cười thê lương...
Ha, ta biết... ta biết mà... Vốn ngay từ đầu ngươi không phải hắn, ngay từ đầu ngươi cũng chỉ coi ta là vật thế của nàng. Các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì? Các ngươi... dựa vào cái gì mà ép ta chứ...
Nam Cung Ngạo Thiên hừ lạnh, không kiên nhẫn nhìn Âu Dương Nhược Lan.
Âu Dương Nhược Lan mặc kệ. Hồi trước sống dưới sắc mặt của hắn ta, nhưng bây giờ nàng không bận tâm nữa... Mọi uất ức bao năm qua giống như hóa thành thú dữ, điên cuồng mà hét lên.
Ha ha... Ngươi đừng tưởng muốn làm gì ta thì được. Ta vĩnh viễn sẽ là Mẫn Đức Hoàng hậu cao quý của Nam Cung đế quốc... Các ngươi chẳng thể hủy đi địa vị mẫu nghi thiên hạ của ta!
Âu Dương Nhược Lan hung hăng cắn môi đỏ mọng, giựt phắt đi mấy bông hoa nở rộ bên cạnh, nghiến răng nói.
Ta không có tình yêu nhưng ta có địa vị! Nam Cung Ngạo Thiên, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi nghĩ nắm trong tay Nam Cung gia thì có thể chèn ép ta, có thể phế ta!
Nam Cung Ngạo Thiên không kiên nhẫn, toàn thân mặc hoàng bào, đỡ A Phùng đi.
Bãi giá Phùng Xuân cung.
Âu Dương Nhược Lan quỳ sụp xuống, tay chỉ về phía cửa cung gào nói.
Nam Cung Ngạo Thiên, rồi có một ngày ta sẽ cho ngươi thấy sai lầm khi ngươi đã bỏ rơi ta!
Lại nói đến A Phùng, nàng ta được Nam Cung Ngạo Thiên đỡ về Phùng Xuân cung. Lập tức, một đạo thánh chỉ ban ra vang dội Hậu cung. Từ một đại cung nữ bên Mẫn Đức hoàng hậu trở thành Phùng phi của Nam Cung đế quốc.
Chuyện cung nữ làm phi dấy lên một đợt sóng ngầm mãnh liệt nơi hậu cung thâm sâu hơn Vô Tận Hải.
A Phùng lúc này nằm tựa trên nhuyễn tháp, khuôn mặt trào phúng nhìn cung nữ phục vụ mình.
Thấp kém! Vậy mà cũng dám mơ tưởng đến bệ hạ!
Hừ! Bay đâu, mang nàng ta xử lí, sạch sẽ!
Là, nương nương.
A Phùng mỉm cười, mắt hư vinh, tham lam nhìn Phùng Xuân cung. Làm phi quả nhiên đãi ngộ khác đại cung nữ.
Mấy cung nữ vẫn run người quỳ ở dưới nền đá lạnh lẽo, nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng lén đảo lên mang theo ý tứ khinh thường.
Biết nàng ta là sủng phi của bệ hạ nhưng vẫn không nhịn được trào phúng sủng phi hèn mọn này. Một cung nữ ham hư vinh sao lại lọt vào mắt bệ hạ.
Mấy đại cung nữ chưa bao giờ cảm thấy chán ghét chính bản thân mình như thế này... Cùng là cung nữ mà phải hành lễ dưới nghi lễ của phi tử.
A Phùng nhíu mày, cả thân thể mặc một bộ váy hồng hồng mỏng manh, nàng ta phe phẩy cái khăn kiêu ngạo nói.
Hừ! Các ngươi đừng tưởng bản cung không biết các ngươi nghĩ gì!
Các cung nữ cúi đầu xin tha tội nhưng trong mắt mang theo nồng đậm trào phúng, phi tử ham hư vinh chẳng sống được lâu, nhất là đối với cung nữ chẳng có nhà ngoại cường mạnh. Hoàng tự thì sao? Công chúa hay Hoàng tử... Nam Cung đế quốc không thiếu.
A Phùng tỏ ra bất đắc dĩ, phất tay cho lui. Nàng ta nằm tựa trên nhuyễn tháp, tay kia chống cằm suy nghĩ...
Nếu bây giờ cái thai trong bụng không phải hoàng tử thì A Phùng ta sẽ trở thành trò cười cho Hậu cung này nhất!
Phải biết, Nam Cung đế quốc cũng chỉ có bốn hoàng tử. Đại hoàng tử Nam Cung Ngạo Vũ cũng là Thái tử đương triều. Nhị hoàng tử Nam Cung Phi Du do Mị Quý phi hạ sinh. Còn một Tam hoàng tử Nam Cung Tử Cách do Ly phi đã tạ thế hạ sinh. Một Tứ hoàng tử Nam Cung Thế Hiên do Vân Quý phi hạ sinh. Hoàng đế hết mực yêu quý bốn người con trai này, Nam Cung Tử Cách cả ngày chơi bời lêu lổng bên ngoài Nam Cung Ngạo Thiên mắt nhắm mắt mở cho qua. Thái tử là niềm tự hào của Nam Cung đế quốc, Du vương cũng chẳng kém cạnh. Hai người ám đấu Nam Cung Ngạo Thiên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lại nói, Nam Cung đế quốc có đến sáu vị công chúa. Số lượng nhiều đến mức các phi tử không dám mơ là hạ sinh tiếp một tiểu công chúa.
Vậy nên, A Phùng chỉ mong... cái thai trong bụng là nhi tử. Như vậy, trong lúc Thái tử cùng Du vương tranh đấu mang trọng thương , Cách vương chơi bời lêu lổng, nhi tử của nàng ta sẽ lớn nhanh và được sự yêu thích từ bệ hạ, Hiên vương cũng sẽ chẳng là gì. Rồi đến lúc đấy mẫu nghi thiên hạ có là gì!
Ai nha, Trưởng công chúa điện hạ.
A Phùng huênh hoang dẫn theo một dàn cung nữ nghênh ngang dạo quanh Ngự hoa viên. Nhìn Nam Cung Dạ Hi ở phía trước, cười nói.
Nam Cung Dạ Hi ngồi tĩnh lặng, dựa vào ghế lót lông chồn, lười biếng lật giở từng trang sách. Mắt vẫn không nhìn A Phùng uốn a uốn ẹo ở trước, căn bản là chuyên chú đọc sách
A Phùng tỏ vẻ không miễn cưỡng... Nhưng đột nhiên nghĩ tới cảnh Trưởng công chúa độc ác đánh cho thiên tài Tứ công chúa gần phế liền hốt hoảng thu lại khí thế ban đầu.
Cung nữ bên cạnh đặt xuống ghế lót lông, nàng ta liền ngồi xuống, trong mắt vẫn lóe lên tia không cam lòng. Cũng chỉ là một Trưởng công chúa hữu danh vô thực mà sủng phi như nàng ta bị làm ngơ, thực tức chết!
Nam Cung Dạ Hi hơi nhíu mày, tốc độ đọc sách có chút chậm lại. Cảm nhận được ánh mắt hung hiểm từ người phía bên cạnh khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Liền dời khỏi trang sách, nhìn lướt qua A Phùng dẫn theo một đàn chim oanh chim yến đứng sau.
Đây không phải Đại cung nữ bên Mẫu hậu sao? Sao ngươi xuất hiện ở đây?
Tiểu Hồng liền vội nói, mỉm cười thâm ý, Đại điện hạ, vị này là Phùng phi nương nương. Vừa hôm trước ngẫu nhiên... được Bệ hạ sắc phong!
Nam Cung Dạ Hi giả bộ gật gù giống như am hiểu, À, à... Thì ra là Phùng phi. Không nghĩ tới Phùng phi mang trong người huyết mạch Nam Cung gia liền có thể dẫn theo phường nhuộm... ấy, là mấy cung nữ oanh oanh yến yến đi quanh Ngự hoa viên nha!
Nói rồi mắt liếc nhìn A Phùng, cười cười, Phùng phi đúng là người có nhã hứng. Phụ hoàng trọng.... ân sủng là đúng rồi!
A Phùng cười gượng, trong lòng không cam tâm.
Nam Cung Dạ Hi nhìn chằm chằm vào bụng của A Phùng, lơ đãng nói: Không biết bổn cung vinh hạnh được bế tiểu hoàng đệ hay... tiểu hoàng muội đây!
A Phùng nén tức giận, nàng ta sẽ không chấp nhặt với tiểu nha đầu, Tiểu Hi cứ nói đùa.
Nam Cung Dạ Hi ngạc nhiên, một bộ dạng thẹn thùng: Tiểu Hi?
A Phùng tỏ vẻ đương nhiên, Tiểu Hi chính là Tiểu Hi đó!
Đúng vậy, Tiểu Hi con phải gọi bổn cung một tiếng mẫu phi.
Nam Cung Dạ Hi bày ra bộ mặt thiên chân vô tà, ngẫm nghĩ chút, lại nói: Tiểu Hồng, mang ma ma dạy dỗ cung quy đến. Ai lại để kẻ không rõ cung quy hồ nháo trong cung! Hoàng thất còn thể thống nào nữa!
A Phùng tái mặt, nhưng nghĩ tới Nam Cung Ngạo Thiên vẫn luôn bao che khuyết điểm lại chuyển thành đắc ý.
Tiểu Hồng dẫn hai ma ma tới, hai ma ma hùng hồn đọc cung quy.
Đích Thứ Hậu Cung điều thứ nhất: Cung nữ làm phi phải tôn trọng Đích trưởng. Theo đúng cung quy mà làm! Sai, mang ra đánh năm mươi trượng. Tái phạm, giết không tha!
....
A Phùng giật mình nghe cung quy....
Hoàng đế giá lâm!
Nam Cung Ngạo Thiên bước vào Ngự hoa viên, bước thẳng đến chỗ A Phùng đứng. Hắn ta uy nghiêm nói.
Tiểu Hi, Phùng nhi mang trong người hoàng tự.
Nam Cung Dạ Hi căn bản không hành lễ, tự tiếu phi tiếu nhìn phụ thân trên danh nghĩa: Rồi sao?
.....
Lại một tiếng õng ẹo hô đến, Thái hậu nương nương giá đáo!
Âm thầm đổ mồ hôi, hôm nay ngày gì mà mấy vị đều tụ tập ở đây chơi trò chơi cảm giác mạnh - hù dọa nô tài vậy!
Hoàng đế, hồng nhan há có thể quan trọng bằng Đích trưởng công chúa sao?
Thái hậu uy nghiêm bước vào, quanh thân tản đầy khí thế của bậc mẫu nghi thiên hạ, đoan trang nói.
Nam Cung Dạ Hi gấp sách lại, đỡ lấy Thái hậu tựa vào nhuyễn ghế.
Hoàng tổ mẫu....
Lập tức giở tuyệt chiêu - Làm nũng kiểu Dạ Hi!
Thái hậu nương nương lập tức mềm nhũn lòng, yêu thương ôm cháu gái như búp bê ngắn một mẩu, vén tóc cháu gái nhà mình sang một bên. Trìu mến cười một tiếng, Tiểu Hi, Tiểu Hi ngoan nào... Ai gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tiểu Hi!
Nói rồi, quay sang trừng Nam Cung Ngạo Thiên, hung hăng soi xét A Phùng từ đầu đến cuối.
Thái hậu tựa lên ghế, nhíu mày nhìn A Phùng: Cung quy, Yến ma ma, mang ra! Mang trong mình hoàng tự, phải hành lễ. Chỉ áp dụng với phi tần!
Yến ma ma đọc dõng dạc: Sai, phạt năm mươi trượng. Tái phạm, phế đi hai chân, đày vào lãnh cung!
A Phùng tựa trong lòng Nam Cung Ngạo Thiên không khỏi rét run.
Phải biết, vị Thái hậu nương nương này không bằng lòng một chút liền có thể làm rung chuyển hoàng cung. Năm đó, Thái hậu nương nương truyền kỳ là như thế nào một mình quản sự hậu cung, việc triều chính cũng không tha! Có thể nói, đó là thời kì mà Thái hậu cùng với Tiên đế trị vì hưng thịnh đến đáng sợ.
Thái hậu danh vẫn vang xa... Thái hậu độc ác, thủ đoạn, cung quy sửa hàng loạt khiến Quý phi, sủng phi cùng thời phải sợ hãi... nhưng không một ai dám oán than lấy một câu. Mà cung quy hiện giờ vẫn lấy cung quy mà Thái hậu đã đặt ra... Hậu cung mới được yên ổn như bây giờ.
A Phùng cắt đứt suy nghĩ, đột nhiên nàng ta nghĩ.... có phải, sai từ bước nào?
Chỉ là muốn tìm Trưởng công chúa để kết liên minh... như thế nào lại trộm gà không được còn mất nắm thóc. ?
Đột nhiên Nam Cung Dạ Hi lộ cái đầu từ lòng Thái hậu ra, nói: Hoàng tổ mẫu, người xem... Phùng phi đang mang hoàng tự. Có khi sẽ sinh thêm một hoàng muội nữa cho Dạ Hi!
Nói rồi, mặt thiên chân vô tà cười. Thoạt nhìn chỉ nghĩ đó là lời nói hồn nhiên của tiểu nha đầu, nhưng suy xét kĩ, đó là rủa xui.
A Phùng run bần bật, tức đến không thể thở được, nhưng vẫn phải quỳ xuống tạ ơn long ân mà Nam Cung Dạ Hi ban.
Nam Cung Dạ Hi bồi Thái hậu về Từ Ninh cung, bản thân nàng đi đến Thược Dược viên.
A Phùng đi tới, nhún người hành lễ: Tham kiến Trưởng công chúa, điện hạ vạn phúc kim an.
Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, Miễn lễ. Không biết Phùng phi cũng có nhã hứng đến Thược Dược viên?
A Phùng đột nhiên quỳ xuống, Trưởng công chúa, Trưởng công chúa.... Xin điện hạ hãy cứu đứa con của thần thiếp! Hu hu.... Chỉ có điện hạ, chỉ có điện hạ mới có thể cứu được con của ta.
A Phùng khóc thập phần ủy khuất. Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, nhìn xung quanh.
Thược Dược viên, như tên gọi, chỉ trồng toàn hoa thược dược. Hoa thược dược không quá dày, từ bên Hành cung nhìn ra có thể thấy toàn bộ phong cảnh trong Thược Dược viên. Đó chính là cảnh vị Trưởng công chúa phế vật điêu ngoa tùy hứng bắt nạt Phùng phi yếu đuối nhu nhược mang trong mình hoàng tự của Nam Cung gia.
Nam Cung Dạ Hi cười khinh một tiếng, nếu muốn ta mang danh xấu, muốn bôi nhọ ta thì ta liền cho ngươi như mong muốn. Cho ngươi biết, như thế nào là ỷ thế hiếp người!
Xuy, Phùng phi, ngươi dựa vào đâu mà nói bổn cung có thể bảo vệ hoàng tự cho ngươi? Phùng phi a Phùng phi, chim sẻ vĩnh viễn chỉ có thể làm chim sẻ mà thôi. Mệnh của bổn cung còn khó bảo toàn, thân thể trúng kịch độc Thất Sắc Vô Hương, há có thể sống đến ngày lên làm Trấn Quốc Công chúa?
A Phùng run rẩy, nước mắt giống như không thể rơi tiếp nữa.... Khóe miệng cứng ngắc, mọi lời nói chuẩn bị từ trước cứng đờ lại.
Nam Cung Dạ Hi khinh bỉ nhìn từ trên xuống dưới, bản thân dựa vào chiếc ghế bên cạnh.
Phùng phi sao? Khóc tiếp đi. Khóc đi, biết đâu bổn cung lại thấy thương xót cho ngươi?
A Phùng cứng đờ người, đột nhiên hét lớn: Trưởng công chúa điện hạ! Ngài ức người quá đáng! Ngươi giết ta đi, giết ta đi! Ngài giết ta cũng được, nhưng làm ơn, ngài đừng giết con của ta.... Nó vô tội! Hu hu hu... Bệ hạ, bệ hạ, nô tì xin lỗi vì không thể hầu hạ ngài!
Thảm thương khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, A Phùng khóc đến thất thanh.
Dĩ nhiên, tiếng thét thê lương lúc nãy đã thu hút sự chú ý của mấy cung nữ.
Nam Cung Dạ Hi che quạt lông, ngoáp một cái.
Vẻ không miễn cưỡng nói: Phùng phi, khá khen cho cái miệng chỉ biết vu oan giá họa. Ngươi nói xem, ta giết ngươi thì đứa con trong bụng ngươi cũng sẽ chết sao? Ai nha, Phùng phi thật thông minh nha!
Tiểu Hồng che miệng cười.
Nam Cung Dạ Hi lại ngây thơ nói, vẻ mặt hoàn toàn không giống cố ý: Mà hậu cung của phụ hoàng có rất nhiều vị phi tử... Phùng phi có chắc một năm sau ngươi vẫn là sủng phi không?
A Phùng ngẩn người, cứng họng nhìn Trưởng công chúa chỉ có 9 tuổi trước mặt mình. Nàng ta là độc ác thật hay ngây thơ thật?
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, dùng quạt lông che mặt mình, thong thả nói với Tiểu Hồng, căn bản đã bỏ qua sự tồn tại của A Phùng.
Tiểu Hồng, đến Thược Dược cung thông báo một tiếng.
Tiểu Hồng gật đầu. Nam Cung Dạ Hi đi xung quanh Thược Dược viên, thu thập một số bông hoa cho vào cái giỏ tre rồi dẫn Tiểu Hồng về.
A Phùng được cung nữ đỡ dậy, vẻ mặt hốt hoảng trở lại cung của mình.
Kế hoạch kết liên minh thất bại, nàng ta phải làm gì tiếp theo? Tiểu nhi tử của nàng ta làm sao đây?
—oOo—
Nam Cung Ngạo Thiên bước vào, ngũ quan cương nghị lạnh lùng nhìn Âu Dương Nhược Lan.
Âu Dương Nhược Lan nhìn thấy Nam Cung Ngạo Thiên liền cuồng tiếu.
Ha ha ha... Nam Cung Ngạo Thiên, cuối cùng chàng vẫn cứu con tiện tì này!
Nam Cung Ngạo Thiên mím môi, đau lòng nhìn A Phùng, đưa tay đỡ A Phùng đứng dậy.
Phùng Nhi, đã có trẫm ở đây. Mấy năm qua trẫm đã ủy khuất nàng... Nói rồi kéo A Phùng vào lòng, vỗ nhẹ vai.
Âu Dương Nhược Lan nhìn cảnh tình chàng ý thiếp này chói mắt vô cùng, hận không thể cào chết A Phùng. Bỗng nhiên nở một nụ cười thê lương...
Ha, ta biết... ta biết mà... Vốn ngay từ đầu ngươi không phải hắn, ngay từ đầu ngươi cũng chỉ coi ta là vật thế của nàng. Các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì? Các ngươi... dựa vào cái gì mà ép ta chứ...
Nam Cung Ngạo Thiên hừ lạnh, không kiên nhẫn nhìn Âu Dương Nhược Lan.
Âu Dương Nhược Lan mặc kệ. Hồi trước sống dưới sắc mặt của hắn ta, nhưng bây giờ nàng không bận tâm nữa... Mọi uất ức bao năm qua giống như hóa thành thú dữ, điên cuồng mà hét lên.
Ha ha... Ngươi đừng tưởng muốn làm gì ta thì được. Ta vĩnh viễn sẽ là Mẫn Đức Hoàng hậu cao quý của Nam Cung đế quốc... Các ngươi chẳng thể hủy đi địa vị mẫu nghi thiên hạ của ta!
Âu Dương Nhược Lan hung hăng cắn môi đỏ mọng, giựt phắt đi mấy bông hoa nở rộ bên cạnh, nghiến răng nói.
Ta không có tình yêu nhưng ta có địa vị! Nam Cung Ngạo Thiên, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi nghĩ nắm trong tay Nam Cung gia thì có thể chèn ép ta, có thể phế ta!
Nam Cung Ngạo Thiên không kiên nhẫn, toàn thân mặc hoàng bào, đỡ A Phùng đi.
Bãi giá Phùng Xuân cung.
Âu Dương Nhược Lan quỳ sụp xuống, tay chỉ về phía cửa cung gào nói.
Nam Cung Ngạo Thiên, rồi có một ngày ta sẽ cho ngươi thấy sai lầm khi ngươi đã bỏ rơi ta!
Lại nói đến A Phùng, nàng ta được Nam Cung Ngạo Thiên đỡ về Phùng Xuân cung. Lập tức, một đạo thánh chỉ ban ra vang dội Hậu cung. Từ một đại cung nữ bên Mẫn Đức hoàng hậu trở thành Phùng phi của Nam Cung đế quốc.
Chuyện cung nữ làm phi dấy lên một đợt sóng ngầm mãnh liệt nơi hậu cung thâm sâu hơn Vô Tận Hải.
A Phùng lúc này nằm tựa trên nhuyễn tháp, khuôn mặt trào phúng nhìn cung nữ phục vụ mình.
Thấp kém! Vậy mà cũng dám mơ tưởng đến bệ hạ!
Hừ! Bay đâu, mang nàng ta xử lí, sạch sẽ!
Là, nương nương.
A Phùng mỉm cười, mắt hư vinh, tham lam nhìn Phùng Xuân cung. Làm phi quả nhiên đãi ngộ khác đại cung nữ.
Mấy cung nữ vẫn run người quỳ ở dưới nền đá lạnh lẽo, nhưng mắt vẫn thỉnh thoảng lén đảo lên mang theo ý tứ khinh thường.
Biết nàng ta là sủng phi của bệ hạ nhưng vẫn không nhịn được trào phúng sủng phi hèn mọn này. Một cung nữ ham hư vinh sao lại lọt vào mắt bệ hạ.
Mấy đại cung nữ chưa bao giờ cảm thấy chán ghét chính bản thân mình như thế này... Cùng là cung nữ mà phải hành lễ dưới nghi lễ của phi tử.
A Phùng nhíu mày, cả thân thể mặc một bộ váy hồng hồng mỏng manh, nàng ta phe phẩy cái khăn kiêu ngạo nói.
Hừ! Các ngươi đừng tưởng bản cung không biết các ngươi nghĩ gì!
Các cung nữ cúi đầu xin tha tội nhưng trong mắt mang theo nồng đậm trào phúng, phi tử ham hư vinh chẳng sống được lâu, nhất là đối với cung nữ chẳng có nhà ngoại cường mạnh. Hoàng tự thì sao? Công chúa hay Hoàng tử... Nam Cung đế quốc không thiếu.
A Phùng tỏ ra bất đắc dĩ, phất tay cho lui. Nàng ta nằm tựa trên nhuyễn tháp, tay kia chống cằm suy nghĩ...
Nếu bây giờ cái thai trong bụng không phải hoàng tử thì A Phùng ta sẽ trở thành trò cười cho Hậu cung này nhất!
Phải biết, Nam Cung đế quốc cũng chỉ có bốn hoàng tử. Đại hoàng tử Nam Cung Ngạo Vũ cũng là Thái tử đương triều. Nhị hoàng tử Nam Cung Phi Du do Mị Quý phi hạ sinh. Còn một Tam hoàng tử Nam Cung Tử Cách do Ly phi đã tạ thế hạ sinh. Một Tứ hoàng tử Nam Cung Thế Hiên do Vân Quý phi hạ sinh. Hoàng đế hết mực yêu quý bốn người con trai này, Nam Cung Tử Cách cả ngày chơi bời lêu lổng bên ngoài Nam Cung Ngạo Thiên mắt nhắm mắt mở cho qua. Thái tử là niềm tự hào của Nam Cung đế quốc, Du vương cũng chẳng kém cạnh. Hai người ám đấu Nam Cung Ngạo Thiên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lại nói, Nam Cung đế quốc có đến sáu vị công chúa. Số lượng nhiều đến mức các phi tử không dám mơ là hạ sinh tiếp một tiểu công chúa.
Vậy nên, A Phùng chỉ mong... cái thai trong bụng là nhi tử. Như vậy, trong lúc Thái tử cùng Du vương tranh đấu mang trọng thương , Cách vương chơi bời lêu lổng, nhi tử của nàng ta sẽ lớn nhanh và được sự yêu thích từ bệ hạ, Hiên vương cũng sẽ chẳng là gì. Rồi đến lúc đấy mẫu nghi thiên hạ có là gì!
Ai nha, Trưởng công chúa điện hạ.
A Phùng huênh hoang dẫn theo một dàn cung nữ nghênh ngang dạo quanh Ngự hoa viên. Nhìn Nam Cung Dạ Hi ở phía trước, cười nói.
Nam Cung Dạ Hi ngồi tĩnh lặng, dựa vào ghế lót lông chồn, lười biếng lật giở từng trang sách. Mắt vẫn không nhìn A Phùng uốn a uốn ẹo ở trước, căn bản là chuyên chú đọc sách
A Phùng tỏ vẻ không miễn cưỡng... Nhưng đột nhiên nghĩ tới cảnh Trưởng công chúa độc ác đánh cho thiên tài Tứ công chúa gần phế liền hốt hoảng thu lại khí thế ban đầu.
Cung nữ bên cạnh đặt xuống ghế lót lông, nàng ta liền ngồi xuống, trong mắt vẫn lóe lên tia không cam lòng. Cũng chỉ là một Trưởng công chúa hữu danh vô thực mà sủng phi như nàng ta bị làm ngơ, thực tức chết!
Nam Cung Dạ Hi hơi nhíu mày, tốc độ đọc sách có chút chậm lại. Cảm nhận được ánh mắt hung hiểm từ người phía bên cạnh khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Liền dời khỏi trang sách, nhìn lướt qua A Phùng dẫn theo một đàn chim oanh chim yến đứng sau.
Đây không phải Đại cung nữ bên Mẫu hậu sao? Sao ngươi xuất hiện ở đây?
Tiểu Hồng liền vội nói, mỉm cười thâm ý, Đại điện hạ, vị này là Phùng phi nương nương. Vừa hôm trước ngẫu nhiên... được Bệ hạ sắc phong!
Nam Cung Dạ Hi giả bộ gật gù giống như am hiểu, À, à... Thì ra là Phùng phi. Không nghĩ tới Phùng phi mang trong người huyết mạch Nam Cung gia liền có thể dẫn theo phường nhuộm... ấy, là mấy cung nữ oanh oanh yến yến đi quanh Ngự hoa viên nha!
Nói rồi mắt liếc nhìn A Phùng, cười cười, Phùng phi đúng là người có nhã hứng. Phụ hoàng trọng.... ân sủng là đúng rồi!
A Phùng cười gượng, trong lòng không cam tâm.
Nam Cung Dạ Hi nhìn chằm chằm vào bụng của A Phùng, lơ đãng nói: Không biết bổn cung vinh hạnh được bế tiểu hoàng đệ hay... tiểu hoàng muội đây!
A Phùng nén tức giận, nàng ta sẽ không chấp nhặt với tiểu nha đầu, Tiểu Hi cứ nói đùa.
Nam Cung Dạ Hi ngạc nhiên, một bộ dạng thẹn thùng: Tiểu Hi?
A Phùng tỏ vẻ đương nhiên, Tiểu Hi chính là Tiểu Hi đó!
Đúng vậy, Tiểu Hi con phải gọi bổn cung một tiếng mẫu phi.
Nam Cung Dạ Hi bày ra bộ mặt thiên chân vô tà, ngẫm nghĩ chút, lại nói: Tiểu Hồng, mang ma ma dạy dỗ cung quy đến. Ai lại để kẻ không rõ cung quy hồ nháo trong cung! Hoàng thất còn thể thống nào nữa!
A Phùng tái mặt, nhưng nghĩ tới Nam Cung Ngạo Thiên vẫn luôn bao che khuyết điểm lại chuyển thành đắc ý.
Tiểu Hồng dẫn hai ma ma tới, hai ma ma hùng hồn đọc cung quy.
Đích Thứ Hậu Cung điều thứ nhất: Cung nữ làm phi phải tôn trọng Đích trưởng. Theo đúng cung quy mà làm! Sai, mang ra đánh năm mươi trượng. Tái phạm, giết không tha!
....
A Phùng giật mình nghe cung quy....
Hoàng đế giá lâm!
Nam Cung Ngạo Thiên bước vào Ngự hoa viên, bước thẳng đến chỗ A Phùng đứng. Hắn ta uy nghiêm nói.
Tiểu Hi, Phùng nhi mang trong người hoàng tự.
Nam Cung Dạ Hi căn bản không hành lễ, tự tiếu phi tiếu nhìn phụ thân trên danh nghĩa: Rồi sao?
.....
Lại một tiếng õng ẹo hô đến, Thái hậu nương nương giá đáo!
Âm thầm đổ mồ hôi, hôm nay ngày gì mà mấy vị đều tụ tập ở đây chơi trò chơi cảm giác mạnh - hù dọa nô tài vậy!
Hoàng đế, hồng nhan há có thể quan trọng bằng Đích trưởng công chúa sao?
Thái hậu uy nghiêm bước vào, quanh thân tản đầy khí thế của bậc mẫu nghi thiên hạ, đoan trang nói.
Nam Cung Dạ Hi gấp sách lại, đỡ lấy Thái hậu tựa vào nhuyễn ghế.
Hoàng tổ mẫu....
Lập tức giở tuyệt chiêu - Làm nũng kiểu Dạ Hi!
Thái hậu nương nương lập tức mềm nhũn lòng, yêu thương ôm cháu gái như búp bê ngắn một mẩu, vén tóc cháu gái nhà mình sang một bên. Trìu mến cười một tiếng, Tiểu Hi, Tiểu Hi ngoan nào... Ai gia nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tiểu Hi!
Nói rồi, quay sang trừng Nam Cung Ngạo Thiên, hung hăng soi xét A Phùng từ đầu đến cuối.
Thái hậu tựa lên ghế, nhíu mày nhìn A Phùng: Cung quy, Yến ma ma, mang ra! Mang trong mình hoàng tự, phải hành lễ. Chỉ áp dụng với phi tần!
Yến ma ma đọc dõng dạc: Sai, phạt năm mươi trượng. Tái phạm, phế đi hai chân, đày vào lãnh cung!
A Phùng tựa trong lòng Nam Cung Ngạo Thiên không khỏi rét run.
Phải biết, vị Thái hậu nương nương này không bằng lòng một chút liền có thể làm rung chuyển hoàng cung. Năm đó, Thái hậu nương nương truyền kỳ là như thế nào một mình quản sự hậu cung, việc triều chính cũng không tha! Có thể nói, đó là thời kì mà Thái hậu cùng với Tiên đế trị vì hưng thịnh đến đáng sợ.
Thái hậu danh vẫn vang xa... Thái hậu độc ác, thủ đoạn, cung quy sửa hàng loạt khiến Quý phi, sủng phi cùng thời phải sợ hãi... nhưng không một ai dám oán than lấy một câu. Mà cung quy hiện giờ vẫn lấy cung quy mà Thái hậu đã đặt ra... Hậu cung mới được yên ổn như bây giờ.
A Phùng cắt đứt suy nghĩ, đột nhiên nàng ta nghĩ.... có phải, sai từ bước nào?
Chỉ là muốn tìm Trưởng công chúa để kết liên minh... như thế nào lại trộm gà không được còn mất nắm thóc. ?
Đột nhiên Nam Cung Dạ Hi lộ cái đầu từ lòng Thái hậu ra, nói: Hoàng tổ mẫu, người xem... Phùng phi đang mang hoàng tự. Có khi sẽ sinh thêm một hoàng muội nữa cho Dạ Hi!
Nói rồi, mặt thiên chân vô tà cười. Thoạt nhìn chỉ nghĩ đó là lời nói hồn nhiên của tiểu nha đầu, nhưng suy xét kĩ, đó là rủa xui.
A Phùng run bần bật, tức đến không thể thở được, nhưng vẫn phải quỳ xuống tạ ơn long ân mà Nam Cung Dạ Hi ban.
Nam Cung Dạ Hi bồi Thái hậu về Từ Ninh cung, bản thân nàng đi đến Thược Dược viên.
A Phùng đi tới, nhún người hành lễ: Tham kiến Trưởng công chúa, điện hạ vạn phúc kim an.
Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, Miễn lễ. Không biết Phùng phi cũng có nhã hứng đến Thược Dược viên?
A Phùng đột nhiên quỳ xuống, Trưởng công chúa, Trưởng công chúa.... Xin điện hạ hãy cứu đứa con của thần thiếp! Hu hu.... Chỉ có điện hạ, chỉ có điện hạ mới có thể cứu được con của ta.
A Phùng khóc thập phần ủy khuất. Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, nhìn xung quanh.
Thược Dược viên, như tên gọi, chỉ trồng toàn hoa thược dược. Hoa thược dược không quá dày, từ bên Hành cung nhìn ra có thể thấy toàn bộ phong cảnh trong Thược Dược viên. Đó chính là cảnh vị Trưởng công chúa phế vật điêu ngoa tùy hứng bắt nạt Phùng phi yếu đuối nhu nhược mang trong mình hoàng tự của Nam Cung gia.
Nam Cung Dạ Hi cười khinh một tiếng, nếu muốn ta mang danh xấu, muốn bôi nhọ ta thì ta liền cho ngươi như mong muốn. Cho ngươi biết, như thế nào là ỷ thế hiếp người!
Xuy, Phùng phi, ngươi dựa vào đâu mà nói bổn cung có thể bảo vệ hoàng tự cho ngươi? Phùng phi a Phùng phi, chim sẻ vĩnh viễn chỉ có thể làm chim sẻ mà thôi. Mệnh của bổn cung còn khó bảo toàn, thân thể trúng kịch độc Thất Sắc Vô Hương, há có thể sống đến ngày lên làm Trấn Quốc Công chúa?
A Phùng run rẩy, nước mắt giống như không thể rơi tiếp nữa.... Khóe miệng cứng ngắc, mọi lời nói chuẩn bị từ trước cứng đờ lại.
Nam Cung Dạ Hi khinh bỉ nhìn từ trên xuống dưới, bản thân dựa vào chiếc ghế bên cạnh.
Phùng phi sao? Khóc tiếp đi. Khóc đi, biết đâu bổn cung lại thấy thương xót cho ngươi?
A Phùng cứng đờ người, đột nhiên hét lớn: Trưởng công chúa điện hạ! Ngài ức người quá đáng! Ngươi giết ta đi, giết ta đi! Ngài giết ta cũng được, nhưng làm ơn, ngài đừng giết con của ta.... Nó vô tội! Hu hu hu... Bệ hạ, bệ hạ, nô tì xin lỗi vì không thể hầu hạ ngài!
Thảm thương khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, A Phùng khóc đến thất thanh.
Dĩ nhiên, tiếng thét thê lương lúc nãy đã thu hút sự chú ý của mấy cung nữ.
Nam Cung Dạ Hi che quạt lông, ngoáp một cái.
Vẻ không miễn cưỡng nói: Phùng phi, khá khen cho cái miệng chỉ biết vu oan giá họa. Ngươi nói xem, ta giết ngươi thì đứa con trong bụng ngươi cũng sẽ chết sao? Ai nha, Phùng phi thật thông minh nha!
Tiểu Hồng che miệng cười.
Nam Cung Dạ Hi lại ngây thơ nói, vẻ mặt hoàn toàn không giống cố ý: Mà hậu cung của phụ hoàng có rất nhiều vị phi tử... Phùng phi có chắc một năm sau ngươi vẫn là sủng phi không?
A Phùng ngẩn người, cứng họng nhìn Trưởng công chúa chỉ có 9 tuổi trước mặt mình. Nàng ta là độc ác thật hay ngây thơ thật?
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, dùng quạt lông che mặt mình, thong thả nói với Tiểu Hồng, căn bản đã bỏ qua sự tồn tại của A Phùng.
Tiểu Hồng, đến Thược Dược cung thông báo một tiếng.
Tiểu Hồng gật đầu. Nam Cung Dạ Hi đi xung quanh Thược Dược viên, thu thập một số bông hoa cho vào cái giỏ tre rồi dẫn Tiểu Hồng về.
A Phùng được cung nữ đỡ dậy, vẻ mặt hốt hoảng trở lại cung của mình.
Kế hoạch kết liên minh thất bại, nàng ta phải làm gì tiếp theo? Tiểu nhi tử của nàng ta làm sao đây?
/29
|