Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
Kim Loan điện thiết yến sứ giả cùng quần thần ăn mừng sự kiện trọng đại.
Nam Cung Dạ Hi vẫn như mọi hôm, nàng yên tĩnh ngồi trên ghế của mình — làm một nữ thần xinh đẹp. (>.<)
Quả thực, thịnh yến đối với Nam Cung Dạ Hi là một thứ nhàm chán nhất mà cũng vô dụng nhất. Thế nên, nàng đã sớm nhắm mắt dưỡng thần, thần thức đã sớm bay vào giới chỉ đọc sách hay trồng dược liệu rồi — quả thực, những việc ấy có ích hơn nhiều!
Lúc này, một thị vệ chạy vào, quỳ trước mặt Nam Cung Ngạo Thiên, trịnh trọng nói: Bệ hạ, sính lễ và... đồ đền bù tổn thương của Hoàng Phủ đế quốc đã đến! Hoàng Phủ đế quốc thỉnh Trưởng công chúa điện hạ ra kiểm tra đồ và Tứ công chúa ra kiểm tra sính lễ.
Thị vệ đổ mồ hôi hột. Ai không biết chứ hắn biết rõ nhất, đoạn sính lễ đến, Hoàng Phủ nghiến răng nghiến lợi truyền báo, trong lòng hẳn đang chửi Trưởng công chúa nghìn lần vô sỉ — Mà đúng là vô sỉ thật!
Nam Cung Ngạo Thiên gật đầu cho lui, Nam Cung Dạ Hi rất ý thức ra ngoài xem đồ, dù sao cũng là đồ của nàng a! Nàng không kiểm tra thì ai kiểm tra cho.
Tiểu Hồng, đi theo bản cung. Bản cung xem thành ý của Hoàng Phủ đế quốc như thế nào.
Thị vệ ngoan ngoãn dẫn đường, không khỏi lặng lẽ rơi lệ thay Hoàng Phủ đế quốc.
Trước cửa cung có mấy người của Hoàng Phủ đế quốc đứng đó chờ. Nam Cung Dạ Hi cười cười, Uh, các hạ mang phí đền bù đến đi? Được, mau vào đây, ngoài trời lạnh.
Người kia nghiến răng nghiến lợi, Trưởng công chúa không phiền, chúng ta đến giao đồ. Tổng cộng hết thảy là... trong chiếc nhẫn này.
Nam Cung Dạ Hi ha ha mấy tiếng, rất không khách khí cầm lấy chiếc nhẫn dùng thần thức dò xét, ân, có khoảng hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật.
Người nam tử mở miệng giải thích, Khoảng cách giữa hai đế quốc xa, chúng ta đi đường phải xuyên qua hàng nghìn tiểu quốc, để tiện di chuyển nên Hoàng Phủ đế đã để phí đền bù trong những chiếc nhẫn này, mời Trưởng công chúa cẩn thận kiểm tra.
Chiếc nhẫn vừa rồi mở ra có hơn trăm chiếc nhẫn khác, mà trong mỗi chiếc nhẫn lại có hàng trăm chiếc nhẫn khác, mỗi chiếc nhẫn đó đựng các đồ vật mà Nam Cung Dạ Hi yêu cầu. Tỷ như: dược liệu, vải vóc quý giá, ngọc thạch,... Nam Cung Dạ Hi cảm thấy mình bị mù mắt rồi, đây chắc chắn chỉ là một phần nhỏ trong kho hàng của Hoàng Phủ đế quốc.
Về sau nghiên cứu sau, nàng cảm thấy tất cả đồ này đều là đồ tốt, không ẩn chứa nguy hiểm. Cắn ngón tay nhỏ máu nhận chủ, nàng đeo lên tay, cười hì hì nhìn người của Hoàng Phủ đế quốc.
Điều khiến người của Hoàng Phủ đế quốc nghi ngờ là, Trưởng công chúa vị này không yêu cầu đan dược, chẳng phải đan dược là thứ thèm muốn của toàn bộ đại lục sao? Mà hắn ta mới không quan tâm, chỉ cần không yêu cầu đan dược quý hiếm thì Hoàng Phủ đế quốc ắt sẽ cho hết... để bù đắp. Không hiểu đế vương nhà mình nghĩ gì... lý do vô lý ấy cũng có thể chấp nhận được!
Trưởng công chúa điện hạ?
Nam Cung Dạ Hi quay đầu, nàng cũng thấy hành động của đám người Hoàng Phủ đế quốc hành lễ với Hoàng Phủ Hỏa Khiêm. Thế nên, rất bình tĩnh hỏi lại: Uh, vương gia nhận sính lễ thay Tứ hoàng muội?
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm gật đầu, hắn ta định nói gì đó... nhưng đến lúc nhìn chỗ Nam Cung Dạ Hi đã thấy nàng đi được một đoạn, xa xa còn truyền lại giọng nói âm u của nàng, Hoàng Phủ đế quốc thành ý bản cung nhận. Hỏa Khiêm vương gia, thiếu phí đền bù của Tứ hoàng muội, bản cung hy vọng các ngươi đưa tiếp thêm một cái nhẫn trữ như thế này... chỉ là kém một thành thôi. Bản cung miễn cưỡng nhận.
Lúc này người của Hoàng Phủ đế quốc đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật, quay ra hỏi Hoàng Phủ Hỏa Khiêm Vương gia, thần đã mang nốt đến... không biết có nên?
Nam Cung Dạ Hi vốn từ xa đã nghiêm túc đứng trước nam tử nọ, Nên! Dù sao Tứ hoàng muội là vương phi của vương gia! Thế nên việc trả nợ cho muội ấy cũng là nghĩa vụ của vương gia, Hoàng muội phu!
Nói rồi, như thổ phỉ, vị Trưởng công chúa điện hạ nào đó đoạt luôn chiếc nhẫn trên tay người Hoàng Phủ đế quốc. Nàng cầm nhẫn đi, dùng thần thức kiểm tra không thấy có vẫn đề liền nhỏ máu nhận chủ. Nhẫn lần này, nàng đeo lên tay tiếp, tiếp tục khoe của. Hoàng Phủ đế quốc quả thực giàu, nhẫn này cũng chỉ kém một chút so với cái nhẫn trước.
Chúng: ....
Nam Cung Dạ Hi tâm trạng phi thường tốt nên quyết định quay trở lại thịnh yến, lần này thì nàng quay sang hàn huyên với Thái hậu.
Hoàng tổ mẫu, Hoàng Phủ đế quốc thành ý Dạ Hi chấp thuận a!
Chúng nghe chuyện: ... Ô vâng, điện hạ là thần là thánh! Ngài chấp thuận hai chiếc nhẫn giá trị liên thành ấy!
Thái hậu cười phúc hậu vài tiếng, kéo Nam Cung Dạ Hi ngồi xuống, nhéo nhéo trên má vài cái.
Tiểu Hi, mấy năm nay là ai gia không đúng, đáng lẽ ai gia nên mang con về Từ Ninh nuôi. Nhìn con này, gầy quá rồi.
Nam Cung Dạ Hi bĩu bĩu cái môi, Hoàng tổ mẫu, chẳng thể trách người. Ngài mấy năm nay vẫn ốm đâu...
Không khí trên đó là mảnh vui vẻ đầm ấm giữa cháu gái và tổ mẫu khiến đám hoàng tử công chúa ngồi dưới ước ao. Nam Cung Dạ Hi không khỏi nghi hoặc, lễ vật của nàng đâu?
Thái hậu bên cạnh cười mấy tiếng, Nha đầu này, chờ mai làm lễ Phượng Vũ cho cháu thì bọn họ mới ngớ người ra mà tặng quà. Ha ha ha...
Nàng gật đầu nghiêm nghị, rồi dìu Thái hậu về Từ Ninh cung nghỉ ngơi, bản thân nàng về Thanh Minh cung rồi chui vào giới chỉ.
Sáng hôm sau, nơi cao nhất của Nam Cung đế quốc - Phượng Vũ đài.
Nam Cung Dạ Hi mặc một trường bào tử y được may đặc chế theo trang phục Trấn quốc công chúa, tóc nàng được Tiểu Hồng cận thận búi lên, cả người nàng là một cỗ uy nghiêm không ai có thể khinh nhờn.
Nàng từ từ bước lên hình tròn khắc con phượng đang múa, ánh sáng đỏ như ngọn lửa đỏ rực bao phủ lấy nàng.
Công đoạn này là công đoạn phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh . Nếu như có thể chịu đau đớn như bị phá xé linh hồn, vãn tiễn xuyên tim, thì sau khi thành công, công chúa đó trở thành Trấn quốc công chúa tiếp theo do Phượng vương chọn, thay da đổi cốt là chính xác.
Nhưng công đoạn này thập phần gian khổ, đã từng có rất nhiều công chúa ở nơi này trở thành đồ ăn nuôi dưỡng Phượng vương.
Nam Cung Dạ Hi nghe thấy có ai đó đang nói chuyện trong đầu nàng, Tiểu nha đầu này là thiên tài trời sinh... 14 nguyên tố... Để bản vương xem xét xem vương miện tượng trưng quyền lực làm như thế nào cho hợp...
Nam Cung Dạ Hi cắn răng, Phượng vương...
Phượng vương lên tiếng: Ngươi ngồi im! Vòng tay.... Vòng cổ... Trâm cài tóc... Không! Nhưng thứ kia đời trước đều dùng qua, ngươi vẫn nên dùng vương miện tượng trưng cho quyền lực!
Nam Cung Dạ Hi than thở — Phượng vương ngài, sắp phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh đau như cắt xé thân xác, hồn phi phách tán mà Phượng vương lại bàn vấn đề này...
Nàng thở dài, Phượng vương, vương miện... cũng được... nhưng... ngài cứ làm 14 nguyên tố... nhưng tạm thời giấu hộ ta, chỉ để lại 3 nguyên tố đó thôi...
Phượng vương hơi nhíu mày, nói tiếp: Được! Bản vương sẽ... làm cho ngươi thành một vương miện cao quý nhất! Bây giờ tập trung đi, ban phúc để sau... Tiểu nha đầu, xem ngươi qua được không? Nhưng không biết ai bị tiểu nha đầu ngươi tính kế. Phượng vương âm thầm lẩm bẩm mấy câu đằng sau.
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi. Một ngọn lửa nóng đánh ập đến tận sau trong linh hồn nàng.
— Đau đớn!
— Chết đi sống lại!
Linh hồn giống như bị xé ra rồi hợp lại, nàng không biết thời gian đã qua bao lâu, chỉ thấy mình sống đi rồi chết lại không biết đã bao nhiêu lần. Thống khổ này còn hơn một nhát kém chém chết, nhìn thấy thân xác hóa thành tro, rồi lại nhìn tro ấy chậm rãi thành hình của bản thân, ý thức không mất đi, đau đớn vẫn còn...
Nguyên lai phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh là như thế này. Cái chết và sự sống đến dễ dàng, nhưng lại không thể dứt ra khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn ấy.
Nàng muốn chuyển đi lực chú ý của mình... nhưng không có cách nào. Nàng cảm thấy thân xác đang cháy rồi sống lại trước mình giống như một mê cung huyền bí, dù nàng có nhìn bao lâu đi chăng nữa cũng không tìm ra huyền cơ. Thật kì diệu!
Ầm!
Lửa đang thiêu cháy thân thể Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên nổ một cái, chỉ thấy trên Phượng Vũ đài cao ngất ngưởng có hình một con phượng kiêu ngạo vẫy cái đuôi, ngửa mặt lên trời mà kêu một tiếng phượng minh vang vọng cửu thiên. Trên trời lập tức xuất hiện một đạo chữ óng ánh hư hư thực thực.
Duy Thiên Trấn Quốc, Phượng Vũ Cửu Thiên, Long Hành Thiên Hạ.
Ầm!
Phía đài cao lại nổ mạnh một lần nữa, mọi người chưa hết ngỡ ngàng bởi đạo chữ bá đạo kia, thì đài cao hiện ra một bóng người đứng với tư thế thập phần cuồng ngạo.
Tử y bay bay trong gió, xung quanh là lửa, là khói. Phượng hoàng thét một tiếng dài, bay vòng quanh Nam Cung Dạ Hi, một đạo ánh sáng như tưới trên người nàng, cả người nàng giống như phát ra kim quang.
Nam Cung Dạ Hi giờ này có thể cảm nhận được người người phía dưới đang mù mắt bởi ánh sáng. Ánh sáng dần tắt, trên đầu Nam Cung Dạ Hi nhiều hơn một cái vương miện lóng lánh, trên điểm xuyết ba viên đá cao quý với ba màu xanh, đỏ và tím.
Mái tóc vốn được búi tết cẩn thận do nhiều lần dục hỏa trùng sinh mà tuột ra, ba nghìn sợi tóc đen bay trong gió cùng với vương miện khiến cho mọi người thổn thức nhưng không dám nhìn thẳng.
Phượng hoàng sau khi ban phúc xong, quay đầu nhìn Nam Cung Dạ Hi rồi phi hẳn lên trời cao. Lúc này, Nam Cung Dạ Hi đi đến đài cao Phượng Vũ, dân chúng ở ngoài đang kích động hô to, Tham kiến Duy Thiên Trấn quốc công chúa. Trấn quốc công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế.
Duy Thiên cái danh này chính là do Phượng vương chọn, nàng cũng không có ý kiến. Điều nàng quan tâm bây giờ là —— vương miện! Nó không tháo xuống được!
Nam Cung Dạ Hi giật giật khóe môi, được rồi, tính sau, Trấn quốc vị trí này không tồi!
Nàng mở mắt, đôi tử mâu giống như bảo thạch, giống như xuyên qua một lớp màn đêm đen tối, xuyên qua một lớp khói bụi nhân gian mà tỏa sáng. Mọi người đều sững người, đôi mắt tràn đầy mê mẩn nhìn vào ánh sáng tím mà họ cho là nhu hòa đó.
Ầm một tiếng, Nam Cung Dạ Hi mở giọng thị uy : Vô lễ! Nhìn thấy bản cung không hành lễ!
Sứ thần nước khác không khỏi ngớ người, Trưởng công chúa này dĩ nhiên là Tam hệ Ma pháp sư? Liếc nhau mấy cái, vội chạy lên đưa lễ vật.
Duy Thiên Trấn Quốc công chúa tôn quý, thần - đại diện nước phụ thuộc Âu quốc mang một phần quà kính dâng Trấn quốc công chúa. Điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.
Trấn quốc công chúa, thần....
....
Từng người lên một, ba đế quốc cũng vội đưa lễ vật lên. Nam Cung Dạ Hi không khách khi thu vào trữ vật. Nàng cười híp mắt, Chư vị khách khí.
Đám hoàng thất không nghĩ tới Nam Cung Dạ Hi thế nhưng qua! Mà không kêu một tiếng, họ còn có cảm giác... nàng ta cực kì thích thú!
Nam Cung Kiều Kiều sau khi nghe nha hoàn thuật lại xong thì nội thương ói một ngụm máu, nhưng nghĩ đến nàng ta sắp là Hỏa Khiêm vương phi của Hoàng Phủ đế quốc giàu mạnh liền cười đến tươi tắn.
Tối, là thời gian thiết yến ở Kim Loan điện. Cũng là thời gian thu quà từ các tiểu quốc khác, Nam Cung Dạ Hi rất bình thản thu vào.
Sau khi nghe Phượng vương thay mặt toàn bộ đại lục thuyết minh về lịch sử của Trấn quốc công chúa thì nàng không khỏi ngỡ ngàng.
Thứ nhất, Nam Cung đế quốc năm xưa là nước duy nhất có Trấn quốc công chúa. Sau đó, đến bây giờ, ba đế quốc kia cũng học theo... Chỉ là không có truyền thừa chứng nhận như Nam Cung đế quốc.
Thứ hai, Trấn Quốc công chúa khi chết đi mới được tìm vị mới. Và Nam Cung Dạ Hi là đời cuối cùng — Vì Phượng vương sức cùng lực kiệt.
Thứ ba, vương miện mà nàng đang đội là để chứng minh thân phận cũng như thực lực. Dĩ nhiên, Nam Cung Dạ Hi tùy thời mới có thể tháo ra.
Nam Cung Dạ Hi lại lần nữa lấy lý do thân thể để về nghỉ ngơi.
Tiểu Hồng vừa đi vừa ngắt hoa bát quái.
Chủ tử, nghe nói mai Tứ công chúa gả qua Hoàng Phủ đế quốc.
Chủ tử, mai người có thể chuyển về Vị Ương cung rồi!
Chủ tử, cả thiên hạ đại loạn vì ngài rồi!
Chủ tử....
Nam Cung Dạ Hi: .... Hết thảy là sai lầm!
—oOo—
Họa: Hết thảy là sai lầm!
Tiểu Hi (nham hiểm cười): Sai lầm gì cưng?
Họa (cười): Là... là... khụ khụ.
Tiểu Hi (bỉ ổi cười): Khà khà, nói!
Họa (khóc thét): Tiểu đích tử, cứu mẹ già của ngươi mau!
Tiểu đích tử (nạnh nùng): hừ.
Họa (lườm): Không cứu thì khỏi lên sàn!
Tiểu đích tử: Hi Nhi ngoan, nàng muốn ta lên sàn sao?
Các tiểu thiên sứ, các ngươi muốn tiểu đích tử lên sàn sao?
Chân thành nhắc nhở, muốn thê, dưỡng từ bây giờ :3
—oOo—
Kim Loan điện thiết yến sứ giả cùng quần thần ăn mừng sự kiện trọng đại.
Nam Cung Dạ Hi vẫn như mọi hôm, nàng yên tĩnh ngồi trên ghế của mình — làm một nữ thần xinh đẹp. (>.<)
Quả thực, thịnh yến đối với Nam Cung Dạ Hi là một thứ nhàm chán nhất mà cũng vô dụng nhất. Thế nên, nàng đã sớm nhắm mắt dưỡng thần, thần thức đã sớm bay vào giới chỉ đọc sách hay trồng dược liệu rồi — quả thực, những việc ấy có ích hơn nhiều!
Lúc này, một thị vệ chạy vào, quỳ trước mặt Nam Cung Ngạo Thiên, trịnh trọng nói: Bệ hạ, sính lễ và... đồ đền bù tổn thương của Hoàng Phủ đế quốc đã đến! Hoàng Phủ đế quốc thỉnh Trưởng công chúa điện hạ ra kiểm tra đồ và Tứ công chúa ra kiểm tra sính lễ.
Thị vệ đổ mồ hôi hột. Ai không biết chứ hắn biết rõ nhất, đoạn sính lễ đến, Hoàng Phủ nghiến răng nghiến lợi truyền báo, trong lòng hẳn đang chửi Trưởng công chúa nghìn lần vô sỉ — Mà đúng là vô sỉ thật!
Nam Cung Ngạo Thiên gật đầu cho lui, Nam Cung Dạ Hi rất ý thức ra ngoài xem đồ, dù sao cũng là đồ của nàng a! Nàng không kiểm tra thì ai kiểm tra cho.
Tiểu Hồng, đi theo bản cung. Bản cung xem thành ý của Hoàng Phủ đế quốc như thế nào.
Thị vệ ngoan ngoãn dẫn đường, không khỏi lặng lẽ rơi lệ thay Hoàng Phủ đế quốc.
Trước cửa cung có mấy người của Hoàng Phủ đế quốc đứng đó chờ. Nam Cung Dạ Hi cười cười, Uh, các hạ mang phí đền bù đến đi? Được, mau vào đây, ngoài trời lạnh.
Người kia nghiến răng nghiến lợi, Trưởng công chúa không phiền, chúng ta đến giao đồ. Tổng cộng hết thảy là... trong chiếc nhẫn này.
Nam Cung Dạ Hi ha ha mấy tiếng, rất không khách khí cầm lấy chiếc nhẫn dùng thần thức dò xét, ân, có khoảng hơn trăm chiếc nhẫn trữ vật.
Người nam tử mở miệng giải thích, Khoảng cách giữa hai đế quốc xa, chúng ta đi đường phải xuyên qua hàng nghìn tiểu quốc, để tiện di chuyển nên Hoàng Phủ đế đã để phí đền bù trong những chiếc nhẫn này, mời Trưởng công chúa cẩn thận kiểm tra.
Chiếc nhẫn vừa rồi mở ra có hơn trăm chiếc nhẫn khác, mà trong mỗi chiếc nhẫn lại có hàng trăm chiếc nhẫn khác, mỗi chiếc nhẫn đó đựng các đồ vật mà Nam Cung Dạ Hi yêu cầu. Tỷ như: dược liệu, vải vóc quý giá, ngọc thạch,... Nam Cung Dạ Hi cảm thấy mình bị mù mắt rồi, đây chắc chắn chỉ là một phần nhỏ trong kho hàng của Hoàng Phủ đế quốc.
Về sau nghiên cứu sau, nàng cảm thấy tất cả đồ này đều là đồ tốt, không ẩn chứa nguy hiểm. Cắn ngón tay nhỏ máu nhận chủ, nàng đeo lên tay, cười hì hì nhìn người của Hoàng Phủ đế quốc.
Điều khiến người của Hoàng Phủ đế quốc nghi ngờ là, Trưởng công chúa vị này không yêu cầu đan dược, chẳng phải đan dược là thứ thèm muốn của toàn bộ đại lục sao? Mà hắn ta mới không quan tâm, chỉ cần không yêu cầu đan dược quý hiếm thì Hoàng Phủ đế quốc ắt sẽ cho hết... để bù đắp. Không hiểu đế vương nhà mình nghĩ gì... lý do vô lý ấy cũng có thể chấp nhận được!
Trưởng công chúa điện hạ?
Nam Cung Dạ Hi quay đầu, nàng cũng thấy hành động của đám người Hoàng Phủ đế quốc hành lễ với Hoàng Phủ Hỏa Khiêm. Thế nên, rất bình tĩnh hỏi lại: Uh, vương gia nhận sính lễ thay Tứ hoàng muội?
Hoàng Phủ Hỏa Khiêm gật đầu, hắn ta định nói gì đó... nhưng đến lúc nhìn chỗ Nam Cung Dạ Hi đã thấy nàng đi được một đoạn, xa xa còn truyền lại giọng nói âm u của nàng, Hoàng Phủ đế quốc thành ý bản cung nhận. Hỏa Khiêm vương gia, thiếu phí đền bù của Tứ hoàng muội, bản cung hy vọng các ngươi đưa tiếp thêm một cái nhẫn trữ như thế này... chỉ là kém một thành thôi. Bản cung miễn cưỡng nhận.
Lúc này người của Hoàng Phủ đế quốc đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật, quay ra hỏi Hoàng Phủ Hỏa Khiêm Vương gia, thần đã mang nốt đến... không biết có nên?
Nam Cung Dạ Hi vốn từ xa đã nghiêm túc đứng trước nam tử nọ, Nên! Dù sao Tứ hoàng muội là vương phi của vương gia! Thế nên việc trả nợ cho muội ấy cũng là nghĩa vụ của vương gia, Hoàng muội phu!
Nói rồi, như thổ phỉ, vị Trưởng công chúa điện hạ nào đó đoạt luôn chiếc nhẫn trên tay người Hoàng Phủ đế quốc. Nàng cầm nhẫn đi, dùng thần thức kiểm tra không thấy có vẫn đề liền nhỏ máu nhận chủ. Nhẫn lần này, nàng đeo lên tay tiếp, tiếp tục khoe của. Hoàng Phủ đế quốc quả thực giàu, nhẫn này cũng chỉ kém một chút so với cái nhẫn trước.
Chúng: ....
Nam Cung Dạ Hi tâm trạng phi thường tốt nên quyết định quay trở lại thịnh yến, lần này thì nàng quay sang hàn huyên với Thái hậu.
Hoàng tổ mẫu, Hoàng Phủ đế quốc thành ý Dạ Hi chấp thuận a!
Chúng nghe chuyện: ... Ô vâng, điện hạ là thần là thánh! Ngài chấp thuận hai chiếc nhẫn giá trị liên thành ấy!
Thái hậu cười phúc hậu vài tiếng, kéo Nam Cung Dạ Hi ngồi xuống, nhéo nhéo trên má vài cái.
Tiểu Hi, mấy năm nay là ai gia không đúng, đáng lẽ ai gia nên mang con về Từ Ninh nuôi. Nhìn con này, gầy quá rồi.
Nam Cung Dạ Hi bĩu bĩu cái môi, Hoàng tổ mẫu, chẳng thể trách người. Ngài mấy năm nay vẫn ốm đâu...
Không khí trên đó là mảnh vui vẻ đầm ấm giữa cháu gái và tổ mẫu khiến đám hoàng tử công chúa ngồi dưới ước ao. Nam Cung Dạ Hi không khỏi nghi hoặc, lễ vật của nàng đâu?
Thái hậu bên cạnh cười mấy tiếng, Nha đầu này, chờ mai làm lễ Phượng Vũ cho cháu thì bọn họ mới ngớ người ra mà tặng quà. Ha ha ha...
Nàng gật đầu nghiêm nghị, rồi dìu Thái hậu về Từ Ninh cung nghỉ ngơi, bản thân nàng về Thanh Minh cung rồi chui vào giới chỉ.
Sáng hôm sau, nơi cao nhất của Nam Cung đế quốc - Phượng Vũ đài.
Nam Cung Dạ Hi mặc một trường bào tử y được may đặc chế theo trang phục Trấn quốc công chúa, tóc nàng được Tiểu Hồng cận thận búi lên, cả người nàng là một cỗ uy nghiêm không ai có thể khinh nhờn.
Nàng từ từ bước lên hình tròn khắc con phượng đang múa, ánh sáng đỏ như ngọn lửa đỏ rực bao phủ lấy nàng.
Công đoạn này là công đoạn phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh . Nếu như có thể chịu đau đớn như bị phá xé linh hồn, vãn tiễn xuyên tim, thì sau khi thành công, công chúa đó trở thành Trấn quốc công chúa tiếp theo do Phượng vương chọn, thay da đổi cốt là chính xác.
Nhưng công đoạn này thập phần gian khổ, đã từng có rất nhiều công chúa ở nơi này trở thành đồ ăn nuôi dưỡng Phượng vương.
Nam Cung Dạ Hi nghe thấy có ai đó đang nói chuyện trong đầu nàng, Tiểu nha đầu này là thiên tài trời sinh... 14 nguyên tố... Để bản vương xem xét xem vương miện tượng trưng quyền lực làm như thế nào cho hợp...
Nam Cung Dạ Hi cắn răng, Phượng vương...
Phượng vương lên tiếng: Ngươi ngồi im! Vòng tay.... Vòng cổ... Trâm cài tóc... Không! Nhưng thứ kia đời trước đều dùng qua, ngươi vẫn nên dùng vương miện tượng trưng cho quyền lực!
Nam Cung Dạ Hi than thở — Phượng vương ngài, sắp phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh đau như cắt xé thân xác, hồn phi phách tán mà Phượng vương lại bàn vấn đề này...
Nàng thở dài, Phượng vương, vương miện... cũng được... nhưng... ngài cứ làm 14 nguyên tố... nhưng tạm thời giấu hộ ta, chỉ để lại 3 nguyên tố đó thôi...
Phượng vương hơi nhíu mày, nói tiếp: Được! Bản vương sẽ... làm cho ngươi thành một vương miện cao quý nhất! Bây giờ tập trung đi, ban phúc để sau... Tiểu nha đầu, xem ngươi qua được không? Nhưng không biết ai bị tiểu nha đầu ngươi tính kế. Phượng vương âm thầm lẩm bẩm mấy câu đằng sau.
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi. Một ngọn lửa nóng đánh ập đến tận sau trong linh hồn nàng.
— Đau đớn!
— Chết đi sống lại!
Linh hồn giống như bị xé ra rồi hợp lại, nàng không biết thời gian đã qua bao lâu, chỉ thấy mình sống đi rồi chết lại không biết đã bao nhiêu lần. Thống khổ này còn hơn một nhát kém chém chết, nhìn thấy thân xác hóa thành tro, rồi lại nhìn tro ấy chậm rãi thành hình của bản thân, ý thức không mất đi, đau đớn vẫn còn...
Nguyên lai phượng hoàng niết bàn dục hỏa trùng sinh là như thế này. Cái chết và sự sống đến dễ dàng, nhưng lại không thể dứt ra khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn ấy.
Nàng muốn chuyển đi lực chú ý của mình... nhưng không có cách nào. Nàng cảm thấy thân xác đang cháy rồi sống lại trước mình giống như một mê cung huyền bí, dù nàng có nhìn bao lâu đi chăng nữa cũng không tìm ra huyền cơ. Thật kì diệu!
Ầm!
Lửa đang thiêu cháy thân thể Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên nổ một cái, chỉ thấy trên Phượng Vũ đài cao ngất ngưởng có hình một con phượng kiêu ngạo vẫy cái đuôi, ngửa mặt lên trời mà kêu một tiếng phượng minh vang vọng cửu thiên. Trên trời lập tức xuất hiện một đạo chữ óng ánh hư hư thực thực.
Duy Thiên Trấn Quốc, Phượng Vũ Cửu Thiên, Long Hành Thiên Hạ.
Ầm!
Phía đài cao lại nổ mạnh một lần nữa, mọi người chưa hết ngỡ ngàng bởi đạo chữ bá đạo kia, thì đài cao hiện ra một bóng người đứng với tư thế thập phần cuồng ngạo.
Tử y bay bay trong gió, xung quanh là lửa, là khói. Phượng hoàng thét một tiếng dài, bay vòng quanh Nam Cung Dạ Hi, một đạo ánh sáng như tưới trên người nàng, cả người nàng giống như phát ra kim quang.
Nam Cung Dạ Hi giờ này có thể cảm nhận được người người phía dưới đang mù mắt bởi ánh sáng. Ánh sáng dần tắt, trên đầu Nam Cung Dạ Hi nhiều hơn một cái vương miện lóng lánh, trên điểm xuyết ba viên đá cao quý với ba màu xanh, đỏ và tím.
Mái tóc vốn được búi tết cẩn thận do nhiều lần dục hỏa trùng sinh mà tuột ra, ba nghìn sợi tóc đen bay trong gió cùng với vương miện khiến cho mọi người thổn thức nhưng không dám nhìn thẳng.
Phượng hoàng sau khi ban phúc xong, quay đầu nhìn Nam Cung Dạ Hi rồi phi hẳn lên trời cao. Lúc này, Nam Cung Dạ Hi đi đến đài cao Phượng Vũ, dân chúng ở ngoài đang kích động hô to, Tham kiến Duy Thiên Trấn quốc công chúa. Trấn quốc công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế.
Duy Thiên cái danh này chính là do Phượng vương chọn, nàng cũng không có ý kiến. Điều nàng quan tâm bây giờ là —— vương miện! Nó không tháo xuống được!
Nam Cung Dạ Hi giật giật khóe môi, được rồi, tính sau, Trấn quốc vị trí này không tồi!
Nàng mở mắt, đôi tử mâu giống như bảo thạch, giống như xuyên qua một lớp màn đêm đen tối, xuyên qua một lớp khói bụi nhân gian mà tỏa sáng. Mọi người đều sững người, đôi mắt tràn đầy mê mẩn nhìn vào ánh sáng tím mà họ cho là nhu hòa đó.
Ầm một tiếng, Nam Cung Dạ Hi mở giọng thị uy : Vô lễ! Nhìn thấy bản cung không hành lễ!
Sứ thần nước khác không khỏi ngớ người, Trưởng công chúa này dĩ nhiên là Tam hệ Ma pháp sư? Liếc nhau mấy cái, vội chạy lên đưa lễ vật.
Duy Thiên Trấn Quốc công chúa tôn quý, thần - đại diện nước phụ thuộc Âu quốc mang một phần quà kính dâng Trấn quốc công chúa. Điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.
Trấn quốc công chúa, thần....
....
Từng người lên một, ba đế quốc cũng vội đưa lễ vật lên. Nam Cung Dạ Hi không khách khi thu vào trữ vật. Nàng cười híp mắt, Chư vị khách khí.
Đám hoàng thất không nghĩ tới Nam Cung Dạ Hi thế nhưng qua! Mà không kêu một tiếng, họ còn có cảm giác... nàng ta cực kì thích thú!
Nam Cung Kiều Kiều sau khi nghe nha hoàn thuật lại xong thì nội thương ói một ngụm máu, nhưng nghĩ đến nàng ta sắp là Hỏa Khiêm vương phi của Hoàng Phủ đế quốc giàu mạnh liền cười đến tươi tắn.
Tối, là thời gian thiết yến ở Kim Loan điện. Cũng là thời gian thu quà từ các tiểu quốc khác, Nam Cung Dạ Hi rất bình thản thu vào.
Sau khi nghe Phượng vương thay mặt toàn bộ đại lục thuyết minh về lịch sử của Trấn quốc công chúa thì nàng không khỏi ngỡ ngàng.
Thứ nhất, Nam Cung đế quốc năm xưa là nước duy nhất có Trấn quốc công chúa. Sau đó, đến bây giờ, ba đế quốc kia cũng học theo... Chỉ là không có truyền thừa chứng nhận như Nam Cung đế quốc.
Thứ hai, Trấn Quốc công chúa khi chết đi mới được tìm vị mới. Và Nam Cung Dạ Hi là đời cuối cùng — Vì Phượng vương sức cùng lực kiệt.
Thứ ba, vương miện mà nàng đang đội là để chứng minh thân phận cũng như thực lực. Dĩ nhiên, Nam Cung Dạ Hi tùy thời mới có thể tháo ra.
Nam Cung Dạ Hi lại lần nữa lấy lý do thân thể để về nghỉ ngơi.
Tiểu Hồng vừa đi vừa ngắt hoa bát quái.
Chủ tử, nghe nói mai Tứ công chúa gả qua Hoàng Phủ đế quốc.
Chủ tử, mai người có thể chuyển về Vị Ương cung rồi!
Chủ tử, cả thiên hạ đại loạn vì ngài rồi!
Chủ tử....
Nam Cung Dạ Hi: .... Hết thảy là sai lầm!
—oOo—
Họa: Hết thảy là sai lầm!
Tiểu Hi (nham hiểm cười): Sai lầm gì cưng?
Họa (cười): Là... là... khụ khụ.
Tiểu Hi (bỉ ổi cười): Khà khà, nói!
Họa (khóc thét): Tiểu đích tử, cứu mẹ già của ngươi mau!
Tiểu đích tử (nạnh nùng): hừ.
Họa (lườm): Không cứu thì khỏi lên sàn!
Tiểu đích tử: Hi Nhi ngoan, nàng muốn ta lên sàn sao?
Các tiểu thiên sứ, các ngươi muốn tiểu đích tử lên sàn sao?
Chân thành nhắc nhở, muốn thê, dưỡng từ bây giờ :3
/29
|