Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
Đặc quyền của Trấn quốc công chúa phải nói là rất tốt. Không cần hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu. Các hoàng tử và công chúa đều phải gọi một tiếng Trấn quốc công chúa , không được cho phép thì không thể tùy tiện xưng hô muội muội , tỷ tỷ ,... Vì Trấn quốc công chúa chỉ có thể làm chị em với các Trấn quốc công chúa khác.
Nam Cung Dạ Hi cảm thán, gia quy của Nam Cung cũng quá hà khắc đi. Nhưng mà, cũng tốt. Bản thân nàng cũng không muốn có chút quan hệ nào với đám người kia, cho dù việc mang trong mình huyết mạch của Nam Cung gia là không thể chối bỏ. Nhưng ít nhất, Nam Cung Dạ Hi cô chỉ mang trong mình nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung gia chứ không có nghĩa là sẽ toàn tâm toàn ý vì họ.
Nam Cung gia, ngay từ đầu đã là cường giả vi tôn, bản thân không có năng lực, không thể than trời trách đất.
Mà Trấn quốc công chúa băng hà thì được đưa đến Phượng Vũ đài. Trấn quốc công chúa đều được đưa vào Thần mộ trong Thần vực ẩn giấu ở Vị Ương cung, điều này cũng chỉ có các Trấn quốc công chúa và Phượng vương biết.
Hôm nay, hoàng cung Nam Cung đế quốc bị bao phủ bởi hai luồng khí kì dị tương phản nhau. Đó là không khí từ Ôn Kiều cung của Kiều Kiều Công chúa - vị thiên tài công chúa, xinh đẹp lại thiện lương; và từ Vị Ương cung của Duy Thiên Trấn quốc Công chúa - vị Trưởng Công chúa mới được sắc phong ngày hôm qua.
Ôn Kiều cung trang trí đỏ rực, không khí ấm áp bao phủ, cung nữ và thái giám đi lại nô đùa, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa khe khẽ khiến người ta có cảm giác đang lạc vào thiên đường.
Nam Cung Kiều Kiều mỉm cười nhìn mình trong gương, khuôn mặt tròn tròn đỏ lên bỗng trở nên đáng yêu hơn. Cung nữ thân tín bên cạnh liền vuốt mông ngựa khiến mặt Nam Cung Kiều Kiều càng đỏ hơn.
Thân thể hơi đau nhức do còn di chứng từ hôm trước khiến nàng ta chỉ khẽ động người cũng phải cau mày lại. Nam Cung Kiều Kiều tức giận nghĩ tới thảm cảnh hôm đó, cuối cùng lại quay sang mắng chửi cung nữ vừa vuốt mông ngựa.
Ngươi, tiện tì! Còn không mau trang điểm thay hỉ phục cho bổn công chúa!
Cung nữ tái mặt, vội lấy hỉ phục ra. Nhưng cung nữ lại chẳng may làm rơi chiếc trâm vàng có phượng hoàng đang ngậm ngọc xuống.
Keng một tiếng, Nam Cung Kiều Kiều tức giận ném đồ vật trên bàn.
Ngươi có biết đó là cái gì không? Đó là đồ vật đính ước giữa bổn công chúa và Khiêm! Ngươi cũng dám làm rơi! Hừ, cái mạng chó nhà ngươi có làm 100 năm cũng không bù lại được!
Cung nữ run sợ quỳ xuống, mọi ngày công chúa nhà họ tốt bụng lắm, sao hôm nay lại như vậy? Có khi nào... là do con tiện nhân Dạ Hi kia làm cho công chúa không vui?
Sau một hồi thô lỗ mắng, vị Tứ công chúa lương thiện như hằng ngày lại trở về. Nam Cung Kiều Kiều ôm thân thể đau nhức ngồi xuống, hơi vuốt vuốt ngực.
Chết tiệt! Tên Quốc sư chết tiệt! Cả ngày giả thần giả quỷ! Phụ hoàng đã hạ mình rồi mà hắn ta còn làm kiêu!
Mấy cung nữ bên cạnh nghe vậy có hơi tái mặt nhưng vẫn phải cắn răng phụ họa.
Quốc sư quyền cao chức trọng nhưng vị Tứ công chúa này mới là người họ ôm chân cho đến cuối đời!
Còn Vị Ương cung lại hoàn toàn trái ngược, tuy lễ vật ra ra vào vào tấp nập, oanh oanh yến yến vang tên của các sứ giả nước chư hầu đến bái phỏng, nhưng mà, cả cung là một không khí uy nghiêm không thể nào mạo phạm.
Vị Trưởng công chúa nào đó vô tâm vô phế miễn cưỡng vung tay thu nạp đồ vật, mệt mỏi tựa trên nhuyễn tháp. Còn mấy vị sứ giả thì im lặng bái phỏng, rồi lại im lặng ra đi, một câu vuốt mông ngựa cũng chưa kịp tuôn ra.
Trong lòng bọn họ không khỏi ấm ức, biết là nước chư hầu nhưng cũng không khỏi... khinh người quá đáng chứ! Tuy Ma pháp sư một nguyên tố dễ tu luyện hơn nhưng vị Trấn quốc Công chúa này không thể khinh thường! Nàng ta là hai nguyên tố biến dị cùng một nguyên tố Hỏa, mà ba nguyên tố này đều có lực sát thương cao.
Nhưng vấn đề không phải ở đấy, nàng ta là đích trưởng nữ của hoàng thất, lại còn là Trấn quốc công chúa, sau này cai quản nửa Nam Cung đế quốc không phải là si tâm vọng tưởng! Thế nên, vuốt mông ngựa là quan trọng nhất!
Nam Cung Dạ Hi căn bản không để tâm đến suy nghĩ của mấy sứ giả có tâm hồn nhạy cảm kia! Nàng còn phải khống chế năng lượng mới, bù đắp vào căn cơ yếu ớt kia nữa. Bản thân nàng đột nhiên cảm thấy không chắc chắn... giống như có gì đó, nó đang đến gần, mà bản thân nàng không thể cảm nhận được.
Thân là Trấn quốc Công chúa, Nam Cung Dạ Hi có nghĩa vụ đưa Nam Cung Kiều Kiều đi và tiễn các sứ thần.
Trước cửa cung.
Nam Cung Kiều Kiều muốn tiến lên ôm Nam Cung Dạ Hi thể hiện tình tỷ muội thắm thiết của Hoàng thất. Căn bản, vừa tiến lên nửa bước bị Cấm vệ quân chặn lại.
Nam Cung Kiều Kiều tỏ ra ủy khuất, mắt long lanh nhìn Nam Cung Dạ Hi.
Đại hoàng tỷ, Kiều Kiều biết hoàng tỷ vẫn hận muội muội... nhưng việc đã rồi, Hỏa Khiêm vương gia và Kiều Kiều đến với nhau là tâm đầu ý hợp, là lưỡng tình tương duyệt. Kiều Kiều tin chắc rằng Đại hoàng tỷ là người độ lượng, sẽ không vì Khiêm ca ca mà phá bỏ đi tình tỷ muội thắm thiết chín năm trời! Đại hoàng tỷ, hoàng tỷ sẽ không hận muội, hoàng tỷ sẽ tha thứ chứ!
Nam Cung Dạ Hi: .... Ngươi không cảm thấy mình có tố chất làm đạo diễn à? Không, làm Ảnh hậu là ổn rồi! Xem xem, ánh mắt long lanh, thuần khiết nhìn bổn cung như kiểu Hoàng tỷ có tội, hoàng muội Kiều Kiều thật đáng thương !
Mọi người xung quanh đều bị lời nói cảm động của Nam Cung Kiều Kiều suýt làm rơi nước mắt, không khỏi sụt sùi nhìn Nam Cung Dạ Hi với ánh mắt trách cứ.
Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, Nam Kiều công chúa, xúc động cũng đừng phạm thượng! Tuy nhiên, công chúa vẫn chưa hiểu ý bổn cung rồi. Hôm đó bổn cung hủy hôn vì gì thì công chúa cũng biết, há lại không nhớ? Nha, công chúa trí nhớ thật kém đâu... Và cũng nhin chú ý cung quy, đại hoàng tỷ ở đâu! Không biết Hỏa Khiêm vương phi tương lai có nên mang cung quy của Nam Cung chúng ta sang Hoàng Phủ chép phạt?
Nam Cung Kiều Kiều ủy khuất, khuôn mặt là một dạng hoa lê đái vũ động lòng người, căn bản là á khẩu không biết làm gì, Đại hoàng... Duy Thiên Trấn quốc Công chúa... Sai lầm này xin Trấn quốc Công chúa lượng thứ. Sau này, quốc gia nhờ cả vào người.
Nam Cung Dạ Hi gật đầu, tỏ ý đương nhiên, Ha ha... Chẳng phải còn có Hỏa Khiêm Vương phi tương lai đây sao!
Trấn quốc công chúa nghĩa vụ là bảo đảm an toàn cho đế quốc, nàng đã ngồi lên đây thì đương nhiên là sẽ làm.
Nam Cung Kiều Kiều mắt ngấn lệ nói, Phụ hoàng, mẫu phi... Kiều Kiều mong người luôn khỏe.
Nói rồi, nàng ta làm bộ nhìn lại hoàng cung rồi dứt khoát bước đi.
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, nếu luyến tiếc thì đừng lấy hắn ta nữa.
Nàng quay đầu đi, Bãi giá Vị Ương cung.
Dù nàng hiện tại là chức vị Trấn quốc Công chúa nhưng nàng không yêu cầu nhiều nha hoàn, đi bên mình hiện tại vẫn chỉ có Tiểu Hồng. Dù sao, nàng cần một Vị Ương cung yên tĩnh chứ không phải nơi oanh oanh yến yến.
Quay đầu lại, nàng nhìn Tiểu Hồng một lượt, Tiểu Hồng, không có ý chỉ của ta, không được tùy tiện đi loạn trong Vị Ương cung. Ngươi đi rèn luyện phía ngoài U Linh Sâm Lâm, đi theo ta, không cần kẻ yếu đuối!
Tiểu Hồng hơi sửng sốt rồi cúi đầu, Là, chủ tử.
Trong lòng Tiểu Hồng đang gào thét, nàng là Võ sư, Võ sư mà thôi! Nàng nguyện ở lại trong hậu cung thâm sâu này... Nhưng mà, đây là sự lựa chọn của nàng a!
Nam Cung Dạ Hi ý vị thâm trường nhìn Tiểu Hồng, hơi cười.
Tiểu Hồng a, ngươi có hối hận không? Hối hận vì đã... Mà thôi, bỏ đi!
Nam Cung Dạ Hi phất tay, bỏ qua Tiểu Hồng đang hành lễ ở đó, bản thân thì đi sâu vào bên trong Vị Ương cung, từ trong bức họa đẩy ra một lỗ hổng nhỏ. Nàng nhỏ máu xuống đồ vật kì dị bên trong, đây là nơi điều khiển Vị Ương cung, muốn làm chủ nó thì phải luyện chế.
Mười mấy phút sau, Nam Cung Dạ Hi thở dài nhẹ nhõm, cầm trên tay một mô hình thu nhỏ của Vị Ương cung, nàng thu nó vào viên ngọc nguyên tố Lôi ở trên vương miện.
Vương miện, là cửa nối duy nhất với Thần vực. Chỉ cần là chủ nhân của nó, ngươi sẽ là chủ nhân của Thần vực.
Một trận hoa mắt qua đi, nàng mở mắt ra đang thấy mình đứng trong một nơi khí thế trang nghiêm — Thần mộ.
Trước đến bái kiến các vị tiền bối, Nam Cung Dạ Hi theo đường chính đi thẳng. Trước mặt nàng là một cửa đá tay cầm khắc đầu phượng, nàng khẽ đẩy ra.
Ầm! Ầm... Ầm....
Từng tảng đá lăn qua lăn lại theo đúng một quy luật nào đó. Nó hướng về phía Nam Cung Dạ Hi mà lăn, hòng đè bẹp nàng!
Nam Cung Dạ Hi hừ lạnh, đây là muốn dùng bẫy của cổ mộ mà!
Nàng chưa kịp rút kiếm phá hủy đá, phía dưới chân sụp xuống bằng một tốc độ chóng mặt.
Rắc... ầm ầm ầm!
Nền đá vỡ vụn, Nam Cung Dạ Hi không kịp nhảy lên, cả thân thể mất cân bằng rơi xuống. Đá tảng theo đó mà lăn xuống.
Tử mâu lóe lên vài tia sáng bất bình thường, Nam Cung Dạ Hi nhìn xung quanh bằng tử mâu và cũng theo quán tính mà rút trường kiếm chém đá.
Hơn một khắc không ngừng dùng kiếm phá đá mà xông lên, tay nàng đau nhức, ngồi xuống thở hồng hộc.
Không nghĩ tới thể lực của mình vẫn yếu như vậy, có cảm giác muốn bỏ cuộc....
Nam Cung Dạ Hi vừa nghĩ vừa thổ huyết, không gian cũng chỉ là không gian, căn bản không thể giúp ích thể lực cho nàng được...
Tai hại, tai hại, tai hại mà!
Rèn luyện thể lực trong đấy là bằng không! Không gian linh khí đầy đủ, thậm chí là phải nói là dư thừa! Cho nên, khi rèn luyện thể lực, cứ khi cảm thấy mệt mỏi thì linh khí tự động bay qua các lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể. Bảo sao, nàng lại nhanh lên cấp Ma pháp sư như vậy... còn thể lực, chỉ khá hơn chút.
Đột nhiên, Nam Cung Dạ Hi có cảm giác không an toàn bủa vây xung quanh nơi đây...
Phập! Phập! Phập! Rầm... rầm! Ầm!
Nàng liên tục mấy vòng, cẩn thận nhưng vẫn nhanh nhạy để tránh thoát khỏi ám khí. Quả nhiên, cổ mộ chưa bao giờ an toàn!
Không khỏi hít thở thật sâu, chuẩn bị một đợt ám khí mới.
Cạch...
Khuôn mặt lộn xộn của Nam Cung Dạ Hi biến sắc, thôi xong, nàng giẫm phải cơ quan rồi!
Hàng nghìn mũi tên từ tám hướng bay đến! Căn bản Nam Cung Dạ Hi có hệ Phong bổ trợ cũng không thể tránh được.
Mặt nàng có chút nhợt nhạt, xung quanh lại không có ánh sáng nên chỉ cảm nhận sát khí mà đánh và tránh! Tay nàng nhanh chóng búng ra mấy ngọn lửa nhỏ, chỉ kịp nhìn thoáng qua thảm cảnh của mình lúc này, ngọn lửa liền tiêu tán trong không khí.
Quả nhiên, không đủ linh khí! Nam Cung Dạ Hi âm thầm cắn răng.
Xoẹt!
Cả người nàng cứng đờ, hơi vuốt nhẹ vào vết cứa trên mặt mình. Lại thấy trong không khí có một ít tóc của nàng bay liền không khỏi nghẹn đến gần thổ huyết.
Tóc của nàng... nàng còn phải... mà thôi, bỏ đi. Thoát khỏi chỗ quái quỷ này trước đã.
Lần này, Nam Cung Dạ Hi đã đề cao cảnh giác hơn rất nhiều, tay phải cầm chặt trường kiếm, mạnh mẽ chém tên, cả thân thể phát huy đến cực độ, nàng không ngừng nhảy nhót giống một con... khỉ.
Dĩ nhiên là đẹp hơn mấy con khỉ nhảy nhót rồi.
Chỉ tiếc, đẹp đến mấy thì với một kẻ chưa từng vào cổ mộ phá cơ quan hay trộm xác, bảo vật như Nam Cung Dạ Hi thì sớm cũng bị bẫy rập thiết kế, dù IQ có cao đến đâu.
Nam Cung Dạ Hi lần nữa hoa hoa lệ lệ giẫm phải cơ quan...
Nam Cung Dạ Hi: .... Lão Thiên, thiên lý đâu?
Lần này không chờ Nam Cung Dạ Hi suy nghĩ nhiều, nước từ phía trên dội thẳng xuống. Nàng mệt mỏi thả lỏng cơ thể, trôi theo dòng nước bất ngờ đó.
Âm thầm suy đoán dòng chảy của nước, cơ thể nàng đập mạnh vào đá tảng ven đường, bật lại đâm thẳng vào chông cắm xung quanh tường.
Cả thân thể đau điếng, mơ hồ ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu và mùi hôi thối của một thứ gì kinh khủng.
Gào!
Có lẽ do ngửi thấy mùi máu tươi trong dòng nước, mấy thứ không mời mà đến tiến lại gần. Điển hình là con rắn hai đầu này.
Nó giống như gặp kích thích, miệng giương móng vuốt , liên tục đớp vào dòng nước chảy xiết nhuốm đỏ. Rồi lao thẳng đến phía Nam Cung Dạ Hi, cái miệng nó bốc ra một mùi hôi thôi khó chịu, nàng chán ghét đưa tay bịt mũi. Nhanh như tên bắn, lao thẳng về phía trước dòng nước.
Dòng nước xiết chảy thông thành một đường đổ thẳng ra vực. Nam Cung Dạ Hi rơi tự do, trước khi đó vẫn không quên nhìn ngắm cái gọi là Thần vực. Nó lại là một cái núi đá hướng ra vực!
Nam Cung Dạ Hi nàng cam bái hạ phong vị Phượng vương thiết kế ra Thần vực độc nhất vô nhị này. Nhìn chẳng khác gì một cái cổ mộ của mấy vị Đế vương cả. Mặt này hướng sông, mặt kia lại hướng ra phồn hoa, mặt khác là vực thẳm, mặt còn lại là sương mù bao phủ, bốn mặt đều là một khung cảnh khiến nhân tâm rung động.
Nam Cung Dạ Hi nhìn vết thương khắp người mình, cười khổ mấy tiếng, mất máu quá nhiều khiến cơ thể nàng lâm vào trạng thái hôn mê. Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, cơ thể nàng đập mạnh vào thứ gì đó cưng cứng như đá tảng, mơ hồ truyền đến tiếng gãy xương.
Không gian im ắng không một tiếng động, màn đêm tối đen bao trùm lên cả thế giới. Mấy ngọn lửa le lói dần dần bập bùng hiện lên một con đường nhỏ uốn lượn loanh quanh. Tiếng thở đều đều vang lên, ánh lửa hắt lên thân hình nhỏ bé, phản chiếu thành cái bóng đen dài to gấp đôi người dị thường.
Nam Cung Dạ Hi cau mày nhìn chính cái bóng của mình. Máu ở tay chảy xuống thanh trường kiếm, bàn tay vẫn cầm chặt trường kiếm, không lúc nào buông lỏng. Nàng sợ mình buông thả cơ thể một chút sẽ lập tức bị mấy cái bóng bóp chết.
Mấy tiếng trước, sau khi Nam Cung Dạ Hi tỉnh lại, điều đầu tiên nàng làm chính là... chính tay mình tự chỉnh xương cốt. Nàng có ý định ngồi nghỉ chút nhưng không ngờ con mãng xà song đầu lúc nãy lại xuất hiện, Nam Cung Dạ Hi buộc phải hoạt động xương cốt thêm lần nữa.
Không phải là chiến thêm lần nữa... Nam Cung Dạ Hi nàng phát huy tối đa bản năng mà nàng tự hào nhất ở mình... chạy trốn! Nam Cung Dạ Hi lắc lắc đầu, quả nhiên là chuyện xấu, có gì đáng tự hào. Nàng đâu phải cầm tinh con thỏ mà nhìn thấy nguy hiểm một cái là theo bản năng chạy?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Dạ Hi cầm trường kiếm chém đứt cái bóng đang ngo ngoe dưới nền đá. Không nghĩ tới Phượng vương lại thâm độc như vậy, dục hỏa trùng sinh há còn chưa đủ, bây giờ lại đến nơi Thần vực.
Phượng vương nằm không cũng trúng đạn: ... Bổn tôn vô tội, tội là ở mấy nàng ta! Sao đời nào Trấn quốc Công chúa cũng độc ác.... như vậy! Bổn tôn sống sao nổi?
Cứ mỗi một ngọn đèn dẫn lối hiện lên, lại có một cái bóng hình thành, cứ như vậy cho đến cuối đường, nàng nghiễm nhiên bị dẫn đến một không gian tối om không một tia sáng.
Ngươi đã sẵn sàng chưa?
Nam Cung Dạ Hi ngẩn người, lắng nghe âm thanh lúc xa lúc gần ấy. Tay cầm trường kiếm lại càng chặt hơn, bàn tay đã nổi rõ các khớp xương.
Ầm một tiếng, cả không gian bừng sáng, Nam Cung Dạ Hi hơi nheo mắt.
Có nguy hiểm!
Quang nguyên tố? Cả côn trùng hệ Quang?
Nam Cung Dạ Hi: ... Tưởng có hệ Quang là giỏi lắm à? Ta cũng có nha!
Căn bản nghĩ là một chuyện, Nam Cung Dạ Hi thả ra Ám nguyên tố ăn mòn côn trùng hệ Quang... Nhưng chủ nhân thật sự của đám côn trùng này quá mạnh, gần cạn kiệt số linh lực nàng cố tích cóp trong vòng mấy tiếng đồng hồ.
Thế nên, Nam Cung Dạ Hi lại phát huy bản năng thần tốc của mình!
Thật đáng xấu hổ mà... Đường đường là Nam Cung Dạ Hi mà phải chạy trốn. Nam Cung Dạ Hi cắn răng nghiến lợi, đầu suy nghĩ, tay đang băng bó sơ qua vết thương.
Vẫn là lỗi của nàng, quá tự tin. Cổ mộ quả nhiên nơi nơi là bẫy. Sơ sẩy chút mà mất mạng như chơi.
Nam Cung Dạ Hi khập khễnh đi loanh quanh. Đứng trước cánh cửa lớn khắc phượng hoàng giương cánh, xung quanh là ngõ cụt, nàng cắn răng đẩy cửa, gì thì gì, nàng đây sẽ liều mạng... chạy trốn tiếp!
Mấy thú sủng trong giới chỉ quả nhiên không thể hiểu nổi suy nghĩ của chủ nhân nhà mình! Động tí là chạy, là chạy! Động tí là dùng trường kiếm giết người... Thở dài....
Quyết định của Nam Cung Dạ Hi có vẻ không sai, cửa lớn được mở ra, bên trong là một đại điện lớn. Xung quanh có các trụ cột có hình Phượng hoàng đang múa lượn, linh khí nồng đậm khiến vạn vật trở nên thần bí lạ kì.
Nam Cung Dạ Hi đưa mắt nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy một hàng ghế dài, giống như là nàng đã vào trong nơi chôn cất các vị tiền bối.
Ở một cái ghế đột nhiên phát sáng, ngồi trên cái ghế là một bộ khung xương, trên đầu còn trâm cài tóc, tuy sọ ấy chẳng có ít tóc nào, sau lưng là một bức họa vẽ một nữ tử xinh đẹp. Theo thứ tự, có tất cả chín cái ghế sáng lên. Mỗi một chiếc ghế có phong cách khác nhau, dáng điệu cũng khác nhau, đồ vật cũng khác nhau, bức họa sau lưng đều là những nữ tử tuyệt sắc!
Âm thanh vang vọng trong đại điện, Nam Cung Dạ Hi lắng nghe cẩn thận, không bỏ sót lời nào.
Tiểu muội muội, muội tên gì?
Tiểu muội muội, đến đây tỷ tỷ xinh đẹp xem nào!
Muội muội đừng sợ, đây chỉ là thần thức còn lưu lại của chúng ta thôi!
Muội muội...
Nam Cung Dạ Hi giật mình một cái — Hù chết bổn cung!
Chỉ là, Nam Cung Dạ Hi theo bản năng trả lời, tự động khai báo danh tính trước mấy bộ hài cốt.
Sau một hồi hàn huyên cùng khô lâu thì hết thảy nàng đều rõ ràng. Họ là chín vị oanh oanh đỉnh đỉnh Trấn quốc công chúa của Nam Cung đế quốc. Thần thức của họ tồn tại là do vật mà Phượng vương tạo ra. Nam Cung Dạ Hi từ chối cho ý kiến.
Nhưng muốn tiếp nhận cái ghế thứ mười - cũng là chiếc ghế cuối cùng kia, Nam Cung Dạ Hi nàng cần phải đến cấp bậc Thống lĩnh. Mà chiếc ghế ấy chính là phần cuối cùng công chứng rằng nàng là một Trấn quốc Công chúa.
Các nàng hẹn bao giờ đến cấp bậc Thống lĩnh thì hãy đến Thần mộ, hiện tại hãy ở Thần vực để quản lí và làm quen tất cả.
Câu cuối cùng các nàng nói, Không biết đến năm nào tháng nào sẽ gặp lại.
Nam Cung Dạ Hi bĩu bĩu môi, đây là coi thường năng lực của nàng!
Bất quá, những ngày tháng sau, Nam Cung Dạ Hi kêu gào thảm thiết, hận không thể chạy ra khỏi lăng mộ quỷ quái kia.
—oOo—
Vâng, năm tháng nào gặp lại?
Họa: Tiểu Hi cục cưng của mẹ già...
Tiểu Hi: ....
—oOo—
Đặc quyền của Trấn quốc công chúa phải nói là rất tốt. Không cần hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu. Các hoàng tử và công chúa đều phải gọi một tiếng Trấn quốc công chúa , không được cho phép thì không thể tùy tiện xưng hô muội muội , tỷ tỷ ,... Vì Trấn quốc công chúa chỉ có thể làm chị em với các Trấn quốc công chúa khác.
Nam Cung Dạ Hi cảm thán, gia quy của Nam Cung cũng quá hà khắc đi. Nhưng mà, cũng tốt. Bản thân nàng cũng không muốn có chút quan hệ nào với đám người kia, cho dù việc mang trong mình huyết mạch của Nam Cung gia là không thể chối bỏ. Nhưng ít nhất, Nam Cung Dạ Hi cô chỉ mang trong mình nhiệm vụ bảo vệ Nam Cung gia chứ không có nghĩa là sẽ toàn tâm toàn ý vì họ.
Nam Cung gia, ngay từ đầu đã là cường giả vi tôn, bản thân không có năng lực, không thể than trời trách đất.
Mà Trấn quốc công chúa băng hà thì được đưa đến Phượng Vũ đài. Trấn quốc công chúa đều được đưa vào Thần mộ trong Thần vực ẩn giấu ở Vị Ương cung, điều này cũng chỉ có các Trấn quốc công chúa và Phượng vương biết.
Hôm nay, hoàng cung Nam Cung đế quốc bị bao phủ bởi hai luồng khí kì dị tương phản nhau. Đó là không khí từ Ôn Kiều cung của Kiều Kiều Công chúa - vị thiên tài công chúa, xinh đẹp lại thiện lương; và từ Vị Ương cung của Duy Thiên Trấn quốc Công chúa - vị Trưởng Công chúa mới được sắc phong ngày hôm qua.
Ôn Kiều cung trang trí đỏ rực, không khí ấm áp bao phủ, cung nữ và thái giám đi lại nô đùa, thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa khe khẽ khiến người ta có cảm giác đang lạc vào thiên đường.
Nam Cung Kiều Kiều mỉm cười nhìn mình trong gương, khuôn mặt tròn tròn đỏ lên bỗng trở nên đáng yêu hơn. Cung nữ thân tín bên cạnh liền vuốt mông ngựa khiến mặt Nam Cung Kiều Kiều càng đỏ hơn.
Thân thể hơi đau nhức do còn di chứng từ hôm trước khiến nàng ta chỉ khẽ động người cũng phải cau mày lại. Nam Cung Kiều Kiều tức giận nghĩ tới thảm cảnh hôm đó, cuối cùng lại quay sang mắng chửi cung nữ vừa vuốt mông ngựa.
Ngươi, tiện tì! Còn không mau trang điểm thay hỉ phục cho bổn công chúa!
Cung nữ tái mặt, vội lấy hỉ phục ra. Nhưng cung nữ lại chẳng may làm rơi chiếc trâm vàng có phượng hoàng đang ngậm ngọc xuống.
Keng một tiếng, Nam Cung Kiều Kiều tức giận ném đồ vật trên bàn.
Ngươi có biết đó là cái gì không? Đó là đồ vật đính ước giữa bổn công chúa và Khiêm! Ngươi cũng dám làm rơi! Hừ, cái mạng chó nhà ngươi có làm 100 năm cũng không bù lại được!
Cung nữ run sợ quỳ xuống, mọi ngày công chúa nhà họ tốt bụng lắm, sao hôm nay lại như vậy? Có khi nào... là do con tiện nhân Dạ Hi kia làm cho công chúa không vui?
Sau một hồi thô lỗ mắng, vị Tứ công chúa lương thiện như hằng ngày lại trở về. Nam Cung Kiều Kiều ôm thân thể đau nhức ngồi xuống, hơi vuốt vuốt ngực.
Chết tiệt! Tên Quốc sư chết tiệt! Cả ngày giả thần giả quỷ! Phụ hoàng đã hạ mình rồi mà hắn ta còn làm kiêu!
Mấy cung nữ bên cạnh nghe vậy có hơi tái mặt nhưng vẫn phải cắn răng phụ họa.
Quốc sư quyền cao chức trọng nhưng vị Tứ công chúa này mới là người họ ôm chân cho đến cuối đời!
Còn Vị Ương cung lại hoàn toàn trái ngược, tuy lễ vật ra ra vào vào tấp nập, oanh oanh yến yến vang tên của các sứ giả nước chư hầu đến bái phỏng, nhưng mà, cả cung là một không khí uy nghiêm không thể nào mạo phạm.
Vị Trưởng công chúa nào đó vô tâm vô phế miễn cưỡng vung tay thu nạp đồ vật, mệt mỏi tựa trên nhuyễn tháp. Còn mấy vị sứ giả thì im lặng bái phỏng, rồi lại im lặng ra đi, một câu vuốt mông ngựa cũng chưa kịp tuôn ra.
Trong lòng bọn họ không khỏi ấm ức, biết là nước chư hầu nhưng cũng không khỏi... khinh người quá đáng chứ! Tuy Ma pháp sư một nguyên tố dễ tu luyện hơn nhưng vị Trấn quốc Công chúa này không thể khinh thường! Nàng ta là hai nguyên tố biến dị cùng một nguyên tố Hỏa, mà ba nguyên tố này đều có lực sát thương cao.
Nhưng vấn đề không phải ở đấy, nàng ta là đích trưởng nữ của hoàng thất, lại còn là Trấn quốc công chúa, sau này cai quản nửa Nam Cung đế quốc không phải là si tâm vọng tưởng! Thế nên, vuốt mông ngựa là quan trọng nhất!
Nam Cung Dạ Hi căn bản không để tâm đến suy nghĩ của mấy sứ giả có tâm hồn nhạy cảm kia! Nàng còn phải khống chế năng lượng mới, bù đắp vào căn cơ yếu ớt kia nữa. Bản thân nàng đột nhiên cảm thấy không chắc chắn... giống như có gì đó, nó đang đến gần, mà bản thân nàng không thể cảm nhận được.
Thân là Trấn quốc Công chúa, Nam Cung Dạ Hi có nghĩa vụ đưa Nam Cung Kiều Kiều đi và tiễn các sứ thần.
Trước cửa cung.
Nam Cung Kiều Kiều muốn tiến lên ôm Nam Cung Dạ Hi thể hiện tình tỷ muội thắm thiết của Hoàng thất. Căn bản, vừa tiến lên nửa bước bị Cấm vệ quân chặn lại.
Nam Cung Kiều Kiều tỏ ra ủy khuất, mắt long lanh nhìn Nam Cung Dạ Hi.
Đại hoàng tỷ, Kiều Kiều biết hoàng tỷ vẫn hận muội muội... nhưng việc đã rồi, Hỏa Khiêm vương gia và Kiều Kiều đến với nhau là tâm đầu ý hợp, là lưỡng tình tương duyệt. Kiều Kiều tin chắc rằng Đại hoàng tỷ là người độ lượng, sẽ không vì Khiêm ca ca mà phá bỏ đi tình tỷ muội thắm thiết chín năm trời! Đại hoàng tỷ, hoàng tỷ sẽ không hận muội, hoàng tỷ sẽ tha thứ chứ!
Nam Cung Dạ Hi: .... Ngươi không cảm thấy mình có tố chất làm đạo diễn à? Không, làm Ảnh hậu là ổn rồi! Xem xem, ánh mắt long lanh, thuần khiết nhìn bổn cung như kiểu Hoàng tỷ có tội, hoàng muội Kiều Kiều thật đáng thương !
Mọi người xung quanh đều bị lời nói cảm động của Nam Cung Kiều Kiều suýt làm rơi nước mắt, không khỏi sụt sùi nhìn Nam Cung Dạ Hi với ánh mắt trách cứ.
Nam Cung Dạ Hi nhíu mày, Nam Kiều công chúa, xúc động cũng đừng phạm thượng! Tuy nhiên, công chúa vẫn chưa hiểu ý bổn cung rồi. Hôm đó bổn cung hủy hôn vì gì thì công chúa cũng biết, há lại không nhớ? Nha, công chúa trí nhớ thật kém đâu... Và cũng nhin chú ý cung quy, đại hoàng tỷ ở đâu! Không biết Hỏa Khiêm vương phi tương lai có nên mang cung quy của Nam Cung chúng ta sang Hoàng Phủ chép phạt?
Nam Cung Kiều Kiều ủy khuất, khuôn mặt là một dạng hoa lê đái vũ động lòng người, căn bản là á khẩu không biết làm gì, Đại hoàng... Duy Thiên Trấn quốc Công chúa... Sai lầm này xin Trấn quốc Công chúa lượng thứ. Sau này, quốc gia nhờ cả vào người.
Nam Cung Dạ Hi gật đầu, tỏ ý đương nhiên, Ha ha... Chẳng phải còn có Hỏa Khiêm Vương phi tương lai đây sao!
Trấn quốc công chúa nghĩa vụ là bảo đảm an toàn cho đế quốc, nàng đã ngồi lên đây thì đương nhiên là sẽ làm.
Nam Cung Kiều Kiều mắt ngấn lệ nói, Phụ hoàng, mẫu phi... Kiều Kiều mong người luôn khỏe.
Nói rồi, nàng ta làm bộ nhìn lại hoàng cung rồi dứt khoát bước đi.
Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, nếu luyến tiếc thì đừng lấy hắn ta nữa.
Nàng quay đầu đi, Bãi giá Vị Ương cung.
Dù nàng hiện tại là chức vị Trấn quốc Công chúa nhưng nàng không yêu cầu nhiều nha hoàn, đi bên mình hiện tại vẫn chỉ có Tiểu Hồng. Dù sao, nàng cần một Vị Ương cung yên tĩnh chứ không phải nơi oanh oanh yến yến.
Quay đầu lại, nàng nhìn Tiểu Hồng một lượt, Tiểu Hồng, không có ý chỉ của ta, không được tùy tiện đi loạn trong Vị Ương cung. Ngươi đi rèn luyện phía ngoài U Linh Sâm Lâm, đi theo ta, không cần kẻ yếu đuối!
Tiểu Hồng hơi sửng sốt rồi cúi đầu, Là, chủ tử.
Trong lòng Tiểu Hồng đang gào thét, nàng là Võ sư, Võ sư mà thôi! Nàng nguyện ở lại trong hậu cung thâm sâu này... Nhưng mà, đây là sự lựa chọn của nàng a!
Nam Cung Dạ Hi ý vị thâm trường nhìn Tiểu Hồng, hơi cười.
Tiểu Hồng a, ngươi có hối hận không? Hối hận vì đã... Mà thôi, bỏ đi!
Nam Cung Dạ Hi phất tay, bỏ qua Tiểu Hồng đang hành lễ ở đó, bản thân thì đi sâu vào bên trong Vị Ương cung, từ trong bức họa đẩy ra một lỗ hổng nhỏ. Nàng nhỏ máu xuống đồ vật kì dị bên trong, đây là nơi điều khiển Vị Ương cung, muốn làm chủ nó thì phải luyện chế.
Mười mấy phút sau, Nam Cung Dạ Hi thở dài nhẹ nhõm, cầm trên tay một mô hình thu nhỏ của Vị Ương cung, nàng thu nó vào viên ngọc nguyên tố Lôi ở trên vương miện.
Vương miện, là cửa nối duy nhất với Thần vực. Chỉ cần là chủ nhân của nó, ngươi sẽ là chủ nhân của Thần vực.
Một trận hoa mắt qua đi, nàng mở mắt ra đang thấy mình đứng trong một nơi khí thế trang nghiêm — Thần mộ.
Trước đến bái kiến các vị tiền bối, Nam Cung Dạ Hi theo đường chính đi thẳng. Trước mặt nàng là một cửa đá tay cầm khắc đầu phượng, nàng khẽ đẩy ra.
Ầm! Ầm... Ầm....
Từng tảng đá lăn qua lăn lại theo đúng một quy luật nào đó. Nó hướng về phía Nam Cung Dạ Hi mà lăn, hòng đè bẹp nàng!
Nam Cung Dạ Hi hừ lạnh, đây là muốn dùng bẫy của cổ mộ mà!
Nàng chưa kịp rút kiếm phá hủy đá, phía dưới chân sụp xuống bằng một tốc độ chóng mặt.
Rắc... ầm ầm ầm!
Nền đá vỡ vụn, Nam Cung Dạ Hi không kịp nhảy lên, cả thân thể mất cân bằng rơi xuống. Đá tảng theo đó mà lăn xuống.
Tử mâu lóe lên vài tia sáng bất bình thường, Nam Cung Dạ Hi nhìn xung quanh bằng tử mâu và cũng theo quán tính mà rút trường kiếm chém đá.
Hơn một khắc không ngừng dùng kiếm phá đá mà xông lên, tay nàng đau nhức, ngồi xuống thở hồng hộc.
Không nghĩ tới thể lực của mình vẫn yếu như vậy, có cảm giác muốn bỏ cuộc....
Nam Cung Dạ Hi vừa nghĩ vừa thổ huyết, không gian cũng chỉ là không gian, căn bản không thể giúp ích thể lực cho nàng được...
Tai hại, tai hại, tai hại mà!
Rèn luyện thể lực trong đấy là bằng không! Không gian linh khí đầy đủ, thậm chí là phải nói là dư thừa! Cho nên, khi rèn luyện thể lực, cứ khi cảm thấy mệt mỏi thì linh khí tự động bay qua các lỗ chân lông xâm nhập vào cơ thể. Bảo sao, nàng lại nhanh lên cấp Ma pháp sư như vậy... còn thể lực, chỉ khá hơn chút.
Đột nhiên, Nam Cung Dạ Hi có cảm giác không an toàn bủa vây xung quanh nơi đây...
Phập! Phập! Phập! Rầm... rầm! Ầm!
Nàng liên tục mấy vòng, cẩn thận nhưng vẫn nhanh nhạy để tránh thoát khỏi ám khí. Quả nhiên, cổ mộ chưa bao giờ an toàn!
Không khỏi hít thở thật sâu, chuẩn bị một đợt ám khí mới.
Cạch...
Khuôn mặt lộn xộn của Nam Cung Dạ Hi biến sắc, thôi xong, nàng giẫm phải cơ quan rồi!
Hàng nghìn mũi tên từ tám hướng bay đến! Căn bản Nam Cung Dạ Hi có hệ Phong bổ trợ cũng không thể tránh được.
Mặt nàng có chút nhợt nhạt, xung quanh lại không có ánh sáng nên chỉ cảm nhận sát khí mà đánh và tránh! Tay nàng nhanh chóng búng ra mấy ngọn lửa nhỏ, chỉ kịp nhìn thoáng qua thảm cảnh của mình lúc này, ngọn lửa liền tiêu tán trong không khí.
Quả nhiên, không đủ linh khí! Nam Cung Dạ Hi âm thầm cắn răng.
Xoẹt!
Cả người nàng cứng đờ, hơi vuốt nhẹ vào vết cứa trên mặt mình. Lại thấy trong không khí có một ít tóc của nàng bay liền không khỏi nghẹn đến gần thổ huyết.
Tóc của nàng... nàng còn phải... mà thôi, bỏ đi. Thoát khỏi chỗ quái quỷ này trước đã.
Lần này, Nam Cung Dạ Hi đã đề cao cảnh giác hơn rất nhiều, tay phải cầm chặt trường kiếm, mạnh mẽ chém tên, cả thân thể phát huy đến cực độ, nàng không ngừng nhảy nhót giống một con... khỉ.
Dĩ nhiên là đẹp hơn mấy con khỉ nhảy nhót rồi.
Chỉ tiếc, đẹp đến mấy thì với một kẻ chưa từng vào cổ mộ phá cơ quan hay trộm xác, bảo vật như Nam Cung Dạ Hi thì sớm cũng bị bẫy rập thiết kế, dù IQ có cao đến đâu.
Nam Cung Dạ Hi lần nữa hoa hoa lệ lệ giẫm phải cơ quan...
Nam Cung Dạ Hi: .... Lão Thiên, thiên lý đâu?
Lần này không chờ Nam Cung Dạ Hi suy nghĩ nhiều, nước từ phía trên dội thẳng xuống. Nàng mệt mỏi thả lỏng cơ thể, trôi theo dòng nước bất ngờ đó.
Âm thầm suy đoán dòng chảy của nước, cơ thể nàng đập mạnh vào đá tảng ven đường, bật lại đâm thẳng vào chông cắm xung quanh tường.
Cả thân thể đau điếng, mơ hồ ngửi thấy mùi tanh tưởi của máu và mùi hôi thối của một thứ gì kinh khủng.
Gào!
Có lẽ do ngửi thấy mùi máu tươi trong dòng nước, mấy thứ không mời mà đến tiến lại gần. Điển hình là con rắn hai đầu này.
Nó giống như gặp kích thích, miệng giương móng vuốt , liên tục đớp vào dòng nước chảy xiết nhuốm đỏ. Rồi lao thẳng đến phía Nam Cung Dạ Hi, cái miệng nó bốc ra một mùi hôi thôi khó chịu, nàng chán ghét đưa tay bịt mũi. Nhanh như tên bắn, lao thẳng về phía trước dòng nước.
Dòng nước xiết chảy thông thành một đường đổ thẳng ra vực. Nam Cung Dạ Hi rơi tự do, trước khi đó vẫn không quên nhìn ngắm cái gọi là Thần vực. Nó lại là một cái núi đá hướng ra vực!
Nam Cung Dạ Hi nàng cam bái hạ phong vị Phượng vương thiết kế ra Thần vực độc nhất vô nhị này. Nhìn chẳng khác gì một cái cổ mộ của mấy vị Đế vương cả. Mặt này hướng sông, mặt kia lại hướng ra phồn hoa, mặt khác là vực thẳm, mặt còn lại là sương mù bao phủ, bốn mặt đều là một khung cảnh khiến nhân tâm rung động.
Nam Cung Dạ Hi nhìn vết thương khắp người mình, cười khổ mấy tiếng, mất máu quá nhiều khiến cơ thể nàng lâm vào trạng thái hôn mê. Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, cơ thể nàng đập mạnh vào thứ gì đó cưng cứng như đá tảng, mơ hồ truyền đến tiếng gãy xương.
Không gian im ắng không một tiếng động, màn đêm tối đen bao trùm lên cả thế giới. Mấy ngọn lửa le lói dần dần bập bùng hiện lên một con đường nhỏ uốn lượn loanh quanh. Tiếng thở đều đều vang lên, ánh lửa hắt lên thân hình nhỏ bé, phản chiếu thành cái bóng đen dài to gấp đôi người dị thường.
Nam Cung Dạ Hi cau mày nhìn chính cái bóng của mình. Máu ở tay chảy xuống thanh trường kiếm, bàn tay vẫn cầm chặt trường kiếm, không lúc nào buông lỏng. Nàng sợ mình buông thả cơ thể một chút sẽ lập tức bị mấy cái bóng bóp chết.
Mấy tiếng trước, sau khi Nam Cung Dạ Hi tỉnh lại, điều đầu tiên nàng làm chính là... chính tay mình tự chỉnh xương cốt. Nàng có ý định ngồi nghỉ chút nhưng không ngờ con mãng xà song đầu lúc nãy lại xuất hiện, Nam Cung Dạ Hi buộc phải hoạt động xương cốt thêm lần nữa.
Không phải là chiến thêm lần nữa... Nam Cung Dạ Hi nàng phát huy tối đa bản năng mà nàng tự hào nhất ở mình... chạy trốn! Nam Cung Dạ Hi lắc lắc đầu, quả nhiên là chuyện xấu, có gì đáng tự hào. Nàng đâu phải cầm tinh con thỏ mà nhìn thấy nguy hiểm một cái là theo bản năng chạy?
Nghĩ đến đây, Nam Cung Dạ Hi cầm trường kiếm chém đứt cái bóng đang ngo ngoe dưới nền đá. Không nghĩ tới Phượng vương lại thâm độc như vậy, dục hỏa trùng sinh há còn chưa đủ, bây giờ lại đến nơi Thần vực.
Phượng vương nằm không cũng trúng đạn: ... Bổn tôn vô tội, tội là ở mấy nàng ta! Sao đời nào Trấn quốc Công chúa cũng độc ác.... như vậy! Bổn tôn sống sao nổi?
Cứ mỗi một ngọn đèn dẫn lối hiện lên, lại có một cái bóng hình thành, cứ như vậy cho đến cuối đường, nàng nghiễm nhiên bị dẫn đến một không gian tối om không một tia sáng.
Ngươi đã sẵn sàng chưa?
Nam Cung Dạ Hi ngẩn người, lắng nghe âm thanh lúc xa lúc gần ấy. Tay cầm trường kiếm lại càng chặt hơn, bàn tay đã nổi rõ các khớp xương.
Ầm một tiếng, cả không gian bừng sáng, Nam Cung Dạ Hi hơi nheo mắt.
Có nguy hiểm!
Quang nguyên tố? Cả côn trùng hệ Quang?
Nam Cung Dạ Hi: ... Tưởng có hệ Quang là giỏi lắm à? Ta cũng có nha!
Căn bản nghĩ là một chuyện, Nam Cung Dạ Hi thả ra Ám nguyên tố ăn mòn côn trùng hệ Quang... Nhưng chủ nhân thật sự của đám côn trùng này quá mạnh, gần cạn kiệt số linh lực nàng cố tích cóp trong vòng mấy tiếng đồng hồ.
Thế nên, Nam Cung Dạ Hi lại phát huy bản năng thần tốc của mình!
Thật đáng xấu hổ mà... Đường đường là Nam Cung Dạ Hi mà phải chạy trốn. Nam Cung Dạ Hi cắn răng nghiến lợi, đầu suy nghĩ, tay đang băng bó sơ qua vết thương.
Vẫn là lỗi của nàng, quá tự tin. Cổ mộ quả nhiên nơi nơi là bẫy. Sơ sẩy chút mà mất mạng như chơi.
Nam Cung Dạ Hi khập khễnh đi loanh quanh. Đứng trước cánh cửa lớn khắc phượng hoàng giương cánh, xung quanh là ngõ cụt, nàng cắn răng đẩy cửa, gì thì gì, nàng đây sẽ liều mạng... chạy trốn tiếp!
Mấy thú sủng trong giới chỉ quả nhiên không thể hiểu nổi suy nghĩ của chủ nhân nhà mình! Động tí là chạy, là chạy! Động tí là dùng trường kiếm giết người... Thở dài....
Quyết định của Nam Cung Dạ Hi có vẻ không sai, cửa lớn được mở ra, bên trong là một đại điện lớn. Xung quanh có các trụ cột có hình Phượng hoàng đang múa lượn, linh khí nồng đậm khiến vạn vật trở nên thần bí lạ kì.
Nam Cung Dạ Hi đưa mắt nhìn xung quanh, mơ hồ nhìn thấy một hàng ghế dài, giống như là nàng đã vào trong nơi chôn cất các vị tiền bối.
Ở một cái ghế đột nhiên phát sáng, ngồi trên cái ghế là một bộ khung xương, trên đầu còn trâm cài tóc, tuy sọ ấy chẳng có ít tóc nào, sau lưng là một bức họa vẽ một nữ tử xinh đẹp. Theo thứ tự, có tất cả chín cái ghế sáng lên. Mỗi một chiếc ghế có phong cách khác nhau, dáng điệu cũng khác nhau, đồ vật cũng khác nhau, bức họa sau lưng đều là những nữ tử tuyệt sắc!
Âm thanh vang vọng trong đại điện, Nam Cung Dạ Hi lắng nghe cẩn thận, không bỏ sót lời nào.
Tiểu muội muội, muội tên gì?
Tiểu muội muội, đến đây tỷ tỷ xinh đẹp xem nào!
Muội muội đừng sợ, đây chỉ là thần thức còn lưu lại của chúng ta thôi!
Muội muội...
Nam Cung Dạ Hi giật mình một cái — Hù chết bổn cung!
Chỉ là, Nam Cung Dạ Hi theo bản năng trả lời, tự động khai báo danh tính trước mấy bộ hài cốt.
Sau một hồi hàn huyên cùng khô lâu thì hết thảy nàng đều rõ ràng. Họ là chín vị oanh oanh đỉnh đỉnh Trấn quốc công chúa của Nam Cung đế quốc. Thần thức của họ tồn tại là do vật mà Phượng vương tạo ra. Nam Cung Dạ Hi từ chối cho ý kiến.
Nhưng muốn tiếp nhận cái ghế thứ mười - cũng là chiếc ghế cuối cùng kia, Nam Cung Dạ Hi nàng cần phải đến cấp bậc Thống lĩnh. Mà chiếc ghế ấy chính là phần cuối cùng công chứng rằng nàng là một Trấn quốc Công chúa.
Các nàng hẹn bao giờ đến cấp bậc Thống lĩnh thì hãy đến Thần mộ, hiện tại hãy ở Thần vực để quản lí và làm quen tất cả.
Câu cuối cùng các nàng nói, Không biết đến năm nào tháng nào sẽ gặp lại.
Nam Cung Dạ Hi bĩu bĩu môi, đây là coi thường năng lực của nàng!
Bất quá, những ngày tháng sau, Nam Cung Dạ Hi kêu gào thảm thiết, hận không thể chạy ra khỏi lăng mộ quỷ quái kia.
—oOo—
Vâng, năm tháng nào gặp lại?
Họa: Tiểu Hi cục cưng của mẹ già...
Tiểu Hi: ....
/29
|