Đáy mắt Quân Huyền chợt tối tăm, hắn nâng cằm, hiếm thấy nở một nụ cười như có như không, con ngươi ánh lên tia sáng hứng thú, hỏi: “Đệ nói thế tức là muốn ta lại làm giống lần trước với đệ hay muốn ta làm giống đệ ở lần trước?”
Mạc Tử Liên lần đầu tiên gặp ca ca mang thần thái phong lưu, lấy ngữ khí ám muội đến dường ấy đặt câu hỏi, nhất thời bị mi mục tuấn lãng vương ý cười của hắn hớp hồn. Sau khi hiểu ý, cả người y giật nảy như một chú tôm sống bị ném vào lồng hấp, tay này che kín mặt úp vào tường, tay kia ôm ngực trái nhộn nhạo, lắp bắp ‘ta, ta, ta…’ mãi không thể nói tiếp, cứ thế bị hấp chín.
‘Lần trước’ giống như một cái xương cá mắc trong họng Mạc Tử Liên, mỗi lần nhắc tới y đều không thể cất nên lời, cứ nhớ lại là xấu hổ đến nỗi muốn chui vào góc tường ủ rũ. Bởi vì, vì… lúc đó y hoàn toàn chẳng biết phải làm gì cả! Tình huống phát sinh quá đột ngột, đầu óc y bị dọa cho trống rỗng, chỉ biết trân trân nhìn ca ca chủ động toàn bộ. Sau đó, sau đó bị từng đợt hải triều khoái cảm dồn dập đánh úp, y thật sự không nhớ mình đã làm gì, chỉ biết ca ca đã luôn ở trước y, trên y… nhấp nhô, nóng bỏng, dính dấp khiến thần hồn y đảo điên, cơ thể mất tự chủ. Càng hồi tưởng, ngọn lửa bập bùng trong tâm y càng dữ dội, tứ chi co hết lại, toàn thân nực nội rịn cả mồ hôi.
Chính vì chuyện đó mà một tháng vừa qua y đều chẳng dám thân mật với ca ca, cứ lên giường là trùm chăn ngủ liền, có khi còn quên chờ hắn nằm xuống bên cạnh. Mỗi lần như thế ca ca sẽ chủ ý giật chăn làm y phải mơ màng tỉnh dậy, đột ngột hôn y thật sâu, xong vô tình quay lưng đi ngủ. Qua mấy lần bị vậy, y mới hiểu ra là ca ca dỗi y không đợi hắn ngủ cùng. Nhờ đó nên y hớn hở khôi phục lại tự tin.
Nào ngờ ca ca chỉ dùng hai câu đã khiến tự tin của y bốc hơi hết!
Quân Huyền nhìn vành tai đỏ chót của người nọ, cố gắng nén cười tới mức phải đập tay vào tường, mất một lúc thở lấy hơi mới tạm thẳng lưng dậy dụi khóe mắt. Thấy y vẫn đang co rúm vai giấu mặt, đôi môi đầy ấm ức méo xệch, còn hơi run run, hắn có chút giật mình, cứ tưởng người thẹn quá khóc mất rồi, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương. “Bảo bối.” Tay hắn đang sắp chạm tới bả vai y thì thình lình y quay ngoắt chúi đầu tông mạnh vào lòng hắn, cánh tay ôm chặt eo xô hắn loạng choạng lùi bước ngã ngửa lên giường. Trước khi Quân Huyền kịp định thần, mái đầu trên ngực đã nhanh hơn một bước nhổm dậy chiếm lấy môi hắn.
Cảm nhận lực tay quanh eo và sức tiến công trong miệng, Quân Huyền nâng tay xoa xoa đỉnh đầu y, thầm cười y đập đầu vào ngực hắn, chẳng biết có ngốc đi hơn không?
Y hôn xong vẫn còn muốn giấu mặt nhưng bị hắn bóp cằm bức ép ngẩng lên: chỉ thấy môi y bặm chặt đến mức hai bầu má ẩm ướt phình ra, dính vài sợi tóc rối, đôi mắt ầng ậng nước ánh lên long lanh mà cố nén không rơi lệ làm nét mặt oan ức vô cùng. Đáy mắt lại càng sâu, hắn vuốt ve má y, thầm than nhẹ đúng là tiểu mít ướt, trong lòng có chút xấu xa thưởng thức biểu cảm hiện tại của y.
Hai người không động đậy, yên lặng nhìn vào mắt nhau hồi lâu. Sau đó Mạc Tử Liên nhẹ nhàng chống tay lên ngực hắn, trườn tới một chút, hôn lên sống mũi, cong đầu gối ma sát vào đùi trong phía dưới, mềm mại gọi: “Huyền ca ca…”
Ba tiếng ‘Huyền ca ca’ này luôn gãi đúng vào chỗ mẫn cảm nhất tại cõi lòng Quân Huyền, từ đó phóng ra một dòng điện tê dại chạy đến những nơi y chạm vào rồi hội tụ về bụng dưới. Hắn thở ra một hơi trầm sâu, ánh mắt rơi xuống yết hầu nhô ra, tiến sâu vào vùng da dưới cổ áo trễ xuống trước mắt, chợt nghĩ: y chỉ mới gọi một tiếng hắn đã phản ứng thì thật thiếu nghị lực, nếu thế, hắn phải khiến y phản ứng trước.
Nghĩ đoạn Quân Huyền liền nâng tay đẩy áo y lên, tỉ mỉ xoa nắn da thịt nhẵn nhụi. Y chống người trên ngực hắn, lạ thay khi một tiếng cũng không nói, chỉ chậm chạp dùng đầu gối ma sát bắp đùi giữa hai chân hắn. Thấy vậy, hắn càng chẳng muốn nhẫn nại co đầu gối nhấn vào thân dưới y, bị kích thích mạnh đột ngột, y tê rần gáy than nhẹ một tiếng: ‘Ca’. Quân Huyền rướn cổ cắn yết hầu, ngón cái xoa hạt đậu trước ngực y, mặc kệ y chịu bao nhiêu khoái cảm đến mức không ngừng thở gấp, co cả tay chân lại cũng chẳng nhân nhượng giảm tốc độ, dễ dàng khiến y có phản ứng trước hắn.
Quân Huyền thỏa mãn cười bằng mắt, kéo cằm y xuống hôn tai để khen thưởng, một tay vẫn xoa ấn ngực y. Dùng đầu gối cảm nhận vật cứng nọ, hắn thầm kín nghĩ: tuy lông mao của y vẫn hơi mỏng nhưng thước tấc rõ không tệ, thậm chí sức trụ còn tốt hơn hắn, chỉ bị ngáng trở bởi tính xấu hay thẹn thùng. Trước đây hắn ưa thích trêu chọc y, càng ưa thích trêu chọc đến lên giường, hắn không thích bị động, lúc nào cũng muốn làm chủ cuộc chơi, cũng từng tính toán việc bắt nạt y tới khóc. Sau này nhận thức về vấn đề thân thể của y từ Phí đạo trưởng, hắn vốn có chút phân vân cho tới khi thực sự lấn bước: chẳng rõ có phải vì ấn tượng đầu tiên luôn quan trọng không nhưng khi chứng kiến y thần hồn điên đảo vì mình, trong lòng hắn vui sướng tột cùng, vài phần đau đớn làm sao sánh bằng sự mãn nguyện này?
Thần hồn và cả cơ thể y đều phản ứng mãnh liệt với hắn, đây còn chẳng phải minh chứng từ tâm lẫn thân y đã bị hắn trói buộc chặt chẽ hay sao? Quân Huyền luôn biết lòng mình có tà ma, mà Mạc Tử Liên chính là sự tồn tại duy nhất nó khao khát chiếm giữ để lấp đầy ác niệm. Bởi vậy mấy lần thiếu y ở bên, hắn rất dễ mất kiểm soát.
“Huyền ca ca, a – ha…” Mạc Tử Liên bị hắn chọc đến mức phải hạ eo, giọng mũi đan xen với tiếng thở gấp, nâng tay cầm lấy tay hắn dời xuống dưới chạm vào ‘mình’ nóng hổi, cứng rắn cách lớp vải, ấm ức nói: “Ướt rồi.”
Quân Huyền vừa nghe lời này, mang tai lập tức đỏ rực, kinh ngạc nhìn y. Mạc Tử Liên hờn dỗi liếc hắn, dùng tay hắn cọ xát vào nơi đó, sức lực cũng khá mạnh, tiếp tục oán hờn: “Huyền ca ca làm nó ướt rồi, ưm, khó chịu… Ca, mau cho nó ra đi.”
Quân Huyền nhanh chóng định thần lại, vành tai vẫn đỏ ửng, ấn eo y càng hạ thấp để với tay tới đai quần. Y ở trên giường luôn nói thật và lời thật của y luôn chọc người nghe mặt đỏ tai hồng. Hắn vừa cởi bỏ sự che chắn ở dưới của y, y chợt ngã đè lên người hắn, kẹp bàn tay hắn chặt chẽ ở giữa hạ thân cả hai, gần như ngay lập tức khi tiếp xúc với vật nóng bỏng kia, hắn cương cứng, gấp gáp chèn vào y.
“Đệ cố tình…” Quân Huyền cong eo thở hổn hển. Mạc Tử Liên lắc lắc chân cọ xát mắt cá, chống nửa người trên dậy, tóc mai rối loạn chảy xuôi, hôn cằm hắn rủ rỉ như gieo bùa: “Sờ ta đi. Huyền ca ca sờ ta đi… Ta rất thích được ca ca sờ…”
Y dùng móng tay gãi gãi đầu ngực hắn tê mê: “Sờ mạnh một chút càng tốt.”
Tức thì Quân Huyền trở mình đặt Mạc Tử Liên lật ngang, hôn lên môi y, đôi chân cả hai đan chéo vào nhau, chèn sát phần dưới nóng nảy. Hắn cũng lôi tay y xuống sờ vào ‘mình’ trong quần, nói gọn: “Cởi.”
Y rất lanh lẹ chấp hành, bàn tay còn yêu thích vuốt từ gốc lên ngọn của hắn, nghe người kia vui sướng thở gấp gáp, đùa giỡn: “Huyền ca ca, xem nó thích ta chưa này, ta chỉ mới chạm nhẹ, nó liền chảy nước.”
Y vừa dứt lời, hắn liền động thân cọ xát, ra sức làm ‘mạnh’ như y mong muốn, khiến y chỉ có thể cao giọng rên rỉ gọi ‘Huyền ca ca’. Bản thân hắn cũng muốn nghe y rên rỉ còn hơn nói lời kích thích.
Mạc Tử Liên bị trêu đùa nãy giờ nên chẳng bao lâu liền xuất, Quân Huyền không hề cho y thời gian nhấm nháp cực khoái, giữ chặt tay y tại ‘mình’. Y cũng ngoan ngoãn xoa bóp nó, cúi đầu gặm cắn ngực hắn. Toàn thân hắn run bần bật một chập, vật cứng vui sướng rỉ dịch nhớp tay y. Mạc Tử Liên ấn vào đầu ngực đoạn bất ngờ lật ngửa người lại, nửa quỳ ngồi trên bụng hắn. Y nhìn ánh mắt mất vui vì bị gián đoạn của Quân Huyền, duỗi ngón trỏ xoa đầu đỉnh vươn cao ướt đẫm rồi sờ lên môi hắn. Hắn bị cử chỉ của y làm giật mình, tức thì phản xạ quay mặt đi. Mạc Tử Liên tự dưng rầu rĩ: “Huyền ca ca không bao giờ rên rỉ nếu chỉ thế này…”
Quân Huyền chống tay dậy xoa eo y, dung túng khẽ cười nói: “Vấn đề là bây giờ đệ có dám làm không.”
Mạc Tử Liên mím môi im lặng, sau đó đưa tay bao lấy ‘hắn’, coi nó như vật dễ tổn thương mà cẩn thận vuốt ve, âu yếm, một tay xoa xoa gốc, một tay chuyên tâm vuốt ve ngọn. Đầu mày Quân Huyền hơi nhíu, bật ra tiếng kêu khàn, hai tay túm lấy ga giường, cần cổ sảng khoái cong về đằng sau, hầu kết mướt mồ hôi dao động lên xuống, lồng ngực phập phồng gấp gáp làm những đường rãnh cơ bụng dính dấp dịch thể uyển chuyển co chặt dưới làn tóc đen nhánh. Y cảm thấy mình lại cương, cúi xuống dụi mũi vào hõm vai hắn, hơi thở đốt lửa: “Ca ca nhắm mắt lại đi.”
“Tại, sao?” Hắn khẽ ‘hừ’.
“Vì ta ngượng lắm.”
Quân Huyền đang bận sung sướng, lập tức thuận theo nhắm chặt mắt, ngay lập tức nhận thấy cử động của y nhanh hơn, thúc ép hắn xuất ra. Đang khi hắn đắm chìm trong lâng lâng, người nọ đột ngột hạ xuống một trận mưa nụ hôn trên khắp khuôn mặt, hai tay giống như rắn nước xoa vuốt toàn thân hắn, tán dương: “Huyền ca ca, sờ huynh thật thích.”
Hắn lại cứng rắn. Mạc Tử Liên bật cười nhéo hai hạt đậu trước ngực hắn, ngón chân Quân Huyền cuộn lại, y ấn hắn nằm hẳn xuống, nhấc chân hắn lên, ca ca chủ động quấn lấy hông y, lực chân mạnh đến mức chọc y đỏ mặt. Cầm gối kê dưới eo hắn, khi duỗi ngón tay chuẩn bị, y giật mình, trong đầu bắt đầu quay cuồng suy nghĩ: thôi chết, móng tay để hơi dài, lỡ mình làm ca ca đau thì sao? A a a, tại sao mình lại ham sơn móng tay chứ…
Quân Huyền trầm mặc trước sự rối ren của y, bất lực đầy lòng, lạnh lùng bảo: “Đệ không hứng thú thì nói thẳng, ta không ép.”
“Không! Không có!” Mạc Tử Liên hoảng đến mức lập tức đẩy tay vào, chưa gì đã khua loạn trong vách tràng yếu ớt. Quân Huyền đau đến co giật cả người, gân xanh trên trán nổi lên, nhất thời tức giận quát: “Nhẹ tay!”
Y lập tức không dám động đậy, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn rồi mới tiếp tục, lần này y rất chú tâm, lại còn hiếu kỳ. Sự co thắt và mềm mại của vách tường sít sao cắn chặt ngón tay y với tính nhiệt tình như từ trong máu thịt, đem lại ngộ nhận như nó muốn hút vào sâu hơn. Y rút ra rồi lại đâm vào, xoay vòng một chút, gãi gãi một chút, sau đó nhận thấy bên trong ướt át trơn mềm vô cùng, cảm thấy rất kỳ diệu, không kìm được phải ba hoa với ca ca.
Quân Huyền thật sự rất muốn chửi thề nhưng hắn không làm vậy mà chỉ mở mắt, ác liệt trừng y. Mạc Tử Liên bấy giờ mới để ý vật cứng của hắn đang cương tới mức mạch đập nhảy lên, thẹn thùng ‘giương cung nhắm đích’, dễ dàng tiến vào. Ngay tức thì, đại não gợi nhớ y về cảm giác sung sướng đến điên đảo lần trước, bản năng tự nhiên nhiệt liệt thúc giục y động thân nhưng y chưa dám, lo lắng rụt rè nhìn mặt ca ca.
Quân Huyền thấy y lại ngây thơ nhìn mình, chán nản đến cực điểm rồi, cười lạnh một tiếng cong eo, siết chân, ra sức ‘cắn chết’ y. Mạc Tử Liên là bé nai tơ, nào chịu đựng nổi kích thích bậc này, lập tức xuất tinh. Ngốc ra mất một lúc, y mới đỏ bừng cả mang tai, ngượng chín vốc tay bóp mạnh mông hắn, mãnh liệt thúc vào, hắn nhẫn đã lâu, bị thúc hai lần liền xuất. Mạc Tử Liên nôn nóng muốn lấy lại mặt mũi, làm lung tung mà may mắn đụng vào đúng chỗ, nhạy cảm với phản ứng của ca ca, tự nhiên học một hiểu mười, lập tức bừng bừng khí thế. Toàn thân Quân Huyền nhấp nhô lạc vào biển động sóng dền, vui sướng khó tả vươn tay bám lấy vai y, nâng eo đón hùa, thuận ý y rên rỉ ra tiếng. Y lần thứ hai trông thấy nét mặt say tình của ca ca, trái tim rung động rộn ràng, khỏa lấp môi hắn.
Như nai lần đầu được thả ra ngoài thảo nguyên, sung sướng gặm cỏ xanh bạt ngàn, tâm trí y nào tự chủ nổi bước chân, cứ thế rong ruổi từ đỉnh đồi này sang đỉnh đồi khác.
Từng tràng rên rỉ cao thấp, ngắn dài đổ tràn, ngập căn phòng như lũ xuân. Tóc mai đầm đìa mồ hôi của cả hai rung động, nhảy nhót trên giường, rối ren quấn vào nhau. Y hãy còn bỡ ngỡ, bị làn sóng tình cuốn trôi thần hồn, mê loạn ghé vào tai hắn nỉ non ‘Huyền ca ca’ giữa âm tiết rên xiết. Hắn nheo đôi mắt mờ khoái ý, cắn cổ y, tay mơn trớn dọc sống lưng xuống xương cụt, chạm tới ‘vết sẹo mang tên’, nhất thời ghen tuông đến muốn cào rách nó. Y bị đau kêu rên, một lần nữa đạt cực khoái, vùi đầu vào hõm vai hắn thở dồn dập.
Quân Huyền dần thả lỏng, khàn khàn hỏi: “Thuộc bài chưa?”
Mạc Tử Liên gật mạnh đầu: “Thuộc nằm lòng.”
Tuy Quân Huyền rất buồn ngủ nhưng cơ thể này không ổn, chiếc giường này không ổn. Mạc Tử Liên nằm bẹp trên người hắn một lúc mới hồi phục tinh thần ‘tra kiếm vào vỏ’, sau đó đỏ mặt nhìn nửa thân dưới của hắn, khẩn trương hỏi: “Phải… phải làm sao đây ạ?”
Quân Huyền mệt lắm rồi, vươn tay bảo: “Đỡ ta dậy đi tẩy rửa.”
Sạch sẽ, Mạc Tử Liên tung tăng tìm một căn phòng mới, thật nghiêm túc lăn lộn hai vòng trên nệm rồi nói với hắn: “Ta đã đánh dấu mùi để ca ca không lạ giường xong, huynh lên đi!”
Quân Huyền: “…” Đầu bị y nóng quá nên hỏng luôn rồi à?
Sau cùng thì bọn họ ai cũng mệt tới díu mắt, đặt đầu xuống gối liền ôm nhau tiến thẳng vào cõi mộng thăm thẳm, ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh, Mạc Tử Liên mới run run mí mắt, híp con ngươi mơ màng liếc sàn nhà ngợp nắng qua bả vai ca ca và rèm giường. Rồi y ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, si ngốc duỗi ngón tay điểm nhẹ mi gian rồi vuốt ve sống mũi tuyệt đẹp là linh hồn của cả dung nhan. Khi ca ca nhắm mắt, mi gian rất ôn hòa nhưng ở phía dưới: cánh mũi, nhân trung và bờ môi lại sắc nét mang đậm lạnh lùng. Y yêu nhất đôi môi hắn, chỉ y mới biết ẩn trong sự lạnh lùng này là tình cảm cháy bỏng tới mức nào.
Đang khi y mân mê môi hắn không biết chán thì Quân Huyền chậm rãi mở mắt, tia nắng nhuộm màu vành tai đỏ hồng, rơi vào đôi mắt điểm mực, thắp lên rạng rỡ những dịu dàng ẩn giấu. Mạc Tử Liên cười ngọt lịm: “Huyền ca ca.”
Quân Huyền không phiền với ngón tay trên môi, xoa lưng y nói: “Dưới giường có gì đó.”
Mạc Tử Liên ‘hử’, chống tay dậy vắt qua ngực hắn ngó xuống gầm giường, thấy một cục lông đen thui mở tròn hai con mắt sáng rực, ngạc nhiên hỏi: “Thịt Khét, mi vào đây từ bao giờ vậy?”
Mèo mun lười phản ứng với y, nhét hai chân trước vào bụng.
Quân Huyền phì cười vỗ eo y, Tiêu Mặc đọc nhiều sách thì đặt tên theo danh nhân, hắn tâm trạng tốt thì gọi là cục than, vào miệng Mạc Tử Liên thì nó biến thành miếng thịt khét. Hắn liếc cửa sổ mở toang: “Chắc là nó vào bằng lối kia.”
Nghe hắn nói, Mạc Tử Liên sực nhớ ra mình đã bỏ rơi rắn nhỏ suốt đêm.
Sau khi rời giường vệ sinh cá nhân, Mạc Tử Liên kéo tay Quân Huyền tung tăng đi ra ngoài kiếm đồ ăn lấp đầy hai cái bụng đang meo meo. Xong xuôi cả hai lại chui vô phòng nằm, một người mệt nên lười, một người vốn lười nên giả mệt.
Quân Huyền tùy tiện lật một cuốn sách ra xem, Mạc Tử Liên nựng rắn nhỏ đang hờn dỗi, đung đưa một cái cần chơi với nó. Bao Hắc Tử ham náo nhiệt bò ra, nhảy lên giường duỗi lưng, phát hiện cái cần trong tay Mạc Tử Liên, lập tức dựng tai phóng tới tranh bắt với Bạch Bồng, kêu loạn xạ cả lên. Quân Huyền bị quấy nhiễu, mạnh tay vỗ lên đầu giường, lạnh lùng liếc hai con vật: “Đi – xuống.”
Chúng liền cong đuôi chạy biến. Mạc Tử Liên xoa xoa, thổi thổi lòng bàn tay hắn, tâm tình bảo: “Đau ca ca, đau ta.”
Nét mặt Quân Huyền dãn ra, Mạc Tử Liên dựa vào hắn cùng xem sách, ngạc nhiên nhận ra đây là sách bản chữ đối chiếu giữa tiếng Tư và Điệp Cách. Y quay ngoắt nhìn ca ca, hé môi chẳng cất nên lời, đoạn rướn dậy vòng tay ôm hắn thật chặt.
Quân Huyền hưởng thụ sự vui sướng của y, xoa vành tai ửng hồng ấy, nghe y xúc động run giọng: “Ca ca, chữ Điệp Cách phức tạp lắm, ta dạy huynh.”
Mạc Tử Liên lần đầu tiên gặp ca ca mang thần thái phong lưu, lấy ngữ khí ám muội đến dường ấy đặt câu hỏi, nhất thời bị mi mục tuấn lãng vương ý cười của hắn hớp hồn. Sau khi hiểu ý, cả người y giật nảy như một chú tôm sống bị ném vào lồng hấp, tay này che kín mặt úp vào tường, tay kia ôm ngực trái nhộn nhạo, lắp bắp ‘ta, ta, ta…’ mãi không thể nói tiếp, cứ thế bị hấp chín.
‘Lần trước’ giống như một cái xương cá mắc trong họng Mạc Tử Liên, mỗi lần nhắc tới y đều không thể cất nên lời, cứ nhớ lại là xấu hổ đến nỗi muốn chui vào góc tường ủ rũ. Bởi vì, vì… lúc đó y hoàn toàn chẳng biết phải làm gì cả! Tình huống phát sinh quá đột ngột, đầu óc y bị dọa cho trống rỗng, chỉ biết trân trân nhìn ca ca chủ động toàn bộ. Sau đó, sau đó bị từng đợt hải triều khoái cảm dồn dập đánh úp, y thật sự không nhớ mình đã làm gì, chỉ biết ca ca đã luôn ở trước y, trên y… nhấp nhô, nóng bỏng, dính dấp khiến thần hồn y đảo điên, cơ thể mất tự chủ. Càng hồi tưởng, ngọn lửa bập bùng trong tâm y càng dữ dội, tứ chi co hết lại, toàn thân nực nội rịn cả mồ hôi.
Chính vì chuyện đó mà một tháng vừa qua y đều chẳng dám thân mật với ca ca, cứ lên giường là trùm chăn ngủ liền, có khi còn quên chờ hắn nằm xuống bên cạnh. Mỗi lần như thế ca ca sẽ chủ ý giật chăn làm y phải mơ màng tỉnh dậy, đột ngột hôn y thật sâu, xong vô tình quay lưng đi ngủ. Qua mấy lần bị vậy, y mới hiểu ra là ca ca dỗi y không đợi hắn ngủ cùng. Nhờ đó nên y hớn hở khôi phục lại tự tin.
Nào ngờ ca ca chỉ dùng hai câu đã khiến tự tin của y bốc hơi hết!
Quân Huyền nhìn vành tai đỏ chót của người nọ, cố gắng nén cười tới mức phải đập tay vào tường, mất một lúc thở lấy hơi mới tạm thẳng lưng dậy dụi khóe mắt. Thấy y vẫn đang co rúm vai giấu mặt, đôi môi đầy ấm ức méo xệch, còn hơi run run, hắn có chút giật mình, cứ tưởng người thẹn quá khóc mất rồi, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương. “Bảo bối.” Tay hắn đang sắp chạm tới bả vai y thì thình lình y quay ngoắt chúi đầu tông mạnh vào lòng hắn, cánh tay ôm chặt eo xô hắn loạng choạng lùi bước ngã ngửa lên giường. Trước khi Quân Huyền kịp định thần, mái đầu trên ngực đã nhanh hơn một bước nhổm dậy chiếm lấy môi hắn.
Cảm nhận lực tay quanh eo và sức tiến công trong miệng, Quân Huyền nâng tay xoa xoa đỉnh đầu y, thầm cười y đập đầu vào ngực hắn, chẳng biết có ngốc đi hơn không?
Y hôn xong vẫn còn muốn giấu mặt nhưng bị hắn bóp cằm bức ép ngẩng lên: chỉ thấy môi y bặm chặt đến mức hai bầu má ẩm ướt phình ra, dính vài sợi tóc rối, đôi mắt ầng ậng nước ánh lên long lanh mà cố nén không rơi lệ làm nét mặt oan ức vô cùng. Đáy mắt lại càng sâu, hắn vuốt ve má y, thầm than nhẹ đúng là tiểu mít ướt, trong lòng có chút xấu xa thưởng thức biểu cảm hiện tại của y.
Hai người không động đậy, yên lặng nhìn vào mắt nhau hồi lâu. Sau đó Mạc Tử Liên nhẹ nhàng chống tay lên ngực hắn, trườn tới một chút, hôn lên sống mũi, cong đầu gối ma sát vào đùi trong phía dưới, mềm mại gọi: “Huyền ca ca…”
Ba tiếng ‘Huyền ca ca’ này luôn gãi đúng vào chỗ mẫn cảm nhất tại cõi lòng Quân Huyền, từ đó phóng ra một dòng điện tê dại chạy đến những nơi y chạm vào rồi hội tụ về bụng dưới. Hắn thở ra một hơi trầm sâu, ánh mắt rơi xuống yết hầu nhô ra, tiến sâu vào vùng da dưới cổ áo trễ xuống trước mắt, chợt nghĩ: y chỉ mới gọi một tiếng hắn đã phản ứng thì thật thiếu nghị lực, nếu thế, hắn phải khiến y phản ứng trước.
Nghĩ đoạn Quân Huyền liền nâng tay đẩy áo y lên, tỉ mỉ xoa nắn da thịt nhẵn nhụi. Y chống người trên ngực hắn, lạ thay khi một tiếng cũng không nói, chỉ chậm chạp dùng đầu gối ma sát bắp đùi giữa hai chân hắn. Thấy vậy, hắn càng chẳng muốn nhẫn nại co đầu gối nhấn vào thân dưới y, bị kích thích mạnh đột ngột, y tê rần gáy than nhẹ một tiếng: ‘Ca’. Quân Huyền rướn cổ cắn yết hầu, ngón cái xoa hạt đậu trước ngực y, mặc kệ y chịu bao nhiêu khoái cảm đến mức không ngừng thở gấp, co cả tay chân lại cũng chẳng nhân nhượng giảm tốc độ, dễ dàng khiến y có phản ứng trước hắn.
Quân Huyền thỏa mãn cười bằng mắt, kéo cằm y xuống hôn tai để khen thưởng, một tay vẫn xoa ấn ngực y. Dùng đầu gối cảm nhận vật cứng nọ, hắn thầm kín nghĩ: tuy lông mao của y vẫn hơi mỏng nhưng thước tấc rõ không tệ, thậm chí sức trụ còn tốt hơn hắn, chỉ bị ngáng trở bởi tính xấu hay thẹn thùng. Trước đây hắn ưa thích trêu chọc y, càng ưa thích trêu chọc đến lên giường, hắn không thích bị động, lúc nào cũng muốn làm chủ cuộc chơi, cũng từng tính toán việc bắt nạt y tới khóc. Sau này nhận thức về vấn đề thân thể của y từ Phí đạo trưởng, hắn vốn có chút phân vân cho tới khi thực sự lấn bước: chẳng rõ có phải vì ấn tượng đầu tiên luôn quan trọng không nhưng khi chứng kiến y thần hồn điên đảo vì mình, trong lòng hắn vui sướng tột cùng, vài phần đau đớn làm sao sánh bằng sự mãn nguyện này?
Thần hồn và cả cơ thể y đều phản ứng mãnh liệt với hắn, đây còn chẳng phải minh chứng từ tâm lẫn thân y đã bị hắn trói buộc chặt chẽ hay sao? Quân Huyền luôn biết lòng mình có tà ma, mà Mạc Tử Liên chính là sự tồn tại duy nhất nó khao khát chiếm giữ để lấp đầy ác niệm. Bởi vậy mấy lần thiếu y ở bên, hắn rất dễ mất kiểm soát.
“Huyền ca ca, a – ha…” Mạc Tử Liên bị hắn chọc đến mức phải hạ eo, giọng mũi đan xen với tiếng thở gấp, nâng tay cầm lấy tay hắn dời xuống dưới chạm vào ‘mình’ nóng hổi, cứng rắn cách lớp vải, ấm ức nói: “Ướt rồi.”
Quân Huyền vừa nghe lời này, mang tai lập tức đỏ rực, kinh ngạc nhìn y. Mạc Tử Liên hờn dỗi liếc hắn, dùng tay hắn cọ xát vào nơi đó, sức lực cũng khá mạnh, tiếp tục oán hờn: “Huyền ca ca làm nó ướt rồi, ưm, khó chịu… Ca, mau cho nó ra đi.”
Quân Huyền nhanh chóng định thần lại, vành tai vẫn đỏ ửng, ấn eo y càng hạ thấp để với tay tới đai quần. Y ở trên giường luôn nói thật và lời thật của y luôn chọc người nghe mặt đỏ tai hồng. Hắn vừa cởi bỏ sự che chắn ở dưới của y, y chợt ngã đè lên người hắn, kẹp bàn tay hắn chặt chẽ ở giữa hạ thân cả hai, gần như ngay lập tức khi tiếp xúc với vật nóng bỏng kia, hắn cương cứng, gấp gáp chèn vào y.
“Đệ cố tình…” Quân Huyền cong eo thở hổn hển. Mạc Tử Liên lắc lắc chân cọ xát mắt cá, chống nửa người trên dậy, tóc mai rối loạn chảy xuôi, hôn cằm hắn rủ rỉ như gieo bùa: “Sờ ta đi. Huyền ca ca sờ ta đi… Ta rất thích được ca ca sờ…”
Y dùng móng tay gãi gãi đầu ngực hắn tê mê: “Sờ mạnh một chút càng tốt.”
Tức thì Quân Huyền trở mình đặt Mạc Tử Liên lật ngang, hôn lên môi y, đôi chân cả hai đan chéo vào nhau, chèn sát phần dưới nóng nảy. Hắn cũng lôi tay y xuống sờ vào ‘mình’ trong quần, nói gọn: “Cởi.”
Y rất lanh lẹ chấp hành, bàn tay còn yêu thích vuốt từ gốc lên ngọn của hắn, nghe người kia vui sướng thở gấp gáp, đùa giỡn: “Huyền ca ca, xem nó thích ta chưa này, ta chỉ mới chạm nhẹ, nó liền chảy nước.”
Y vừa dứt lời, hắn liền động thân cọ xát, ra sức làm ‘mạnh’ như y mong muốn, khiến y chỉ có thể cao giọng rên rỉ gọi ‘Huyền ca ca’. Bản thân hắn cũng muốn nghe y rên rỉ còn hơn nói lời kích thích.
Mạc Tử Liên bị trêu đùa nãy giờ nên chẳng bao lâu liền xuất, Quân Huyền không hề cho y thời gian nhấm nháp cực khoái, giữ chặt tay y tại ‘mình’. Y cũng ngoan ngoãn xoa bóp nó, cúi đầu gặm cắn ngực hắn. Toàn thân hắn run bần bật một chập, vật cứng vui sướng rỉ dịch nhớp tay y. Mạc Tử Liên ấn vào đầu ngực đoạn bất ngờ lật ngửa người lại, nửa quỳ ngồi trên bụng hắn. Y nhìn ánh mắt mất vui vì bị gián đoạn của Quân Huyền, duỗi ngón trỏ xoa đầu đỉnh vươn cao ướt đẫm rồi sờ lên môi hắn. Hắn bị cử chỉ của y làm giật mình, tức thì phản xạ quay mặt đi. Mạc Tử Liên tự dưng rầu rĩ: “Huyền ca ca không bao giờ rên rỉ nếu chỉ thế này…”
Quân Huyền chống tay dậy xoa eo y, dung túng khẽ cười nói: “Vấn đề là bây giờ đệ có dám làm không.”
Mạc Tử Liên mím môi im lặng, sau đó đưa tay bao lấy ‘hắn’, coi nó như vật dễ tổn thương mà cẩn thận vuốt ve, âu yếm, một tay xoa xoa gốc, một tay chuyên tâm vuốt ve ngọn. Đầu mày Quân Huyền hơi nhíu, bật ra tiếng kêu khàn, hai tay túm lấy ga giường, cần cổ sảng khoái cong về đằng sau, hầu kết mướt mồ hôi dao động lên xuống, lồng ngực phập phồng gấp gáp làm những đường rãnh cơ bụng dính dấp dịch thể uyển chuyển co chặt dưới làn tóc đen nhánh. Y cảm thấy mình lại cương, cúi xuống dụi mũi vào hõm vai hắn, hơi thở đốt lửa: “Ca ca nhắm mắt lại đi.”
“Tại, sao?” Hắn khẽ ‘hừ’.
“Vì ta ngượng lắm.”
Quân Huyền đang bận sung sướng, lập tức thuận theo nhắm chặt mắt, ngay lập tức nhận thấy cử động của y nhanh hơn, thúc ép hắn xuất ra. Đang khi hắn đắm chìm trong lâng lâng, người nọ đột ngột hạ xuống một trận mưa nụ hôn trên khắp khuôn mặt, hai tay giống như rắn nước xoa vuốt toàn thân hắn, tán dương: “Huyền ca ca, sờ huynh thật thích.”
Hắn lại cứng rắn. Mạc Tử Liên bật cười nhéo hai hạt đậu trước ngực hắn, ngón chân Quân Huyền cuộn lại, y ấn hắn nằm hẳn xuống, nhấc chân hắn lên, ca ca chủ động quấn lấy hông y, lực chân mạnh đến mức chọc y đỏ mặt. Cầm gối kê dưới eo hắn, khi duỗi ngón tay chuẩn bị, y giật mình, trong đầu bắt đầu quay cuồng suy nghĩ: thôi chết, móng tay để hơi dài, lỡ mình làm ca ca đau thì sao? A a a, tại sao mình lại ham sơn móng tay chứ…
Quân Huyền trầm mặc trước sự rối ren của y, bất lực đầy lòng, lạnh lùng bảo: “Đệ không hứng thú thì nói thẳng, ta không ép.”
“Không! Không có!” Mạc Tử Liên hoảng đến mức lập tức đẩy tay vào, chưa gì đã khua loạn trong vách tràng yếu ớt. Quân Huyền đau đến co giật cả người, gân xanh trên trán nổi lên, nhất thời tức giận quát: “Nhẹ tay!”
Y lập tức không dám động đậy, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn rồi mới tiếp tục, lần này y rất chú tâm, lại còn hiếu kỳ. Sự co thắt và mềm mại của vách tường sít sao cắn chặt ngón tay y với tính nhiệt tình như từ trong máu thịt, đem lại ngộ nhận như nó muốn hút vào sâu hơn. Y rút ra rồi lại đâm vào, xoay vòng một chút, gãi gãi một chút, sau đó nhận thấy bên trong ướt át trơn mềm vô cùng, cảm thấy rất kỳ diệu, không kìm được phải ba hoa với ca ca.
Quân Huyền thật sự rất muốn chửi thề nhưng hắn không làm vậy mà chỉ mở mắt, ác liệt trừng y. Mạc Tử Liên bấy giờ mới để ý vật cứng của hắn đang cương tới mức mạch đập nhảy lên, thẹn thùng ‘giương cung nhắm đích’, dễ dàng tiến vào. Ngay tức thì, đại não gợi nhớ y về cảm giác sung sướng đến điên đảo lần trước, bản năng tự nhiên nhiệt liệt thúc giục y động thân nhưng y chưa dám, lo lắng rụt rè nhìn mặt ca ca.
Quân Huyền thấy y lại ngây thơ nhìn mình, chán nản đến cực điểm rồi, cười lạnh một tiếng cong eo, siết chân, ra sức ‘cắn chết’ y. Mạc Tử Liên là bé nai tơ, nào chịu đựng nổi kích thích bậc này, lập tức xuất tinh. Ngốc ra mất một lúc, y mới đỏ bừng cả mang tai, ngượng chín vốc tay bóp mạnh mông hắn, mãnh liệt thúc vào, hắn nhẫn đã lâu, bị thúc hai lần liền xuất. Mạc Tử Liên nôn nóng muốn lấy lại mặt mũi, làm lung tung mà may mắn đụng vào đúng chỗ, nhạy cảm với phản ứng của ca ca, tự nhiên học một hiểu mười, lập tức bừng bừng khí thế. Toàn thân Quân Huyền nhấp nhô lạc vào biển động sóng dền, vui sướng khó tả vươn tay bám lấy vai y, nâng eo đón hùa, thuận ý y rên rỉ ra tiếng. Y lần thứ hai trông thấy nét mặt say tình của ca ca, trái tim rung động rộn ràng, khỏa lấp môi hắn.
Như nai lần đầu được thả ra ngoài thảo nguyên, sung sướng gặm cỏ xanh bạt ngàn, tâm trí y nào tự chủ nổi bước chân, cứ thế rong ruổi từ đỉnh đồi này sang đỉnh đồi khác.
Từng tràng rên rỉ cao thấp, ngắn dài đổ tràn, ngập căn phòng như lũ xuân. Tóc mai đầm đìa mồ hôi của cả hai rung động, nhảy nhót trên giường, rối ren quấn vào nhau. Y hãy còn bỡ ngỡ, bị làn sóng tình cuốn trôi thần hồn, mê loạn ghé vào tai hắn nỉ non ‘Huyền ca ca’ giữa âm tiết rên xiết. Hắn nheo đôi mắt mờ khoái ý, cắn cổ y, tay mơn trớn dọc sống lưng xuống xương cụt, chạm tới ‘vết sẹo mang tên’, nhất thời ghen tuông đến muốn cào rách nó. Y bị đau kêu rên, một lần nữa đạt cực khoái, vùi đầu vào hõm vai hắn thở dồn dập.
Quân Huyền dần thả lỏng, khàn khàn hỏi: “Thuộc bài chưa?”
Mạc Tử Liên gật mạnh đầu: “Thuộc nằm lòng.”
Tuy Quân Huyền rất buồn ngủ nhưng cơ thể này không ổn, chiếc giường này không ổn. Mạc Tử Liên nằm bẹp trên người hắn một lúc mới hồi phục tinh thần ‘tra kiếm vào vỏ’, sau đó đỏ mặt nhìn nửa thân dưới của hắn, khẩn trương hỏi: “Phải… phải làm sao đây ạ?”
Quân Huyền mệt lắm rồi, vươn tay bảo: “Đỡ ta dậy đi tẩy rửa.”
Sạch sẽ, Mạc Tử Liên tung tăng tìm một căn phòng mới, thật nghiêm túc lăn lộn hai vòng trên nệm rồi nói với hắn: “Ta đã đánh dấu mùi để ca ca không lạ giường xong, huynh lên đi!”
Quân Huyền: “…” Đầu bị y nóng quá nên hỏng luôn rồi à?
Sau cùng thì bọn họ ai cũng mệt tới díu mắt, đặt đầu xuống gối liền ôm nhau tiến thẳng vào cõi mộng thăm thẳm, ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau, mặt trời đã lên tới đỉnh, Mạc Tử Liên mới run run mí mắt, híp con ngươi mơ màng liếc sàn nhà ngợp nắng qua bả vai ca ca và rèm giường. Rồi y ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, si ngốc duỗi ngón tay điểm nhẹ mi gian rồi vuốt ve sống mũi tuyệt đẹp là linh hồn của cả dung nhan. Khi ca ca nhắm mắt, mi gian rất ôn hòa nhưng ở phía dưới: cánh mũi, nhân trung và bờ môi lại sắc nét mang đậm lạnh lùng. Y yêu nhất đôi môi hắn, chỉ y mới biết ẩn trong sự lạnh lùng này là tình cảm cháy bỏng tới mức nào.
Đang khi y mân mê môi hắn không biết chán thì Quân Huyền chậm rãi mở mắt, tia nắng nhuộm màu vành tai đỏ hồng, rơi vào đôi mắt điểm mực, thắp lên rạng rỡ những dịu dàng ẩn giấu. Mạc Tử Liên cười ngọt lịm: “Huyền ca ca.”
Quân Huyền không phiền với ngón tay trên môi, xoa lưng y nói: “Dưới giường có gì đó.”
Mạc Tử Liên ‘hử’, chống tay dậy vắt qua ngực hắn ngó xuống gầm giường, thấy một cục lông đen thui mở tròn hai con mắt sáng rực, ngạc nhiên hỏi: “Thịt Khét, mi vào đây từ bao giờ vậy?”
Mèo mun lười phản ứng với y, nhét hai chân trước vào bụng.
Quân Huyền phì cười vỗ eo y, Tiêu Mặc đọc nhiều sách thì đặt tên theo danh nhân, hắn tâm trạng tốt thì gọi là cục than, vào miệng Mạc Tử Liên thì nó biến thành miếng thịt khét. Hắn liếc cửa sổ mở toang: “Chắc là nó vào bằng lối kia.”
Nghe hắn nói, Mạc Tử Liên sực nhớ ra mình đã bỏ rơi rắn nhỏ suốt đêm.
Sau khi rời giường vệ sinh cá nhân, Mạc Tử Liên kéo tay Quân Huyền tung tăng đi ra ngoài kiếm đồ ăn lấp đầy hai cái bụng đang meo meo. Xong xuôi cả hai lại chui vô phòng nằm, một người mệt nên lười, một người vốn lười nên giả mệt.
Quân Huyền tùy tiện lật một cuốn sách ra xem, Mạc Tử Liên nựng rắn nhỏ đang hờn dỗi, đung đưa một cái cần chơi với nó. Bao Hắc Tử ham náo nhiệt bò ra, nhảy lên giường duỗi lưng, phát hiện cái cần trong tay Mạc Tử Liên, lập tức dựng tai phóng tới tranh bắt với Bạch Bồng, kêu loạn xạ cả lên. Quân Huyền bị quấy nhiễu, mạnh tay vỗ lên đầu giường, lạnh lùng liếc hai con vật: “Đi – xuống.”
Chúng liền cong đuôi chạy biến. Mạc Tử Liên xoa xoa, thổi thổi lòng bàn tay hắn, tâm tình bảo: “Đau ca ca, đau ta.”
Nét mặt Quân Huyền dãn ra, Mạc Tử Liên dựa vào hắn cùng xem sách, ngạc nhiên nhận ra đây là sách bản chữ đối chiếu giữa tiếng Tư và Điệp Cách. Y quay ngoắt nhìn ca ca, hé môi chẳng cất nên lời, đoạn rướn dậy vòng tay ôm hắn thật chặt.
Quân Huyền hưởng thụ sự vui sướng của y, xoa vành tai ửng hồng ấy, nghe y xúc động run giọng: “Ca ca, chữ Điệp Cách phức tạp lắm, ta dạy huynh.”
/168
|