“Ca ca, có phải ta mập lên rồi không?”
Quân Huyền đáp: “Không.”
Mạc Tử Liên dẩu môi: “Ta phải mập lên một chút rồi, chỗ eo có thêm mỡ mềm nên nãy giờ ca ca mới sờ thích đến không ngơi tay.”
Thấy hắn không phản ứng, cứ xoa bóp eo mình, y rầm rì lẩm bẩm với bản thân: “Người ta bảo có chỗ càng xoa bóp thì sẽ to ra nhưng cũng có chỗ bị nhỏ lại, eo thuộc về vế nào nhỉ?”
Hắn nheo mắt, đảo con ngươi liếc y: “Đệ nghĩ nãy giờ mình đang sờ chỗ nào của ta đấy?”
Y chớp chớp mắt, cào tay vòng vòng trong đùi hắn, giở giọng tán dương: “Cực kỳ láng mịn, sờ cực kỳ thích.”
Hắn im lặng nhìn y một lúc rồi đặt sách xuống, nét cười nhạt ẩn trong mắt, vạch áo y lên, mở ngón cái, khép bốn ngón còn lại từ tốn kẹp từ bụng ra một ngấn thịt mà không làm y đau.
Hắn thậm chí còn ‘độc ác’ lúc lắc nó.
Mạc Tử Liên trợn tròn mắt. Bàng hoàng tóm lấy bàn tay ca ca, cũng vạch áo hắn lên, y bắt chước giống như vậy nhưng hoàn toàn chẳng thể véo ra chút ít thịt thừa trên khuôn bụng thon gọn rắn chắc ấy.
Quân Huyền nhướng mày, mí mắt không thèm chớp nhìn tiểu tình nhân bị sang chấn, ngây ngốc mờ mịt tự sờ bụng mình. Sau đó y lại quay qua vén vạt áo hắn, xòe tay xoa vuốt bụng, xoa đến phát ghen, phát ghiền, môi chím lại vừa hờn tủi vừa ước ao. Vốn dĩ Mạc Tử Liên cũng có cơ, có bắp đâu ra đấy nhưng hễ ăn uống linh tinh và bỏ bê tập luyện một chút là lại được Thần Mỡ tích cực ban phước, tựu chung đều tại cơ địa y trời sinh nó vậy.
Quân Huyền lần nữa vươn tay nhào nặn bầu má rồi nhéo ra thịt dưới quai hàm y, nựng cằm bảo: “Nơi nào cũng mềm, trừ xương ra thì chỉ có đúng một chỗ cứng.”
Mạc Tử Liên lập tức đỏ phừng cả mang tai. Quân Huyền chọc y thỏa mãn rồi, lại cầm sách lên, một lúc sau y bỗng duỗi tay chọt chọt dưới lưng hắn, nói nhỏ xíu: “Ca ca cũng rất mềm…”
Bởi vì hiện tại đang ở dưới giường nên y nói năng rất ngượng ngùng, hắn bị gợi nhớ lại mấy lời hươu vượn của y hôm qua, phát thẹn quay mặt đằng hắng hai tiếng.
Khi Mạc Tử Liên nói tiếng Điệp Cách, khẩu âm cũng thay đổi, kết thúc mỗi câu nói đều ngâm dư ra một hơi giống tiếng gió, thổi mát tai Quân Huyền. Cung ngâm ấy ví như tiếng ‘meo’ của Bao Hắc Tử, nghĩ vậy, hắn buột miệng hỏi: “Người Điệp Cách nào cũng nói giọng giống đệ sao?”
“Dĩ nhiên là tùy nơi ở rồi ạ. Ta đang nói theo giọng của Hoan Lạc cốc.”
Nhất thời Quân Huyền tưởng tượng ra một đám người dị tộc vừa có gu thẩm mỹ ‘độc đáo’ vừa rôm rả trò chuyện với tiếng ‘meo’ ở cuối câu. Hắn cảm thấy thật thú vị, hỏi tiếp: “Ở Hoan Lạc cốc có mèo không?”
Mạc Tử Liên hơi mờ mịt vì không bắt kịp hàm ý của hắn, duỗi ngón út xoa môi kiểm tra trí nhớ rồi đáp: “Hình như không có mèo, cơ mà có thỏ, nhiều thỏ lắm.”
Ánh mắt Quân Huyền thoáng lóe sáng, rơi xuống thắt lưng y, bàn tay đang xoa eo lùi về sau chạm vào xương cụt, sờ sờ như thể nơi đó của Liên Nhi thực sự mọc ra một cái đuôi bông.
Gò má nổi lên sắc đỏ quẫn bách, y thẹn phát dỗi chặn tay hắn lại, lớn tiếng bảo: “Chúng đều là thức ăn cho rắn đấy!”
Quân Huyền sững sờ, thần sắc phức tạp vỗ về y: “Đệ nên yêu thương bản thân và bạn bè hơn.”
Mạc Tử Liên á khẩu nhìn hắn trân trối. Quân Huyền não lòng thở dài quay trở lại trang sách được một phút thì cúi mặt phì cười ra tiếng, người nọ liền la lên choàng tay ấn hắn về sau cắn một miếng trên môi. Y thở phì phì trừng hắn: “Huynh lại trêu ta!”
“Chậc, chậc, đệ lộ nguyên hình tai dài dựng cao rồi.”
“Không có mà!” Mạc Tử Liên che kín tai mình lại, thẹn quá hóa giận hung hăng hôn hắn. Đang khi y dùng sức lập uy thì bàn tay ca ca lại mò tới dưới lưng y, vẽ vòng tròn ở vị trí xương cụt mô tả cho cái đuôi, ánh mắt nhìn y ngập tràn ý cười.
Trái tim Mạc Tử Liên rung động, cần cổ đỏ lựng, y đổ người đè hắn xuống giường, ga giường thoáng bị dồn khí phồng lên rồi xẹp xuống, rèm bị tay Quân Huyền quệt trúng mà tuột ra, thơ thẩn che mờ phía bên trong… Y gặm cắn môi hắn, đầu nóng lên, tay luồn vào cạp quần phía dưới sờ soạng. Ca ca kéo cằm y xuống, đặt một nụ hôn lên khóe mắt xăm hoa rồi vòng cả hai tay vuốt ve sống lưng y, gãi gãy nơi xương cụt làm y tê ngứa. Y dùng ngón cái chà xát hòn lửa trong tay, nhìn gò má động tình của hắn, nói: “Huyền ca ca, huynh cứng quá.”
Quân Huyền ‘ừ’ một tiếng, bảo: “Sờ nó đi.” Chú tâm hôn tai y, le lưỡi liếm sau tai y – y bật ra tiếng rên rỉ, hắn cười: “Ồ, vậy ra sau tai đệ còn nhạy cảm hơn.”
Mạc Tử Liên bặm môi vuốt xuống âm nang làm hắn phải thở gấp một hơi, ra sức hôn cắn yết hầu phía dưới. Cảm nhận vật trong tay vui sướng nảy lên, tim y cũng vui sướng nóng bừng: “Ca ca, cơ thể huynh rất thích ta, thích ta lắm đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Hắn trở mình nằm ngang, ôm ghì người vào lòng, cong chân siết y, ghé vào tai y thở dốc từng hồi: “Mọi điểm, ha… trên cơ thể ta đều thích đệ. Thích tới mức hận không thể dung hòa đệ vào thân xác này… Ư!”
“Huyền ca ca…” Mạc Tử Liên chờ một chút để ca ca tận hưởng cực khoái rồi nâng tay vén phần tóc mướt mồ hôi trên trán hắn, khẽ cười đùa: “Thật sự rất muốn thu nhỏ mình lại để từng thời từng khắc đều nằm trong túi của huynh, cùng huynh đi khắp nơi nơi.”
Quân Huyền nghe thế, bất thình lình biến sắc, hoảng loạn khó kiểm soát tóm mạnh bả vai y, cao giọng nạt: “Không được nói như vậy!”
“A!” Mạc Tử Liên cảm thấy khớp vai của mình suýt lệch, cho thấy hắn dùng sức đến mức nào, móng tay gọn gàng cắm cả vào da thịt y: “Ca ca!”
Quân Huyền sực tỉnh, như bị một thế lực vô hình hung hăng giật tay khỏi y, chỉ trong thoáng chốc mà lưng đã đổ mồ hôi lạnh, mười ngón tay run run. Thần trí hỗn độn nhìn nét mặt lo lắng của người nọ, hắn đập tay vào trán, buộc bản thân cắn chặt răng để ngăn cản tiếng thở hoảng loạn, gắng sức cho y một nét mặt ổn thỏa: “Không, không sao…”
“Ca ca.” Mạc Tử Liên lo sợ vô cùng, vội vàng vươn tay kiểm tra tất cả mạch đập của hắn, y chắc chắn bản thân đã nhìn thấy sắc đỏ lan tỏa trong mắt ca ca. Hắn nhíu mi lắc lắc đầu, tránh né nhào thẳng vào lòng y, hai tay siết chặt lưng, vùi mặt vào hõm vai y, ngữ điệu có chút suy nhược, có chút dựa dẫm: “Ôm ta. Liên Nhi, ôm ta… Mau lên.”
Mạc Tử Liên vốn đã lập tức ôm hắn như một phản xạ nhưng ca ca càng hối thúc y phải ôm chặt hơn. Y dang rộng mọi bộ phận của cơ thể hết cỡ bao bọc lấy hắn, nhắm chặt mắt ra sức dung hòa hai thân nhiệt vào nhau. Qua một hồi, nhịp tim của ca ca mới có dấu hiệu ổn định trở lại, hắn nới lỏng vòng tay, xoa lưng như sợ y đau, nằm yên trong lòng y, hít thở đều đều.
“Ca ca?” Y vỗ nhẹ gáy hắn, hắn rúc đầu vào cổ y, có chút rầu rĩ đáp: “Ừ?”
“Ta sai rồi, ta sẽ không nói mấy lời như vậy nữa, sẽ không xem mình là đồ vật nữa.” Đầu óc y chỉ đoán được thế này, thử dựa vào đó để dỗ hắn. “Ta sai rồi, ca ca đừng tức giận nữa nhé? Ta hứa sẽ luôn ghi nhớ mình là bảo bối của ca ca. Ca ca hết giận bảo bối nha?”
Quân Huyền cào nhẹ lưng y, lầm bầm: “Đệ luôn chỉ được cái miệng.”
“Vâng.” Thấy ngữ điệu ca ca trở về bình thường, Mạc Tử Liên vui vẻ ra sức dụi dụi làm tóc hắn rối tung cả lên. Quân Huyền hơi nhíu mày nhưng cũng không khó chịu, dời tay xuống chọt eo y, sau đó lại bóp thịt bụng y, xấu xa lúc lắc.
“…” Mạc Tử Liên buông xuôi mọi nũng nịu, mờ mịt muốn trầm cảm.
Quân Huyền ngồi dậy chống đầu gối kẹp lấy y, hất mái tóc rối về sau, nhướng mày cởi áo để lộ bắp cơ gọn gàng, xinh đẹp. Mạc Tử Liên tuy ghiền mà ngại mím môi giận hờn, chỉ liếc liếc mắt, từ tâm đến thân dần dâng lên hưng phấn. Hắn mở vạt áo phía dưới, dịu dàng mơn trớn cơ thể người mình thương yêu, sau đó luồn tay vào quần y, nói: “Đệ sờ cho ta rồi, đến lượt ta sờ đệ.”
“Huyền ca ca, Huyền ca ca…” Y luôn thật thà như vậy, cong cổ về sau không ngừng rên rỉ, cao độ của tiếng sau không giống tiếng trước, tựa như đang ngâm nga ca hát.
Cung ngâm cao nhất của Mạc Tử Liên bị Quân Huyền dùng môi chặn lại, y vòng tay ôm cổ, ôm lưng kéo hắn dán sát cơ thể ấm nóng vào mình. Cả hai mê đắm vừa hôn vừa vuốt ve nhau thật lâu, sau đó Quân Huyền túm hai tay y lại, lạnh mắt lườm: “Hôm qua đệ chọc tức ta như vậy đủ rồi. Hiện tại nằm yên đấy đi.”
Đôi tai thỏ của Mạc Tử Liên vừa mới ỉu xìu cụp xuống lại lập tức dựng thẳng, ánh mắt có chút mờ ám láo liên. “Ca… ừm, à…” Y từ từ đỏ ửng mặt, lí nhí nói: “Dưới, dưới gối của… ta.”
Quân Huyền tìm thấy một chiếc túi da mỏng nhẹ màu be, lớp ngoài thêu chữ Điệp Cách uốn lượn bằng chỉ sặc sỡ đựng một thứ kem lỏng màu hồng nhạt tỏa ra mùi thơm ngọt, thanh mát – không hiểu gì hết hỏi: “Đồ làm đẹp của đệ à?”
Mạc Tử Liên đang tính mở miệng giải đáp lập tức hóa thành con tôm luộc chín kỹ, la lớn: “Không phải!”
Quân Huyền giật cả mình, xem gương mặt quẫn bách tới sắp khóc của y, suy đoán một chút để xác định thứ này, khắp cần cổ hắn cũng hồng ửng, vật đang cầm trở nên bỏng tay. Hắn véo bầu má như cà chua của y, hỏi: “Mới, mới chỉ nửa ngày, đệ… chậc, đệ tìm thứ này ở đâu?”
Mạc Tử Liên ngượng muốn chết che mặt: “Hôm qua ta quên.” Rồi bồi thêm, “Nghe nói nó, nó, nó… có thể giảm đau…”
Nhất thời Quân Huyền thực sự có xúc động muốn mạnh tay ‘làm’ y nhưng hắn giữ lạnh cái đầu kéo tay y ra khỏi mặt, xoa gò má ướt mèm hỏi: “Ta bắt nạt đệ à? Ta đã bắt nạt đệ sao?”
“Hức… Không ạ! Huyền ca ca tốt nhất. Huyền ca ca chưa bao giờ bắt nạt ta!” Mạc Tử Liên lắc mạnh đầu, ngước đôi mắt ướt át, long lanh, quyết liệt nhìn hắn.
“Ừ.” Một tay áp lòng bàn tay của y vào môi, một tay vuốt nam căn y, hắn dịu dàng nói: “Chút nữa ta làm đệ vui sướng, tuyệt đối phải nín khóc, cười tươi lên cho ta xem…”
…
..
Quân Huyền mệt rã cả xương vung tay đập mạnh ‘chiếc túi da’ xuống đất, cáu kỉnh nghiến răng: “Chúng ta không chơi với người của Hoan Lạc cốc nữa!”
Như chưa hả giận, hắn còn hậm hực vơ gối đầu ném lên túi da cái ‘bộp’, sau đó tóm lấy kiếm nhưng chỉ siết chặt trong tay chứ không làm gì.
Mạc Tử Liên ngượng ngùng chà chà mũi tiến lại gom gọn mái tóc âm ẩm xõa loạn của hắn rồi dùng dây lụa thắt thành một cái nơ bướm. Y nào có biết dược tính của thứ này như thế nào, y chỉ hỏi xem mình cần gì trong ‘chuyện ấy’ là lập tức có lắm người cắn lưỡi nuốt lệ ‘chân thành, nhiệt huyết’ vẽ đường cho hươu chạy – và kết quả là hươu chạy băng băng quên cách dừng lại luôn… Y dùng hai tay ôm mặt, vành tai nong nóng, thầm nghĩ: làm gì mà ‘giảm đau’, bản chất là ‘sướng đến quên đau’.
Nội chưa tới một ngày, y và ca ca đã phải thay đổi tận hai căn phòng. Dù đang ở nhà của mình mà chính y cũng phải xấu hổ chứ nói chi là ca ca? Hừ, y sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
Cơ mà xem cái gáy lẫn mang tai vẫn còn ửng hồng của ca ca, Mạc Tử Liên lại lén lút vui vẻ. Hiếm khi nào hắn ngượng đến mức này lắm nên y rất rất ưa thích, ngắm mãi chẳng biết chán, cảm thấy ca ca của mình cực kỳ đáng yêu.
“Liên Nhi.” Quân Huyền cầm lấy tay y, mi gian rầu rĩ, ánh mắt có chút mất tự nhiên lẩn tránh, thẹn ơi là thẹn cắn môi dưới một hồi rồi hít sâu hỏi: “Eo và hông đệ… khụ, có đau không?”
Tuy hắn ưa thích nắm quyền chủ động nhưng phải dưới điều kiện đủ tỉnh táo để kiểm soát mức độ ‘nặng, nhẹ’ của mình. Hỏi xong, hắn càng nóng mặt hơn.
Mạc Tử Liên nghe hiểu hàm ý, cũng đỏ bừng mặt, tâm trí túm tụm nhiều hình ảnh không trong sáng, nắm lấy tay hắn, lắp bắp đáp: “Dạ, dạ không đau ạ… Ta mới phải hỏi, hỏi cơ thể ca ca… thế nào rồi?”
“Đệ không đau là tốt rồi…” Quân Huyền nhắm mắt lẩm bẩm, cắn răng không muốn đáp vế sau, không muốn nghĩ, không muốn nhớ lại gì cả, chỉ cầm tay y khư khư, nằm bẹp một chỗ. Cả hai chìm vào một sự trầm mặc ngượng ngùng đằng đẵng. Sau đó Mạc Tử Liên dùng giọng vui tươi hỏi thử: “Ca ca đói chưa ạ?”
Quân Huyền nhìn sắc trời rồi gật đầu, không khỏe lắm chậm rãi ngồi dậy, đặt thanh kiếm ngắn trên chân, nhẹ nhàng vuốt ve nó, ho một tiếng bảo: “Đệ lấy ít thức ăn mềm, nhạt cho ta thôi, còn đệ… cứ ăn nhiều thịt lên, miếng gan nào to nhất ấy – thỏ đế.”
Mạc Tử Liên úp mặt vào vai hắn hờn dỗi: “Huynh lại trêu ta.”
Hôn hắn cái ‘chụt’, y đứng dậy tung tăng đi ra ngoài, cả ngày hôm nay cứ mỗi lần đặt chân xuống đất là y lại hăm hở như vậy, có lẽ đôi lúc còn tung tay áo quay một vòng.
Quân Huyền vuốt ve thanh kiếm trên chân, bao kiếm trắng như bọt sóng mang vân hoa sen, từng lớp cánh sen mỏng như cánh ve xếp chồng lên nhau đều và óng ánh tựa vảy cá. Nói thế không có nghĩa là nó mỹ lệ rực rỡ, trái lại tổng thể rất thanh thoát, đơn sơ. Ở viền trên và mũi kiếm cuộn vài nét cong mềm mại vừa như gợn mây vừa như làn sóng – hắn đoán là sóng, vì hoa sen mọc dưới đầm nước.
“Meo!” Bao Hắc Tử nhảy vào từ cửa sổ, cong đuôi chạy cái ào bay lên giường, dậm dậm chân đặt bụng xuống ống quyển Quân Huyền. Hắn hơi nhúc nhích chân, hỏi: “Ngươi cứ nằm thế luôn à?”
Mèo mun híp mắt, lắc đuôi ‘meo meo’ xác nhận.
Quân Huyền tùy ý nó thôi, tiếp tục xem xét thanh kiếm, phần chuôi rất vừa tay hắn, chi tiết đơn giản hơn bao, bề mặt cũng có hoa văn nổi rất mỏng xếp lớp làm tăng độ bám.
Tang.
Tuốt vỏ kiếm. Âm thanh phát ra không uy lực như Trường Dạ, không dũng mãnh như Tế Khứ mà thanh, bằng, ngân… đem đến cảm giác như gợn sóng trên đầm nước dao động lan tỏa. Các vấn đề về chất liệu, khối lượng, độ mỏng, độ sắc… Quân Huyền không dám nói bừa, chỉ có thể bình phẩm về bề ngoài mọi con mắt đều thấy được.
Dẫu đây chỉ là một thanh kiếm ngắn không có bao nhiêu tác dụng trong chiến đấu, hắn vẫn tự tin đánh giá nó đáng lượng hoàng kim. Trong kinh nghiệm chủ quan của bản thân: hắn chưa từng gặp một thanh kiếm nào chi tiết tột đỉnh, tinh xảo, phức tạp đến bậc này – cảm nhận bằng giác quan càng sửng sốt với độ tỉ mỉ của tay nghề đúc khắc.
Quân Huyền dùng ngón cái vuốt ve tên kiếm màu đỏ tươi, thường thì tên binh khí sẽ được khắc lõm vào, chữ nổi thế này khá hiếm thấy. Ban đầu hắn nhầm lẫn tên kiếm được phủ bằng máu, hiện tại nghĩ lại thì có lẽ chỉ là chu sa? Hắn không dám chắc, độ quánh, đặc của màu không giống chu sa.
Vả lại… có gì đó trong hắn cứ cố tình khăng khăng rằng nét chữ tên kiếm thực sự được ghi lên bằng máu.
Liên Hề.
Lẩm nhẩm hai chữ này trong lòng, Quân Huyền tự hỏi người đúc ra thanh kiếm Liên Hề này đã dồn bao nhiêu tâm tư, tình cảm, ý chí, mồ hôi, công sức… vào nó chứ?
Tuyệt tác. Hắn không biết phải nói gì hơn, hai tiếng ‘tuyệt tác’ vừa đủ trọn vẹn để miêu tả thanh kiếm này. Bản thân hắn tất nhiên rất quý trọng nó, quý hơn cả Trường Dạ, vì Liên Nhi đã tặng nó cho hắn.
Nhưng, suy cho cùng đồ vật cũng chỉ là đồ vật.
Quân Huyền từng có một giấc mơ về một cuộc đối thoại như làn hơi thở xưa cũ của một bóng cố nhân mơ hồ. Y lội giữa làn nước, chất giọng thiếu niên du dương cười rộ trong veo, khẽ nắm vạt áo hắn, hỏi: “Ngài yêu kiếm lắm ạ? Nếu ta trở thành một thanh kiếm tốt, ngài sẽ từng thời từng khắc mang ta bên mình, đưa ta đi khắp nơi nơi chứ?”
Hắn có vẻ xa cách với y, chỉ lạnh nhạt đáp: “Chớ hỏi điều vô nghĩa.”
Y bĩu môi lặn xuống nước.
Thực ra hắn chỉ muốn cho y biết rằng kiếm tốt đến mức mấy cũng chỉ là một thanh kiếm không hơn không kém. Hắn yêu kiếm nhưng thiếu nó thì vẫn có thể tồn tại, y cao quý hơn một thanh kiếm, đừng so sánh bản thân với nó.
Nhưng hắn lười dông dài, mà y lại bị ngốc.
Quân Huyền cảm thấy cõi lòng bức bối khó chịu, lại ép buộc bản thân gạt bỏ giấc mộng này đi. Bao Hắc Tử ngủ thiếp trên chân hắn rồi, Liên đi lấy thức ăn hơi lâu thì phải?
Quân Huyền đáp: “Không.”
Mạc Tử Liên dẩu môi: “Ta phải mập lên một chút rồi, chỗ eo có thêm mỡ mềm nên nãy giờ ca ca mới sờ thích đến không ngơi tay.”
Thấy hắn không phản ứng, cứ xoa bóp eo mình, y rầm rì lẩm bẩm với bản thân: “Người ta bảo có chỗ càng xoa bóp thì sẽ to ra nhưng cũng có chỗ bị nhỏ lại, eo thuộc về vế nào nhỉ?”
Hắn nheo mắt, đảo con ngươi liếc y: “Đệ nghĩ nãy giờ mình đang sờ chỗ nào của ta đấy?”
Y chớp chớp mắt, cào tay vòng vòng trong đùi hắn, giở giọng tán dương: “Cực kỳ láng mịn, sờ cực kỳ thích.”
Hắn im lặng nhìn y một lúc rồi đặt sách xuống, nét cười nhạt ẩn trong mắt, vạch áo y lên, mở ngón cái, khép bốn ngón còn lại từ tốn kẹp từ bụng ra một ngấn thịt mà không làm y đau.
Hắn thậm chí còn ‘độc ác’ lúc lắc nó.
Mạc Tử Liên trợn tròn mắt. Bàng hoàng tóm lấy bàn tay ca ca, cũng vạch áo hắn lên, y bắt chước giống như vậy nhưng hoàn toàn chẳng thể véo ra chút ít thịt thừa trên khuôn bụng thon gọn rắn chắc ấy.
Quân Huyền nhướng mày, mí mắt không thèm chớp nhìn tiểu tình nhân bị sang chấn, ngây ngốc mờ mịt tự sờ bụng mình. Sau đó y lại quay qua vén vạt áo hắn, xòe tay xoa vuốt bụng, xoa đến phát ghen, phát ghiền, môi chím lại vừa hờn tủi vừa ước ao. Vốn dĩ Mạc Tử Liên cũng có cơ, có bắp đâu ra đấy nhưng hễ ăn uống linh tinh và bỏ bê tập luyện một chút là lại được Thần Mỡ tích cực ban phước, tựu chung đều tại cơ địa y trời sinh nó vậy.
Quân Huyền lần nữa vươn tay nhào nặn bầu má rồi nhéo ra thịt dưới quai hàm y, nựng cằm bảo: “Nơi nào cũng mềm, trừ xương ra thì chỉ có đúng một chỗ cứng.”
Mạc Tử Liên lập tức đỏ phừng cả mang tai. Quân Huyền chọc y thỏa mãn rồi, lại cầm sách lên, một lúc sau y bỗng duỗi tay chọt chọt dưới lưng hắn, nói nhỏ xíu: “Ca ca cũng rất mềm…”
Bởi vì hiện tại đang ở dưới giường nên y nói năng rất ngượng ngùng, hắn bị gợi nhớ lại mấy lời hươu vượn của y hôm qua, phát thẹn quay mặt đằng hắng hai tiếng.
Khi Mạc Tử Liên nói tiếng Điệp Cách, khẩu âm cũng thay đổi, kết thúc mỗi câu nói đều ngâm dư ra một hơi giống tiếng gió, thổi mát tai Quân Huyền. Cung ngâm ấy ví như tiếng ‘meo’ của Bao Hắc Tử, nghĩ vậy, hắn buột miệng hỏi: “Người Điệp Cách nào cũng nói giọng giống đệ sao?”
“Dĩ nhiên là tùy nơi ở rồi ạ. Ta đang nói theo giọng của Hoan Lạc cốc.”
Nhất thời Quân Huyền tưởng tượng ra một đám người dị tộc vừa có gu thẩm mỹ ‘độc đáo’ vừa rôm rả trò chuyện với tiếng ‘meo’ ở cuối câu. Hắn cảm thấy thật thú vị, hỏi tiếp: “Ở Hoan Lạc cốc có mèo không?”
Mạc Tử Liên hơi mờ mịt vì không bắt kịp hàm ý của hắn, duỗi ngón út xoa môi kiểm tra trí nhớ rồi đáp: “Hình như không có mèo, cơ mà có thỏ, nhiều thỏ lắm.”
Ánh mắt Quân Huyền thoáng lóe sáng, rơi xuống thắt lưng y, bàn tay đang xoa eo lùi về sau chạm vào xương cụt, sờ sờ như thể nơi đó của Liên Nhi thực sự mọc ra một cái đuôi bông.
Gò má nổi lên sắc đỏ quẫn bách, y thẹn phát dỗi chặn tay hắn lại, lớn tiếng bảo: “Chúng đều là thức ăn cho rắn đấy!”
Quân Huyền sững sờ, thần sắc phức tạp vỗ về y: “Đệ nên yêu thương bản thân và bạn bè hơn.”
Mạc Tử Liên á khẩu nhìn hắn trân trối. Quân Huyền não lòng thở dài quay trở lại trang sách được một phút thì cúi mặt phì cười ra tiếng, người nọ liền la lên choàng tay ấn hắn về sau cắn một miếng trên môi. Y thở phì phì trừng hắn: “Huynh lại trêu ta!”
“Chậc, chậc, đệ lộ nguyên hình tai dài dựng cao rồi.”
“Không có mà!” Mạc Tử Liên che kín tai mình lại, thẹn quá hóa giận hung hăng hôn hắn. Đang khi y dùng sức lập uy thì bàn tay ca ca lại mò tới dưới lưng y, vẽ vòng tròn ở vị trí xương cụt mô tả cho cái đuôi, ánh mắt nhìn y ngập tràn ý cười.
Trái tim Mạc Tử Liên rung động, cần cổ đỏ lựng, y đổ người đè hắn xuống giường, ga giường thoáng bị dồn khí phồng lên rồi xẹp xuống, rèm bị tay Quân Huyền quệt trúng mà tuột ra, thơ thẩn che mờ phía bên trong… Y gặm cắn môi hắn, đầu nóng lên, tay luồn vào cạp quần phía dưới sờ soạng. Ca ca kéo cằm y xuống, đặt một nụ hôn lên khóe mắt xăm hoa rồi vòng cả hai tay vuốt ve sống lưng y, gãi gãy nơi xương cụt làm y tê ngứa. Y dùng ngón cái chà xát hòn lửa trong tay, nhìn gò má động tình của hắn, nói: “Huyền ca ca, huynh cứng quá.”
Quân Huyền ‘ừ’ một tiếng, bảo: “Sờ nó đi.” Chú tâm hôn tai y, le lưỡi liếm sau tai y – y bật ra tiếng rên rỉ, hắn cười: “Ồ, vậy ra sau tai đệ còn nhạy cảm hơn.”
Mạc Tử Liên bặm môi vuốt xuống âm nang làm hắn phải thở gấp một hơi, ra sức hôn cắn yết hầu phía dưới. Cảm nhận vật trong tay vui sướng nảy lên, tim y cũng vui sướng nóng bừng: “Ca ca, cơ thể huynh rất thích ta, thích ta lắm đúng không ạ?”
“Đúng vậy.” Hắn trở mình nằm ngang, ôm ghì người vào lòng, cong chân siết y, ghé vào tai y thở dốc từng hồi: “Mọi điểm, ha… trên cơ thể ta đều thích đệ. Thích tới mức hận không thể dung hòa đệ vào thân xác này… Ư!”
“Huyền ca ca…” Mạc Tử Liên chờ một chút để ca ca tận hưởng cực khoái rồi nâng tay vén phần tóc mướt mồ hôi trên trán hắn, khẽ cười đùa: “Thật sự rất muốn thu nhỏ mình lại để từng thời từng khắc đều nằm trong túi của huynh, cùng huynh đi khắp nơi nơi.”
Quân Huyền nghe thế, bất thình lình biến sắc, hoảng loạn khó kiểm soát tóm mạnh bả vai y, cao giọng nạt: “Không được nói như vậy!”
“A!” Mạc Tử Liên cảm thấy khớp vai của mình suýt lệch, cho thấy hắn dùng sức đến mức nào, móng tay gọn gàng cắm cả vào da thịt y: “Ca ca!”
Quân Huyền sực tỉnh, như bị một thế lực vô hình hung hăng giật tay khỏi y, chỉ trong thoáng chốc mà lưng đã đổ mồ hôi lạnh, mười ngón tay run run. Thần trí hỗn độn nhìn nét mặt lo lắng của người nọ, hắn đập tay vào trán, buộc bản thân cắn chặt răng để ngăn cản tiếng thở hoảng loạn, gắng sức cho y một nét mặt ổn thỏa: “Không, không sao…”
“Ca ca.” Mạc Tử Liên lo sợ vô cùng, vội vàng vươn tay kiểm tra tất cả mạch đập của hắn, y chắc chắn bản thân đã nhìn thấy sắc đỏ lan tỏa trong mắt ca ca. Hắn nhíu mi lắc lắc đầu, tránh né nhào thẳng vào lòng y, hai tay siết chặt lưng, vùi mặt vào hõm vai y, ngữ điệu có chút suy nhược, có chút dựa dẫm: “Ôm ta. Liên Nhi, ôm ta… Mau lên.”
Mạc Tử Liên vốn đã lập tức ôm hắn như một phản xạ nhưng ca ca càng hối thúc y phải ôm chặt hơn. Y dang rộng mọi bộ phận của cơ thể hết cỡ bao bọc lấy hắn, nhắm chặt mắt ra sức dung hòa hai thân nhiệt vào nhau. Qua một hồi, nhịp tim của ca ca mới có dấu hiệu ổn định trở lại, hắn nới lỏng vòng tay, xoa lưng như sợ y đau, nằm yên trong lòng y, hít thở đều đều.
“Ca ca?” Y vỗ nhẹ gáy hắn, hắn rúc đầu vào cổ y, có chút rầu rĩ đáp: “Ừ?”
“Ta sai rồi, ta sẽ không nói mấy lời như vậy nữa, sẽ không xem mình là đồ vật nữa.” Đầu óc y chỉ đoán được thế này, thử dựa vào đó để dỗ hắn. “Ta sai rồi, ca ca đừng tức giận nữa nhé? Ta hứa sẽ luôn ghi nhớ mình là bảo bối của ca ca. Ca ca hết giận bảo bối nha?”
Quân Huyền cào nhẹ lưng y, lầm bầm: “Đệ luôn chỉ được cái miệng.”
“Vâng.” Thấy ngữ điệu ca ca trở về bình thường, Mạc Tử Liên vui vẻ ra sức dụi dụi làm tóc hắn rối tung cả lên. Quân Huyền hơi nhíu mày nhưng cũng không khó chịu, dời tay xuống chọt eo y, sau đó lại bóp thịt bụng y, xấu xa lúc lắc.
“…” Mạc Tử Liên buông xuôi mọi nũng nịu, mờ mịt muốn trầm cảm.
Quân Huyền ngồi dậy chống đầu gối kẹp lấy y, hất mái tóc rối về sau, nhướng mày cởi áo để lộ bắp cơ gọn gàng, xinh đẹp. Mạc Tử Liên tuy ghiền mà ngại mím môi giận hờn, chỉ liếc liếc mắt, từ tâm đến thân dần dâng lên hưng phấn. Hắn mở vạt áo phía dưới, dịu dàng mơn trớn cơ thể người mình thương yêu, sau đó luồn tay vào quần y, nói: “Đệ sờ cho ta rồi, đến lượt ta sờ đệ.”
“Huyền ca ca, Huyền ca ca…” Y luôn thật thà như vậy, cong cổ về sau không ngừng rên rỉ, cao độ của tiếng sau không giống tiếng trước, tựa như đang ngâm nga ca hát.
Cung ngâm cao nhất của Mạc Tử Liên bị Quân Huyền dùng môi chặn lại, y vòng tay ôm cổ, ôm lưng kéo hắn dán sát cơ thể ấm nóng vào mình. Cả hai mê đắm vừa hôn vừa vuốt ve nhau thật lâu, sau đó Quân Huyền túm hai tay y lại, lạnh mắt lườm: “Hôm qua đệ chọc tức ta như vậy đủ rồi. Hiện tại nằm yên đấy đi.”
Đôi tai thỏ của Mạc Tử Liên vừa mới ỉu xìu cụp xuống lại lập tức dựng thẳng, ánh mắt có chút mờ ám láo liên. “Ca… ừm, à…” Y từ từ đỏ ửng mặt, lí nhí nói: “Dưới, dưới gối của… ta.”
Quân Huyền tìm thấy một chiếc túi da mỏng nhẹ màu be, lớp ngoài thêu chữ Điệp Cách uốn lượn bằng chỉ sặc sỡ đựng một thứ kem lỏng màu hồng nhạt tỏa ra mùi thơm ngọt, thanh mát – không hiểu gì hết hỏi: “Đồ làm đẹp của đệ à?”
Mạc Tử Liên đang tính mở miệng giải đáp lập tức hóa thành con tôm luộc chín kỹ, la lớn: “Không phải!”
Quân Huyền giật cả mình, xem gương mặt quẫn bách tới sắp khóc của y, suy đoán một chút để xác định thứ này, khắp cần cổ hắn cũng hồng ửng, vật đang cầm trở nên bỏng tay. Hắn véo bầu má như cà chua của y, hỏi: “Mới, mới chỉ nửa ngày, đệ… chậc, đệ tìm thứ này ở đâu?”
Mạc Tử Liên ngượng muốn chết che mặt: “Hôm qua ta quên.” Rồi bồi thêm, “Nghe nói nó, nó, nó… có thể giảm đau…”
Nhất thời Quân Huyền thực sự có xúc động muốn mạnh tay ‘làm’ y nhưng hắn giữ lạnh cái đầu kéo tay y ra khỏi mặt, xoa gò má ướt mèm hỏi: “Ta bắt nạt đệ à? Ta đã bắt nạt đệ sao?”
“Hức… Không ạ! Huyền ca ca tốt nhất. Huyền ca ca chưa bao giờ bắt nạt ta!” Mạc Tử Liên lắc mạnh đầu, ngước đôi mắt ướt át, long lanh, quyết liệt nhìn hắn.
“Ừ.” Một tay áp lòng bàn tay của y vào môi, một tay vuốt nam căn y, hắn dịu dàng nói: “Chút nữa ta làm đệ vui sướng, tuyệt đối phải nín khóc, cười tươi lên cho ta xem…”
…
..
Quân Huyền mệt rã cả xương vung tay đập mạnh ‘chiếc túi da’ xuống đất, cáu kỉnh nghiến răng: “Chúng ta không chơi với người của Hoan Lạc cốc nữa!”
Như chưa hả giận, hắn còn hậm hực vơ gối đầu ném lên túi da cái ‘bộp’, sau đó tóm lấy kiếm nhưng chỉ siết chặt trong tay chứ không làm gì.
Mạc Tử Liên ngượng ngùng chà chà mũi tiến lại gom gọn mái tóc âm ẩm xõa loạn của hắn rồi dùng dây lụa thắt thành một cái nơ bướm. Y nào có biết dược tính của thứ này như thế nào, y chỉ hỏi xem mình cần gì trong ‘chuyện ấy’ là lập tức có lắm người cắn lưỡi nuốt lệ ‘chân thành, nhiệt huyết’ vẽ đường cho hươu chạy – và kết quả là hươu chạy băng băng quên cách dừng lại luôn… Y dùng hai tay ôm mặt, vành tai nong nóng, thầm nghĩ: làm gì mà ‘giảm đau’, bản chất là ‘sướng đến quên đau’.
Nội chưa tới một ngày, y và ca ca đã phải thay đổi tận hai căn phòng. Dù đang ở nhà của mình mà chính y cũng phải xấu hổ chứ nói chi là ca ca? Hừ, y sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!
Cơ mà xem cái gáy lẫn mang tai vẫn còn ửng hồng của ca ca, Mạc Tử Liên lại lén lút vui vẻ. Hiếm khi nào hắn ngượng đến mức này lắm nên y rất rất ưa thích, ngắm mãi chẳng biết chán, cảm thấy ca ca của mình cực kỳ đáng yêu.
“Liên Nhi.” Quân Huyền cầm lấy tay y, mi gian rầu rĩ, ánh mắt có chút mất tự nhiên lẩn tránh, thẹn ơi là thẹn cắn môi dưới một hồi rồi hít sâu hỏi: “Eo và hông đệ… khụ, có đau không?”
Tuy hắn ưa thích nắm quyền chủ động nhưng phải dưới điều kiện đủ tỉnh táo để kiểm soát mức độ ‘nặng, nhẹ’ của mình. Hỏi xong, hắn càng nóng mặt hơn.
Mạc Tử Liên nghe hiểu hàm ý, cũng đỏ bừng mặt, tâm trí túm tụm nhiều hình ảnh không trong sáng, nắm lấy tay hắn, lắp bắp đáp: “Dạ, dạ không đau ạ… Ta mới phải hỏi, hỏi cơ thể ca ca… thế nào rồi?”
“Đệ không đau là tốt rồi…” Quân Huyền nhắm mắt lẩm bẩm, cắn răng không muốn đáp vế sau, không muốn nghĩ, không muốn nhớ lại gì cả, chỉ cầm tay y khư khư, nằm bẹp một chỗ. Cả hai chìm vào một sự trầm mặc ngượng ngùng đằng đẵng. Sau đó Mạc Tử Liên dùng giọng vui tươi hỏi thử: “Ca ca đói chưa ạ?”
Quân Huyền nhìn sắc trời rồi gật đầu, không khỏe lắm chậm rãi ngồi dậy, đặt thanh kiếm ngắn trên chân, nhẹ nhàng vuốt ve nó, ho một tiếng bảo: “Đệ lấy ít thức ăn mềm, nhạt cho ta thôi, còn đệ… cứ ăn nhiều thịt lên, miếng gan nào to nhất ấy – thỏ đế.”
Mạc Tử Liên úp mặt vào vai hắn hờn dỗi: “Huynh lại trêu ta.”
Hôn hắn cái ‘chụt’, y đứng dậy tung tăng đi ra ngoài, cả ngày hôm nay cứ mỗi lần đặt chân xuống đất là y lại hăm hở như vậy, có lẽ đôi lúc còn tung tay áo quay một vòng.
Quân Huyền vuốt ve thanh kiếm trên chân, bao kiếm trắng như bọt sóng mang vân hoa sen, từng lớp cánh sen mỏng như cánh ve xếp chồng lên nhau đều và óng ánh tựa vảy cá. Nói thế không có nghĩa là nó mỹ lệ rực rỡ, trái lại tổng thể rất thanh thoát, đơn sơ. Ở viền trên và mũi kiếm cuộn vài nét cong mềm mại vừa như gợn mây vừa như làn sóng – hắn đoán là sóng, vì hoa sen mọc dưới đầm nước.
“Meo!” Bao Hắc Tử nhảy vào từ cửa sổ, cong đuôi chạy cái ào bay lên giường, dậm dậm chân đặt bụng xuống ống quyển Quân Huyền. Hắn hơi nhúc nhích chân, hỏi: “Ngươi cứ nằm thế luôn à?”
Mèo mun híp mắt, lắc đuôi ‘meo meo’ xác nhận.
Quân Huyền tùy ý nó thôi, tiếp tục xem xét thanh kiếm, phần chuôi rất vừa tay hắn, chi tiết đơn giản hơn bao, bề mặt cũng có hoa văn nổi rất mỏng xếp lớp làm tăng độ bám.
Tang.
Tuốt vỏ kiếm. Âm thanh phát ra không uy lực như Trường Dạ, không dũng mãnh như Tế Khứ mà thanh, bằng, ngân… đem đến cảm giác như gợn sóng trên đầm nước dao động lan tỏa. Các vấn đề về chất liệu, khối lượng, độ mỏng, độ sắc… Quân Huyền không dám nói bừa, chỉ có thể bình phẩm về bề ngoài mọi con mắt đều thấy được.
Dẫu đây chỉ là một thanh kiếm ngắn không có bao nhiêu tác dụng trong chiến đấu, hắn vẫn tự tin đánh giá nó đáng lượng hoàng kim. Trong kinh nghiệm chủ quan của bản thân: hắn chưa từng gặp một thanh kiếm nào chi tiết tột đỉnh, tinh xảo, phức tạp đến bậc này – cảm nhận bằng giác quan càng sửng sốt với độ tỉ mỉ của tay nghề đúc khắc.
Quân Huyền dùng ngón cái vuốt ve tên kiếm màu đỏ tươi, thường thì tên binh khí sẽ được khắc lõm vào, chữ nổi thế này khá hiếm thấy. Ban đầu hắn nhầm lẫn tên kiếm được phủ bằng máu, hiện tại nghĩ lại thì có lẽ chỉ là chu sa? Hắn không dám chắc, độ quánh, đặc của màu không giống chu sa.
Vả lại… có gì đó trong hắn cứ cố tình khăng khăng rằng nét chữ tên kiếm thực sự được ghi lên bằng máu.
Liên Hề.
Lẩm nhẩm hai chữ này trong lòng, Quân Huyền tự hỏi người đúc ra thanh kiếm Liên Hề này đã dồn bao nhiêu tâm tư, tình cảm, ý chí, mồ hôi, công sức… vào nó chứ?
Tuyệt tác. Hắn không biết phải nói gì hơn, hai tiếng ‘tuyệt tác’ vừa đủ trọn vẹn để miêu tả thanh kiếm này. Bản thân hắn tất nhiên rất quý trọng nó, quý hơn cả Trường Dạ, vì Liên Nhi đã tặng nó cho hắn.
Nhưng, suy cho cùng đồ vật cũng chỉ là đồ vật.
Quân Huyền từng có một giấc mơ về một cuộc đối thoại như làn hơi thở xưa cũ của một bóng cố nhân mơ hồ. Y lội giữa làn nước, chất giọng thiếu niên du dương cười rộ trong veo, khẽ nắm vạt áo hắn, hỏi: “Ngài yêu kiếm lắm ạ? Nếu ta trở thành một thanh kiếm tốt, ngài sẽ từng thời từng khắc mang ta bên mình, đưa ta đi khắp nơi nơi chứ?”
Hắn có vẻ xa cách với y, chỉ lạnh nhạt đáp: “Chớ hỏi điều vô nghĩa.”
Y bĩu môi lặn xuống nước.
Thực ra hắn chỉ muốn cho y biết rằng kiếm tốt đến mức mấy cũng chỉ là một thanh kiếm không hơn không kém. Hắn yêu kiếm nhưng thiếu nó thì vẫn có thể tồn tại, y cao quý hơn một thanh kiếm, đừng so sánh bản thân với nó.
Nhưng hắn lười dông dài, mà y lại bị ngốc.
Quân Huyền cảm thấy cõi lòng bức bối khó chịu, lại ép buộc bản thân gạt bỏ giấc mộng này đi. Bao Hắc Tử ngủ thiếp trên chân hắn rồi, Liên đi lấy thức ăn hơi lâu thì phải?
/168
|