Đến buổi trưa, Mạc Tử Ân trở về biệt thự ven biển.
Anh xách một loạt túi to, nhỏ các loại đi vào trong nhà, không khỏi bất ngờ khi thấy bếp của mình đang có người sử dụng. Buổi sáng Lâm Hinh dọn dẹp được chút ít ở tầng một thì đã đến trưa, do quá đói nên cô phải tự tay lăn vào bếp nấu ăn.
Trong tâm trí cô thì người giàu có giống Mạc Tử Ân thường có thói quen đi ăn ngoài, vật dụng ở trong bếp hay thức ăn cũng chỉ để trang trí, quả nhiên cô đã đúng.
Xoong, nồi, chảo, các thứ vật dụng lặt vặt vẫn còn nguyên mác giá dính trên đó, mua về nhưng chưa một lần sư dụng qua, đến đôi đũa cũng xếp trong hộp chưa bóc. Thức ăn trong tủ gần như chả có gì ngoài các loại bia, cafe đóng lon, khó khăn lắm mới tìm được hai quả trứng và một ít gạo.
Lâm Hinh thật sự nghi ngờ không biết Mạc Tử Ân có sống ở đây không nữa...
Thế là cô trở thành người đầu tiên được sử dụng các đồ dùng trong bếp của anh.
Lâm Hinh nấu cơm, làm ít trứng bác, đủ lót bụng cho buổi trưa.
Lúc Mạc Tử Ân về là lúc cô đang bày thức ăn ra bàn chuẩn bị ăn, nhìn thấy anh với một loạt túi nhãn hàng hiệu xách trên tay, không quá bất ngờ với việc vung tiền sa đoạ đó.
Người giàu mà...muốn mua gì chả được.
Cô nhún vai, chăm chú ăn cơm mà không nói một lời nào với anh.
Mạc Tử Ân đi tới chỗ cô, để các loại túi lên bàn: Của cô.
?
Lâm Hinh bất ngờ, cầm một cái túi lên nhìn vào trong.
Là váy!
Cô lại xem qua những túi khác.
Tất cả đều là váy!
Lâm Hinh cười, dịu dàng vén tóc ra đằng sau để lộ một vùng cổ trắng nõn: Anh không thích tôi mặc áo sơ mi của anh à?
Mạc Tử Ân bình thản đưa tay qua gáy cô, không nhẹ nhàng cũng không thô bạo cầm tóc cô che đi nơi vừa hở ra, đôi mắt đen trong veo: Tôi không có nhiều áo sơ mi đến thế.
Cô nháy mắt, giữ lấy bàn tay định rút về của anh.
Lâm Hinh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn anh, ngón tay nhỏ nhắn lướt trên da thịt anh, cực kì mềm mịn.
Nhưng tôi nghĩ tôi mặc áo sơ mi của anh trông rất quyến rũ. Âm thanh cô vô cùng mê người, không cần đoán cũng biết là đang trêu chọc anh.
Anh không hề có chút phản ứng nào trước sự trêu đùa ấy, ung dung thở ra một hơi rồi thoát khỏi tay cô, thu tay về: Tôi đã nói tôi sẽ không ngủ với cô.
Lâm Hinh thừa nhận anh thắng, cúi đầu chịu thua.
Cô chủ động kết thúc cuộc chơi, cầm đũa gắp một miếng trứng bỏ vào miệng. Mạc Tử Ân không muốn đôi co với cô thêm nữa, hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi xoay người bước về phía cầu thang, chuẩn bị đi lên gác.
...
Vừa bước lên bậc thứ nhất, anh nghe thấy tiếng cô vọng đến: Cảm ơn nhé.
...
Anh dừng chân, không có quay sang nhìn cô mà chậm rãi gật đầu, nói: Không có gì.
Lên thêm một bậc cầu thang nữa, cô lại lên tiếng.
Tên tôi là Lâm Hinh.
...
Mạc Tử Ân nghe xong hơi mấp máy khoé môi, có vẻ như đang nhẩm tên cô. Lần này anh không trả lời, đi thẳng một mạch lên tầng.
Lâm Hinh yên tĩnh ăn hết bữa trưa của mình, ăn xong thì bỏ bát đũa vào máy rửa bát.
...
Đến buổi chiều, nắng cũng đã dịu đi, bên bờ biển xuất hiện một vài bóng người qua lại. Gió mát lùa từ bên ngoài vào, hương man mát của sóng ùa vào trong nhà.
Mạc Tử Ân trong bộ đồ thoải mái đi xuống nhà sau khi làm việc xong buổi trưa, bỗng dưng thấy vị khách không mời mà đến đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, TV thì chiếu tin tức bóng đá mới nhất.
Anh nhíu mày, cực kì không hài lòng trước thái độ tự nhiên như không của người kia, đi tới cầm điều khiển tắt TV đi. Đường Hạo đang chuẩn bị xem kết quả của trận bóng đá ngày hôm qua, chưa kịp nghe thấy tỉ số thì màn hình TV đã chìm vào một mảng tối đen, phản chiếu hình anh và người đằng sau lên rõ ràng.
Đường Hạo gào lên: Tôi đang xem dở mà!
Anh vứt điều khiển ra một nơi khác: Nhà cậu cũng có TV, hà cớ gì phải đến chỗ tôi xem nhờ.
Mạc Tử Ân ngồi xuống, rót một cốc nước lọc.
Đường Hạo thấy thế không định cãi nhau với anh, thay vào đó bày ra bộ mặt hóng hớt, gian xảo cười: Hôm nay tôi không đến chắc sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện gì đang xảy ra trong nhà cậu, bao giờ cậu mới kể cho tôi nghe về cô ấy hả?
Cô nào? Anh đặt cốc kề môi uống nước, mắt liếc qua chỗ Đường Hạo.
Cô gái trong nhà cậu ý! Cô ấy nói cô ấy là vợ mới cưới của cậu!
Đường Hạo vừa dứt lời, anh lập tức bị sặc nước.
Mạc Tử Ân vội vàng bỏ cốc xuống ho liên tục, ho đến độ hai vành tai đỏ hết cả lên. Anh ôm ngực, cố gắng giữ nhịp thở của mình ổn định trở lại.
Đường Hạo rất bất ngờ trước hành động đó, chẳng lẽ bị mình biết nên chột dạ ư?
Anh không ngờ cô lại lớn mật nói bừa như vậy, Đường Hạo vốn là một tên nhiều chuyện, rốt cuộc cô đã nói những gì với tên này rồi?!
Mạc Tử Ân theo bản năng tìm kiếm bóng hình Lâm Hinh, trong lòng không tránh khỏi tức giận. Anh đảo mắt xung quanh nhà, nhanh nhẹn bắt gặp cô đang đứng bên ngoài lau cửa sổ.
Lâm Hinh quay ra đúng lúc Mạc Tử Ân đang nhìn cô, cô rất ung dung vẫy tay chào.
Thấy anh ho dữ dội thế, chắc chắn Đường Hạo đã nói đến chuyện kia rồi, Lâm Hinh không nhịn được mà cười xấu xa, cầm chai nước rửa kính xịt lên trên mặt kính, vẽ một hình mặt cười.
Trong mắt anh toé ra tia lửa, không nhịn được mà nghiến răng.
Khốn khiếp! Anh rủa thầm.
Đường Hạo vỗ lưng Mạc Tử Ân, bày ra bộ mặt từ mẫu trấn an anh: Hít sâu, thở đều, cậu không muốn bị nghẹn mà chết đâu.
Qua một lúc anh mới lấy lại được trạng thái ban đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, không muốn làm hay suy nghĩ gì cả.
Cô ta...không phải vợ của tôi. Anh khó khăn nói ra, đang nói còn đánh mắt lườm Lâm Hinh đang đứng lau kính.
Đùng Hạo hơi ngỡ ngàng, ngộ ra: Vậy cô ấy là ai? Em gái cậu à?
Người mẫu.
Đến bây giờ Đường Hạo mới thấy mình bị lừa, gật gù cười: Hoá ra là vậy, người mẫu của cậu cũng thật vui tính nha!
Đủ rồi, anh đến đây làm gì? Mạc Tử Ân không muốn nói đến chuyện kia nữa, cau mày đổi chủ đề.
Lúc này Đường Hạo mới nhớ lại lí do mình mò đến đây, chậm chạp mở túi áo lấy một chiếc Black card (*) đưa cho Mạc Tử Ân.
(*) Black card: Hay được gọi là thẻ đen, loại thẻ này được cấp bởi ngân hàng cho những người có số tiền rất cao trong tài khoản ngân hàng, hầu hết chỉ dành cho những người giàu trong giới thượng lưu.
Kì này sang Đức tham gia đấu giá, cả ba bức tranh của cậu đều được đánh giá rất cao, tổng số tiền thu về là hơn hai triệu USD, đáng giá nhất là Mắt tối , trị giá tận một triệu USD.
Mạc Tử Ân nhận lấy thẻ.
Tiền tôi đã chuyển hết vào tài khoản của cậu, thế là cậu lại có thêm cả một núi tiền. Tuy rằng đợt đấu giá này không phá được kỉ lục đợt trước đó nhưng thế cũng được coi là cực phẩm, các nhà đầu tư nước ngoài vô cùng thích tranh cậu vẽ.
Anh nhìn tấm thẻ đen bóng loáng, ngẩng lên nhìn Đường Hạo: Ai đã mua Mắt tối ?
Một thương gia nào đó, nếu không nhầm thì là người Nga.
Mạc Tử Ân gật đầu: Được rồi, cậu đã xong việc, bây giờ về đi.
Đường Hạo nghe lệnh tiễn khách của Mạc Tử Ân, nét hụt hẫng in rõ trên mặt: Tôi không có công gì à? Dù sao tôi cũng đã bay tận sang Đức để giúp cậu bán đấu giá tranh, cả một tuần chưa được vui chơi gì.
Một nửa tiền tôi sẽ đi từ thiện, đến cuối tháng còn thừa bao nhiêu sẽ cho cậu.
Đường Hạo: Sao dạo này cậu keo kiệt thế? Bình thường cậu có bắt tôi đợi đến cuối tháng đâu!
Mạc Tử Ân chỉ vào Lâm Hinh đang đứng bên ngoài: Tôi còn phải trả tiền thuê người mẫu nữa.
Đường Hạo nhăn mặt: Tiền thuê người mẫu nhiều đến thế ư?
Anh lắc đầu, khoé miệng hơi cong lên: Mất cơm gạo và thức ăn.
Đường Hạo: Hả? Cậu đang nuôi cô ấy đấy à?
Còn điều gì muốn hỏi nữa không?
Woa...tiểu tử của chúng ta lớn thật rồi này. Đường Hạo than thầm.
Anh đứng lên, đá cậu ta một cái: Xong thì về đi. rồi tiến tới cửa chính, mở cửa đi ra ngoài. Đường Hạo không ngờ nổi thân vàng như Mạc Tử Ân lại đi nuôi một cô gái trong nhà, chuyện này đúng là kì lạ hết sức.
Hay cậu ta đập đầu vào đâu?
Anh ngẫm lại chuyện vừa rồi một lần nữa, tự động ngạc nhiên tới nỗi không khép nổi miệng.
Anh xách một loạt túi to, nhỏ các loại đi vào trong nhà, không khỏi bất ngờ khi thấy bếp của mình đang có người sử dụng. Buổi sáng Lâm Hinh dọn dẹp được chút ít ở tầng một thì đã đến trưa, do quá đói nên cô phải tự tay lăn vào bếp nấu ăn.
Trong tâm trí cô thì người giàu có giống Mạc Tử Ân thường có thói quen đi ăn ngoài, vật dụng ở trong bếp hay thức ăn cũng chỉ để trang trí, quả nhiên cô đã đúng.
Xoong, nồi, chảo, các thứ vật dụng lặt vặt vẫn còn nguyên mác giá dính trên đó, mua về nhưng chưa một lần sư dụng qua, đến đôi đũa cũng xếp trong hộp chưa bóc. Thức ăn trong tủ gần như chả có gì ngoài các loại bia, cafe đóng lon, khó khăn lắm mới tìm được hai quả trứng và một ít gạo.
Lâm Hinh thật sự nghi ngờ không biết Mạc Tử Ân có sống ở đây không nữa...
Thế là cô trở thành người đầu tiên được sử dụng các đồ dùng trong bếp của anh.
Lâm Hinh nấu cơm, làm ít trứng bác, đủ lót bụng cho buổi trưa.
Lúc Mạc Tử Ân về là lúc cô đang bày thức ăn ra bàn chuẩn bị ăn, nhìn thấy anh với một loạt túi nhãn hàng hiệu xách trên tay, không quá bất ngờ với việc vung tiền sa đoạ đó.
Người giàu mà...muốn mua gì chả được.
Cô nhún vai, chăm chú ăn cơm mà không nói một lời nào với anh.
Mạc Tử Ân đi tới chỗ cô, để các loại túi lên bàn: Của cô.
?
Lâm Hinh bất ngờ, cầm một cái túi lên nhìn vào trong.
Là váy!
Cô lại xem qua những túi khác.
Tất cả đều là váy!
Lâm Hinh cười, dịu dàng vén tóc ra đằng sau để lộ một vùng cổ trắng nõn: Anh không thích tôi mặc áo sơ mi của anh à?
Mạc Tử Ân bình thản đưa tay qua gáy cô, không nhẹ nhàng cũng không thô bạo cầm tóc cô che đi nơi vừa hở ra, đôi mắt đen trong veo: Tôi không có nhiều áo sơ mi đến thế.
Cô nháy mắt, giữ lấy bàn tay định rút về của anh.
Lâm Hinh dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn anh, ngón tay nhỏ nhắn lướt trên da thịt anh, cực kì mềm mịn.
Nhưng tôi nghĩ tôi mặc áo sơ mi của anh trông rất quyến rũ. Âm thanh cô vô cùng mê người, không cần đoán cũng biết là đang trêu chọc anh.
Anh không hề có chút phản ứng nào trước sự trêu đùa ấy, ung dung thở ra một hơi rồi thoát khỏi tay cô, thu tay về: Tôi đã nói tôi sẽ không ngủ với cô.
Lâm Hinh thừa nhận anh thắng, cúi đầu chịu thua.
Cô chủ động kết thúc cuộc chơi, cầm đũa gắp một miếng trứng bỏ vào miệng. Mạc Tử Ân không muốn đôi co với cô thêm nữa, hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi xoay người bước về phía cầu thang, chuẩn bị đi lên gác.
...
Vừa bước lên bậc thứ nhất, anh nghe thấy tiếng cô vọng đến: Cảm ơn nhé.
...
Anh dừng chân, không có quay sang nhìn cô mà chậm rãi gật đầu, nói: Không có gì.
Lên thêm một bậc cầu thang nữa, cô lại lên tiếng.
Tên tôi là Lâm Hinh.
...
Mạc Tử Ân nghe xong hơi mấp máy khoé môi, có vẻ như đang nhẩm tên cô. Lần này anh không trả lời, đi thẳng một mạch lên tầng.
Lâm Hinh yên tĩnh ăn hết bữa trưa của mình, ăn xong thì bỏ bát đũa vào máy rửa bát.
...
Đến buổi chiều, nắng cũng đã dịu đi, bên bờ biển xuất hiện một vài bóng người qua lại. Gió mát lùa từ bên ngoài vào, hương man mát của sóng ùa vào trong nhà.
Mạc Tử Ân trong bộ đồ thoải mái đi xuống nhà sau khi làm việc xong buổi trưa, bỗng dưng thấy vị khách không mời mà đến đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, TV thì chiếu tin tức bóng đá mới nhất.
Anh nhíu mày, cực kì không hài lòng trước thái độ tự nhiên như không của người kia, đi tới cầm điều khiển tắt TV đi. Đường Hạo đang chuẩn bị xem kết quả của trận bóng đá ngày hôm qua, chưa kịp nghe thấy tỉ số thì màn hình TV đã chìm vào một mảng tối đen, phản chiếu hình anh và người đằng sau lên rõ ràng.
Đường Hạo gào lên: Tôi đang xem dở mà!
Anh vứt điều khiển ra một nơi khác: Nhà cậu cũng có TV, hà cớ gì phải đến chỗ tôi xem nhờ.
Mạc Tử Ân ngồi xuống, rót một cốc nước lọc.
Đường Hạo thấy thế không định cãi nhau với anh, thay vào đó bày ra bộ mặt hóng hớt, gian xảo cười: Hôm nay tôi không đến chắc sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện gì đang xảy ra trong nhà cậu, bao giờ cậu mới kể cho tôi nghe về cô ấy hả?
Cô nào? Anh đặt cốc kề môi uống nước, mắt liếc qua chỗ Đường Hạo.
Cô gái trong nhà cậu ý! Cô ấy nói cô ấy là vợ mới cưới của cậu!
Đường Hạo vừa dứt lời, anh lập tức bị sặc nước.
Mạc Tử Ân vội vàng bỏ cốc xuống ho liên tục, ho đến độ hai vành tai đỏ hết cả lên. Anh ôm ngực, cố gắng giữ nhịp thở của mình ổn định trở lại.
Đường Hạo rất bất ngờ trước hành động đó, chẳng lẽ bị mình biết nên chột dạ ư?
Anh không ngờ cô lại lớn mật nói bừa như vậy, Đường Hạo vốn là một tên nhiều chuyện, rốt cuộc cô đã nói những gì với tên này rồi?!
Mạc Tử Ân theo bản năng tìm kiếm bóng hình Lâm Hinh, trong lòng không tránh khỏi tức giận. Anh đảo mắt xung quanh nhà, nhanh nhẹn bắt gặp cô đang đứng bên ngoài lau cửa sổ.
Lâm Hinh quay ra đúng lúc Mạc Tử Ân đang nhìn cô, cô rất ung dung vẫy tay chào.
Thấy anh ho dữ dội thế, chắc chắn Đường Hạo đã nói đến chuyện kia rồi, Lâm Hinh không nhịn được mà cười xấu xa, cầm chai nước rửa kính xịt lên trên mặt kính, vẽ một hình mặt cười.
Trong mắt anh toé ra tia lửa, không nhịn được mà nghiến răng.
Khốn khiếp! Anh rủa thầm.
Đường Hạo vỗ lưng Mạc Tử Ân, bày ra bộ mặt từ mẫu trấn an anh: Hít sâu, thở đều, cậu không muốn bị nghẹn mà chết đâu.
Qua một lúc anh mới lấy lại được trạng thái ban đầu, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, không muốn làm hay suy nghĩ gì cả.
Cô ta...không phải vợ của tôi. Anh khó khăn nói ra, đang nói còn đánh mắt lườm Lâm Hinh đang đứng lau kính.
Đùng Hạo hơi ngỡ ngàng, ngộ ra: Vậy cô ấy là ai? Em gái cậu à?
Người mẫu.
Đến bây giờ Đường Hạo mới thấy mình bị lừa, gật gù cười: Hoá ra là vậy, người mẫu của cậu cũng thật vui tính nha!
Đủ rồi, anh đến đây làm gì? Mạc Tử Ân không muốn nói đến chuyện kia nữa, cau mày đổi chủ đề.
Lúc này Đường Hạo mới nhớ lại lí do mình mò đến đây, chậm chạp mở túi áo lấy một chiếc Black card (*) đưa cho Mạc Tử Ân.
(*) Black card: Hay được gọi là thẻ đen, loại thẻ này được cấp bởi ngân hàng cho những người có số tiền rất cao trong tài khoản ngân hàng, hầu hết chỉ dành cho những người giàu trong giới thượng lưu.
Kì này sang Đức tham gia đấu giá, cả ba bức tranh của cậu đều được đánh giá rất cao, tổng số tiền thu về là hơn hai triệu USD, đáng giá nhất là Mắt tối , trị giá tận một triệu USD.
Mạc Tử Ân nhận lấy thẻ.
Tiền tôi đã chuyển hết vào tài khoản của cậu, thế là cậu lại có thêm cả một núi tiền. Tuy rằng đợt đấu giá này không phá được kỉ lục đợt trước đó nhưng thế cũng được coi là cực phẩm, các nhà đầu tư nước ngoài vô cùng thích tranh cậu vẽ.
Anh nhìn tấm thẻ đen bóng loáng, ngẩng lên nhìn Đường Hạo: Ai đã mua Mắt tối ?
Một thương gia nào đó, nếu không nhầm thì là người Nga.
Mạc Tử Ân gật đầu: Được rồi, cậu đã xong việc, bây giờ về đi.
Đường Hạo nghe lệnh tiễn khách của Mạc Tử Ân, nét hụt hẫng in rõ trên mặt: Tôi không có công gì à? Dù sao tôi cũng đã bay tận sang Đức để giúp cậu bán đấu giá tranh, cả một tuần chưa được vui chơi gì.
Một nửa tiền tôi sẽ đi từ thiện, đến cuối tháng còn thừa bao nhiêu sẽ cho cậu.
Đường Hạo: Sao dạo này cậu keo kiệt thế? Bình thường cậu có bắt tôi đợi đến cuối tháng đâu!
Mạc Tử Ân chỉ vào Lâm Hinh đang đứng bên ngoài: Tôi còn phải trả tiền thuê người mẫu nữa.
Đường Hạo nhăn mặt: Tiền thuê người mẫu nhiều đến thế ư?
Anh lắc đầu, khoé miệng hơi cong lên: Mất cơm gạo và thức ăn.
Đường Hạo: Hả? Cậu đang nuôi cô ấy đấy à?
Còn điều gì muốn hỏi nữa không?
Woa...tiểu tử của chúng ta lớn thật rồi này. Đường Hạo than thầm.
Anh đứng lên, đá cậu ta một cái: Xong thì về đi. rồi tiến tới cửa chính, mở cửa đi ra ngoài. Đường Hạo không ngờ nổi thân vàng như Mạc Tử Ân lại đi nuôi một cô gái trong nhà, chuyện này đúng là kì lạ hết sức.
Hay cậu ta đập đầu vào đâu?
Anh ngẫm lại chuyện vừa rồi một lần nữa, tự động ngạc nhiên tới nỗi không khép nổi miệng.
/17
|