Mạc Tử Ân đi tới chỗ vườn sau nhà, nơi mà Lâm Hinh đang lau kính. Anh đút tay vào túi quần, nhàn nhã quan sát cô làm việc.
Lâm Hinh vẫn mặc chiếc áo sơ mi của anh, tóc được búi lên trông gọn gàng hơn rất nhiều, tay vừa xịt nước vừa cầm khăn lau qua lau lại. Trông cô lúc này cực kì chuyên tâm, động tác cũng đem theo phần nào quen thuộc, không vụng về như mấy cô tiểu thư danh giá.
Đó là lần đầu tiên Mạc Tử Ân đánh giá cô là một cô gái bình thường.
Nắng chiếu vào người Lâm Hinh, ánh vàng nhạt nhuộm lên mái tóc cô, con ngươi đen toát lên nét xinh đẹp.
Nhận thấy có ánh mắt đang ghim trên người mình, Lâm Hinh quay ra, Mạc Tử Ân nhanh chóng liền đảo mắt qua chỗ khác.
Cô cười khẽ, lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục lau kính.
Khoảnh khắc môi Lâm Hinh cong lên trông rất đẹp, cảm giác có nét vô ưu hiện lên trên mặt cô, trông cực kì yên bình. Khi cô cười, bộ dáng vô cùng đẹp đẽ, ngọt ngào đến say đắm, khi cô gồng lên đấu lại người ta, thoạt trông mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại có phần ưu thương ở tận sâu bên trong, đến lúc cô dùng những lời lẽ để quyến rũ anh, trong lòng lại nổi lên những toan tính mà không ai biết.
Cứ mỗi lần đến gần Lâm Hinh, anh lại muốn hiểu con người cô sâu thêm một chút.
Rốt cuộc cô là người như nào? Thông minh hay ngốc ngếch? Nhạy cảm hay vô tư?
Càng biết thêm một thứ mới về cô, anh lại cảm tưởng mình đang lạc trong mê cung không có lối thoát, không thể biết được con đường nào là đúng, là chân thật.
Mạc Tử Ân đăm chiêu nhìn Lâm Hinh, không biết mình đã tới gần chỗ cô từ lúc nào không hay.
Lâm Hinh quay ra thấy anh ở đằng sau mình, cô liền dừng công việc đang dở lại, cầm khăn lau tiến tới đứng đối diện anh: Anh định mắng tôi vì việc nói lung tung à?
Cô nghĩ sao?
Lâm Hinh: Tôi không hối hận đâu.
Anh hơi ngạc nhiên.
Muốn làm vợ tôi à? Anh hỏi.
Cô lắc đầu, đôi môi hồng hào hơi bĩu: Kết hôn chỉ là một thứ tầm phào rẻ rách, tuy nhiên trêu đùa anh vẫn rất vui.
Cách ăn nói của cô thật tệ. Mạc Tử Ân nhíu mày.
Lâm Hinh nở nụ cười tươi, dưới nắng vàng thì nụ cười ấy càng thêm rực rỡ: Đó là con người tôi, cho dù anh có không thích thì anh cũng chẳng thể thay đổi được.
Vừa nói, cô đứng lại gần anh hơn, hương hoa thơm ngát phảng phất quanh người Mạc Tử Ân: Hơn nữa, con người tôi còn rất thích thân thể anh, thế nên... đi ngù nhớ chốt cửa nhé, cẩn thận tôi không tôi vào phá thân anh đấy.
Anh cẩn thận lùi ra sau một bước, tránh khỏi vòng nguy hiểm luôn đi theo Lâm Hinh: Cô ham mê tình dục đến thế sao?
Đương nhiên là không, tôi chỉ thích nhìn khuôn mặt non nớt như nai con của anh lúc đề phòng tôi thôi.
Bàn tay Lâm Hinh đưa lên vẽ một đường trước ngực anh, đôi mắt mê người nháy với anh một cái.
Mạc Tử Ân bắt lấy tay cô, từ tốn đẩy ra.
Cô cười một tiếng, vỗ luôn mặt anh rồi đi ra khỏi chỗ đấy, để lại Mạc Tử Ân đứng một mình.
...
Anh đưa mắt nhìn bóng dáng cô khuất dần, nhận ra mình lại bị lừa thêm lần nữa.
Trêu đùa anh làm cô vui đến thế sao?!
...
Mạc Tử Ân hừ lạnh bỏ vào trong nhà.
...
Chiều tà, mặt trời rực lửa dần lặn xuống đáy biển, tia nắng cuối cùng trong ngày thiêu đốt cả bầu trời, đám mây nóng cháy thu mình trong màn đêm dần lên. Mọi thứ cứ thế mà chìm vào trong bóng tối, các vì sao lấp lánh phủ kín cả một vùng trời, sáng ngợp đến cực hạn. Tiếng sóng biển rầm rì bên tai, bọt sóng lăn tăn chạy lên bờ, hoà mình vào sắc bạc của vầng trăng.
Lâm Hinh đứng trước cửa phòng ngủ của Mạc Tử Ân, nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Mạc Tử Ân đang ngồi xem tư liệu trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, nói vọng ra: Có chuyện gì thế?
Cô lên tiếng, cả hai người chỉ cách nhau đúng một cánh cửa gỗ: Nhà anh không có thức ăn, tôi muốn ăn tối.
Anh đứng lên, mở cửa cho cô.
Lâm Hinh thấy cánh cửa bật mở, tiếng đó là gương mặt tuấn tú cùng cặp kính bạc sáng chói xuất hiện, cô nhấc chân đi vào phòng anh.
Khung cảnh bên ngoài trời đang tối dần, phòng Mạc Tử Ân chỉ có ánh đèn ngủ nhạt thắp sáng cả căn phòng, bức tranh Đêm đầy sao cũng nhờ đó mà nổi bật lên hẳn, giống như đang treo các ngôi sao trong phòng ngủ vậy.
Lâm Hinh đảo mắt qua đống sách ngổn ngang trên bàn, không khỏi khâm phục vì anh có thể đọc hết chỗ đó.
Anh chỉ định đọc sách mà không ăn tối sao? Cô hỏi.
Mạc Tử Ân đẩy gọng kính đang tuột lên, nhờ có cặp kính mà nét mặt anh trông như một thư sinh ưu tú: Cô muốn ăn gì?
Bây giờ thì chợ đóng cửa từ lâu rồi, gần đây có siêu thị nào không?
Anh nghe lời cô, khó hiểu: Cô định nấu ăn?
Nhìn lương thực và đồ dùng nhà bếp của Mạc Tử Ân đủ biết con người này lúc nào cũng ăn cơm bên ngoài, không hiểu sao anh vẫn có thể sống đến bây giờ nữa. Cũng may là người ta không bỏ cái gì vào thức ăn, anh mới có thể khoẻ mạnh tới lúc này.
Lâm Hinh nhướn mày, mặt thất vọng: Anh ăn bên ngoài thế mãi không chán à?
Mạc Tử Ân điềm đạm lắc đầu: Lúc nào tôi cũng ăn ở nhà hàng.
...
Đúng là tên công tử!
Cô hít sâu, vỗ vai anh: Vậy để chị nấu ăn cho cưng nhé, đi nào! Nói xong rồi Lâm Hinh đi ra ngoài.
Chúng ta đi đâu? Mạc Tử Ân hiếu kì.
Đi siêu thị! Anh định gặm chảo mà ăn sao? Cô lớn giọng, cố ý để tiếng vọng lại.
Lúc đầu Mạc Tử Ân không định theo cô đi, thế rồi nghĩ đi nghĩ lại, cầm chia khoá xe miễn cưỡng ra khỏi nhà.
...
Phố đã lên đèn, các biển hiệu nhấp nháy tràn đầy cả một dãy phố.
Lâm Hinh nhìn con đường lạ lẫm trước mắt, thừa nhận lên tiếng: Anh nói đúng, thành phố này nhỏ thật, chả trách lần đầu gặp anh đã biết tôi không phải người ở đây.
Mạc Tử Ân chăm chú lái xe nhưng vẫn đáp lại cô: Không quá nhỏ cũng không quá lớn.
Anh mang một cô gái xa lạ về nhà, không định hỏi lai lịch của tôi sao? Cô hỏi, khẽ cười như thể đang kể một câu chuyện hài.
Điều này không quá cần thiết, vẽ một bức tranh không lâu đến thế. Anh nói, giọng điệu không một chút tiếc nuối.
Lâm Hinh gật đầu.
Phải rồi, sau khi vẽ tranh xong, giữa bọn họ sẽ chẳng còn gì nữa. Đến lúc đó, anh tiếp tục sống cuộc đời xa hoa của mình, cô sẽ trở về nơi chết dẫm kia, đối mặt với nhiều thử thách lớn nhỏ. Quan hệ của hai người lúc này đơn thuần chỉ là sự hợp tác, chẳng có gì lưu luyến cả.
Không biết sau khi rời khỏi rồi, cô và anh vô tình chạm mặt nhau thì sao nhỉ?
Sẽ lời đi hay bắt chuyện?
Với kiểu người giống Mạc Tử Ân có lẽ sẽ chẳng bao giờ thèm bắt chuyện trước với cô, thậm chí có thể coi rằng chưa từng gặp mặt. Hai người vốn chỉ là hai đường thẳng không song song cũng chưa từng đi cùng một hướng, đơn giản là giữa cuộc đời dài lâu này đột nhiên cắt qua nhau, kí ức không cần quá sâu đậm để nhớ về người còn lại.
Còn chưa kể đến cuộc đời của một người đàn ông sẽ không chỉ gặp gỡ một cô gái, đối với một hoạ sĩ thì càng không. Có thể hôm nay cô làm mẫu cho anh, ngày hôm sau sẽ có thêm nhiều người mới, mối quan hệ lâu dài ư? Nghe thật nhảm nhí!
Cô đột nhiên cười không đâu vào đâu.
Tốt nhất cứ sống cho hiện tại đã, tương lai thì...kệ nó đi...
...
Hai người đi tới một siêu thị nhỏ gần nhà Mạc Tử Ân.
Lâm Hinh đi loanh quanh chọn một số đồ để nấu ăn còn Mạc Tử Ân đi đằng sau đẩy xe, hoàn toàn không biết một chút gì về các loại nguyên liệu bày trước mặt mình.
Cô lấy một số thứ gia vị bỏ vào giỏ, hỏi anh: Anh có ăn được cay không?
Mạc Tử Ân gật đầu.
Hôm nay đi siêu thị muộn, thực phẩm sống ở đây chắc chắn sẽ không còn là đồ tươi nữa, không thể làm hải sản được. Ăn canh chua nấu thịt nhé?
Anh không hề muốn tham gia vào mấy việc nội trợ này, trả lời qua loa: Ăn gì cũng được.
Vậy quyết định thế đi.
Lúc hai người đi qua quầy hoa quả, Lâm Hinh dừng lại chọn ít táo tươi.
Một cô bé khoảng chừng sinh viên đại học nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng chạy đến chỗ Mạc Tử Ân, hồi hộp nhìn anh.
Lâm Hinh hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng dập tắt nó, đẹp trai mà, thiếu nữ ai mà chả thích, thật không ngờ con gái thời nay lại mạnh dạn tới vậy. Thế rồi cô bỗng nghĩ tới trường hợp của mình, lập tức rút lại suy nghĩ đó.
Mạc Tử Ân hơi bất ngờ, cô bé đó lên tiếng, giọng điệu mong chờ pha lẫn hâm mộ: Anh...anh có phải Andrew Mac không ạ?
Anh đơ mình hai giây xong từ từ gật đầu.
Cô bé đó nhảy tưng lên, hoảng hốt lấy tay ôm mặt: Anh không biết em thần tượng anh thế nào đâu! Em là simh viên khoa Mỹ thuật, giáo sư của em đã nói rất nhiều về anh, anh được...
Hoá ra là người hâm mộ.
Lâm Hinh không muốn để ý tới việc Mạc Tử Ân có người theo đuổi nhưng điều khiến cô tò mò chính là...anh nổi tiếng đến thế ư? Cô chỉ biết anh giàu, chưa từng nghĩ lại có cả người hâm mộ cuồng nhiệt đến thế.
...
Cô tránh ra một chỗ cho bọn họ nói chuyện, tiếp tục làm công việc chọn đồ dang dở của mình.
Tiếng trò chuyện vui vẻ của hai người kia vọng đến tai Lâm Hinh, dựa theo phản ứng của cô bé khi gặp Mạc Tử Ân và cách cẩn trọng lúc lựa lời nói chuyện đã đủ hiểu cô bé cực kì sùng bái anh, có khi còn yêu thích anh hơn cả mấy chàng trai thần tượng mà giới trẻ bây giờ hay mê.
Cô cố ý không quan tâm tới việc riêng của anh rồi, thế mà từng lời nói của cô gái trẻ cứ vang lên như đâm chọc vào lòng cô, cảm giác rất ngứa ngáy.
Kệ đi! Có phải chuyện của mình đâu!
Dẫu sao giữa bọn họ sẽ nhanh chóng kết thúc, cô không cần phải tốn thời gian mà tìm hiểu anh làm gì!
Lâm Hinh cốc lên đầu mình mấy cái, cố dứt ra khỏi những suy nghĩ đnag lởn vởn trong đầu.
...
Thế rồi khi quay sang quầy thịt, cuối cùng cô cũng không kìm nổi sự tò mò mà mở điện thoại, lên mạng tra tên Mạc Tử Ân.
...
Anh và cô hé kia nói chuyện một lúc thì Lâm Hinh đã chọn đồ xong, anh chào tạm biệt cô bé rồi mang đồ đến quầy thanh toán tính tiền.
Trên đường trở về biệt thự ven biển, Lâm Hinh không nói một lời nào với Mạc Tử Ân, anh cũng không rảnh rỗi mà bắt chuyện với cô, bầu không khí trong xe cực kì tĩnh lặng, cả hai người đều có chìm đắm vào suy nghĩ riêng.
...
Xe tiến vào gara, cả hai người chưa kịp xách đồ ra khỏi xe thì tự dưng có một bóng trắng từ đâu lao đến, nhảy bổ đến ôm chặt Mạc Tử Ân, giọng nói lanh lảnh vang rộ trong đêm tối.
Anh Tử Ân! Em nhớ anh chết mất!
Lâm Hinh vẫn mặc chiếc áo sơ mi của anh, tóc được búi lên trông gọn gàng hơn rất nhiều, tay vừa xịt nước vừa cầm khăn lau qua lau lại. Trông cô lúc này cực kì chuyên tâm, động tác cũng đem theo phần nào quen thuộc, không vụng về như mấy cô tiểu thư danh giá.
Đó là lần đầu tiên Mạc Tử Ân đánh giá cô là một cô gái bình thường.
Nắng chiếu vào người Lâm Hinh, ánh vàng nhạt nhuộm lên mái tóc cô, con ngươi đen toát lên nét xinh đẹp.
Nhận thấy có ánh mắt đang ghim trên người mình, Lâm Hinh quay ra, Mạc Tử Ân nhanh chóng liền đảo mắt qua chỗ khác.
Cô cười khẽ, lắc nhẹ đầu rồi tiếp tục lau kính.
Khoảnh khắc môi Lâm Hinh cong lên trông rất đẹp, cảm giác có nét vô ưu hiện lên trên mặt cô, trông cực kì yên bình. Khi cô cười, bộ dáng vô cùng đẹp đẽ, ngọt ngào đến say đắm, khi cô gồng lên đấu lại người ta, thoạt trông mạnh mẽ, kiên cường nhưng lại có phần ưu thương ở tận sâu bên trong, đến lúc cô dùng những lời lẽ để quyến rũ anh, trong lòng lại nổi lên những toan tính mà không ai biết.
Cứ mỗi lần đến gần Lâm Hinh, anh lại muốn hiểu con người cô sâu thêm một chút.
Rốt cuộc cô là người như nào? Thông minh hay ngốc ngếch? Nhạy cảm hay vô tư?
Càng biết thêm một thứ mới về cô, anh lại cảm tưởng mình đang lạc trong mê cung không có lối thoát, không thể biết được con đường nào là đúng, là chân thật.
Mạc Tử Ân đăm chiêu nhìn Lâm Hinh, không biết mình đã tới gần chỗ cô từ lúc nào không hay.
Lâm Hinh quay ra thấy anh ở đằng sau mình, cô liền dừng công việc đang dở lại, cầm khăn lau tiến tới đứng đối diện anh: Anh định mắng tôi vì việc nói lung tung à?
Cô nghĩ sao?
Lâm Hinh: Tôi không hối hận đâu.
Anh hơi ngạc nhiên.
Muốn làm vợ tôi à? Anh hỏi.
Cô lắc đầu, đôi môi hồng hào hơi bĩu: Kết hôn chỉ là một thứ tầm phào rẻ rách, tuy nhiên trêu đùa anh vẫn rất vui.
Cách ăn nói của cô thật tệ. Mạc Tử Ân nhíu mày.
Lâm Hinh nở nụ cười tươi, dưới nắng vàng thì nụ cười ấy càng thêm rực rỡ: Đó là con người tôi, cho dù anh có không thích thì anh cũng chẳng thể thay đổi được.
Vừa nói, cô đứng lại gần anh hơn, hương hoa thơm ngát phảng phất quanh người Mạc Tử Ân: Hơn nữa, con người tôi còn rất thích thân thể anh, thế nên... đi ngù nhớ chốt cửa nhé, cẩn thận tôi không tôi vào phá thân anh đấy.
Anh cẩn thận lùi ra sau một bước, tránh khỏi vòng nguy hiểm luôn đi theo Lâm Hinh: Cô ham mê tình dục đến thế sao?
Đương nhiên là không, tôi chỉ thích nhìn khuôn mặt non nớt như nai con của anh lúc đề phòng tôi thôi.
Bàn tay Lâm Hinh đưa lên vẽ một đường trước ngực anh, đôi mắt mê người nháy với anh một cái.
Mạc Tử Ân bắt lấy tay cô, từ tốn đẩy ra.
Cô cười một tiếng, vỗ luôn mặt anh rồi đi ra khỏi chỗ đấy, để lại Mạc Tử Ân đứng một mình.
...
Anh đưa mắt nhìn bóng dáng cô khuất dần, nhận ra mình lại bị lừa thêm lần nữa.
Trêu đùa anh làm cô vui đến thế sao?!
...
Mạc Tử Ân hừ lạnh bỏ vào trong nhà.
...
Chiều tà, mặt trời rực lửa dần lặn xuống đáy biển, tia nắng cuối cùng trong ngày thiêu đốt cả bầu trời, đám mây nóng cháy thu mình trong màn đêm dần lên. Mọi thứ cứ thế mà chìm vào trong bóng tối, các vì sao lấp lánh phủ kín cả một vùng trời, sáng ngợp đến cực hạn. Tiếng sóng biển rầm rì bên tai, bọt sóng lăn tăn chạy lên bờ, hoà mình vào sắc bạc của vầng trăng.
Lâm Hinh đứng trước cửa phòng ngủ của Mạc Tử Ân, nhẹ nhàng gõ hai tiếng.
Mạc Tử Ân đang ngồi xem tư liệu trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, nói vọng ra: Có chuyện gì thế?
Cô lên tiếng, cả hai người chỉ cách nhau đúng một cánh cửa gỗ: Nhà anh không có thức ăn, tôi muốn ăn tối.
Anh đứng lên, mở cửa cho cô.
Lâm Hinh thấy cánh cửa bật mở, tiếng đó là gương mặt tuấn tú cùng cặp kính bạc sáng chói xuất hiện, cô nhấc chân đi vào phòng anh.
Khung cảnh bên ngoài trời đang tối dần, phòng Mạc Tử Ân chỉ có ánh đèn ngủ nhạt thắp sáng cả căn phòng, bức tranh Đêm đầy sao cũng nhờ đó mà nổi bật lên hẳn, giống như đang treo các ngôi sao trong phòng ngủ vậy.
Lâm Hinh đảo mắt qua đống sách ngổn ngang trên bàn, không khỏi khâm phục vì anh có thể đọc hết chỗ đó.
Anh chỉ định đọc sách mà không ăn tối sao? Cô hỏi.
Mạc Tử Ân đẩy gọng kính đang tuột lên, nhờ có cặp kính mà nét mặt anh trông như một thư sinh ưu tú: Cô muốn ăn gì?
Bây giờ thì chợ đóng cửa từ lâu rồi, gần đây có siêu thị nào không?
Anh nghe lời cô, khó hiểu: Cô định nấu ăn?
Nhìn lương thực và đồ dùng nhà bếp của Mạc Tử Ân đủ biết con người này lúc nào cũng ăn cơm bên ngoài, không hiểu sao anh vẫn có thể sống đến bây giờ nữa. Cũng may là người ta không bỏ cái gì vào thức ăn, anh mới có thể khoẻ mạnh tới lúc này.
Lâm Hinh nhướn mày, mặt thất vọng: Anh ăn bên ngoài thế mãi không chán à?
Mạc Tử Ân điềm đạm lắc đầu: Lúc nào tôi cũng ăn ở nhà hàng.
...
Đúng là tên công tử!
Cô hít sâu, vỗ vai anh: Vậy để chị nấu ăn cho cưng nhé, đi nào! Nói xong rồi Lâm Hinh đi ra ngoài.
Chúng ta đi đâu? Mạc Tử Ân hiếu kì.
Đi siêu thị! Anh định gặm chảo mà ăn sao? Cô lớn giọng, cố ý để tiếng vọng lại.
Lúc đầu Mạc Tử Ân không định theo cô đi, thế rồi nghĩ đi nghĩ lại, cầm chia khoá xe miễn cưỡng ra khỏi nhà.
...
Phố đã lên đèn, các biển hiệu nhấp nháy tràn đầy cả một dãy phố.
Lâm Hinh nhìn con đường lạ lẫm trước mắt, thừa nhận lên tiếng: Anh nói đúng, thành phố này nhỏ thật, chả trách lần đầu gặp anh đã biết tôi không phải người ở đây.
Mạc Tử Ân chăm chú lái xe nhưng vẫn đáp lại cô: Không quá nhỏ cũng không quá lớn.
Anh mang một cô gái xa lạ về nhà, không định hỏi lai lịch của tôi sao? Cô hỏi, khẽ cười như thể đang kể một câu chuyện hài.
Điều này không quá cần thiết, vẽ một bức tranh không lâu đến thế. Anh nói, giọng điệu không một chút tiếc nuối.
Lâm Hinh gật đầu.
Phải rồi, sau khi vẽ tranh xong, giữa bọn họ sẽ chẳng còn gì nữa. Đến lúc đó, anh tiếp tục sống cuộc đời xa hoa của mình, cô sẽ trở về nơi chết dẫm kia, đối mặt với nhiều thử thách lớn nhỏ. Quan hệ của hai người lúc này đơn thuần chỉ là sự hợp tác, chẳng có gì lưu luyến cả.
Không biết sau khi rời khỏi rồi, cô và anh vô tình chạm mặt nhau thì sao nhỉ?
Sẽ lời đi hay bắt chuyện?
Với kiểu người giống Mạc Tử Ân có lẽ sẽ chẳng bao giờ thèm bắt chuyện trước với cô, thậm chí có thể coi rằng chưa từng gặp mặt. Hai người vốn chỉ là hai đường thẳng không song song cũng chưa từng đi cùng một hướng, đơn giản là giữa cuộc đời dài lâu này đột nhiên cắt qua nhau, kí ức không cần quá sâu đậm để nhớ về người còn lại.
Còn chưa kể đến cuộc đời của một người đàn ông sẽ không chỉ gặp gỡ một cô gái, đối với một hoạ sĩ thì càng không. Có thể hôm nay cô làm mẫu cho anh, ngày hôm sau sẽ có thêm nhiều người mới, mối quan hệ lâu dài ư? Nghe thật nhảm nhí!
Cô đột nhiên cười không đâu vào đâu.
Tốt nhất cứ sống cho hiện tại đã, tương lai thì...kệ nó đi...
...
Hai người đi tới một siêu thị nhỏ gần nhà Mạc Tử Ân.
Lâm Hinh đi loanh quanh chọn một số đồ để nấu ăn còn Mạc Tử Ân đi đằng sau đẩy xe, hoàn toàn không biết một chút gì về các loại nguyên liệu bày trước mặt mình.
Cô lấy một số thứ gia vị bỏ vào giỏ, hỏi anh: Anh có ăn được cay không?
Mạc Tử Ân gật đầu.
Hôm nay đi siêu thị muộn, thực phẩm sống ở đây chắc chắn sẽ không còn là đồ tươi nữa, không thể làm hải sản được. Ăn canh chua nấu thịt nhé?
Anh không hề muốn tham gia vào mấy việc nội trợ này, trả lời qua loa: Ăn gì cũng được.
Vậy quyết định thế đi.
Lúc hai người đi qua quầy hoa quả, Lâm Hinh dừng lại chọn ít táo tươi.
Một cô bé khoảng chừng sinh viên đại học nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng chạy đến chỗ Mạc Tử Ân, hồi hộp nhìn anh.
Lâm Hinh hơi bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng dập tắt nó, đẹp trai mà, thiếu nữ ai mà chả thích, thật không ngờ con gái thời nay lại mạnh dạn tới vậy. Thế rồi cô bỗng nghĩ tới trường hợp của mình, lập tức rút lại suy nghĩ đó.
Mạc Tử Ân hơi bất ngờ, cô bé đó lên tiếng, giọng điệu mong chờ pha lẫn hâm mộ: Anh...anh có phải Andrew Mac không ạ?
Anh đơ mình hai giây xong từ từ gật đầu.
Cô bé đó nhảy tưng lên, hoảng hốt lấy tay ôm mặt: Anh không biết em thần tượng anh thế nào đâu! Em là simh viên khoa Mỹ thuật, giáo sư của em đã nói rất nhiều về anh, anh được...
Hoá ra là người hâm mộ.
Lâm Hinh không muốn để ý tới việc Mạc Tử Ân có người theo đuổi nhưng điều khiến cô tò mò chính là...anh nổi tiếng đến thế ư? Cô chỉ biết anh giàu, chưa từng nghĩ lại có cả người hâm mộ cuồng nhiệt đến thế.
...
Cô tránh ra một chỗ cho bọn họ nói chuyện, tiếp tục làm công việc chọn đồ dang dở của mình.
Tiếng trò chuyện vui vẻ của hai người kia vọng đến tai Lâm Hinh, dựa theo phản ứng của cô bé khi gặp Mạc Tử Ân và cách cẩn trọng lúc lựa lời nói chuyện đã đủ hiểu cô bé cực kì sùng bái anh, có khi còn yêu thích anh hơn cả mấy chàng trai thần tượng mà giới trẻ bây giờ hay mê.
Cô cố ý không quan tâm tới việc riêng của anh rồi, thế mà từng lời nói của cô gái trẻ cứ vang lên như đâm chọc vào lòng cô, cảm giác rất ngứa ngáy.
Kệ đi! Có phải chuyện của mình đâu!
Dẫu sao giữa bọn họ sẽ nhanh chóng kết thúc, cô không cần phải tốn thời gian mà tìm hiểu anh làm gì!
Lâm Hinh cốc lên đầu mình mấy cái, cố dứt ra khỏi những suy nghĩ đnag lởn vởn trong đầu.
...
Thế rồi khi quay sang quầy thịt, cuối cùng cô cũng không kìm nổi sự tò mò mà mở điện thoại, lên mạng tra tên Mạc Tử Ân.
...
Anh và cô hé kia nói chuyện một lúc thì Lâm Hinh đã chọn đồ xong, anh chào tạm biệt cô bé rồi mang đồ đến quầy thanh toán tính tiền.
Trên đường trở về biệt thự ven biển, Lâm Hinh không nói một lời nào với Mạc Tử Ân, anh cũng không rảnh rỗi mà bắt chuyện với cô, bầu không khí trong xe cực kì tĩnh lặng, cả hai người đều có chìm đắm vào suy nghĩ riêng.
...
Xe tiến vào gara, cả hai người chưa kịp xách đồ ra khỏi xe thì tự dưng có một bóng trắng từ đâu lao đến, nhảy bổ đến ôm chặt Mạc Tử Ân, giọng nói lanh lảnh vang rộ trong đêm tối.
Anh Tử Ân! Em nhớ anh chết mất!
/17
|