Editor: Yuè Yīng
Loan Hoan cũng không xem hết lễ trao giải trang nghiêm đó, vào lúc Lý Nhược Vân nói đại loại như là cám ơn bạn bè, người thân, đối thủ… thì cô rời khỏi chỗ.
Không ai chú ý cô rời đi, màn hình TV truyền từ Thổ Nhĩ Kỳ đến đã hút hết sự chú ý của những người đó, cô gái mà họ dõi theo suốt quá trình trưởng thành khiến họ hiểu ý mỉm cười.
Sắc trời đã trở nên tối dần, cô tản bộ trên bãi cỏ trong trang viên, về lễ trao giải kia, Lý Nhược Vân đã từng năm lần bảy lượt uy hiếp cô, cũng từng van nài cô.
“Hoan, cậu tới đi, tớ muốn cậu đến, tớ muốn cậu ngồi dưới khán đài.”
Không, không, cô không muốn đi, cô không dám đi.
Đã hai năm Loan Hoan không gặp Lý Nhược Vân, cô không dám đứng ở trước mặt Lý Nhược Vân, thậm chí mỗi lần nghe điện thoại của Lý Nhược Vân đều trở thành gánh nặng trong lòng.
Mỗi lần uống được chút rượu, Lý Nhược Vân lại gọi tới cho Loan Hoan, tỏ ra bực tức: Hoan, cậu làm sao vậy?
Còn làm sao được, còn không phải vì làm sai nhưng sợ người khác biết ư?
Ở trên tivi, những lời nói của Lý Nhược Vân càng làm cho cô chột dạ. Vì không vững tâm nên khiến cô nghĩ tới chuyện quỳ xuống trước mặt cô ấy cầu xin tha thứ, vì chột dạ nên vài lần cô đã không kiềm chế được muốn nói với Lý Nhược Vân rằng: Tiểu Vân, tớ biết người đàn ông mua bức họa của cậu là ai.
Loan Hoan luôn biết Lý Nhược Vân đối với người đàn ông mua bức tranh của cô ấy vẫn nhớ mãi không quên.
“Loan Hoan, tớ mơ thấy dáng vẻ của người đàn ông mua bức họa của tớ.” Lý Nhược Vân nhắc tới những lời này rất nhiều lần.
Sẽ là nhớ mãi không quên, đi hơn nửa Bắc bán cầu mới gặp được một người như vậy, sẵn lòng dùng một trăm Euro mua một bức tranh thoạt nhìn giống như là sốt cà chua bắn trên trang giấy màu trắng.
Mà hiện tại, ngón áp út của cô đang đeo chiếc nhẫn của người đàn ông khiến Lý Nhược Vân nhớ mãi không quên đó.
Loan Hoan sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, chiếc nhẫn kim cương này không cần nói tới giá cả hay là chất lượng, giá trị ẩn chứa của nó cũng có thể lọt vào top 10 những chiếc nhẫn quý giá trên toàn thế giới. Nhưng Loan Hoan cũng không thích, cô chỉ thích chiếc nhẫn bạc thoạt nhìn trông vô cùng tầm thường đeo trên tay người dọn vệ sinh làm việc ở phòng triển lãm, bởi vì…
Bởi vì, chồng của cô ấy luôn lái chiếc xe cũ kỹ tới đón cô ấy về nhà, chú ấy sẽ đón lấy túi đồ trên tay vợ mình, dùng chiếc tay rảnh rang còn lại để nắm tay vợ mình.
Vì thế, lúc nào Loan Hoan cũng không tự chủ được chú ý tới hai bàn tay đeo đôi nhẫn giống nhau đang đan chặt vào nhau kia.
Dường như cô và Dung Doãn Trinh không có khoảnh khắc như vậy, có lẽ cũng từng có, nhưng đều quá ngắn ngủi, vào thời khắc ngắn ngủi đó hai trái tim đều thờ ơ.
Một năm, Loan Hoan chỉ gặp Dung Doãn Trinh mười lần, trong một năm này, Dung Doãn Trinh chỉ ở văn phòng, bố cục kinh tế thế giới lặng lẽ xảy ra thay đổi, riêng nền kinh tế Âu Mỹ mấy năm gần đây đều không mấy khởi sắc. Và Trung Quốc, Brazil, Ấn Độ, Nam Phi là những nước có nền kinh tế mới nổi, là những nước thành viên của BRICS, dĩ nhiên là nền kinh tế của những quốc gia này nhanh chóng đạt chỉ số “nước lên thì thuyền lên”, báo cáo tài chính của những quốc gia Dung Doãn Trinh đầu tư bắt đầu khả quan hơn, cho nên, Dung Doãn Trinh bề bộn nhiều việc, anh không ngừng bay qua bay lại giữa các quốc gia này.
Cuộc trò chuyện của Loan Hoan với Dung Doãn Trinh là vào ba ngày trước, anh không ngừng xin lỗi vì ngày kỷ niệm kết hôn lần thứ hai không thể có mặt ở nhà cùng cô, giọng điệu giống như là một đứa trẻ làm việc gì sai.
Im lặng ngồi ở chỗ kia nghe nhạc, mãi tới khi quản gia đi đến trước mặt nhắc nhở cô đã đến lúc ăn tối.
Loan Hoan nhìn đồng hồ, giờ phút này, hẳn là lễ trao giải ở Thổ Nhĩ Kỳ cũng đã kết thúc, Loan Hoan lo lắng có lẽ bữa tối qua đi cô nên gọi điện thoại cho Lý Nhược Vân, nói một tiếng chúc mừng.
Bữa tối thật nặng nề, bạn của Phương Mạn vội vàng ăn xong bữa tối liền rời khỏi trang viên, sắc mặt Phương Mạn u ám, vài lần há miệng muốn nói gì đó, nhưng mấy lần ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn ở tay cô rồi lại im lặng.
Loan Hoan biết, cảm xúc của bà lão rõ ràng là đang tức giận sắp không kiềm chế nổi.
Đợi đến lúc bữa tối kết thúc, cuối cùng Loan Hoan đã biết vì sao ánh mắt Phương Mạn nhìn cô tựa như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, Lý Nhược Tư và Hứa Thu hủy hôn ước.
Lần này là chia tay thật, Hứa Thu thông báo trên trang cá nhân của mình rằng cô và Lý Nhược Tư chia tay trong hòa bình, mười phút sau khi Hứa Thu tuyên bố chia tay, Lý Nhược Tư tiếp nhận một cuộc phỏng vấn ở Thổ Nhĩ Kỳ xác nhận tin tức này.
“Tôi không phải là một bạn trai tốt.” Khi Lý Nhược Tư nói những lời này có cảm giác như trút được gánh nặng.
Sau khi Lý Nhược Tư nói xong câu đó có truyền thông đưa tin anh tranh cãi ầm ĩ một trận với mẹ mình ở bãi đỗ xe, trên mặt Lý Nhược Vân cầm cúp đứng ở một bên đầy vẻ lo lắng.
Lý Nhược Tư thật sự chia tay với Hứa Thu, trong một năm qua, hàng tháng Lý Nhược Tư đều sẽ bớt chút thời gian đi đến hành lang triển lãm tranh, mang theo một ít đặc sản mua được trên phố người Hoa ở San Francisco, đa phần thời gian tới đều ngồi hơn một tiếng liền.
Tin tức bất ngờ khiến cho Loan Hoan thấy phiền muộn trong lòng.
Khoảng mười giờ, quản gia gọi Loan Hoan đi xuống lầu nói là bà nội chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô.
Ăn khuya? Giờ phút này bà lão đó còn có tâm tình chuẩn bị đồ ăn khuya mới là lạ.
Phòng khách chỉ còn lại Loan Hoan cùng Phương Mạn.
“Nói xem, lần này đối với chuyện Nhược Tư chia tay, cô có ý kiến gì không?” Phương Mạn hỏi.
Loan Hoan không để ý đến Phương Mạn, cô mải chơi với con chó đang ngủ gà gật ở trên sofa.
Thanh âm lạnh lùng vang lên sau lưng cô: “Loan Hoan, rốt cục là cô “một mũi tên trúng hai con chim”! Hiện tại, cô không những có thể hãnh diện ở trước mặt tôi, cô còn thành công khiến Nhược Tư thừa nhận một số chuyện.”
Xem ra, chuyện Lý Nhược Tư chia tay Hứa Thu thật sự khiến bà lão này tức điên lên rồi, rõ ràng còn có thể nói ra như vậy.
“Bà nội, bà chỉ nói đúng một nửa, con rất vui vẻ vì có thể hãnh diện trước mặt bà nội, nhưng mà. . .” Loan Hoan ưỡn thẳng lưng, quay đầu: “Trong lòng con hi vọng Nhược Tư không chia tay với Hứa Thu.”
Khóe miệng bà lão mang theo nụ cười mỉa mai: “Là như vậy sao? Như vậy, hiện tại cô gọi điện thoại cho Nhược Tư, bảo nó không được chia tay với Hứa Thu.”
Bà lão này hoàn toàn điên rồi.
Loan Hoan ôm cánh tay: “Thực xin lỗi, con bất lực.”
Bà lão mang dáng vẻ trước sau như một: “Loan Hoan, cho tới bây giờ tôi chưa từng ghét một người nào giống như chán ghét cô, điều tôi ghét nhất chính là cô không an phận, ít nhất, mẹ cô còn biết sợ hãi, biết cân nhắc lựa chọn thứ gì thích hợp nhất với cô ta. Nhưng cô thì không, ngoài mặt cô làm bộ như sợ hãi, kỳ thực, căn bản ở trong lòng cô cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ. Cô không sợ chính là bởi vì dựa vào thời điểm cô bắt đầu quyến rũ Nhược Tư, bởi vì cô muốn thay thế Tiểu Vân, mọi chuyện cô làm đều vì nóng giận nhất thời, bao gồm chuyện cô gả cho Dung Doãn Trinh…”
“Đủ rồi, bà câm miệng cho tôi!” Loan Hoan cao giọng kêu lên, Lý Nhược Tư chia tay đã khiến cô đủ phiền lòng: “Bà nội, không có người phụ nữ nào dám coi hôn nhân đại sự của mình như cơn nóng giận nhất thời.”
Lời này lại vang lên trong vắt, sau đó, yên tĩnh.
Phương Mạn thu hồi nụ cười giễu cợt nhìn cô, thấy Loan Hoan hoang mang rối loạn.
“Tiểu Hoan, tôi nghĩ tôi đoán không sai, ngay từ đầu cô đã có động cơ không thuần khiết với Dung Doãn Trinh.” Phương Mạn dịu dàng nhìn cô: “Tôi nói động cơ không thuần khiết là chỉ việc cô đã động lòng trước Dung Doãn Trinh.”
“Không có!” Loan Hoan kiên quyết trả lời: “Không nên nói lung tung.”
“Như vậy tôi an tâm, ít nhất, tôi có thể khẳng định một việc, cô và Nhược Tư lại càng không có khả năng.” Giơ ngón tay chỉ vào Loan Hoan, Phương Mạn mỉm cười: “Tiểu Hoan, tôi đoán, hiện tại cô đối với Dung Doãn Trinh không chỉ là động tâm, hôm nay, đa phần thời gian cô đều đang nhìn di động, trong lòng cô hi vọng sẽ nhận được điện thoại của Dung Doãn Trinh vào ngày kỷ niệm kết hôn, ngay lúc dầu sôi bắn lên, điều trước tiên cô làm không phải bảo vệ mặt cô mà là bảo vệ chiếc nhẫn.”
Xem cơn trút giận này, Loan Hoan làm một biểu cảm hết cách: “Bà nội, ở đây không phải là hiện trường gây án, đừng suy luận như đang điều tra.”
“Đêm nay tâm tình bà nội không tốt, cho nên bà nội muốn Tiểu Hoan có tâm tình không tốt như bà.” Bà lão nói rất hùng hồn: “Cho nên, bà nội rất vui lòng cho trí nhớ hoạt động.”
Thực biến thái, ngay lúc này Loan Hoan chỉ muốn mau mau trở về phòng.
“Áo khoác ngoài màu màu xanh lá cây, chiếc áo sơmi kaki cũng đồng màu, màu sắc như vậy kết hợp với việc đứng bên cạnh một vị lãnh đạo lại càng thích hợp. Màu sắc phối hợp không phô trương lại đủ cách điệu, caravat cũng chọn loại đẹp, giống như là thật tùy ý đồng thời cũng hiện lên được vẻ sang trọng. Hiển nhiên việc này đến từ một người phụ nữ cẩn thận. Loan Hoan, một người phụ nữ này là ai, đừng nói với tôi là cô nhé. Tôi nghĩ, có lẽ ngay cả giá cả của bộ quần áo đó cô cũng không biết phải không?”
Thật đúng là, bà lão thốt ra những lời này ngay lập tức khiến tâm trạng Loan Hoan trở nên tồi tệ. Cho dù quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực như thế nào đi chăng nữa thì nghe những lời này cũng thấy vô cùng khó nghe.
Huống chi… Huống chi Phương Mạn nói đúng, cô không hề biết giá cả bộ quần áo đó của Dung Doãn Trinh.
Loan Hoan hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, bước chân vừa muốn bước lên cầu thang khựng lại, cô quay đầu nói: “Bà nội, bà có biết bà khiến tâm tình của con không tốt sẽ nhận được hậu quả tồi tệ gì hay không? Con chỉ cần nói một câu với Dung Doãn Trinh, những ngân hàng lớn sẽ tiến hành đánh giá công ty của mấy người một lần nữa, các nhà đầu tư cũng sẽ rút vốn của họ về. Đúng vậy, bà nội, bà hãy nghe rõ ràng, là công ty của mấy người! Đêm nay con thật thất vọng về bà nội, cho tới nay bà đều có thể giả bộ tốt hơn cả con, không phải sao? Nếu bà nội tiếp tục làm ra vẻ mà nói, con cũng sẽ phối hợp với bà nội, giả vờ thật sự an phận. Hàng năm con sẽ quan tâm tới các ngày lễ ngày tết đến trước mặt bà nội thỉnh an biểu đạt sự tôn trọng. Bà nội cũng biết hiện tại công ty của mấy người không thể được như ngày xưa, những người đó đều đang nhớ tới sự tôn trọng đối với phu nhân nhà họ Dung thôi, trở mặt là chuyện không thể nào không có khả năng xảy ra. .”
Người mà một giây trước còn lạnh lùng nhìn cô bỗng nhiên thu lại biểu cảm, vẻ mặt trở nên dịu dàng, Phương Mạn khoác tay lên vai Loan Hoan, ánh mắt xuyên qua bờ vai cô nở nụ cười châm biếm sau lưng cô: “Được rồi, được rồi, Tiểu Hoan, không muốn ăn khuya thì không cần ăn nữa.”
Loan Hoan cũng im miệng, cô nhận thấy được tiếng bước chân đến từ phía sau cô, gọi một tiếng “Bà nội” sau đó đứng ở trước mặt cô, cúi người xuống.
“Sao vậy?” Thanh âm tựa như đang dỗ dành đứa nhỏ, cũng mang theo một chút cưng chiều: “Sao chẳng thấy dáng vẻ rất vui vẻ nhỉ?”
Loan Hoan nhìn lên, khuôn mặt không biểu cảm nhìn Dung Doãn Trinh, chiếc áo lông sẫm màu được cắt may thủ công, dáng người hoàn hảo nhìn không hề có khiếm khuyết, vừa chân thực lại xa vời như ảo ảnh.
Chiếc áo lông này Loan Hoan cũng không biết giá của nó, có lẽ, có người phụ nữ khác biết.
“Vừa nãy hai người giống như đang thảo luận ăn khuya, thế nào? Món ăn khuya ở đây không hợp khẩu vị của em?” Dung Doãn Trinh hơi cười, ôm cô vào trong ngực, nói tiếp: “Không quan trọng, chúng ta trở về, máy bay trực thăng ở bên ngoài, nửa tiếng là chúng ta có thể trở lại nhà của mình, anh làm đồ ăn khuya cho em, làm món ăn em thích.”
“Đã trễ thế này, hiếm khi Doãn Trinh đến một lần, ở lại đây một đêm đi, đồ ăn có thể bảo đầu bếp làm lại.” Bà lão thôi cười, muốn nhận lấy chiếc áo khoác Dung Doãn Trinh đặt ở cánh tay.
Dung Doãn Trinh phẩy tay, không để Phương Mạn đụng vào chiếc áo khoác của mình, thanh âm cất lên như lại một giọng nói khác: “Không được, bà nội, cháu cho rằng không cần đâu, hình như Tiểu Hoan ở lại đây không thoải mái.”
Phương Mạn há hốc miệng, cuối cùng quay sang nhìn nét mặt Loan Hoan, cười tủm tỉm: “Đây là nhà của Tiểu Hoan, nó lớn lên ở đây, làm sao có thể ở lại đây không thoải mái chứ? Đúng không? Tiểu Hoan?”
“Chúng ta về nhà đi.” Loan Hoan ngẩng đầu, nói với Dung Doãn Trinh.
“Được, chúng ta về nhà.”
Thời điểm rời đi, sắc mặt Phương Mạn thật sự không tốt, bởi vì Dung Doãn Trinh nói bà nội già rồi, tốt hơn là ở trong nhà không cần phải tiễn bọn họ, anh còn nói ban đầu anh định cuối tuần này đồng ý ăn cơm với bố mẹ vợ, nhưng anh phải đi về xem lịch trình thế nào, xem có thể dành chút thời gian đến được hay không.
Bên ngoài cổng trang viên cũng không có máy bay trực thăng đỗ ở đó, chỉ chiếc xe của cô, là chiếc xe kiểu dáng cổ điển anh mua cho cô, Dung Doãn Trinh mở cửa xe, gác cánh tay ở trên cửa xe, nháy mắt với Loan Hoan: “Hiện tại là mười một giờ, chúng ta còn có một tiếng để chúc mừng kỷ niệm hai năm ngày cưới.”
/114
|