Editor: Yuè Yīng
Một tiếng cuối cùng trong ngày kỷ niệm hai năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh diễn ra trên quốc lộ số 1, trong 50 phút của một tiếng đồng hồ đó Dung Doãn Trinh đều ngủ.
“Anh về tới nhà không nhìn thấy em, sau đó anh nhớ em đã nói trước với anh là sẽ tới nơi ở của bà nội, cho nên anh liền lái xe của em tới đón em.” Anh vừa lái xe vừa nói.
Anh về tới nhà không nhìn thấy em, cho nên anh liền lái xe của em tới đón em. Một câu nói rất đơn giản, liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Loan Hoan, đúng rồi, vừa nãy trước mặt ở Phương Mạn người đàn ông này nói tới đón cô về nhà.
Nếu Loan Hoan không nhớ lầm, là buổi chiều Dung Doãn Trinh vừa mới trở lại New York, anh đi từ New York về Los Angeles, từ Los Angeles lái xe đi đến Carmel.
Những tiếp viên hàng không hình dung về Dung Doãn Trinh như thế này, ngài Dung chưa bao giờ cho nhân viên phục vụ có cơ hội bắt chuyện, đa phần thời gian anh đều ngủ. Dung Doãn Trinh đã từng trêu đùa, ngoại trừ ở trên máy bay ra thì anh không có bao nhiêu cơ hội để ngủ.
Loan Hoan nghiêng mặt nhìn Dung Doãn Trinh, ánh đèn mờ tối trong buồng xe chiếu lướt trên vẻ mặt mệt mỏi của anh.
“Để em lái xe đi.”
Anh nghiêng mặt nhìn cô.
Tiếng nói của Loan Hoan thanh thanh: “Dung Doãn Trinh, đêm nay, anh làm em thỏa mãn lòng ham hư vinh của mình.”
Ý tứ nói đúng là không nên nghĩ linh tinh, chỉ đơn giản là vì biểu đạt sự cảm ơn mà thôi.
Chiếc xe sang trọng cổ điển đắt đỏ chỉ nhìn được chứ không dùng được, chiếc xe này là Dung Doãn Trinh mua cho cô nửa năm trước, phối đen trắng, kiểu dáng Rolls-Royce kinh điển của những năm bốn mươi, Loan Hoan không biết vì sao Dung Doãn Trinh lại mua chiếc xe như vậy cho cô, cô chỉ hỏi anh một lần vì sao đưa cô chiếc xe này.
“Bởi vì lần đầu tiên khi nhìn thấy nó anh đã muốn mua cho em.” Anh nói chắc nịch.
Dung Doãn Trinh từng mua rất nhiều đồ cho cô, đều là những thứ nhìn trông rất kỳ quái, kỳ quái đến nỗi cô cũng không có hứng thú mở ra xem.
Chiếc xe sang trọng cổ điển như bò trên quốc lộ số 1, thỉnh thoảng lại giở trò cáu kỉnh, thật sự không biết Dung Doãn Trinh lái nó tới đây như thế nào nữa, Loan Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh nhắm mắt lại dựa đầu trên ghế.
“Dung Doãn Trinh.”Loan Hoan gọi một tiếng.
Không có đáp lại.
Loan Hoan thì thầm, thanh âm lại hạ thấp xuống một chút, Dung Doãn Trinh.
Vẫn không có đáp lại.
Thanh âm hạ thấp tới nỗi không thể thấp hơn.
“Doãn Trinh.”
Lén lút kêu một tiếng, kêu xong một tiếng kia rồi sau đó tâm tình Loan Hoan đột nhiên thư thái.
Giờ phút này, trong lòng Loan Hoan có thêm một chút vui mừng, giờ này khắc này, trên quốc lộ số 1 cũng chỉ có cô và anh.
Xe đi được một đoạn đường trên cuộc hành trình, dần dần trên bờ vai cô có thêm một cái đầu xinh đẹp, đầu xinh đẹp tựa vào bờ vai cô.
Ừm, chiếc xe cổ lỗ sĩ này là kiểu dáng dành cho phụ nữ, chỗ kế bên tay lái quá nhỏ, chân tay anh lại dài.
Giờ phút này, cô giống như một người vợ thực sự, vì yêu chồng mình nên càng giữ chặt tay lái, muốn dừng xe ở đâu đó.
Người vợ nghĩ, chồng quá mệt, y như khi đó anh đã nói: Có lẽ em sẽ dễ dàng quên mất những chuyện không tốt mình đã làm, nhưng người khác sẽ không dễ dàng quên được.
Chuyện không tốt đã làm mà đặt ở địa vị một người thành công, sẽ bị phóng đại lên rất nhiều lần. Mỗi khi tới ngày lễ kỷ niệm, những cựu chiến binh từ trên chiến trường trở về đều giơ khẩu hiệu, họ tìm cách để biết hành trình của anh, như hình với bóng, một số người còn công khai mắng anh là tên buôn lậu chiến tranh, mắng anh ngụy quân tử. Có một lần, đứa trẻ gần mười tuổi cầm đồ uống đi đến trước mặt anh, nó nói: “Trả lại ba tôi cho tôi”, nói xong hắt thẳng đồ uống trong tay vào người anh. Ngay ngày hôm sau thì chuyện này trở đề tài ngôn luận khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố, có một số người còn ca ngợi đứa trẻ kia.
Khi đó, cô thật sự muốn gọi điện thoại cho anh, cuối cùng, cô cũng không làm gì cả.
Những chuyện giống như thế cứ thỉnh thoảng lại diễn ra, lúc nào anh cũng phải ứng phó với những người tới gây phiền phức như thế bất cứ lúc nào.
Thứ phủ trên mắt không mang đến cảm giác đau đớn, dừng ở trên mí mắt là sự ấm áp, thật ấm áp, thật ấm áp, ấm áp tới nỗi khiến mí mắt anh lười biếng, Dung Doãn Trinh biếng nhác mở mắt.
Đầu tiên chạm vào mắt là ánh sáng rọi, dường như đó là thứ ánh sáng phát ra vào từng thời điểm, sáng rọi chói mắt tới như vậy.
Hiện tại, xe của họ đang đỗ ở một điểm dừng trên đường quốc lộ, phía trước là biển, mặt biển có ánh mặt trời mọc kéo dài thành những dải lụa lớn.
Đầu của anh gác ở trên bờ vai một người, trên người người đó có một mùi hương dễ chịu, men theo mùi hương đó, Dung Doãn Trinh thấy được vành tai xinh xắn, vành tai có lỗ tai nho nhỏ, chỉ nhỏ xíu như vậy thôi nhưng dường như lại muốn ánh sáng lọt qua lỗ tai nhỏ xíu đó.
Cô nghiêng đầu, ánh sáng mặt trời mọc mờ nhạt lướt trên gương mặt của cô, cho dù đang ngủ, cô vẫn mím môi thật chặt.
Vị tiểu thư này, rốt cuộc là không vừa lòng chuyện gì, đã xinh đẹp như vậy rồi.
Mà. . . .
Nhìn cô gái trông như chuyện gì cũng không vừa lòng, cô gái nhìn qua rất lạnh lùng lại dùng thân thể của cô sưởi ấm cho anh trong đêm bão tuyết.
Khi đó, họ là hai người xa lạ, anh là một người đàn ông xa lạ, cô là một cô gái xa lạ.
Mà hiện tại, anh đã đem cô gái xa lạ khi đó biến thành vợ của mình, anh tin tưởng số mệnh, vào thời khắc anh đeo chiếc vòng tay màu đỏ vào tay cô, đó là thượng đế điều khiển anh.
Vợ, cô gái này là vợ của anh, khóe miệng của cô mím chặt, có lẽ, cần dùng một cách để khóe môi cô giãn ra.
Loan Hoan mở to mắt, khuôn mặt Dung Doãn Trinh gần trong gang tấc, lúm đồng tiền dài như ẩn như hiện, lông mi dài dường như chỉ gần thêm một chút nữa thôi là sẽ giống như cánh chim phe phẩy tới mặt cô.
Nhìn thấy cô mở to mắt anh cũng không quay đi, chỉ nhìn cô.
Thấy môi anh sẽ chạm vào môi cô, Loan Hoan quay mặt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, xe đang đỗ ở trên một bờ vực.
Loan Hoan nói: “Nếu xe tiến lên năm thước mà nói, chúng ta sẽ tan xương nát thịt, em từng có một cô bạn học lái xe lao xuống vực này, bức di thư cô ấy để lại có nói với mọi người cô ấy không cảm nhận được tình yêu. Tất cả mọi người đều thương tiếc, mà em lại hâm mộ cô ấy, ít nhất, cô ấy dám làm như vậy, mà em không dám, đã vài lần em lái xe đến nơi này, mà em không có dũng khí bước về phía trước một bước, bởi vì, em sợ chết. Dung Doãn Trinh, anh có biết vì sao em lái xe đến nơi này không?”
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, Loan Hoan không giãy dụa.
“Anh có thể đoán được một số chuyện, mẹ em cho em một thân phận xấu hổ ở gia đình đó, nhưng Loan Hoan à, không có gì cả, em còn có ba em, anh nhận thấy được là ông ấy yêu em.”
Xem ra, Dung Doãn Trinh cũng giống như những người đó cho rằng cô là con gái riêng của Lý Tuấn Khải. Loan Hoan muốn rút tay về, nhưng bàn tay lại bị nắm chặt.
“Dung Doãn Trinh, anh nghe này, em. . .” Loan Hoan há miệng.
Loan Hoan rất muốn rất muốn nói cho Dung Doãn Trinh một chuyện, cho nên cô mới lái xe đến nơi này, cô cũng muốn đợi mặt trời lên, vào thời điểm ánh dương bừng lên, cô muốn nói cho anh biết một việc.
Cô sẽ nói với anh “Dung Doãn Trinh, em không phải là tiểu mỹ nhân ngư của anh.”
Cổ họng khô khốc, mỗi một chữ đều có sức nặng ngàn cân, Loan Hoan cắn cánh môi, khi cánh môi truyền đến cảm giác đau đớn thì mới buông ra: “Dung Doãn Trinh, anh nghe này, em chẳng phải như trong tưởng tượng của anh đâu, trong lòng em có rất nhiều mảng u tối, mảng u tối này thúc giục em lái xe đến đây, anh hiểu không.”
Nụ cười nhạt truyền tới bên tai cô, anh đưa hai tay áp trên gương mặt cô, khiến cho họ đối mặt với nhau.
“Mỗi một người đều có một giai đoạn sẽ làm chuyện gì đó ngốc nghếch, mọi người đều như vậy.”
“Không phải.” Loan Hoan đờ đẫn mở miệng.
“Suỵt.” Anh dịu dàng ra hiệu, dịu dàng nói: “Loan Hoan, em còn có anh.”
Mặt anh lại tới gần khuôn mặt cô hơn.
“Em còn có anh mà, anh hứa, Dung Doãn Trinh vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Loan Hoan.”
Cho dù không nói ra một câu kia, nhưng đã đánh tơi bời rồi, cho tới bây giờ không có ai từng hứa với cô như vậy hết, Loan Hoan, anh vĩnh viễn sẽ không rời xa em.
Bởi vì không có ai hứa hẹn với cô như thế, cho nên, tất cả bọn họ luôn dễ dàng rời xa cô.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp thuộc về Lý Nhược Vân, người đàn ông có tính cách thận trọng thuộc về Loan Hoan, có thể nói ra lời hứa hẹn có thể phân loại thành dạng đàn ông có tính cách thận trọng.
Đúng là như vậy!
Ánh sáng mặt trời mới mọc xen kẽ giữa khoảng cách hai khuôn mặt thành một vệt cắt dài, dính một chút vào chóp mũi anh, lúm đồng tiền dài trên gương mặt anh biến mất không thấy rõ, chóp mũi sát bên cạnh bao gồm cả vệt sáng vàng rực rỡ tới gần cô hơn, từ từ, Loan Hoan nhắm hai mắt lại, môi anh dừng trên môi cô, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm một cái, chóp mũi cô khẽ chạm vào chóp mũi anh, cánh môi hé mở, vừa mới nới lỏng thì đầu lưỡi anh liền tiến vào, quấn lấy đầu lưỡi cô, lại nhẹ nhàng dùng cánh môi của mình ngậm lấy môi anh, cô ngẩng đầu, bàn tay túm lấy áo khoác.
Sáng sớm, chiếc xe được khen là một trong những chiếc xe nằm trong bộ sưu tập xe cổ điển đáng giá nhất thế giới chậm chạp bò trên quốc lộ số 1, đủ loại xe vượt qua họ một cách rất dễ dàng. Loan Hoan ngồi ở ghế cạnh tài xế, cũng không nói gì, sau nụ hôn kia là cả hai đều không nói với nhau gì hết.
Loan Hoan vừa nghe nhạc vừa ra sức nghĩ, phải dùng trọng tâm đề tài kiểu gì để phá vỡ thời gian rơi vào khó xử đã khoảng nửa tiếng. Trên ngoài một số lý thuyết mà nói, anh là người mới biết yêu, cô thì không phải, cho nên, cô phải phá vỡ tình thế gượng gạo hiện nay.
Hắng giọng một cái, điều Loan Hoan nói ra lại là: “Dung Doãn Trinh, ở Nga anh mặc chiếc áo khoác ngoài ngắn màu xanh lá cây nhìn rất đẹp, phối hợp cũng hoàn hảo, ai mua cho anh vậy?”
Nói xong câu đó Loan Hoan thầm kêu to trong lòng, xong đời, lời nói của cô thật sự có sắc thái.
“Em!” Anh đưa bàn tay rảnh rỗi ra nắm lấy tay cô.
Loan Hoan nghiêng mặt nhìn Dung Doãn Trinh.
“Nhìn thấy trên tạp chí em đang xem từ tháng trước, lúc đó em dừng lại trên một trang rất lâu, lúc đó, anh đã nghĩ bộ trang phục mà người mẫu mặc nếu được khoác trên người anh nhất định là sẽ thu hút ánh mắt của em còn lâu hơn.”
Hóa ra…
Loan Hoan mất tự nhiên đem ánh mắt di chuyển sang phía cửa sổ.
Hóa ra Dung Doãn Trinh biết, khi đó, lúc cô đang xem tạp chí đã nghĩ, bộ trang phục mà người mẫu mặc mà được khoác trên người Dung Doãn Trinh khẳng định là đẹp trai hơn rất nhiều.
Ánh mắt dừng ở phía ngoài cửa sổ, cả trái tim cũng chợt cao chợt thấp, cũng không biết thế nào, Loan Hoan đã nghĩ tới bộ áo ngủ kia, bộ váy áo ngủ đã từng đem đến cho cô sự xấu hổ.
Đúng vậy, cô không vứt bộ áo ngủ đó đi, hơn nữa, cô còn tưởng tượng thấy dáng vẻ của mình khi mặc nó vào đêm nay.
Dung Doãn Trinh nói, đêm nay anh sẽ ở nhà.
/114
|