Theo chỗ ta xuyên qua thì triều đại là Thiên Nguyên Triều, ở chỗ này Nguyên triều diệt vong không phải bởi vì Chu Nguyên Chương khởi nghĩa, mà là bởi vì đấu tranh trong nội bộ hoàng tộc, vị hoàng đế cuối cùng của Nguyên triều bị con cháu cùng họ kéo xuống ngôi vị hoàng đế, đồng thời cũng bình định khởi nghĩa nông dân, vì vậy lại bắt đầu thời đại “Thiên Nguyên Triều” . Hiện tại thời điểm ta đến là một năm của niên hiệu Thiên Bảo ở tại Thiên Nguyên triều, đây là vị hoàng đế thứ ba kể từ sau Thiên Nguyên thành lập thời kỳ thống trị, quang cảnh tứ hải thái bình, trừ sản xuất lạc hậu ra, thì trị an cũng rất tốt, trên căn bản có thể nói là từ phố lớn đến ngõ nhỏ, đêm không cần đóng cửa, người không nhặt của rơi trên đường .
Ta đã từng lén lút hỏi sư phụ ở kinh thành có tòa nhà nào hay không, nếu không thì phải ngủ ở nơi nào? Chẳng lẽ ngủ ngoài đường sao? Sư phụ ho khan một tiếng, liền nói: “Nhà ta ở kinh thành, nhưng lần này ta cũng không phải vì về nhà mà đến, về phương diện chỗ ở, thì không cần lo lắng, ta sẽ an bài.” Ừ, đây là lần đầu tiên trong vòng một năm kể từ ngày ta biết sư phụ tới nay, hắn nhắc tới cái từ “Nhà” này, ta lập tức nhạy cảm , nếu như ta mà có đuôi thì đoán chừng cũng sẽ vẫy một cái, ta nháy nháy mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi: “Sư phụ, vậy chúng ta có đi đến nhà của người hay không đây? Ta cũng rất muốn gặp sư mẫu một chút đó.” Sư phụ lại gõ đầu của ta: “Tiểu nha đầu càng ngày càng nói mò rồi, chúng ta không trở về nhà, ngươi cũng không có sư mẫu để gặp.” Ta vẫn rất nghi ngờ, là thật sự không có sư mẫu, hay có sư mẫu nhưng không muốn gặp đây?
Không nên trách ta hoài nghi, vì ta thật không biết bất kỳ chuyện riêng tư nào của sư phụ —— hoặc thậm chí không tính là chuyện riêng tư, chỉ là những điều bình thường mà mọi người đều có. Ban đầu khi quyết định nhận sư phụ là do hình thức cần thiết phải thế, nên ta căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, mà trong một năm ở trấn nhỏ kia, cuộc sống mỗi ngày đều trãi qua việc học tập cùng chẩn bệnh, nên căn bản không có tâm tư đi hỏi, mà sư phụ cũng chưa từng có nói. Sở dĩ ta hỏi sư mẫu, là bởi vì ở Thiên Nguyên Triều, người đến tuổi này giống như sư phụ đã sớm cưới vợ sinh con rồi, nhưng mà ta lại chưa từng thấy qua người nam nhân nào đi ra ngoài lâu như vậy mà không mang theo thê tử ( sư phụ đến trấn nhỏ sớm hơn ta ba năm ).
Chuyện của sư phụ, ta đoán chừng hắn có thể viết ra một quyển tiểu thuyết thật dầy, mặc dù ta cũng có chuyện xưa của mình, nhưng chẳng qua là le que một ngàn chữ là có thể đủ tự thuật xong cuộc đời kiếp trước của ta rồi. Có một câu có thể dùng ở trên người sư phụ, chính là “Khắp nơi là bí mật” . Ta đối với việc buôn chuyện cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng bởi vì là sư phụ, cho nên muốn biết. Thật ra thì, ta cũng biết sư phụ không phải là không tín nhiệm ta, chẳng qua là không muốn nhớ tới chuyện cũ mà thôi. Cho nên cứ chấp nhận cuộc sống như vậy, dù nghèo khó cũng vẫn cam chịu một cách vui vẻ.
Nói một ít chuyện phiếm xong, chúng ta ngủ tại “Thuyết tân Lâu” ở kinh thành, cái chữ “Thuyết” này còn có một ý nữa chính là”Duyệt”, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy, còn rất ngu ngốc hỏi sư phụ: “Chẳng lẽ đây là khách sạn buôn chuyện sao? Đặc biệt tiếp tân khách nói nhiều nói ít hả?” Sư phụ lại nặng nề gõ ta một cái, nói: “Không phải chữ nói (说) trong nói chuyện, mà là chữ duyệt (悦) trong hạnh phúc vui vẻ.” Ừ, lúc đầu ta quả nhiên cần phải ở trong đại học học tập thêm cổ văn, thì sẽ không trở thành mù chữ a. Ta không hiểu cho lắm, sư phụ là người nghèo như vậy làm sao có thể ở được khách sạn tốt và xa hoa như thế, nói xa hoa, là bởi vì cái khách sạn này thậm chí có hai tầng, mà chúng ta một đường đi tới đây, cho dù ở kinh thành cũng rất hiếm thấy nhà cửa có hai tầng, hơn nữa trang trí bên trong khách sạn phong nhã như thế, khắp nơi treo tranh chữ, trước sân khấu còn có cô nương hát Khúc, có nơi đặc sắc như vậy, chắc chắn sẽ không rẻ a, nhưng sư phụ lại không hề nghĩ ngợi gì mà đem ta lôi đi vào, móc ra một khối ngọc bội sau đó liền được tiểu nhị cung kính đưa đến phòng số một chữ thiên. Sau khi Tiểu nhị đi, ta đột nhiên giác ngộ, lớn tiếng nói: “Nguy rồi nguy rồi, sư phụ làm sao chỉ thuê có một gian phòng thế?” Sư phụ buồn cười nhìn ta , nói: “Bên trong còn có một phòng, ngươi ngủ bên trong.” Ta gãi gãi đầu, thật ra thì ta rất muốn nói thích cùng sư phụ ngủ một cái giường, ai biết bên trong còn có phòng khác! Ai.
Ta đã từng lén lút hỏi sư phụ ở kinh thành có tòa nhà nào hay không, nếu không thì phải ngủ ở nơi nào? Chẳng lẽ ngủ ngoài đường sao? Sư phụ ho khan một tiếng, liền nói: “Nhà ta ở kinh thành, nhưng lần này ta cũng không phải vì về nhà mà đến, về phương diện chỗ ở, thì không cần lo lắng, ta sẽ an bài.” Ừ, đây là lần đầu tiên trong vòng một năm kể từ ngày ta biết sư phụ tới nay, hắn nhắc tới cái từ “Nhà” này, ta lập tức nhạy cảm , nếu như ta mà có đuôi thì đoán chừng cũng sẽ vẫy một cái, ta nháy nháy mắt, ra vẻ ngây thơ hỏi: “Sư phụ, vậy chúng ta có đi đến nhà của người hay không đây? Ta cũng rất muốn gặp sư mẫu một chút đó.” Sư phụ lại gõ đầu của ta: “Tiểu nha đầu càng ngày càng nói mò rồi, chúng ta không trở về nhà, ngươi cũng không có sư mẫu để gặp.” Ta vẫn rất nghi ngờ, là thật sự không có sư mẫu, hay có sư mẫu nhưng không muốn gặp đây?
Không nên trách ta hoài nghi, vì ta thật không biết bất kỳ chuyện riêng tư nào của sư phụ —— hoặc thậm chí không tính là chuyện riêng tư, chỉ là những điều bình thường mà mọi người đều có. Ban đầu khi quyết định nhận sư phụ là do hình thức cần thiết phải thế, nên ta căn bản không có nghĩ nhiều như vậy, mà trong một năm ở trấn nhỏ kia, cuộc sống mỗi ngày đều trãi qua việc học tập cùng chẩn bệnh, nên căn bản không có tâm tư đi hỏi, mà sư phụ cũng chưa từng có nói. Sở dĩ ta hỏi sư mẫu, là bởi vì ở Thiên Nguyên Triều, người đến tuổi này giống như sư phụ đã sớm cưới vợ sinh con rồi, nhưng mà ta lại chưa từng thấy qua người nam nhân nào đi ra ngoài lâu như vậy mà không mang theo thê tử ( sư phụ đến trấn nhỏ sớm hơn ta ba năm ).
Chuyện của sư phụ, ta đoán chừng hắn có thể viết ra một quyển tiểu thuyết thật dầy, mặc dù ta cũng có chuyện xưa của mình, nhưng chẳng qua là le que một ngàn chữ là có thể đủ tự thuật xong cuộc đời kiếp trước của ta rồi. Có một câu có thể dùng ở trên người sư phụ, chính là “Khắp nơi là bí mật” . Ta đối với việc buôn chuyện cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng bởi vì là sư phụ, cho nên muốn biết. Thật ra thì, ta cũng biết sư phụ không phải là không tín nhiệm ta, chẳng qua là không muốn nhớ tới chuyện cũ mà thôi. Cho nên cứ chấp nhận cuộc sống như vậy, dù nghèo khó cũng vẫn cam chịu một cách vui vẻ.
Nói một ít chuyện phiếm xong, chúng ta ngủ tại “Thuyết tân Lâu” ở kinh thành, cái chữ “Thuyết” này còn có một ý nữa chính là”Duyệt”, khi ta lần đầu tiên nhìn thấy, còn rất ngu ngốc hỏi sư phụ: “Chẳng lẽ đây là khách sạn buôn chuyện sao? Đặc biệt tiếp tân khách nói nhiều nói ít hả?” Sư phụ lại nặng nề gõ ta một cái, nói: “Không phải chữ nói (说) trong nói chuyện, mà là chữ duyệt (悦) trong hạnh phúc vui vẻ.” Ừ, lúc đầu ta quả nhiên cần phải ở trong đại học học tập thêm cổ văn, thì sẽ không trở thành mù chữ a. Ta không hiểu cho lắm, sư phụ là người nghèo như vậy làm sao có thể ở được khách sạn tốt và xa hoa như thế, nói xa hoa, là bởi vì cái khách sạn này thậm chí có hai tầng, mà chúng ta một đường đi tới đây, cho dù ở kinh thành cũng rất hiếm thấy nhà cửa có hai tầng, hơn nữa trang trí bên trong khách sạn phong nhã như thế, khắp nơi treo tranh chữ, trước sân khấu còn có cô nương hát Khúc, có nơi đặc sắc như vậy, chắc chắn sẽ không rẻ a, nhưng sư phụ lại không hề nghĩ ngợi gì mà đem ta lôi đi vào, móc ra một khối ngọc bội sau đó liền được tiểu nhị cung kính đưa đến phòng số một chữ thiên. Sau khi Tiểu nhị đi, ta đột nhiên giác ngộ, lớn tiếng nói: “Nguy rồi nguy rồi, sư phụ làm sao chỉ thuê có một gian phòng thế?” Sư phụ buồn cười nhìn ta , nói: “Bên trong còn có một phòng, ngươi ngủ bên trong.” Ta gãi gãi đầu, thật ra thì ta rất muốn nói thích cùng sư phụ ngủ một cái giường, ai biết bên trong còn có phòng khác! Ai.
/10
|