Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, sư phụ gọi ta rời giường, sau cùng rất hiếm thấy là muốn ta hảo hảo rửa mặt trang phục một phen, bảo là muốn đi gặp một người. Ta rất vui vẻ, bởi vì sư phụ rốt cục cũng đem ta giới thiệu cho bằng hữu của hắn rồi, ta rốt cục không chỉ là người ngoài nữa. Lúc ấy, ta cũng không biết hắn gọi là “Chung Giản” . Cái tên tựa hồ luôn sẽ báo trước chút chuyện, nói thí dụ như sư phụ gọi là Hạ Lưu Thủy, ta tên là Thượng Lạc hoa, mà hắn thì tên là Chung Giản. Một”Thượng” một”Hạ” một”Chung ” , trên dưới giữa đều toàn bộ tụ hội rồi, vậy thì sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Lúc Sư phụ đem ta giới thiệu cho Chung Giản, Chung Giản rất thực thà mà phì cười , nói: “Ừ, không tệ a, Tiểu Lưu Thủy chúng ta cũng đã đem đóa hoa nhỏ mang về rồi a!” Sư phụ thì khẽ gắt hắn một cái, nói: “Chúng ta là thầy trò, chớ nói nhảm!” Chung Giản vẫn phì cười nói “Nhà các ngươi không phải là có truyền thống thầy trò yêu sao?” mặt Sư phụ lập tức đen lại, Chung Giản phải xin tha thứ, nói “Ôi đáng chết, cái mồm của ta làm sao lại không nhớ lâu thế.” Ta lập tức thích cái Tiểu Giản này liền, người nhanh mồm nhanh miệng lại sáng sủa như thế, quả thực là cực phẩm nhân gian. Hơn nữa, ta khẳng định có thể thông qua hắn biết nhiều tin tức hơn về sư phụ, nói thí dụ như tại sao hắn lại thích đứng ở bờ sông dưới cây liễu.
Chung Giản đem chúng ta dẫn tới trên một thuyền lầu, còn nói là đến nghe một nữ nhân đàn tranh, ta vốn cho rằng nàng là một Hoa nương (cô gái lầu xanh), nhưng thấy bộ dạng nàng nhìn sư phụ “Đưa tình” , ta đã biết, chuyện khẳng định không có đơn giản như vậy. Sư phụ nhìn thấy nàng sắc mặt liền chìm xuống , ta biết, đây nhất định là một đoạn chuyện cũ, mà sư phụ, đến nay vẫn không có buông xuống. Chung Giản đem ta kéo đến một gốc khác của thuyền lâu, ta biết hắn muốn để cho sư phụ cùng người đàn bà kia ôn chuyện. Ta mở miệng liền hỏi: “Nàng là sư mẫu?” Chung Giản nhìn ta lấy làm kỳ quái, nói: “Làm sao, hắn vẫn không có nói cho ngươi biết hắn còn chưa lấy vợ sao?” Trong lòng ta liền tung tăng vui vẻ, nhưng rốt cục vẫn có chút khó chịu , đúng vậy a, sư phụ ngay cả chuyện hắn không có lấy vợ cũng không chịu nói cho ta biết, ta khẳng định mình đã bị đùa cợt. Chung Giản nhìn thấy như thế, cũng không biết phải nói cái gì nữa, liền nói với ta: “Nàng là Nguyệt Nương, đã từng là kỹ nữ của Hoa mãn Lâu, sau lại bị sư phụ của ngươi chuộc thân, nhưng mà sư phụ của ngươi chuộc thân cho nàng xong, sau đó liền không còn đến thăm nàng nữa.”
Ta chưa bao giờ hiểu, sư phụ rốt cuộc là hữu tình hay là vô tình? Nói hắn hữu tình, hắn chưa bao giờ đi xem cô gái kia; nói hắn vô tình, nhưng hắn lại chuộc thân cho nàng . Nói hắn hữu tình, nhưng hắn ngay cả chuyện có thê tử hay không cũng không nói cho ta biết; nói hắn vô tình, nhưng từ đầu tiên hắn nhìn thấy ta liền nghĩa vô phản cố mà giúp ta.
Ngày thứ hai, sư phụ gọi ta rời giường, sau cùng rất hiếm thấy là muốn ta hảo hảo rửa mặt trang phục một phen, bảo là muốn đi gặp một người. Ta rất vui vẻ, bởi vì sư phụ rốt cục cũng đem ta giới thiệu cho bằng hữu của hắn rồi, ta rốt cục không chỉ là người ngoài nữa. Lúc ấy, ta cũng không biết hắn gọi là “Chung Giản” . Cái tên tựa hồ luôn sẽ báo trước chút chuyện, nói thí dụ như sư phụ gọi là Hạ Lưu Thủy, ta tên là Thượng Lạc hoa, mà hắn thì tên là Chung Giản. Một”Thượng” một”Hạ” một”Chung ” , trên dưới giữa đều toàn bộ tụ hội rồi, vậy thì sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Lúc Sư phụ đem ta giới thiệu cho Chung Giản, Chung Giản rất thực thà mà phì cười , nói: “Ừ, không tệ a, Tiểu Lưu Thủy chúng ta cũng đã đem đóa hoa nhỏ mang về rồi a!” Sư phụ thì khẽ gắt hắn một cái, nói: “Chúng ta là thầy trò, chớ nói nhảm!” Chung Giản vẫn phì cười nói “Nhà các ngươi không phải là có truyền thống thầy trò yêu sao?” mặt Sư phụ lập tức đen lại, Chung Giản phải xin tha thứ, nói “Ôi đáng chết, cái mồm của ta làm sao lại không nhớ lâu thế.” Ta lập tức thích cái Tiểu Giản này liền, người nhanh mồm nhanh miệng lại sáng sủa như thế, quả thực là cực phẩm nhân gian. Hơn nữa, ta khẳng định có thể thông qua hắn biết nhiều tin tức hơn về sư phụ, nói thí dụ như tại sao hắn lại thích đứng ở bờ sông dưới cây liễu.
Chung Giản đem chúng ta dẫn tới trên một thuyền lầu, còn nói là đến nghe một nữ nhân đàn tranh, ta vốn cho rằng nàng là một Hoa nương (cô gái lầu xanh), nhưng thấy bộ dạng nàng nhìn sư phụ “Đưa tình” , ta đã biết, chuyện khẳng định không có đơn giản như vậy. Sư phụ nhìn thấy nàng sắc mặt liền chìm xuống , ta biết, đây nhất định là một đoạn chuyện cũ, mà sư phụ, đến nay vẫn không có buông xuống. Chung Giản đem ta kéo đến một gốc khác của thuyền lâu, ta biết hắn muốn để cho sư phụ cùng người đàn bà kia ôn chuyện. Ta mở miệng liền hỏi: “Nàng là sư mẫu?” Chung Giản nhìn ta lấy làm kỳ quái, nói: “Làm sao, hắn vẫn không có nói cho ngươi biết hắn còn chưa lấy vợ sao?” Trong lòng ta liền tung tăng vui vẻ, nhưng rốt cục vẫn có chút khó chịu , đúng vậy a, sư phụ ngay cả chuyện hắn không có lấy vợ cũng không chịu nói cho ta biết, ta khẳng định mình đã bị đùa cợt. Chung Giản nhìn thấy như thế, cũng không biết phải nói cái gì nữa, liền nói với ta: “Nàng là Nguyệt Nương, đã từng là kỹ nữ của Hoa mãn Lâu, sau lại bị sư phụ của ngươi chuộc thân, nhưng mà sư phụ của ngươi chuộc thân cho nàng xong, sau đó liền không còn đến thăm nàng nữa.”
Ta chưa bao giờ hiểu, sư phụ rốt cuộc là hữu tình hay là vô tình? Nói hắn hữu tình, hắn chưa bao giờ đi xem cô gái kia; nói hắn vô tình, nhưng hắn lại chuộc thân cho nàng . Nói hắn hữu tình, nhưng hắn ngay cả chuyện có thê tử hay không cũng không nói cho ta biết; nói hắn vô tình, nhưng từ đầu tiên hắn nhìn thấy ta liền nghĩa vô phản cố mà giúp ta.
/10
|