Chương 18 Trở lại nhà họ Tống
Tôi không nên lắm mồm, không nên hỏi nhiều!
Nhưng cô gái kia là cô gái bình thường sao? Ai có thể nghĩ tới một cô gái yểu điệu hay khóc sẽ có thể dũng mãnh như vậy ? Anh ta hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng mà!
Toang rồi. . .
Hoắc Thất có thể tưởng tượng, chuyện này, đủ để trở thành lịch sử tối cả đời của anh ta! Kiểu mãi mãi không tẩy trắng được!
Nghĩ đến điều này, trước mắt Hoắc Thất là một mảnh u tối, chợt cảm thấy: Sống không thể yêu!
Tống Tĩnh Uyển xoay người lên xe của Hoắc Ninh Hi, biểu cảm đã khôi phục như thường, giữa hai lông mày nhuộm mấy phần nỗi buồn nhàn nhạt.
Hoắc Ninh Hi không chú ý đến bên này, lúc này thấy vậy không nhịn được cau mày, "Sao thế? Chưa nói chuyện xong?"
Tống Tĩnh Uyển lắc đầu cười khổ, "Hiểu lầm của cô ấy đối với em thật sự rất sâu sắc, đến nay vẫn như cũ cảm thấy cô ấy rơi xuống hồ bơi, là em đẩy cô ấy. . ."
"Vậy em đẩy sao?"
"Sao em có thể làm như vậy! Giết người là phạm pháp!" Tống Tĩnh Uyển ngạc nhiên, vội vàng lắc đầu phản bác.
Hoắc Ninh Hi cất điện thoại, "Cho nên, nếu em không làm sai, tại sao phải cảm thấy có lỗi với cô ấy? Nếu cô ấy muốn ồn ào, em cứ mặc cho do cô ấy ồn ào là được rồi, không cần phải để ý đến cô ấy. Chờ cô ấy nếm đau khổ rồi, thì sẽ ngoan ngoãn thôi."
Nghĩ đến Tống Yểu Yểu lại bắt đầu quấn lấy chú nhỏ nhà mình, trong lòng Hoắc Ninh Hi tràn đầy phiền não.
Vốn là vô cảm đối với Tống Yểu Yểu, bây giờ lại từ trong lòng, sinh ra mấy phần chán ghét đối với cô.
Nghe được trong giọng Hoắc Ninh Hi không vui, Tống Tĩnh Uyển hơi nhếch môi dưới.
Giọng mềm mại gật đầu, " Ừ, em nghe anh!"
Đường núi tắc nghẽn lần này, dường như dọn dẹp đặc biệt nhanh.
Sau 2 tiếng, xe đã có thể thuận lợi đi lại.
Tống Yểu Yểu tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài xe đã hoàn toàn tối rồi. Bầu trời trong thành phố vốn không thấy được ngôi sao, bóng đêm dày đặc giống như nghiên mực không chảy ra.
Cổng của biệt thự chậm rãi mở ra hai bên, xe lái vào.
Tống Yểu Yểu xoa xoa mắt, mới vừa ngồi thẳng người lên, cửa xe liền được người từ bên ngoài kéo ra.
Người phụ nữ là ở nhà cũng có lối ăn mặc tinh xảo khom người, nụ cười trên mặt tràn đầy cưng chìu, "Uyển Uyển, trên đường mệt mỏi ——" lời còn chưa dứt, khi nhìn rõ trong xe không có người mà bà ta chờ đợi, nụ cười của người phụ nữ lập tức thu lại không còn chút nào, bà ta cau mày, "Tại sao là cô? Uyển Uyển đâu?"
Giọng lạnh nhạt, thậm chí như có như không mang theo sự chán ghét.
Theo trí nhớ, Tống Yểu Yểu biết được, đây chính là người phụ nữ đã sinh Tống Yểu Yểu và Tống Tĩnh Uyển, Chu Mạn Lị.
Nhưng khiến Tống Yểu Yểu cảm thấy rất tò mò chính là, rõ ràng hai cô con gái đều là thịt từ trong bụng bà ta sinh ra, tại sao bà ra lại thiên vị như vậy, thậm chí Tống Yểu Yểu đã đến thì làm như không thấy, vô tình thấy cô cũng cảm thấy đến mức chán ghét ? Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
"Mẹ! Con ở đây!"
Thấy người quen, Tống Tĩnh Uyển thở phào nhẹ nhõm, xuống xe giống như một chú nhỏ chim vậy, chạy thật nhanh nhào vào trong ngực Chu Mạn Lị nũng nịu, "Mẹ, con rất nhớ mẹ nha ~ "
"Mẹ cũng nhớ con!" Chu Mạn Lị đau lòng sờ tóc Tống Tĩnh Uyển, "Mấy ngày không gặp, sao lại gầy nhiều như vậy."
"Mới không có ạ! Là mẹ mẹ quá nhớ con rồi!" Tống Tĩnh Uyển ôm cánh tay Chu Mạn Lị, thừa dịp không ai phát hiện, trước khi đi ném cho Tống Yểu Yểu một ánh mắt cợt nhã.
Xem kìa, chỉ cần trở về ngôi nhà này, cô vốn không có đất đặt chân.
Ánh mắt Tống Yểu Yểu lạnh lùng trở lại, cô an tĩnh xuống xe, đến cóp sau lấy hành lý của mình ra.
Hướng về phía gương mặt đó, cô cũng không gọi ra chữ mẹ.
Cô có cha mẹ, nhưng không phải hai người của nhà họ Tống ! Cho nên, bất luận đối phương đối xử với cô thế nào, Tống Yểu Yểu cũng sẽ không cảm thấy buồn và đau khổ.
Dù sao từ tận đáy lòng của cô, cũng không đồng ý nhận bọn họ.
/1331
|