Chương 22: Ngoan ngoãn làm người tầm thường của em
“Không mời chị vào ngồi?”
Tống Tĩnh Uyển giơ khay lên, “Chị đưa chút đồ ăn cho em, thuận tiện có vài lời muốn nói với em.”
Tống Yểu Yểu im lặng nhìn cô ta, nghiêng người qua một bên.
Tống Tĩnh Uyển bĩu môi, đi qua người Tống Yểu Yểu, sau đó thuận tay đặt khay lên bàn máy tính.
So với phòng ngủ được bày biện trang trí như phòng công chúa không có món nào là không tinh xảo của cô ta, thì phòng ngủ của Tống Yểu Yểu, lại càng giống như kiểu phòng ở tạm thời của khách sạn hơn. Tủ quần áo màu trắng, chiếc giường màu xanh nhạt, phóng tầm mắt ra nhìn, ngoại trừ chiếc máy tính ra, thì căn bản là không có đồ đạc to tát gì.
Cả phòng ngủ, nhạt nhẽo nhàm chán giống như con người Tống Yểu Yểu vậy.
“Nói đi.”
Tống Yểu Yểu tiện tay trùm khăn mặt lên đầu, những giọt nước theo đuôi tóc lăn xuống, rơi tí tách xuống xương quai xanh của cô.
Mũi cao, môi anh đào, con ngươi đen láy. Bộ dạng nghiêm túc, thần thái lắng nghe và tôn trọng.
Tống Tĩnh Uyển thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía Tống Yểu Yểu, sự tự tin vốn thuộc về cô chủ lớn nhà họ Tống cuối cùng cũng đã trở lại trong lòng. Cô ta dịu dàng cười nói, “Yểu Yểu, chị cũng không muốn nhắm vào em, chẳng lẽ cách thức chung sống trước đây của chúng ta không tốt sao? Em chỉ cần ngoan ngoãn, yên lặng làm bản thân em là được. Chỉ cần em nghe lời, trong ngôi nhà này vẫn có thể có một chỗ nhỏ nhoi dành cho em.”
“Nghe lời?”
Cô gái nâng mi mắt ướt sũng lên, tò mò hỏi: “Cái gọi là nghe lời, là nói về ----?”
Thấy cô giả vờ không hiểu, Tống Tĩnh Uyển cười nhạo, “Nói rõ một chút, chính là trở lại làm em của trước đây, làm một người tầm thường thì càng tốt hơn nữa!”
“Ồ....như thế?”
Tống Yểu Yểu khẽ chậc một tiếng, nắm lấy mái tóc dài đi về phía Tống Tĩnh Uyển.
Tống Tĩnh Uyển nhíu chặt mày, không nhịn được nhớ lại chuyện xảy ra ở khu nghỉ dưỡng đêm đó, cô ta lùi lại một bước, tựa eo vào mép bàn máy tính, cảnh giác nhìn cô, “Tống Yểu Yểu, hiện tại đang ở nhà, nếu em dám làm gì chị, thì em cũng đừng nghĩ tới việc sống dễ chịu!”
“Bịch ----”
Tống Yểu Yểu chớp mắt, nhấc chân chống lên mép bàn máy tính, vây Tống Tĩnh Uyển trong không gian nhỏ hẹp. Biểu cảm vẫn là bộ dạng đơn thuần vô hại kia, cô nghiêng đầu, “Nhưng bây giờ em lại đang làm chính mình mà? Con người đều sẽ thay đổi, mà con người này của em, lại ghét nhất là sự tầm thường thuận theo tự nhiên, không có chí tiến thủ. Cho nên người tầm thường gì đó, xin lỗi chị nha, em không làm được ----”
Cô nhếch môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào với Tống Tĩnh Uyển.
Trong miệng nói lời xin lỗi, sự ngang ngược kiêu ngạo hiện lên trên mặt, căn bản là không che giấu được.
“Em!” Tống Tĩnh Uyển vừa thẹn vừa giận, cô ta vậy mà lại bị Tống Yểu Yểu . Cô ta giơ tay đẩy Tống Yểu Yểu ra, giận quá hóa cười, “Tốt, rất tốt! Vậy chúng ta cứ chờ xem, nếu em không chịu tầm thường. Vậy thì chúng ta so xem, rốt cuộc là ai, càng được cha mẹ xem trọng hơn!”
Cô ta là đứa con gái xuất sắc nhất trong mắt cha mẹ, sau này cũng vậy!
Còn về phần bất cứ kẻ nào muốn cướp đi vị trí của cô ta, thì cô ta cũng sẽ không giơ cao đánh khẽ!
Nhìn Tống Tĩnh Uyển hất tay giận dữ rời đi, Tống Yểu Yểu tâm trạng tốt vẫy tay với cô ta, giọng nói ngọt tới mức có thể tràn ra mật ong, “Cảm ơn chị, chị đi thong thả nha ~”
Còn về món ăn nhẹ, cô tiện tay bốc một miếng lên đưa vào miệng.
“Chà, ngọt quá!”
Hai mắt cô gái cong lên, trong đáy mắt dường như có gợn sóng bập bềnh, ngập tràn vui sướng.
Chu Mạn Lị không biết đã nhìn cầu thang bao nhiêu lần, cuối cùng cũng nhìn thấy Tống Tĩnh Uyển đi xuống.
Bà ta lập tức nhướng mày vui sướng, “Uyển Uyển, mau qua đây ngồi.”
Tống Vấn Xuyên nhìn phía sau Tống Tĩnh Uyển, trống không, Tống Yểu Yểu không xuống theo cô ta.
“Ninh Hi này, cuối tháng phải kiểm tra rồi, thành tích cháu tốt như vậy, vẫn là xin cháu ngày thường quan tâm tới Uyển Uyển nhà dì nhiều một chút.” Chu Mạn Lị dịu dàng nói.
/1331
|