Chương 21: Đồ sao chổi
Cô ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ nói: “Không có, chuyện không liên quan gì tới Yểu Yểu.”
Thật không ngờ rằng, cô ta càng nói như vậy, Chu Mạn Lị càng cho rằng, là Tống Yểu Yểu đã bắt nạt cô ta.
Ngay lập tức liền muốn ra ngoài tìm Tống Yểu Yểu, “Để mẹ đi hỏi, con nha đầu thối đó muốn tạo phản có phải không?”
“Mẹ ----”
Tống Tĩnh Uyển vội vàng kéo Chu Mạn Lị lại, khoác lấy cánh tay bà ta lắc lắc, “Con thật sự không có cãi nhau với em ấy, con chỉ là nhớ mẹ, lúc nãy mới không nhịn được!”
Chuyện xảy ra trong khu nghỉ dưỡng đêm đó, cho dù cô ta nói ra, thì có thể thay đổi được gì? Cho dù Tống Thụy và Chu Mạn Lị đều đứng về phía cô ta, nhưng vẫn còn một Tống Vấn Xuyên. Muốn đuổi Tống Yểu Yểu ra khỏi căn nhà này, chỉ dựa vào vài ba câu nói là căn bản không thể được.
Cô ta không có bằng chứng.
Nếu đã như thế, vậy thì tại sao còn phải nói ra chứ?
“Aiya, cục cưng bé bỏng của mẹ! Mẹ cũng nhớ con!” Chu Mạn Lị nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ôm lấy Tống Tĩnh Uyển, trong đáy mắt tràn đầy kiêu ngạo và vui mừng.
Khác với đồ sao chổi Tống Yểu Yểu kia, Tống Tĩnh Uyển giống như là ngôi sao nhỏ may mắn ông trời tặng cho bà ta vậy. Từ nhỏ tới lớn đều đặc biệt ngoan ngoãn không chịu thua kém, thành tích học tập xuất sắc, vận may còn đặc biệt tốt.
Vận may chơi mạt chược của Chu Mạn Lị luôn rất tệ, nhưng có một lần bà ta dẫn Tiểu Tống Tĩnh Uyển theo, vừa bắt đầu vẫn chưa nhận ra được. Mãi cho đến sau đó càng đánh càng trơn tru, cả một ngày không thua lấy một lần. Lúc đó Chu Mạn Lị mới để tâm, sau đó lại bán tín bán nghi dẫn Tống Tĩnh Uyển tới chơi thêm vài lần, quả nhiên mười ván thắng chín.
Trừ lần đó ra, cô ta dường như còn có thể dự đoán được tai họa. Có lần Tống Thụy phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, Tiểu Tống Tĩnh Uyển lại khóc lóc làm ầm ĩ không chịu để Tống Thụy đi, sau đó mới biết, trên con đường Tống Thụy nhất định phải đi qua để tới được công ty, đã xảy ra tai nạn ô tô liên hoàn, khiến vô số người thương vong. Nếu lúc đó Tống Thụy khăng khăng ra ngoài, nếu căn cứ theo thời gian, thì đúng lúc sẽ gặp phải vụ tai nạn ô tô liên hoàn kia.
Mỗi lần nhớ lại, đều khiến Chu Mạn Lị vui mừng một hồi, may mà bà ta đã sinh được một cô con gái tốt.
Mặc dù càng trưởng thành, năng lực này càng yếu đi, nhưng điều này không gây trở ngại việc Tống Tĩnh Uyển trở thành đứa con gái thương yêu nhất trong lòng Chu Mạn Lị. Không giống như đồ sao chổi Tống Yểu Yểu kia, trong lần sinh cuối cùng còn hại bà ta băng huyết suýt nữa là đã mất mạng, chỉ cần dẫn đi cùng là sẽ không gặp được bất cứ chuyện tốt đẹp nào!
Vẫn là Uyển Uyển nhà bà ta tốt hơn.
Hai mẹ con ở trong phòng nói chuyện tâm sự một lúc, Tống Tĩnh Uyển đề nghị, “Mẹ, con đi đưa chút gì đó để ăn cho Yểu Yểu đây, ngồi xe cả một đoạn đường đoán chừng em ấy cũng đói rồi.”
Nghe vậy, Chu Mạn Lị nhíu mày, “Nó lại không phải kẻ ngốc, đói rồi tự mình không biết tìm đồ ăn? Chuyện gì cũng muốn phiền tới con, thật là vô dụng mà!”
Trong mắt Tống Tĩnh Uyển xẹt qua một ý cười, giọng nói vẫn dịu dàng nhẹ nhàng, “Aiya mẹ, mẹ đừng nói Yểu Yểu như vậy mà, thực ra em ấy vẫn rất tốt! Con đi đây ~ mẹ cũng đi xuống tiếp Ninh Hi đi, suốt đoạn đường đều là anh ấy chăm sóc con đấy ~”
Nhắc tới Hoắc Ninh Hi, mặt cô ta liền đỏ lên, xấu hổ chớp mắt.
Chu Mạn Lị biết rõ nở nụ cười, cưng chiều chỉ mũi cô ta, “Theo con là được chứ gì? Mau chóng đi đưa đồ đi, đưa xong rồi thì xuống tiếp chuyện với Ninh Hi! Ninh Hi là đứa trẻ tốt, con cũng phải chú ý một chút!”
“Biết rồi ~”
Tống Tĩnh Uyển khoát tay, nhanh nhẹn bước ra ngoài.
Cô ta xuống lầu tùy tiện lấy một chút đồ ăn nhẹ và hoa quả, đi tới căn phòng cuối nhất ở hành lang, là căn phòng thuộc về Tống Yểu Yểu.
Không ai theo dõi, cô ta cũng cởi bỏ lớp ngụy trang xuống, gõ cửa một cách tùy ý.
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Cô gái đứng bên trong cánh cửa ướt đẫm đầu vai, mi mắt bị hơi nước làm ướt nhẹp, trông càng đen, dài và cong hơn. Cô nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện ra sự hờ hững, “Chuyện gì?”
/1331
|