Theo sau Lê Tư Thành, Bảo Lâm không rõ mình đã len lén nhìn lên bao nhiêu lần. Dáng lưng cương trực phía trước kia chính là của một trong những vị Hoàng đế hùng tài đại lược, anh minh bậc nhất thời phong kiến Việt Nam, chính là người dẹp yên Chiêm Thành mở mang bờ cõi; phát triển giáo dục; giảm tô giảm thuế; yêu dân như con, đẩy mạnh thương nghiệp; ban hành bộ luật Hồng Đức tiến bộ nhất trong lịch sử phong kiến Việt; minh oan cho anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi,... Công trạng của người nếu viết ra có thể trải hết vài chục trang giấy!
Bảo Lâm thực không ngờ có ngày mình được gặp Lê Tư Thành, càng không ngờ lại ở trong nhà người ta, được tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy. Nàng có chút không tự nhiên, các dây thần kinh bị kéo căng ra như dây đàn, tinh thần nửa hưng phấn nửa bồn chồn như đại sứ đi viếng thăm nước bạn. Có điều Bảo Lâm nhận thấy vẫn nên tránh xa người này ra một chút, tuy sử chỉ chép lại vụ đảo chính do Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân gây ra nhưng dù sao thì Lê Tư Thành cũng là người trong Hoàng thất, từ khi mới sinh ra đã phải chiến đấu bảo vệ sinh mệnh, tranh chấp bao năm như vậy hẳn liên luỵ tới rất nhiều người, nàng vẫn cảm thấy không dấn thân vào vấn đề mang tính lịch sử này là hơn. Ông cha ta đã dặn "Chính trị là vấn đề nhạy cảm", nên Bảo Lâm nàng tuyệt không thể dây dưa với người này, tốt nhất cứ an phận học làm tên canh cửa của nhà người ta, chờ ngày lão sư phụ vô lương kia tới.
Bi ai lắm thay, sắc tuy quan trọng nhưng mạng còn quan trọng hơn.
Bảo Lâm lòng đang tranh đấu vô cùng kịch liệt trong khi phong cảnh trước mắt dần biến đổi.
Ủa, Mình có chạy qua con đường này sao? - Bảo Lâm ngó nghiêng hai bên đường - Tuy khi nãy mình có cắm đầu chạy, nhưng với quang cảnh ngập tràn trúc xanh nổi bật thế này thì chí ít trong trí nhớ cũng phải lưu lại chút gì đó chứ! Cơ mà Lê Tư Thành này là chủ nhà, thông thạo mọi ngõ ngách trong phủ, có khi nào hắn ta dẫn mình đi đường tắt không? Ây da, vậy cũng tốt, mau chóng quay về biệt viện, ăn xong bữa trưa rồi đánh một giấc, đỡ bị chạm mặt với tên biến thái kia.
Có điều, Bảo Lâm càng đi thì càng cảm thấy không đúng. Nếu là đường tắt thì sao đi mãi chưa tới nơi? Nàng đưa mắt nhìn xung quanh: Vượt qua con đường trồng đầy trúc xanh, Lê Tư Thành đưa nàng tới một nơi rất lạ, nơi này khá giống võ trường nhưng diện tích lớn hơn rất nhiều và binh khí bày trên các giá cũng được liệt vào hàng thượng phẩm. Điều đặc biệt, khu vực này còn có cả xưởng rèn!
Bảo Lâm kinh ngạc, nheo mắt nhìn thì thấy ở trong đó các thợ rèn đang chế tạo binh khí, người đốt lò, người đập đe, người thử kiếm. Họ đều cởi trần, lửa rực sáng nóng rẫy khiến mồ hôi tuôn ra, làm nổi bật các thớ cơ chắc khoẻ.
Đến đây, Lê Tư Thành đột nhiên dừng lại, giữ một khoảng cách khá gần với Bảo Lâm.
Bảo Lâm khẽ nhíu mày, hơi nghiêng đầu, trong lòng thầm nghĩ: Lê Tư Thành này cũng thật kỳ lạ, sao hắn không đưa mình về võ trường mà lại dẫn mình đến đây? Còn nữa, một Vương gia như hắn vì lí do gì mà phải xây dựng nguyên hai võ trường cùng một xưởng rèn trong tư phủ? Lẽ nào hắn... Lẽ nào hắn muốn tạo phản?
Bảo Lâm nuốt nuốt nước bọt, khẽ gọi:
- Vương gia...
- Hửm? - Lê Tư Thành chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng phong nhã, đáp một tiếng.
- Tiểu nhân chỉ muốn hỏi... Sao người lại đưa tiểu nhân đến đây? - Bảo Lâm thấp giọng, nghĩ bụng: Ở thời này đúng là khó sống, trước một câu "thưa ABCXYZ" gì đó, sau lại một câu "tiểu nhân". Sơ xẩy là mất đầu như chơi! May mà trước khi bị lão già Ngọc Hoàng kia ném về đây mình có được tiếp xúc với nền văn hoá cổ đại qua phim truyền hình nên dùng kính ngữ trung đại cũng không có vấn đề gì.
- Xưởng chế tạo binh khí này là nơi ta bí mật cho xây dựng cách đây sáu năm, chuyên rèn đúc ra các loại binh khí tuyệt phẩm trong thiên hạ, quy tụ đầy đủ các thợ rèn có tay nghề và kinh nghiệm cao bậc nhất được tuyển chọn từ Trung Hoa, Đại Việt và Chiêm Thành. - Chỉ thấy Lê Tư Thành im lặng một lúc rồi lên tiếng.
- Dạ? - Bảo Lâm nhíu mày, ngơ ngác hỏi, lòng thầm phân vân: Chuyện này thì liên quan gì đến câu hỏi của mình?
- Từ khi mới hiểu chuyện, ta đã bị tách ra khỏi mẹ, bề ngoài là trở về Hoàng cung nhận quan cao lộc hậu nhưng thực chất chỉ là một con đại bàng đang bay lượn ngoài bầu trời rộng lớn bị nhốt trong chiếc lồng son, có thể bị giết bất kì lúc nào. - Lê Tư Thành tiếp lời.
Hừ, không phải vấn đề trọng tâm! - Lúc này, Bảo Lâm biết mình hoàn toàn bị phớt lờ nên đành im lặng nghe người kia nói tiếp, trong lòng bực bội. Có điều, nàng không hiểu một Vương gia như hắn đi tâm sự với nàng làm gì?
Giọng nói của Lê Tư Thành rất trong, nghe rất êm tai, nhưng không rõ vì lí do gì mà những lời này nói ra lại lạnh như băng, sắc như kiếm:
- Võ trường và nơi đây là chỗ ta cho đào tạo ra các ám vệ xuất sắc nhất, chế tạo ra các loại binh khí tốt nhất và các loại áo giáp đao thương bất nhập. Ta biết anh trai ta- Lạng Sơn Vương - cũng có ý đề phòng nên bắt buộc phải học theo Tôn Tẫn[1] năm nào. Chỉ là nay sức mạnh của ta đã đạt tới cảnh giới, vậy thì ta phải sợ hắn làm gì? Ta phải triệt hạ bọn họ, phải giải oan cho quan Hành khiển Nguyễn Trãi. Phải cho ả đàn bà họ Nguyễn kia biết Đại Việt là của nhà họ Lê!
Cái gì? - Bảo Lâm cả kinh - Hắn nói những điều này với mình làm gì? Tâm sự sao? Không đúng! Lịch sử không nhắc tới chuyện Lê Tư Thành có tham gia trong cuộc tranh giành quyền lực này, càng không nói hắn là người có dã tâm như thế. Lẽ nào ngay cả sử gia cũng không hiểu hết về hắn?
- Vương gia, sao người lại nói chuyện này với thần? - Bảo Lâm hít một hơi thật sâu, hỏi.
Lúc này, Lê Tư Thành đột nhiên quay lại, đứng đối diện với Bảo Lâm, y khẽ mỉm cười:
- Ta muốn ngươi an tâm.
Hả? - Bảo Lâm bị hành động này làm cho giật mình, khẽ lùi về phía sau. Dù nụ cười kia rất ấm áp, nhưng khi kết hợp với giọng nói tràn đầy sát khí và nội dung vài câu "tâm sự" vừa rồi thì nàng lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, cơ hồ kia là nụ cười của tử thần đòi mạng.
- Vương gia, ý người là...? - Bảo Lâm vờ ngơ ngác hỏi.
Lê Tư Thành tuy vẫn cười nhưng khoé môi đã đông cứng, khuôn mặt Bảo Lâm dần tái nhợt.
"Keng!"- Bên tai Bảo Lâm đột nhiên vang lên thứ âm thanh đặc trưng của kim khí, quầng sáng xanh chói mắt loé lên khiến đôi con ngươi của nàng nhức buốt. Kình phong rít gió đè nặng trên lồng ngực Bảo Lâm, hai mắt nàng hoa lên. Cho tới khi nàng có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn thì đã thấy Lê Tư Thành tay phải bắt sau lưng, tay trái cầm thanh kiếm màu xanh lam, lưỡi kiếm loé lên ánh xanh, vô cùng sắc bén. Bảo Lâm dám thề với lương tâm rằng mình có thể ngồi tán dương món bảo kiếm này cả ngày trừ phi... Trừ phi nó không kề lên cổ nàng như lúc này.
- Để ngươi an tâm... Nhắm mắt. - Lê Tư Thành lặp lại câu nói rồi buông nốt hai từ cuối cùng.
---
Phủ đệ của Lê Tư Thành vốn được đương kim Thánh thượng ban cho. Tuy nói là tư phủ nhưng thực chất bản thân Lê Tư Thành cũng không thường xuyên lui về. Thứ nhất là do tai mắt của Tuyên Từ Hoàng Thái hậu có ở khắp mọi nơi, thứ hai là do thế lực của người anh trai hết lòng "quan tâm" y ngày một được củng cố. Chỉ là do lần này mật thám của y tại phủ Lạng Sơn Vương đưa tin vào cung, nói rằng Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân đang ráo riết tuyển thêm binh sĩ, chiêu mộ các cao thủ võ lâm từ Trung Nguyên tới. Điều này hiển nhiên chứng minh được một chuyện, Lê Nghi Dân đã không thể ngồi im được nữa rồi. Chính vì vậy mà Lê Tư Thành liền tìm cách trở về phủ, nói là bản thân phải sắp xếp lại trật tự trong nhà nhưng bên trong lại cho đẩy mạnh tiến độ huấn luyện ám vệ và chế tạo vũ khí.
Kiếm quang nhờ nhờ toả ra bốn phía, lạnh buốt tựa băng, bao trùm lấy hai thân ảnh bên trong, dường như tách họ ra với thế giới bên ngoài. Tiếng trúc reo vang trước gió nghe khá vui tai nhưng hiện tại Bảo Lâm đến thở còn không dám thở mạnh huống chi là để ý tới thú vui nhàn nhã đó! Mồ hôi lạnh túa ra, chảy ròng ròng, nàng kinh hoảng nhìn chàng trai tuấn tú trước mắt, trong lòng gào lớn: Cái, cái gì mà an tâm nhắm mắt? Làm ơn có ai cho mình biết chuyện gì đang xảy ra được không? Sao vừa quay xong chương trình "tâm sự của người nổi tiếng" thì trong tích tắc đã biến thành chương trình truyền hình thực tế "thử thách sinh tồn" thế này??? Còn nữa, thanh kiếm này cũng quả là tốt, sắc thép xanh biếc, vô cùng có khí chất, nếu mình có thể mang nó về thời hiện đại thì quả là tốt biết bao, giá cả cũng được lắm.
- Vương, vương gia... Rốt cuộc tiểu nhân đã làm sai chuyện gì? - Đầu lưỡi Bảo Lâm cứ xoắn lại với nhau, lấy hết dũng khí, ú ớ mãi mới nói được một câu, hòng kéo dài thời gian, học theo các bộ phim truyền hình dài tập để truy cầu sinh lộ.
Ánh mắt của Lê Tư Thành sắc lạnh, khuôn mặt phẳng lặng tựa nước hồ thu không gợn chút cảm xúc. Vốn dĩ y định dứt khoát xuống tay ở đây nhưng ngặt nỗi nơi này là khu chế tạo vũ khí, tuyệt đối không thể để nó bị máu của một tên nội gián làm bẩn được. Hơn nữa, y còn phải xác nhận một việc. Vì vậy, vừa nghe Bảo Lâm lên tiếng, Lê Tư Thành liền nhướng mày hỏi:
- Là anh trai ta hay Thái hậu phái ngươi đến đây?
Nếu hắn là người của Lạng Sơn Vương thì Lê Tư Thành có thể thả hắn đi. Còn một khi hắn là thuộc hạ của ả đàn bà chuyên quyền kia thì y có thể giết không tha!
- Anh, anh, anh trai? - Bảo Lâm lắp bắp, trong lòng thầm nghĩ: Anh trai? Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân sao? Còn cả Nguyễn Thị Anh nữa, mình đâu có liên quan tới bọn họ. Trước đây trong sử có nhắc qua chứ đâu có đi sâu nên mình cũng chỉ nhớ được cái tên và một số việc làm được khái quát lại của họ.
- Thái hậu? Vương gia nói gì tiểu nhân thực sự không hiểu.
Trên cao, một chiếc lá trúc bị gió ngắt đi, lưu luyến đậu lên thềm gió rồi nhẹ chạm chân xuống nền đất.
- Hửm? - Lê Tư Thành nhíu mày, mỉm cười dí sát thanh kiếm vào cổ Bảo Lâm, khẽ nói. - Ta hỏi lại một lần cuối, ngươi là người của Lạng Sơn Vương hay Thái hậu?
Vết cứa nhỏ mảnh hiện ra, mồ hôi thấm xuống - Đau buốt! Bảo Lâm cắn răng, cặp lông mày nhíu chặt, trong lòng phẫn nộ: Lạng Sơn Vương, Thái hậu cái đầu ngươi! Bà đây đến mặt mũi bọn họ tròn méo thế nào còn không rõ huống chi là làm thuộc hạ của họ! Hôm nay quá sức xui xẻo, nụ hôn đầu cũng bị tên "lang sói"[2] kia cướp mất, giờ lại gặp phải tên Tào Tháo họ Lê này! Cái gì mà tư trời nhân hậu, yêu dân như con? Hắn còn nham hiểm hơn cả lão già họ Trần[3]! Hừ hừ, đã vậy còn có sở thích "tâm sự" với kẻ mình muốn giết trước khi chết! Ta đạp, đạp, đạp chết tên cổ quái nhà ngươi! Ta rủa cho nhà ngươi sau này lấy đàn ông về làm vợ!
Bên này, Bảo Lâm mải đấu tranh nội tâm vô cùng ác liệt mà không nhận ra bản thân đang ưỡn ngực, thẳng lưng, thách thức nhìn Lê Tư Thành. Lê Tư Thành nhìn hai đốm lửa nhỏ nhảy nhót trong mắt tiểu tử trước mắt thì không khỏi có chút thích thú.
Lúc này, mồ hôi trên người Bảo Lâm tức giận không thèm chảy nữa, tế bào sợ hãi trong hệ thần kinh của nàng cũng bị vô hiệu hoá. Bảo Lâm hít thở sâu, cao giọng nói:
- Vương gia, ý của người ta thực sự không hiểu! Vương gia luôn miệng cho rằng ta là người của Lạng Sơn Vương hay Thái hậu gì gì đó, nhưng người có bằng chứng không?
Lê Tư Thành nhướng mày:
- Bằng chứng? Bằng chứng chính là hai tiếng "Vương gia" mà ngươi gọi.
Cái gì! - Hai mắt Bảo Lâm trợn tròn - Này, ngươi nghĩ cái gì vậy hả? Ngươi vốn dĩ là Vương gia thì ta phải gọi ngươi là Vương gia chứ! Lẽ nào ta lại gọi Hoàng đế tương lai như người bằng các danh xưng như "Thành Sẹo", "Thành Đẹp Trai", hay "Thành Bánh Nướng" hả?
Tất nhiên Bảo Lâm không thể nói như vậy nên đành chọn lọc từ ngữ, làm ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, nhíu mày hỏi:
- Vương gia, ý của người thuộc hạ thực sự không hiểu.
- Bản vương rất hiếm khi về phủ, đồng nghĩa với không mấy người biết khuôn mặt thật của ta. Ấy vậy mà ngươi, một người mới vào phủ, đã biết được ta là Vương gia trong lần gặp đầu tiên. - Lê Tư Thành nhếch môi cười mỉa mai - Hơn nữa, ngươi lại "lạc" tới gần tư phòng của bản vương, nơi cấm địa. Há chẳng phải là trùng hợp quá sao?
Khoé mắt Bảo Lâm giật giật, oan ức mà không sao thốt nên lời. Tại sao nàng lại biết y là Bình Nguyên Vương ư? Không phải nhờ vào nguồn kinh nghiệm phong phú khi xem phim truyền hình và đọc tiểu thuyết sao? Ngoài ra, y còn ăn mặc khoa trương như vậy, vô hình chung đã tự làm rõ thân phận của mình. Còn nữa, nàng bị lạc là do chạy trốn khỏi tên oan gia kia chứ không phải cố tình đi lạc nha!
- Vương gia, oan cho thuộc hạ quá! - Bảo Lâm tuy tức giận nhưng vẫn cố nhịn, nàng làm ra vẻ có khúc mắc trong lòng, ngước nhìn Lê Tư Thành - Bản thân tiểu nhân đi lạc tới cấm địa là do mới đến phủ chưa lâu còn việc biết thân phận của Vương gia thì chính là do ngài tự nói ra mà.
Lê Tư Thành ngẫm nghĩ đôi chút, thanh kiếm đang kề sát trên cổ Bảo Lâm cũng hơi chếch ra ngoài, về cơ bản cũng khiến nàng dễ thở hơn. Khí lạnh dần tan biến, giọng Lê Tư Thành trở nên ôn hoà:
- Lời này phải giải thích thế nào?
- Chính là do trang phục trên người Vương gia. - Trong lòng Bảo Lâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra kế phân tâm mà nàng thường dùng ở thời hiện đại vẫn còn có chỗ sử dụng được.
Lê Tư Thành vừa nghe, lập tức cúi xuống nhìn mình, đoạn ngẩng lên:
- Sự trong sạch của ngươi làm sao để chứng minh?
- Là Đào Lang Sói... Khụ khụ! Là Đào thủ lĩnh thưa vương gia. - Bảo Lâm nhắm tịt hai mắt, nặng nhọc nói, trong lòng thầm hạ quyết tâm: Mặc kệ sự việc mất mặt trước kia, còn sống là mình còn có thể báo thù! - Đào thủ lĩnh có thể chứng minh thuộc hạ vô tội.
Lê Tư Thành kinh ngạc nhìn người phía trước, đoạn, khẽ thở dài, y thu kiếm lại. Lúc này, không còn cảm thấy hàn khí của thanh kim loại hung hiểm khát máu kia nữa thì Bảo Lâm mới he hé mắt. Lê Tư Thành vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là đôi mắt sâu thẳm của y ngày một xoáy sâu nhìn Bảo Lâm khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, cơ hồ toàn thân bị lột da.
Lê Tư Thành vừa quan sát tiểu tử kia, lại nhìn vào ánh mắt của hắn, trong lòng nhất thời chấn động mà không hiểu nguyên cớ. Giữa lúc đó chợt Lê Tư Thành cảm thấy cơ thể đau nhói, y ngã phịch xuống đất. Lại thấy Bảo Lâm đang nằm đè nghiến lên người y, đầu ngẩng lên, hoảng sợ nhìn về phía trước, cánh tay bên phải nhuốm máu tươi.
---
Chú thích:
[1] Tôn Tẫn: Nguyên là Tôn Tân (Sau được Quỷ Cốc Tử đổi thành Tôn Tẫn), ông sống vào khoảng thế kỷ 4 TCN, người nước Tề, là một quân sư, một nhà chỉ huy quân sự nổi tiếng thời Chiến Quốc. Tương truyền, Tôn Tẫn là cháu của Tôn Tử, cùng với Bàng Quyên là học trò môn binh pháp của Quỷ Cốc Tử (ngoài Tẫn và Quyên, học trò Quỷ Cốc Tử Vương Hủ còn có Tô Tần và Trương Nghi học môn du thuyết).
Bàng Quyên là bạn học với Tôn Tẫn, vì ham phú quý nên xin Quỷ Cốc tiên sinh xuống núi trước để tìm công danh. Bàng Quyên làm tướng nước Ngụy, công danh hiển hách. Sau này Mặc Địch tiến cử Tôn Tẫn với Nguỵ Vương, vì ghen ghét tài học của nghĩa huynh, Bàng Quyên đã mượn pháp luật mà trị tội chặt xương bánh chè, chạm vào mặt Tẫn bốn chữ "Tư Thông Ngoại Quốc" để ông phải giấu mình không lộ diện. Tôn Tẫn giả điên, ăn cả phân lợn, khi khóc, khi cười, chạy lung tung khắp nơi.
Một lần sứ giả nước Tề là Thuần Vu Khôn đến Ngụy, biết được oan ức của Tôn Tẫn, đệ tử của Mặc Địch là Cầm Hoạt đã lén đến gặp Tẫn. Cùng nhau bàn bạc kế sách, hôm sau Cầm Hoạt bèn mang trộm Tôn Tẫn lên xe về Tề. Tướng Tề là Điền Kỵ phục tài, tâu với Tề Uy Vương phong Tẫn làm thầy, cùng với Kỵ đem quân đánh Nguỵ. Tẫn ngồi trong xe kín, bày mưu kế cho Kỵ đánh Nguỵ phải kiệt quệ.
Mười ba năm sau, Nguỵ và Triệu
đánh Hàn. Hàn cáo cấp với Tề, Tề lại sai Điền Kỵ làm tướng, Tôn Tẫn làm quân sư đi cứu Hàn. Tôn Tẫn dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu" khiến cho tướng Ngụy là Bàng Quyên nghe vậy phải rời bỏ Hàn quay về. Tẫn lại dùng kế giảm số bếp trong quân lừa Bàng Quyên đuổi theo, rồi sau đó sai quân cung nỏ mai phục hai bên đường Mã Lăng, lấy một khúc gỗ to cạo sạch vỏ, lấy than khắc lên dòng chữ: "Bàng Quyên sẽ chết dưới cây này". Sau đó dặn quân lính hễ thấy ánh lửa nổi lên là bắn thẳng vào chỗ đó. Bàng Quyên đuổi đến nơi, thấy có chữ bèn sai quân thắp đuốc lên để đọc. Quyên đọc xong, thất kinh vội sai quân rút nhưng đã muộn. Quân Tề mai phục thấy ánh lửa đốt lên vội bắn như mưa về phía đó. Bàng Quyên bị tên bắn ngã ngựa, sợ bị quân Tề làm nhục vội rút gươm tự tử".
Chiến thuật mai phục của Tôn Tẫn ở Mã Lăng có thể coi là ví dụ nổi tiếng nhất của câu nói "Dĩ lợi động chi, dĩ tốt đãi chi" (dùng lợi mà dụ địch tiến, trọng binh mai phục quân thù) trong sách "Binh pháp Tôn Tử". Hai kế "Vây Ngụy cứu Triệu" và "rút bếp" của Tôn Tẫn sau này cũng trở nên nổi tiếng, Gia Cát Lượng từng sử dụng một biến thể của kế "rút bếp" là kế"thêm bếp" để ngăn quân Tư Mã Ý đuổi theo.
[2] Bảo Lâm cố tình dịch chữ "Lang" trong "Đào Thiên Lang" thành "lang sói".
[3] Chỉ Trần Thủ Độ
Bảo Lâm thực không ngờ có ngày mình được gặp Lê Tư Thành, càng không ngờ lại ở trong nhà người ta, được tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy. Nàng có chút không tự nhiên, các dây thần kinh bị kéo căng ra như dây đàn, tinh thần nửa hưng phấn nửa bồn chồn như đại sứ đi viếng thăm nước bạn. Có điều Bảo Lâm nhận thấy vẫn nên tránh xa người này ra một chút, tuy sử chỉ chép lại vụ đảo chính do Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân gây ra nhưng dù sao thì Lê Tư Thành cũng là người trong Hoàng thất, từ khi mới sinh ra đã phải chiến đấu bảo vệ sinh mệnh, tranh chấp bao năm như vậy hẳn liên luỵ tới rất nhiều người, nàng vẫn cảm thấy không dấn thân vào vấn đề mang tính lịch sử này là hơn. Ông cha ta đã dặn "Chính trị là vấn đề nhạy cảm", nên Bảo Lâm nàng tuyệt không thể dây dưa với người này, tốt nhất cứ an phận học làm tên canh cửa của nhà người ta, chờ ngày lão sư phụ vô lương kia tới.
Bi ai lắm thay, sắc tuy quan trọng nhưng mạng còn quan trọng hơn.
Bảo Lâm lòng đang tranh đấu vô cùng kịch liệt trong khi phong cảnh trước mắt dần biến đổi.
Ủa, Mình có chạy qua con đường này sao? - Bảo Lâm ngó nghiêng hai bên đường - Tuy khi nãy mình có cắm đầu chạy, nhưng với quang cảnh ngập tràn trúc xanh nổi bật thế này thì chí ít trong trí nhớ cũng phải lưu lại chút gì đó chứ! Cơ mà Lê Tư Thành này là chủ nhà, thông thạo mọi ngõ ngách trong phủ, có khi nào hắn ta dẫn mình đi đường tắt không? Ây da, vậy cũng tốt, mau chóng quay về biệt viện, ăn xong bữa trưa rồi đánh một giấc, đỡ bị chạm mặt với tên biến thái kia.
Có điều, Bảo Lâm càng đi thì càng cảm thấy không đúng. Nếu là đường tắt thì sao đi mãi chưa tới nơi? Nàng đưa mắt nhìn xung quanh: Vượt qua con đường trồng đầy trúc xanh, Lê Tư Thành đưa nàng tới một nơi rất lạ, nơi này khá giống võ trường nhưng diện tích lớn hơn rất nhiều và binh khí bày trên các giá cũng được liệt vào hàng thượng phẩm. Điều đặc biệt, khu vực này còn có cả xưởng rèn!
Bảo Lâm kinh ngạc, nheo mắt nhìn thì thấy ở trong đó các thợ rèn đang chế tạo binh khí, người đốt lò, người đập đe, người thử kiếm. Họ đều cởi trần, lửa rực sáng nóng rẫy khiến mồ hôi tuôn ra, làm nổi bật các thớ cơ chắc khoẻ.
Đến đây, Lê Tư Thành đột nhiên dừng lại, giữ một khoảng cách khá gần với Bảo Lâm.
Bảo Lâm khẽ nhíu mày, hơi nghiêng đầu, trong lòng thầm nghĩ: Lê Tư Thành này cũng thật kỳ lạ, sao hắn không đưa mình về võ trường mà lại dẫn mình đến đây? Còn nữa, một Vương gia như hắn vì lí do gì mà phải xây dựng nguyên hai võ trường cùng một xưởng rèn trong tư phủ? Lẽ nào hắn... Lẽ nào hắn muốn tạo phản?
Bảo Lâm nuốt nuốt nước bọt, khẽ gọi:
- Vương gia...
- Hửm? - Lê Tư Thành chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng phong nhã, đáp một tiếng.
- Tiểu nhân chỉ muốn hỏi... Sao người lại đưa tiểu nhân đến đây? - Bảo Lâm thấp giọng, nghĩ bụng: Ở thời này đúng là khó sống, trước một câu "thưa ABCXYZ" gì đó, sau lại một câu "tiểu nhân". Sơ xẩy là mất đầu như chơi! May mà trước khi bị lão già Ngọc Hoàng kia ném về đây mình có được tiếp xúc với nền văn hoá cổ đại qua phim truyền hình nên dùng kính ngữ trung đại cũng không có vấn đề gì.
- Xưởng chế tạo binh khí này là nơi ta bí mật cho xây dựng cách đây sáu năm, chuyên rèn đúc ra các loại binh khí tuyệt phẩm trong thiên hạ, quy tụ đầy đủ các thợ rèn có tay nghề và kinh nghiệm cao bậc nhất được tuyển chọn từ Trung Hoa, Đại Việt và Chiêm Thành. - Chỉ thấy Lê Tư Thành im lặng một lúc rồi lên tiếng.
- Dạ? - Bảo Lâm nhíu mày, ngơ ngác hỏi, lòng thầm phân vân: Chuyện này thì liên quan gì đến câu hỏi của mình?
- Từ khi mới hiểu chuyện, ta đã bị tách ra khỏi mẹ, bề ngoài là trở về Hoàng cung nhận quan cao lộc hậu nhưng thực chất chỉ là một con đại bàng đang bay lượn ngoài bầu trời rộng lớn bị nhốt trong chiếc lồng son, có thể bị giết bất kì lúc nào. - Lê Tư Thành tiếp lời.
Hừ, không phải vấn đề trọng tâm! - Lúc này, Bảo Lâm biết mình hoàn toàn bị phớt lờ nên đành im lặng nghe người kia nói tiếp, trong lòng bực bội. Có điều, nàng không hiểu một Vương gia như hắn đi tâm sự với nàng làm gì?
Giọng nói của Lê Tư Thành rất trong, nghe rất êm tai, nhưng không rõ vì lí do gì mà những lời này nói ra lại lạnh như băng, sắc như kiếm:
- Võ trường và nơi đây là chỗ ta cho đào tạo ra các ám vệ xuất sắc nhất, chế tạo ra các loại binh khí tốt nhất và các loại áo giáp đao thương bất nhập. Ta biết anh trai ta- Lạng Sơn Vương - cũng có ý đề phòng nên bắt buộc phải học theo Tôn Tẫn[1] năm nào. Chỉ là nay sức mạnh của ta đã đạt tới cảnh giới, vậy thì ta phải sợ hắn làm gì? Ta phải triệt hạ bọn họ, phải giải oan cho quan Hành khiển Nguyễn Trãi. Phải cho ả đàn bà họ Nguyễn kia biết Đại Việt là của nhà họ Lê!
Cái gì? - Bảo Lâm cả kinh - Hắn nói những điều này với mình làm gì? Tâm sự sao? Không đúng! Lịch sử không nhắc tới chuyện Lê Tư Thành có tham gia trong cuộc tranh giành quyền lực này, càng không nói hắn là người có dã tâm như thế. Lẽ nào ngay cả sử gia cũng không hiểu hết về hắn?
- Vương gia, sao người lại nói chuyện này với thần? - Bảo Lâm hít một hơi thật sâu, hỏi.
Lúc này, Lê Tư Thành đột nhiên quay lại, đứng đối diện với Bảo Lâm, y khẽ mỉm cười:
- Ta muốn ngươi an tâm.
Hả? - Bảo Lâm bị hành động này làm cho giật mình, khẽ lùi về phía sau. Dù nụ cười kia rất ấm áp, nhưng khi kết hợp với giọng nói tràn đầy sát khí và nội dung vài câu "tâm sự" vừa rồi thì nàng lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, cơ hồ kia là nụ cười của tử thần đòi mạng.
- Vương gia, ý người là...? - Bảo Lâm vờ ngơ ngác hỏi.
Lê Tư Thành tuy vẫn cười nhưng khoé môi đã đông cứng, khuôn mặt Bảo Lâm dần tái nhợt.
"Keng!"- Bên tai Bảo Lâm đột nhiên vang lên thứ âm thanh đặc trưng của kim khí, quầng sáng xanh chói mắt loé lên khiến đôi con ngươi của nàng nhức buốt. Kình phong rít gió đè nặng trên lồng ngực Bảo Lâm, hai mắt nàng hoa lên. Cho tới khi nàng có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn thì đã thấy Lê Tư Thành tay phải bắt sau lưng, tay trái cầm thanh kiếm màu xanh lam, lưỡi kiếm loé lên ánh xanh, vô cùng sắc bén. Bảo Lâm dám thề với lương tâm rằng mình có thể ngồi tán dương món bảo kiếm này cả ngày trừ phi... Trừ phi nó không kề lên cổ nàng như lúc này.
- Để ngươi an tâm... Nhắm mắt. - Lê Tư Thành lặp lại câu nói rồi buông nốt hai từ cuối cùng.
---
Phủ đệ của Lê Tư Thành vốn được đương kim Thánh thượng ban cho. Tuy nói là tư phủ nhưng thực chất bản thân Lê Tư Thành cũng không thường xuyên lui về. Thứ nhất là do tai mắt của Tuyên Từ Hoàng Thái hậu có ở khắp mọi nơi, thứ hai là do thế lực của người anh trai hết lòng "quan tâm" y ngày một được củng cố. Chỉ là do lần này mật thám của y tại phủ Lạng Sơn Vương đưa tin vào cung, nói rằng Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân đang ráo riết tuyển thêm binh sĩ, chiêu mộ các cao thủ võ lâm từ Trung Nguyên tới. Điều này hiển nhiên chứng minh được một chuyện, Lê Nghi Dân đã không thể ngồi im được nữa rồi. Chính vì vậy mà Lê Tư Thành liền tìm cách trở về phủ, nói là bản thân phải sắp xếp lại trật tự trong nhà nhưng bên trong lại cho đẩy mạnh tiến độ huấn luyện ám vệ và chế tạo vũ khí.
Kiếm quang nhờ nhờ toả ra bốn phía, lạnh buốt tựa băng, bao trùm lấy hai thân ảnh bên trong, dường như tách họ ra với thế giới bên ngoài. Tiếng trúc reo vang trước gió nghe khá vui tai nhưng hiện tại Bảo Lâm đến thở còn không dám thở mạnh huống chi là để ý tới thú vui nhàn nhã đó! Mồ hôi lạnh túa ra, chảy ròng ròng, nàng kinh hoảng nhìn chàng trai tuấn tú trước mắt, trong lòng gào lớn: Cái, cái gì mà an tâm nhắm mắt? Làm ơn có ai cho mình biết chuyện gì đang xảy ra được không? Sao vừa quay xong chương trình "tâm sự của người nổi tiếng" thì trong tích tắc đã biến thành chương trình truyền hình thực tế "thử thách sinh tồn" thế này??? Còn nữa, thanh kiếm này cũng quả là tốt, sắc thép xanh biếc, vô cùng có khí chất, nếu mình có thể mang nó về thời hiện đại thì quả là tốt biết bao, giá cả cũng được lắm.
- Vương, vương gia... Rốt cuộc tiểu nhân đã làm sai chuyện gì? - Đầu lưỡi Bảo Lâm cứ xoắn lại với nhau, lấy hết dũng khí, ú ớ mãi mới nói được một câu, hòng kéo dài thời gian, học theo các bộ phim truyền hình dài tập để truy cầu sinh lộ.
Ánh mắt của Lê Tư Thành sắc lạnh, khuôn mặt phẳng lặng tựa nước hồ thu không gợn chút cảm xúc. Vốn dĩ y định dứt khoát xuống tay ở đây nhưng ngặt nỗi nơi này là khu chế tạo vũ khí, tuyệt đối không thể để nó bị máu của một tên nội gián làm bẩn được. Hơn nữa, y còn phải xác nhận một việc. Vì vậy, vừa nghe Bảo Lâm lên tiếng, Lê Tư Thành liền nhướng mày hỏi:
- Là anh trai ta hay Thái hậu phái ngươi đến đây?
Nếu hắn là người của Lạng Sơn Vương thì Lê Tư Thành có thể thả hắn đi. Còn một khi hắn là thuộc hạ của ả đàn bà chuyên quyền kia thì y có thể giết không tha!
- Anh, anh, anh trai? - Bảo Lâm lắp bắp, trong lòng thầm nghĩ: Anh trai? Lạng Sơn Vương Lê Nghi Dân sao? Còn cả Nguyễn Thị Anh nữa, mình đâu có liên quan tới bọn họ. Trước đây trong sử có nhắc qua chứ đâu có đi sâu nên mình cũng chỉ nhớ được cái tên và một số việc làm được khái quát lại của họ.
- Thái hậu? Vương gia nói gì tiểu nhân thực sự không hiểu.
Trên cao, một chiếc lá trúc bị gió ngắt đi, lưu luyến đậu lên thềm gió rồi nhẹ chạm chân xuống nền đất.
- Hửm? - Lê Tư Thành nhíu mày, mỉm cười dí sát thanh kiếm vào cổ Bảo Lâm, khẽ nói. - Ta hỏi lại một lần cuối, ngươi là người của Lạng Sơn Vương hay Thái hậu?
Vết cứa nhỏ mảnh hiện ra, mồ hôi thấm xuống - Đau buốt! Bảo Lâm cắn răng, cặp lông mày nhíu chặt, trong lòng phẫn nộ: Lạng Sơn Vương, Thái hậu cái đầu ngươi! Bà đây đến mặt mũi bọn họ tròn méo thế nào còn không rõ huống chi là làm thuộc hạ của họ! Hôm nay quá sức xui xẻo, nụ hôn đầu cũng bị tên "lang sói"[2] kia cướp mất, giờ lại gặp phải tên Tào Tháo họ Lê này! Cái gì mà tư trời nhân hậu, yêu dân như con? Hắn còn nham hiểm hơn cả lão già họ Trần[3]! Hừ hừ, đã vậy còn có sở thích "tâm sự" với kẻ mình muốn giết trước khi chết! Ta đạp, đạp, đạp chết tên cổ quái nhà ngươi! Ta rủa cho nhà ngươi sau này lấy đàn ông về làm vợ!
Bên này, Bảo Lâm mải đấu tranh nội tâm vô cùng ác liệt mà không nhận ra bản thân đang ưỡn ngực, thẳng lưng, thách thức nhìn Lê Tư Thành. Lê Tư Thành nhìn hai đốm lửa nhỏ nhảy nhót trong mắt tiểu tử trước mắt thì không khỏi có chút thích thú.
Lúc này, mồ hôi trên người Bảo Lâm tức giận không thèm chảy nữa, tế bào sợ hãi trong hệ thần kinh của nàng cũng bị vô hiệu hoá. Bảo Lâm hít thở sâu, cao giọng nói:
- Vương gia, ý của người ta thực sự không hiểu! Vương gia luôn miệng cho rằng ta là người của Lạng Sơn Vương hay Thái hậu gì gì đó, nhưng người có bằng chứng không?
Lê Tư Thành nhướng mày:
- Bằng chứng? Bằng chứng chính là hai tiếng "Vương gia" mà ngươi gọi.
Cái gì! - Hai mắt Bảo Lâm trợn tròn - Này, ngươi nghĩ cái gì vậy hả? Ngươi vốn dĩ là Vương gia thì ta phải gọi ngươi là Vương gia chứ! Lẽ nào ta lại gọi Hoàng đế tương lai như người bằng các danh xưng như "Thành Sẹo", "Thành Đẹp Trai", hay "Thành Bánh Nướng" hả?
Tất nhiên Bảo Lâm không thể nói như vậy nên đành chọn lọc từ ngữ, làm ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, nhíu mày hỏi:
- Vương gia, ý của người thuộc hạ thực sự không hiểu.
- Bản vương rất hiếm khi về phủ, đồng nghĩa với không mấy người biết khuôn mặt thật của ta. Ấy vậy mà ngươi, một người mới vào phủ, đã biết được ta là Vương gia trong lần gặp đầu tiên. - Lê Tư Thành nhếch môi cười mỉa mai - Hơn nữa, ngươi lại "lạc" tới gần tư phòng của bản vương, nơi cấm địa. Há chẳng phải là trùng hợp quá sao?
Khoé mắt Bảo Lâm giật giật, oan ức mà không sao thốt nên lời. Tại sao nàng lại biết y là Bình Nguyên Vương ư? Không phải nhờ vào nguồn kinh nghiệm phong phú khi xem phim truyền hình và đọc tiểu thuyết sao? Ngoài ra, y còn ăn mặc khoa trương như vậy, vô hình chung đã tự làm rõ thân phận của mình. Còn nữa, nàng bị lạc là do chạy trốn khỏi tên oan gia kia chứ không phải cố tình đi lạc nha!
- Vương gia, oan cho thuộc hạ quá! - Bảo Lâm tuy tức giận nhưng vẫn cố nhịn, nàng làm ra vẻ có khúc mắc trong lòng, ngước nhìn Lê Tư Thành - Bản thân tiểu nhân đi lạc tới cấm địa là do mới đến phủ chưa lâu còn việc biết thân phận của Vương gia thì chính là do ngài tự nói ra mà.
Lê Tư Thành ngẫm nghĩ đôi chút, thanh kiếm đang kề sát trên cổ Bảo Lâm cũng hơi chếch ra ngoài, về cơ bản cũng khiến nàng dễ thở hơn. Khí lạnh dần tan biến, giọng Lê Tư Thành trở nên ôn hoà:
- Lời này phải giải thích thế nào?
- Chính là do trang phục trên người Vương gia. - Trong lòng Bảo Lâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra kế phân tâm mà nàng thường dùng ở thời hiện đại vẫn còn có chỗ sử dụng được.
Lê Tư Thành vừa nghe, lập tức cúi xuống nhìn mình, đoạn ngẩng lên:
- Sự trong sạch của ngươi làm sao để chứng minh?
- Là Đào Lang Sói... Khụ khụ! Là Đào thủ lĩnh thưa vương gia. - Bảo Lâm nhắm tịt hai mắt, nặng nhọc nói, trong lòng thầm hạ quyết tâm: Mặc kệ sự việc mất mặt trước kia, còn sống là mình còn có thể báo thù! - Đào thủ lĩnh có thể chứng minh thuộc hạ vô tội.
Lê Tư Thành kinh ngạc nhìn người phía trước, đoạn, khẽ thở dài, y thu kiếm lại. Lúc này, không còn cảm thấy hàn khí của thanh kim loại hung hiểm khát máu kia nữa thì Bảo Lâm mới he hé mắt. Lê Tư Thành vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là đôi mắt sâu thẳm của y ngày một xoáy sâu nhìn Bảo Lâm khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, cơ hồ toàn thân bị lột da.
Lê Tư Thành vừa quan sát tiểu tử kia, lại nhìn vào ánh mắt của hắn, trong lòng nhất thời chấn động mà không hiểu nguyên cớ. Giữa lúc đó chợt Lê Tư Thành cảm thấy cơ thể đau nhói, y ngã phịch xuống đất. Lại thấy Bảo Lâm đang nằm đè nghiến lên người y, đầu ngẩng lên, hoảng sợ nhìn về phía trước, cánh tay bên phải nhuốm máu tươi.
---
Chú thích:
[1] Tôn Tẫn: Nguyên là Tôn Tân (Sau được Quỷ Cốc Tử đổi thành Tôn Tẫn), ông sống vào khoảng thế kỷ 4 TCN, người nước Tề, là một quân sư, một nhà chỉ huy quân sự nổi tiếng thời Chiến Quốc. Tương truyền, Tôn Tẫn là cháu của Tôn Tử, cùng với Bàng Quyên là học trò môn binh pháp của Quỷ Cốc Tử (ngoài Tẫn và Quyên, học trò Quỷ Cốc Tử Vương Hủ còn có Tô Tần và Trương Nghi học môn du thuyết).
Bàng Quyên là bạn học với Tôn Tẫn, vì ham phú quý nên xin Quỷ Cốc tiên sinh xuống núi trước để tìm công danh. Bàng Quyên làm tướng nước Ngụy, công danh hiển hách. Sau này Mặc Địch tiến cử Tôn Tẫn với Nguỵ Vương, vì ghen ghét tài học của nghĩa huynh, Bàng Quyên đã mượn pháp luật mà trị tội chặt xương bánh chè, chạm vào mặt Tẫn bốn chữ "Tư Thông Ngoại Quốc" để ông phải giấu mình không lộ diện. Tôn Tẫn giả điên, ăn cả phân lợn, khi khóc, khi cười, chạy lung tung khắp nơi.
Một lần sứ giả nước Tề là Thuần Vu Khôn đến Ngụy, biết được oan ức của Tôn Tẫn, đệ tử của Mặc Địch là Cầm Hoạt đã lén đến gặp Tẫn. Cùng nhau bàn bạc kế sách, hôm sau Cầm Hoạt bèn mang trộm Tôn Tẫn lên xe về Tề. Tướng Tề là Điền Kỵ phục tài, tâu với Tề Uy Vương phong Tẫn làm thầy, cùng với Kỵ đem quân đánh Nguỵ. Tẫn ngồi trong xe kín, bày mưu kế cho Kỵ đánh Nguỵ phải kiệt quệ.
Mười ba năm sau, Nguỵ và Triệu
đánh Hàn. Hàn cáo cấp với Tề, Tề lại sai Điền Kỵ làm tướng, Tôn Tẫn làm quân sư đi cứu Hàn. Tôn Tẫn dùng kế "vây Ngụy cứu Triệu" khiến cho tướng Ngụy là Bàng Quyên nghe vậy phải rời bỏ Hàn quay về. Tẫn lại dùng kế giảm số bếp trong quân lừa Bàng Quyên đuổi theo, rồi sau đó sai quân cung nỏ mai phục hai bên đường Mã Lăng, lấy một khúc gỗ to cạo sạch vỏ, lấy than khắc lên dòng chữ: "Bàng Quyên sẽ chết dưới cây này". Sau đó dặn quân lính hễ thấy ánh lửa nổi lên là bắn thẳng vào chỗ đó. Bàng Quyên đuổi đến nơi, thấy có chữ bèn sai quân thắp đuốc lên để đọc. Quyên đọc xong, thất kinh vội sai quân rút nhưng đã muộn. Quân Tề mai phục thấy ánh lửa đốt lên vội bắn như mưa về phía đó. Bàng Quyên bị tên bắn ngã ngựa, sợ bị quân Tề làm nhục vội rút gươm tự tử".
Chiến thuật mai phục của Tôn Tẫn ở Mã Lăng có thể coi là ví dụ nổi tiếng nhất của câu nói "Dĩ lợi động chi, dĩ tốt đãi chi" (dùng lợi mà dụ địch tiến, trọng binh mai phục quân thù) trong sách "Binh pháp Tôn Tử". Hai kế "Vây Ngụy cứu Triệu" và "rút bếp" của Tôn Tẫn sau này cũng trở nên nổi tiếng, Gia Cát Lượng từng sử dụng một biến thể của kế "rút bếp" là kế"thêm bếp" để ngăn quân Tư Mã Ý đuổi theo.
[2] Bảo Lâm cố tình dịch chữ "Lang" trong "Đào Thiên Lang" thành "lang sói".
[3] Chỉ Trần Thủ Độ
/17
|