Lê Tư Thành đột ngột bị Bảo Lâm đè nghiến xuống đất, toàn thân chấn động, nhất thời cảm thấy khó thở vô cùng. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, Lê Tư Thành nắm chặt hai tay, ánh mắt loé lên tia phẫn nộ, khí tụ đan điền, chuẩn bị cho tên tiểu tử đang nằm đè trên người mình một bài học. Có điều, vào lúc này một thứ mùi tanh nồng quen thuộc tựa như lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào khứu giác của y, thứ mùi mà ngay từ nhỏ y đã sống chung - Mùi máu! Máu? Sao lại có máu ở đây? Lê Tư Thành cả kinh, chỉ thấy bên tai có tiếng rên rỉ, y vội nhìn lên.
Chỉ thấy cặp lông mày của Bảo Lâm ngày một nhíu chặt, toàn thân nàng đau buốt như bị cổ độc hành hạ, nhìn xuống thì thấy cánh tay phải đã nhiễm màu máu, bị găm bởi một cây phi tiêu hình nanh quỷ tám cạnh, phía trên cây phi tiêu có khắc vành trăng non. Bảo Lâm nghiến răng từ từ bò dậy, ngồi phịch sang một bên, dùng tay điểm huyệt cầm máu, rút mạnh cây phi tiêu ra.
Lê Tư Thành nhìn hành động của tiểu tử kia mà tái mặt, phi tiêu tám cạnh vốn không phải vũ khí của Đại Việt, tương truyền vào thời Lý Nhân Tông, một chi phái thuộc phái Tinh Túc Trung Nguyên mang tên Thanh Long được thành lập bí mật tại vùng Phong Châu[1], chuyên dùng ám khí. Và loại ám khí chuyên dụng của họ chính là Bát Giác Quỷ Châm, giống như cái tên, Bát Giác Quỷ Châm chế tạo từ sắt thượng phẩm, mài thành tám cạnh nhọn có gai, trên khắc hình vành trăng non là biểu tượng riêng của phái Thanh Long, một khi ám khí ghim vào cơ thể thì sẽ gây ra vết thương đau thấu tâm can, rút được nó ra cũng chẳng dễ chịu là bao vì một phần da thịt cũng theo đó mà bị xé rách. Lê Tư Thành y có khi còn không chịu nổi, ây vậy mà tiểu tử gầy yếu kia có thể một tay nhổ bỏ Bát Giác Quỷ Châm, định lực của hắn quả là đáng nể! Như vậy không phải là hắn đã cứu y một mạng sao? Hắn không phải nội gián? Vì lí do gì mà phái Thanh Long lại tham gia vào chuyện này?
Nghĩ tới đây, Lê Tư Thành vụt đứng lên, hướng mắt về phía bức tường phía sau lưng - Nơi ám khí được phóng ra: Tịnh không một bóng người. Đúng như dự đoán, bọn sát thủ kia đến không phải để giết y mà là để thăm dò, kẻ đứng sau thừa biết khả năng lấy mạng y là rất thấp. Chỉ bởi xưởng sản xuất vũ khí ở ngay sát nơi đây, họ là những tay thợ lành nghề và cũng là những cao thủ đã trải qua hai mươi cuộc đào tạo khắc nghiệt, chỉ cần có động lập tức họ sẽ ra tay, kẻ kia cũng rõ điều này. Nhưng - Lê Tư Thành ngoảnh lại nhìn Bảo Lâm - Lẽ nào mình đã hiểu lầm hắn?
Lại nói, Bảo Lâm sau khi thay Lê Tư Thành đỡ ám khí thì mới phát hiện ra mình phạm phải một sai lầm lớn! Nàng ném cây phi tiêu sang một bên, ôm lấy vết thương, mồ hôi lạnh túa ra, căm phẫn mắng thầm: Con bà nó! Bọn sát thủ này làm ăn thật là vô lương, nếu muốn dùng loại ám khí này để giết Thành Đẹp Trai thì nên lựa lúc hắn có một mình chứ, đằng này lại dùng nó trong lúc có người vô tội thế này, hại mình thiếu chút nữa thì rớt nửa cái mạng già! Hừ, nhưng xét lại mới thấy chúng đến thật đúng lúc. Nếu như không có thanh sắt rỉ kia bay tới thì e rằng mình cũng không có cơ hội cầm cự được lâu. Mấy lời khi nãy nói ra chỉ để kéo dài thời gian chứ không thể đánh bay nỗi nghi ngờ của hắn ta... Haizzz... Xem ra trong rủi có may, câu nói "Tái Ông thất mã"[2] của cổ nhân cũng có vài phần đạo lí. Có điều, đám sát thủ các ngươi không thể dùng đá hay bi sắt[3] làm ám khí được saoooo?
- Không sao chứ? - Lê Tư Thành nhặt thanh kiếm đang nằm lăn lóc dưới đất lên, nhanh chóng thu vào tay áo rồi bước tới chỗ Bảo Lâm, nói.
Không sao? Hừ! Ngươi xem ta có thể không sao không? - Bảo Lâm vốn dĩ định không tính toán gì với Lê Tư Thành nhưng vết thương của nàng lại không cho nàng làm như vậy. Hiện tại vết thương lại đau nhức, bắt đầu ngứa ngáy và sưng phù lên khiến nàng khó chịu vô cùng.
- Ngài nghĩ có thể không sao? - Bảo Lâm quắc mắt, phẫn nộ hỏi.
Lê Tư Thành chạm phải ánh mắt này của Bảo Lâm thì không khỏi ngạc nhiên, lại nhìn vào cánh tay nhuốm máu kia liền hiểu rõ nàng đang nghĩ gì. Y nhướng mày:
- Mau theo ta.
- Vương gia ngài muốn chém giết gì thì cứ tự nhiên, tiểu nhân cũng không có gì trách cứ! - Bảo Lâm nghe lời của Lê Tư Thành, hai mắt khẽ đảo, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, bèn cứng giọng nói.
Lê Tư Thành trước nay chưa từng suy đoán sai lầm nhưng lần này xem ra y đã quá đa nghi. Tiểu tử trước mắt kia tuy tính tình và biểu hiện cổ quái nhưng dựa vào ánh mắt, giọng nói cùng với chuyện thay y đỡ Bát Giác Quỷ Châm thì hắn quả thực không phải nội gián do Lê Nghi Dân hay Thái hậu phái tới. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc y nói ra chân tướng ẩn giấu trong Bình Nguyên Vương phủ là một sai lầm! Bí mật đã bại lộ, y có nên giữ hắn lại không?
Tâm lý mãi giằng co như vậy, rốt cuộc Lê Tư Thành cứ đứng thần ra. Bảo Lâm quan sát vết thương, lông mày nhíu chặt, mặc dù khi nãy nàng đã chủ động điểm huyệt cầm máu nhưng tình trạng vẫn không khá hơn là bao, do mất máu mà thần trí nàng dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên vào lúc này, phía trước Bảo Lâm loé lên một chấm sáng, tiếp theo đó là một tiếng "keng" chói tai vọng tới. Bảo Lâm cả kinh mở trừng mắt, chỉ thấy Lê Tư Thành hiện đang đứng chắn trước mặt mình, tay phải giương kiếm, ngay dưới mặt đất lại xuất hiện thêm một cây Bát Giác Quỷ Châm và hiện thì hai người họ đã có thêm bạn.
Lê Tư Thành lại sai, kẻ kia xem ra không đủ nhẫn nại như y nghĩ. Hướng mắt nhìn năm tên sát thủ mặc y phục tím sẫm đặc trưng của phái Thanh Long, y khẽ nhếch môi, mỉa mai nói:
- Các ngươi quá chậm chạp, hành động cũng quá sơ hở.
Không giận mà uy, loại khí thế này chỉ toát ra từ đấng quân vương. Mấy tên sát thủ kia chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, chậm rãi lui về phía sau mấy bước.
Bảo Lâm trốn sau lưng Lê Tư Thàn tranh thủ lôi ra một viên đan dược, khẽ bóp nát rồi rắc vào miệng vết thương, sau đó xé mạnh vạt áo ra, băng tạm nó lại. Xong xuôi, nàng ngồi xếp bằng trên đất, ung dung chuẩn bị thưởng thức phim kiếm hiệp mà không nhận ra độc chất đang từ từ truyền theo các mạch máu.
Lại nói đám sát thủ kia tuy có hơi sợ Lê Tư Thành nhưng nhuệ khí cũng không giảm, một trong số chúng bước lên phía trước, cười nhạt:
- Quả nhiên không hổ danh là Bình Nguyên Vương, mượn tạm cái mạng của ngài cũng thực là khó. May nhờ tên tiểu tử kia đỡ thay ngài Bát Giác Quỷ Châm, nếu không với chất độc trong đó thì nhiệm vụ của chúng ta xem ra đã hoàn thành mĩ mãn!
Lê Tư Thành biến sắc, cây Bát Giác Quỷ Châm đó có độc? Y vụt quay đầu nhìn Bảo Lâm, nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, chưa bao giờ y phạm phải nhiều sai lầm như vậy, càng không nghĩ rằng sẽ lại có người vì y mà liên lụy. Trong trận chiến này máu đã chảy quá nhiều, xương trắng của những người vô tội đã chất thành núi, y không thể giương mắt nhìn bất kỳ ai vì mình mà chết nữa!
Bảo Lâm cảm thấy Lê Tư Thành hơi chần chừ lòng thầm hô hai chữ "không ổn". Vì sao ư? Vì nàng tin rằng với bản lĩnh của y thì việc xử lí mấy tên láo nháo mặc nguyên cây tím ở đằng kia sẽ rất dễ dàng, tuy nhiên hiện tinh thần của y lại bất định khiến nàng có phần lo lắng. Dựa vào ánh mắt của y, Bảo Lâm hoàn toàn có thể đoán được lí do khiến y e ngại. Theo như các chuyên gia phân tích tâm lí ở thời hiện đại thì nhiệm vụ cấp bách của nàng hiện tại chính là làm dịu tâm lí đó xuống nếu không cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ nổi!
- Ý ngươi nói thanh sắt rỉ kia sao?
Đương lúc Lê Tư Thành còn phân vân, day dứt thì chợt trong không gian vang lên một giọng nói.
Chúng nhân nhất loạt nhìn lên, chỉ thấy tiểu tử gầy yếu khi nãy còn ngồi xếp bằng trên mặt đất đã đứng lên từ lúc nào. Biểu cảm trên khuôn mặt Lê Tư Thành cũng hơi biến chuyển, từ căng thẳng đã hoá thành an tâm.
Tên sát thủ kia chĩa kiếm vào người Bảo Lâm, gằn giọng:
- Ngươi, ngươi dám nói ám khí của bản phái là thanh sắt rỉ? Có phải trúng độc rồi nên lá gan cũng to hơn không?
- Hừ! Ngươi nghĩ thứ độc trẻ con đó có thể động tới ông đây? - Bảo Lâm khẽ cười, lòng lại nghĩ: Còn không phải nhờ lão sư phụ vô lương kia sao? Gần một năm trời nếm thảo dược và độc dược như Thần Nông[4] khiến cơ thể mình giờ gần như bách độc bất xâm, nếu ở thời hiện đại không khéo lại bị đem ra nghiên cứu như chơi!
- Ngươi! - Tên sát thủ thấy Bảo Lâm vẫn khoẻ mạnh như thường, thêm vào đó lại còn coi thường phái Thanh Long nên vừa thẹn vừa giận cũng có cả lo sợ.
Lê Tư Thành nhìn Bảo Lâm như nhìn thấy quái vật, độc của phái Thanh Long mà hắn dám nói là loại độc trẻ con thì xem ra y đã thu nạp được một kẻ có bản lĩnh không tầm thường. Có điều, trong tay y giờ có Trần Quân, Đào Thiên Lang và cả tên tiểu tử này nữa... Chỉ e trong phủ sắp có chuyện rồi!
Bảo Lâm tiến lên, đứng chắn trước Lê Tư Thành, nét cười vẫn giữ nguyên như trước khiến cho mấy tên sát thủ nhất loạt rùng mình. Tuy nhiên, trong lòng Bảo Lâm cũng đã lạnh toát, nàng thầm mắng: Này! Mấy tên tím tím các ngươi không thể bỏ đi được sao? Để hôm khác rồi tới đi! Hôm nay giúp ta thoát khỏi tên Thành Tào Tháo này là đủ rồi!
Kỳ thực lúc này mà đám sát thủ kia ra tay thì nàng hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, tuy rằng Lê Tư Thành biết dùng kiếm nhưng một người địch năm, hắn còn khó lo cho mình huống chi là nghĩ tới nàng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, đám sát thủ kia thẹn quá hoá giận mà muốn lấy lại thanh danh bèn hô to một tiếng: "Giết!" rồi nhất loạt xông lên. Bảo Lâm cả kinh, ngoảnh lại nhìn Lê Tư Thành. Chỉ thấy khuôn mặt y ngày càng trầm tĩnh, toàn thân hiển lộ sát khí. Nàng giơ tay lục khắp người, tuy không có vũ khí nhưng cũng lôi ra được cả nắm đan dược, trấn tĩnh làm bộ dáng tự vệ.
Bảo Lâm chỉ thấy hai mắt hoa lên, nhanh chóng bị tên sát thủ mà khi nãy nàng mắng tách ra khỏi Lê Tư Thành. Kiếm chiêu của hắn rất nhanh và vi diệu, may mắn nhờ vào sự huấn luyện khắc nghiệt của Đào Thiên Lang, Bảo Lâm mới có thể tránh kịp. Tuy nhiên, nàng chỉ có thể tránh không thể chống trả nên rất nhanh mất sức.
Phía bên kia thì ngược lại, Lê Tư Thành đánh rất ung dung, một đánh bốn mà sắc mặt không đỏ, hô hấp không loạn. Tay trái chắp sau lưng, tay phải sử kiếm tiếp chiêu, Bảo Lâm nhìn đường kiếm của y mà hai mắt hoa lên, chỉ có thể cảm thán: "Nhanh như chớp!". Lê Tư Thành liên tục đánh bật đối phương, kiếm khí tụ thành một quầng sáng xanh lục bao lấy y, bảo vệ y khỏi kiếm pháp của phái Thanh Long.
Mồ hôi trên người Bảo Lâm vã ra như tắm, do hoạt động mạnh mà miệng vết thương rách ra khiến nàng dần đuối sức vì mất máu. Nếu không vì tránh tên sát thủ thì nàng đã có thể dùng tạm thuốc cầm máu nhưng vào lúc này thì... Kiếm khí xé rách không gian, rít gió lao tới. Bảo Lâm nghiến răng, vung mạnh tay áo, từ đó toả ra một quầng sáng vàng nhạt. Tên sát thủ bị đám bột vàng bắn vào mắt nên mất tầm nhìn, thêm vào đó là mùi hương ngòn ngọt lại tanh lợm của nó khiến hắn buồn nôn, thần trí dần tê cứng. Bảo Lâm miết mũi chân, lùi về phía sau, không ngừng thở dốc. Nàng cười nhạt nhìn tên sát thủ kia ngã vật ra đất:
- Ngươi cứ yên tâm, chỉ là thuốc mê thôi. Có tác dụng phụ thì tới tìm lão sư phụ vô lương của ta mà đòi bồi thường!
----
Chú thích:
[1] Phong Châu là một châu thuộc Phú Thọ ngày nay.
[2] Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng.
Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: - Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói:
- Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói:
- Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình."
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: "Tái ông thất mã, an tri họa phúc."Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.
[3] Ý Bảo Lâm là Thiết Liên Tử - Loại ám khí làm từ sắt tốt có hình dạng giống hạt sen.
[4] Thần Nông: còn được gọi là Viêm Đế (炎帝) hay Ngũ Cốc Tiên Đế (phồn thể: 五穀先帝, giản thể: 五谷先帝, bính âm: Wǔgǔ xiāndì), là một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa. Theo truyền thuyết, ông từng nếm qua hàng trăm loại cỏ để phân biệt thuốc trị bệnh cứu người, có khi trúng độc 72 lần trong ngày, cuối cùng chết vì nếm phải kịch độc.
Tên sát thủ của phái Thanh Long còn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra với mình thì thấy hai mắt tối sầm, tứ chi cứng đơ, ngã vật xuống. Trước khi ý thức chìm sâu vào bóng tối hắn còn loáng thoáng nghe được cái gì mà "thuốc mê" rồi "bồi thường", sau đó lập tức bất tỉnh. Bảo Lâm nhìn tên sát thủ đang nằm trên nền đất, mím môi, giơ chân đá cho hắn một cái, tuy rất nhẹ nhưng không hiểu sao trong không gian lại vang lên một tiếng "rắc", cũng chẳng rõ tên sát thủ đã mất cái xương xườn nào chưa.
Bảo Lâm phẫn nộ mắng:
- Chị em gái nhà ngươi, dám dùng đao kiếm với thương binh, khụ, người bị thương như ta, cái loại chơi xấu còn vô nhân đạo! Hừ! Ta nói cho ngươi biết, tuy ta chỉ dùng thuốc mê nhưng đó là thuốc mê loại cực phẩm, chi phí bào chế rất đắt, ngươi liệu mà bồi thường! Ám ám cái đầu ngươi, có ám sát hắn thì nên chọn lúc hắn có một mình mà ra tay, tránh để liên lụy tới người bên ngoài!
Giọng Bảo Lâm không cao nhưng lúc này do hoả cấp công tâm nên nó lại vang lên khá lớn khiến cho tất thảy mọi người xung quanh đều nghe thấy. Đám người đang đánh nhau bên kia nhất thời chững lại, đồng loạt tròn mắt nhìn tên tiểu tử gầy yếu với khẩu khí khác thường kia.
Lê Tư Thành ngạc nhiên, thu kiếm lại, khẽ ho mấy tiếng khiến vị nào đó giật thót, tim đập như trống dồn, vội vàng lục lại từng lời mình mới nói ra. Biết mình lỡ lời, Bảo Lâm lập tức đổi giọng nói với kẻ đang ngủ say không biết trời đất kia:
- Ta đã nói rồi đó, lần sau ngươi mà dám làm tổn hại Vương gia thì cho dù ngươi có chín cái mạng cũng không đền nổi đâu!
Im lặng...
Bảo Lâm nói xong câu này những tưởng có thể làm dịu bớt bầu không khí kỳ quái nhưng nàng lại nhận ra xung quanh im lặng đến quái dị. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn về nhóm người bên kia. Chỉ thấy mười con mắt sáng quắc như tia laser chiếu thẳng về phía nàng như nhìn thấy người ngoài hành tinh, năm người tay vẫn giương kiếm đã xuất hồn lên mây từ khi nào.
Oái! - Bảo Lâm kinh hoảng, nuốt nước bọt đánh ực lần hai, chân như bôi dầu, chuẩn bị chạy trốn, có vẻ từ hôm nay nàng phải xem lịch trước khi xuất hành.
Lại thấy Lê Tư Thành chú mục nhìn nàng, y khẽ cong môi hoạ thành một nụ cười tuyệt đẹp. Bảo Lâm cả kinh, tim đánh "thịch" một cái, đầu ong lên. Sắc đẹp đang ở trước mắt, vàng bạc đang ở trước mắt, cơm ăn đang ở trước mắt, nàng không thể bỏ đi được!
Trong lòng Bảo Lâm âm thầm giằng co: Một bên là mạng, một bên là cơm ăn và sắc, cơm ăn không tính nhưng trên đầu chữ "Sắc" là một con dao. Nếu mình trốn đi, một khi Thành Tào Tháo thoát nạn thì cái mạng của mình sẽ đi tong! Nhưng nếu mình ra tay, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, à nhầm, mỹ nhân cứu anh hùng thì cái mạng của mình càng khó giữ. Mà mình lại là nhân chứng sống của lịch sử, chưa vơ được món đồ nào của tên Hoàng đế tương lai kia thì không thể chết được! Ây da, phải làm sao đây?
Đưa mắt nhìn lại một lần, Bảo Lâm bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nàng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, chưa kịp uốn lưỡi ba cái thì miệng đã đi trước:
- Các vị cứ tiếp tục, tiếp tục.
Nụ cười trên môi Lê Tư Thành lập tức đông cứng, khuôn mặt tối sầm. Đám sát thủ bị Bảo Lâm doạ hết lần này tới lần khác, tinh thần trở nên tê liệt. Khí lạnh lan toả trong không khí, khiến nhiệt độ giảm đột ngột. Bảo Lâm biến sắc, muốn cắn lưỡi cho xong! Nàng lùi dần về phía sau, vừa bước từng bước vừa cười hì hì. "Keng"- Chợt Bảo Lâm vấp phải thứ gì đó dưới chân, nàng ngạc nhiên nhìn xuống, thì ra đó là thanh kiếm của tên sát thủ đang nằm trên đất kia. Tuy nhiên âm thanh kim loại vang lên đã phá vỡ tình huống hiện tại, đám môn đồ thuộc phái Thanh Long nhất thời tỉnh lại, cảm thấy mất thể diện vô cùng. Không rõ là ai khởi xướng nhưng Bảo Lâm có thể nghe rất rõ hai tiếng "Giết hắn", sau đó nhóm sát thủ bỏ lại Lê Tư Thành, đồng loạt vung kiếm lao về phía nàng!
Bảo Lâm trợn mắt, kinh hoàng nhìn lên: Không phải chứ!
Đoạn, nàng điểm mũi chân, dùng nguyên tắc mượn lực từ ngoại vật, bay lùi về phía sau. Có điều các môn hạ của phái Thanh Long đã rất nhanh chóng vây chặt lấy nàng. Bảo Lâm cả kinh nhìn quanh, nàng đưa ánh mắt cầu cứu tới Lê Tư Thành, những tưởng hắn có thể vì chuyện nàng cứu hắn khi nãy mà ra tay tương trợ. Nhưng không ngờ Lê Tư Thành lại thản thiên thu kiếm, mỉm cười nhìn nàng.
Khoé môi Bảo Lâm co rút dữ dội, máu trong người không ngừng sôi lên. Nàng rời mắt khỏi Lê Tư Thành, trong lòng thét vang ba chữ "Đồ vô ơn". Cầu trời không bằng cầu người, cầu người không bằng cầu mình, nếu đã vậy thì nàng đành tự cứu bản thân vậy! Bảo Lâm thoáng chau mày, thủ thế, trấn áp nhịp tim, nhớ lại các bài luyện tập mà Đào Thiên Lang đã dạy nàng trong thời gian qua, chuẩn bị xuất chiêu. Đám sát thủ thấy hành động này của Bảo Lâm thì có chút cảnh giác, bọn chúng thét vang lên một tiếng, xuất kiếm tấn công. Thực ra chúng không hề quên mất nhiệm vụ của mình nhưng do nhìn thấy hoàn cảnh của bạn đồng môn nên nghĩ rằng trừ bỏ một chướng ngại để dễ dàng loại đi Lê Tư Thành cũng là một cách.
Bảo Lâm nộ phát công tâm, chúng dùng kiếm chém tới thì nàng tránh, tung cước đạp mạnh vào bụng từng tên một. Dù sức nàng không thể bằng đám sát thủ đó nhưng qua một tuần khổ luyện dưới sự giám sát khắc nghiệt của Đào Thiên Lang, Bảo Lâm hoàn toàn có thể hạ gục chúng nếu dồn sức vào chiến đấu. Đám sát thủ bị lực đạo của Bảo Lâm đè mạnh lên từng thớ cơ trên cơ thể, đau đớn văng ra xa. Mồ hôi vã ra như tắm, Bảo Lâm nghiến răng điều hoà khí tức, không ngờ lại có ngày nàng được làm nữ hiệp giống như trong phim truyền hình thế này.
Lê Tư Thành thản nhiên quan sát Bảo Lâm, thi thoảng trong đôi mắt tinh anh loé lên tia ngạc nhiên. Toàn bộ công phu của Bảo Lâm - tuy không dùng kiếm nhưng y hoàn toàn có thể nhận ra đó là võ công của Hắc Long bang. Xem ra tiểu tử đó chính là thuộc hạ của Đào Thiên Lang.
Thể lực của nhóm sát thủ thuộc phái Thanh Long thực sự rất tốt. Bảo Lâm hiện đã thấm mệt, nhiều khi xuất chiêu cũng chỉ là quơ tay trong không khí. Đầu nàng căng lên, hô hấp cũng khó nhọc. Dường như nhận ra Bảo Lâm đang kiệt sức, tên sát thủ trước mắt nàng nhếch mép nở một nụ cười quái dị, khoe ra hàm răng sứt mẻ ố vàng, hắn vung kiếm chém xuống. Bảo Lâm thực muốn hỏi liệu có phải hắn chưa từng làm sạch răng?
Sát khí lạnh lẽo quét tới, kiếm khí xé toạc không gian, kiếm quang loé sáng kéo thành một vệt dài. Bảo Lâm xoay mình, uốn cong thân hình, lăn trên đất mấy vòng, nhanh tay chộp lấy thanh kiếm lăn lóc dưới đất. Nàng nắm chắc vũ khí trong tay, một tay đập mạnh lên nền đất, lấy đà đẩy bật thân hình lên không, vung kiếm chém xuống. "Keng!" - Tên sát thủ nhanh như chớp đỡ lấy chiêu kiếm của Bảo Lâm. Bảo Lâm ghì mạnh tay, khớp gối của tên sát thủ gập mạnh khiến hắn ngã khuỵu, đầu gối nện xuống đất vỡ cả một mảng gạch lát sân, hắn rít lên, vận khí đẩy Bảo Lâm ra. Bảo Lâm kinh hoảng, vội thu thế, đáp xuống. Chỉ cần có kiếm trong tay, võ công của Hắc Long bang mới phát huy được hết tinh hoa của nó. Bản thân Bảo Lâm cũng không rõ lấy sức mạnh từ đâu, tung ra đủ mười chín chiêu kiếm mà Đào Thiên Lang dạy cho mình, đánh lui bốn tên sát thủ. Trong chốc lát, kiếm quang loé sáng bốn phía, bao bọc lấy năm kẻ đang giao đấu ở bên trong, bụi và lá trúc khô thốc lên bốn bề, nhất thời khiến hai mắt Bảo Lâm khô rát.
Cứ đánh qua đánh lại như vậy, không rõ đã trải qua bao nhiêu thời gian, Lê Tư Thành đang đứng yên một chỗ đột nhiên xuất hiện cạnh Bảo Lâm, thả bản thân vào vòng chiến, tự khởi động con quay số phận cho riêng mình.
---
Funfact: Lê Tư Thành nhỏ hơn Bảo Lâm năm tuổi.
Chỉ thấy cặp lông mày của Bảo Lâm ngày một nhíu chặt, toàn thân nàng đau buốt như bị cổ độc hành hạ, nhìn xuống thì thấy cánh tay phải đã nhiễm màu máu, bị găm bởi một cây phi tiêu hình nanh quỷ tám cạnh, phía trên cây phi tiêu có khắc vành trăng non. Bảo Lâm nghiến răng từ từ bò dậy, ngồi phịch sang một bên, dùng tay điểm huyệt cầm máu, rút mạnh cây phi tiêu ra.
Lê Tư Thành nhìn hành động của tiểu tử kia mà tái mặt, phi tiêu tám cạnh vốn không phải vũ khí của Đại Việt, tương truyền vào thời Lý Nhân Tông, một chi phái thuộc phái Tinh Túc Trung Nguyên mang tên Thanh Long được thành lập bí mật tại vùng Phong Châu[1], chuyên dùng ám khí. Và loại ám khí chuyên dụng của họ chính là Bát Giác Quỷ Châm, giống như cái tên, Bát Giác Quỷ Châm chế tạo từ sắt thượng phẩm, mài thành tám cạnh nhọn có gai, trên khắc hình vành trăng non là biểu tượng riêng của phái Thanh Long, một khi ám khí ghim vào cơ thể thì sẽ gây ra vết thương đau thấu tâm can, rút được nó ra cũng chẳng dễ chịu là bao vì một phần da thịt cũng theo đó mà bị xé rách. Lê Tư Thành y có khi còn không chịu nổi, ây vậy mà tiểu tử gầy yếu kia có thể một tay nhổ bỏ Bát Giác Quỷ Châm, định lực của hắn quả là đáng nể! Như vậy không phải là hắn đã cứu y một mạng sao? Hắn không phải nội gián? Vì lí do gì mà phái Thanh Long lại tham gia vào chuyện này?
Nghĩ tới đây, Lê Tư Thành vụt đứng lên, hướng mắt về phía bức tường phía sau lưng - Nơi ám khí được phóng ra: Tịnh không một bóng người. Đúng như dự đoán, bọn sát thủ kia đến không phải để giết y mà là để thăm dò, kẻ đứng sau thừa biết khả năng lấy mạng y là rất thấp. Chỉ bởi xưởng sản xuất vũ khí ở ngay sát nơi đây, họ là những tay thợ lành nghề và cũng là những cao thủ đã trải qua hai mươi cuộc đào tạo khắc nghiệt, chỉ cần có động lập tức họ sẽ ra tay, kẻ kia cũng rõ điều này. Nhưng - Lê Tư Thành ngoảnh lại nhìn Bảo Lâm - Lẽ nào mình đã hiểu lầm hắn?
Lại nói, Bảo Lâm sau khi thay Lê Tư Thành đỡ ám khí thì mới phát hiện ra mình phạm phải một sai lầm lớn! Nàng ném cây phi tiêu sang một bên, ôm lấy vết thương, mồ hôi lạnh túa ra, căm phẫn mắng thầm: Con bà nó! Bọn sát thủ này làm ăn thật là vô lương, nếu muốn dùng loại ám khí này để giết Thành Đẹp Trai thì nên lựa lúc hắn có một mình chứ, đằng này lại dùng nó trong lúc có người vô tội thế này, hại mình thiếu chút nữa thì rớt nửa cái mạng già! Hừ, nhưng xét lại mới thấy chúng đến thật đúng lúc. Nếu như không có thanh sắt rỉ kia bay tới thì e rằng mình cũng không có cơ hội cầm cự được lâu. Mấy lời khi nãy nói ra chỉ để kéo dài thời gian chứ không thể đánh bay nỗi nghi ngờ của hắn ta... Haizzz... Xem ra trong rủi có may, câu nói "Tái Ông thất mã"[2] của cổ nhân cũng có vài phần đạo lí. Có điều, đám sát thủ các ngươi không thể dùng đá hay bi sắt[3] làm ám khí được saoooo?
- Không sao chứ? - Lê Tư Thành nhặt thanh kiếm đang nằm lăn lóc dưới đất lên, nhanh chóng thu vào tay áo rồi bước tới chỗ Bảo Lâm, nói.
Không sao? Hừ! Ngươi xem ta có thể không sao không? - Bảo Lâm vốn dĩ định không tính toán gì với Lê Tư Thành nhưng vết thương của nàng lại không cho nàng làm như vậy. Hiện tại vết thương lại đau nhức, bắt đầu ngứa ngáy và sưng phù lên khiến nàng khó chịu vô cùng.
- Ngài nghĩ có thể không sao? - Bảo Lâm quắc mắt, phẫn nộ hỏi.
Lê Tư Thành chạm phải ánh mắt này của Bảo Lâm thì không khỏi ngạc nhiên, lại nhìn vào cánh tay nhuốm máu kia liền hiểu rõ nàng đang nghĩ gì. Y nhướng mày:
- Mau theo ta.
- Vương gia ngài muốn chém giết gì thì cứ tự nhiên, tiểu nhân cũng không có gì trách cứ! - Bảo Lâm nghe lời của Lê Tư Thành, hai mắt khẽ đảo, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ, bèn cứng giọng nói.
Lê Tư Thành trước nay chưa từng suy đoán sai lầm nhưng lần này xem ra y đã quá đa nghi. Tiểu tử trước mắt kia tuy tính tình và biểu hiện cổ quái nhưng dựa vào ánh mắt, giọng nói cùng với chuyện thay y đỡ Bát Giác Quỷ Châm thì hắn quả thực không phải nội gián do Lê Nghi Dân hay Thái hậu phái tới. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc y nói ra chân tướng ẩn giấu trong Bình Nguyên Vương phủ là một sai lầm! Bí mật đã bại lộ, y có nên giữ hắn lại không?
Tâm lý mãi giằng co như vậy, rốt cuộc Lê Tư Thành cứ đứng thần ra. Bảo Lâm quan sát vết thương, lông mày nhíu chặt, mặc dù khi nãy nàng đã chủ động điểm huyệt cầm máu nhưng tình trạng vẫn không khá hơn là bao, do mất máu mà thần trí nàng dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên vào lúc này, phía trước Bảo Lâm loé lên một chấm sáng, tiếp theo đó là một tiếng "keng" chói tai vọng tới. Bảo Lâm cả kinh mở trừng mắt, chỉ thấy Lê Tư Thành hiện đang đứng chắn trước mặt mình, tay phải giương kiếm, ngay dưới mặt đất lại xuất hiện thêm một cây Bát Giác Quỷ Châm và hiện thì hai người họ đã có thêm bạn.
Lê Tư Thành lại sai, kẻ kia xem ra không đủ nhẫn nại như y nghĩ. Hướng mắt nhìn năm tên sát thủ mặc y phục tím sẫm đặc trưng của phái Thanh Long, y khẽ nhếch môi, mỉa mai nói:
- Các ngươi quá chậm chạp, hành động cũng quá sơ hở.
Không giận mà uy, loại khí thế này chỉ toát ra từ đấng quân vương. Mấy tên sát thủ kia chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, chậm rãi lui về phía sau mấy bước.
Bảo Lâm trốn sau lưng Lê Tư Thàn tranh thủ lôi ra một viên đan dược, khẽ bóp nát rồi rắc vào miệng vết thương, sau đó xé mạnh vạt áo ra, băng tạm nó lại. Xong xuôi, nàng ngồi xếp bằng trên đất, ung dung chuẩn bị thưởng thức phim kiếm hiệp mà không nhận ra độc chất đang từ từ truyền theo các mạch máu.
Lại nói đám sát thủ kia tuy có hơi sợ Lê Tư Thành nhưng nhuệ khí cũng không giảm, một trong số chúng bước lên phía trước, cười nhạt:
- Quả nhiên không hổ danh là Bình Nguyên Vương, mượn tạm cái mạng của ngài cũng thực là khó. May nhờ tên tiểu tử kia đỡ thay ngài Bát Giác Quỷ Châm, nếu không với chất độc trong đó thì nhiệm vụ của chúng ta xem ra đã hoàn thành mĩ mãn!
Lê Tư Thành biến sắc, cây Bát Giác Quỷ Châm đó có độc? Y vụt quay đầu nhìn Bảo Lâm, nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, chưa bao giờ y phạm phải nhiều sai lầm như vậy, càng không nghĩ rằng sẽ lại có người vì y mà liên lụy. Trong trận chiến này máu đã chảy quá nhiều, xương trắng của những người vô tội đã chất thành núi, y không thể giương mắt nhìn bất kỳ ai vì mình mà chết nữa!
Bảo Lâm cảm thấy Lê Tư Thành hơi chần chừ lòng thầm hô hai chữ "không ổn". Vì sao ư? Vì nàng tin rằng với bản lĩnh của y thì việc xử lí mấy tên láo nháo mặc nguyên cây tím ở đằng kia sẽ rất dễ dàng, tuy nhiên hiện tinh thần của y lại bất định khiến nàng có phần lo lắng. Dựa vào ánh mắt của y, Bảo Lâm hoàn toàn có thể đoán được lí do khiến y e ngại. Theo như các chuyên gia phân tích tâm lí ở thời hiện đại thì nhiệm vụ cấp bách của nàng hiện tại chính là làm dịu tâm lí đó xuống nếu không cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ nổi!
- Ý ngươi nói thanh sắt rỉ kia sao?
Đương lúc Lê Tư Thành còn phân vân, day dứt thì chợt trong không gian vang lên một giọng nói.
Chúng nhân nhất loạt nhìn lên, chỉ thấy tiểu tử gầy yếu khi nãy còn ngồi xếp bằng trên mặt đất đã đứng lên từ lúc nào. Biểu cảm trên khuôn mặt Lê Tư Thành cũng hơi biến chuyển, từ căng thẳng đã hoá thành an tâm.
Tên sát thủ kia chĩa kiếm vào người Bảo Lâm, gằn giọng:
- Ngươi, ngươi dám nói ám khí của bản phái là thanh sắt rỉ? Có phải trúng độc rồi nên lá gan cũng to hơn không?
- Hừ! Ngươi nghĩ thứ độc trẻ con đó có thể động tới ông đây? - Bảo Lâm khẽ cười, lòng lại nghĩ: Còn không phải nhờ lão sư phụ vô lương kia sao? Gần một năm trời nếm thảo dược và độc dược như Thần Nông[4] khiến cơ thể mình giờ gần như bách độc bất xâm, nếu ở thời hiện đại không khéo lại bị đem ra nghiên cứu như chơi!
- Ngươi! - Tên sát thủ thấy Bảo Lâm vẫn khoẻ mạnh như thường, thêm vào đó lại còn coi thường phái Thanh Long nên vừa thẹn vừa giận cũng có cả lo sợ.
Lê Tư Thành nhìn Bảo Lâm như nhìn thấy quái vật, độc của phái Thanh Long mà hắn dám nói là loại độc trẻ con thì xem ra y đã thu nạp được một kẻ có bản lĩnh không tầm thường. Có điều, trong tay y giờ có Trần Quân, Đào Thiên Lang và cả tên tiểu tử này nữa... Chỉ e trong phủ sắp có chuyện rồi!
Bảo Lâm tiến lên, đứng chắn trước Lê Tư Thành, nét cười vẫn giữ nguyên như trước khiến cho mấy tên sát thủ nhất loạt rùng mình. Tuy nhiên, trong lòng Bảo Lâm cũng đã lạnh toát, nàng thầm mắng: Này! Mấy tên tím tím các ngươi không thể bỏ đi được sao? Để hôm khác rồi tới đi! Hôm nay giúp ta thoát khỏi tên Thành Tào Tháo này là đủ rồi!
Kỳ thực lúc này mà đám sát thủ kia ra tay thì nàng hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, tuy rằng Lê Tư Thành biết dùng kiếm nhưng một người địch năm, hắn còn khó lo cho mình huống chi là nghĩ tới nàng.
Quả nhiên đúng như dự đoán, đám sát thủ kia thẹn quá hoá giận mà muốn lấy lại thanh danh bèn hô to một tiếng: "Giết!" rồi nhất loạt xông lên. Bảo Lâm cả kinh, ngoảnh lại nhìn Lê Tư Thành. Chỉ thấy khuôn mặt y ngày càng trầm tĩnh, toàn thân hiển lộ sát khí. Nàng giơ tay lục khắp người, tuy không có vũ khí nhưng cũng lôi ra được cả nắm đan dược, trấn tĩnh làm bộ dáng tự vệ.
Bảo Lâm chỉ thấy hai mắt hoa lên, nhanh chóng bị tên sát thủ mà khi nãy nàng mắng tách ra khỏi Lê Tư Thành. Kiếm chiêu của hắn rất nhanh và vi diệu, may mắn nhờ vào sự huấn luyện khắc nghiệt của Đào Thiên Lang, Bảo Lâm mới có thể tránh kịp. Tuy nhiên, nàng chỉ có thể tránh không thể chống trả nên rất nhanh mất sức.
Phía bên kia thì ngược lại, Lê Tư Thành đánh rất ung dung, một đánh bốn mà sắc mặt không đỏ, hô hấp không loạn. Tay trái chắp sau lưng, tay phải sử kiếm tiếp chiêu, Bảo Lâm nhìn đường kiếm của y mà hai mắt hoa lên, chỉ có thể cảm thán: "Nhanh như chớp!". Lê Tư Thành liên tục đánh bật đối phương, kiếm khí tụ thành một quầng sáng xanh lục bao lấy y, bảo vệ y khỏi kiếm pháp của phái Thanh Long.
Mồ hôi trên người Bảo Lâm vã ra như tắm, do hoạt động mạnh mà miệng vết thương rách ra khiến nàng dần đuối sức vì mất máu. Nếu không vì tránh tên sát thủ thì nàng đã có thể dùng tạm thuốc cầm máu nhưng vào lúc này thì... Kiếm khí xé rách không gian, rít gió lao tới. Bảo Lâm nghiến răng, vung mạnh tay áo, từ đó toả ra một quầng sáng vàng nhạt. Tên sát thủ bị đám bột vàng bắn vào mắt nên mất tầm nhìn, thêm vào đó là mùi hương ngòn ngọt lại tanh lợm của nó khiến hắn buồn nôn, thần trí dần tê cứng. Bảo Lâm miết mũi chân, lùi về phía sau, không ngừng thở dốc. Nàng cười nhạt nhìn tên sát thủ kia ngã vật ra đất:
- Ngươi cứ yên tâm, chỉ là thuốc mê thôi. Có tác dụng phụ thì tới tìm lão sư phụ vô lương của ta mà đòi bồi thường!
----
Chú thích:
[1] Phong Châu là một châu thuộc Phú Thọ ngày nay.
[2] Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng.
Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: - Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói:
- Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói:
- Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình."
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: "Tái ông thất mã, an tri họa phúc."Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.
[3] Ý Bảo Lâm là Thiết Liên Tử - Loại ám khí làm từ sắt tốt có hình dạng giống hạt sen.
[4] Thần Nông: còn được gọi là Viêm Đế (炎帝) hay Ngũ Cốc Tiên Đế (phồn thể: 五穀先帝, giản thể: 五谷先帝, bính âm: Wǔgǔ xiāndì), là một vị vua huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa, một trong Tam Hoàng và được xem là một anh hùng văn hóa Trung Hoa. Theo truyền thuyết, ông từng nếm qua hàng trăm loại cỏ để phân biệt thuốc trị bệnh cứu người, có khi trúng độc 72 lần trong ngày, cuối cùng chết vì nếm phải kịch độc.
Tên sát thủ của phái Thanh Long còn chưa kịp hiểu điều gì xảy ra với mình thì thấy hai mắt tối sầm, tứ chi cứng đơ, ngã vật xuống. Trước khi ý thức chìm sâu vào bóng tối hắn còn loáng thoáng nghe được cái gì mà "thuốc mê" rồi "bồi thường", sau đó lập tức bất tỉnh. Bảo Lâm nhìn tên sát thủ đang nằm trên nền đất, mím môi, giơ chân đá cho hắn một cái, tuy rất nhẹ nhưng không hiểu sao trong không gian lại vang lên một tiếng "rắc", cũng chẳng rõ tên sát thủ đã mất cái xương xườn nào chưa.
Bảo Lâm phẫn nộ mắng:
- Chị em gái nhà ngươi, dám dùng đao kiếm với thương binh, khụ, người bị thương như ta, cái loại chơi xấu còn vô nhân đạo! Hừ! Ta nói cho ngươi biết, tuy ta chỉ dùng thuốc mê nhưng đó là thuốc mê loại cực phẩm, chi phí bào chế rất đắt, ngươi liệu mà bồi thường! Ám ám cái đầu ngươi, có ám sát hắn thì nên chọn lúc hắn có một mình mà ra tay, tránh để liên lụy tới người bên ngoài!
Giọng Bảo Lâm không cao nhưng lúc này do hoả cấp công tâm nên nó lại vang lên khá lớn khiến cho tất thảy mọi người xung quanh đều nghe thấy. Đám người đang đánh nhau bên kia nhất thời chững lại, đồng loạt tròn mắt nhìn tên tiểu tử gầy yếu với khẩu khí khác thường kia.
Lê Tư Thành ngạc nhiên, thu kiếm lại, khẽ ho mấy tiếng khiến vị nào đó giật thót, tim đập như trống dồn, vội vàng lục lại từng lời mình mới nói ra. Biết mình lỡ lời, Bảo Lâm lập tức đổi giọng nói với kẻ đang ngủ say không biết trời đất kia:
- Ta đã nói rồi đó, lần sau ngươi mà dám làm tổn hại Vương gia thì cho dù ngươi có chín cái mạng cũng không đền nổi đâu!
Im lặng...
Bảo Lâm nói xong câu này những tưởng có thể làm dịu bớt bầu không khí kỳ quái nhưng nàng lại nhận ra xung quanh im lặng đến quái dị. Nàng hơi nghiêng đầu nhìn về nhóm người bên kia. Chỉ thấy mười con mắt sáng quắc như tia laser chiếu thẳng về phía nàng như nhìn thấy người ngoài hành tinh, năm người tay vẫn giương kiếm đã xuất hồn lên mây từ khi nào.
Oái! - Bảo Lâm kinh hoảng, nuốt nước bọt đánh ực lần hai, chân như bôi dầu, chuẩn bị chạy trốn, có vẻ từ hôm nay nàng phải xem lịch trước khi xuất hành.
Lại thấy Lê Tư Thành chú mục nhìn nàng, y khẽ cong môi hoạ thành một nụ cười tuyệt đẹp. Bảo Lâm cả kinh, tim đánh "thịch" một cái, đầu ong lên. Sắc đẹp đang ở trước mắt, vàng bạc đang ở trước mắt, cơm ăn đang ở trước mắt, nàng không thể bỏ đi được!
Trong lòng Bảo Lâm âm thầm giằng co: Một bên là mạng, một bên là cơm ăn và sắc, cơm ăn không tính nhưng trên đầu chữ "Sắc" là một con dao. Nếu mình trốn đi, một khi Thành Tào Tháo thoát nạn thì cái mạng của mình sẽ đi tong! Nhưng nếu mình ra tay, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân, à nhầm, mỹ nhân cứu anh hùng thì cái mạng của mình càng khó giữ. Mà mình lại là nhân chứng sống của lịch sử, chưa vơ được món đồ nào của tên Hoàng đế tương lai kia thì không thể chết được! Ây da, phải làm sao đây?
Đưa mắt nhìn lại một lần, Bảo Lâm bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, nàng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, chưa kịp uốn lưỡi ba cái thì miệng đã đi trước:
- Các vị cứ tiếp tục, tiếp tục.
Nụ cười trên môi Lê Tư Thành lập tức đông cứng, khuôn mặt tối sầm. Đám sát thủ bị Bảo Lâm doạ hết lần này tới lần khác, tinh thần trở nên tê liệt. Khí lạnh lan toả trong không khí, khiến nhiệt độ giảm đột ngột. Bảo Lâm biến sắc, muốn cắn lưỡi cho xong! Nàng lùi dần về phía sau, vừa bước từng bước vừa cười hì hì. "Keng"- Chợt Bảo Lâm vấp phải thứ gì đó dưới chân, nàng ngạc nhiên nhìn xuống, thì ra đó là thanh kiếm của tên sát thủ đang nằm trên đất kia. Tuy nhiên âm thanh kim loại vang lên đã phá vỡ tình huống hiện tại, đám môn đồ thuộc phái Thanh Long nhất thời tỉnh lại, cảm thấy mất thể diện vô cùng. Không rõ là ai khởi xướng nhưng Bảo Lâm có thể nghe rất rõ hai tiếng "Giết hắn", sau đó nhóm sát thủ bỏ lại Lê Tư Thành, đồng loạt vung kiếm lao về phía nàng!
Bảo Lâm trợn mắt, kinh hoàng nhìn lên: Không phải chứ!
Đoạn, nàng điểm mũi chân, dùng nguyên tắc mượn lực từ ngoại vật, bay lùi về phía sau. Có điều các môn hạ của phái Thanh Long đã rất nhanh chóng vây chặt lấy nàng. Bảo Lâm cả kinh nhìn quanh, nàng đưa ánh mắt cầu cứu tới Lê Tư Thành, những tưởng hắn có thể vì chuyện nàng cứu hắn khi nãy mà ra tay tương trợ. Nhưng không ngờ Lê Tư Thành lại thản thiên thu kiếm, mỉm cười nhìn nàng.
Khoé môi Bảo Lâm co rút dữ dội, máu trong người không ngừng sôi lên. Nàng rời mắt khỏi Lê Tư Thành, trong lòng thét vang ba chữ "Đồ vô ơn". Cầu trời không bằng cầu người, cầu người không bằng cầu mình, nếu đã vậy thì nàng đành tự cứu bản thân vậy! Bảo Lâm thoáng chau mày, thủ thế, trấn áp nhịp tim, nhớ lại các bài luyện tập mà Đào Thiên Lang đã dạy nàng trong thời gian qua, chuẩn bị xuất chiêu. Đám sát thủ thấy hành động này của Bảo Lâm thì có chút cảnh giác, bọn chúng thét vang lên một tiếng, xuất kiếm tấn công. Thực ra chúng không hề quên mất nhiệm vụ của mình nhưng do nhìn thấy hoàn cảnh của bạn đồng môn nên nghĩ rằng trừ bỏ một chướng ngại để dễ dàng loại đi Lê Tư Thành cũng là một cách.
Bảo Lâm nộ phát công tâm, chúng dùng kiếm chém tới thì nàng tránh, tung cước đạp mạnh vào bụng từng tên một. Dù sức nàng không thể bằng đám sát thủ đó nhưng qua một tuần khổ luyện dưới sự giám sát khắc nghiệt của Đào Thiên Lang, Bảo Lâm hoàn toàn có thể hạ gục chúng nếu dồn sức vào chiến đấu. Đám sát thủ bị lực đạo của Bảo Lâm đè mạnh lên từng thớ cơ trên cơ thể, đau đớn văng ra xa. Mồ hôi vã ra như tắm, Bảo Lâm nghiến răng điều hoà khí tức, không ngờ lại có ngày nàng được làm nữ hiệp giống như trong phim truyền hình thế này.
Lê Tư Thành thản nhiên quan sát Bảo Lâm, thi thoảng trong đôi mắt tinh anh loé lên tia ngạc nhiên. Toàn bộ công phu của Bảo Lâm - tuy không dùng kiếm nhưng y hoàn toàn có thể nhận ra đó là võ công của Hắc Long bang. Xem ra tiểu tử đó chính là thuộc hạ của Đào Thiên Lang.
Thể lực của nhóm sát thủ thuộc phái Thanh Long thực sự rất tốt. Bảo Lâm hiện đã thấm mệt, nhiều khi xuất chiêu cũng chỉ là quơ tay trong không khí. Đầu nàng căng lên, hô hấp cũng khó nhọc. Dường như nhận ra Bảo Lâm đang kiệt sức, tên sát thủ trước mắt nàng nhếch mép nở một nụ cười quái dị, khoe ra hàm răng sứt mẻ ố vàng, hắn vung kiếm chém xuống. Bảo Lâm thực muốn hỏi liệu có phải hắn chưa từng làm sạch răng?
Sát khí lạnh lẽo quét tới, kiếm khí xé toạc không gian, kiếm quang loé sáng kéo thành một vệt dài. Bảo Lâm xoay mình, uốn cong thân hình, lăn trên đất mấy vòng, nhanh tay chộp lấy thanh kiếm lăn lóc dưới đất. Nàng nắm chắc vũ khí trong tay, một tay đập mạnh lên nền đất, lấy đà đẩy bật thân hình lên không, vung kiếm chém xuống. "Keng!" - Tên sát thủ nhanh như chớp đỡ lấy chiêu kiếm của Bảo Lâm. Bảo Lâm ghì mạnh tay, khớp gối của tên sát thủ gập mạnh khiến hắn ngã khuỵu, đầu gối nện xuống đất vỡ cả một mảng gạch lát sân, hắn rít lên, vận khí đẩy Bảo Lâm ra. Bảo Lâm kinh hoảng, vội thu thế, đáp xuống. Chỉ cần có kiếm trong tay, võ công của Hắc Long bang mới phát huy được hết tinh hoa của nó. Bản thân Bảo Lâm cũng không rõ lấy sức mạnh từ đâu, tung ra đủ mười chín chiêu kiếm mà Đào Thiên Lang dạy cho mình, đánh lui bốn tên sát thủ. Trong chốc lát, kiếm quang loé sáng bốn phía, bao bọc lấy năm kẻ đang giao đấu ở bên trong, bụi và lá trúc khô thốc lên bốn bề, nhất thời khiến hai mắt Bảo Lâm khô rát.
Cứ đánh qua đánh lại như vậy, không rõ đã trải qua bao nhiêu thời gian, Lê Tư Thành đang đứng yên một chỗ đột nhiên xuất hiện cạnh Bảo Lâm, thả bản thân vào vòng chiến, tự khởi động con quay số phận cho riêng mình.
---
Funfact: Lê Tư Thành nhỏ hơn Bảo Lâm năm tuổi.
/17
|